"Tịch Mạt, chúng ta nói chuyện một chút!" Bùi Hạo Thần đẩy ra cửa phòng thời điểm Tịch Mạt vừa đúng lúc từ trong phòng tắm đi ra. Thân thể chỉ vây quanh một chiếc khăn tắm nhìn thấy Bùi Hạo Thần đi tới, cô theo bản năng kéo kéo chiếc khăn lui về phía sau hai bước. Nhìn Bùi Hạo Thần mang theo hơi men chạy đến tìm mình, trong lòng cô dấy lên một cỗ bất an.
"Có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói!" Tịch Mạt mặt lộ vẻ mệt mỏi.
"Không được, tôi muốn nói ngay bây giờ." Bùi Hạo Thần không chịu buông tha, ương ngạnh như đứa trẻ muốn quấy phá. Thái độ của Tịch Mạt làm cho hắn buồn bực suốt cả một buổi tối. Tại sao cô có thể không thèm để ý chút nào như vậy?
"Anh muốn nói chuyện gì?"Tịch Mạt ngồi xuống giường tự nhiên lau tóc.
"Chúng ta hiện tại là quan hệ gì?" Bùi Hạo Thần đi tới nghiêm túc nhìn Tịch Mạt chờ cô trả lời.
Tịch Mạt lau tóc tay đột nhiên cứng lại. Quan hệ gì? Cô tựa hồ về vấn đề này chưa từng cẩn thận suy nghĩ qua đi.
"Tịch Mạt!" Bùi hạo thần kéo cổ tay cô. "Chúng ta là vợ chồng!" Hắn hơi dùng sức mà lớn tiếng chất vấn.
Tịch Mạt trong lòng trở nên căng thẳng, ngay sau đó "À" một tiếng. "Tôi biết rất rõ."
"Cái gì gọi là 'à'." Cơn tức giận của Bùi Hạo Thần bị Tịch Mạt khơi màu.
Hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm chui vào trong mũi Bùi Hạo Tần làm hắn si mê nhưng cơn giận hiện tại vẫn đang đánh quật lí trí: "Lương Tịch Mạt, cô như vậy là thái độ gì hả?"
"Tôi nói tôi hiểu biết rõ rồi. Chẳng lẽ anh nghĩ là tôi phủ nhận sao?" Tịch Mạt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bùi Hạo Thần
Bùi Hạo Thần nổi đoá. "Cô biết rõ, tôi căn bản không phải chỉ cần câu trả lời thế này?"
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Coi như trong lòng của cô không xem tôi là chồng đi nữa nhưng cô có nhất định phải đối với tôi khách khí như vậy không?" Tịch Mạt đối với hắn xa cách làm cho hắn muốn phát điên.
"Đó không phải là khách khí mà là lễ phép!" Tịch Mạt thản nhiên nói. "hiện tại xin buông tay!"
"Tôi sẽ không." Bùi Hạo Thần vừa nói, tay ngược lại đem Tịch Mạt kéo đến chặt hơn. Cô cũng lười giãy dụa nhưng lại vô tình không để ý tư thế của hai người hiện giờ có bao nhiêu ám muội.
Hương thơm từ cơ thể Tịch Mạt cứ len lõi vào mũi Bùi Hạo Thần, đang lúc sự tình đang căng thẳng hắn lại không ngừng nuốt nước miếng, từ từ buông Tịch Mạt ra. Ấn cô ngồi lại như cũ, hắn giật lấy chiếc khăn trên tay Tịch Mạt rồi nhẹ nhàng lau tóc cho cô. Bùi Hạo Thần nhớ lại quá khứ đã từng giúp Tịch Mạt làm việc này mà cô cũng nhu thuận không ngăn cản.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần giọng nhỏ nhẹ, bàn tay mang theo độ ấm dịch chuyển đến gò má Tịch Mạt. Cô có chút không dám hô hấp dưới ngón tay của hắn, ý thức cuộn lên đầy thấm thỏm.
"Về sau đừng khách khí như vậy với anh được không?" Bùi Hạo Thần tựa hồ là thương lượng với Tịch Mạt. "Nhớ trước kia em không bao giờ đối với anh như vậy."
"Anh Hạo Thần, quan hệ của chúng ta không thể trở lại như trước kia được nữa rồi." Tịch Mạt thanh âm rất thấp, có lúc cô cũng đã từng hi vọng cái gì cũng không xảy ra, hi vọng bọn họ vẫn được như trước kia. Nhưng chính là hắn hận cô, là hắn phá hủy mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người.
Giây phút hắn quỳ xuống cầu hôn cùng những lời hứa hẹn ngọt ngào, Tịch Mạt đã nghĩ là cô sẽ cùng Bùi Hạo Thần đi đến cuối chặn đường, sẽ tận lực hảo hảo yêu thương nhau, sẽ cố gắng yêu hắn, làm một người vợ 'hiền lương thục đức' ở bên cạnh hắn, làm cho hắn trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất. Nhưng kết quả thế nào? Đêm tân hôn, trong lòng cô có bao nhiêu vui sướng, hạnh phúc chờ mong vòng tay dịu dàng nâng niu của hắn, thế nhưng hắn đã lật đổ hết tất cả. Hắn lạnh lùng thừa nhận hết mọi chuyện chỉ là một vở kịch lừa gạt nhằm trả thù đưa ba cô vào tù. Trước mắt cô gái 17 tuổi ngây thơ vô tội cùng người phụ nữ khác làm tình, từ thời khắc định mệnh ấy cũng đã tuyệt cắt đứt mọi tình cảm giữa hai người.
Bùi hạo thần ngón tay có chút cứng ngắc. Hắn đoán được Tịch Mạt đang suy nghĩ chuyện gì, chính hắn cũng thừa nhận chính mình là kẻ phá hủy tình cảm giữa bọn họ.
"Chúng ta hãy thử một lần trở lại như trước kia có được hay không?" Bùi Hạo Thần ngày trước không mảy may quan tâm, nhưng thời khắc hắn vào cửa nhìn thấy nụ cười trên môi Tịch Mạt thì hắn rốt cuộc cũng biết mình đến cỡ nào khát vọng nhìn thấy nụ cười này.
Tịch Mạt ngẩng đầu nhìn Bùi Hạo Thần, là cô nghe lầm phải không? Hắn dám nói muốn cùng cô trở lại như lúc trước sao?
"Tịch Mạt, anh muốn nhìn thấy nụ cười của em!" Bùi Hạo Thần nâng lên hai gò má cô. "Em không nên là bộ mặt u uất buồn phiền thế này!" Mỗi ngày nhìn Tịch Mạt bộ dáng sầu bi, trong lòng hắn cũng rất không thoải mái, không phải là đau nhưng là khó chịu không cách nào nói rõ.
"Anh uống nhiều rượu tới say rồi, trở về ngủ đi, khuya lắm rồi!" Tịch Mạt đẩy Bùi Hạo Thần tránh ra, ánh mắt của hắn hôm nay thế nào dịu dàng như thế. Đối với Tịch Mạt mà nói, hắn đã sớm chết ở trong trí nhớ của cô từ lâu rồi !
"Em cảm thấy là anh uống nhiều sao?" Bùi Hạo Thần nhíu mày.
Không uống nhiều làm sao có thể đối với tôi dịu dàng như thế!
"Ý tôi muốn nói là anh đang mệt mỏi." Tịch Mạt đổi lại một câu trả lời hợp lý hơn so với suy nghĩ của cô.
"Anh rất thanh tỉnh!" Bùi Hạo Thần ương ngạnh chống chế.
"Có ai uống say mà tự nhận mình đang say đâu!" Tịch Mạt nói thầm. "Tôi chỉ không muốn anh quá mệt mỏi mà nhầm lẫn thôi."
Bùi Hạo Thần nổi đoá, qua bốn năm, cô vẫn như cũ có thể dễ dàng làm cho hắn phát điên. Lương Tịch Mạt, nếu như nhất định phải nói tôi, Bùi Hạo Thần đời này có đối thủ tranh khẩu nhất định chỉ có một mình em.
"Tịch Mạt, thứ anh muốn không phải lời nói kiểu hình thức thế này." Bùi Hạo Thần khom lưng nhìn vào mắt Tịch Mạt. "Điều anh muốn chính là sự quan tâm phát ra từ nội tâm bên trong của em, em có hiểu không?"
Tịch Mạt đích thị là không hiểu nhìn Bùi Hạo Thần. Quan tâm phát ra từ nội tâm? Thật xin lỗi, cái này cô thật sự làm không được. Cô nghiêng mặt tránh thoát hơi thở của hắn.
"Tịch Mạt, cứ xem như không thể trở về như trước kia, nhưng xin em đừng đối với anh một mực thành người xa lạ như vậy được không?" (What the heo, what happen😳)
Tịch Mạt nghe Bùi Hạo Thần thanh âm êm ái đột nhiên có chút không biết làm sao. Hô hấp cũng lặng lẽ trở nên khẩn trương.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần ngồi xuống bên cạnh cô, dưới ánh đèn màu trắng càng làm tôn thêm làn da trắng muốt không tì vết của cô. Một bên tóc xốc xếch vẫn chưa khô hẳn, Tịch Mạt dứt khoát kéo khăn xuống khoác lên vai, mùi thơm từ sữa tắm dung hợp cùng hương thơm trên cơ thể nhàn nhạt lại cực kỳ làm người ta say mê. Không nhịn được nữa, hắn tiến lại gần hơn, ngiêng đầu hôn lên môi cô một cái.
"Ầm!" Tịch Mạt trong lòng vang lên tiếng 'Ầm' vang dội.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần thấp giọng kêu tên cô. Tịch Mạt chưa kịp phản ứng đã bị hắn đẩy tới, bàn tay hắn nhanh chóng vòng qua eo ôm lấy cô, một tay khác cũng không rãnh rỗi ôm lấy bả vai trơn bóng, trong đôi mắt hắn là vô tận dịu dàng.
"Anh Hạo Thần, anh đang làm gì vậy?" Tịch Mạt không dám dùng sức giãy dụa bởi vì cô biết rõ, nếu cứ ngoan cố chỉ càng cỗ vũ cho hắn thêm hứng thú. Nhưng cô lại không biết hành động nhu thuận hiện tại có biết bao là hoan nghênh chào đón.
"Tịch Mạt, em thật xinh đẹp!" Hắn mở lời tán dương. "Tịch Mạt của anh đã trưởng thành!"
Tịch Mạt theo bản năng nắm chặt bàn tay bởi vì bốn năm trước, Bùi Hạo Thần chính là dịu dàng như vậy mà gọi tên cô.
Hắn từ từ cuối xuống hôn lên môi cô.
"Ngô...." Tịch Mạt thân thể cứng ngắc, tay cô chống lên ngực hắn đã bắt đầu run rẩy.
Bùi Hạo Thần say mê nhắm lại hai mắt thưởng thức hương vị mà hắn yêu thích. Bàn tay đang để bên eo Tịch Mạt đã không yên phận dao động khắp cơ thể cô, bắt đầu từ bên hông rồi dịch chuyển ra khắp nơi, nhiệt độ gần trong gang tấc làm trong lòng Tịch Mạc cực độ bất an.
"Ô...Anh...anh Hạo Thần..." Tịch Mạt cố chống tay đẩy hắn ra. "Anh bình tĩnh một chút!" Nhìn Bùi Hạo Thần đang tiến môi tới gần cô liền nhanh trí quay mặt đi, nụ hôn của hắn vì vậy lại chạm lên gương mặt cô.
Tịch Mạt nắm thật chặt góc áo trên ngực Bùi Hạo Thần, trong lòng dấy lên bao cảnh giác mãnh liệt phản đối. Người trong lòng hắn đang sợ hãi, ngực cô kịch liệt run rẩy chầm chậm thức tỉnh Bùi Hạo Thần.
Chính mình đang làm cái gì, Bùi Hạo Thần hắn lại có lúc mất thể diện như vậy. Hắn thế nhưng....aizz, hắn đúng là bị si mê đến ngớ ngẩn, có thể trong hoàn cảnh này làm ra hành động ngu ngốc như vậy. (Cũng biết nữa ha, tưởng ổng đứt dây tự trọng lâu rui, thiệt là bức xúc bức nút mà😑)
"Đừng sợ, anh sẽ chờ em nguyện ý!" Hắn thấp giọng nói, sau đó lúng túng đứng dậy. Hắn nghĩ muốn lưu lại để được ngủ cùng với cô bởi vì ôm Tịch Mạt cảm giác thật rất thoải mái, nhưng hắn cũng biết cô nhất định sẽ không thích, huống chi hắn, Bùi Hạo Thần nếu bị cự tuyệt thì còn có mặt mũi nào đối diện với cô, hắn dù gì cũng là chủ nhân nơi này, như vậy thật mất mặt.
"Có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói!" Tịch Mạt mặt lộ vẻ mệt mỏi.
"Không được, tôi muốn nói ngay bây giờ." Bùi Hạo Thần không chịu buông tha, ương ngạnh như đứa trẻ muốn quấy phá. Thái độ của Tịch Mạt làm cho hắn buồn bực suốt cả một buổi tối. Tại sao cô có thể không thèm để ý chút nào như vậy?
"Anh muốn nói chuyện gì?"Tịch Mạt ngồi xuống giường tự nhiên lau tóc.
"Chúng ta hiện tại là quan hệ gì?" Bùi Hạo Thần đi tới nghiêm túc nhìn Tịch Mạt chờ cô trả lời.
Tịch Mạt lau tóc tay đột nhiên cứng lại. Quan hệ gì? Cô tựa hồ về vấn đề này chưa từng cẩn thận suy nghĩ qua đi.
"Tịch Mạt!" Bùi hạo thần kéo cổ tay cô. "Chúng ta là vợ chồng!" Hắn hơi dùng sức mà lớn tiếng chất vấn.
Tịch Mạt trong lòng trở nên căng thẳng, ngay sau đó "À" một tiếng. "Tôi biết rất rõ."
"Cái gì gọi là 'à'." Cơn tức giận của Bùi Hạo Thần bị Tịch Mạt khơi màu.
Hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm chui vào trong mũi Bùi Hạo Tần làm hắn si mê nhưng cơn giận hiện tại vẫn đang đánh quật lí trí: "Lương Tịch Mạt, cô như vậy là thái độ gì hả?"
"Tôi nói tôi hiểu biết rõ rồi. Chẳng lẽ anh nghĩ là tôi phủ nhận sao?" Tịch Mạt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bùi Hạo Thần
Bùi Hạo Thần nổi đoá. "Cô biết rõ, tôi căn bản không phải chỉ cần câu trả lời thế này?"
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Coi như trong lòng của cô không xem tôi là chồng đi nữa nhưng cô có nhất định phải đối với tôi khách khí như vậy không?" Tịch Mạt đối với hắn xa cách làm cho hắn muốn phát điên.
"Đó không phải là khách khí mà là lễ phép!" Tịch Mạt thản nhiên nói. "hiện tại xin buông tay!"
"Tôi sẽ không." Bùi Hạo Thần vừa nói, tay ngược lại đem Tịch Mạt kéo đến chặt hơn. Cô cũng lười giãy dụa nhưng lại vô tình không để ý tư thế của hai người hiện giờ có bao nhiêu ám muội.
Hương thơm từ cơ thể Tịch Mạt cứ len lõi vào mũi Bùi Hạo Thần, đang lúc sự tình đang căng thẳng hắn lại không ngừng nuốt nước miếng, từ từ buông Tịch Mạt ra. Ấn cô ngồi lại như cũ, hắn giật lấy chiếc khăn trên tay Tịch Mạt rồi nhẹ nhàng lau tóc cho cô. Bùi Hạo Thần nhớ lại quá khứ đã từng giúp Tịch Mạt làm việc này mà cô cũng nhu thuận không ngăn cản.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần giọng nhỏ nhẹ, bàn tay mang theo độ ấm dịch chuyển đến gò má Tịch Mạt. Cô có chút không dám hô hấp dưới ngón tay của hắn, ý thức cuộn lên đầy thấm thỏm.
"Về sau đừng khách khí như vậy với anh được không?" Bùi Hạo Thần tựa hồ là thương lượng với Tịch Mạt. "Nhớ trước kia em không bao giờ đối với anh như vậy."
"Anh Hạo Thần, quan hệ của chúng ta không thể trở lại như trước kia được nữa rồi." Tịch Mạt thanh âm rất thấp, có lúc cô cũng đã từng hi vọng cái gì cũng không xảy ra, hi vọng bọn họ vẫn được như trước kia. Nhưng chính là hắn hận cô, là hắn phá hủy mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người.
Giây phút hắn quỳ xuống cầu hôn cùng những lời hứa hẹn ngọt ngào, Tịch Mạt đã nghĩ là cô sẽ cùng Bùi Hạo Thần đi đến cuối chặn đường, sẽ tận lực hảo hảo yêu thương nhau, sẽ cố gắng yêu hắn, làm một người vợ 'hiền lương thục đức' ở bên cạnh hắn, làm cho hắn trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất. Nhưng kết quả thế nào? Đêm tân hôn, trong lòng cô có bao nhiêu vui sướng, hạnh phúc chờ mong vòng tay dịu dàng nâng niu của hắn, thế nhưng hắn đã lật đổ hết tất cả. Hắn lạnh lùng thừa nhận hết mọi chuyện chỉ là một vở kịch lừa gạt nhằm trả thù đưa ba cô vào tù. Trước mắt cô gái 17 tuổi ngây thơ vô tội cùng người phụ nữ khác làm tình, từ thời khắc định mệnh ấy cũng đã tuyệt cắt đứt mọi tình cảm giữa hai người.
Bùi hạo thần ngón tay có chút cứng ngắc. Hắn đoán được Tịch Mạt đang suy nghĩ chuyện gì, chính hắn cũng thừa nhận chính mình là kẻ phá hủy tình cảm giữa bọn họ.
"Chúng ta hãy thử một lần trở lại như trước kia có được hay không?" Bùi Hạo Thần ngày trước không mảy may quan tâm, nhưng thời khắc hắn vào cửa nhìn thấy nụ cười trên môi Tịch Mạt thì hắn rốt cuộc cũng biết mình đến cỡ nào khát vọng nhìn thấy nụ cười này.
Tịch Mạt ngẩng đầu nhìn Bùi Hạo Thần, là cô nghe lầm phải không? Hắn dám nói muốn cùng cô trở lại như lúc trước sao?
"Tịch Mạt, anh muốn nhìn thấy nụ cười của em!" Bùi Hạo Thần nâng lên hai gò má cô. "Em không nên là bộ mặt u uất buồn phiền thế này!" Mỗi ngày nhìn Tịch Mạt bộ dáng sầu bi, trong lòng hắn cũng rất không thoải mái, không phải là đau nhưng là khó chịu không cách nào nói rõ.
"Anh uống nhiều rượu tới say rồi, trở về ngủ đi, khuya lắm rồi!" Tịch Mạt đẩy Bùi Hạo Thần tránh ra, ánh mắt của hắn hôm nay thế nào dịu dàng như thế. Đối với Tịch Mạt mà nói, hắn đã sớm chết ở trong trí nhớ của cô từ lâu rồi !
"Em cảm thấy là anh uống nhiều sao?" Bùi Hạo Thần nhíu mày.
Không uống nhiều làm sao có thể đối với tôi dịu dàng như thế!
"Ý tôi muốn nói là anh đang mệt mỏi." Tịch Mạt đổi lại một câu trả lời hợp lý hơn so với suy nghĩ của cô.
"Anh rất thanh tỉnh!" Bùi Hạo Thần ương ngạnh chống chế.
"Có ai uống say mà tự nhận mình đang say đâu!" Tịch Mạt nói thầm. "Tôi chỉ không muốn anh quá mệt mỏi mà nhầm lẫn thôi."
Bùi Hạo Thần nổi đoá, qua bốn năm, cô vẫn như cũ có thể dễ dàng làm cho hắn phát điên. Lương Tịch Mạt, nếu như nhất định phải nói tôi, Bùi Hạo Thần đời này có đối thủ tranh khẩu nhất định chỉ có một mình em.
"Tịch Mạt, thứ anh muốn không phải lời nói kiểu hình thức thế này." Bùi Hạo Thần khom lưng nhìn vào mắt Tịch Mạt. "Điều anh muốn chính là sự quan tâm phát ra từ nội tâm bên trong của em, em có hiểu không?"
Tịch Mạt đích thị là không hiểu nhìn Bùi Hạo Thần. Quan tâm phát ra từ nội tâm? Thật xin lỗi, cái này cô thật sự làm không được. Cô nghiêng mặt tránh thoát hơi thở của hắn.
"Tịch Mạt, cứ xem như không thể trở về như trước kia, nhưng xin em đừng đối với anh một mực thành người xa lạ như vậy được không?" (What the heo, what happen😳)
Tịch Mạt nghe Bùi Hạo Thần thanh âm êm ái đột nhiên có chút không biết làm sao. Hô hấp cũng lặng lẽ trở nên khẩn trương.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần ngồi xuống bên cạnh cô, dưới ánh đèn màu trắng càng làm tôn thêm làn da trắng muốt không tì vết của cô. Một bên tóc xốc xếch vẫn chưa khô hẳn, Tịch Mạt dứt khoát kéo khăn xuống khoác lên vai, mùi thơm từ sữa tắm dung hợp cùng hương thơm trên cơ thể nhàn nhạt lại cực kỳ làm người ta say mê. Không nhịn được nữa, hắn tiến lại gần hơn, ngiêng đầu hôn lên môi cô một cái.
"Ầm!" Tịch Mạt trong lòng vang lên tiếng 'Ầm' vang dội.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần thấp giọng kêu tên cô. Tịch Mạt chưa kịp phản ứng đã bị hắn đẩy tới, bàn tay hắn nhanh chóng vòng qua eo ôm lấy cô, một tay khác cũng không rãnh rỗi ôm lấy bả vai trơn bóng, trong đôi mắt hắn là vô tận dịu dàng.
"Anh Hạo Thần, anh đang làm gì vậy?" Tịch Mạt không dám dùng sức giãy dụa bởi vì cô biết rõ, nếu cứ ngoan cố chỉ càng cỗ vũ cho hắn thêm hứng thú. Nhưng cô lại không biết hành động nhu thuận hiện tại có biết bao là hoan nghênh chào đón.
"Tịch Mạt, em thật xinh đẹp!" Hắn mở lời tán dương. "Tịch Mạt của anh đã trưởng thành!"
Tịch Mạt theo bản năng nắm chặt bàn tay bởi vì bốn năm trước, Bùi Hạo Thần chính là dịu dàng như vậy mà gọi tên cô.
Hắn từ từ cuối xuống hôn lên môi cô.
"Ngô...." Tịch Mạt thân thể cứng ngắc, tay cô chống lên ngực hắn đã bắt đầu run rẩy.
Bùi Hạo Thần say mê nhắm lại hai mắt thưởng thức hương vị mà hắn yêu thích. Bàn tay đang để bên eo Tịch Mạt đã không yên phận dao động khắp cơ thể cô, bắt đầu từ bên hông rồi dịch chuyển ra khắp nơi, nhiệt độ gần trong gang tấc làm trong lòng Tịch Mạc cực độ bất an.
"Ô...Anh...anh Hạo Thần..." Tịch Mạt cố chống tay đẩy hắn ra. "Anh bình tĩnh một chút!" Nhìn Bùi Hạo Thần đang tiến môi tới gần cô liền nhanh trí quay mặt đi, nụ hôn của hắn vì vậy lại chạm lên gương mặt cô.
Tịch Mạt nắm thật chặt góc áo trên ngực Bùi Hạo Thần, trong lòng dấy lên bao cảnh giác mãnh liệt phản đối. Người trong lòng hắn đang sợ hãi, ngực cô kịch liệt run rẩy chầm chậm thức tỉnh Bùi Hạo Thần.
Chính mình đang làm cái gì, Bùi Hạo Thần hắn lại có lúc mất thể diện như vậy. Hắn thế nhưng....aizz, hắn đúng là bị si mê đến ngớ ngẩn, có thể trong hoàn cảnh này làm ra hành động ngu ngốc như vậy. (Cũng biết nữa ha, tưởng ổng đứt dây tự trọng lâu rui, thiệt là bức xúc bức nút mà😑)
"Đừng sợ, anh sẽ chờ em nguyện ý!" Hắn thấp giọng nói, sau đó lúng túng đứng dậy. Hắn nghĩ muốn lưu lại để được ngủ cùng với cô bởi vì ôm Tịch Mạt cảm giác thật rất thoải mái, nhưng hắn cũng biết cô nhất định sẽ không thích, huống chi hắn, Bùi Hạo Thần nếu bị cự tuyệt thì còn có mặt mũi nào đối diện với cô, hắn dù gì cũng là chủ nhân nơi này, như vậy thật mất mặt.
Danh sách chương