Sáng ngày hôm sau, mọi người chợt nghe thấy từ trong phòng Tần Vọng Thiên, truyền ra tiếng hét thảm thiết của Mộc Lăng.
Phùng Ngộ Thủy cùng Nhạc Tại Vân đã có khả năng xuống giường đều thất kinh, tuy rằng Mộc Lăng ngày thường là nhất kinh nhất sạ[hết hồn là sẽ hét], bất quá hét thảm thiết như hôm nay, vẫn là lần đầu tiên nghe, Giáp Ất Bính Đinh cũng đều từ trong phòng vọt ra.
Mọi người cẩn thận đi tới trước cửa phòng Tần Vọng Thiên, đẩy cửa vào, chỉ thấy Mộc Lăng ngây ngốc đứng bên giường, Tần Vọng Thiên thì ngồi trên giường xoa tai.à
Phùng Ngộ Thủy cùng Nhạc Tại Vân liếc nhìn Tần Vọng Thiên, nhịn không được hít vào một hơi, bước nhanh vào, đứng bên giường nhìn kĩ mặt Tần Vọng Thiên, đều cả kinh không nói ra lời.
“Lão… lão đại…” Giáp Ất Bính Đinh cũng há to miệng nói không được câu.
Tần Vọng Thiên chỉ cảm thấy thuốc cao dính dính ướt ướt trên người đã không còn, vị trí bị bỏng trước đây cảm giác vừa khô vừa căng, nhưng lại thoải mái chưa từng có, chỉ là biểu tình mọi người có chút đáng sợ, nhất là Mộc Lăng, giống hệt như gặp quỷ. Tần Vọng Thiên nhướn mày, tâm nói hay là đem ta chữa cho hủy dung rồi, tuy rằng vốn dĩ cũng đã là hủy dung.
“Giáp!” Tần Vọng Thiên kêu thủ hạ đang đứng ngốc một bên: “Lấy gương lại đây cho ta.”
Giáp phản ứng lại, vội vàng chạy đến ngăn tủ lấy một tấm gương đồng, giơ lên trước mặt Tần Vọng Thiên.
Tần Vọng Thiên nhận gương nhìn, cũng ngây ngẩn cả người.
Sau đó, Giáp Ất Bính Đinh hồi tỉnh lại nhào tới nằm úp sấp bên giường, ôm chân Tần Vọng Thiên sống chết cọ: “Lão đại, ngươi hảo suất[đẹp giai] a, chúng ta chết cũng theo ngươi!”
Tần Vọng Thiên nhìn vào gương, nghĩ rằng cũng không giống trước đây nữa, mặc dù hắn cũng không rõ ràng trước đây mình là bộ dáng gì, nhưng khẳng định là âm dương kiểm, hiện tại da mặt là đều đặn không ngờ, hình dạng sao… cũng rất thuận mắt, lại nhìn mọi người, cần phải khiếp sợ thành cái dạng này sao? Tần Vọng Thiên thấy không có gì, nhưng với người khác, phần cải biến này là quá sức chịu đựng. Kỳ thực vết bỏng của Tần Vọng Thiên cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là một nửa mặt màu sắc có phần khác biệt, bởi vậy thoạt nhìn không được tự nhiên, hai nửa mất cân đối, khiến tầm mắt người nhìn luôn bị nửa bên bỏng hấp dẫn, hơn nữa Mộc Lăng cho hắn dùng một ít thuốc cao, màu da đen đi một ít, làm hai bên bớt khác biệt, nhưng nhìn vẫn không được tự nhiên. Nói chung những người lần đầu thấy Tần Vọng Thiên, sẽ không nghĩ tới người nọ là đẹp hay xấu, mà là nghĩ người này lớn lên diện mạo không tự nhiên, tựa hồ nguyên bản không phải là thế này.
Hiện tại hai bên đối xứng, mọi người mới phát hiện, Tần Vọng Thiên thật sự là rất dễ nhìn, không thể nói là thanh tú hay anh tuấn, mà là một loại khí chất bá đạo. Ngũ quan phân minh đều mang theo bá khí, khiến cho ấn tượng đầu tiên là cảm thấy bức người, đích thật là có thể dùng một chữ suất để hình dung.
Giáp Ất Bính Đinh vốn đã cảm thấy lão đại nhà mình vừa suất vừa rất có khí thế, hôm nay vừa nhìn, lập tức hoàn toàn thuần phục, ôm chân hắn thề sống thề chết. Nhạc Tại Vân vốn có chút hảo cảm không biết nguyên do với Tần Vọng Thiên, dù sao cũng là cùng huyết mạch, chỉ cảm thấy thân thiết, hôm nay được thấy gương mặt thật của hắn, anh vũ suất khí, còn mang theo chút bá đạo, cũng là mừng rỡ phi thường, chỉ có nhân vật như vậy, mới xứng đôi với Mộc Lăng.
Đầu Phùng Ngộ Thủy thì tương đối đơn giản hơn một chút, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy Tần Vọng Thiên như thế này rất thuận mắt, đẹp hơn trước đây, còn đẹp hơn rất nhiều, cho nên nhất thời ngây ngẩn cả người.
Nhưng mà, kinh hãi nhất chính là Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên như thế này thật sự có chút ngoài dự đoán, Mộc Lăng vốn nghĩ Tần Vọng Thiên chẳng có bao nhiêu dễ nhìn, được rồi, đúng là hắn nghĩ hài tử này lớn lên không tồi, trên mặt có sẹo thật đúng là lãng phí, ai biết được trị hết sẹo rồi lại suất thành như vậy? Sáng nay vừa nhìn thấy, Mộc Lăng chịu đả kích không nhỏ, mới có thể khiến hắn hét lớn như vậy, còn có chút hối hận, không chữa khỏi thì tốt rồi, như vậy nhìn không tự nhiên chút nào.
Tần Vọng Thiên tỉ mỉ kiểm tra một chút, tán thán: “Thiên niên cổ vương này thật đúng là lợi hại a, mới một đêm mà thôi.”
Mộc Lăng bĩu môi, thấy mọi người còn đang há to miệng nhìn, liền rống to: “Nhìn cái gì? Có cái gì đẹp a? Đi làm chuyện nên làm đi!”
Từ đó, Tần Vọng Thiên càng dụng tâm luyện công, nhưng công phu đến chỗ mấu chốt tầng thứ bảy lại gặp trở ngại.
Mộc Lăng cũng cảm thấy bực bội, theo lý mà nói, nội lực đã đến cảnh giới kia rồi, sao lại không thể tiếp tục? Nghịch gân mạch>
“Đừng nóng vội, ngươi liều chết luyện như thế cũng không phải biện pháp, đi ra ngoài dạo chơi chút đi, thoải mái đầu óc, nói không chừng sẽ thông ra gì đó?” Mộc Lăng lôi kéo Tần Vọng Thiên xuất môn, ngoài miệng an ủi, ngực lại không ngừng vỗ tay: “Tốt nhất là luyện không được! Để tiểu hài tử chết tiệt này luyện đến cùng rồi phải luyện lại!”
Hai người ra phố, Lạc Hà thành rốt cuộc cũng bình yên rồi, chính là cái người ta gọi là thập thiên nhất quá tràng[mười ngày một tuồng diễn], có một số việc, khi phát sinh là rất khó lường, thế nhưng khi trôi qua rồi, cũng rất nhanh phai nhạt.
Cũng giống như chuyện Nhạc gia trại luận võ, hôm trước còn có người cảm thấy đáng tiếc cho Nhạc Tại Vân, qua một ngày, mọi người đều đã quên mất, trà dư tửu lậu đã thay một chủ đề hoàn toàn mới.
Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng đi vào tửu hậu, hai người khiến cho không ít người chú ý, Tần Vọng Thiên trước đây âm dương kiểm khiến người chú ý, hiện tại mặt đã chữa khỏi, cũng vẫn khiến người chú ý như cũ.
Hai người ngồi xuống gọi món ăn, Tần Vọng Thiên vẫn không yên lòng, Mộc Lăng chọc chọc cơm trong bát, nhìn hắn: “Ngươi làm gì mà gấp như vậy? Luyện công phu không thể nóng lòng, ngươi cũng không phải không biết!”
Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn Mộc Lăng, nói: “Nói là nói như vậy, thế nhưng còn kém một chút, một chút này luyện qua rồi, là có thể đạt được cảnh giới khác, cảm giác như bị kẹt trước cửa động, tiến bất tiến xuất bất xuất, khó chịu.”
Mộc Lăng gắp đồ ăn vào bát hắn: “Nhanh ăn cơm đi, ăn xong rồi tính tiếp.”
Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là động đũa ăn, ăn mà như không biết mùi vị ra sao.
Mộc Lăng lắc đầu, hỏi: “Ngươi muốn luyện thành đến vậy làm gì? Công phu của ngươi đã tốt rồi.”
Tần Vọng Thiên liếc Mộc Lăng: “Thế này vẫn chưa so được với ngươi, đánh không lại ngươi ta làm sao áp ngươi a?!”
Mộc Lăng bị nghẹn thịt viên, tiểu hài tử chết tiệt luyện công phu là vì cái này?
Đang ăn, đột nhiên nghe dưới lầu một trận xôn xao, hai người ngồi sát cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, thấy một đại đội nhân mã đi qua, xem qua đều là trang phục quan sai có số.
Dẫn đầu là một người mặc nhuyễn giáp đỏ sậm, tay cầm đại đao, cưỡi một con ngựa to đỏ thẫm, phía trước có quan sai của huyện nha mở đường, nhìn có vẻ là một đại quan, uy phong lẫm lẫm.
Tần Vọng Thiên nhìn thoáng một cái, vội vàng rụt đầu về, nhíu mày.
Mộc Lăng vươn dài cổ ra nhìn hồi lâu, trên người cũng có nhiều người đứng xem náo nhiệt, cười hỏi: “Người kia là ai a?”
Tần Vọng Thiên ăn nhanh hơn, nói với Mộc Lăng: “Nhanh ăn đi, ăn xong rồi nhanh đi về.”
Mộc Lăng thấy Tần Vọng Thiên tựa hồ có chút cổ quái, kề sát qua hỏi: “Hắn là ai vậy a? Ngươi quen a?”
“Tổng binh Mạc Bắc đóng ở biên quan Lương Quảng Đức.” Tần Vọng Thiên hạ giọng nói: “Trước nay vẫn đối đầu với ta.”
Mộc Lăng nhướng mày, hỏi: “Nói vậy, hắn cũng nhận ra ngươi?”
Tần Vọng Thiên gật đầu: “Ngươi thấy hắn thiếu mất nửa vành tai không? Chính là ta chém rớt, người này hận ta tận xương.”
“Nga…” Mộc Lăng mở to hai mắt nhìn Tần Vọng Thiên: “Nhưng hiện tại không phải ngươi không còn là âm dương kiểm rồi sao, nói không chừng hắn nhận không ra ngươi nữa.”
Tần Vọng Thiên lắc đầu, nhe răng với Mộc Lăng một cái: “Cái này cũng không chắc, ta nghĩ dù ta hóa thành tro, hắn cũng nhận được ta.”
Mộc Lăng gật đầu, vội vàng nhét thức ăn vào miệng: “Vậy nguy rồi, ăn xong về nhà trước đi, thời điểm này đừng ra ngoài nữa.”
Danh tiếng của mã tặc, so với sơn tặc tội phạm còn xấu xa hơn, Mộc Lăng biết rõ nếu như để người khác biết thân phận thật của Tần Vọng Thiên, sợ rằng võ lâm nhân sĩ toàn Lạc Hà thành đều xem hắn là kẻ địch, vẫn là tránh được thì nên tránh.
“Kỳ quái.” Tần Vọng Thiên vừa ăn cơm vừa lẩm bẩm: “Lương Quảng Đức này vẫn luôn ở Mạc bắc, sao vô duyên vô cớ lại đến Lạc Hà thành?”
Vẫn đang ăn, có mấy người xem náo nhiệt từ dưới lầu đi lên, có người tò mò hỏi: “Ngươi kia là ai a? Đại quan từ đâu tới?”
“Là Bình bắc tướng quân Lương Quảng Đức.” Một người vào góp chuyện không biết là nghe thế nào, lại nghe lầm chức quan của người ta, có lẽ với dân chúng ở đây, võ tướng trên cơ bản đều là tướng quân.
“Đại tướng quân đến Lạc Hà thành làm gì?”
“Nghe nói là thủ lĩnh mã tặc, Tu La Môn Bán diện Tu La xuất hiện ở đây, hắn có việc đến vùng phụ cận, nghe vậy thì đến đây.”
“Bán diện Tu La? Nghe nói qua rồi a, nghe nói là giết người không chớp mắt, là một tên chuyên làm chuyện xấu đốt nhà giết người cướp của a!”
“Đúng vậy, mã tặc a! Chậc chậc.”
Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày, Mộc Lăng cầm đũa chọc chọc cánh tay Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, có người hắc[nói xấu, đâm chọt sau lưng] ngươi!”
Tần Vọng Thiên bật cười, hỏi: “Cái gì mà hắc không hắc?” t
“Bọn họ nói ngươi giết người không chớp mắt, còn nói ngươi chuyên làm chuyện xấu đốt nhà cướp của.” Mộc Lăng chớp mắt mấy cái: “Ngươi không phải chuyên cướp quan lại, không thương tổn dân chúng sao? Hơn nữa, bọn họ không nhận ra ngươi, nói lại cứ như thật, một truyền mười mười truyền trăm, không phải bị hắc sao.”
Tần Vọng Thiên cười cười: “Vậy thì thế nào? Người sợ nổi danh heo sợ mập, khi thành danh, ai không muốn đạp ngươi ngã ngựa. Ngươi xem Tư Đồ cùng ngươi, khi Hắc Vân bảo vừa nổi danh, có bao nhiêu người hắc các ngươi, nói Tư Đồ hình như cũng là hai câu này, giết người không chớp mắt, nói ngươi là yêu y, không có việc thì gièm pha… lại xem hiện tại, đệ nhất thiên hạ, ai cũng kính nể các ngươi.”
“Ra vậy.” Mộc Lăng sờ cằm: “Có điều người khác hắc Hắc Vân bảo đều có mục đích, giống như Nhạc Tại Đình, bên ngoài là chính nhân quân tử, bên dưới lớp da là tên tiểu nhân đê tiện… A, ngươi đoán chuyện này có liên quan đến hắn không?”
“Khó nói.” Tần Vọng Thiên nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: “Không phải ngươi nói hắn có khả năng nhìn ra thân phận ta rồi sao, hắn làm không ít chuyện hổ thẹn với lương tâm, nằm mơ cũng sợ có người tìm hắn, hơn nữa ta lại ở cùng chỗ với ngươi. Tất nhiên là phải tìm biện pháp… Khoan nói, tìm Lương Quảng Đức đến đúng là một biện pháp.”
Mộc Lăng gật đầu, nói: “Bất quá ngươi nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, đám giang hồ quần hùng kia mà biết thân phận của ngươi rồi, sẽ công kích ngươi.”
Tần Vọng Thiên cười cười, khoát tay: “Kéo đến đi, một đám ô hợp, kẻ có năng lực, đều có việc của mình, ai rảnh rỗi tới đây gây phiền, ta đây không lo, chỉ là chuyện này có chút phiền, nếu lộ rồi ta ở Lạc hà thành khó mà hành động, có thể tránh thì cứ tránh.”
“Ân.” Mộc Lăng thỏa mãn gật đầu, vươn tay vỗ vai Tần Vọng Thiên: “Hảo khí phách, đại trượng phu không chấp nhặt với tiểu nhân, có phong độ đại tướng!”
Tần Vọng Thiên nắm lấy bàn tay Mộc Lăng đang định rút về, nói: “Cả thiên hạ đối nghịch ta cũng không sao, ta chỉ cần ngươi thích ta là được.”
Vừa mới dứt lời, chỉ thấy Mộc Lăng sửng sốt hồi lâu, đột nhiên bịt tai la thảm một tiếng, đứng lên bỏ chạy.
Tần Vọng Thiên thở dài lắc đầu, lấy bạc thả lên bàn, đuổi theo Mộc Lăng.
Trở lại biệt viện của Hắc Vân tiễn trang, Mộc Lăng vẫn còn chưa tự nhiên lại được, trong đầu toàn là câu nói của Tần Vọng Thiên “Ta chỉ cần ngươi thích ta là được” Đầu óc rối loạn, trước mắt còn liên tục hiện lên nhãn thần nghiêm túc chân thành của Tần Vọng Thiên. Không thể nhịn được nữa, Mộc Lăng nắm hai chiếc đũa kẹp lấy ngón tay giữa của mình, nhất định là trúng tà rồi!
Vừa qua khỏi buổi trưa, ngoài cửa Hắc Vân tiễn trang truyền đến một trận xôn xao, không bao lâu thì có một hạ nhân chạy vào, nói với Mộc Lăng: “Nhị đương gia, ngoài cửa có quan sai, một mực nói chúng ta chứa chấp khâm phạm triều đình, ,muốn vào lục soát.”
Mộc Lăng chau mày, liếc mắt nhìn Tần Vọng Thiên — nhanh như vậy?!
“Tô lão bản ở bên ngoài thu xếp.” Hạ nhân nói khẽ với Mộc Lăng: “Dưới ván giường trong phòng của Nhạc công tử có mật đạo, thông tới mật thất.” Nói xong thì xoay người đi ra.
Mộc Lăng suy nghĩ một chút, lôi kéo Tần Vọng Thiên vào phòng Nhạc Tại Vân.
Nhạc Tại Vân đang ngồi trên giường uống dược, Mộc Lăng kéo Tần Vọng Thiên hùng hổ xông vào, nhấc ván giường lên nhìn, chỉ mật thất tối đa chỉ giấu được bốn người, Tần Vọng Thiên gọi Giáp Ất Bính Đinh đi xuống, hạ ván giường xuống, để Nhạc Tại Vân nằm lên.
“Đây là có chuyện gì vậy?” Phùng Ngộ Thủy không giải thích được.
Mộc Lăng nhìn xung quanh một chút, kéo Tần Vọng Thiên qua, giấu vào sau bình phong ở đầu giường Nhạc Tại Vân, nói: “Đừng đi ra.” Nói xong lôi Phùng Ngộ Thủy còn đang phát ngốc một cái: “Có người xông vào, là cừu gia của Vọng Vọng.”
“Cái gì?” Phùng Ngộ Thủy nhíu mày: “Võ công Tần đại ca tốt như vậy, sợ cái gì?” Nói xong, liếc mắt nhìn Mộc Lăng, tâm nói không phải còn có ngươi sao, người nọ còn lợi hại hơn ngươi à?
“Vọng Vọng lộ mặt rồi thì không cách nào tiếp tục ở đây được nữa.” Mộc Lăng nói: “Hắn còn có việc phải làm, cho nên không thể để người khác thấy.”
Phùng Ngộ Thủy là người thật thà, chỉ có thể tiếp thu những chuyện đơn giản nhất, nghe Mộc Lăng nói, liền tự động lý giải thành — Tần Vọng Thiên có phiền phức nhưng lại không thể ra mặt, cho nên chỉ có thể tránh né, như vậy kẻ làm huynh đệ, đương nhiên là phải giúp hắn ngăn trở. Mặt khác, vẫn là Phùng Ngộ Thủy phụ trách an toàn của Hắc Vân Bảo, tuy rằng nơi này là Hắc Vân tiễn trang, nhưng dầu gì cũng là địa phận của Hắc Vân Bảo, tên chán sống nào nói xông vào là xông a, tuyệt đối không tha cho hắn!
Lúc này, bên ngoài đã không ngăn được nữa, Tô Trường Phong bị đẩy vào trong, sau đó rất nhiều quan sai tràn vào, giơ đao kiếm, Phùng Ngộ Thủy tiến lên một bước một cước đạp tên binh sĩ muốn đẩy Tô Trường Phong ra ngoài, lạnh lùng nói: “Địa phận của Hắc Vân Bảo cũng dám xông loạn? Ăn tim hùm mật gấu rồi?”
Mộc Lăng nhịn không được vỗ tay: “Thủy Thủy học vấn có tiến bộ a, vừa mới nói một thành ngữ!”
Hắc Vân Bảo ba chữ có tác dụng không nhỏ, binh sĩ đều có chút do dự, thối lui về hai bên. Lúc này, chỉ thấy Lương Quảng Đức tiến đến, trong tay cầm đại đao, không coi ai ra gì quan sát Phùng Ngộ Thủy một lượt, lại liếc sang Mộc Lăng, hỏi: “Ai là đương gia?”
Tô Trường Phong mặt nhăn nhíu, đi lên vài bước, nói với Lương Quảng Đức: “Tiễn trang này là sinh ý của Hắc Vân Bảo, vị này là Nhị đương gia của chúng ta.” Nói, tay chỉ chỉ Mộc Lăng.
“A?” Lương Quảng Đức nhăn mặt, nhìn Mộc Lăng một chút, khinh thường: “Ta không phải người giang hồ, nhưng có nghe nói Hắc Vân Bảo là bang phái đệ nhất thiên hạ, công phu rất cao, Nhị đương gia sao lại là một thư sinh?
Mộc Lăng nhìn hắn một chút, ngài cười nhưng trong không cười, chỉ nói một câu: “Thủy Thủy, đánh ra!”
Phùng Ngộ Thủy gật đầu một cái, không nói hai lời, đưa tay bổ một chưởng vào mặt Lương Quảng Đức, Lương Quảng Đức sửng sốt, vội vàng che mặt, muốn tránh chưởng của Phùng Ngộ Thủy, nhưng chẳng qua đây chỉ là hư chiêu, Phùng Ngộ Thủy nhấc chân đạp một cước vào bụng Lương Quảng Đức, đá hắn bay ra xa mấy trượng, văng ra khỏi đại môn.
Lương Quảng Đức ngã mạnh xuống giữa đường lớn, đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa hụt hơi, ngồi dưới đất hổn hển nửa ngày mới bình ổn lại. Hắn là một tướng sĩ, vẫn luôn ở trong quân doanh, hầu như không giao thiệp với người giang hồ, đối với những môn phái giang hồ cũng không hiểu biết nhiều. Hắn làm võ quan, đi đến đâu cũng có người nhường hắn ba phần, ngày hôm nay thật là có chút không thể ngờ.
Nói đến Lương Quảng Đức này, cùng Tần Vọng Thiên đích thật là có chút thù hận. Vốn dĩ hắn ở Mạc Bắc rất tốt, bỗng dưng lại xuất hiện một Bán diện Tu La, chuyên cướp quan gia gì đó. Ngươi làm mã tặc, nếu là cướp bách tính, quan phủ còn có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng Bán diện Tu La lại một mực cướp quan lại, bởi vậy cấp trên buộc hắn phải bắt người, nhưng Bán diện Tu La trong đại mạc giống như một con sói hoang, mang theo một đám thủ hạ là một bầy sói, làm sao dễ bắt như vậy a. Hắn thất thủ vài lần, lỗ tai còn bị chém rớt một nửa, đồng liêu lại hết lần này tới lần khác hạch tội hắn, nói hắn một tên mã tặc cũng bắt không được, không xứng đáng làm tổng binh.
Lương Quảng Đức bị ép tới cùng đường, dụng hết sức muốn bắt cho được Bán diện Tu La, nhưng người này đột nhiên lại mai danh ẩn tích, tìm thế nào cũng không thấy. Cấp trên cho hắn thời gian ba tháng, nếu như còn không bắt được, liền cách chức hắn. Còn đang không có manh mối, đột nhiên nhận được một bức thư nặc danh, nói Bán diện Tu La xuất hiện ở Lạc Hà Thành, vừa lúc giang hồ quần hùng tụ tập tại Hắc Vân tiễn trang, có thể một lưới diệt sạch. Lương Quảng Đức nghĩ đó là một cơ hội tốt ngàn năm khó gặp, liền hùng hổ xông tới. Hắn đã liên lạc với người giang hồ, nhưng vì sốt ruột, lại tự tin mình mang theo rất nhiều binh mã, không ngờ vừa vào cửa, đã bị người ta một cước đạp ra ngoài.
Mộc Lăng lắc đầu, đi ra ngoài, chỉ thấy không biết từ đâu kéo tới rất nhiều người giang hồ, có vẻ như đến xem náo nhiệt, thế nhưng đều cầm đao kiếm, có người hỏi: “Nghe nói Hắc Vân Bảo chứa chấp ác tặc bán diện Tu La, thế nhưng là thật?”
“Đúng vậy, mã tặc gây hại một phương, ai cũng có thể giết.”
Mộc Lăng lắc đầu, gần đây nhân tâm bất cổ[lòng người không còn như xưa], đều nói ác nhân còn có ba phần thiện cơ mà, đám người này đều là nghe tên đoán người, vừa nghe là mã tặc, liền cùng nhau công kích, tự phong là trừ gian diệt ác, cố tình quên người ta không thương tổn bách tính, lúc nạn đói còn cướp quan giúp dân, Tần Vọng Thiên nói một điểm cũng không sai, đều là đám ô hợp. Lạnh lùng cười, nói: “Ai dám xông vào địa phận của Hắc Vân Bảo, mặc kệ ngươi là phan diện thang diện hay tạc tương diện[mì xào, mì nước, mì tương, nhưng 'diện' cũng có nghĩa là khuôn mặt], Hắc Vân Bảo Mộc Lăng ở đây, dám xông vào, giết!”
Giang hồ quần hùng đều sửng sốt, chăm chăm nhìn Mộc Lăng hồi lâu, đều hít vào một hơi —— Lâm Bách Tuế này, thực sự là Mộc Lăng!
Phùng Ngộ Thủy cùng Nhạc Tại Vân đã có khả năng xuống giường đều thất kinh, tuy rằng Mộc Lăng ngày thường là nhất kinh nhất sạ[hết hồn là sẽ hét], bất quá hét thảm thiết như hôm nay, vẫn là lần đầu tiên nghe, Giáp Ất Bính Đinh cũng đều từ trong phòng vọt ra.
Mọi người cẩn thận đi tới trước cửa phòng Tần Vọng Thiên, đẩy cửa vào, chỉ thấy Mộc Lăng ngây ngốc đứng bên giường, Tần Vọng Thiên thì ngồi trên giường xoa tai.à
Phùng Ngộ Thủy cùng Nhạc Tại Vân liếc nhìn Tần Vọng Thiên, nhịn không được hít vào một hơi, bước nhanh vào, đứng bên giường nhìn kĩ mặt Tần Vọng Thiên, đều cả kinh không nói ra lời.
“Lão… lão đại…” Giáp Ất Bính Đinh cũng há to miệng nói không được câu.
Tần Vọng Thiên chỉ cảm thấy thuốc cao dính dính ướt ướt trên người đã không còn, vị trí bị bỏng trước đây cảm giác vừa khô vừa căng, nhưng lại thoải mái chưa từng có, chỉ là biểu tình mọi người có chút đáng sợ, nhất là Mộc Lăng, giống hệt như gặp quỷ. Tần Vọng Thiên nhướn mày, tâm nói hay là đem ta chữa cho hủy dung rồi, tuy rằng vốn dĩ cũng đã là hủy dung.
“Giáp!” Tần Vọng Thiên kêu thủ hạ đang đứng ngốc một bên: “Lấy gương lại đây cho ta.”
Giáp phản ứng lại, vội vàng chạy đến ngăn tủ lấy một tấm gương đồng, giơ lên trước mặt Tần Vọng Thiên.
Tần Vọng Thiên nhận gương nhìn, cũng ngây ngẩn cả người.
Sau đó, Giáp Ất Bính Đinh hồi tỉnh lại nhào tới nằm úp sấp bên giường, ôm chân Tần Vọng Thiên sống chết cọ: “Lão đại, ngươi hảo suất[đẹp giai] a, chúng ta chết cũng theo ngươi!”
Tần Vọng Thiên nhìn vào gương, nghĩ rằng cũng không giống trước đây nữa, mặc dù hắn cũng không rõ ràng trước đây mình là bộ dáng gì, nhưng khẳng định là âm dương kiểm, hiện tại da mặt là đều đặn không ngờ, hình dạng sao… cũng rất thuận mắt, lại nhìn mọi người, cần phải khiếp sợ thành cái dạng này sao? Tần Vọng Thiên thấy không có gì, nhưng với người khác, phần cải biến này là quá sức chịu đựng. Kỳ thực vết bỏng của Tần Vọng Thiên cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là một nửa mặt màu sắc có phần khác biệt, bởi vậy thoạt nhìn không được tự nhiên, hai nửa mất cân đối, khiến tầm mắt người nhìn luôn bị nửa bên bỏng hấp dẫn, hơn nữa Mộc Lăng cho hắn dùng một ít thuốc cao, màu da đen đi một ít, làm hai bên bớt khác biệt, nhưng nhìn vẫn không được tự nhiên. Nói chung những người lần đầu thấy Tần Vọng Thiên, sẽ không nghĩ tới người nọ là đẹp hay xấu, mà là nghĩ người này lớn lên diện mạo không tự nhiên, tựa hồ nguyên bản không phải là thế này.
Hiện tại hai bên đối xứng, mọi người mới phát hiện, Tần Vọng Thiên thật sự là rất dễ nhìn, không thể nói là thanh tú hay anh tuấn, mà là một loại khí chất bá đạo. Ngũ quan phân minh đều mang theo bá khí, khiến cho ấn tượng đầu tiên là cảm thấy bức người, đích thật là có thể dùng một chữ suất để hình dung.
Giáp Ất Bính Đinh vốn đã cảm thấy lão đại nhà mình vừa suất vừa rất có khí thế, hôm nay vừa nhìn, lập tức hoàn toàn thuần phục, ôm chân hắn thề sống thề chết. Nhạc Tại Vân vốn có chút hảo cảm không biết nguyên do với Tần Vọng Thiên, dù sao cũng là cùng huyết mạch, chỉ cảm thấy thân thiết, hôm nay được thấy gương mặt thật của hắn, anh vũ suất khí, còn mang theo chút bá đạo, cũng là mừng rỡ phi thường, chỉ có nhân vật như vậy, mới xứng đôi với Mộc Lăng.
Đầu Phùng Ngộ Thủy thì tương đối đơn giản hơn một chút, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy Tần Vọng Thiên như thế này rất thuận mắt, đẹp hơn trước đây, còn đẹp hơn rất nhiều, cho nên nhất thời ngây ngẩn cả người.
Nhưng mà, kinh hãi nhất chính là Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên như thế này thật sự có chút ngoài dự đoán, Mộc Lăng vốn nghĩ Tần Vọng Thiên chẳng có bao nhiêu dễ nhìn, được rồi, đúng là hắn nghĩ hài tử này lớn lên không tồi, trên mặt có sẹo thật đúng là lãng phí, ai biết được trị hết sẹo rồi lại suất thành như vậy? Sáng nay vừa nhìn thấy, Mộc Lăng chịu đả kích không nhỏ, mới có thể khiến hắn hét lớn như vậy, còn có chút hối hận, không chữa khỏi thì tốt rồi, như vậy nhìn không tự nhiên chút nào.
Tần Vọng Thiên tỉ mỉ kiểm tra một chút, tán thán: “Thiên niên cổ vương này thật đúng là lợi hại a, mới một đêm mà thôi.”
Mộc Lăng bĩu môi, thấy mọi người còn đang há to miệng nhìn, liền rống to: “Nhìn cái gì? Có cái gì đẹp a? Đi làm chuyện nên làm đi!”
Từ đó, Tần Vọng Thiên càng dụng tâm luyện công, nhưng công phu đến chỗ mấu chốt tầng thứ bảy lại gặp trở ngại.
Mộc Lăng cũng cảm thấy bực bội, theo lý mà nói, nội lực đã đến cảnh giới kia rồi, sao lại không thể tiếp tục? Nghịch gân mạch>
“Đừng nóng vội, ngươi liều chết luyện như thế cũng không phải biện pháp, đi ra ngoài dạo chơi chút đi, thoải mái đầu óc, nói không chừng sẽ thông ra gì đó?” Mộc Lăng lôi kéo Tần Vọng Thiên xuất môn, ngoài miệng an ủi, ngực lại không ngừng vỗ tay: “Tốt nhất là luyện không được! Để tiểu hài tử chết tiệt này luyện đến cùng rồi phải luyện lại!”
Hai người ra phố, Lạc Hà thành rốt cuộc cũng bình yên rồi, chính là cái người ta gọi là thập thiên nhất quá tràng[mười ngày một tuồng diễn], có một số việc, khi phát sinh là rất khó lường, thế nhưng khi trôi qua rồi, cũng rất nhanh phai nhạt.
Cũng giống như chuyện Nhạc gia trại luận võ, hôm trước còn có người cảm thấy đáng tiếc cho Nhạc Tại Vân, qua một ngày, mọi người đều đã quên mất, trà dư tửu lậu đã thay một chủ đề hoàn toàn mới.
Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng đi vào tửu hậu, hai người khiến cho không ít người chú ý, Tần Vọng Thiên trước đây âm dương kiểm khiến người chú ý, hiện tại mặt đã chữa khỏi, cũng vẫn khiến người chú ý như cũ.
Hai người ngồi xuống gọi món ăn, Tần Vọng Thiên vẫn không yên lòng, Mộc Lăng chọc chọc cơm trong bát, nhìn hắn: “Ngươi làm gì mà gấp như vậy? Luyện công phu không thể nóng lòng, ngươi cũng không phải không biết!”
Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn Mộc Lăng, nói: “Nói là nói như vậy, thế nhưng còn kém một chút, một chút này luyện qua rồi, là có thể đạt được cảnh giới khác, cảm giác như bị kẹt trước cửa động, tiến bất tiến xuất bất xuất, khó chịu.”
Mộc Lăng gắp đồ ăn vào bát hắn: “Nhanh ăn cơm đi, ăn xong rồi tính tiếp.”
Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là động đũa ăn, ăn mà như không biết mùi vị ra sao.
Mộc Lăng lắc đầu, hỏi: “Ngươi muốn luyện thành đến vậy làm gì? Công phu của ngươi đã tốt rồi.”
Tần Vọng Thiên liếc Mộc Lăng: “Thế này vẫn chưa so được với ngươi, đánh không lại ngươi ta làm sao áp ngươi a?!”
Mộc Lăng bị nghẹn thịt viên, tiểu hài tử chết tiệt luyện công phu là vì cái này?
Đang ăn, đột nhiên nghe dưới lầu một trận xôn xao, hai người ngồi sát cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, thấy một đại đội nhân mã đi qua, xem qua đều là trang phục quan sai có số.
Dẫn đầu là một người mặc nhuyễn giáp đỏ sậm, tay cầm đại đao, cưỡi một con ngựa to đỏ thẫm, phía trước có quan sai của huyện nha mở đường, nhìn có vẻ là một đại quan, uy phong lẫm lẫm.
Tần Vọng Thiên nhìn thoáng một cái, vội vàng rụt đầu về, nhíu mày.
Mộc Lăng vươn dài cổ ra nhìn hồi lâu, trên người cũng có nhiều người đứng xem náo nhiệt, cười hỏi: “Người kia là ai a?”
Tần Vọng Thiên ăn nhanh hơn, nói với Mộc Lăng: “Nhanh ăn đi, ăn xong rồi nhanh đi về.”
Mộc Lăng thấy Tần Vọng Thiên tựa hồ có chút cổ quái, kề sát qua hỏi: “Hắn là ai vậy a? Ngươi quen a?”
“Tổng binh Mạc Bắc đóng ở biên quan Lương Quảng Đức.” Tần Vọng Thiên hạ giọng nói: “Trước nay vẫn đối đầu với ta.”
Mộc Lăng nhướng mày, hỏi: “Nói vậy, hắn cũng nhận ra ngươi?”
Tần Vọng Thiên gật đầu: “Ngươi thấy hắn thiếu mất nửa vành tai không? Chính là ta chém rớt, người này hận ta tận xương.”
“Nga…” Mộc Lăng mở to hai mắt nhìn Tần Vọng Thiên: “Nhưng hiện tại không phải ngươi không còn là âm dương kiểm rồi sao, nói không chừng hắn nhận không ra ngươi nữa.”
Tần Vọng Thiên lắc đầu, nhe răng với Mộc Lăng một cái: “Cái này cũng không chắc, ta nghĩ dù ta hóa thành tro, hắn cũng nhận được ta.”
Mộc Lăng gật đầu, vội vàng nhét thức ăn vào miệng: “Vậy nguy rồi, ăn xong về nhà trước đi, thời điểm này đừng ra ngoài nữa.”
Danh tiếng của mã tặc, so với sơn tặc tội phạm còn xấu xa hơn, Mộc Lăng biết rõ nếu như để người khác biết thân phận thật của Tần Vọng Thiên, sợ rằng võ lâm nhân sĩ toàn Lạc Hà thành đều xem hắn là kẻ địch, vẫn là tránh được thì nên tránh.
“Kỳ quái.” Tần Vọng Thiên vừa ăn cơm vừa lẩm bẩm: “Lương Quảng Đức này vẫn luôn ở Mạc bắc, sao vô duyên vô cớ lại đến Lạc Hà thành?”
Vẫn đang ăn, có mấy người xem náo nhiệt từ dưới lầu đi lên, có người tò mò hỏi: “Ngươi kia là ai a? Đại quan từ đâu tới?”
“Là Bình bắc tướng quân Lương Quảng Đức.” Một người vào góp chuyện không biết là nghe thế nào, lại nghe lầm chức quan của người ta, có lẽ với dân chúng ở đây, võ tướng trên cơ bản đều là tướng quân.
“Đại tướng quân đến Lạc Hà thành làm gì?”
“Nghe nói là thủ lĩnh mã tặc, Tu La Môn Bán diện Tu La xuất hiện ở đây, hắn có việc đến vùng phụ cận, nghe vậy thì đến đây.”
“Bán diện Tu La? Nghe nói qua rồi a, nghe nói là giết người không chớp mắt, là một tên chuyên làm chuyện xấu đốt nhà giết người cướp của a!”
“Đúng vậy, mã tặc a! Chậc chậc.”
Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày, Mộc Lăng cầm đũa chọc chọc cánh tay Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, có người hắc[nói xấu, đâm chọt sau lưng] ngươi!”
Tần Vọng Thiên bật cười, hỏi: “Cái gì mà hắc không hắc?” t
“Bọn họ nói ngươi giết người không chớp mắt, còn nói ngươi chuyên làm chuyện xấu đốt nhà cướp của.” Mộc Lăng chớp mắt mấy cái: “Ngươi không phải chuyên cướp quan lại, không thương tổn dân chúng sao? Hơn nữa, bọn họ không nhận ra ngươi, nói lại cứ như thật, một truyền mười mười truyền trăm, không phải bị hắc sao.”
Tần Vọng Thiên cười cười: “Vậy thì thế nào? Người sợ nổi danh heo sợ mập, khi thành danh, ai không muốn đạp ngươi ngã ngựa. Ngươi xem Tư Đồ cùng ngươi, khi Hắc Vân bảo vừa nổi danh, có bao nhiêu người hắc các ngươi, nói Tư Đồ hình như cũng là hai câu này, giết người không chớp mắt, nói ngươi là yêu y, không có việc thì gièm pha… lại xem hiện tại, đệ nhất thiên hạ, ai cũng kính nể các ngươi.”
“Ra vậy.” Mộc Lăng sờ cằm: “Có điều người khác hắc Hắc Vân bảo đều có mục đích, giống như Nhạc Tại Đình, bên ngoài là chính nhân quân tử, bên dưới lớp da là tên tiểu nhân đê tiện… A, ngươi đoán chuyện này có liên quan đến hắn không?”
“Khó nói.” Tần Vọng Thiên nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: “Không phải ngươi nói hắn có khả năng nhìn ra thân phận ta rồi sao, hắn làm không ít chuyện hổ thẹn với lương tâm, nằm mơ cũng sợ có người tìm hắn, hơn nữa ta lại ở cùng chỗ với ngươi. Tất nhiên là phải tìm biện pháp… Khoan nói, tìm Lương Quảng Đức đến đúng là một biện pháp.”
Mộc Lăng gật đầu, nói: “Bất quá ngươi nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, đám giang hồ quần hùng kia mà biết thân phận của ngươi rồi, sẽ công kích ngươi.”
Tần Vọng Thiên cười cười, khoát tay: “Kéo đến đi, một đám ô hợp, kẻ có năng lực, đều có việc của mình, ai rảnh rỗi tới đây gây phiền, ta đây không lo, chỉ là chuyện này có chút phiền, nếu lộ rồi ta ở Lạc hà thành khó mà hành động, có thể tránh thì cứ tránh.”
“Ân.” Mộc Lăng thỏa mãn gật đầu, vươn tay vỗ vai Tần Vọng Thiên: “Hảo khí phách, đại trượng phu không chấp nhặt với tiểu nhân, có phong độ đại tướng!”
Tần Vọng Thiên nắm lấy bàn tay Mộc Lăng đang định rút về, nói: “Cả thiên hạ đối nghịch ta cũng không sao, ta chỉ cần ngươi thích ta là được.”
Vừa mới dứt lời, chỉ thấy Mộc Lăng sửng sốt hồi lâu, đột nhiên bịt tai la thảm một tiếng, đứng lên bỏ chạy.
Tần Vọng Thiên thở dài lắc đầu, lấy bạc thả lên bàn, đuổi theo Mộc Lăng.
Trở lại biệt viện của Hắc Vân tiễn trang, Mộc Lăng vẫn còn chưa tự nhiên lại được, trong đầu toàn là câu nói của Tần Vọng Thiên “Ta chỉ cần ngươi thích ta là được” Đầu óc rối loạn, trước mắt còn liên tục hiện lên nhãn thần nghiêm túc chân thành của Tần Vọng Thiên. Không thể nhịn được nữa, Mộc Lăng nắm hai chiếc đũa kẹp lấy ngón tay giữa của mình, nhất định là trúng tà rồi!
Vừa qua khỏi buổi trưa, ngoài cửa Hắc Vân tiễn trang truyền đến một trận xôn xao, không bao lâu thì có một hạ nhân chạy vào, nói với Mộc Lăng: “Nhị đương gia, ngoài cửa có quan sai, một mực nói chúng ta chứa chấp khâm phạm triều đình, ,muốn vào lục soát.”
Mộc Lăng chau mày, liếc mắt nhìn Tần Vọng Thiên — nhanh như vậy?!
“Tô lão bản ở bên ngoài thu xếp.” Hạ nhân nói khẽ với Mộc Lăng: “Dưới ván giường trong phòng của Nhạc công tử có mật đạo, thông tới mật thất.” Nói xong thì xoay người đi ra.
Mộc Lăng suy nghĩ một chút, lôi kéo Tần Vọng Thiên vào phòng Nhạc Tại Vân.
Nhạc Tại Vân đang ngồi trên giường uống dược, Mộc Lăng kéo Tần Vọng Thiên hùng hổ xông vào, nhấc ván giường lên nhìn, chỉ mật thất tối đa chỉ giấu được bốn người, Tần Vọng Thiên gọi Giáp Ất Bính Đinh đi xuống, hạ ván giường xuống, để Nhạc Tại Vân nằm lên.
“Đây là có chuyện gì vậy?” Phùng Ngộ Thủy không giải thích được.
Mộc Lăng nhìn xung quanh một chút, kéo Tần Vọng Thiên qua, giấu vào sau bình phong ở đầu giường Nhạc Tại Vân, nói: “Đừng đi ra.” Nói xong lôi Phùng Ngộ Thủy còn đang phát ngốc một cái: “Có người xông vào, là cừu gia của Vọng Vọng.”
“Cái gì?” Phùng Ngộ Thủy nhíu mày: “Võ công Tần đại ca tốt như vậy, sợ cái gì?” Nói xong, liếc mắt nhìn Mộc Lăng, tâm nói không phải còn có ngươi sao, người nọ còn lợi hại hơn ngươi à?
“Vọng Vọng lộ mặt rồi thì không cách nào tiếp tục ở đây được nữa.” Mộc Lăng nói: “Hắn còn có việc phải làm, cho nên không thể để người khác thấy.”
Phùng Ngộ Thủy là người thật thà, chỉ có thể tiếp thu những chuyện đơn giản nhất, nghe Mộc Lăng nói, liền tự động lý giải thành — Tần Vọng Thiên có phiền phức nhưng lại không thể ra mặt, cho nên chỉ có thể tránh né, như vậy kẻ làm huynh đệ, đương nhiên là phải giúp hắn ngăn trở. Mặt khác, vẫn là Phùng Ngộ Thủy phụ trách an toàn của Hắc Vân Bảo, tuy rằng nơi này là Hắc Vân tiễn trang, nhưng dầu gì cũng là địa phận của Hắc Vân Bảo, tên chán sống nào nói xông vào là xông a, tuyệt đối không tha cho hắn!
Lúc này, bên ngoài đã không ngăn được nữa, Tô Trường Phong bị đẩy vào trong, sau đó rất nhiều quan sai tràn vào, giơ đao kiếm, Phùng Ngộ Thủy tiến lên một bước một cước đạp tên binh sĩ muốn đẩy Tô Trường Phong ra ngoài, lạnh lùng nói: “Địa phận của Hắc Vân Bảo cũng dám xông loạn? Ăn tim hùm mật gấu rồi?”
Mộc Lăng nhịn không được vỗ tay: “Thủy Thủy học vấn có tiến bộ a, vừa mới nói một thành ngữ!”
Hắc Vân Bảo ba chữ có tác dụng không nhỏ, binh sĩ đều có chút do dự, thối lui về hai bên. Lúc này, chỉ thấy Lương Quảng Đức tiến đến, trong tay cầm đại đao, không coi ai ra gì quan sát Phùng Ngộ Thủy một lượt, lại liếc sang Mộc Lăng, hỏi: “Ai là đương gia?”
Tô Trường Phong mặt nhăn nhíu, đi lên vài bước, nói với Lương Quảng Đức: “Tiễn trang này là sinh ý của Hắc Vân Bảo, vị này là Nhị đương gia của chúng ta.” Nói, tay chỉ chỉ Mộc Lăng.
“A?” Lương Quảng Đức nhăn mặt, nhìn Mộc Lăng một chút, khinh thường: “Ta không phải người giang hồ, nhưng có nghe nói Hắc Vân Bảo là bang phái đệ nhất thiên hạ, công phu rất cao, Nhị đương gia sao lại là một thư sinh?
Mộc Lăng nhìn hắn một chút, ngài cười nhưng trong không cười, chỉ nói một câu: “Thủy Thủy, đánh ra!”
Phùng Ngộ Thủy gật đầu một cái, không nói hai lời, đưa tay bổ một chưởng vào mặt Lương Quảng Đức, Lương Quảng Đức sửng sốt, vội vàng che mặt, muốn tránh chưởng của Phùng Ngộ Thủy, nhưng chẳng qua đây chỉ là hư chiêu, Phùng Ngộ Thủy nhấc chân đạp một cước vào bụng Lương Quảng Đức, đá hắn bay ra xa mấy trượng, văng ra khỏi đại môn.
Lương Quảng Đức ngã mạnh xuống giữa đường lớn, đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa hụt hơi, ngồi dưới đất hổn hển nửa ngày mới bình ổn lại. Hắn là một tướng sĩ, vẫn luôn ở trong quân doanh, hầu như không giao thiệp với người giang hồ, đối với những môn phái giang hồ cũng không hiểu biết nhiều. Hắn làm võ quan, đi đến đâu cũng có người nhường hắn ba phần, ngày hôm nay thật là có chút không thể ngờ.
Nói đến Lương Quảng Đức này, cùng Tần Vọng Thiên đích thật là có chút thù hận. Vốn dĩ hắn ở Mạc Bắc rất tốt, bỗng dưng lại xuất hiện một Bán diện Tu La, chuyên cướp quan gia gì đó. Ngươi làm mã tặc, nếu là cướp bách tính, quan phủ còn có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng Bán diện Tu La lại một mực cướp quan lại, bởi vậy cấp trên buộc hắn phải bắt người, nhưng Bán diện Tu La trong đại mạc giống như một con sói hoang, mang theo một đám thủ hạ là một bầy sói, làm sao dễ bắt như vậy a. Hắn thất thủ vài lần, lỗ tai còn bị chém rớt một nửa, đồng liêu lại hết lần này tới lần khác hạch tội hắn, nói hắn một tên mã tặc cũng bắt không được, không xứng đáng làm tổng binh.
Lương Quảng Đức bị ép tới cùng đường, dụng hết sức muốn bắt cho được Bán diện Tu La, nhưng người này đột nhiên lại mai danh ẩn tích, tìm thế nào cũng không thấy. Cấp trên cho hắn thời gian ba tháng, nếu như còn không bắt được, liền cách chức hắn. Còn đang không có manh mối, đột nhiên nhận được một bức thư nặc danh, nói Bán diện Tu La xuất hiện ở Lạc Hà Thành, vừa lúc giang hồ quần hùng tụ tập tại Hắc Vân tiễn trang, có thể một lưới diệt sạch. Lương Quảng Đức nghĩ đó là một cơ hội tốt ngàn năm khó gặp, liền hùng hổ xông tới. Hắn đã liên lạc với người giang hồ, nhưng vì sốt ruột, lại tự tin mình mang theo rất nhiều binh mã, không ngờ vừa vào cửa, đã bị người ta một cước đạp ra ngoài.
Mộc Lăng lắc đầu, đi ra ngoài, chỉ thấy không biết từ đâu kéo tới rất nhiều người giang hồ, có vẻ như đến xem náo nhiệt, thế nhưng đều cầm đao kiếm, có người hỏi: “Nghe nói Hắc Vân Bảo chứa chấp ác tặc bán diện Tu La, thế nhưng là thật?”
“Đúng vậy, mã tặc gây hại một phương, ai cũng có thể giết.”
Mộc Lăng lắc đầu, gần đây nhân tâm bất cổ[lòng người không còn như xưa], đều nói ác nhân còn có ba phần thiện cơ mà, đám người này đều là nghe tên đoán người, vừa nghe là mã tặc, liền cùng nhau công kích, tự phong là trừ gian diệt ác, cố tình quên người ta không thương tổn bách tính, lúc nạn đói còn cướp quan giúp dân, Tần Vọng Thiên nói một điểm cũng không sai, đều là đám ô hợp. Lạnh lùng cười, nói: “Ai dám xông vào địa phận của Hắc Vân Bảo, mặc kệ ngươi là phan diện thang diện hay tạc tương diện[mì xào, mì nước, mì tương, nhưng 'diện' cũng có nghĩa là khuôn mặt], Hắc Vân Bảo Mộc Lăng ở đây, dám xông vào, giết!”
Giang hồ quần hùng đều sửng sốt, chăm chăm nhìn Mộc Lăng hồi lâu, đều hít vào một hơi —— Lâm Bách Tuế này, thực sự là Mộc Lăng!
Danh sách chương