Tịch Mạt ôm đầu gối ngồi dựa người vào ban công, hai má hơi ửng đỏ được ánh sáng buổi sớm phản chiếu càng tôn thêm nét dịu dàng xinh đẹp. Tịch Mạt co ro đáng thương hướng mắt đến phía ánh sáng mặt trời rực rỡ, trải qua sự kiện tối hôm đó, cô rất ít khi dám nhìn Bùi Hạo Thần mà hắn tựa hồ cũng cảm thấy áy náy, lúc không có chuyện gì sẽ không đến tìm cô gây phiền phức.

Điện thoại bất chợt vang lên, nó rung lên khá lâu cô mới chậm chạp cầm lên nhấn nút tiếp nhận.

"Tịch Mạt, anh cho là em sẽ không nghe điện thoại của anh!" Thẩm Kỳ Nhiên thanh âm lộ ra một tia uất ức cùng mất mác.

"Àaa....em không hay mang điện thoai bên người." Tịch Mạt thanh âm nhẹ nhàng. Hiện tại, cô thậm chí không dám đối mặt với Thẩm Kỳ Nhiên, tựa hồ mang nỗi nhớ thương da diết nhưng lại không can đảm gặp mặt, nó làm tâm cô như bị xé rách.

"Công việc của em anh đã giúp em liên hệ rồi. Ra ngoài gặp anh một chút có được không!?" Thẩm Kỳ Nhiên cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.

"A! Được" Tịch Mạt gật đầu. Sau khi cúp điện thoại, cô đột nhiên cảm thấy quyết định vội vàng vừa rồi của mình có đúng hay là không. Biết rất rõ càng day dưa dong dài càng khiến cả hai không cách nào buông tha lẫn nhau, bọn họ tựa hồ không phải chỉ đơn giản buông tha là có thể giải quyết được vấn đề. (Edit khúc này tui rối theo Mạc tỷ @@)

Đứng ở trước gương, cô thở dài một hơi 'Tịch Mạt, ngươi nên làm cái gì bây giờ?'

Tịch Mạt từ trong taxi bước xuống, thời điểm nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên đang tựa người vào xe, anh hơi cúi đầu, tóc mái nhẹ nhàng buông xuống trán. Tựa như 'bạch mã hoàng tử', Thẩm Kỳ Nhiên một thân áo sơ mi trắng được làn gió nhẹ lướt qua vạt áo, khung cảnh khiến một ai nhìn thấy cũng phải mông lung xao xuyến. (Soái ca mấy má ơi😵😵)

Xa xa nhìn tới, Tịch Mạt có chút không dám tiến lên nhưng cũng không thể buông bỏ, cô chỉ đành bất lực dời đi tầm mắt.

"Tịch Mạt!" Cảm giác nhìn thấy cô trong tầm mắt, Thẩm Kỳ Nhiên nhanh chóng chạy tới đem Tịch Mạt ôm vào trong ngực.

Tịch Mạt sửng sốt một chút muốn giãy dụa nhưng lại nhanh chóng ý thức được người hiện tại ở bên cạnh mình là Thẩm Kỳ Nhiên. Cô đè xuống cảm giác khó chịu mãnh liệt trong lòng.

"Tại sao nhiều ngày như vậy lại không đến tìm anh, ngay cả điện thoại cũng không bắt, anh thật lo lắng cho em, anh rất nhớ em! Tịch Mạt, em có khỏe hay không?" Thẩm Kỳ Nhiên ôm Tịch Mạt bày tỏ tâm tư tình cảm của mình, anh ôm thật chặt tựa hồ sợ chỉ cần lỏng tay cô sẽ như vậy mà biến mất.

"Đừng trốn tránh anh nữa có được không? Tịch Mạt, anh không thể chịu nổi một ngày nếu không có em."

"Kỳ Nhiên!" Tịch Mạt nhẹ giọng nghẹn ngào. "Em không phải muốn trốn tránh anh!" Cô giải thích.

"Em...."

"Anh hiểu, anh hiểu rất rõ!" Thẩm Kỳ Nhiên ôn nhu nâng cằm cô lên đối diện với ánh mắt của anh. "Tịch Mạt, anh hiểu tình cảm của em, anh không nên ích kỉ suy nghĩ cho riêng mình!" Thẩm Kỳ Nhiên vừa nói, tay lại chủ động ôm cô chặt hơn. "Xin lỗi, anh không phải cố ý muốn nói em như vậy!"

"Kỳ Nhiên!" Tịch Mạt giơ cánh tay lên vòng ra sau lưng ôm chặt Thẩm Kỳ Nhiên, cô chưa bao giờ biết mình lại tham luyến ấm áp của anh đến như vậy. Anh dịu dàng và tha thứ hết thẩy mọi chuyện quá khứ làm cô bị đẩy vào thế 'tiến thoái lưỡng nan'*

*Tiến hay lùi đều không được, nói chung là cuộc sống bế tắc đó mấy đứa😅

"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên vuốt tóc cô. "Cho anh một ít thời gian, anh sẽ giải quyết hết thảy mọi chuyện. Tịch Mạt, anh sẽ không để cho bất cứ kẻ nào tách chúng ta ra." Anh nhắm mắt tựa cằm lên vai cô, tham lam hưởng thụ khoảnh khắc hạnh phúc của hiện tại. Anh không muốn từng giây từng phút đều sống trong tư niệm đau khổ không thể vượt qua. Càng không thích là Bùi Hạo Thần luôn ở trước mặt anh cùng Tịch Mạt cố làm thân mật, hắn biết rõ thời thời khắc khắc anh đều hướng mắt về cô. Nhìn vào ánh mắt quẩn bách của Tịch Mạt, Thẩm Kỳ Nhiên tất cả đều nhìn ra cô một khắc cũng không hề hạnh phúc. Có lẽ bốn năm trước Tịch Mạt gả cho Bùi Hạo Thần chính là bị ép buộc, một cuộc hôn nhân chính trị.

Tịch Mạt tựa đầu vào ngực Thẩm Kỳ Nhiên. Cô an tâm từ từ nhắm mắt lại, bởi vì cô biết chỉ có anh mới không khi dễ cô, chỉ có anh mới thật sự quan tâm yêu mến cô mặc dù anh vốn biết cô đang trốn tránh anh nhưng vẫn một lòng vì cô giải vây mọi chuyện. 'Kỳ Nhiên, tại sao anh phải đối tốt với em như vậy? Anh có biết anh càng như vậy em càng áy náy hay không?'

Thẩm Kỳ Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy Tịch Mạt, khoé miệng nở nụ cười nồng đậm. Hai người đang đắm chìm trong dịu dàng hạnh phúc, bọn họ đều không chú ý tới hết thảy những hành động hiện tại đều bị một ánh mắt lạnh lùng đang chăm chăm hướng về phía họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện