Tịch Mạt thừa nhận Bùi Hạo Thần uy hiếp quả nhiên có hiệu quả, vài ngày sau đó cô không dám rời khỏi Lăng Vân Hiên lại không dám nhận điện thoại của Thẩm Kỳ Nhiên. Cô có thể không thèm để ý đến chính mình nhưng lại không thể không vì người khác mà suy nghĩ.
Trong lúc rãnh rỗi, Tịch Mạt đều ở trong phòng ngủ rộng rãi luyện tập khiêu vũ, nói là rộng rãi cũng bởi vì nơi này trừ giường ngủ đơn giản thì ngoài ra cũng không có cái gì.
Cốc cốc! Là tiếng gõ cửa.
"Thiếu phu nhân, Trình tiểu thư đến!"
"Tôi biết rồi." Tịch Mạt đầy bụng nghi vấn.
Trong phòng khách, người mới đến trang phục trên người kín mít đến lạ thường lại ngồi ở chỗ ánh nắng gần như trực tiếp chiếu rọi vào, Tịch Mạt khẽ cau mày, không cần suy nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì.
"Diệu Diệu, sao cậu lại đến đây?" Tịch Mạt bước nhanh đi tới.
"Tới thăm cậu một chút." Trình Diệu Tình cười nói cực kì dịu dàng. "Từ lúc cậu trở về, chúng ta vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện với nhau. Tịch Mạt, mình thật sự rất nhớ cậu!" Cô ôm lấy Tịch Mạt, đáy mắt toát ra một tầng hơi nước.
"Mình cũng vậy!" Tịch Mạt nhẹ vuốt lưng cô. "Cậu thế nào rồi?"
"Cậu nha, nha đầu cậu khi nào lại biết quan tâm mình rồi!"
"Khi trước đều là cậu an ủi mình, lần này xem như đến lượt mình đi!" Tịch Mạt cười cười. "Tiêu Lăng Phong đối xử với cậu không tốt có phải không?"
"Thân phận vốn chẳng quang minh chính đại nên cũng không nói cái gì là đối xử không tốt." Trình Diệu Tình lắc đầu. "Dừng nói chuyện của mình nữa." Cô kéo Tịch Mạt đi ra ngoài. "Tịch Mạt, cậu mấy ngày nay làm sao vậy, sao không nhận điện thoại của Kỳ Nhiên! Anh ấy sắp làm phát nổ điện thoại của mình rồi." Trình Diệu Tình đáng yêu oán trách.
"Ai!" Tịch Mạt nhẹ giọng than thở. Cô cũng biết nếu không thấy được cô Thẩm Kỳ Nhiên nhất định sẽ lo lắng nhưng là cô không có dũng khí liên lạc với anh.
"Tịch Mạt, đã xảy ra chuyện gì sao?" Trình Diệu Tình lo lắng nhìn Tịch Mạt. "Bùi Hạo Thần khi dễ cậu?"
"Không có! Cậu nghĩ quá xa rồi." Tịch Mạt lắc đầu một cái."Có một số chuyện cậu không hiểu được đâu." Diệu Tình cũng giống như cô, gặp Tiêu Lăng Phong cùng Bùi Hạo Thần vốn một dạng tuyệt nhiên không phải là người lương thiện nên nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
"Cậu sao lại lẩn tránh Kỳ Nhiên." Trình Diệu Tình hỏi tới. "Tịch Mạt, chúng ta cùng nhau lớn lên, cậu không lừa được mình đâu." Cô nói câu này cực kỳ khẳng định. "Tịch Mạt, tin mình đi, không có gì quan trọng hơn là được sống với người mình yêu." Cô nói xong có chút thương tâm. "Có một người thật lòng yêu mình chính là tài sản trân quý nhất."
"Diệu Diệu?" Tịch Mạt mặt đầy nghi ngờ.
"Tin tưởng mình! Tịch Mạt, cậu cùng Kỳ Nhiên nếu yêu nhau như vậy thì hãy dũng cảm ở chung một chỗ!" Trình Diệu Tình thanh âm nhẹ nhàng nhưng cực kì nghiêm túc.
"Tịch Mạt, mình thật sự hi vọng cậu được hạnh phúc!"
"Diệu Diệu, hôm nay cậu thật kì lạ."
"Mình không sao." Trình Diệu Tình lắc đầu một cái. "Tịch Mạt, dù cậu làm chuyện gì mình cũng sẽ luôn ủng hộ cậu!"
Tịch Mạt đưa mắt quan sát Trình Diệu Tình, cứ luôn cảm thấy cô hôm nay nói chuyện rất kì quái.
"Không cần nhìn mình bằng ánh mắt đó, mình rất bình thường." Trình Diệu Tình cười nhạt. "Hôm nay tới, mục đích chủ yếu là giúp Kỳ Nhiên nhưng xem ra mình thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu. Cho đến bây giờ, mỗi đêm thức dậy mình đều hoài nghi có phải cậu sẽ không bao giờ trở lại nữa hay không." Cô nắm thật chặt tay Tịch Mạt.
Tịch Mạt nhìn ra được cô còn vì chuyện của bốn năm trước mà tự trách bản thân, lo sợ mình vì chuyện đó mà không tín tưởng cô ấy nữa và cũng tạo cho Tịch Mạt cùng Thẩm Kỳ Nhiên vướng mắt bao nhiêu hiểu lầm.
"Diệu Diệu."
