Không khí đè nén gần như lắng đọng lại, Tịch Mạt chậm rãi giơ tay lên, Bùi Hạo Thần cùng Thẩm Kỳ Nhiên bất động chăm chăm quan sát từng cái cử động của cô.
"Tịch Mạt..." Thẩm Kỳ Nhiên duỗi tay đến gần cô hơn một chút, mặt tràn đầy mong đợi. Khác với Thẩm Kỳ Nhiên đang khẩn trương, Bùi Hạo Thần ngược lại tuyệt không sốt ruột, hắn chính là bộ dạng nắm chắc phần thắng, thong thả nhìn Tịch Mạt đưa ra quyết định.
Tịch Mạt cắn cắn môi, đầu ngón tay của cô có chút run rẩy.
"Tịch Mạt, đừng sợ!" Thẩm Kỳ Nhiên nhẹ giọng an ủi.
Nghe được giọng anh, trong lòng Tịch Mạt cũng mấy phần giảm bớt đè nén cùng khẩn trương, cô nhẹ nhàng ngước nhìn anh, vòng vo thân thể không biết phải làm sao.
Thẩm Kỳ Nhiên nhìn Tịch Mạt, anh dịu dàng nhìn Tịch Mạt nâng nâng tay chuyển sang hướng mình giống như bắt lấy được hi vọng.
"Tịch Mạt...!" Hô hấp có chút khẩn trương, Thẩm Kỳ Nhiên đinh ninh chỉ cần đưa tay về phía trước là có thể chạm được nhưng tại sao rõ ràng trong gang tất lại cảm giác xa cách đến vậy???
Bùi Hạo Thần đứng ở một bên, hắn đưa cánh tay ra đã có chút run rẩy, hắn không nghĩ tới Tịch Mạt thật dám lựa chọn Thẩm Kỳ Nhiên nhưng khi nhìn thấy cô từ từ đưa tay về phía cậu ta thì ánh mắt của hắn đã híp đến nguy hiểm.
"Tịch Mạt." Bùi Hạo Thần chậm rãi mở miệng.
Nghe thanh âm của Bùi Hạo Thần, cánh tay đang đưa về phía Thẩm Kỳ Nhiên chợt cứng đờ giữa không trung, ngón tay của bọn họ chỉ kém một chút nữa là có thể chạm được nhau.
"Tịch Mạt, em thật sự xác định em sẽ chọn Thẩm Kỳ Nhiên sao? Em sẽ không hối hận?" Hắn cười nhẹ nhưng tuyệt nhiên bên trong nụ cười đó không hề có chút nhiệt đọ, hắn tiến đến gần cô, Tịch Mạt liền theo bản năng mà tránh né.
"Vợ à!" Bùi Hạo Thần dịu dàng gọi cô. "Nếu như em thích như vậy thì không cần phải lựa chọn, chỉ cần em hạnh phúc là tốt rồi." Hắn cười tiến lại gần hơn mà cô cũng tiếp tục tránh né hắn.
"Bụp!!!" Tịch Mạt ở phía sau lưng đụng phải tấm gương lớn nhưng cô lại không quan tâm mà khẽ cau mày.
"Em sợ cái gì?" Bùi Hạo Thần buồn cười. "Chúng ta là vợ chồng, anh chỉ là có mấy lời muốn nói cùng em mà thôi." Khoé miệng của hắn nâng lên một nụ cười đẹp, khoé mắt cong lại từ từ tiến gần sát bên tai Tịch Mạt. "Em không muốn biết bốn năm trước cái người kia là ai sao?"
Tịch Mạt trong nháy mắt thân thể liền đông cứng.
"Haha." Bùi Hạo Thần cười dịu dàng, sửa sang lại mái tóc của cô. "Em phải hảo nhớ lời anh a! Chúc em hạnh phúc."
Đại não của cô có chút không cách nào hoạt động được, hắn là có ý gì, không lẽ hắn biết bốn năm trước người kia là ai? Cô ngẩng đầu nhìn chăm chăm về phía Bùi Hạo Thần.
"Tịch Mạt, không cần hoài nghi lời nói của anh, em biết anh luôn luôn không lừa gạt em." Hắn vẫn như cũ nở một nụ cười. "Tỷ như chuyện ba em lừa gạt em phải lấy anh không phải cũng đã kịp thời nói cho em biết rồi sao." Hắn nhíu mày dùng âm lượng chỉ đủ cho hắn và Tịch Mạt có thể nghe thấy.
Tịch Mạt nhất thời cảm thấy không còn chút hơi sức, thân thể dán chặt vào tấm gương, cô không muốn tin đây là sự thật.
"Bùi Hạo Thần, anh ở đây làm cái gì?" Nhìn Tịch Mạt sắc mặt càng ngày càng trắng bệt, Thẩm Kỳ Nhiên tức giận đẩy Bùi Hạo Thần ra. "Tịch Mạt, em làm sao vậy? Đừng sợ, đã không có chuyện gì nữa!" Anh nhẹ nhàng an ủi trấn an Tịch Mạt.
"Tịch Mạt, trời cũng đã khuya rồi, nếu em muốn cùng Thẩm Kỳ Nhiên thì cứ đi, anh đây về nhà." Hắn phong thái tự nhiên mà đưa tay đút vào túi quần.
Trong măt cô đã chan chứa nước mắt, đây rõ ràng là một sự dây dưa đến rối rắm, cô không dám đối mặt. Người kia rốt cuộc là ai, rốt cuộc sau chiếc mặt nạ màu bạc kia cất giấu một gương mặt thế nào? Cô đè ép ngực mình dùng sức mà hô hấp.
"Haha." Dây dưa bốn năm, tiếng cười lại một lần nữa vang lên bên tai Tịch Mạt cơ hồ có cảm giác lạnh đến thấu xương, một cảm giác tuyệt vọng quay quanh cô.
"Tịch Mạt, em làm sao vậy?" Thẩm Kỳ Nhiên nhìn bộ dạng khác thường của Tịch Mạt mà hỏi tới.
"Xem ra em vẫn là không tình nguyện cùng anh về nhà." Bùi Hạo Thần ra vẻ chua cay bất đắc dĩ nhưng phía sau đó là mãnh liệt nguy hiểm.
"Bùi Hạo Thần, anh rốt cuộc đối với Tịch Mạt nói cái gì?" Nhìn Tịch Mạt thân thể run rẩy, Thẩm Kỳ Nhiên lớn tiếng chất vấn.
"Kỳ Nhiên, cậu đoạt lấy vợ của tôi, chẳng lẽ còn không cho phép tôi làm một chút gì đó để vãn hồi sao?" Bùi Hạo Thần nhíu mày. "Tôi chỉ nói với Tịch Mạt là tôi yêu cô ấy mà thôi." Hắn nói tựa như không rồi nhẹ nhàng cười một cái.
"Anh rốt cuộc đã nói cái gì không cách nào có thể đoán được." Đối với lời giễu cợt của Bùi Hạo Thần, Thẩm Kỳ Nhiên có chút nổi cáu, anh ngồi xuống đối diện với Tịch Mạt kéo cô lên. Nhìn cô bộ dạng mất hồn mà đau lòng vuốt nhẹ lên mái tóc cô.
"Kỳ Nhiên!!" Tịch Mạt ngẩng đầu lên, cô nghẹn ngào không nói nên lời, không muốn tổn thương Thẩm Kỳ Nhiên nhưng chuyện chân tướng kia đối với cô thật sự quá quan trọng.
"Tịch Mạt." Bùi Hạo Thần cơ hồ đã đoán chừng kết cục, nụ cười của hắn càng thêm đắc ý.
Tịch Mạt khoé mắt ướt át biến mất, ngẩng đầu nhìn Bùi Hạo Thần bộ dáng đắc ý, cô thống khổ xoay mặt sang một bên.
"Kỳ Nhiên, thật xin lỗi!" Thanh âm của cô bị sự ưu thương cùng đau lòng đè ép đến cực thấp.
"Tịch Mạt!!" Thẩm Kỳ Nhiên cơ hồ cho là mình nghe lầm.
"Thật xin lỗi!" Cô đau lòng không phát ra được âm thanh nào, cô rất muốn nói: 'Kỳ Nhiên, quên em đi.' nhưng bây giờ không thể nói ra một lời nào. Không biết có phải vì không có hơi sức hay cô thật sự sợ mình có thể sẽ chết đi.
Chuyện đã đạt tới mục đích như hắn mong muốn, Bùi Hạo Thần cười càng thêm rực rỡ.
"Tịch Mạt, tốt lắm, anh sẽ không nói gì nữa, sau này cũng sẽ không chọc em tức giận, không cần vì giận dỗi anh mà làm ra những chuyện như vậy có được hay không?" Bùi Hạo Thần đi tới trước mặt Tịch Mạt, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô. "Em như vậy sẽ làm anh đây đau lòng, em thật không quan tâm anh rồi!"
Trong đầu Tịch Mạt vang lên một tiếng ong ong, hắn đang nói cái gì vậy???
Giống nhau một bộ dạng giật mình, Thẩm Kỳ Nhiên đang suy nghĩ đến những lời nói kia của Bùi Hạo Thần. Hắn là có ý nói Tịch Mạt cùng hắn chỉ là đang giận dỗi, bất quá tất cả những gì diễn ra nảy giờ chỉ là Tịch Mạt đang lợi dụng anh kích thích Bùi Hạo Thần. Không, Tịch Mạt sẽ không làm như vậy.
"Tịch Mạt!"
"Vợ à, anh biết ngay là em yêu anh mà, sẽ không bỏ anh được, anh rất cảm động!" Hắn cúi đầu nhẹ hôn lên môi Tịch Mạt, chẳng qua Thẩm Kỳ Nhiên đã không nhìn thấy ở góc độ chỉ có bọn họ biết, môi hai người cách cả một khoảng một ngón tay.
Tịch Mạt nước mắt từng giọt liên tiếp nhau rơi xuống, cô đột nhiên cảm thấy đây hết thảy đều là do Bùi Hạo Thần tỉ mỉ thiết kế, cốt yếu là muốn Kỳ Nhiên phải hiểu lầm bọn họ.
Nhìn người con gái vừa được mình ôm vào ngực mà hôn, người con gái vừa nói bọn họ đừng cách xa nhau nữa giờ phút này lại đang tựa vào trong lòng người khác mà thâm tình ôm hôn. Thẩm Kỳ Nhiên bất lực lùi lại mấy bước, không, sẽ không, Tịch Mạt không phải là người như vậy, em ấy nhất định là có nỗi khổ tâm mới làm như vậy.
"Đứng lên đi, chúng ta về nhà." Bùi Hạo Thần kéo Tịch Mạt lên, hắn mập mờ nói ra ý tứ của mình cố ý cho Thẩm Kỳ Nhiên nghe, hắn và Tịch Mạt vợ chồng, bọn họ mới là nên trở về nhà.
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên đau lòng kêu tên cô.
Tịch Mạt đôi mắt đẫm lệ ngước nhìn anh.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần dịu dàng đến gần: "Sự kiên nhẫn của tôi đã dùng hết." Hơi thở lạnh lùng phun lên bên tai, cô có thể dễ dàng cảm giác được khí tức nguy hiểm từ hắn.
Tịch Mạt buông xuống hàng mi không nhìn Thẩm Kỳ Nhiên nữa, trong mắt đầy sự ưu thương.
"Tịch Mạt, đừng đi!" Thẩm Kỳ Nhiên tiến lên một bước, anh thuỷ chung có một loại dự cảm không lành là nếu lần này để Tịch Mạt rời đi, bọn họ sẽ không có hi vọng mong manh có ngày tái ngộ nhau nữa.
Tịch Mạt cúi đầu.
"Tịch Mạt, Thẩm Kỳ Nhiên là người ưu nhã cao quý, em không cảm thấy cùng một chỗ với cậu ta rất không xứng sao?" Lời nói của hắn như độc dược nỉ non bên tai Tịch Mạt, hắn vờ vươn tay đến trước mặt cô.
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên cũng vươn tay ra.
Tịch Mạt cắn chặt môi nhắm lại hai mắt, cô giơ bàn tay lên để vào lòng bàn tay không một chút nhiệt độ của Bùi Hạo Thần.
"Haha." Hắn đắc ý cười nhẹ.
"Kỳ Nhiên, vậy tôi phải mang Tịch Mạt đi về, còn cậu nữa, cứ như vậy sẽ làm cho Tịch Mạt khó xử, cậu biết Tịch Mạt thiện lương không đành lòng làm tổn thương cậu." Hắn vừa lòng lôi Tịch Mạy xoải bước rời đi.
"Không đành lòng làm tổn thương?" Thẩm Kỳ Nhiên nghĩ tới lời nói của Bùi Hạo Thần, cô ấy một dạng chỉ là không muốn anh tổn thương. Thẩm Kỳ Nhiên nhìn Tịch Mạt cùng Bùi Hạo Thần rời đi không quay đầu lại, anh nản chí ngồi gục xuống sàn.
"Tịch Mạt, có phải những lời hắn nói đều là sự thật? Em không yêu anh. Không, sẽ không!" Thẩm Kỳ Nhiên lắc đầu. "Tại sao lại lựa chọn hắn, Tịch Mạt? Anh có năng lực bảo vệ em, tại sao lại không cho anh một cơ hội?"
Trong hành lang, Tịch Mạt vừa bị lôi bị kéo đi không kịp bước chân dồn dập của Bùi Hạo Thần, không biết mấy lần cô đều ngã xuống nền, trên đầu gối đã xuất hiện những mảng nhỏ bầm tím.
"Thế nào, bởi vì cùng Thẩm Kỳ Nhiên dốc sức hôn môi nên hiện tại ngay cả sức để đi bộ cũng không có?" Hắn thô bạo nắm lấy cằm Tịch Mạt. "Cô đem lời nói của tôi vào tai này ra tai kia có phải hay không?" Thanh âm của hắn trầm thấp tức giận, Tịch Mạt cơ hồ nghe được tiếng xương cốt của mình bị niết đến phát tiếng 'răng rắc'.
"Tịch Mạt, cô có phải cảm thấy tôi sẽ không đem cô làm chút chuyện gì đó để dạy dỗ?" Bùi Hạo Thần thanh âm mỗi lúc một trầm, dưới ánh đèn mập mờ của dãy hành lang càng khiến con người lạnh như băng của hắn thêm phần đáng sợ.
Tịch Mạt ngồi bệt xuống nền, nước mắt đè nén thi nhau từng giọt mà chảy xuống.
"Cô giả bộ đáng thương cho tôi xem à?" Bùi Hạo Thần lạnh lùng giễu cợt. "Tôi khuyên cô đừng làm những điều dư thừa này nữa, bây giờ lập tức đứng lên cho tôi." Hắn thô lỗ trách mắng Tịch Mạt rồi xoải bước đi xuống lầu.
Trên hành lang trống rỗng, tiếng bước chân trống trải vang lên, mỗi một thanh âm đều chạm vào trái tim của Thẩm Kỳ Nhiên, đau, rất đau.
"Đi vào!" Bùi Hạo Thần thô lỗ đem Tịch Mạt nhét vào trong xe, dùng một lực mạnh đóng sầm cửa lại.
"Rầm!!" Bùi Hạo Thần cũng ngồi vào trong xe, không khí trong nháy mắt lạnh tới cực điểm, hắn xoay người nguy hiểm nhìn Tịch Mạt.
"Bùi Hạo Thần, anh muốn làm gì?" Tịch Mạt cau mày. "Tôi hiện tại đã đi với anh, mời anh nói cho tôi biết người kia rốt cuộc là ai?" Tịch Mạt nắm thật chặt quả đấm.
"Nói, tôi nhất định sẽ nói nhưng bất quá trước khi cho em biết thì để tôi kiểm tra xem em có phải hay không còn 'sạch sẽ'." Bùi Hạo Thần vừa nói vừa vươn cánh tay chạm tới quần áo của Tịch Mạt.
"Tịch Mạt..." Thẩm Kỳ Nhiên duỗi tay đến gần cô hơn một chút, mặt tràn đầy mong đợi. Khác với Thẩm Kỳ Nhiên đang khẩn trương, Bùi Hạo Thần ngược lại tuyệt không sốt ruột, hắn chính là bộ dạng nắm chắc phần thắng, thong thả nhìn Tịch Mạt đưa ra quyết định.
Tịch Mạt cắn cắn môi, đầu ngón tay của cô có chút run rẩy.
"Tịch Mạt, đừng sợ!" Thẩm Kỳ Nhiên nhẹ giọng an ủi.
Nghe được giọng anh, trong lòng Tịch Mạt cũng mấy phần giảm bớt đè nén cùng khẩn trương, cô nhẹ nhàng ngước nhìn anh, vòng vo thân thể không biết phải làm sao.
Thẩm Kỳ Nhiên nhìn Tịch Mạt, anh dịu dàng nhìn Tịch Mạt nâng nâng tay chuyển sang hướng mình giống như bắt lấy được hi vọng.
"Tịch Mạt...!" Hô hấp có chút khẩn trương, Thẩm Kỳ Nhiên đinh ninh chỉ cần đưa tay về phía trước là có thể chạm được nhưng tại sao rõ ràng trong gang tất lại cảm giác xa cách đến vậy???
Bùi Hạo Thần đứng ở một bên, hắn đưa cánh tay ra đã có chút run rẩy, hắn không nghĩ tới Tịch Mạt thật dám lựa chọn Thẩm Kỳ Nhiên nhưng khi nhìn thấy cô từ từ đưa tay về phía cậu ta thì ánh mắt của hắn đã híp đến nguy hiểm.
"Tịch Mạt." Bùi Hạo Thần chậm rãi mở miệng.
Nghe thanh âm của Bùi Hạo Thần, cánh tay đang đưa về phía Thẩm Kỳ Nhiên chợt cứng đờ giữa không trung, ngón tay của bọn họ chỉ kém một chút nữa là có thể chạm được nhau.
"Tịch Mạt, em thật sự xác định em sẽ chọn Thẩm Kỳ Nhiên sao? Em sẽ không hối hận?" Hắn cười nhẹ nhưng tuyệt nhiên bên trong nụ cười đó không hề có chút nhiệt đọ, hắn tiến đến gần cô, Tịch Mạt liền theo bản năng mà tránh né.
"Vợ à!" Bùi Hạo Thần dịu dàng gọi cô. "Nếu như em thích như vậy thì không cần phải lựa chọn, chỉ cần em hạnh phúc là tốt rồi." Hắn cười tiến lại gần hơn mà cô cũng tiếp tục tránh né hắn.
"Bụp!!!" Tịch Mạt ở phía sau lưng đụng phải tấm gương lớn nhưng cô lại không quan tâm mà khẽ cau mày.
"Em sợ cái gì?" Bùi Hạo Thần buồn cười. "Chúng ta là vợ chồng, anh chỉ là có mấy lời muốn nói cùng em mà thôi." Khoé miệng của hắn nâng lên một nụ cười đẹp, khoé mắt cong lại từ từ tiến gần sát bên tai Tịch Mạt. "Em không muốn biết bốn năm trước cái người kia là ai sao?"
Tịch Mạt trong nháy mắt thân thể liền đông cứng.
"Haha." Bùi Hạo Thần cười dịu dàng, sửa sang lại mái tóc của cô. "Em phải hảo nhớ lời anh a! Chúc em hạnh phúc."
Đại não của cô có chút không cách nào hoạt động được, hắn là có ý gì, không lẽ hắn biết bốn năm trước người kia là ai? Cô ngẩng đầu nhìn chăm chăm về phía Bùi Hạo Thần.
"Tịch Mạt, không cần hoài nghi lời nói của anh, em biết anh luôn luôn không lừa gạt em." Hắn vẫn như cũ nở một nụ cười. "Tỷ như chuyện ba em lừa gạt em phải lấy anh không phải cũng đã kịp thời nói cho em biết rồi sao." Hắn nhíu mày dùng âm lượng chỉ đủ cho hắn và Tịch Mạt có thể nghe thấy.
Tịch Mạt nhất thời cảm thấy không còn chút hơi sức, thân thể dán chặt vào tấm gương, cô không muốn tin đây là sự thật.
"Bùi Hạo Thần, anh ở đây làm cái gì?" Nhìn Tịch Mạt sắc mặt càng ngày càng trắng bệt, Thẩm Kỳ Nhiên tức giận đẩy Bùi Hạo Thần ra. "Tịch Mạt, em làm sao vậy? Đừng sợ, đã không có chuyện gì nữa!" Anh nhẹ nhàng an ủi trấn an Tịch Mạt.
"Tịch Mạt, trời cũng đã khuya rồi, nếu em muốn cùng Thẩm Kỳ Nhiên thì cứ đi, anh đây về nhà." Hắn phong thái tự nhiên mà đưa tay đút vào túi quần.
Trong măt cô đã chan chứa nước mắt, đây rõ ràng là một sự dây dưa đến rối rắm, cô không dám đối mặt. Người kia rốt cuộc là ai, rốt cuộc sau chiếc mặt nạ màu bạc kia cất giấu một gương mặt thế nào? Cô đè ép ngực mình dùng sức mà hô hấp.
"Haha." Dây dưa bốn năm, tiếng cười lại một lần nữa vang lên bên tai Tịch Mạt cơ hồ có cảm giác lạnh đến thấu xương, một cảm giác tuyệt vọng quay quanh cô.
"Tịch Mạt, em làm sao vậy?" Thẩm Kỳ Nhiên nhìn bộ dạng khác thường của Tịch Mạt mà hỏi tới.
"Xem ra em vẫn là không tình nguyện cùng anh về nhà." Bùi Hạo Thần ra vẻ chua cay bất đắc dĩ nhưng phía sau đó là mãnh liệt nguy hiểm.
"Bùi Hạo Thần, anh rốt cuộc đối với Tịch Mạt nói cái gì?" Nhìn Tịch Mạt thân thể run rẩy, Thẩm Kỳ Nhiên lớn tiếng chất vấn.
"Kỳ Nhiên, cậu đoạt lấy vợ của tôi, chẳng lẽ còn không cho phép tôi làm một chút gì đó để vãn hồi sao?" Bùi Hạo Thần nhíu mày. "Tôi chỉ nói với Tịch Mạt là tôi yêu cô ấy mà thôi." Hắn nói tựa như không rồi nhẹ nhàng cười một cái.
"Anh rốt cuộc đã nói cái gì không cách nào có thể đoán được." Đối với lời giễu cợt của Bùi Hạo Thần, Thẩm Kỳ Nhiên có chút nổi cáu, anh ngồi xuống đối diện với Tịch Mạt kéo cô lên. Nhìn cô bộ dạng mất hồn mà đau lòng vuốt nhẹ lên mái tóc cô.
"Kỳ Nhiên!!" Tịch Mạt ngẩng đầu lên, cô nghẹn ngào không nói nên lời, không muốn tổn thương Thẩm Kỳ Nhiên nhưng chuyện chân tướng kia đối với cô thật sự quá quan trọng.
"Tịch Mạt." Bùi Hạo Thần cơ hồ đã đoán chừng kết cục, nụ cười của hắn càng thêm đắc ý.
Tịch Mạt khoé mắt ướt át biến mất, ngẩng đầu nhìn Bùi Hạo Thần bộ dáng đắc ý, cô thống khổ xoay mặt sang một bên.
"Kỳ Nhiên, thật xin lỗi!" Thanh âm của cô bị sự ưu thương cùng đau lòng đè ép đến cực thấp.
"Tịch Mạt!!" Thẩm Kỳ Nhiên cơ hồ cho là mình nghe lầm.
"Thật xin lỗi!" Cô đau lòng không phát ra được âm thanh nào, cô rất muốn nói: 'Kỳ Nhiên, quên em đi.' nhưng bây giờ không thể nói ra một lời nào. Không biết có phải vì không có hơi sức hay cô thật sự sợ mình có thể sẽ chết đi.
Chuyện đã đạt tới mục đích như hắn mong muốn, Bùi Hạo Thần cười càng thêm rực rỡ.
"Tịch Mạt, tốt lắm, anh sẽ không nói gì nữa, sau này cũng sẽ không chọc em tức giận, không cần vì giận dỗi anh mà làm ra những chuyện như vậy có được hay không?" Bùi Hạo Thần đi tới trước mặt Tịch Mạt, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô. "Em như vậy sẽ làm anh đây đau lòng, em thật không quan tâm anh rồi!"
Trong đầu Tịch Mạt vang lên một tiếng ong ong, hắn đang nói cái gì vậy???
Giống nhau một bộ dạng giật mình, Thẩm Kỳ Nhiên đang suy nghĩ đến những lời nói kia của Bùi Hạo Thần. Hắn là có ý nói Tịch Mạt cùng hắn chỉ là đang giận dỗi, bất quá tất cả những gì diễn ra nảy giờ chỉ là Tịch Mạt đang lợi dụng anh kích thích Bùi Hạo Thần. Không, Tịch Mạt sẽ không làm như vậy.
"Tịch Mạt!"
"Vợ à, anh biết ngay là em yêu anh mà, sẽ không bỏ anh được, anh rất cảm động!" Hắn cúi đầu nhẹ hôn lên môi Tịch Mạt, chẳng qua Thẩm Kỳ Nhiên đã không nhìn thấy ở góc độ chỉ có bọn họ biết, môi hai người cách cả một khoảng một ngón tay.
Tịch Mạt nước mắt từng giọt liên tiếp nhau rơi xuống, cô đột nhiên cảm thấy đây hết thảy đều là do Bùi Hạo Thần tỉ mỉ thiết kế, cốt yếu là muốn Kỳ Nhiên phải hiểu lầm bọn họ.
Nhìn người con gái vừa được mình ôm vào ngực mà hôn, người con gái vừa nói bọn họ đừng cách xa nhau nữa giờ phút này lại đang tựa vào trong lòng người khác mà thâm tình ôm hôn. Thẩm Kỳ Nhiên bất lực lùi lại mấy bước, không, sẽ không, Tịch Mạt không phải là người như vậy, em ấy nhất định là có nỗi khổ tâm mới làm như vậy.
"Đứng lên đi, chúng ta về nhà." Bùi Hạo Thần kéo Tịch Mạt lên, hắn mập mờ nói ra ý tứ của mình cố ý cho Thẩm Kỳ Nhiên nghe, hắn và Tịch Mạt vợ chồng, bọn họ mới là nên trở về nhà.
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên đau lòng kêu tên cô.
Tịch Mạt đôi mắt đẫm lệ ngước nhìn anh.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần dịu dàng đến gần: "Sự kiên nhẫn của tôi đã dùng hết." Hơi thở lạnh lùng phun lên bên tai, cô có thể dễ dàng cảm giác được khí tức nguy hiểm từ hắn.
Tịch Mạt buông xuống hàng mi không nhìn Thẩm Kỳ Nhiên nữa, trong mắt đầy sự ưu thương.
"Tịch Mạt, đừng đi!" Thẩm Kỳ Nhiên tiến lên một bước, anh thuỷ chung có một loại dự cảm không lành là nếu lần này để Tịch Mạt rời đi, bọn họ sẽ không có hi vọng mong manh có ngày tái ngộ nhau nữa.
Tịch Mạt cúi đầu.
"Tịch Mạt, Thẩm Kỳ Nhiên là người ưu nhã cao quý, em không cảm thấy cùng một chỗ với cậu ta rất không xứng sao?" Lời nói của hắn như độc dược nỉ non bên tai Tịch Mạt, hắn vờ vươn tay đến trước mặt cô.
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên cũng vươn tay ra.
Tịch Mạt cắn chặt môi nhắm lại hai mắt, cô giơ bàn tay lên để vào lòng bàn tay không một chút nhiệt độ của Bùi Hạo Thần.
"Haha." Hắn đắc ý cười nhẹ.
"Kỳ Nhiên, vậy tôi phải mang Tịch Mạt đi về, còn cậu nữa, cứ như vậy sẽ làm cho Tịch Mạt khó xử, cậu biết Tịch Mạt thiện lương không đành lòng làm tổn thương cậu." Hắn vừa lòng lôi Tịch Mạy xoải bước rời đi.
"Không đành lòng làm tổn thương?" Thẩm Kỳ Nhiên nghĩ tới lời nói của Bùi Hạo Thần, cô ấy một dạng chỉ là không muốn anh tổn thương. Thẩm Kỳ Nhiên nhìn Tịch Mạt cùng Bùi Hạo Thần rời đi không quay đầu lại, anh nản chí ngồi gục xuống sàn.
"Tịch Mạt, có phải những lời hắn nói đều là sự thật? Em không yêu anh. Không, sẽ không!" Thẩm Kỳ Nhiên lắc đầu. "Tại sao lại lựa chọn hắn, Tịch Mạt? Anh có năng lực bảo vệ em, tại sao lại không cho anh một cơ hội?"
Trong hành lang, Tịch Mạt vừa bị lôi bị kéo đi không kịp bước chân dồn dập của Bùi Hạo Thần, không biết mấy lần cô đều ngã xuống nền, trên đầu gối đã xuất hiện những mảng nhỏ bầm tím.
"Thế nào, bởi vì cùng Thẩm Kỳ Nhiên dốc sức hôn môi nên hiện tại ngay cả sức để đi bộ cũng không có?" Hắn thô bạo nắm lấy cằm Tịch Mạt. "Cô đem lời nói của tôi vào tai này ra tai kia có phải hay không?" Thanh âm của hắn trầm thấp tức giận, Tịch Mạt cơ hồ nghe được tiếng xương cốt của mình bị niết đến phát tiếng 'răng rắc'.
"Tịch Mạt, cô có phải cảm thấy tôi sẽ không đem cô làm chút chuyện gì đó để dạy dỗ?" Bùi Hạo Thần thanh âm mỗi lúc một trầm, dưới ánh đèn mập mờ của dãy hành lang càng khiến con người lạnh như băng của hắn thêm phần đáng sợ.
Tịch Mạt ngồi bệt xuống nền, nước mắt đè nén thi nhau từng giọt mà chảy xuống.
"Cô giả bộ đáng thương cho tôi xem à?" Bùi Hạo Thần lạnh lùng giễu cợt. "Tôi khuyên cô đừng làm những điều dư thừa này nữa, bây giờ lập tức đứng lên cho tôi." Hắn thô lỗ trách mắng Tịch Mạt rồi xoải bước đi xuống lầu.
Trên hành lang trống rỗng, tiếng bước chân trống trải vang lên, mỗi một thanh âm đều chạm vào trái tim của Thẩm Kỳ Nhiên, đau, rất đau.
"Đi vào!" Bùi Hạo Thần thô lỗ đem Tịch Mạt nhét vào trong xe, dùng một lực mạnh đóng sầm cửa lại.
"Rầm!!" Bùi Hạo Thần cũng ngồi vào trong xe, không khí trong nháy mắt lạnh tới cực điểm, hắn xoay người nguy hiểm nhìn Tịch Mạt.
"Bùi Hạo Thần, anh muốn làm gì?" Tịch Mạt cau mày. "Tôi hiện tại đã đi với anh, mời anh nói cho tôi biết người kia rốt cuộc là ai?" Tịch Mạt nắm thật chặt quả đấm.
"Nói, tôi nhất định sẽ nói nhưng bất quá trước khi cho em biết thì để tôi kiểm tra xem em có phải hay không còn 'sạch sẽ'." Bùi Hạo Thần vừa nói vừa vươn cánh tay chạm tới quần áo của Tịch Mạt.
Danh sách chương