"Boss, chính là chỗ này!" Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống. Người trong xe ngẩng đầu nhìn về phía phòng làm việc.

Bùi hạo Thần đúng lúc chờ ở dưới lầu phòng làm việc. Tịch Mạt một mảnh ngọt ngào trong lòng đi về phía hắn.

"Có mệt hay không?" Bùi Hạo Thần theo thói quen xoa xoa tóc của cô, giống như bốn năm trước, mỗi lần Bùi hạo thần tới đón Tịch Mạt tan giờ học, thời điểm nhìn thấy cô cũng sẽ không nhịn được xoa xoa tóc của Tịch Mạt.

"Hảo hảo." Tịch Mạt cười cười, rõ ràng trên mặt rất mệt mỏi. "Không phải đã nói anh đừng đến đón hay sao?" Tịch Mạt nhìn Bùi Hạo Thần, hiện tại hắn mỗi ngày đều sẽ ở thư phòng bận đến rất khuya, sáng cũng phải thức sớm để đưa đón cô.

"Nhưng là anh muốn cùng em cùng nhau về nhà!" Bùi Hạo Thần khẽ cười, vươn cánh tay đem Tịch Mạt ôm vào trong ngực. "Tịch Mạt, anh giống như rất nhớ em!" Bùi Hạo Thần nhẹ nói, Tịch Mạt chỉ cười mà không đáp lại. "Được rồi, lên xe thôi, ngày mai còn có buổi trình diễn nữa!"

Chiếc xe nhẹ lăn bánh ròi khỏi dãy dường yên tĩnh.

___**___

"Tịch Mạt tiểu thư, hoa của cô!" Nhân viên làm việc ôm một bó hoa đi tới!

"Cám ơn!" Tịch Mạt nói cám ơn nhận lấy hoa tươi.

"Tịch Mạt!" Bùi hạo thần kêu một tiếng đi vào.

"Hạo Thần..."

"Mọi người cực khổ, hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm! Cám ơn mọi người đã chăm sóc Tịch Mạt!"

"Oh!" Mọi người ồn ào cười lớn, sau đó đem Tịch Mạt đẩy tới bên người Bùi Hạo Thần.

"Chúng tôi đều có hẹn, anh chính là hãy hảo hảo mà cùng Tịch Mạt hẹn hò đi!" Tiểu Vũ hô một tiếng, sau đó mọi người cười lăn cười bò.

"Phải có thành ý gì đi chứ!" Tịch Mạt tỏ ý đùa nghịch.

"Hảo hảo cố gắng, biểu hiện tốt sẽ mời em ăn Ice Cream!"

Tịch Mạt trong giây lát lại tỏ vẻ đắn đo.

"Như thế nào?"

"Tôi không muốn làm phiền anh!" Tịch Mạt day day môi mình, "Tôi là muốn nói. . . . . . Tôi hi vọng anh sẽ tới xem chúng tôi biểu diễn."

"Em hi vọng anh đi sao?" Bùi Hạo Thần bắt được cơ hội hỏi.

"Ừm!" Tịch bọt gật đầu."Anh sẽ đến không?"

"Ừm!" Hắn nhẹ nhàng gật đầu. "Anh rất muốn đến xem buổi diễn của bọn họ mà đặc biệt nhất chính đến xem em." Chỉ tay về hướng sàn nhảy, hắn mỉm cười. "Cứ như vậy đi! Mấy ngày nay em đac cực khổ, về sớm một chút nghỉ ngơi!"

"Chuyện tôi muốn cậu điều tra thế nào rồi?" Rõ ràng là thanh âm của một phụ nữ, nhưng nghe vào lại làm người ta kinh hồn bạt vía.

"Dạ! Cái này là vũ đoàn của một người đàn ông tên là Tề Tử Hằng xây dựng, hắn là con riêng của An gia ở T thị."

"Ừm." Người kia dứt khoát rời đi.

" Boss đi thong thả!" Người đàn ông vội vàng gật đầu, đứng dậy cung tiễn Lôi Lệ Phong Hành rời đi, nhìn thân ảnh biến mất, người đàn ông ngồi xuống, một hơi dài thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Vân Hiên

Tịch Mạt sớm một chút mở mắt, nhìn người đàn ông ngủ say ở bên cạnh, khóe miệng của cô không khỏi dương lên, tựa như có lẽ đã thói quen vậy, thói quen khi nhìn hắn ngủ say, thói quen mỗi khi mở mắt đã nhìn thấy hắn ngay bên mình.

Tịch Mạt ngồi ở trên giường, hắn như vậy là thế nào, kể từ khi xuất viện, Bùi Hạo Thần liền biểu hiện vô cùng kì quái. Không chỉ quan tâm dung túng cho cô mà thậm chí còn tự tay nấu bữa sáng. Anh Hạo Thần, anh rốt cuộc là có hận tôi sao? Vậy bây giờ anh là đang làm cái gì?

"Anh có thật sự đẹp trai như vậy không?" Bùi Hạo Thần đột nhiên mở miệng, Tịch Mạt co quắp nhắm lại ánh mắt. "Nhìn lén anh làm gì?" Bù Hạo Thần cười xấu xa.

"Ai muốn nhìn lén anh chứ?" Tịch Mạt nguỵ biện. "Tôi sớm đã dậy rồi!" Cô vừa nói vừa vội vã đứng dậy

"Nhìn thấy anh liền muốn chạy?" Bùi Hạo Thần đưa tay đem Tịch Mạt kéo trở về đè ở phía dưới. Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Tịch Mạt, Bùi hạo thần xấu xa cười nhẹ. "Nếu không phải em hôm nay có buổi biễu diễn, anh nhất định sẽ. . . . . ." Hắn cười, nhẹ nhàng ở trên môi Tịch Mạt hôn xuống một cái. "Tịch Mạt, em đã không ghét anh, vậy thử tiếp nhận tình cảm của anh được không?"

Tịch Mạt  thân thể co rút thành một cục. Bùi Hạo Thần cẩn thận từng li từng tí đi tới, nhẹ nhàng ở  trên môi Tịch Mạt hôn xuống một cái. Hắn có thể cảm giác được cô vẫn luôn ở tránh né tình cảm của hắn.

"Ừm!" Tịch Mạt gật đầu.

"Thật?" Bùi Hạo Thần tựa hồ có chút mừng rỡ.

Tịch Mạt nằm bất động. Không ghét hắn sao? Ngày trước hắn rõ ràng hận cô tận xương tuỷ, nhưng là. . . . . . Tại sao giờ phút này cô có thể mặc cho hắn hôn. Thậm chí. . . . . . Có thể cùng hắn ôm nhau ngủ, thậm chí xảy ra quan hệ thân mật hơn nữa. . . . . .

"Tốt lắm, đi rửa mặt đi! Anh nấu bữa ăn sáng cho em!" Bùi Hạo Thần ở trên trán Tịch Mạt hôn xuống rồi đứng dậy đi ra ngoài.

"Vậy tôi muốn ăn phần của hai người luôn đó." Tịch Mạt đan tay vào nhau bắt đầu ra yêu cầu, đây là thói quen khi Tịch Mạt còn bé, mỗi khi có cuộc thi nào tranh tài cô vốn sẽ như như vậy với Bùi Hạo Thần mà làm nũng ra "thánh chỉ".

Bùi Hạo Thần gật đầu, hắn mỉm cười, nhưng cũng bất đắc dĩ phát hiện, những điều tốt đẹp giữa bọn họ chính là chỉ có thể nhớ lại, đều là khi còn bé, chỉ có nhắc tới những thời điểm đó, bọn họ mới có thể không hề có khoảng cách, có lẽ. . . . . .
vào thời khắc của hiện tại cũng nên vẽ tiếp những hồi ức tốt đẹp cho tương lai.

Trong phòng bếp, Bùi hạo Thần như kẻ tự kỉ tự nói thầm một mình, hành vi của hắn càng ngày càng khác thường. Hắn cũng không còn nhận biết chính mình nữa, thế nhưng chỉ vì một người phụ nữ mà hạ mình xuống bếp. Mẹ hắn thậm chí còn chưa được ăn qua đồ do hắn nấu nữa là...

Tịch Mạt vừa dùng bữa ăn sáng, trong đầu bắt đầu hiện lên khoảng thời gian được Bùi Hạo Thần chăm sóc, cô cúi đầu nhẹ cắn môi mình.

"Anh thấy thế nào?"