Trình Diệu Tình nhẹ ôm Tịch Mạt: "Mình sẽ dùng hết sức bình sinh để giúp đỡ cậu, hai người chúng ta không thể cứ như vậy bị hành hạ mãi."
Trong lúc rãnh rỗi, Tịch Mạt đều ở trong phòng ngủ rộng rãi luyện tập khiêu vũ, nói là rộng rãi cũng bởi vì nơi này trừ giường ngủ đơn giản thì ngoài ra cũng không có cái gì.
Cốc cốc! Là tiếng gõ cửa.
"Thiếu phu nhân, Trình tiểu thư đến!"
"Tôi biết rồi." Tịch Mạt đầy bụng nghi vấn.
Trong phòng khách, người mới đến trang phục trên người kín mít đến lạ thường lại ngồi ở chỗ ánh nắng gần như trực tiếp chiếu rọi vào, Tịch Mạt khẽ cau mày, không cần suy nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì.
"Diệu Diệu, sao cậu lại đến đây?" Tịch Mạt bước nhanh đi tới.
"Tới thăm cậu một chút." Trình Diệu Tình cười nói cực kì dịu dàng. "Từ lúc cậu trở về, chúng ta vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện với nhau. Tịch Mạt, mình thật sự rất nhớ cậu!" Cô ôm lấy Tịch Mạt, đáy mắt toát ra một tầng hơi nước.
"Mình cũng vậy!" Tịch Mạt nhẹ vuốt lưng cô. "Cậu thế nào rồi?"
"Cậu nha, nha đầu cậu khi nào lại biết quan tâm mình rồi!"
"Khi trước đều là cậu an ủi mình, lần này xem như đến lượt mình đi!" Tịch Mạt cười cười. "Tiêu Lăng Phong đối xử với cậu không tốt có phải không?"
"Thân phận vốn chẳng quang minh chính đại nên cũng không nói cái gì là đối xử không tốt." Trình Diệu Tình lắc đầu. "Dừng nói chuyện của mình nữa." Cô kéo Tịch Mạt đi ra ngoài. "Tịch Mạt, cậu mấy ngày nay làm sao vậy, sao không nhận điện thoại của Kỳ Nhiên! Anh ấy sắp làm phát nổ điện thoại của mình rồi." Trình Diệu Tình đáng yêu oán trách.
"Ai!" Tịch Mạt nhẹ giọng than thở. Cô cũng biết nếu không thấy được cô Thẩm Kỳ Nhiên nhất định sẽ lo lắng nhưng là cô không có dũng khí liên lạc với anh.
"Tịch Mạt, đã xảy ra chuyện gì sao?" Trình Diệu Tình lo lắng nhìn Tịch Mạt. "Bùi Hạo Thần khi dễ cậu?"
"Không có! Cậu nghĩ quá xa rồi." Tịch Mạt lắc đầu một cái."Có một số chuyện cậu không hiểu được đâu." Diệu Tình cũng giống như cô, gặp Tiêu Lăng Phong cùng Bùi Hạo Thần vốn một dạng tuyệt nhiên không phải là người lương thiện nên nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
"Cậu sao lại lẩn tránh Kỳ Nhiên." Trình Diệu Tình hỏi tới. "Tịch Mạt, chúng ta cùng nhau lớn lên, cậu không lừa được mình đâu." Cô nói câu này cực kỳ khẳng định. "Tịch Mạt, tin mình đi, không có gì quan trọng hơn là được sống với người mình yêu." Cô nói xong có chút thương tâm. "Có một người thật lòng yêu mình chính là tài sản trân quý nhất."
"Diệu Diệu?" Tịch Mạt mặt đầy nghi ngờ.
"Tin tưởng mình! Tịch Mạt, cậu cùng Kỳ Nhiên nếu yêu nhau như vậy thì hãy dũng cảm ở chung một chỗ!" Trình Diệu Tình thanh âm nhẹ nhàng nhưng cực kì nghiêm túc.
"Tịch Mạt, mình thật sự hi vọng cậu được hạnh phúc!"
"Diệu Diệu, hôm nay cậu thật kì lạ."
"Mình không sao." Trình Diệu Tình lắc đầu một cái. "Tịch Mạt, dù cậu làm chuyện gì mình cũng sẽ luôn ủng hộ cậu!"
Tịch Mạt đưa mắt quan sát Trình Diệu Tình, cứ luôn cảm thấy cô hôm nay nói chuyện rất kì quái.
"Không cần nhìn mình bằng ánh mắt đó, mình rất bình thường." Trình Diệu Tình cười nhạt. "Hôm nay tới, mục đích chủ yếu là giúp Kỳ Nhiên nhưng xem ra mình thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu. Cho đến bây giờ, mỗi đêm thức dậy mình đều hoài nghi có phải cậu sẽ không bao giờ trở lại nữa hay không." Cô nắm thật chặt tay Tịch Mạt.
Tịch Mạt nhìn ra được cô còn vì chuyện của bốn năm trước mà tự trách bản thân, lo sợ mình vì chuyện đó mà không tín tưởng cô ấy nữa và cũng tạo cho Tịch Mạt cùng Thẩm Kỳ Nhiên vướng mắt bao nhiêu hiểu lầm.
"Diệu Diệu."
Trình Diệu Tình nhẹ ôm Tịch Mạt: "Mình sẽ dùng hết sức bình sinh để giúp đỡ cậu, hai người chúng ta không thể cứ như vậy bị hành hạ mãi."
Danh sách chương