Tần Vọng Thiên mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng cười tủm tỉm.
Lại một lát sau, Tiếu Lạc Vũ đi ra, trên mặt mang theo tiếu ý nhàn nhạt, vành mắt còn có chút hồng, Tần Vọng Thiên cúi đầu nói với Mộc Lăng: “Không biết hắn dùng phương pháp gì trẻ mãi không già, ngươi xem hắn làm rất lâu, Lăng, hay chúng ta đi hỏi thăm.”
Phùng Ngộ Thủy bên cạnh nghe được, ghé đến hỏi: “Cái gì lâu vậy a?”
Tần Vọng Thiên muốn giải thích một chút với hắn, bị Mộc Lăng véo tai kéo về: “Tiểu hài tử chết tiệt, mất mặt chết đi được, không biết xấu hổ!”
“Hôm nay đa tạ các vị.” Tiếu Lạc Vũ thi lễ, nói: “Người của Độc Vương Môn cùng Dược Vương Trang có thể trở về, Mộc tiên sinh đã cứu tỉnh người rồi.”
Người của Độc Vương Môn và Dược Vương Trang nghe xong đều sửng sốt, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều có chút không dám tin nhìn về phía Mộc Lăng, ngực nói, Mộc Lăng này thật làtiên a, ngay cả người đá cũng có thể cứu sống? Tiếu Lạc Vũ phân phó mấy người chủ khách điếm đã đưa bọn họ lên núi, theo đường cũ đưa bọn họ trở lại.
“Ai có thể chứng minh?!” Ngô Hưng của Độc Vương Môn lớn tiếng nói: “Ai biết có phải các ngươi tìm về một giả nhân ở đâu đó không, có bản lĩnh bảo người nọ đi ra, chúng ta nhìn!”
Vừa mới dứt lời, liền thấy sắc mặt Tiếu Lạc Vũ phát lạnh, lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngô Hưng, Hồng Cô bên cạnh Ngô Hưng vội vàng kéo hắn, liếc mắt trừng hắn.
Hạ Phàm thì lại không mất tinh thần như thế, chỉ quay sang Tiếu Lạc Vũ thi lễ, nói: “Ta đây cũng yên tâm rồi, cáo từ.” Nói xong, cũng không cần lão bản nương dẫn đường, dẫn theo gia nhân hạ sơn.
Ba người của Độc Vương Môn đây đó nhìn nhau một chút, cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là căm giận theo sát lão bản nương rời đi.
Mộc Lăng gãi gãi đầu, Tần Vọng Thiên thì sốt ruột, nói với Tiếu Lạc Vũ: “Tiếu trại chủ, Xạ Vương đâu?”
Tiếu Lạc Vũ chỉ cánh rừng lớn sau gian phòng, nói: “Ở phía sau núi.”
Tần Vọng Thiên dẫn theo mọi người đến sau gian phòng, chỉ thấy một mảng đất tuyết trắng xóa, xa xa có rừng cây.
Vương Thập Nhị nói với Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng: “Các ngươi đừng nóng vội, ta có thể gọi nó đến.” Dứt lời, từ trong túi nhỏ bên hông lấy ra vài nhánh cây cỏ, dùng đá xếp thành một cái đài nhỏ trên đất, để mấy nhánh cỏ kì lạ kia lên, Vương Thập Nhị lấy hỏa tập ra, phóng lửa đốt.
Sau đó, liền có một luồng khói xanh bốc lên, mờ mờ ảo ảo bay lên, phiên tán dưới màn trời…
“Phải chờ một lát.” Vương Thập Nhị nhìn về phía xa xa, nói: “Nơi này quá lớn rồi, nhưng nó ngửi thấy chắc chắn sẽ chạy tới.”
Mộc Lăng nhẫn nại lẳng lặng chờ, lúc này, từ trong phòng, Tiếu Lạc Vũ chậm rãi đi tới, trong lòng còn ôm một người. Người nọ được bọc trong áo choàng lông cừu thật dày, tóc đen tuyền, rất dài, từ xa nhìn đến chỉ thấy được hắn mở to hai mắt, có thể thấy được là thật sự đã tỉnh.
Tần Vọng Thiên có chút ngạc nhiên, Mộc Lăng túm hắn một cái: “Đi, chúng ta đi chiêm ngưỡng một chút xem hình dáng Dược Vương thế nào.”
Tiếu Lạc Vũ thấy Mộc Lăng kéo Tần Vọng Thiên chạy tới, thì nói với người trong lòng: “Chính là hắn.”
Người nọ giương mắt, nhìn nhìn Mộc Lăng đang chạy tới gần, Mộc Lăng cũng đang nhìn hắn, trong lòng Tiếu Lạc Vũ là một thiếu niên cực mỹ, thoạt nhìn có vẻ trẻ tuổi hơn Tiếu Lạc Vũ, tối đa mười mấy tuổi.
Tần Vọng Thiên nhỏ giọng nói với Mộc Lăng: “Tiếu Lạc Vũ này cũng coi như là trâu già ăn cỏ non, khanh khanh ta ta a.”
Mộc Lăng đảo mắt một cái, cười: “Lúc ta bắt mạch phát hiện, hắn đã năm mươi rồi, ngươi cũng đừng quên, hắn là đại bá phụ của Hạ Phàm.”
“A…” Tần Vọng Thiên hít một hơi khí lạnh, tâm nói như vậy nhất định phải hỏi xem hai lão nhân này làm thế nào trú nhan[giữ gìn nhan sắc], nhưng mà nghĩ kĩ lại cảm thấy không mấy hứng thú, vẫn là cùng nhau đầu bạc đến già tương đối hạnh phúc.
Hạ Vũ trong lòng Tiếu Lạc Vũ ngoại trừ sắc mặt còn chút tái, đã không có việc gì nữa, có điều, khi hắn thấy Mộc Lăng cũng không có cái gì là cảm kích, cũng không nói lời cảm tạ, mà là hung hăng liếc mắt trừng Mộc Lăng.
Mộc Lăng cũng không mất hứng, chỉ là giảo hoạt cười cười.
Tiếu Lạc Vũ ôm Hạ Vũ, hỏi Mộc Lăng: “Vì sao… như vậy hắn sẽ tỉnh?”
Lời vừa hỏi xong, chợt nghe Hạ Vũ trong lòng hung hăng mắng một câu: “Ngu ngốc muốn chết.”
Tiếu Lạc Vũ càng thêm không hiểu, giương mắt nhìn Mộc Lăng.
“Nga… Trước khi hắn tịch phong[là cái hành động chui vào dược sáp đó =.= ] đã hạ giải dược vào cơ thể ngươi rồi.” Mộc Lăng cười tủm tỉm: “Bản thân ngươi chính là giải dược rồi, máu của ngươi a, nước bọt, cái gì đó a… đều có công hiệu giải độc.”
“Nga…” Tần Vọng Thiên bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, ngẫm lại lại thấy không đúng, liền hỏi: “Vậy… không phải là uống chút máu hay hôn vài cái cũng được rồi sao, sao lại phải…” Nói còn chưa dứt lời, liền thấy Hạ Vũ hung hăng trừng hắn, vội vàng câm miệng không nói nữa.
Mộc Lăng thấy Hạ Vũ trừng Tần Vọng Thiên thì cười tủm tỉm nói: “Phương pháp đó là bảo đảm nhất không phải sao… Hắc hắc.”
Hạ Vũ cắn răng nửa ngày, hung hăng mắng một câu: “Tiểu hài tử chết tiệt, các ngươi chờ.”
Tiếu Lạc Vũ lại là phi thường thỏa mãn, ôm Hạ Vũ nói: “Những năm ngươi ngủ, đã xảy ra rất nhiều chuyện, ta từ từ kể cho ngươi nghe.”
Hạ Vũ lườm: “Ai muốn nghe, ngươi cút!”
Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau —— tính tình thật không hiền nga.
Tiếu Lạc Vũ không giận lại cười: “Cút xa tới đâu ta cũng muốn mang ngươi theo a.”
Hạ Vũ cũng không phản ứng hắn, xoay mặt nhìn bốn phía, đột nhiên hít hít mũi, hỏi: “Mùi gì đó?”
“Đang dẫn Xạ Vương.” Tần Vọng Thiên nói với hắn.
“Xạ Vương?” Hạ Vũ suy nghĩ một chút, quan sát Mộc Lăng một lát, lạnh lùng nói một câu: “Bệnh nguy kịch, mệnh không còn bao lâu nữa.”
“Ngươi nói cái gì!” Chân mày Tần Vọng Thiên dựng lên, bị Mộc Lăng kéo: “Người ta cũng không có nói sai, xin bớt giận.”
“Đưa tay cho ta.” Hạ Vũ liếc mắt nhìn Mộc Lăng: “Ta bắt mạch cho ngươi.”
Mộc Lăng nghĩ nghĩ một lát, liền đưa tay sang, Hạ Vũ vì đã lâu không hoạt động thân thể, còn chưa linh hoạt, mất một lúc lâu mới bắt được mạch Mộc Lăng, lẳng lặng một hồi, nói: “Xạ Hương, Ngưu Hoàng, Linh Dương Giác, ba loại thần dược một cũng không thể thiếu.”
Mộc Lăng gật đầu, tán thán: “Chuyện này cũng biết, thần y a.”
Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười, Mộc Lăng đây là đang đổi biện pháp để tự khen bản thân.
Mọi người lại đợi một hồi, Tiếu Lạc Vũ sợ Hạ Vũ lạnh, liền ôm hắn vào phòng, lúc này, trời lại bắt đầu đổ tuyết, thấy đã qua buổi trưa, nhưng vẫn chưa thấy bóng Xạ Vương, mọi người đều có chút lo lắng.
“Sao còn chưa tới?” Nhạc Tại Vân đã hết kiên nhẫn, hỏi Vương Thập Nhị.
Vương Thập Nhị cũng có chút hoang mang lắc đầu, nói: “Cái này… Ta cũng không biết a.”
Đang sốt ruột, chợt nghe ở tiền viện có người la lớn: “Trang chủ! Trang chủ không tốt rồi!”
Bọn người Mộc Lăng liếc mắt nhìn nhau, chạy tới tiền viện, chỉ thấy Văn Xương Minh lảo đảo chạy vào, nói với Tiếu Lạc Vũ đang đi ra: “Ta vừa xuống núi, liền thấy bọn người lão bản nương trong đường hầm đều bị thương, bọn họ nói… là người của Độc Vương Môn đả thương bọn họ, sau đó đã quay ngược lên rồi.”
“Cái gì?” Tiếu Lạc Vũ chau mày: “Bọn họ đi đâu?”
“Lão bản nương nói, bọn họ đi đến sau núi, hình như nói là muốn đi bắt Xạ Vương.”
Văn Xương Minh vừa nói xong, Tần Vọng Thiên liền chau mày, xoay người phóng đến sau núi.
“Vọng Vọng!” Mộc Lăng thấy tròng mắt Tần Vọng Thiên đã đỏ rực, cũng sốt ruột đuổi theo, Nhạc Tại Vân cùng Phùng Ngộ Thủy cũng chạy đi.
Tiếu Lạc Vũ ở phía sau nhìn một chút, cũng có chút lo lắng, chợt nghe Hạ Vũ ở trong phòng nói: “Lạc, mang ta đi xem.”
Tiếu Lạc Vũ ngây ngẩn cả người, xông đến nhìn Hạ Vũ: “Vũ, ngươi chịu gọi tên ta rồi… Không giận ta nữa?”
Hạ Vũ khe khẽ thở dài: “Ngươi ngu ngốc… Ta đã sớm không giận ngươi nữa rồi… Ngươi nghĩ ta điếc sao, mỗi ngày đều lải nhải bên tai ta, cũng không biết đến hôn ta một chút, phí công đợi nhiều năm như vậy, ngu xuẩn!”
Tiếu Lạc Vũ cũng có chút vô lực: “Ta làm sao dám mở tịch phong a.”
Hạ Vũ nhìn hắn một lát, nói: “Bế ta qua đó, ta rất thích Mộc Lăng, nếu chết thì thật đáng tiếc.”
“Ân.” Tiếu Lạc Vũ ôm hắn lên, đi tới cửa, suy nghĩ một chút lại nói: “Đúng rồi… Hài tử của Tịch Ly đã lớn lắm rồi, hai mươi tuổi rồi, hiện tại sống rất khá, Tịch Ly cùng Viên Liệt cũng ở cùng một chỗ, Viên Lạc và Tề Diệc đều đã chết rồi, hiện tại Viên Thịnh là Hoàng đế.”
Hạ Vũ nhàn nhạt cười: “Vậy sao… Như vậy là hay nhất.”
…
Tần Vọng Thiên chạy đến sau núi, nhảy lên trên một cành cây phóng mắt nhìn ra xa, thế nhưng lúc này tuyết đã rất lớn, khắp trời một mảnh trắng xóa, căn bản không cách nào nhìn rõ được.
Còn đang lo lắng, chỉ thấy tiểu cẩu thường được gọi là Tiểu Hắc đứng dưới tàng cây sủa, Tần Vọng Thiên cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Hắc vẫy vẫy đuôi với hắn, hướng vào rừng chạy, Tần Vọng Thiên vội vàng đuổi theo.
Mộc Lăng cũng đã đuổi tới, Nhạc Tại Vân ở phía sau kéo hắn: “Mộc đại ca, để Tần đại ca đuổi theo đi, ngươi đừng chạy quá nhanh! Sẽ không có việc gì đâu!”
Phùng Ngộ Thủy xông tới, nói: “Ta cũng đi!”
“Ai nha…” Mộc Lăng phủi tay của Nhạc Tại Vân xuống, nói: “Sống chết có số, ta là sợ tiểu hài tử đó tức giận.” Nói xong tiếp tục đuổi theo.
Tiểu Hắc chạy rất nhanh, Tần Vọng Thiên cũng từ táng cây nhảy vọt theo, chạy đến một chỗ sâu trong núi, đột nhiên thấy phía trước có bóng người di động, thân ảnh hồng sắc của người đứng giữa khiến Tần Vọng Thiên vừa liếc mắt đã nhận ra, là Hồng Cô.
“Đứng lại!” Tần Vọng Thiên rống một tiếng phi thân chắn trước mặt bọn họ, thấy trên lưng Ngô Hưng vác một con vật rất lớn… trước đây Mộc Lăng đã từng dạy hắn ——– đó là xạ.
Ba người thấy Tần Vọng Thiên liền biến sắc, biết tình huống không ổn, Hồng Cô hô một tiếng: “Tản ra!” Ba người trong nháy mắt chạy ra ba hướng, con xạ kia thì bị ném xuống.
Tần Vọng Thiên nhìn qua thấy trên mắt cùng cổ con xạ kia tuôn ra máu… trong một khắc đầu óc trống rỗng, cảm giác căm hận lớn lao không chỗ phát tiết. Rống to một tiếng, phi thân chụp lấy Ngô Hưng đang liều mình chạy về hướng đông, vung tay ném một cái, vừa vặn rơi trúng Ngô Phi, hai người đụng ngã vào một chỗ, kêu thẳm một tiếng, vừa rơi xuống đất đã thấy Tần Vọng Thiên lao đến, đưa tay bổ một chưởng vào đầu Ngô Hưng, trong nháy mắt máu tươi bắn ra bốn phía, Ngô Phi nhìn thấy hét to một tiếng, nhưng còn chưa kịp phản kháng, cũng bị một chưởng vỗ nát đầu.
Hồng Cô sợ hãi chạy không nhìn đường, vừa vặn đụng trúng Phùng Ngộ Thủy chạy tới, mấy chiêu đã bị đánh ngã, nhìn mũi kiếm Phùng Ngộ Thủy chỉ vào trước mắt mình, nàng cả kinh kêu to, nói: “Không trách ta a, là Nhạc Tại Đình… Là Nhạc Tại Đình của Nhạc gia trại bảo chúng ta làm như vậy…”
“Vô liêm sỉ!” Phùng Ngộ Thủy cũng phát hỏa, một đao chém xuống.
Lúc Mộc Lăng đuổi tới, là thấy Phùng Ngộ Thủy một đao chém chết Hồng Cô, Mộc Lăng chau mày, chạy lên trước, liền thấy cách sau Phùng Ngộ Thủy không xa, Tần Vọng Thiên ngây ngốc đứng bên cạnh xác Xạ Vương.
“Vọng Vọng…” Mộc Lăng đi tới bên cạnh Tần Vọng Thiên, đưa tay kéo kéo tay áo hắn.
Tần Vọng Thiên chuyển mắt, nhìn Mộc Lăng, một lúc lâu mới nói: “Có phải nó chết rồi không? Chết rồi còn có Xạ Hương không?”
Mộc Lăng nhìn dáng vẻ của hắn ngực liền một trận ê ẩm, lắc đầu nói: “Ngươi đừng khổ sở nữa, sẽ có biện pháp khác.”
Tần Vọng Thiên lắc đầu, ôm lấy Mộc Lăng: “Ta không cam lòng… Ngươi nói xem sao ta lại vô dụng như thế!”
Mộc Lăng cũng thở dài, nghĩ thầm ——– ai, thiên muốn lão tử vong a.
Lại một lát sau, Tiếu Lạc Vũ đi ra, trên mặt mang theo tiếu ý nhàn nhạt, vành mắt còn có chút hồng, Tần Vọng Thiên cúi đầu nói với Mộc Lăng: “Không biết hắn dùng phương pháp gì trẻ mãi không già, ngươi xem hắn làm rất lâu, Lăng, hay chúng ta đi hỏi thăm.”
Phùng Ngộ Thủy bên cạnh nghe được, ghé đến hỏi: “Cái gì lâu vậy a?”
Tần Vọng Thiên muốn giải thích một chút với hắn, bị Mộc Lăng véo tai kéo về: “Tiểu hài tử chết tiệt, mất mặt chết đi được, không biết xấu hổ!”
“Hôm nay đa tạ các vị.” Tiếu Lạc Vũ thi lễ, nói: “Người của Độc Vương Môn cùng Dược Vương Trang có thể trở về, Mộc tiên sinh đã cứu tỉnh người rồi.”
Người của Độc Vương Môn và Dược Vương Trang nghe xong đều sửng sốt, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều có chút không dám tin nhìn về phía Mộc Lăng, ngực nói, Mộc Lăng này thật làtiên a, ngay cả người đá cũng có thể cứu sống? Tiếu Lạc Vũ phân phó mấy người chủ khách điếm đã đưa bọn họ lên núi, theo đường cũ đưa bọn họ trở lại.
“Ai có thể chứng minh?!” Ngô Hưng của Độc Vương Môn lớn tiếng nói: “Ai biết có phải các ngươi tìm về một giả nhân ở đâu đó không, có bản lĩnh bảo người nọ đi ra, chúng ta nhìn!”
Vừa mới dứt lời, liền thấy sắc mặt Tiếu Lạc Vũ phát lạnh, lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngô Hưng, Hồng Cô bên cạnh Ngô Hưng vội vàng kéo hắn, liếc mắt trừng hắn.
Hạ Phàm thì lại không mất tinh thần như thế, chỉ quay sang Tiếu Lạc Vũ thi lễ, nói: “Ta đây cũng yên tâm rồi, cáo từ.” Nói xong, cũng không cần lão bản nương dẫn đường, dẫn theo gia nhân hạ sơn.
Ba người của Độc Vương Môn đây đó nhìn nhau một chút, cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là căm giận theo sát lão bản nương rời đi.
Mộc Lăng gãi gãi đầu, Tần Vọng Thiên thì sốt ruột, nói với Tiếu Lạc Vũ: “Tiếu trại chủ, Xạ Vương đâu?”
Tiếu Lạc Vũ chỉ cánh rừng lớn sau gian phòng, nói: “Ở phía sau núi.”
Tần Vọng Thiên dẫn theo mọi người đến sau gian phòng, chỉ thấy một mảng đất tuyết trắng xóa, xa xa có rừng cây.
Vương Thập Nhị nói với Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng: “Các ngươi đừng nóng vội, ta có thể gọi nó đến.” Dứt lời, từ trong túi nhỏ bên hông lấy ra vài nhánh cây cỏ, dùng đá xếp thành một cái đài nhỏ trên đất, để mấy nhánh cỏ kì lạ kia lên, Vương Thập Nhị lấy hỏa tập ra, phóng lửa đốt.
Sau đó, liền có một luồng khói xanh bốc lên, mờ mờ ảo ảo bay lên, phiên tán dưới màn trời…
“Phải chờ một lát.” Vương Thập Nhị nhìn về phía xa xa, nói: “Nơi này quá lớn rồi, nhưng nó ngửi thấy chắc chắn sẽ chạy tới.”
Mộc Lăng nhẫn nại lẳng lặng chờ, lúc này, từ trong phòng, Tiếu Lạc Vũ chậm rãi đi tới, trong lòng còn ôm một người. Người nọ được bọc trong áo choàng lông cừu thật dày, tóc đen tuyền, rất dài, từ xa nhìn đến chỉ thấy được hắn mở to hai mắt, có thể thấy được là thật sự đã tỉnh.
Tần Vọng Thiên có chút ngạc nhiên, Mộc Lăng túm hắn một cái: “Đi, chúng ta đi chiêm ngưỡng một chút xem hình dáng Dược Vương thế nào.”
Tiếu Lạc Vũ thấy Mộc Lăng kéo Tần Vọng Thiên chạy tới, thì nói với người trong lòng: “Chính là hắn.”
Người nọ giương mắt, nhìn nhìn Mộc Lăng đang chạy tới gần, Mộc Lăng cũng đang nhìn hắn, trong lòng Tiếu Lạc Vũ là một thiếu niên cực mỹ, thoạt nhìn có vẻ trẻ tuổi hơn Tiếu Lạc Vũ, tối đa mười mấy tuổi.
Tần Vọng Thiên nhỏ giọng nói với Mộc Lăng: “Tiếu Lạc Vũ này cũng coi như là trâu già ăn cỏ non, khanh khanh ta ta a.”
Mộc Lăng đảo mắt một cái, cười: “Lúc ta bắt mạch phát hiện, hắn đã năm mươi rồi, ngươi cũng đừng quên, hắn là đại bá phụ của Hạ Phàm.”
“A…” Tần Vọng Thiên hít một hơi khí lạnh, tâm nói như vậy nhất định phải hỏi xem hai lão nhân này làm thế nào trú nhan[giữ gìn nhan sắc], nhưng mà nghĩ kĩ lại cảm thấy không mấy hứng thú, vẫn là cùng nhau đầu bạc đến già tương đối hạnh phúc.
Hạ Vũ trong lòng Tiếu Lạc Vũ ngoại trừ sắc mặt còn chút tái, đã không có việc gì nữa, có điều, khi hắn thấy Mộc Lăng cũng không có cái gì là cảm kích, cũng không nói lời cảm tạ, mà là hung hăng liếc mắt trừng Mộc Lăng.
Mộc Lăng cũng không mất hứng, chỉ là giảo hoạt cười cười.
Tiếu Lạc Vũ ôm Hạ Vũ, hỏi Mộc Lăng: “Vì sao… như vậy hắn sẽ tỉnh?”
Lời vừa hỏi xong, chợt nghe Hạ Vũ trong lòng hung hăng mắng một câu: “Ngu ngốc muốn chết.”
Tiếu Lạc Vũ càng thêm không hiểu, giương mắt nhìn Mộc Lăng.
“Nga… Trước khi hắn tịch phong[là cái hành động chui vào dược sáp đó =.= ] đã hạ giải dược vào cơ thể ngươi rồi.” Mộc Lăng cười tủm tỉm: “Bản thân ngươi chính là giải dược rồi, máu của ngươi a, nước bọt, cái gì đó a… đều có công hiệu giải độc.”
“Nga…” Tần Vọng Thiên bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, ngẫm lại lại thấy không đúng, liền hỏi: “Vậy… không phải là uống chút máu hay hôn vài cái cũng được rồi sao, sao lại phải…” Nói còn chưa dứt lời, liền thấy Hạ Vũ hung hăng trừng hắn, vội vàng câm miệng không nói nữa.
Mộc Lăng thấy Hạ Vũ trừng Tần Vọng Thiên thì cười tủm tỉm nói: “Phương pháp đó là bảo đảm nhất không phải sao… Hắc hắc.”
Hạ Vũ cắn răng nửa ngày, hung hăng mắng một câu: “Tiểu hài tử chết tiệt, các ngươi chờ.”
Tiếu Lạc Vũ lại là phi thường thỏa mãn, ôm Hạ Vũ nói: “Những năm ngươi ngủ, đã xảy ra rất nhiều chuyện, ta từ từ kể cho ngươi nghe.”
Hạ Vũ lườm: “Ai muốn nghe, ngươi cút!”
Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau —— tính tình thật không hiền nga.
Tiếu Lạc Vũ không giận lại cười: “Cút xa tới đâu ta cũng muốn mang ngươi theo a.”
Hạ Vũ cũng không phản ứng hắn, xoay mặt nhìn bốn phía, đột nhiên hít hít mũi, hỏi: “Mùi gì đó?”
“Đang dẫn Xạ Vương.” Tần Vọng Thiên nói với hắn.
“Xạ Vương?” Hạ Vũ suy nghĩ một chút, quan sát Mộc Lăng một lát, lạnh lùng nói một câu: “Bệnh nguy kịch, mệnh không còn bao lâu nữa.”
“Ngươi nói cái gì!” Chân mày Tần Vọng Thiên dựng lên, bị Mộc Lăng kéo: “Người ta cũng không có nói sai, xin bớt giận.”
“Đưa tay cho ta.” Hạ Vũ liếc mắt nhìn Mộc Lăng: “Ta bắt mạch cho ngươi.”
Mộc Lăng nghĩ nghĩ một lát, liền đưa tay sang, Hạ Vũ vì đã lâu không hoạt động thân thể, còn chưa linh hoạt, mất một lúc lâu mới bắt được mạch Mộc Lăng, lẳng lặng một hồi, nói: “Xạ Hương, Ngưu Hoàng, Linh Dương Giác, ba loại thần dược một cũng không thể thiếu.”
Mộc Lăng gật đầu, tán thán: “Chuyện này cũng biết, thần y a.”
Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười, Mộc Lăng đây là đang đổi biện pháp để tự khen bản thân.
Mọi người lại đợi một hồi, Tiếu Lạc Vũ sợ Hạ Vũ lạnh, liền ôm hắn vào phòng, lúc này, trời lại bắt đầu đổ tuyết, thấy đã qua buổi trưa, nhưng vẫn chưa thấy bóng Xạ Vương, mọi người đều có chút lo lắng.
“Sao còn chưa tới?” Nhạc Tại Vân đã hết kiên nhẫn, hỏi Vương Thập Nhị.
Vương Thập Nhị cũng có chút hoang mang lắc đầu, nói: “Cái này… Ta cũng không biết a.”
Đang sốt ruột, chợt nghe ở tiền viện có người la lớn: “Trang chủ! Trang chủ không tốt rồi!”
Bọn người Mộc Lăng liếc mắt nhìn nhau, chạy tới tiền viện, chỉ thấy Văn Xương Minh lảo đảo chạy vào, nói với Tiếu Lạc Vũ đang đi ra: “Ta vừa xuống núi, liền thấy bọn người lão bản nương trong đường hầm đều bị thương, bọn họ nói… là người của Độc Vương Môn đả thương bọn họ, sau đó đã quay ngược lên rồi.”
“Cái gì?” Tiếu Lạc Vũ chau mày: “Bọn họ đi đâu?”
“Lão bản nương nói, bọn họ đi đến sau núi, hình như nói là muốn đi bắt Xạ Vương.”
Văn Xương Minh vừa nói xong, Tần Vọng Thiên liền chau mày, xoay người phóng đến sau núi.
“Vọng Vọng!” Mộc Lăng thấy tròng mắt Tần Vọng Thiên đã đỏ rực, cũng sốt ruột đuổi theo, Nhạc Tại Vân cùng Phùng Ngộ Thủy cũng chạy đi.
Tiếu Lạc Vũ ở phía sau nhìn một chút, cũng có chút lo lắng, chợt nghe Hạ Vũ ở trong phòng nói: “Lạc, mang ta đi xem.”
Tiếu Lạc Vũ ngây ngẩn cả người, xông đến nhìn Hạ Vũ: “Vũ, ngươi chịu gọi tên ta rồi… Không giận ta nữa?”
Hạ Vũ khe khẽ thở dài: “Ngươi ngu ngốc… Ta đã sớm không giận ngươi nữa rồi… Ngươi nghĩ ta điếc sao, mỗi ngày đều lải nhải bên tai ta, cũng không biết đến hôn ta một chút, phí công đợi nhiều năm như vậy, ngu xuẩn!”
Tiếu Lạc Vũ cũng có chút vô lực: “Ta làm sao dám mở tịch phong a.”
Hạ Vũ nhìn hắn một lát, nói: “Bế ta qua đó, ta rất thích Mộc Lăng, nếu chết thì thật đáng tiếc.”
“Ân.” Tiếu Lạc Vũ ôm hắn lên, đi tới cửa, suy nghĩ một chút lại nói: “Đúng rồi… Hài tử của Tịch Ly đã lớn lắm rồi, hai mươi tuổi rồi, hiện tại sống rất khá, Tịch Ly cùng Viên Liệt cũng ở cùng một chỗ, Viên Lạc và Tề Diệc đều đã chết rồi, hiện tại Viên Thịnh là Hoàng đế.”
Hạ Vũ nhàn nhạt cười: “Vậy sao… Như vậy là hay nhất.”
…
Tần Vọng Thiên chạy đến sau núi, nhảy lên trên một cành cây phóng mắt nhìn ra xa, thế nhưng lúc này tuyết đã rất lớn, khắp trời một mảnh trắng xóa, căn bản không cách nào nhìn rõ được.
Còn đang lo lắng, chỉ thấy tiểu cẩu thường được gọi là Tiểu Hắc đứng dưới tàng cây sủa, Tần Vọng Thiên cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Hắc vẫy vẫy đuôi với hắn, hướng vào rừng chạy, Tần Vọng Thiên vội vàng đuổi theo.
Mộc Lăng cũng đã đuổi tới, Nhạc Tại Vân ở phía sau kéo hắn: “Mộc đại ca, để Tần đại ca đuổi theo đi, ngươi đừng chạy quá nhanh! Sẽ không có việc gì đâu!”
Phùng Ngộ Thủy xông tới, nói: “Ta cũng đi!”
“Ai nha…” Mộc Lăng phủi tay của Nhạc Tại Vân xuống, nói: “Sống chết có số, ta là sợ tiểu hài tử đó tức giận.” Nói xong tiếp tục đuổi theo.
Tiểu Hắc chạy rất nhanh, Tần Vọng Thiên cũng từ táng cây nhảy vọt theo, chạy đến một chỗ sâu trong núi, đột nhiên thấy phía trước có bóng người di động, thân ảnh hồng sắc của người đứng giữa khiến Tần Vọng Thiên vừa liếc mắt đã nhận ra, là Hồng Cô.
“Đứng lại!” Tần Vọng Thiên rống một tiếng phi thân chắn trước mặt bọn họ, thấy trên lưng Ngô Hưng vác một con vật rất lớn… trước đây Mộc Lăng đã từng dạy hắn ——– đó là xạ.
Ba người thấy Tần Vọng Thiên liền biến sắc, biết tình huống không ổn, Hồng Cô hô một tiếng: “Tản ra!” Ba người trong nháy mắt chạy ra ba hướng, con xạ kia thì bị ném xuống.
Tần Vọng Thiên nhìn qua thấy trên mắt cùng cổ con xạ kia tuôn ra máu… trong một khắc đầu óc trống rỗng, cảm giác căm hận lớn lao không chỗ phát tiết. Rống to một tiếng, phi thân chụp lấy Ngô Hưng đang liều mình chạy về hướng đông, vung tay ném một cái, vừa vặn rơi trúng Ngô Phi, hai người đụng ngã vào một chỗ, kêu thẳm một tiếng, vừa rơi xuống đất đã thấy Tần Vọng Thiên lao đến, đưa tay bổ một chưởng vào đầu Ngô Hưng, trong nháy mắt máu tươi bắn ra bốn phía, Ngô Phi nhìn thấy hét to một tiếng, nhưng còn chưa kịp phản kháng, cũng bị một chưởng vỗ nát đầu.
Hồng Cô sợ hãi chạy không nhìn đường, vừa vặn đụng trúng Phùng Ngộ Thủy chạy tới, mấy chiêu đã bị đánh ngã, nhìn mũi kiếm Phùng Ngộ Thủy chỉ vào trước mắt mình, nàng cả kinh kêu to, nói: “Không trách ta a, là Nhạc Tại Đình… Là Nhạc Tại Đình của Nhạc gia trại bảo chúng ta làm như vậy…”
“Vô liêm sỉ!” Phùng Ngộ Thủy cũng phát hỏa, một đao chém xuống.
Lúc Mộc Lăng đuổi tới, là thấy Phùng Ngộ Thủy một đao chém chết Hồng Cô, Mộc Lăng chau mày, chạy lên trước, liền thấy cách sau Phùng Ngộ Thủy không xa, Tần Vọng Thiên ngây ngốc đứng bên cạnh xác Xạ Vương.
“Vọng Vọng…” Mộc Lăng đi tới bên cạnh Tần Vọng Thiên, đưa tay kéo kéo tay áo hắn.
Tần Vọng Thiên chuyển mắt, nhìn Mộc Lăng, một lúc lâu mới nói: “Có phải nó chết rồi không? Chết rồi còn có Xạ Hương không?”
Mộc Lăng nhìn dáng vẻ của hắn ngực liền một trận ê ẩm, lắc đầu nói: “Ngươi đừng khổ sở nữa, sẽ có biện pháp khác.”
Tần Vọng Thiên lắc đầu, ôm lấy Mộc Lăng: “Ta không cam lòng… Ngươi nói xem sao ta lại vô dụng như thế!”
Mộc Lăng cũng thở dài, nghĩ thầm ——– ai, thiên muốn lão tử vong a.
Danh sách chương