"Ừm, không tệ!" Thanh âm nhẹ nhàng khá lãnh đạm. "Mặc tone trắng thật giống một tiểu nữ tử."

Tịch Mạt, em vẫn như cũ chói loá như vậy, không, là càng sáng chói hơn... Bùi Hạo Thần nỉ non, hắn từ từ tiến lại gần, giờ phút này hắn thật muốn ôm cô vào trong ngực.

Vũ đoàn của T thị biễu diễn ở đại sảnh lớn nhất. Điệu vũ mặc dù cũng không có điểm gì nổi bậc xứng danh là vũ đoàn nổi danh nhưng dù sao cũng tụ tập không ít tinh anh, cho nên người đến xem trình diễn tự nhiên cũng sẽ không thiếu.

Ở phía sau đài, Tề Tử Hằng khích lệ mọi người cùng cố gắng, mọi người cũng động viên lẫn nhau, tất cả đều rất khẩn trương. Tịch Mạt ngược lại cực kỳ tỉnh táo, cô sớm đã quen thuộc với các cuộc thi đấu cho nên trong những hợp thế này thật không có gì đáng kể.

Nhìn Tịch Mạt cùng các đoàn viên chào cảm ơn, hai bóng người từ từ hướng cửa đi tới, chẳng qua là tâm tình khác nhau rất lớn, một khóe miệng mang theo nụ cười, một người khác. . . . . . Đầy vẻ không muốn.

Tiêu Lăng Phong nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên liền lộ vẻ mặt sửng sốt một chút mà anh cũng đồng dạng nhìn thấy hắn liền giật mình.

"Làm sao anh lại ở nơi này?" Thẩm Kỳ Nhiên hỏi.

"Đương nhiên là xem Tịch Mạt diễn xuất!" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng thừa nhận.

"Tiêu Lăng Phong, tôi cảnh cáo anh, đừng đem Tịch Mạt ra làm cái cớ!" Thẩm Kỳ Nhiên níu lấy khuỷ tay của hắn.

"Thẩm Kỳ Nhiên, cậu làm sao lại ngây thơ  đến như vậy?" Tiêu Lăng Phong cau mày. "Tịch Mạt và Diệu Tình là bạn bè, vợ của bạn thân tôi biểu diễn, tôi đến xem bộ có gì không đúng sao?"

"Anh. . . . . ." Thẩm Kỳ Nhiên nổi đoá ."Tiêu Lăng Phong, không phải là anh đã nói cho tôi biết, cách xa Tịch Mạt mới tốt cho cô ấy nhất, vậy bây giờ tới anh tổn thương Diệu Tình còn chưa đủ hay sao?"

"Thẩm thiếu gia, ngươi bây giờ nên quan tâm là Tiêu Nghinh Hạ, mặc dù nó cùng Tiêu gia không có quan hệ gì, nhưng mà lại được ông của tôi rất cưng chiều, địa vị của nó cũng không thua gì tôi, cho nên cậu phải suy nghĩ kỹ càng!" Hắn đẩy tay Thẩm Kỳ Nhiên ra. "Còn nữa, đừng có lúc nào cũng phát bệnh động kinh cảm thấy mọi người đối với Tịch Mạt là có mưu đồ khác. Nếu tôi thật sự có đi nữa thì sợ rằng đời này cậu cũng đừng mong tới gần Tịch Mạt." Tiêu Lăng Phong phủi nhẹ lên vạt áo. "Hảo hảo mà chuẩn bị đính hôn đi!" Hắn vỗ vỗ bả vai Thẩm Kỳ Nhiên, sau đó xoay người rời đi.

Bùi Hạo Thần trong tay ôm một bó hoa, đứng ở tầng hai cầu thanh bên cạnh, góc độ nãu có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả trên sàn diễn. Ánh mắt của hắn vẫn luôn dõi theo Tịch Mạt, hình ảnh cô gái ấy làm hắn thấp thoáng nhớ lại mấy năm trước, cũng là ở trên sân khấu, đông đảo mọi người lẫn vào nhau nhưng chỉ có riêng một người làm hắn si mê đến điên đảo.

Nương theo âm nhạc chậm rãi kéo ra, một khắc được vang lên, tất cả mọi người hoà vào nền nhạc mà tận tình chuyển động. Họ tựa hồ còn quên mất ở đây là hội trường biểu diễn. Giờ mới bắt đầu liền có mấy bóng đen xuất hiện, bọn họ ở ngay chính giữa khán đài lặng lẽ ngồi xuống.

"Người nào a?" Bùi Hạo Thần nheo mắt hoài nghi. Đến xem biểu diễn thần bí như vậy, đây tuyệt đối không phải người thường, chẳng lẽ là Thẩm Kỳ Nhiên?

Tiết tấu dừng lại cũng là lúc ánh đèn sáng lên, theo tiếng vỗ tay của Lôi Minh là một loạt tiếng vỗ tán dương vang lên thanh thuý.

"Nhảy vô cùng tốt, có thể nói là có bản lĩnh không nhỏ đấy." Người đàn ông tiếp lời. "Cô ấy là Lương Tịch Mạt, gần đây mới gia nhập đội ngũ, là vợ của chủ tịch tập đoàn Hạo Thần."

Bùi Hạo Thần đi vào phía sau đài, nhìn một nhóm người đang vui vẻ ôm nhau, nhất là Tịch Mạt, hắn cho hiện tại còn chưa nhìn thấy qua cô cười hạnh phúc đến như vậy.

"Anh Hạo Thần..."

"Ừ?" Bùi Hạo Thần cảnh cáo  hừ một tiếng. Nha đầu này, vì cái gì phải là không quên được hạo thần ca sự xưng hô này.

"Tịch Mạt, thật ra thì trong lòng em đối với anh là có cảm giác gì?!" Bùi Hạo Thần kéo người Tịch Mạt ôm vào trong ngực. "Tại sao cũng có nhiều người cùng thích em như vậy chứ?" Hắn nỉ non. Gần đây hắn vẫn luôn nghĩ đến lời nhắc nhở của Tiêu Lăng Phong. Thời điểm nhìn thấy phản ứng của Tịch Mạt, hắn biết, cô đối với hắn nhất định là có cái gì đang dấu giếm. "Tịch Mạt, coi như là bạn bè cũng tốt, anh sẽ không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi em."

"Hứ, là vì đáng yêu sao lại không yêu." Tịch Mạt nổ nổ lỗ mũi.

"Vật nhỏ này, đúng là không thể nói được lời nào dễ nghe mà!"

"Thấy tôi hôm nay thế nào?"

"Cực kỳ giỏi!" Bùi Hạo Thần bóp nhẹ chóp mũi Tịch Mạt.

"Anh thật cảm thấy biểu hiện của tôi rất tuyệt sao?" Tịch Mạt làm bộ như không nhìn thấy bất mãn của hắn.

"Dĩ nhiên!" Bùi Hạo Thần gật đầu."Em là giỏi nhất, cho nên hôm nay có tin vui cho em!"
"A, là Tiêu Lăng Phong!" Tịch Mạt hướng tay chỉ người đang đứng gần đó." Đã tới sao không lại đây, Diệu Tình có đến không?" Cô nhìn ngó xung quanh.

Bùi Hạo Thần bất mãn nhìn qua phía Tiêu Lăng Phong một chút rồi bá đạo kéo lấy tay cô. "Đi thôi! Dẫn em đi ăn Ice Cream!" Bùi Hạo Thần ôm lấy Tịch Mạt bộ dáng tỏ vẻ tức giận, thấy hắn như vậy Tịch Mạt lại muốn bật cười.

Hai người vui đùa lên xe, sau đó xe nhanh chóng rời đi. Theo bọn họ rời đi, một chiếc xe con chậm rãi lăn bánh.

"Sợ cái rắm a, lúc nào cũng chỏ mỏ vào chuyện của tao. Bùi Hạo Thần muốn tao yên phận không lộ diện, chuyện này tao tuyệt đối không bỏ qua." An Hạo Luân chặt chẽ nhìn chằm chằm trước mặt xe. "Bùi Hạo Thần, tao hôm nay nhất định không tha cho mày, cũng phải đến lúc tao nên ' giáo huấn' cho mày một trận.

"Thiếu gia, thật phải làm như vậy sao? Tôi nghe nói Kiều Trung Đình tự mình đi tìm An lão tiên sinh."

"Đương nhiên phải tìm người đứng đầu An gia!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện