Vẻ mặt Cố Mặc trở nên ảm đạm, nhẹ giọng nói, “Noãn Thần, anh sợ nhất là những lời này của em.”
Trang Noãn Thần nhìn anh, “Anh là đến tìm em hay chỉ đi ngang qua?” Giang Mạc Viễn đang đến đây, cảnh tượng này mà bị anh ấy bắt gặp, lỡ như lại hiểu lầm thì phải làm sao? Một tia lo lắng ở đáy mắt cô bị anh nhìn ra, khóe môi đang cười lại nhuốm chút buồn bã, nhìn cô một lát rồi nói, “Noãn Thần, anh muốn em quay về bên anh.”
“Cố Mặc, em đã nói với anh nhiều lần rồi, không thể nào…”
“Nếu Giang Mạc Viễn mất hết tất cả thì sao?” Anh chợt cắt ngang lời cô.
Như một cơn gió lạnh bất chợt thổi đến, cô bị nghẹn một chút, nhìn anh rồi khẽ đáp, “Em cũng sẽ không rời xa anh ấy.”
“Em…” Sắc mặt Cố Mặc đột ngột biến đổi.
“Xin lỗi, em và anh thực sự không có khả năng.” Cô nói đến đây quả thực trong lòng cũng đau, nhưng loại đau này đã không còn giống như lúc bị ép phải rời khỏi anh, chỉ như một loại đau của tình thân, nó càng khiến cô mệt mỏi.
Đáy mắt Cố Mặc đau xót, “Anh không hiểu, Giang Mạc Viễn có thể sẽ trở thành kẻ nghèo nàn, hắn không còn khả năng nuôi nổi em nữa, tại sao em vẫn muốn ở lại bên hắn?”
“Nguyên nhân em đã từng nói rồi mà.”
“Viện cớ! Tất cả đều là viện cớ!” Cố Mặc vung tay lên, giọng nói lại trở nên khẩn cầu, “Quay về bên anh đi được không? Anh có thể cho em thứ em muốn, trên đời này không phải chỉ có một mình Giang Mạc Viễn, thứ hắn cho em, anh cũng có thể cho em.”
“Anh cảm thấy em ở lại bên anh ấy là vì cái gì?” Trang Noãn Thần nghe vậy, cười bất đắc dĩ, “Nhà cao cửa rộng? Xe xịn? Giày đẹp hay quần áo hàng hiệu?”
“Xin lỗi em, Noãn Thần, là anh nói sai rồi.” Cố Mặc lại nhận lỗi, “Anh biết vinh hoa phú quý hoàn toàn em không để tâm.”
“Cho nên đừng làm nhau khó xử nữa được không? Em hy họng anh có thể hạnh phúc, nếu anh thực sự còn chút tình cảm gì với em, nên chúc phúc cho em, không phải sao?”
Nỗi đau vô bờ đột nhiên nổ tung trong lòng anh, khóe mắt lại vô thức đảo qua chiếc xe chậm rãi dừng lại bên đường, bỗng nhiên hoá thành lạnh lẽo, cảnh tượng này giống như đã từng thấy. Nhanh chóng che giấu đi nỗi đau trong mắt, lên tiếng lại vô cùng nhỏ nhẹ.
“Noãn Thần, anh cũng hy vọng em có thể hạnh phúc.” Anh nhìn cô, thở dài, “Anh có thể ôm em lần cuối không? Đời này, đến cùng thì anh vẫn không có được trái tim em.”
Khóe mắt Trang Noãn Thần cay cay, mím môi, không gật đầu cũng không từ chối.
Cố Mặc bước đến, đưa tay ôm cô vào lòng, từ từ nhắm mắt lại hít sâu mùi hương thơm mát giữa mái tóc cô, cơn đau nơi ngực như vỡ òa…
Cô ở trong lòng anh, nhưng thật xót xa nhận ra cô không hề động lòng, thứ còn lại chỉ có đau đớn về quá khứ đã qua, đó như là lễ tế cho khoảng thời gian thanh xuân của nhau.
Gió thu thổi qua, có chiếc lá rụng xuống mặt đường.
Sau lưng, liền vang lên tiếng nói không cao không thấp, bình tĩnh vô cùng, ôn tồn mà uy nghiêm…
“Anh Cố này, có thể trả lại bà xã cho tôi rồi chứ.”
Tiếng nói quen thuộc làm Trang Noãn Thần giật mình, theo phản xạ đẩy Cố Mặc ra, quay đầu, như chú chim họa mi bị hoảng sợ nhìn người đàn ông phía sau.
Ánh tà dương rơi rụng xuống đầu vai Giang Mạc Viễn, gương mặt anh rơi vào hai mảnh sáng tối, môi khẽ mím lại thành một đường thẳng, đường nét gương mặt không giống ngày thường, trầm tĩnh nhưng lạnh nhạt. Cô chợt thấy bất an, đứng tại chỗ nhất thời không biết phải giải thích thế nào cho đúng.
Cố Mặc thấy cô chủ động đẩy mình ra, đuôi mắt xẹt qua tia mất mác, nhưng nhanh chóng biến mất, nhìn thẳng vào mắt người ở cách đó không xa.
Không gian như bị ngưng đọng, ngay cả gió cũng ngừng thổi.
Giang Mạc Viễn thong thả bước lên trước, không để ý đến ánh mắt Cố Mặc nhìn mình, dừng bước lại ở bên cạnh Trang Noãn Thần, khoát vai cô, hơi nhíu mày, “Sao ăn mặc phong phanh như vậy đã xuống lầu rồi?” Nói xong, cởi áo khoát trên người xuống, rồi nhẹ nhàng choàng cho cô.
Sự ấm áp trên vai nhanh chóng len lỏi đến tim, cô giương mắt nhìn anh, đáy mắt trong suốt còn vương chút sợ hãi.
Giang Mạc Viễn lại mỉm cười với cô, khi quay lại nhìn Cố Mặc, vẫn giữ nụ cười nhẹ như cũ, “Có một nhà hàng không tệ, tôi và Noãn Noãn đang muốn đến đó ăn thử, anh Cố có muốn đi cùng không?”
Trang Noãn Thần ngạc nhiên nhìn Giang Mạc Viễn, anh điên rồi ư?
Cố Mặc không ngờ anh lại nói vậy, nhíu mày, lạnh lùng đáp, “Không cần.”
“Được thôi, tạm biệt.” Giang Mạc Viễn ôm lấy Trang Noãn Thần, nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp dịu dàng, “Chúng ta đi thôi, hôm nay trên đường kẹt xe quá.”
Cô khẽ gật đầu, trong lòng bất an.
“Giang Mạc Viễn!” Sau lưng, Cố Mặc chợt lên tiếng lạnh lùng.
Anh dừng bước, quay đầu nhìn anh ta, “Anh Cố còn có việc à?”
“Ủy Ban Chứng Khoán đang điều tra anh, anh cảm thấy mình còn có thể huy hoàng được bao lâu?” Cố Mặc cười lạnh.
Giang Mạc Viễn thản nhiên cười đáp trả, “Không ngờ anh lại quan tâm đến chuyện của tôi như vậy?”
“Noãn Thần ở bên anh chỉ biết lo sợ hãi hùng.” Cố Mặc nheo mắt, “Còn có, một khi anh trắng tay, anh còn bảo vệ được Noãn Thần không? Anh hoàn toàn không mang lại hạnh phúc cho cô ấy!”
“Anh muốn nói gì?” Giang Mạc Viễn không chút tức giận, nhẹ nhàng hỏi lại.
“Buông tha Noãn Thần đi, anh hoàn toàn không xứng có được cô ấy.”
“Cố Mặc…” Trang Noãn Thần lên tiếng, nhìn anh tâm trạng có hơi kích động, “Anh muốn em phải nói bao nhiêu lần mới…”
“Anh Cố.” Giang Mạc Viễn lên tiếng cắt ngang lời cô, ánh mắt dừng ở trên người Cố Mặc, thâm sâu bình tĩnh, “Cho dù Giang Mạc Viễn tôi có ngày bị phá sản cũng có thể nuôi nổi Noãn Noãn, cô ấy là bà xã của tôi, cho nên dù rơi vào hoàn cảnh nào tôi cũng sẽ không buông tay cô ấy, vì cô ấy mà chống trời là trách nhiệm của người làm chồng như tôi.”
Trái tim cô đột nhiên đập mạnh, ngẩng đầu nhìn sườn mặt anh, cương nghị khiến cô động lòng.
Cố Mặc đột nhiên siết chặt nắm tay, lạnh lẽo nói, “Giang Mạc Viễn, anh còn chống chế cái gì? Hiện tại anh nói thì nhẹ lắm, khi anh còn không lo nổi thân mình, thì chăm sóc Noãn Thần thế nào?”
“Đây là chuyện của hai vợ chồng tôi, tôi nghĩ không cần anh Cố phải lao tâm lo lắng. Xin lỗi, dạ dày Noãn Noãn không tốt nên không thể chịu đói, xin chào.” Giang Mạc Viễn siết tay, cúi đầu nói với cô, “Mình đi thôi.”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua Cố Mặc rồi theo anh lên xe.
Cố Mặc đứng trong gió thu, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo…
***
Nhà hàng mới mở bày trí không tệ, tránh đi phố xá sầm uất, trong một tứ hợp viện thanh lịch tách biệt, cổ kính, xa xa còn có hồ sen trắng, chỗ nào cũng tinh tế đẹp đẽ.
Thức ăn ngon, món ăn cho quan chức điển hình.
Nhưng Trang Noãn Thần không có khẩu vị, ngồi xuống cùng Giang Mạc Viễn, hoa sen bên ngoài không thể làm cô tĩnh tâm được, gắp vài miếng lại giương mắt nhìn anh, lặng lẽ nghiền ngẫm biểu hiện của anh. Sau khi lên xe, cô cố gắng né tránh những lời Cố Mặc nói, hiện giờ anh đang phiền lòng, hơn nữa chuyện Cố Mặc khó đảm bảo anh sẽ không nghĩ lung tung, nhưng hình như anh không muốn đề cập đến chuyện vừa rồi, thành ra trong lòng cô cũng không yên.
Cảnh tượng mới nãy thật quen thuộc.
Cô bỗng dưng nhớ lại, ở thời điểm Cố Mặc khó khăn nhất, tuyết rơi lần đó cũng từng diễn ra cảnh tượng như vậy, hiện giờ vật đổi sao dời, Cố Mặc và Giang Mạc Viễn lại hoán đổi vai diễn, chỉ là cô không dám xác định Giang Mạc Viễn sẽ đối với cô thế nào.
Tuy mấy lời vừa nãy của anh làm cô cảm động, nhưng mỗi khi nhớ đến anh từng đối xử thô bạo với mình, cô liền thấy sợ, khó khăn lắm mới được bình yên, cô thực sự không muốn phá vỡ.
Thấy cô cầm đũa bất động, Giang Mạc Viễn gắp một miếng đưa đến trước mặt cô, trêu chọc, “Em là ngắm cảnh ngây người hay là ngắm anh ngắm đến ngây người?”
“À…” Lúc này Trang Noãn Thần mới nhận ra mình đã ngẩn ngơ rất lâu.
Giang Mạc Viễn nhún vai, uống chút nước chanh thì cười cười, “Tuy rằng chồng em đẹp trai hơn người bình thường một chút, nhưng em cũng không cần ngắm anh đến ngẩn ngơ như vậy nhỉ?”
Một câu, đập tan hoảng loạn trong lòng cô, cô bất giác mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Sao anh có thể tự kỷ như vậy, đẹp trai hơn anh có khối người.”
“Trước mắt trong nhà hàng này, chẳng phải không có ai sao.” Anh lại gắp thức ăn cho cô, bên môi luôn giữ nụ cười.
Cô ăn chậm rãi, than thở, “Tự đại cuồng mà.”
“Cười là tốt rồi, từ lúc lên xe đến ngồi xuống ăn cơm, thấy em như tượng gỗ vậy.”
Cô rung động, tình trạng khó khăn hiện giờ của anh, lúc này vẫn chỉ lo tâm trạng của cô, nghĩ vậy lòng cô càng băn khoăn, liếm môi nói thẳng ra tâm tư của mình, “Em luôn lo lắng anh sẽ nổi giận, lại không biết nên mở miệng giải thích với anh thế nào.”
“Anh tại sao phải nổi giận?” Anh cười nhẹ.
“Bởi vì Cố Mặc đó, anh cũng từng nổi giận với em vì anh ấy…” Thấy anh nhìn mình không chớp mắt, giọng Trang Noãn Thần càng lúc càng nhỏ.
“Lúc trước anh nổi giận với em, là bởi vì em chưa bao giờ chịu giải thích với anh.”
“Em có từng giải thích với anh…”
Giang Mạc Viễn khẽ lắc đầu, “Thứ anh quan tâm chính là tâm tư của em đối với anh ta, khi em chính miệng nói với anh, em không còn thương anh ta nữa, từ khoảnh khắc đó anh liền tin tưởng em, cho nên hôm nay không cần phải nổi giận.”
Môi cô hơi run run,vẫn nhìn anh.
“Nhưng mà…” Giang Mạc Viễn vừa chuyển lời nói, đáy mắt trở nên nghiêm túc.
Trang Noãn Thần căng thẳng, đáy mắt lại có chút bối rối.
Thấy thế, anh bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, kéo lấy tay cô, ngắm nghía, “Đừng căng thẳng, anh chỉ muốn hỏi em một câu, em có thể tin tưởng anh không?”
Cô không hiểu.
“Tin tưởng anh, cho dù thực sự có một ngày anh bị phá sản, cũng có thể mang lại hạnh phúc cho em.” Giọng nói anh trở nên trịnh trọng.
Trang Noãn Thần gật đầu, “Em tin anh có thể làm được.”
Đáy mắt Giang Mạc Viễn lộ vẻ xúc động, đặt tay cô lên môi, hôn nhẹ, “Yên tâm, em đã quyết định giao hạnh phúc cả đời mình cho anh, anh tuyệt đối sẽ không phụ lòng em.”
Trái tim cô theo những lời này mà nhảy nhót, sống mũi khoé mắt đều cay cay, có một niềm hạnh phúc khó có từ ngữ nào diễn tả được, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Ăn nhanh đi, nguội rồi sẽ không tốt cho dạ dày của em đâu.” Anh mỉm cười, chăm sóc cô.
Cô không còn lo lắng nữa, cầm đũa lên, do dự gắp một miếng cá cho anh, “Em cảm thấy món này ngon nhất.”
“Được, nếu thích thì sau này thường xuyên dẫn em đến ăn.” Giang Mạc Viễn gắp miếng cá bỏ vào miệng, vị ngọt thanh thanh lan ra.
Trang Noãn Thần cố ý đùa anh, “Vậy sau này có phải là em thanh toán không?”
Giang Mạc Viễn ra vẻ trầm tư, nhíu mày, “Vậy em phải nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn, tức là em thanh toán nhưng không thể để người làm chồng như anh mất mặt.”
“Dễ mà, em đem tiền bỏ vào trong bóp của anh, như vậy vừa bảo vệ được thể diện của anh vừa là em trả tiền.” Trang Noãn Thần nghĩ đến cảnh đó, cảm thấy rất khôi hài, “Nhưng mà phải nói rõ trước, tiền lãi phải trừ vào tiền anh cho em thuê xe.”
“Không hổ là bà Giang nhỉ, tính toàn chi li thật.” Giang Mạc Viễn cười đậm, “Quyết định vậy đi.”
Ngoài cửa sổ, đỏ tươi một khoảng, không biết là do lá phong hay do hoàng hôn sắp buông xuống, trong nhà hàng, ấm áp lan tràn…
Trang Noãn Thần nhìn anh, “Anh là đến tìm em hay chỉ đi ngang qua?” Giang Mạc Viễn đang đến đây, cảnh tượng này mà bị anh ấy bắt gặp, lỡ như lại hiểu lầm thì phải làm sao? Một tia lo lắng ở đáy mắt cô bị anh nhìn ra, khóe môi đang cười lại nhuốm chút buồn bã, nhìn cô một lát rồi nói, “Noãn Thần, anh muốn em quay về bên anh.”
“Cố Mặc, em đã nói với anh nhiều lần rồi, không thể nào…”
“Nếu Giang Mạc Viễn mất hết tất cả thì sao?” Anh chợt cắt ngang lời cô.
Như một cơn gió lạnh bất chợt thổi đến, cô bị nghẹn một chút, nhìn anh rồi khẽ đáp, “Em cũng sẽ không rời xa anh ấy.”
“Em…” Sắc mặt Cố Mặc đột ngột biến đổi.
“Xin lỗi, em và anh thực sự không có khả năng.” Cô nói đến đây quả thực trong lòng cũng đau, nhưng loại đau này đã không còn giống như lúc bị ép phải rời khỏi anh, chỉ như một loại đau của tình thân, nó càng khiến cô mệt mỏi.
Đáy mắt Cố Mặc đau xót, “Anh không hiểu, Giang Mạc Viễn có thể sẽ trở thành kẻ nghèo nàn, hắn không còn khả năng nuôi nổi em nữa, tại sao em vẫn muốn ở lại bên hắn?”
“Nguyên nhân em đã từng nói rồi mà.”
“Viện cớ! Tất cả đều là viện cớ!” Cố Mặc vung tay lên, giọng nói lại trở nên khẩn cầu, “Quay về bên anh đi được không? Anh có thể cho em thứ em muốn, trên đời này không phải chỉ có một mình Giang Mạc Viễn, thứ hắn cho em, anh cũng có thể cho em.”
“Anh cảm thấy em ở lại bên anh ấy là vì cái gì?” Trang Noãn Thần nghe vậy, cười bất đắc dĩ, “Nhà cao cửa rộng? Xe xịn? Giày đẹp hay quần áo hàng hiệu?”
“Xin lỗi em, Noãn Thần, là anh nói sai rồi.” Cố Mặc lại nhận lỗi, “Anh biết vinh hoa phú quý hoàn toàn em không để tâm.”
“Cho nên đừng làm nhau khó xử nữa được không? Em hy họng anh có thể hạnh phúc, nếu anh thực sự còn chút tình cảm gì với em, nên chúc phúc cho em, không phải sao?”
Nỗi đau vô bờ đột nhiên nổ tung trong lòng anh, khóe mắt lại vô thức đảo qua chiếc xe chậm rãi dừng lại bên đường, bỗng nhiên hoá thành lạnh lẽo, cảnh tượng này giống như đã từng thấy. Nhanh chóng che giấu đi nỗi đau trong mắt, lên tiếng lại vô cùng nhỏ nhẹ.
“Noãn Thần, anh cũng hy vọng em có thể hạnh phúc.” Anh nhìn cô, thở dài, “Anh có thể ôm em lần cuối không? Đời này, đến cùng thì anh vẫn không có được trái tim em.”
Khóe mắt Trang Noãn Thần cay cay, mím môi, không gật đầu cũng không từ chối.
Cố Mặc bước đến, đưa tay ôm cô vào lòng, từ từ nhắm mắt lại hít sâu mùi hương thơm mát giữa mái tóc cô, cơn đau nơi ngực như vỡ òa…
Cô ở trong lòng anh, nhưng thật xót xa nhận ra cô không hề động lòng, thứ còn lại chỉ có đau đớn về quá khứ đã qua, đó như là lễ tế cho khoảng thời gian thanh xuân của nhau.
Gió thu thổi qua, có chiếc lá rụng xuống mặt đường.
Sau lưng, liền vang lên tiếng nói không cao không thấp, bình tĩnh vô cùng, ôn tồn mà uy nghiêm…
“Anh Cố này, có thể trả lại bà xã cho tôi rồi chứ.”
Tiếng nói quen thuộc làm Trang Noãn Thần giật mình, theo phản xạ đẩy Cố Mặc ra, quay đầu, như chú chim họa mi bị hoảng sợ nhìn người đàn ông phía sau.
Ánh tà dương rơi rụng xuống đầu vai Giang Mạc Viễn, gương mặt anh rơi vào hai mảnh sáng tối, môi khẽ mím lại thành một đường thẳng, đường nét gương mặt không giống ngày thường, trầm tĩnh nhưng lạnh nhạt. Cô chợt thấy bất an, đứng tại chỗ nhất thời không biết phải giải thích thế nào cho đúng.
Cố Mặc thấy cô chủ động đẩy mình ra, đuôi mắt xẹt qua tia mất mác, nhưng nhanh chóng biến mất, nhìn thẳng vào mắt người ở cách đó không xa.
Không gian như bị ngưng đọng, ngay cả gió cũng ngừng thổi.
Giang Mạc Viễn thong thả bước lên trước, không để ý đến ánh mắt Cố Mặc nhìn mình, dừng bước lại ở bên cạnh Trang Noãn Thần, khoát vai cô, hơi nhíu mày, “Sao ăn mặc phong phanh như vậy đã xuống lầu rồi?” Nói xong, cởi áo khoát trên người xuống, rồi nhẹ nhàng choàng cho cô.
Sự ấm áp trên vai nhanh chóng len lỏi đến tim, cô giương mắt nhìn anh, đáy mắt trong suốt còn vương chút sợ hãi.
Giang Mạc Viễn lại mỉm cười với cô, khi quay lại nhìn Cố Mặc, vẫn giữ nụ cười nhẹ như cũ, “Có một nhà hàng không tệ, tôi và Noãn Noãn đang muốn đến đó ăn thử, anh Cố có muốn đi cùng không?”
Trang Noãn Thần ngạc nhiên nhìn Giang Mạc Viễn, anh điên rồi ư?
Cố Mặc không ngờ anh lại nói vậy, nhíu mày, lạnh lùng đáp, “Không cần.”
“Được thôi, tạm biệt.” Giang Mạc Viễn ôm lấy Trang Noãn Thần, nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp dịu dàng, “Chúng ta đi thôi, hôm nay trên đường kẹt xe quá.”
Cô khẽ gật đầu, trong lòng bất an.
“Giang Mạc Viễn!” Sau lưng, Cố Mặc chợt lên tiếng lạnh lùng.
Anh dừng bước, quay đầu nhìn anh ta, “Anh Cố còn có việc à?”
“Ủy Ban Chứng Khoán đang điều tra anh, anh cảm thấy mình còn có thể huy hoàng được bao lâu?” Cố Mặc cười lạnh.
Giang Mạc Viễn thản nhiên cười đáp trả, “Không ngờ anh lại quan tâm đến chuyện của tôi như vậy?”
“Noãn Thần ở bên anh chỉ biết lo sợ hãi hùng.” Cố Mặc nheo mắt, “Còn có, một khi anh trắng tay, anh còn bảo vệ được Noãn Thần không? Anh hoàn toàn không mang lại hạnh phúc cho cô ấy!”
“Anh muốn nói gì?” Giang Mạc Viễn không chút tức giận, nhẹ nhàng hỏi lại.
“Buông tha Noãn Thần đi, anh hoàn toàn không xứng có được cô ấy.”
“Cố Mặc…” Trang Noãn Thần lên tiếng, nhìn anh tâm trạng có hơi kích động, “Anh muốn em phải nói bao nhiêu lần mới…”
“Anh Cố.” Giang Mạc Viễn lên tiếng cắt ngang lời cô, ánh mắt dừng ở trên người Cố Mặc, thâm sâu bình tĩnh, “Cho dù Giang Mạc Viễn tôi có ngày bị phá sản cũng có thể nuôi nổi Noãn Noãn, cô ấy là bà xã của tôi, cho nên dù rơi vào hoàn cảnh nào tôi cũng sẽ không buông tay cô ấy, vì cô ấy mà chống trời là trách nhiệm của người làm chồng như tôi.”
Trái tim cô đột nhiên đập mạnh, ngẩng đầu nhìn sườn mặt anh, cương nghị khiến cô động lòng.
Cố Mặc đột nhiên siết chặt nắm tay, lạnh lẽo nói, “Giang Mạc Viễn, anh còn chống chế cái gì? Hiện tại anh nói thì nhẹ lắm, khi anh còn không lo nổi thân mình, thì chăm sóc Noãn Thần thế nào?”
“Đây là chuyện của hai vợ chồng tôi, tôi nghĩ không cần anh Cố phải lao tâm lo lắng. Xin lỗi, dạ dày Noãn Noãn không tốt nên không thể chịu đói, xin chào.” Giang Mạc Viễn siết tay, cúi đầu nói với cô, “Mình đi thôi.”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua Cố Mặc rồi theo anh lên xe.
Cố Mặc đứng trong gió thu, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo…
***
Nhà hàng mới mở bày trí không tệ, tránh đi phố xá sầm uất, trong một tứ hợp viện thanh lịch tách biệt, cổ kính, xa xa còn có hồ sen trắng, chỗ nào cũng tinh tế đẹp đẽ.
Thức ăn ngon, món ăn cho quan chức điển hình.
Nhưng Trang Noãn Thần không có khẩu vị, ngồi xuống cùng Giang Mạc Viễn, hoa sen bên ngoài không thể làm cô tĩnh tâm được, gắp vài miếng lại giương mắt nhìn anh, lặng lẽ nghiền ngẫm biểu hiện của anh. Sau khi lên xe, cô cố gắng né tránh những lời Cố Mặc nói, hiện giờ anh đang phiền lòng, hơn nữa chuyện Cố Mặc khó đảm bảo anh sẽ không nghĩ lung tung, nhưng hình như anh không muốn đề cập đến chuyện vừa rồi, thành ra trong lòng cô cũng không yên.
Cảnh tượng mới nãy thật quen thuộc.
Cô bỗng dưng nhớ lại, ở thời điểm Cố Mặc khó khăn nhất, tuyết rơi lần đó cũng từng diễn ra cảnh tượng như vậy, hiện giờ vật đổi sao dời, Cố Mặc và Giang Mạc Viễn lại hoán đổi vai diễn, chỉ là cô không dám xác định Giang Mạc Viễn sẽ đối với cô thế nào.
Tuy mấy lời vừa nãy của anh làm cô cảm động, nhưng mỗi khi nhớ đến anh từng đối xử thô bạo với mình, cô liền thấy sợ, khó khăn lắm mới được bình yên, cô thực sự không muốn phá vỡ.
Thấy cô cầm đũa bất động, Giang Mạc Viễn gắp một miếng đưa đến trước mặt cô, trêu chọc, “Em là ngắm cảnh ngây người hay là ngắm anh ngắm đến ngây người?”
“À…” Lúc này Trang Noãn Thần mới nhận ra mình đã ngẩn ngơ rất lâu.
Giang Mạc Viễn nhún vai, uống chút nước chanh thì cười cười, “Tuy rằng chồng em đẹp trai hơn người bình thường một chút, nhưng em cũng không cần ngắm anh đến ngẩn ngơ như vậy nhỉ?”
Một câu, đập tan hoảng loạn trong lòng cô, cô bất giác mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Sao anh có thể tự kỷ như vậy, đẹp trai hơn anh có khối người.”
“Trước mắt trong nhà hàng này, chẳng phải không có ai sao.” Anh lại gắp thức ăn cho cô, bên môi luôn giữ nụ cười.
Cô ăn chậm rãi, than thở, “Tự đại cuồng mà.”
“Cười là tốt rồi, từ lúc lên xe đến ngồi xuống ăn cơm, thấy em như tượng gỗ vậy.”
Cô rung động, tình trạng khó khăn hiện giờ của anh, lúc này vẫn chỉ lo tâm trạng của cô, nghĩ vậy lòng cô càng băn khoăn, liếm môi nói thẳng ra tâm tư của mình, “Em luôn lo lắng anh sẽ nổi giận, lại không biết nên mở miệng giải thích với anh thế nào.”
“Anh tại sao phải nổi giận?” Anh cười nhẹ.
“Bởi vì Cố Mặc đó, anh cũng từng nổi giận với em vì anh ấy…” Thấy anh nhìn mình không chớp mắt, giọng Trang Noãn Thần càng lúc càng nhỏ.
“Lúc trước anh nổi giận với em, là bởi vì em chưa bao giờ chịu giải thích với anh.”
“Em có từng giải thích với anh…”
Giang Mạc Viễn khẽ lắc đầu, “Thứ anh quan tâm chính là tâm tư của em đối với anh ta, khi em chính miệng nói với anh, em không còn thương anh ta nữa, từ khoảnh khắc đó anh liền tin tưởng em, cho nên hôm nay không cần phải nổi giận.”
Môi cô hơi run run,vẫn nhìn anh.
“Nhưng mà…” Giang Mạc Viễn vừa chuyển lời nói, đáy mắt trở nên nghiêm túc.
Trang Noãn Thần căng thẳng, đáy mắt lại có chút bối rối.
Thấy thế, anh bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, kéo lấy tay cô, ngắm nghía, “Đừng căng thẳng, anh chỉ muốn hỏi em một câu, em có thể tin tưởng anh không?”
Cô không hiểu.
“Tin tưởng anh, cho dù thực sự có một ngày anh bị phá sản, cũng có thể mang lại hạnh phúc cho em.” Giọng nói anh trở nên trịnh trọng.
Trang Noãn Thần gật đầu, “Em tin anh có thể làm được.”
Đáy mắt Giang Mạc Viễn lộ vẻ xúc động, đặt tay cô lên môi, hôn nhẹ, “Yên tâm, em đã quyết định giao hạnh phúc cả đời mình cho anh, anh tuyệt đối sẽ không phụ lòng em.”
Trái tim cô theo những lời này mà nhảy nhót, sống mũi khoé mắt đều cay cay, có một niềm hạnh phúc khó có từ ngữ nào diễn tả được, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Ăn nhanh đi, nguội rồi sẽ không tốt cho dạ dày của em đâu.” Anh mỉm cười, chăm sóc cô.
Cô không còn lo lắng nữa, cầm đũa lên, do dự gắp một miếng cá cho anh, “Em cảm thấy món này ngon nhất.”
“Được, nếu thích thì sau này thường xuyên dẫn em đến ăn.” Giang Mạc Viễn gắp miếng cá bỏ vào miệng, vị ngọt thanh thanh lan ra.
Trang Noãn Thần cố ý đùa anh, “Vậy sau này có phải là em thanh toán không?”
Giang Mạc Viễn ra vẻ trầm tư, nhíu mày, “Vậy em phải nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn, tức là em thanh toán nhưng không thể để người làm chồng như anh mất mặt.”
“Dễ mà, em đem tiền bỏ vào trong bóp của anh, như vậy vừa bảo vệ được thể diện của anh vừa là em trả tiền.” Trang Noãn Thần nghĩ đến cảnh đó, cảm thấy rất khôi hài, “Nhưng mà phải nói rõ trước, tiền lãi phải trừ vào tiền anh cho em thuê xe.”
“Không hổ là bà Giang nhỉ, tính toàn chi li thật.” Giang Mạc Viễn cười đậm, “Quyết định vậy đi.”
Ngoài cửa sổ, đỏ tươi một khoảng, không biết là do lá phong hay do hoàng hôn sắp buông xuống, trong nhà hàng, ấm áp lan tràn…
Danh sách chương