Nhạc Tại Đình vừa lên lôi đài, tất cả mọi người đều ồ lên, liên tục trầm trồ khen ngợi, còn có người nói: “Nhạc thiếu gia, đánh cho răng hắn rơi đầy đất, cho võ lâm Trung Nguyên chúng ta hả giận!”

Mộc Lăng cũng vỗ tay góp vui, Nhạc Tại Vân bên cạnh thấy hơi khó chịu, đi đến nghiêm mặt nói với Mộc Lăng: “Nếu là ta lên đài, ta cũng có thể đánh thắng.”

Mộc Lăng nghĩ hắn rất thú vị, vươn tay vỗ vỗ vai hắn: “Được rồi, ta biết ngươi lợi hại, ngay cả hung tăng Triệu Bất Đồng cũng có thể đánh thắng, một thư sinh như thế đương nhiên là không đáng kể rồi.”

Nhạc Tại Vân dường như rất vui, ngẩng mặt nhìn Nhạc Tại Đình và Mặc Kỳ Lân so chiêu.

Mặc Kỳ Lân quan sát Nhạc Tại Đình một chút, cười cười nói: “Người trẻ tuổi, công phu của ngươi không bằng ta, ta nghĩ hay là thôi đi, nếu thật sự động thủ, tiền cước không có mắt.”[tiền cước là chân trước, đọc là 'qiánjiǎo']

“Phụt…” Vừa mới dứt lời, Mộc Lăng đứng dưới đài đột nhiên xì một tiếng bật cười.

Ai cũng quay đầu lại nhìn, Mộc Lăng hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Tiền cước không có mắt, vậy dùng hậu cước.”

Vừa nói xong, xung quanh cũng không ít người bật cười, Mặc Kỳ Lân có chút khẩu âm miền nam, hắn nói ‘quyền cước’[quánjiǎo] nghe đúng là giống ‘tiền cước’… Có điều, tại thời điểm căng thẳng như thế, ngoại trừ Mộc Lăng đúng là không ai rảnh rỗi để ý những thứ này.

Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng vừa cười vừa chỉa chỉa trên đài nói: “Nhìn chỗ đó, chỗ đó đẹp hơn!”

Mọi người lúc này mới đồng loạt xoay mặt nhìn lên đài.

“A…” Nhạc Tại Đình tuy rằng trước nay lão luyện thành thục, nhưng cũng là một người thanh niên huyết khí bừng bừng, lời Mặc Kỳ Lân vừa nói cũng đã làm thấp danh tiếng Nhạc gia trại, hôm nay song phương giao thủ, hắn lại xem thường mình, bên trong Nhạc Tại Đình thực chất cực kì kiêu ngạo, từ nhỏ sinh ra trong phú quý, lại lớn lên trong danh tiếng, làm sao chịu được loại bỡn cợt này, lập tức quyết định phải thi triển thân thủ, giáo huấn thư sinh này một trận.

Mặc Kỳ Lân thấy Nhạc Tại Đình đã bị mình chọc giận, lắc đầu, nói: “Lương ngôn nan khuyến cai tử quỷ.”[lũ quỷ chết tiệt thì dùng lời hay cũng không khuyên được]

Dứt lời, “Soạt” một tiếng, mở ra cây quạt trong tay, nói: “Để ta thỉnh giáo võ công vùng Trung Nguyên một chút nào.”

Giữa chân mày Nhạc Tại Đình hiện lên sát khí, giơ chưởng đánh tới. Mặc Kỳ Lân hơi nghiêng đầu, tránh một chưởng này, lùi lại một bước đổi chiêu. Hai người rất nhanh đã đánh đến khó phân thắng bại, quần chúng dưới đài trầm trồ khen ngợi không ngừng, Nhạc Tại Vân lại nhíu mày… Công phu Nhạc Tại Đình không bằng Mặc Kỳ Lân.

“Kỳ Lân…” Tần Vọng Thiên đột nhiên thấp giọng hỏi Mộc Lăng: “Chẳng lẽ là chưởng môn của Nam Hải Kỳ Lân Môn, Kỳ Lân Phiến Mặc Cát?”

Mộc Lăng chớp mắt mấy cái: “Có thể, nghe nói hắn là cao thủ hạng nhất của Nam Hải, Nhạc Tại Đình căn bản đánh không lại hắn.”

Nhạc Tại Vân lúc này đã sốt ruột chen lên phía trước, không phải hắn sợ Nhạc Tại Đình thua, một Nhạc Tại Đình thua cũng chẳng hề gì, quan trọng là thể diện của Nhạc gia trại, thua sẽ không ngóc đầu lên nổi nữa.

Quay lại trên đài, Nhạc Tại Đình vừa cùng Mặc Kỳ Lân giao thủ đã biết hơn thua, Mặc Kỳ Lân khi nãy cùng hòa thượng động thủ không hề dùng đến công phu thật sự, võ công người này hơn xa mình. Mới được mấy chiêu, Nhạc Tại Đình đã cảm thấy chống đỡ hết nổi, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận phòng thủ, tận lực kéo dài.

Người có công phu cao một chút đều đã nhìn ra mánh khóe, đều thay Nhạc Tại Đình đổ mồ hôi, ai cũng đều chăm chú theo dõi, nếu như thua, Nhạc Tại Đình sợ rằng sẽ bị đả kích không nhỏ.

Mộc Lăng nhìn một hồi, hỏi Tần Vọng Thiên: “Nếu ngươi là Nhạc Tại Đình, ngươi làm thế nào?”

Tần Vọng Thiên thoáng trầm mặc, nhàn nhạt nói: “Ta nhận thua.”

“Nga?” Mộc Lăng cảm thấy rất hứng thú nhìn hắn: “Vì sao?”

Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng, lắc đầu nói: “Mặc Kỳ Lân hoàn toàn có thể một chưởng đánh ngã Nhạc Tại Đình, nhưng hắn không có làm vậy, là bận tâm đến tiền đồ và thể diện đối phương, cho nên chừa ra một lối thoát. Lúc này nếu như Nhạc Tại Đình nhảy ra khỏi vòng đấu nói vài câu văn vẻ, cũng sẽ không quá mất mặt. Thế nhưng hắn lại tiếp tục càn quấy như vậy, tất nhiên khiến cho Mặc Kỳ Lân nghĩ hắn không biết điều, kết quả có thể khiến hắn thua thảm hại hơn.”

“Ưm.” Mộc Lăng nhíu mày, tán thưởng gật đầu, vươn tay vỗ vỗ Tần Vọng Thiên: “Có tiền đồ, trẻ nhỏ dễ dạy”

Quả nhiên, Mặc Kỳ Lân trên đài đã dần mất kiên nhẫn, trong lòng rất bất mãn với Nhạc Tại Đình, người tuổi còn trẻ đã ngạo mạn không chịu nhận thua, thật sự là không khiến người khác thích được. Nghĩ xong, giơ tay đánh tới một chưởng, thẳng kích mặt Nhạc Tại Đình, Nhạc Tại Đình chật vật tránh thoát, thế nhưng chân chậm một bước, hơi vấp, phản ứng không kịp, Mặc Kỳ Lân liền giơ chân, đá một cước trúng giữa ngực hắn.

Một cước này thiếu chút nữa lấy mạng Nhạc Tại Đình, thân thể hắn bay lên trời, từ trên đài bay xuống, ngã mạnh vào trong đám người, che ngực, há mồm phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch.

Nhìn Nhạc Tại Đình ngã chổng tứ chi, đoàn người đều ngây dại, Mặc Kỳ Lân trên đài vung áo, cười nhạt: “Ngươi ấu trĩ, không biết tiến lùi!”

Tiếng nói vừa dứt, đám người lập tức nghị luận sôi nổi.

“Nghe nói Nhạc nhị công tử võ công hạng nhất, sao lại không chịu nổi một kích như vậy?”

“Xem ra Nhạc gia trại thật sự không có gì đặc sắc?”

“Có lẽ cũng là mua danh chuộc tiếng thôi”.

“Làm ta còn xem trọng hắn như thế.”



Nhạc Tại Đình vốn dĩ trời sinh kiêu ngạo, làm sao chịu nổi nhục nhã như thế này, uổng phí hắn trước nay cẩn thận bảo hộ danh tiếng từng chút, không ngờ hôm nay thất bại trong gang tấc, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

“Nhạc Tại Đình thua là do hắn vô dụng, không có nghĩa là công phu của Nhạc gia trại không cao!” Hai hàng lông mày của Nhạc Tại Vân cau thành đường thẳng, vọt người nhảy lên lôi đài.

Mộc Lăng lắc đầu nói: “Hai huynh đệ này không nên mang họ Nhạc a, nên lấy họ Nhị.”

Tần Vọng Thiên không hiểu nhìn hắn: “Họ Nhị?”

Mộc Lăng gật gật đầu: “Ngươi xem a, rất ngốc! Đều là thẳng tính, thấy mạnh hiếp yếu thì giúp đỡ, một chút khom lưng cũng không có” *

“Khụ khụ…” Tần Vọng Thiên thật sự là bội phục mồm mép của Mộc Lăng, quả là độc địa.

Mặc Kỳ Lân quan sát Nhạc Tại Vân một chút, trong lòng tán thán, hài tử này khi trưởng thành nhất định là nhân tài, liền hỏi: “Ngươi muốn báo thù cho ca ca ngươi?”

Nhạc Tại Vân cau mày: “Không phải báo thù, ta chỉ là muốn bảo vệ danh tiếng của Nhạc gia trại!”

Mặc Kỳ Lân gật đầu, hỏi: “Bảo vệ như thế nào?”

“Ta và ngươi so chiêu!” Nhạc Tại Vân hất mặt: “Nếu ta thắng, ngươi phải xin lỗi vì đã vũ nhục Nhạc gia trại !”

“Vậy nếu ngươi thua?” Mặc Kỳ Lân buồn cười.

“Nếu thua, ta sẽ rời khỏi giang hồ!” Nói xong liền rút kiếm: “Tiếp chiêu!”

Mặc Kỳ Lân cười thầm, hai huynh đệ này thật khác nhau, giơ tay cầm quạt ngăn trở chiêu kiếm của Nhạc Tại Vân, cùng hắn so chiêu.

Mộc Lăng ở dưới đài lắc đầu: “Nhạc Tại Vân thật vất vả có được chút cơ hội, không ngờ trong phút chốc lại nói ra lời bốc đồng, mất cả tiền đồ tốt như vậy.”

“Là sao?” Tần Vọng Thiên hỏi.

“Ngươi nghĩ đi.” Mộc Lăng nhún nhún vai: “Đại trại chủ Nhạc gia trại tương lai, hai huynh đệ, không phải Nhạc Tại Đình thì là Nhạc Tại Vân kế thừa. Hôm nay Nhạc Tại Đình bị mất mặt lớn như vậy, chỉ cần Nhạc Tại Vân thông minh một chút, có thể nắm chặt điểm này, thì dù hắn thua Mặc Kỳ lân, chỉ cần đừng thua quá thảm, đương gia tương lai sẽ là hắn rồi. Chỉ là hắn xuất khẩu cuồng ngôn, nói cái gì thua sẽ rời khỏi giang hồ, vậy không phải là tự tát mình một bạt tai sao, thật quá trẻ con.”

Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Ngươi, có thể giúp hắn không thua không?”

Mộc Lăng sửng sốt, xoay mặt nhìn Tần Vọng Thiên: “Ngươi muốn ta hỗ trợ Nhạc Tại Vân đánh thắng Mặc Kỳ Lân?”

Tần Vọng Thiên nghiêm túc gật đầu: “Nếu Nhạc Tại Vân thua, chẳng khác nào là tiện nghi cho Nhạc Tại Đình.”

“Ừm.” Mộc Lăng suy nghĩ một chút, gật đầu: “Dù sao thì tiểu võ sinh này cũng khả ái hơn ca ca hắn một chút, quan trọng là không có ý xấu gì.”

“Vậy ngươi sẽ hỗ trợ?” Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng.

Mộc Lăng lườm lườm hắn, cười: “Sao ngươi không tự giúp?”

“Ta làm không được.” Tần Vọng Thiên thấp giọng nói.

Mộc Lăng cười thầm, tiểu tử này cũng thật khôn khéo, bản thân không ra tay, một mặt làm ta nhìn không ra sâu cạn của hắn, mặt khác hắn có thể nhìn ra sâu cạn của ta.

“Giúp ngươi cũng được.” Mộc Lăng cười hì hì nói: “Nhưng mà thiếu nợ ân tình là phải trả mới được a.”

“Ngươi muốn cái gì?” Tần Vọng Thiên hỏi hắn.

Mộc Lăng suy nghĩ một chút: “Hiện tại chưa nghĩ ra, cho ngươi nợ lại, chờ ngày nào nghĩ ra sẽ nói cho ngươi”. Nói xong nhìn trái nhìn phải, phát hiện bên cạnh có một gốc liễu, khẽ vung tay áo, trên tay đã nắm một chiếc lá liễu.

Tần Vọng Thiên âm thầm kinh hãi, động tác của Mộc Lăng cực nhanh, hắn không nhìn rõ chiêu thức, hơn nữa cách không thủ vật[lấy vật từ xa] là cần phải có nội lực cực cao.

Cầm phiến lá, Mộc Lăng nhìn trên đài, hai bên thái dương Nhạc Tại Vân đã có mồ hôi, biết hắn sắp chống đỡ không được nữa. Vòng tay ra sau lưng, Mộc Lăng nhẹ nhàng vung tay, phóng mảnh lá đi…

Tần Vọng Thiên cảm thấy buồn bực, lôi đài ở phía trước, Mộc Lăng phóng lá ra phía sau, có ích lợi gì? Nhưng vừa nhìn lại, lá liễu trong không trung vẽ một đường cong, vòng qua đám người, bay về phía Mặc Kỳ Lân, sau đó đã bị thân thể Mặc Kỳ Lân che khuất, không ai thấy được có gì xảy ra.

Mặc Kỳ Lân nghe phía sau có một đạo kình phong, trong lòng thầm kêu không tốt, có cao thủ phóng ám khí. Ngây người, trên tay liền có chút sơ sẩy… Nhạc Tại Vân tuy võ công kém hơn Mặc Kỳ Lân, nhưng dù sao cũng là cao thủ nhất đẳng, thừa dịp trong nháy mắt Mặc Kỳ Lân phân tâm, phóng một chưởng, trực tiếp trúng vào vai Mặc Kỳ Lân. Mặc Kỳ Lân lảo đảo, lui ra phía sau một chút, cúi đầu, chỉ thấy một mảng lá liễu dương dương tự đắc thong thả hạ xuống bên chân mình…

Trên đầu toát mồ hôi lạnh, Mặc Kỳ Lân trong lòng vô cùng kinh ngạc, cao thủ nơi nào, đây là hắn hạ thủ lưu tình không bắn trúng, chỉ là dẫn đi chú ý giúp Nhạc Tại Vân vỗ một chưởng mà thôi, nếu như bị bắn trúng, nói không chừng hôm nay bỏ mạng.

Đoàn người đều ngây ngẩn, bọn họ chỉ thấy Nhạc Tại Vân cùng Mặc Kỳ Lân đánh đến khó phân biệt được, trong chốc lát, Nhạc Tại Vân một chưởng đánh Mặc Kỳ Lân vừa đánh bay Nhạc Tại Đình ra ngoài vòng tròn.

Nhạc Tại Vân cũng choáng váng, mình rõ ràng là đang rơi vào hạ phong, người nọ sao lại đột nhiên phân tâm? Bất quá luận võ chính là dạng này, thua là thua, Mặc Kỳ Lân trong lòng hiểu rõ, nếu Nhạc Tại Vân có cao nhân âm thầm tương trợ, thì đêm nay muốn thắng cũng là không thể, nếu người kia đã nương tay, vậy thì không nên tự tìm hổ thẹn.

Nghĩ xong, Mặc Kỳ Lân chắp tay với Nhạc Tại Vân, nói: “Nhạc gia trại danh bất hư truyền, võ lâm Trung Nguyên quả là người tài xuất hiện lớp lớp, tại hạ nhận thua, sau này còn gặp lại.” Nói xong, nhún người một cái, nhảy lên không trung, tiêu thất trong màn đêm.

Mặc Kỳ Lân đi rồi, đoàn người còn đang khiếp sợ mới bộc phát tiếng vỗ tay cùng tiếng trầm trồ khen ngợi như sơn hô bể gầm, mọi người vây lại, đều tán dương Nhạc Tại Vân, nói hắn mới hẳn là gia chủ tương lai của Nhạc gia trại. Nhạc Tại Vân bị vây giữa đám người, nhưng trong lòng còn đang suy nghĩ đến thay đổi đột ngột của Mặc Kỳ Lân, có chút không phản ứng.

Lúc này sắc trời đã tối, một nhóm người lôi kéo Nhạc Tại Vân đi đến tửu lâu cách đó không xa, nói là muốn chúc mừng hắn, còn một nhóm người đến xem náo nhiệt đều chuẩn bị về nhà, sau một lát, Lạc hà ổ khuê náo nhiệt chỉ còn lại lôi đài trống không, cùng với ngọn đèn dầu lập lòe.

Nhạc Tại Đình sa sút ngồi dưới đất, vừa rồi trúng một cước đã khiến hắn nội thương, hắn phải ngồi dưới đất thở hổn hển cho đều đặn lại mới có thể đứng lên, ngực bởi vì vừa nôn ra máu mà trống rỗng, cổ họng bỏng rát đau đớn. Không ai đến dìu hắn, xoay mặt, chỉ thấy Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên cách đó không xa nhìn hắn, Nhạc Tại Đình cười khổ lắc đầu, cố sức đứng lên nói: “Được làm vua thua làm giặc… Ai.” Nói xong thì lảo đảo đi.

Mộc Lăng nhìn theo thân ảnh cô đơn của Nhạc Tại Đình dần dần đi xa một hồi, xoay mặt nhìn Tần Vọng Thiên, kinh ngạc phát hiện vẻ mặt hắn rất thản nhiên, biểu tình gì cũng không có.

“Không phải ngươi có thù oán với hắn sao?” Mộc Lăng có vài phần hiếu kì: “Hắn đã mất mặt lớn như vậy, ngươi sao một chút biểu cảm cũng không có?”

Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn Mộc Lăng, cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Ngươi nghĩ ta sẽ có biểu hiện gì?”

Mộc Lăng chớp chớp mấy cái: “Thật vui vẻ, có thể có chút hả hê, có thể vẻ mặt đắc ý nói hắn đáng đời…”

Tần Vọng Thiên nghe Mộc Lăng nói, một câu cũng không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Mộc Lăng… Nhìn đến Mộc Lăng nổi da gà, hai tay che trước ngực, nhả một câu: “Đáng ghét, không nên nhìn người ta như vậy, há sắc này~”

Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười lắc đầu, xoay người đi.

“Này!”, Mộc Lăng đuổi theo, cùng hắn trở về, vươn tay thô bạo vỗ vai hắn: “Ngươi nợ ta một cái nhân tình, đừng quên trả a! Bảo ngươi làm trâu làm ngựa cũng phải đáp ứng đó.”

“Là thiếu một cái nhân tình mà thôi, trâu ngựa đâu thể bắt người làm!”

“Keo kiệt!”



—————————–

(*): ta lại chết vì những câu mắng người của em Mộc đây.

câu này nguyên bản là ‘Đô thị trực tràng tử, thượng diện cật hạ diện tựu lạp, nhất điểm loan đô bất đả’ [khoan đã, ta nói trước, đây là cách ta nghĩ thôi, ai biết chính xác nó là gì thì sửa cho ta nhé, đa tạ]

edit theo cái nghĩa không giống với bên trên là…’đều là kẻ ruột thẳng, vừa ăn mì thì phải đi ị, dốc sức cong lưng mà ị’
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện