Giữa tháng mười, có rất nhiều tiểu thương được miễn thuế đi tới kinh thành, lương thực vận chuyển từ phía nam cũng dần lấp đầy được kho lương thiếu thốn.

Dưới sự ảnh hưởng của một loạt chính sách, giá gạo bắt đầu hạ dần, xuống còn khoảng 5 tiền.
Bốn tên gian thương ngồi trong đại lao Hình Bộ, trong khi trăm phương ngàn kế đợi triều đình không còn gạo phải cầu cứu thì ai ngờ không chỉ lỗ sạch vốn, ăn roi, còn bị phán tội hối lộ, ngồi tù hai mươi năm, tịch thu toàn bộ tài sản!
Nhưng vào lúc Hình Bộ định ra phán quyết thì Tiêu Vãn lại cho rằng, để các nàng ngồi đại lao lãng phí lương thực thì quá dễ dãi cho họ rồi, cho nên liền nói chuyện với Hình Bộ Thượng Thư, thay vì giam họ vào tù thì cho họ đi khai hoang đất đai, làm việc nặng.
Đối với nhóm Lương Thương mập mạp đó, bảo các nàng đi phơi nắng cày ruộng thì đúng là muốn lấy mạng của họ rồi, huống chi theo dọc đường, họ không ngừng hứng chịu tiếng quát mắng và ánh mắt khinh thường ghét bỏ của dân chúng.
Chịu khổ làm việc hai mươi năm, đây mới đúng là trừng phạt thích đáng nhất với những kẻ coi thường thóc gạo như họ.
Hình Bộ thị lang Vương Nham tham ô, bị cách chức điều tra.

Bởi vì tham ô là một án rất lớn, Vương Nham bị giao cho Ngự Sử Đài, Hình Bộ và Đại Lý Tự cùng thẩm tra xử lý, thâm nhập điều tra án kiện này.
Họ Bộ Thượng Thư Từ Vi và Hộ Bộ Thị lang Quý Hiểu Phong bởi quản lý Hộ Bộ thất bại, cũng bị bắt giữ để thẩm vấn điều tra.
Vương Nham bị ba bộ pháp tư cùng thẩm vấn, điều này đối với toàn bộ triều đình như sét đánh giữa ban ngày! Từ các quan lại có liên quan tới việc tham ô ở Hộ Bộ tới các quan ở các châu huyện đều hoảng sợ, sợ rằng Vương Nham không chịu đựng được liền khai toàn bộ bọn họ ra.
Trong lúc nhất thời, các quan viên đều kẹp chặt đuôi, không dám động một chút xíu tâm tư nào vào việc tham ô nhận hối lộ cả.
Sau khi Vương Nham bị bắt, Sở Mộ Thanh cũng lo lắng không kém.

Nhìn Tiêu Vãn ngày càng nổi tiếng, nàng ta giận tới nghiến răng nghiến lợi, nuốt không nổi cơn tức, không hiểu nổi làm sao mà Tiêu Vãn trở thành quan đốc chẩn xong lại liền âm thầm điều tra chuyện tham ô, càng không ngờ, nàng có thể điều tra ra chuyện sai sót khi cứu tế này không chỉ có Vương Nham dính líu!
Kế hoạch lúc đầu của nàng là thừa dịp thiên tai, lấy việc quyên góp lương thực để lấy danh tiếng, vực dậy Cẩm Tú Y Các.

Nào ngờ Tiêu Vãn lại nhanh chân, chẳng những giả mù sa mưa phát lương thực được dân chúng ủng hộ, còn chặt đứt phụ tá đắc lực của nàng.
Càng khiến nàng đau đầu là Quý Thư Mặc, người luôn ghét bỏ khinh thường Tiêu Vãn, luôn nghe lời nàng lại nói giúp cho nàng ta, thái độ kia rõ ràng là xa cách nàng, vì tám ngàn lượng bạc mà làm nàng nghẹn họng, không thể nhìn xuống cơn tức cuồn cuộn trong lòng.
Rõ ràng vừa ngu vừa đần, được việc thỉ ít hỏng việc thì nhiều, còn tự kiêu mình là tài tử đệ nhất kinh thành! Còn muốn lợi dụng nàng trả hết nợ nần Quý gia, đúng là năm mơ giữa ban ngày!
Khắp người tràn ra một hơi thở lạnh băng, Sở Mộ Thanh cười lạnh, trong đôi mắt sắc bén đầy tính kế.
Nếu Quý Thư Mặc đã không còn được Tiêu Vãn sủng ái, vậy thì hoàn toàn vô dụng, nàng cần gì phải để tâm tư lên người kẻ vô dụng này nữa.
Bây giờ, Tạ Sơ Thần mới chính là nhược điểm trí mạng của Tiêu Vãn!
Nhân lần này nạn đói suýt nữa gây khủng hoảng, sau khi Sở Thiên Duyệt nghe rất nhiều các ý kiến khác nhau, cho rằng mấu chốt ở đây là thu thập lương thực đề phòng mất mùa.

Vì thế, sau khi phác thảo chương trình nghị sự xong, Đông Ngụy quốc thành lập một chế độ thu thập hoàn toàn mới.
Trong một tháng này, Sở Thiên Duyệt không ngừng ban bố lệnh mới, khen thưởng việc khai hoang, cổ vũ trồng rừng, mạnh mẽ mở rộng khu vực trồng lúa và khoai lang tạo thành loại cây lương thực sản lượng cao chống hạn hán tốt.
Trong thời điểm nông nghiệp đang được coi trọng nhất, triều đình giảm và bãi bỏ thuế theo mức độ nguy hại của từng khu vực gặp tai nạn.


Ngoài miễn thuế thuê đất, còn miễn thuế cày ruộng, thuế theo đầu người và một số loại khác.
Hai vị hoàng nữ mang theo một lượng vật tự cứu tế tự đi an ủi những nạn dân, trấn an họ, giúp đỡ người nghèo khó, khiến cho Đông Ngụy quốc đang lo lắng bất an dần được hồi phục, xây dựng lại gia viên của mình.
Cùng lúc đó, sau khi chính sách làm việc đổi lương thực hiện được một tháng, càng được triều đình trên dưới tán thành khen ngợi.

Mọi người đều cho rằng làm việc thiện không phải cứ góp tiền là được, điều đó sẽ chỉ tạo thành thói quen tham lam ỷ lại cho nạn dân.
Mà chính sách làm việc đổi lương vừa ra, đã mang đến cho nạn dân cơ hội được làm việc, tự lập, lại giúp quốc gia khai khẩn đất hoang, ngăn chặn lũ lụt, xây đê bờ biển, cực kỳ hiểu quả.

Đúng là một công đôi việc!
Mọi người thật sự phải lau mắt mà nhìn Tiêu Vãn, dân chúng cũng không có sự tức giận, oán hận triều đình và hoàng thất như kiếp trước, mà dưới sự lôi kéo của Tiêu Vãn, họ cùng hỗ trợ cứu tế nhau, từng bước xóa tan khói mù, nhìn thấy ánh sáng của hy vọng và ấm áp.
Tiêu Vãn đạt được lòng dân, vì vậy có mười mấy vị quan huyện và rất nhiều dân chúng kiếp trước đi ngàn dặm xa xôi tới gặp nàng, nhưng lần này không phải là cầu xin Thượng Thư Hình Bộ xử lại án mà là cầu xin Tiêu Vãn giúp quan huyện lệnh Mục Ninh Ngôn lấy lại công bằng, sửa án oan khuất.
Trong hai tháng ở Hộ Bộ, Tiêu Vãn âm thầm phái người giám thị Vương Đan, trong lúc đó thu thập được không ít bằng chứng.
Vì thế, sau khi đã thu thập được chứng cứ Tư Vương Đan và một số quan khác ở Công Bộ tham ô, thu hối lộ, cấu kết lẫn nhau.

Giữa tháng mười, Tiêu Vãn đưa chứng cứ phạm tội trình lên cho Sở Thiên Duyệt, đồng thời buộc tội tri phủ Ninh Châu và Duyệt, Trường Châu , Tương Dương phủ Quý Văn Khai, tri huyện Lý Giảng, Tri huyện Diêu Thượng, tóm lại gần hai mươi kẻ ăn hối lộ trái pháp luật, ăn bớt ăn xén vật liệu ở đường sông, báo cáo dối trá về tình hình tai nạn, không quan tâm tới tính mạng dân chúng.
Khi các quan viên đều cho rằng Tiêu Vãn sẽ chỉnh đốn Hộ Bộ trước, ai ngờ Tiêu Vãn lại xử lý án quan huyện lệnh tham ô này.

Mà số lượng mười viên quan quá lớn, không chỉ làm nữ hoàng nổi giận, còn khiến triều đình khiếp sợ.
Vốn không ngờ nữ nhân bao cỏ này lại theo dõi mình từ hai tháng trước, đưa toàn bộ thư tín của mình và tri phủ Ninh Châu cho nữ hoàng.

Nàng ta càng không ngờ Sở Thiên Duyệt còn chưa xử trảm Mục Ninh Ngôn, vậy nên lơ là để cho Tiêu Vãn nắm được chứng cứ phạm tội.
Sau khi bị Đại Lý Tự và Hình Bộ thẩm vấn, Vương Đan đối mặt với chứng cứ vô cùng xác thực, phải khai thật mình đã tham ô, kiếm lời riêng, thâm chí cùng đám người kia bôi nhọ Mục Ninh Ngôn tham ô hối lộ, định chối tội.
Vì kiếm lời riêng, nói dối tình hình tai nạn, ăn bớt nguyên vật liệu nên mới khiến cho công tác phòng lũ gặp vấn đề, thủy lợi không thể tu sửa, đường sông tắc nghẽn, liên tục vỡ đê, tạo thành cảnh mấy chục vạn dân gặp tai họa, mấy vạn người lưu lạc khắp nơi, chịu đói chịu rét, thật sự là tội ác ngập trời!
Sở Thiên Duyệt giận không thể bình tĩnh nổi, hạ chỉ xét nhà trảm hai trọng phạm là Vương Đan và Duyệt gia, còn những quan khác chịu một trăm trượng, ở tù hai mươi năm.
Mục Ninh Ngôn bị bỏ tù oan cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng mặt trời lần nữa.

Đối mặt với ân nhân cứu mạng, nàng vô cùng cảm kích, không khỏi quỳ xuống, lạy Tiêu Vãn một lễ: "Ân công, cảm ơn ngài đã giúp hạ quan sửa lại án oan.

Ngày đó, biết được khâm sai đại thần tới kiểm tra tình hình lũ lụt, vốn tưởng có thể cáo trạng lên tội tham ô nhận hối lộ của họ, ai ngờ các nàng cũng là cá mè một lứa*! Quan lại bao che lẫn nhau, thậm chí ngụy tạo chứng cứ phạm tội cho ta, thậm chí muốn dùng hình ép ta nhận tội."
(Candy: Cá mè một lứa, cùng một bọn, hùa lẫn nhau, mang ý xấu.)
Nghĩ đến những ngày tháng đen tối trong ngục, Mục Ninh Ngôn nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được rơi lệ, nói: "Ít nhiều ân công đã tạo cho ta một con đường sống.


Sau này, hạ quan nguyện ý kết cỏ ngậm vành, cố gắng báo đáp đại ân đại đức của ân công!"
Bị Mục Ninh Ngôn gọi là "ân công", mặt Tiêu Vãn ửng đỏ, cảm thấy ngượng ngùng.

Dù sao nàng cũng không nhúng tay hẳn vào án này, một tháng sau thì án này cũng tra ra manh mối mà thôi.

Hơn nữa Mục Ninh Ngôn là người liêm chính, yêu nước thương dân, toàn tâm toàn ý nỗ lực trị lũ, sau này sẽ nghĩ ra ý kiến mở kênh đào, một công lao rất to lớn.
Nghĩ như vậy, Tiêu Vãn kính trọng nâng Mục Ninh Ngôn dậy, nghiêm túc nói: "Mục huyện lệnh, ngài đừng gọi ta là ân công......!Ân tình này Tiêu Vãn thẹn không dám nhận.

Cho nên ngài đừng nói cảm ơn, chỉ mong Mục huyện lệnh có thể giúp tại hạ một chuyện nhỏ."
Thấy Tiêu Vãn không hề kiêu ngạo, không nhận công lao của người khác, Mục Ninh Ngôn càng có ấn tượng tốt với người khiêm tốn như Tiêu Vãn, vội gật đầu: "Không biết hạ quan có thể giúp Tiêu thị lang chuyện gì? Ngài cứ nói, đừng ngại."
"Về vấn đề trị lũ Hoàng Hà.

Lần này triều định đào kênh để nước Hoàng Hà dẫn ra biển, đồng thời một đường qua kinh đô, dẫn nước vào đó, giảm bớt việc hồng thủy dâng lên gây bệnh dịch."
Thấy Mục Ninh Ngôn nghe rất chăm chú, Tiêu Vãn lại lấy ra một bản vẽ, chỉ vào mấy chỗ pháo đài: "Phương án mở kênh đào đã thông qua, khai thông từ đâu tới đâu cũng đã suy nghĩ tới, nhưng quan viên trong kinh thành lại không rõ về địa thế Hoàng Hà, bây giờ rất cần một vị quan viên quen thuộc địa thế nơi đó đề cùng tham thảo, hỗ trợ.

Không biết Mục huyện lệnh có thể......?"
"Mở kênh đào?" Mục Ninh Ngôn thấp giọng lặp lại lời nói của Tiêu Vãn, bỗng vui vẻ vỗ đùi, "Tiêu thị lang, ý này rất thông minh! Không biết là vị nào nghĩ ra diệu kế này vậy? Có thể hỗ trợ không?"
Kiếp trước người đưa ra ý kiến này chính là Mục Ninh Ngôn, Tiêu Vãn ho một tiếng chột dạ, không đáp, nhưng Họa Hạ đứng một bên lại kiêu ngạo ngẩng đầu: "Đương nhiên là tiểu thư nhà ta nha! Tiểu thư nhà ta đã nghĩ ra ý này khi vẫn còn đang trong kỳ thi đấy!"
Lúc này, ánh mắt Mục Ninh Ngôn nhìn Tiêu Vãn sáng như sao, nàng không khỏi nắm lấy tay Tiêu Vãn, kích động: "Hạ quan cũng cho rằng gia cố đê không thì không có tác dụng nhiều, chỉ có khơi thông nước mới trị được tận gốc.

Việc này hạ quan đã nghĩ rất nhiều năm mà vẫn không nghĩ ra, không ngờ đại nhân tuổi còn trẻ, chưa tới Hoàng Hà, lại có kế sách tuyệt vời tới vậy, đại nhân đúng là......"
Mục Ninh Ngôn mới hai mươi bảy tuổi, bây giờ lại tung tăng đi theo Tiêu Vãn, vẻ mặt sùng bái như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.

Tiêu Vãn cực kỳ xấu hổ, vội kéo Mục Ninh Ngôn vào nhóm tham dự mở kênh đào, chống lũ cứu tế, phân không ít nhiệm vụ của Công Bộ ra.
Mục Ninh Ngôn tuy chỉ là huyện lệnh thất phẩm, những bởi nàng có tài lại chăm chỉ, chỉ trong mấy ngày, liền vùi đầu miêu tả đại thế Hoàng Hà, cũng đưa ra thêm hai phương án dẫn nước tưới phù sa, làm cho Sở Thiên Duyệt phải lau mắt mà nhìn.
Sau khi kiểm tra Mục Ninh Ngôn nửa tháng, Sở Thiên Duyệt thấy vị huyện lệnh này thật sự rất liêm chính yêu dân, chuyên nghiệp cố gắng, không khỏi đồng ý đề nghị của Tiêu Vãn, phá cách cho nàng làm khâm dai đại thân, phụ trách công việc chống lũ ở Hoàng Hà.
Hai vụ án tham ô khổng lồ khiến cho cả nước chấn động rất lớn.

Mà danh tiếng của Tiêu Vãn cũng truyền đi nhanh chóng.

Vì thế, mỗi khi Tiêu Vãn ra khỏi phủ, mọi người vừa thấy nàng, họ không còn lo âu sợ hãi bỏ chạy, thiếu niên sợ không dám ra khỏi nhà giống kiếp trước nữa, mà là Tiêu Vãn đi đến đâu, lại có một đống người đi theo tới đó.
Chẳng những có những nữ tử trẻ tuối kính nể học vấn của Tiêu Vãn, càng có nhiều tiểu công tử trẻ tuổi chưa lập gia đình trang điểm lộng lẫy lúc ẩn lúc hiện trước mặt Tiêu Vãn, thỉnh thoảng lại ném khăn lụa cho nàng.
Tuy có hai phu lang là Tạ Sơ Thần và Quý Thư Mặc, nhưng Tiêu Vãn vẫn chưa lập Chính Phu, thậm chí chưa có sườn quân, các thiếu niên đều cảm thấy mình có cơ hội, bảo ông mối vẽ bức họa của mình tới Tiêu phủ giật dây......
Rõ ràng từng là nữ tử đáng khinh nhất trong lòng các công tử, bây giờ lại trở thành cái bánh bao thơm phức trong lòng mọi người! Các thiếu niên không hề ngờ tới, chỉ đổ thừa mình lúc trước có mắt không tròng, không nhận thấy Tiêu Vãn tốt đẹp bao nhiêu, nếu không thì đi bức hôn giống Tạ Sơ Thần cũng được! ( =))) )
Sau khi đuổi ông mối đi, Tiêu Vãn bị vây chặn đường chạy đông trốn tây, cuối cùng cũng bình an tới biệt viện Tiêu gia.

Từ sau khi biệt viện của Tiêu gia và Tạ phủ thành nơi an bài cho lưu dân không có nhà để về, mỗi buổi trưa, Tạ Sơ Thần đều sẽ tới phát cháo.

Lúc này, khi Tiêu Vãn chạy tới, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn và năm vị thiếu niên khom người nấu cháo, từng mùi hương thơm phức bay tới từ nhà bếp.
"Cháo hơi nhạt......!Nếm thử một miếng cháo trắng xong, Tạ Sơ Thần nhíu mày, nói với Chiêu Nhi bên cạnh, "Chiêu Nhi, cho thêm một ít đậu nành và rau xanh đi."
Nghĩ đến những công tử mặt đầy màu như hoa, tư thế giống như hổ, lại nhìn Tạ Sơ Thần dịu dàng đứng trong bếp nấu cháo, lòng Tiêu Vãn ngập tràn hạnh phúc và tự hào, vội im lặng ra hiệu cho một thiếu niên khác tạm rời đi.
Thấy đậu nành và rau xanh được cho vào cháo, Tạ Sơ Thần cầm cái muỗng to vừa định khuấy đều, ai ngờ bị một người ôm từ sau lưng, cả người rơi vào một cái ôm ấm áp.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp, mang theo mùi hương nhàn nhạt quen thuộc làm Tạ Sơ Thần híp mắt, hít sâu vài hơi.

Rất nhanh, mặt hắn hơi giận, nói: "Không phải có ông mối mang mấy bức họa tới Tiêu phủ sao? Thê Chủ đã xem xong rồi à?"
Mấy tháng nay Tiêu Vãn vội càng cứu tế, rất lâu không được ôm Tạ Sơ Thần, không nhịn được mà hưởng thụ thân hình mềm mại này, gác đầu lên cổ hắn.
"Đúng là có rất nhiều bức họa nha......"
"Thê Chủ đều xem hả?" Nghĩ đến tin đồn Tiêu Vãn là miếng bánh bao thơm bên ngoài, Tạ Sơ Thần lập tức cà lăm.

Hắn vội nắm lấy tay áo mình, đôi mắt đầy lo lắng: "Nhưng công tử ấy, cầm kỳ thi họa gì cũng tinh thông, đều rất tốt......!Thê Chủ, ngài vừa ý?"
Tiêu Vãn lườm mắt, lắc đầu: "Toàn một đám lắm miệng, không đẹp, ta đuổi đi hết rồi."
Nghe thấy thế, đôi mắt Tạ Sơ Thần sáng ngờ, nhưng lại ghen tuông mà nói: "Gần đây, Tam công tử nhà Phương thượng thư đi rất gần Thê Chủ.

Nếu Thê Chủ thích Phương công tử, có thể......"
Thấy cái miệng nhỏ của Tạ Sơ Thần chu ra, rõ ràng rất để ý, lại cố tình trái lương tâm nói mát, Tiêu Vãn phì cười, đôi mắt sáng lấp lánh đầy vui vẻ.
Nàng kiên nhẫn giải thích: "Phượng công tử thích Mục Ninh Ngôn, bảo ta hỗ trợ gửi thư."
Thấy mình nghĩ sai, mặt Tạ Sơ Thần đỏ lên, xấu hổ cúi đầu.
Tiêu Vãn xoa đầu hắn, nhẹ giọng mở miệng: "Những người đó tuy tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng vẫn không bằng ngươi dù chỉ một chút."
Nghe vậy, tría tim Tạ Sơ Thần đập thình thịch, đôi mắt tỏa sáng.

Hắn thật không dám tin, lại có một thứ cảm xúc xoa dịu toàn bộ lo lắng mấy ngày nay của hắn.
Khuôn mặt trắng mềm ngẩng lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền.

Đôi mắt đen như hai quả nho bóng bẩy, lại giống như giọt sương sáng sớm, sạch sẽ, trong sáng, làm lòng Tiêu Vãn thật mềm mại.
Nàng nhịn không được hôn lên đôi mắt trong veo ấy, trong lòng lại thương tiếc: "Sơ Thần, mấy ngày nay, để ngươi cùng ta đi cứu tế, đúng là vất vả cho ngươi......!Bây giờ đã khống chế được tình hình tai nạn, ta không cần tới Công Bộ hay Hộ Bộ để trực mỗi ngày nữa, có thể ở bên ngươi nhiều hơn."

Bàn tay Tiêu Vãn lướt qua lưng Tạ Sơ Thần, vuốt ve nhẹ nhàng, Tạ Sơ Thần cảm thấy da thịt phía sau lưng như được đốt lên một ngọn lửa, làm tim hắn rung động.
"Thê......" Hắn ngẩng đầu, bên eo căng thẳng, chưa kịp thốt ra lời lại bị Tiêu Vãn ngậm khẽ vành tai.
Đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng lướt qua, như một tia điện, hơi ngứa, ướt át, làm đáy lòng Tạ Sơ Thần gợn sóng.

Gương mặt trắng muốt đỏ ửng, giống như bông hoa tường vi nở rộ.
Tim đập mạnh, Tạ Sơ Thần nhìn Tiêu Vãn đang mừng thầm, bỗng ngẩng đầu, chuẩn xác hôn lên môi Tiêu Vãn.

Dưới biểu tình kinh ngạc của nàng, dịu dàng cuốn lấy nhau, giao triền, kéo dài nụ hôn này.
Mấy tháng nay, Tiêu Vãn đi sớm về trễ, ngoài thời gian phát cháo, hai người cũng không có thời gian thân mật bên nhau.
Hắn nhớ Thê Chủ, rất rất nhớ......!Nhớ thời gian ở bên nàng......
Tạ Sơ Thần hôn rất nhẹ, lại giống một cây lông chim mềm mại lướt qua lòng Tiêu Vãn, đưa tới cho nàng rung động.
Thấy Tạ Sơ Thần cường hôn mình xong, gương mặt đỏ rực thở dốc trong lòng nàng, Tiêu Vãn ôm cơ thể mềm mại của hắn, cố ý nhéo một cái bên eo thon.
"Sơ Thần chủ động như vậy, là muốn dụ dỗ ta sao~?"
Tạ Sơ Thần hồi phục tinh thần, lại thấy Tiêu Vãn nhìn mình chằm chằm, cảm giác xấu hổ dâng lên, chột dạ giải thích: "Ta chỉ muốn hôn Thê Chủ một chút......"
"Chỉ muốn hôn thôi sao?" Thấy bộ dáng Tạ Sơ Thần đỏ mặt giải thích, Tiêu Vãn cười khẽ, lại nâng khuôn mặt mềm mại của hắn lên, hôn nhẹ một cái.
"Sơ Thần, qua ba tháng rồi......"
Nghe được lời nói đầy ái muội, trái tim Tạ Sơ Thần đập nhanh nửa nhịp.
Mà đúng lúc này, Quý Thư Mặc bỗng xông vào bếp, mặt trắng bệch, hô: "Thê Chủ!"
Đang đùa giỡn ngọt ngào với tiểu bạch thỏ, Tiêu Vãn giật mình, bỗng thấy Quý Thư Mặc chạy vội tới chỗ họ, kéo tay áo mình, không kịp lau nước mắt trên mặt.
Lúc này, nàng thật sự muốn đá cái tên phá hoại không khí này đi chỗ khác.
"Thê Chủ......" Quý Thư Mặc nghẹn ngào, nức nở: "Xin Thê Chủ cứu mẫu thân với......"
Tiêu Vãn ôm Tạ Sơ Thần mặt đỏ hồng, khó chịu hỏi: "Bà ấy bị làm sao?"
"Trong nhà bị soát ra một số lượng đồ cổ quý báu lớn và chứng cứ tham ô.

Chỗ chứng cứ này đủ để chứng minh mẫu thân có tham dự vào việc tham ô lần này, nói mẫu thân là đầu sỏ gây tội......!Muốn phán bà chém đầu......"
Tiêu Vãn vốn không quan tâm lắm bỗng trầm mặt, trong mắt xuất hiện ý lạnh.
Quý Hiểu Phong chắc chắn không thể nào làm ra chuyện tham ô này được, rõ ràng có người muốn đẩy Quý Hiểu Phong ra làm con dê thế tội! Nàng tuyệt đối không thể để thủ phạm tham ô thật sự lợi dụng chuyện này mà thoát tội được!
Nắm tay Tạ Sơ Thần dặn dò, Tiêu Vãn lưu luyến không rời nói: "Ta đi một chuyến tới Đại Lý Tự và Hình Bộ."
"Dạ, Thê Chủ đi cẩn thận."
Sau khi Tiêu Vãn rời đi, Quý Thư Mặc đang cúi đầu khóc nức nở chậm rãi ngẩng đầu.

Hắn liếc nhìn Tạ Sơ Thần còn đang chìm đắm trong ngọt ngào, trong mắt tràn đầy oán hận.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện