Cũng khó trách bọn họ giật mình, mấy thứ Mộc Lăng bảo Nhạc Tại Vân tìm đến quả thật là có chút dọa người: một chậu lớn đá Hùng hoàng, một chậu gừng tươi, một vò rượu trắng lâu năm, nhưng dọa người nhất, là một chậu đầy đỉa.

Mộc Lăng trước tiên bảo người mang vào một bồn nước tắm, sau lại gọi người bắt một chảo nước, cho nước cùng gừng tươi vào, bắt đầu nấu. Sau đó, hắn bỏ Hùng hoàng vào trong rượu trắng khuấy khuấy, bảo hai nha đầu mở miệng Nhạc Thu Linh ra, rót rượu vào miệng để nàng nuốt xuống rồi lại bảo hai nha hoàn đặt nàng nằm xuống. Mộc Lăng lấy từ hòm thuốc ra một cái bao tay dệt bằng chỉ bạc, bắt lên mấy con đỉa, đặt lên vị trí huyết mạch Nhạc Thu Linh. Đỉa nhanh chóng bắt đầu hút máu, không bao lâu đã căng phồng. Kì quái là, lũ đỉa sau khi hút máu, toàn thân từ đen chuyển thành xanh, sau đó thì cứng đờ lại, từ trên người Nhạc Thu Linh rơi xuống, chết.

Mộc Lăng lại bắt vài con khác, đặt vào đúng chỗ cũ… Như vậy vài lần, dùng gần hết cả bồn đỉa, Mộc Lăng mới ngưng lại. Hắn đem đỉa đã chét bỏ vào trong chậu, giao cho một thủ hạ của Nhạc Tại Vân, nói: “Cầm lấy, đặt trong chậu than đốt thành tro, tuyệt đối không được hít khói bốc lên vào, sau đó đem chôn sâu toàn bộ xuống đất.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nghĩ phương pháp có chút quỷ dị, thế nhưng nhìn lại Nhạc Thu Linh, thấy sắc mặt nàng vốn đã trắng bệch dần khôi phụ nguyên trạng, chỉ còn có chút u ám.

Lúc này, từ cửa truyền vào mùi gừng tươi, Mộc Lăng gọi hạ nhân đem tòan bộ chảo gừng đổ vào bồn tắm, sau đó khuấy đều, thử độ ấm một chút, gọi nha hoàn ôm Nhạc Thu Linh bỏ vào.

“A!” Một cô nương đụng tới cơ thể Nhạc Thu Linh đột nhiên hét to một tiếng: “Người tiểu thư ấm lên rồi!”

“Cái gì?” Nhạc Tại Đình sửng sốt, mấy thần y cũng hai mặt nhìn nhau, Vương Ngọc Phù tiến lên muốn bắt mạch Nhạc Thu Linh, lại bị Nhạc Tại Vân ngăn lại: “Đợi một lát nữa đi, đừng quấy nhiễu Lâm tiên sinh chữa trị.”

Mộc Lăng bảo bọn nha hoàn ôm đỡ Nhạc Thu Linh vào bồn tắm. Nước trong bồn rất nóng, còn có gừng tươi, Nhạc Thu Linh vừa vào thân thể khẽ run lên, không bao lâu thì mặt đỏ bừng đầu đầy mồ hôi, đỉnh đầu thoát ra khói trắng nhàn nhạt, mà ngân châm cắm trên huyệt ở đỉnh đầu, từ bao giờ đã biến thành đen kịt, nước trong bồn cũng dần bị vẩn đục.

Mộc Lăng sai người mang đến một bồn nước nóng, chờ Nhạc Thu Linh ngâm trong nước gừng khoảng một nén nhang, thì bảo nha hoàn đỡ nàng ra, đưa vào bồn bên cạnh, giúp nàng tẩy sạch.

Nhạc Thu Linh được đỡ ra, đã có thể thấy rõ ràng ngực phập phồng, sắc mặt cũng hồng hào lên.

Đưa Nhạc Thu Linh đặt lại lên giường, Mộc Lăng lấy ra một phương thuốc khác đưa Nhạc Tại Vân, bảo hắn đi đến hiệu thuốc mua về, một thang sáu chén nước, sắc thành một chén.

Nhạc Tại Vân phân phó người đi làm, còn mình lẳng lặng đứng lại nhìn, chỉ thấy Mộc Lăng xoay người trở lại bên cạnh Nhạc Thu Linh, mang bao tay vào rút toàn bộ ngân châm trên đỉnh đầu nàng ra, sau đó lấy ra một bộ ngân châm mới, lại châm lại một lần nữa. Đến khi ngân châm châm vào không còn đổi thành màu đen, Mộc Lăng mới nhẹ nhàng mà thở phào một hơi, dọn dẹp gọn gàng. Lúc này, thuốc cũng nấu xong rồi, gia nhân bưng thuốc đến, Mộc Lăng mang thuốc để qua một bên, vươn hai tay, dùng ngón trỏ ấn mạnh vào huyệt Thái Dương của Nhạc Thu Linh, xoa bóp vài cái, sau đó xoay mặt nói với Linh Đang vẫn đang ghé vào bên giường hai mắt trông mong nhìn, nói: “Vỗ ngực tỷ tỷ ngươi một chút.”

Linh Đang chớp mắt mấy cái, gật đầu, giơ tay tại trước ngực Nhạc Thu Linh vỗ vài cái…

“Khụ khụ…” Nhạc Thu Linh đột nhiên ho khan một tiếng, sau đó, chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng thở dốc.

“Thu Linh!” Nhạc Tại Vân mừng rỡ cực kì, xông lên nhìn Nhạc Thu Linh, tuy rằng còn có chút ốm yếu, nhưng rõ ràng là một người sống.

Giang Nam tam đại danh y hai mặt nhìn nhau, trên mặt Triệu Hoa cùng Vương Ngọc Phù viết rõ rằng không tin được, Thạch Văn Thái sờ sờ râu mép, đè lại mạch của Nhạc Thu Linh chẩn một hồi.

“Thần kỳ! Thực sự là thần kỳ!” Thạch Văn Thái nhịn không được tán thán: “Độc tố trên người Nhạc cô nương đã hoàn toàn tiêu trừ, chỉ cần điều dưỡng thêm mấy ngày là khỏi hẳn… Tiên sinh thật sự là Hoa Đà chuyển thế, lão hủ bội phục!” Nói xong liền cúi người với Mộc Lăng một cái: “Chẳng hay Nhạc cô nương rốt cuộc là trúng độc gì? Phải thỉnh tiên sinh chỉ giáo.”

Mộc Lăng không nói lời nào, sắc mặt có chút trắng.

“Đa tạ Lâm tiên sinh cứu muội muội, ta thay mặt Nhạc gia trại bái tạ đại ân của Lâm tiên sinh.” Nhạc Tại Đình đứng cạnh Mộc Lăng cúi đầu hành lễ: “Lâm tiên sinh thật sự là chân nhân bất lộ tướng!”

Mộc Lăng vẫn không nói chuyện, oán thầm ‘người này thật đúng là có khả năng diễn kịch’, bất quá không có khí lực, muốn nói cũng không nên lời, chỉ là nhìn Tần Vọng Thiên đứng cạnh đang khẽ nhíu mày, gọi một tiếng: “Vọng Vọng.”

Tần Vọng Thiên vừa định đi qua, Nhạc Tại Vân có lẽ là quá kích động rồi, giơ tay nắm lấy Mộc Lăng đang lắc lắc lắc: “Lâm tiên sinh, cảm tạ ngươi…”

Mộc Lăng bị anh chàng lỗ mãng này lắc đến đầu choáng váng hai mắt hoa lên, tâm nói ‘ngươi có thể nhẹ tay chút không a, lão tử sắp ngất rồi!’ [xót nha : (( ]

Nhạc Tại Vân còn định nói thêm mấy câu, đột nhiên cổ tay phát đau, lúc có phản ứng lại, đã bị Tần Vọng Thiên cầm cánh tay kéo ra, tay kia ôm lấy Mộc Lăng.

“Ngươi làm sao rồi?” Tần Vọng Thiên phát hiện sắc mặt Mộc Lăng tái nhợt, áo đầy mồ hôi.

“Mệt.” Mộc Lăng giống như làm nũng dựa vào lòng Tần Vọng Thiên: “Bế ta về ngủ.”

Nhạc Tại Đình cùng Nhạc Tại Vân đột nhiên nghĩ trước mắt có phải xuất hiện ảo giác rồi không, Lâm Bách Tuế thần sắc nghiêm túc khi nãy, cùng Lâm Bách Tuế suy yếu hiện tại… là cùng một người sao? Tần Vọng Thiên cũng không rảnh để ý mấy thứ đó, hắn vươn tay dễ dàng đem Mộc Lăng bế lên, nhoáng một cái đã ra cửa, vội vã trở về biệt viện.

“Cái…” Nhạc Tại Vân có chút ngoài dự kiến, không giải thích được nhìn mọi người, có phải mình vừa làm thương tổn gì Lâm tiên sinh rồi không? Thạch Văn Thái mở miệng: “Dùng thần đình cửu châm là phi thường tổn hại tinh lực, vị tiên sinh kia thoạt nhìn ốm yếu, cũng khó trách chịu không được nữa… Thật sự là rất giỏi”

Triệu Hoa và Vương Ngọc Phù ở phía sau liếc mắt nhìn nhau, đều nói với Nhạc Tại Đình: “Tại hạ hôm nay may mắn gặp được cao nhân, cho nên xin làm phiền mấy ngày, chờ Lâm tiên sinh tỉnh rồi lại đi thỉnh hắn chỉ giáo.”

Sau đó, đám thần y tản đi, Nhạc Tại Vân cùng Nhạc Linh Đang ở lại chăm sóc Nhạc Thu Linh. Nhạc Tại Đình vốn cùng huynh muội cảm tình nhợt nhạt, khách sáo vài câu cũng rời đi. Về đến phòng mình, chỉ thấy Đoan Mộc Viêm đang ngồi trong sân uống trà, ngẩng đầu thấy Nhạc Tại Đình đã trở về, Đoan Mộc Viêm nhàn nhạt cười: “Thế nào Nhị thiếu gia, ta không lừa ngươi chứ?”

Trong đầu Nhạc Tại Đình hiện tại đều là hình dáng Mộc Lăng mềm nhũn dựa vào trong lòng Tần Vọng Thiên muốn hắn bế về, đột nhiên nghĩ… Nếu như là mình bế hắn về, nói không chừng sẽ làm ra chuyện khác.

“Nhị thiếu gia?” Đoan Mộc Viêm thấy Nhạc Tại Đình không trả lời, lại hỏi một câu.

Nhạc Tại Đình gật đầu, thản nhiên nói: “Chỉ có thể chứng minh hắn có khả năng là thần y, cũng không nói chắc hắn là Mộc Lăng.”

“Ha ha ha…” Đoan Mộc Viêm nhàn nhạt cười, lắc đầu, nói: “Trên đời này, biết dùng Thần đình cửu châm và Phi vân thập nhị châm, chỉ có Mộc Lăng… Hơn nữa, sẽ dùng hai bộ châm pháp này cứu người, cũng chỉ có Mộc Lăng mà thôi.”

“Có ý gì?” Nhạc Tại Đình không giải thích được.

“Hai bộ châm pháp này cực kỳ tổn hại thân thể, dùng một lần, chẳng khác nào độc hại chính mình một lần… Mộc Lăng được xưng là Diêm Vương địch, hắn vốn dĩ bệnh nặng, cũng bởi vì quá yếu lòng, liều mạng mình cứu mạng người khác, nói hắn là một thần y, không bằng nói hắn là một kẻ ngu si.”

Nhạc Tại Đình lạnh lùng nhìn Đoan Mộc Viêm một hồi, thản nhiên nói: “Lương y như từ mẫu, vậy nên hắn mới xứng danh là thiên hạ đệ nhất thần y!”

“A…” Đoan Mộc Viêm bĩu môi khinh thường: “Cách cứu người như hắn, không bao lâu mình đã chả còn mạng rồi, lãng phí một y thuật cao như vậy!”

Nhạc Tại Đình thật sự là lười tranh cãi với Đoan Mộc Viêm, nói: “Chuyện ngươi nói ta đã đáp ứng rồi, ban ngày trốn cho kĩ, đừng để người khác thấy chúng ta gặp nhau, có việc gì thì buổi tối nói.” [giống gian phu dâm phụ quá : )) ]. Nói xong xoay người đi vào phòng, đóng cửa.

Đoan Mộc Viêm quay đầu lại bất mãn nhìn cánh cửa khép kín, khẽ cắn môi, xoay người rời đi.



Tần Vọng Thiên ôm Mộc Lăng về tới trong phòng, cẩn thận đặt hắn lên giường, thấy Mộc Lăng hô hấp đều đều, hiển nhiên là đang ngủ. Vươn tay cầm lấy cổ tay Mộc Lăng nhẹ nhàng sờ một chút, Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày… Hắn tuy rằng không hiểu y thuật, nhưng cũng có thể cảm nhận được mạch tượng của Mộc Lăng rất yếu, nhìn nhìn cổ tay nhỏ gầy, Tần Vọng Thiên lắc đầu, thả hắn lại lên giường, giúp Mộc Lăng đắp chăn.

Cúi đầu, nhìn kĩ nét mặt Mộc Lăng.

Mộc Lăng ngoan ngoãn nằm, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, phảng phất mệt mỏi, nặng nề ngủ. Tần Vọng Thiên vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng mà chạm khóe mắt, đuôi mày Mộc Lăng, cảm giác ngón tay chạm đến làm da ấm áp mềm mại, tỉ mỉ nhìn gương mặt người này. Gỡ xuống biểu tình khoa trương khi khùng khi điên thường ngày, không còn mồm miệng độc địa vừa mở ra là khiến người ta tức chết… Chỉ để lại nét thanh tú điềm tĩnh và mùi thảo dược nhàn nhạt trên người, tóc dài mềm mại, biểu tình mềm mại… Cảm giác rất yên bình, thật khiến người ta yêu thích.

Lại nghĩ tới cảnh tượng Mộc Lăng chữa bệnh cho Nhạc Thu Linh, lần này Nhạc Thu Linh đột nhiên trúng độc, rất có thể là có người tính kế, biết rõ nếu bại lộ là tự đặt mình vào nguy hiểm, nhưng khi Mộc Lăng giúp nàng chữa trị một chút do dự cũng không có. “Ngươi thực sự rất mâu thuẫn.” Tần Vọng Thiên lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm Mộc Lăng: “Rõ ràng là ôn nhu hiếm có trong thiên hạ, nhưng hết lần này tới lần khác đóng giả ngoan độc hiếm có trong thiên hạ.” Nói xong, cúi đầu… nhẹ nhàng hôn xuống môi Mộc Lăng.

Sau đó, Tần Vọng Thiên vẫn ở bên giường Mộc Lăng không rời, nhưng Mộc Lăng một giấc, ngủ tròn một ngày hai đêm, sáng sớm ngày thứ ba, lúc Tần Vọng Thiên đã bắt đầu hoảng sợ, Mộc Lăng mới ngáp một cái, từ từ tỉnh lại.

“Ngươi tỉnh?”, Tần Vọng Thiên cau mày nâng Mộc Lăng dậy: “Không có việc gì chứ?”i

Mộc Lăng chớp chớp mắt, nhìn nhìn, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ngươi ngủ từ tối hôm trước đến sáng hôm nay, ngươi nói xem ngươi làm sao vậy?” Tần Vọng Thiên vươn tay sờ trán Mộc Lăng, cảm giác độ ấm bình thường.

“A!” Mộc Lăng mở to hai mắt nhìn Tần Vọng Thiên: “Một ngày hai đêm sao, nói sao ta lại đói như vậy!” Nói xong, xốc chăn xoay người đứng lên. Tần Vọng Thiên có chút lo lắng, hỏi: “Lập tức đứng lên như thế không sao chứ?”

“Hiện tại là giờ nào rồi?” Mộc Lăng nhìn trời: “Chúng ta đi Bách Tiên Cư!”

“Đi Bách Tiên Cư làm gì?” Tần Vọng Thiên có chút vô lực: “Nếu ngươi đói bụng, ta đi mua về cho ngươi, ngươi không cần tự mình đi.”

“Như vậy sao được?” Mộc Lăng liếc: “Thức ăn vừa làm ăn mới ngon.” Vừa nói vừa lắc lắc ngón tay.

“Ừm, một ngày hai đêm là mười bữa…”. Nói xong, kéo Tần Vọng Thiên đi ra ngoài: “Đi, Vọng Vọng, chúng ta đi ăn mười bữa tẩm bổ lại.”

Tần Vọng Thiên hít sâu một hơi, không thể nhịn được nữa: “Một ngày hai đêm muốn ăn bù mười bữa, một ngày ngươi ăn mấy bữa vậy?!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện