Trong khách sạn hào hoa Hoàng Thiên, Mặc Kỳ Tuyết sẽ không nói với mọi người đây là khách sạn do Cao gia mở. Nếu nói ra chắc sẽ làm mọi người mất vui mà bỏ về mất.

Nhân viên phục vụ cung kính chào hỏi rồi dẫn họ đến phòng riêng trên tầng.

Mọi người vừa đi vừa tám chuyện linh tinh.

- Nếu không có Tuyết Tuyết chắc cả đời chúng ta chẳng dám vào đây mất.

- Đồ không có chí tiến thủ. Chúng ta chỉ cần chăm chỉ làm việc thì chắc chắn sẽ được.

- Cậu cũng tự tin ghê ha. Một tháng nay chưa đưa ra được bản vẽ nào ra hồn đấy.

Bỗng xuất hiện tiện nhân không biết điều dám giơ chân cản đường:

- Hoàng Thiên không biết quản lý kiểu gì mà để loại phụ nữ nhân phẩm thối tha đi vào nhỉ? À hóa ra là Mặc đại tiểu thư à? Xin lỗi tôi nhầm cứ tưởng cô là con chó lẳng lơ nào đấy ai bảo khuôn mặt của cô giống quá cơ.

Này là gián tiếp mắng Mặc Kỳ Tuyết là chó. Những người phía sau cô mặt ai nấy đều dần dần xuất hiện sát khí. Đúng là không biết chữ chết viết như nào mà.

Mặc Kỳ Tuyết nhìn kĩ thì mới nhận ra là bạn thân cả thế giới đều biết của Giai Kỳ - Diễm Tinh. Cô không thèm đáp lại mà cứ bước tiếp. Cứ coi như con chó hay con mèo bị xổng chuồng là được rồi, đôi co làm gì cho mệt hơi. Nhưng Diễm Tinh không chịu buông tha cho Mặc Kỳ Tuyết mà nhấc chân đứng chắn ngang đường.

- Không ngờ Mặc đại tiểu thư vừa lẳng lơ lại vừa bị điếc cơ đấy.

Giai Kỳ đứng cạnh Diễm Tinh nhưng chẳng nói gì cả, cô ta đang thầm cổ vũ Diễm Tinh gây chuyện.

Không để Mặc Kỳ Tuyết phải cất lời thì Nhan tỷ ở phía sau đã xông lên đứng đối diện với Diễm Tinh, vốn dĩ Nhan tỷ đã cao hơn cô ta nên có khí thế mạnh mẽ hơn và lời nói sắc như dao:

- Ha, tưởng là ai hóa ra diễn viên ngàn người cưỡi Diễm Tinh đây mà, thế nào, không làm diễn viên được nữa nên vào đây làm gái phục vụ rồi sao? Ra giá đi. Tôi trả rồi cho Việt Bân hưởng nhé.

Việt Bân thấy mình được nhắc tên thì cười khẩy, mỉa mai nhìn Diễm Tinh:

- Tôi mà cũng bị hạ thấp đến mức phải chơi gái ngành sao? Cảm ơn ý tốt của Nhan tỷ nhưng tôi nghĩ cô mua về cho dọn dẹp vệ sinh thì được chứ tôi sợ bẩn.



- Chậc, tôi nghĩ là nhân viên dọn dẹp vệ sinh còn sạch sẽ hơn cô ta. Hây cô em, tôi vô tình biết mấy chỗ chuyên sản xuất phim đen, cô có muốn thử không? Diễm Tinh không biết đáp lại thế nào chỉ biết cắn răng muốn tức nổ phổi. Cô ta chỉ tay về Nhan tỷ nhưng không thốt được nửa lời. Này là đang trực tiếp mắng cô là gái ngành mà.

Cả đám bên Mặc Kỳ Tuyết phá lên cười nhạo. Mặc Kỳ Tuyết bây giờ mới cảm thấy sức chiến đấu của đội mình thật là khủng khiếp, cái trình độ nói cho người ta nghẹn họng quá đỉnh. Cô thật muốn quay lại giơ ngón tay bật nút like cho Nhan tỷ và Việt Bân quá.

Giai Kỳ thầm chửi Diễm Tinh ngu ngốc, có chút chuyện làm bẽ mặt Mặc Kỳ Tuyết cũng không xong, uổng công cô ta đưa Diễm Tinh đi ăn ở khách sạn này.

Giai Kỳ chỉ có thể cắn răng giả vờ giải vây cho Diễm Tinh. Bật chế độ diễn viên hạng B lên, nước mắt chuẩn bị rơi lã chã như có ai ức hiếp:

- Diễm Tinh và tôi chỉ chào hỏi mấy người chút thôi mà, sao các người lại nói tôi nặng lời như vậy chứ? Thật là ức hiếp người quá đáng.

Ở sảnh Hoàng Thiên khá đông người qua lại, ai cũng là xuất thân giới thượng lưu nhanh chóng đứng hóng chuyện. Giai Kỳ cười thầm trong bụng: “Một bên chỉ là hai cô gái yếu đuối, một bên thì đám người cả nam lẫn nữ, nhìn thì cũng sẽ biết được ai ức hiếp ai. Mặc Kỳ Tuyết, để xem hôm nay cô thoát tội như thế nào?”

Giai Kỳ bắt đầu giả vờ khóc như hoa lê đái vũ làm người ta thương cảm. Chuyện bình thường thôi, có một số cô gái ỷ vào khuôn mặt được xem như tiểu mỹ nhân mà luôn dùng nước mắt giành sự đồng cảm của mọi người xung quanh. Mặc Kỳ Tuyết ghét nhất là loại người đấy.

Mặc Kỳ Tuyết đi thẳng đến mặt đối mặt với Giai Kỳ, giơ tay tát một cái vào má Giai Kỳ. Một tiếng bốp chói tai vang giữa sảnh khiến mọi người ngỡ ngàng trong vài giây. Giai Kỳ bất ngờ không nghĩ rằng Mặc Kỳ Tuyết lại thẳng tay giữa chốn đông người như thế, ả ngã lăn ra đất.

Sau khi đánh xong Mặc Kỳ Tuyết còn phủi tay như vừa đụng chạm một thứ gì đó cực kỳ bẩn, lạnh lùng nhìn Giai Kỳ. Lúc đầu là bốn mặt nhìn nhau ngang hàng giờ thì một người ở trên nhìn xuống như nhìn một con bọ thấp kém nhất.

- Nếu như đã mang danh ức hiếp thì cũng nên làm cho trót chứ phải không diễn viên hạng B Giai Kỳ. Tôi nói này: tôi đã biết vì sao cô mãi mãi chỉ là diễn viên hạng B rồi, tại vì trình độ diễn của cô quá kém.

Việt Bân nhanh trí hưởng ứng Mặc Kỳ Tuyết, tiện có cái ghế gần đó cầm lên đập thẳng vào cạnh khuôn mặt Giai Kỳ và Diễm Tinh. Hai cô ả hét lên sợ hãi.

- Ha ha. Tuyết Tuyết nói phải. Đã mang danh ức hiếp thì cũng nên ức hiếp luôn đi chứ. Nào nào trong đây có bao nhiêu cái ghế, anh em lên đập hết cho ông đây.

Nghe vậy, cả đám xông vào nhấc từng chiếc ghế ở trong sảnh đập thẳng vào cạnh người Diễm Tinh và Giai Kỳ nhưng không gây thương tích dù vậy thì hai ả cũng sợ hãi lùi từng chút một.

Nhân viên phục vụ khuyên ngăn:



- Quý khách xin dừng lại đi ạ. Không được đâu. Á dừng lại đi.

Mặc Kỳ Tuyết quay lại nói với nhân viên phục vụ:

- Cô không cần phải lo, tôi là Mặc Kỳ Tuyết, lát tôi sẽ chi trả toàn bộ phí bồi thường.

Nhân viên phục vụ kinh ngạc, ai mà chẳng biết Mặc đại tiểu thư, cô ấy còn là bà chủ của khách sạn này. Dù không bồi thường cũng còn được nên cô ta đành lặng lẽ chỉ đạo bảo vệ đừng nhúng tay vào.

Việt Bân cùng hội bạn đập một cách nhiệt tình khiến sảnh khách sạn tan hoang, còn Diễm Tinh và Giai Kỳ thì đã chạy trối chết ở xó nào thậm chí còn vứt cả giày ở lại.

Việt Bân hô lên một cách vui vẻ:

- Sảng khoái. Tôi ngứa mắt cô ta lâu lắm rồi.

- Được rồi, đập thì đã đập xong rồi, để bồi bổ thì chúng ta đi ăn thôi.

- Mệt quá, tôi phải ăn gấp đôi mới được, à không phải gấp ba chứ.

- Tuyết Tuyết à, nếu lúc nào cô ta quay lại ức hiếp cô thì cứ gọi cho tôi, trong tất cả các công việc, tôi khoái nhất là đánh trà xanh đó.

Mặc Kỳ Tuyết nghiêm túc chắp tay cảm ơn theo kiểu cổ đại:

- Tiểu nữ xin chân thành cảm ơn các vị , chân thành cảm ơn Việt Bân đại hiệp.

- Tuyết Tuyết cô nương khách sáo quá, người một nhà cả.

Nhìn dáng vẻ tấu hề của hai người làm cả đám phá lên cười. Lúc nào Quang tinh tinh mới lên tiếng:

- Việt Bân nói đúng đấy, sau này có việc gì cô cứ nói với chúng tôi. Đều là người một nhà cả.

Các nhân viên phục vụ nhìn nhau, chuyện này nên báo cáo với Cao đại thiếu. Giữa chính thất với nhân tình không biết ngài sẽ chọn ai đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện