Con người là sinh vật không biết không sợ, nhưng một khi biết phía trước là nguy hiểm thì dũng khí từng có như cơn thủy triều rút đi, chỉ chừa những con cá thoi thóp trên bờ cá, xa rời bầu không khí lành lạnh của biển cả.
Giờ khắc này, Trang Noãn Thần cảm thấy mình như một con cá mắc cạn trên bờ. Cô cứ chần chừ đứng ngoài cửa phòng làm việc suốt mười phút, biên kịch sẵn lời hay ý đẹp để giải vây cho bản thân.
Cuộc đời như đang đùa cợt cùng cô, mới giây trước cô còn cao ngạo, giây sau tiền đồ của cô đã nằm trong tay người khác.
Một hồi lâu sau, cô mới lấy hết dũng khí vươn tay gõ cửa.
“Mời vào.” Giọng đàn ông nhẹ nhàng êm tai truyền từ phòng làm việc, Trang Noãn Thần tự nhiên thấy rùng mình.
Phòng làm việc không thay đổi gì nhiều, trừ sự xuất hiện của một Trình Thiếu Tiên. Trang Noãn Thần cẩn thận bước vào, trông thấy bóng dáng Trình Thiếu Tiên đang sắp xếp văn kiện, lòng cô thầm than vãn, cầu nguyện cho bản thân.
Trình Thiếu Tiên thấy cô vào, anh vừa loay hoay vừa nói: “Đóng cửa lại.”
“Dạ? À…” Cô nghe thấy giọng nói của mình run rẩy.
Cửa phòng chậm rãi khép lại, Trang Noãn Thần đột nhiên thấy nghẹt thở.
“Ngồi đi.” Trình Thiếu Tiên cất văn kiện vào ngăn kéo dưới chân, khoát tay ý bảo cô ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Trang Noãn Thần ngồi sát vào thành sô pha, cảm giác này quá sức kì quái. Người đàn ông ăn vận đơn giản tối thứ sáu lại trở thành lãnh đạo trực tiếp của cô vào lúc này.
Trình Thiếu Tiên không vội tỏ rõ mục đích, anh chỉ cầm một phần văn kiện lên xem giây lát, rồi không biết ghi ghi chép chép gì vào đó. Trái tim cô lập tức nảy lên tận cổ họng, đầu óc mau chóng lục tìm xem bản thân có nhược điểm hay thất trách trong công việc để anh bắt chẹt hay không.
Không khí phòng làm việc yên tĩnh tới nghe thấy cả tiếng tích tắc trôi qua của đồng hồ treo tường, mỗi nhịp đều khiến Trang Noãn Thần thót tim. Cuối cùng, không tiếp tục im lặng được nữa, cô rụt rè mở miệng, “Trình tổng, xin hỏi anh tìm tôi… có chuyện gì?”
Trình Thiếu Tiên dừng bút, ánh mắt quá mức điềm tĩnh nhìn cô, cô không rõ tâm tư của anh. Sau đó, anh đóng văn kiện, dựa người vào ghế làm việc, tiếp tục kiểu nhìn đau đáu làm cô không sao trốn tránh.
“Sợ tôi?” Một lúc sau, anh lên tiếng, giọng anh vẫn không chút thay đổi.
Trang Noãn Thần khó khăn nuốt nước bọt, vô thức lắc đầu, nhưng lòng cô rơi xuống vực sâu thẳm. Chết rồi, chết thật rồi, anh ta nhất định sẽ không tha cho cô.
Trình Thiếu Tiên thờ ơ đứng dậy, bước từng bước đi về phía cô, Trang Noãn Thần không dám ngẩng đầu nhìn anh, cơ thể cô bất giác dán sát vào sô pha. Bầu không khí lạnh lẽo phả trên đầu cô.
Cằm cô bất ngờ bị anh nâng lên, hơi lạnh như lưỡi dao sắc bén lướt qua da thịt, có vẻ không đau nhưng lại đau vô cùng. Trình Thiếu Tiên buộc cô nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen nhánh của anh ta.
“Trình, Trình tổng…” Trang Noãn Thần đứng bật dậy, lui về sau từng bước, thoát khỏi hơi thở của anh.
Trình Thiếu Tiên đứng im tại chỗ, ưu nhã khoanh hai tay trước ngực, ngắm nghía dáng vẻ như con thú nhỏ dốc sức đề phòng của cô. Thoáng chốc, anh không nén nổi hứng thú, đôi mắt chứa đầy ý cười…
“Cô nói thử xem, một cô gái dễ thương thế này, sao lại tự trang điểm mình thành một bà phù thủy?”
Trái tim Trang Noãn Thần run lên, buột miệng: “Anh, anh nhận ra tôi?”
Trình Thiếu Tiên cong môi cười, “Thật lòng mà nói, ánh nhìn đầu tiên tôi không nhận ra, thế nhưng tôi lại nhớ kỹ tên cô.”
Nụ cười của anh chói lòa đôi mắt Trang Noãn Thần, lòng cô trĩu nặng, “Cho nên… cho nên anh muốn trả thù?”
“Trả thù?” Trình Thiếu Tiên ngồi xuống sô pha, nhàn nhã bắt chéo chân. Thoạt đầu anh nhìn cô khó hiểu, sau đó sực hiểu ra, anh cố gắng nhịn cười, cất giọng nhẹ nhàng, “Tôi đã xem hồ sơ của cô ở phòng nhân sự và phòng hành chính, tuy rằng không có công lớn nhưng cũng không hề phạm lỗi nặng. Hằng ngày cô đều chăm chỉ làm việc.”
“Vậy…” Trang Noãn Thần muốn hỏi anh kêu cô tới làm gì, đương nhiên lời này cô không dám nói ra miệng. Dẫu sao người ta cũng là sếp lớn.
“Cô ngồi đi, tôi có phạt cô đứng đâu.” Trình Thiếu Tiên bị bộ dạng của cô chọc cười, đứng dậy đi đến bàn làm việc.
Trang Noãn Thần nào dám không ngồi, cô từ từ ngồi xuống, trông thấy anh lấy một hộp thuốc từ ngăn kéo, rồi tiến lên trước nhìn cô: “Cô ăn trưa chưa?”
“Dạ? Chưa…” Cô ngẩng đầu.
“Vậy cô đi ăn chút gì đi. Nửa tiếng sau khi dùng bữa rồi uống thuốc này.” Anh cầm hộp thuốc để trước mặt cô, rồi lại về bàn làm việc, ngồi xuống.
Trang Noãn Thần dò xét, là thuốc đau dạ dày. Vậy ra, anh đã biết… Khuôn mặt cô bỗng đỏ bừng, “Anh gọi tôi lên để đưa cái này?”
Trình Thiếu Tiên nhìn cô, “Vậy cô tưởng sao nào? Tưởng tôi đuổi việc cô?”
Trang Noãn Thần thật sự muốn đục lỗ chui xuống. Cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử ư? “Cám ơn…”
“Không cần cám ơn tôi sớm như vậy. Mặc dù cô là em gái của Nhan Minh, nhưng ở công ty tôi sẽ không đối đãi đặc biệt với cô. Nếu lần gọi thầu này, biểu hiện của cô không đạt, tôi vẫn sẽ sa thải cô.” Giọng Trình Thiếu Tiên thong thả, tỏ vẻ nhất mực vì việc chung.
Trang Noãn Thần vừa nghe anh nhắc đến Nhan Minh, tính quật cường ăn sâu trong bản chất liền dấy lên, bỗng cô đứng phắt dậy, nhìn anh nói, “Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh có cơ hội sa thải tôi!”
Khóe miệng Trình Thiếu Tiên khẽ nhếch, đáy mắt vụt lên một tia tán thưởng, “Được, tôi chờ xem.”
Trang Noãn Thần xoay người muốn đi.
“Đợi đã.” Anh gọi cô lại.
Cô dừng bước, ngoái người nhìn anh.
“Cầm theo thuốc.” Anh nở nụ cười.
Trang Noãn Thần cắn môi, cầm hộp thuốc trong tay, cảm động nhìn anh, “Cám ơn.”
Trình Thiếu Tiên cười cười, không nói thêm gì.
***
Buổi chiều, chị Mai triệu tập bộ phận một họp khẩn cấp. Họp suốt từ hai giờ đến tận năm giờ rưỡi vẫn chưa xong. Phòng họp chính bị chị Mai chiếm dụng cả buổi nên Angel buộc phải ôm một bụng tức tối, dùng phòng họp nhỏ.
Điểm mạnh của chị Mai thể hiện trên tinh thần tác chiến tập thể. Chị Mai tập trung thảo luận hạng mục đấu thầu của Tiêu Duy lần này, gộp ý kiến của từng thành viên để xem xét tính khả thi.
Thành viên bộ phận một gồm năm người, trong đó Trang Noãn Thần và Cao Doanh phụ trách đề ra phương án hoạt động, tạo bàn đạp thúc đẩy; Tề Viện Viện là một quản lý khách hàng cao cấp [1], theo dõi hạng mục, tranh thầu, có kinh nghiệm tiếp xúc trao đổi với khách hàng; còn hai người khác thì thực hiện theo kế hoạch định sẵn, nhưng đừng vội xem thường, họ có những khả năng không ai ngờ tới.
“Tiêu Duy Quốc Tế lần này lấy dòng xe hơi cao cấp làm hoạt động quảng cáo. Tôi đã tiến hành phân tích hình tượng, người dùng và lượng tiêu thụ của mẫu xe này trước đây ở Trung Quốc. Tuy mang tiếng là xe hơi cao cấp nhưng độ tên tuổi không mấy lý tưởng ở thị trường, vì vậy ở mức độ nào đó cũng ảnh hưởng đến lượng bán ra. Thế nên, nếu chúng ta muốn đấu thầu thành công thì phải chú trọng đề cao tên tuổi và đẳng cấp của mẫu xe này. Dĩ nhiên, tôi đã liên lạc với bên trưng bày, họ sẽ tích cực phối hợp cùng chúng ta, in ấn sách giới thiệu, giúp chúng ta dễ dàng tổ chức sự kiện hay hoạt động quảng bá hình tượng.” Tề Viện Viện là một cô gái khôn khéo tài ba, lớn hơn Trang Noãn Thần hai tuổi, các phân tích của cô về khách hàng luôn có hiểu biết chính xác.
Chị Mai gật đầu, nhìn mọi người, “Tôi muốn tầm mắt mọi người phóng xa hơn nữa. Các hoạt động quảng bá dĩ vãng của Tiêu Duy Quốc Tế chưa bao giờ công khai ra ngoài. Nếu lần này công khai gọi thầu, vậy có nghĩa Tiêu Duy đã ý thức thấy các công ty PR có đủ khả năng và lợi ích mà họ cần. Tôi tin phát triển xe hơi giá cao chỉ là bước thử đầu tiên. Nếu lần này thành công, chúng ta sẽ có cơ hội tiếp nhận nhiều dự án hơn từ họ. Chúng ta cần dốc sức giành hợp đồng của Tiêu Duy Quốc Tế, thay họ tổ chức hoạt động quảng bá quan trọng nhất. Miếng bánh béo bở này chỉ có thể của Đức Mã chúng ta, vả lại còn phải do bộ phận một của Đức Mã nhận làm!”
Mọi người đều nghiêm túc gật đầu, nhất là Trang Noãn Thần, trách nhiệm của cô trong nhóm không hề nhỏ, cô đảm nhận khâu sắp đặt chủ lực. Khi đấu thầu, ngoại trừ nghĩ ra đề án còn phải chú trọng khả năng phân tích nhạy bén, kế hoạch thực hiện, nên cô không thể sơ suất.
“Mọi người nhớ đặc biệt chú ý một người. Dù thế nào chúng ta cũng phải tìm kiếm cơ hội tiếp xúc với người này trước tiên.” Chị Mai vừa nói vừa thay đổi nội dung trên máy chiếu. Đó là một phần tài liệu cá nhân, nhưng chỉ có tên và lý lịch cực kỳ sơ sài, ảnh chụp và những thứ khác không hề có.
“Chị Mai, người đó là ai? Sao lại ít tư liệu thế này?” Trang Noãn Thần chăm chú theo dõi, cau mày hỏi.
Chị Mai gật đầu, “Vincent là tên tiếng anh của anh ta. Còn thông tin cá nhân thì ít cực kỳ. Tôi đã hỏi thăm bên báo chí, nhưng anh ta chưa từng đồng ý nhận phỏng vấn, nên không có ảnh chụp. Anh ta chính là CEO hiện nay của Tiêu Duy Quốc Tế.”
“Chị Mai, em không rõ, việc chúng ta tranh thầu thì liên quan gì đến anh ta? Vả lại chúng ta chỉ cần tiếp xúc với phòng tuyên truyền của đối phương là đủ rồi, anh ta là CEO, làm gì có chuyện nhúng tay trực tiếp vào chuyện đối ngoại?” Cao Doanh nêu ý kiến.
Đây cũng là nghi vấn của những người khác, các thương hiệu họ tiếp nhận trước nay chỉ tiếp xúc với phòng tuyên truyền hoặc người phụ trách xúc tiến thương hiệu của đối phương, chứ không có khả năng gặp trực tiếp người điều hành cấp cao. Nhưng lần này chị Mai lại đề cập phải tiếp xúc trực tiếp với CEO đối phương, điều này khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
“Mọi người đều không biết rồi, trước khi Tiêu Duy niêm yết trên thị trường chứng khoáng thì không hề có tên tuổi gì cả, nhưng bắt đầu từ lúc niêm yết, mọi sản nghiệp đều tăng trưởng đồng loạt, tôi nghĩ đều nhờ tất cả vào CEO mới. Căn cứ theo đó, tôi khẳng định mọi việc lớn nhỏ trong Tiêu Duy Quốc Tế đều do đích thân anh ta hoạch định. Đấu thầu lần này là bước đi quan trọng nhất của Tiêu Duy vào thị trường nội địa, nên chúng ta cần tìm cơ hội hợp tác thống nhất phương án chung với anh ta trước tiên. Mọi người cũng đừng quên, bởi do Vương tổng nên phòng tuyên truyền của Tiêu Duy không có thiện cảm mấy với Đức Mã. Chẳng thà chúng ta đi đường vòng, tìm kiếm cơ hội hợp tác từ quản lý cấp cao. Có câu ‘quỷ nhỏ khó chơi’, vậy chúng ta nên hạn chế tiếp xúc với phòng tuyên truyền bên đó.”
Mọi người gật đầu đồng loạt, Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm tên “Vincent” trên màn hình, lòng cô nhói lên một cách khó hiểu. Vincent có nghĩa là chinh phục, xem ra không thể coi nhẹ cái tên này. Cô suy tư giây lát, nhìn chị Mai, “Chỉ có bao nhiêu đây tư liệu thì rất khó với bọn em.”
“Hiện nay, anh ta đang ở Bắc Kinh, có lẽ là vì chuyện đấu thầu. Chỉ cần anh ta ở Bắc Kinh thì chúng ta sẽ có cách xử lý. À, đúng rồi, anh ta còn tên tiếng Trung, mọi người nhất định phải nhớ kỹ.” Chị Mai nói, tay gõ bàn phím, trên màn hình liền xuất hiện ba chữ.
Trang Noãn Thần ngước nhìn, bỗng trợn tròn mắt ngỡ ngàng, hoảng hốt thốt lên, “Giang Mạc Viễn?”
“Biết anh ta ư?” Chị Mai và tất cả mọi người đều dồn mắt về Trang Noãn Thần.
Lúc này, Trang Noãn Thần mới ý thức bản thân thất lễ, cô lật đật thề thốt phủ nhận, nhưng tim cô đập rộn trong lồng ngực, cố gắng kìm nén thế nào cũng không sao bình thường được.
“Noãn Thần, lần này em, Viện Viện và Cao Doanh đi đầu tiếp xúc với người này trước tiên. Nếu có vấn đề gì phát sinh thì gọi tôi lúc nào cũng được.” Chị Mai giao nhiệm vụ.
Trang Noãn Thần vừa nghe liền sởn hết gai ốc, ngồi đờ đẫn, hồi lâu sau mới ngây ngẩn hỏi, “Chị Mai, sao lại là em…”
“Đơn giản thôi, thứ nhất em là người vạch kế hoạch, trước tiên phải tiếp xúc tìm hiểu ý muốn của khách hàng, biết anh ta cần gì thì mới lập được kế hoạch thỏa mãn; thứ hai, em có bằng tiếng Anh cấp sáu, lỡ như đối phương không rành tiếng Trung, em có thể trao đổi lưu loát với anh ta, vậy nên chọn em là thích hợp nhất.” Chị Mai nói giọng quả quyết, bình tĩnh phân tích tình huống. “Còn vấn đề gì khác không?”
“Không ạ.”
“…” Trang Noãn Thần rầu rĩ nhoài người lên bàn họp, đầu óc rối như tơ vò, cô muốn nói tiếng Trung của Giang Mạc Viễn chuẩn cực kỳ, anh là người Trung Quốc chính thống…
Cô thật nhức đầu, dở khóc dở cười trân trân nhìn ba chữ “Giang Mạc Viễn” trên màn hình. Lúc này cô mới thấm thía ý nghĩa câu “tạo hóa trêu ngươi”. Trời đất xoay chuyển thế nào cô lại liên quan đến công việc của anh, càng không ngờ có một ngày anh trở thành khách hàng của cô…
[1] Theo nghĩa tiếng Trung dịch ra tiếng Anh thì công việc chỗ này sẽ là một Senior Account Manager (Không có nghĩa tiếng Việt tương đương). Công việc cụ thể của một Account là phải đi xuyên suốt cùng khách hàng từ quá trình chào bán, present giới thiệu công ty, lên concept và ý tưởng cho sự kiện, lập proposal và dự trù kinh phí, ký hợp đồng…, ngay cả khi Event đã được bộ phận Operation thực hiện thì Account sẽ vẫn phải đi sát làm cầu nối giữa khách hàng với Operation Team, giải quyết những yêu cầu, thắc mắc của khách hàng… đối với sự kiện của họ. Sau khi Event kết thúc, Account sẽ chịu trách nhiệm gởi báo cáo tổng kết cho khách hàng, thanh lý hợp đồng và hỗ trợ kế toán thu hồi công nợ từ khách hàng, khép lại một chuỗi vận hành cho một sự kiện và tiếp tục chăm sóc khách hàng đó để tiếp tục cung cấp dịch vụ cho họ. (Sưu tầm từ Event Channel)
Giờ khắc này, Trang Noãn Thần cảm thấy mình như một con cá mắc cạn trên bờ. Cô cứ chần chừ đứng ngoài cửa phòng làm việc suốt mười phút, biên kịch sẵn lời hay ý đẹp để giải vây cho bản thân.
Cuộc đời như đang đùa cợt cùng cô, mới giây trước cô còn cao ngạo, giây sau tiền đồ của cô đã nằm trong tay người khác.
Một hồi lâu sau, cô mới lấy hết dũng khí vươn tay gõ cửa.
“Mời vào.” Giọng đàn ông nhẹ nhàng êm tai truyền từ phòng làm việc, Trang Noãn Thần tự nhiên thấy rùng mình.
Phòng làm việc không thay đổi gì nhiều, trừ sự xuất hiện của một Trình Thiếu Tiên. Trang Noãn Thần cẩn thận bước vào, trông thấy bóng dáng Trình Thiếu Tiên đang sắp xếp văn kiện, lòng cô thầm than vãn, cầu nguyện cho bản thân.
Trình Thiếu Tiên thấy cô vào, anh vừa loay hoay vừa nói: “Đóng cửa lại.”
“Dạ? À…” Cô nghe thấy giọng nói của mình run rẩy.
Cửa phòng chậm rãi khép lại, Trang Noãn Thần đột nhiên thấy nghẹt thở.
“Ngồi đi.” Trình Thiếu Tiên cất văn kiện vào ngăn kéo dưới chân, khoát tay ý bảo cô ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Trang Noãn Thần ngồi sát vào thành sô pha, cảm giác này quá sức kì quái. Người đàn ông ăn vận đơn giản tối thứ sáu lại trở thành lãnh đạo trực tiếp của cô vào lúc này.
Trình Thiếu Tiên không vội tỏ rõ mục đích, anh chỉ cầm một phần văn kiện lên xem giây lát, rồi không biết ghi ghi chép chép gì vào đó. Trái tim cô lập tức nảy lên tận cổ họng, đầu óc mau chóng lục tìm xem bản thân có nhược điểm hay thất trách trong công việc để anh bắt chẹt hay không.
Không khí phòng làm việc yên tĩnh tới nghe thấy cả tiếng tích tắc trôi qua của đồng hồ treo tường, mỗi nhịp đều khiến Trang Noãn Thần thót tim. Cuối cùng, không tiếp tục im lặng được nữa, cô rụt rè mở miệng, “Trình tổng, xin hỏi anh tìm tôi… có chuyện gì?”
Trình Thiếu Tiên dừng bút, ánh mắt quá mức điềm tĩnh nhìn cô, cô không rõ tâm tư của anh. Sau đó, anh đóng văn kiện, dựa người vào ghế làm việc, tiếp tục kiểu nhìn đau đáu làm cô không sao trốn tránh.
“Sợ tôi?” Một lúc sau, anh lên tiếng, giọng anh vẫn không chút thay đổi.
Trang Noãn Thần khó khăn nuốt nước bọt, vô thức lắc đầu, nhưng lòng cô rơi xuống vực sâu thẳm. Chết rồi, chết thật rồi, anh ta nhất định sẽ không tha cho cô.
Trình Thiếu Tiên thờ ơ đứng dậy, bước từng bước đi về phía cô, Trang Noãn Thần không dám ngẩng đầu nhìn anh, cơ thể cô bất giác dán sát vào sô pha. Bầu không khí lạnh lẽo phả trên đầu cô.
Cằm cô bất ngờ bị anh nâng lên, hơi lạnh như lưỡi dao sắc bén lướt qua da thịt, có vẻ không đau nhưng lại đau vô cùng. Trình Thiếu Tiên buộc cô nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen nhánh của anh ta.
“Trình, Trình tổng…” Trang Noãn Thần đứng bật dậy, lui về sau từng bước, thoát khỏi hơi thở của anh.
Trình Thiếu Tiên đứng im tại chỗ, ưu nhã khoanh hai tay trước ngực, ngắm nghía dáng vẻ như con thú nhỏ dốc sức đề phòng của cô. Thoáng chốc, anh không nén nổi hứng thú, đôi mắt chứa đầy ý cười…
“Cô nói thử xem, một cô gái dễ thương thế này, sao lại tự trang điểm mình thành một bà phù thủy?”
Trái tim Trang Noãn Thần run lên, buột miệng: “Anh, anh nhận ra tôi?”
Trình Thiếu Tiên cong môi cười, “Thật lòng mà nói, ánh nhìn đầu tiên tôi không nhận ra, thế nhưng tôi lại nhớ kỹ tên cô.”
Nụ cười của anh chói lòa đôi mắt Trang Noãn Thần, lòng cô trĩu nặng, “Cho nên… cho nên anh muốn trả thù?”
“Trả thù?” Trình Thiếu Tiên ngồi xuống sô pha, nhàn nhã bắt chéo chân. Thoạt đầu anh nhìn cô khó hiểu, sau đó sực hiểu ra, anh cố gắng nhịn cười, cất giọng nhẹ nhàng, “Tôi đã xem hồ sơ của cô ở phòng nhân sự và phòng hành chính, tuy rằng không có công lớn nhưng cũng không hề phạm lỗi nặng. Hằng ngày cô đều chăm chỉ làm việc.”
“Vậy…” Trang Noãn Thần muốn hỏi anh kêu cô tới làm gì, đương nhiên lời này cô không dám nói ra miệng. Dẫu sao người ta cũng là sếp lớn.
“Cô ngồi đi, tôi có phạt cô đứng đâu.” Trình Thiếu Tiên bị bộ dạng của cô chọc cười, đứng dậy đi đến bàn làm việc.
Trang Noãn Thần nào dám không ngồi, cô từ từ ngồi xuống, trông thấy anh lấy một hộp thuốc từ ngăn kéo, rồi tiến lên trước nhìn cô: “Cô ăn trưa chưa?”
“Dạ? Chưa…” Cô ngẩng đầu.
“Vậy cô đi ăn chút gì đi. Nửa tiếng sau khi dùng bữa rồi uống thuốc này.” Anh cầm hộp thuốc để trước mặt cô, rồi lại về bàn làm việc, ngồi xuống.
Trang Noãn Thần dò xét, là thuốc đau dạ dày. Vậy ra, anh đã biết… Khuôn mặt cô bỗng đỏ bừng, “Anh gọi tôi lên để đưa cái này?”
Trình Thiếu Tiên nhìn cô, “Vậy cô tưởng sao nào? Tưởng tôi đuổi việc cô?”
Trang Noãn Thần thật sự muốn đục lỗ chui xuống. Cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử ư? “Cám ơn…”
“Không cần cám ơn tôi sớm như vậy. Mặc dù cô là em gái của Nhan Minh, nhưng ở công ty tôi sẽ không đối đãi đặc biệt với cô. Nếu lần gọi thầu này, biểu hiện của cô không đạt, tôi vẫn sẽ sa thải cô.” Giọng Trình Thiếu Tiên thong thả, tỏ vẻ nhất mực vì việc chung.
Trang Noãn Thần vừa nghe anh nhắc đến Nhan Minh, tính quật cường ăn sâu trong bản chất liền dấy lên, bỗng cô đứng phắt dậy, nhìn anh nói, “Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh có cơ hội sa thải tôi!”
Khóe miệng Trình Thiếu Tiên khẽ nhếch, đáy mắt vụt lên một tia tán thưởng, “Được, tôi chờ xem.”
Trang Noãn Thần xoay người muốn đi.
“Đợi đã.” Anh gọi cô lại.
Cô dừng bước, ngoái người nhìn anh.
“Cầm theo thuốc.” Anh nở nụ cười.
Trang Noãn Thần cắn môi, cầm hộp thuốc trong tay, cảm động nhìn anh, “Cám ơn.”
Trình Thiếu Tiên cười cười, không nói thêm gì.
***
Buổi chiều, chị Mai triệu tập bộ phận một họp khẩn cấp. Họp suốt từ hai giờ đến tận năm giờ rưỡi vẫn chưa xong. Phòng họp chính bị chị Mai chiếm dụng cả buổi nên Angel buộc phải ôm một bụng tức tối, dùng phòng họp nhỏ.
Điểm mạnh của chị Mai thể hiện trên tinh thần tác chiến tập thể. Chị Mai tập trung thảo luận hạng mục đấu thầu của Tiêu Duy lần này, gộp ý kiến của từng thành viên để xem xét tính khả thi.
Thành viên bộ phận một gồm năm người, trong đó Trang Noãn Thần và Cao Doanh phụ trách đề ra phương án hoạt động, tạo bàn đạp thúc đẩy; Tề Viện Viện là một quản lý khách hàng cao cấp [1], theo dõi hạng mục, tranh thầu, có kinh nghiệm tiếp xúc trao đổi với khách hàng; còn hai người khác thì thực hiện theo kế hoạch định sẵn, nhưng đừng vội xem thường, họ có những khả năng không ai ngờ tới.
“Tiêu Duy Quốc Tế lần này lấy dòng xe hơi cao cấp làm hoạt động quảng cáo. Tôi đã tiến hành phân tích hình tượng, người dùng và lượng tiêu thụ của mẫu xe này trước đây ở Trung Quốc. Tuy mang tiếng là xe hơi cao cấp nhưng độ tên tuổi không mấy lý tưởng ở thị trường, vì vậy ở mức độ nào đó cũng ảnh hưởng đến lượng bán ra. Thế nên, nếu chúng ta muốn đấu thầu thành công thì phải chú trọng đề cao tên tuổi và đẳng cấp của mẫu xe này. Dĩ nhiên, tôi đã liên lạc với bên trưng bày, họ sẽ tích cực phối hợp cùng chúng ta, in ấn sách giới thiệu, giúp chúng ta dễ dàng tổ chức sự kiện hay hoạt động quảng bá hình tượng.” Tề Viện Viện là một cô gái khôn khéo tài ba, lớn hơn Trang Noãn Thần hai tuổi, các phân tích của cô về khách hàng luôn có hiểu biết chính xác.
Chị Mai gật đầu, nhìn mọi người, “Tôi muốn tầm mắt mọi người phóng xa hơn nữa. Các hoạt động quảng bá dĩ vãng của Tiêu Duy Quốc Tế chưa bao giờ công khai ra ngoài. Nếu lần này công khai gọi thầu, vậy có nghĩa Tiêu Duy đã ý thức thấy các công ty PR có đủ khả năng và lợi ích mà họ cần. Tôi tin phát triển xe hơi giá cao chỉ là bước thử đầu tiên. Nếu lần này thành công, chúng ta sẽ có cơ hội tiếp nhận nhiều dự án hơn từ họ. Chúng ta cần dốc sức giành hợp đồng của Tiêu Duy Quốc Tế, thay họ tổ chức hoạt động quảng bá quan trọng nhất. Miếng bánh béo bở này chỉ có thể của Đức Mã chúng ta, vả lại còn phải do bộ phận một của Đức Mã nhận làm!”
Mọi người đều nghiêm túc gật đầu, nhất là Trang Noãn Thần, trách nhiệm của cô trong nhóm không hề nhỏ, cô đảm nhận khâu sắp đặt chủ lực. Khi đấu thầu, ngoại trừ nghĩ ra đề án còn phải chú trọng khả năng phân tích nhạy bén, kế hoạch thực hiện, nên cô không thể sơ suất.
“Mọi người nhớ đặc biệt chú ý một người. Dù thế nào chúng ta cũng phải tìm kiếm cơ hội tiếp xúc với người này trước tiên.” Chị Mai vừa nói vừa thay đổi nội dung trên máy chiếu. Đó là một phần tài liệu cá nhân, nhưng chỉ có tên và lý lịch cực kỳ sơ sài, ảnh chụp và những thứ khác không hề có.
“Chị Mai, người đó là ai? Sao lại ít tư liệu thế này?” Trang Noãn Thần chăm chú theo dõi, cau mày hỏi.
Chị Mai gật đầu, “Vincent là tên tiếng anh của anh ta. Còn thông tin cá nhân thì ít cực kỳ. Tôi đã hỏi thăm bên báo chí, nhưng anh ta chưa từng đồng ý nhận phỏng vấn, nên không có ảnh chụp. Anh ta chính là CEO hiện nay của Tiêu Duy Quốc Tế.”
“Chị Mai, em không rõ, việc chúng ta tranh thầu thì liên quan gì đến anh ta? Vả lại chúng ta chỉ cần tiếp xúc với phòng tuyên truyền của đối phương là đủ rồi, anh ta là CEO, làm gì có chuyện nhúng tay trực tiếp vào chuyện đối ngoại?” Cao Doanh nêu ý kiến.
Đây cũng là nghi vấn của những người khác, các thương hiệu họ tiếp nhận trước nay chỉ tiếp xúc với phòng tuyên truyền hoặc người phụ trách xúc tiến thương hiệu của đối phương, chứ không có khả năng gặp trực tiếp người điều hành cấp cao. Nhưng lần này chị Mai lại đề cập phải tiếp xúc trực tiếp với CEO đối phương, điều này khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
“Mọi người đều không biết rồi, trước khi Tiêu Duy niêm yết trên thị trường chứng khoáng thì không hề có tên tuổi gì cả, nhưng bắt đầu từ lúc niêm yết, mọi sản nghiệp đều tăng trưởng đồng loạt, tôi nghĩ đều nhờ tất cả vào CEO mới. Căn cứ theo đó, tôi khẳng định mọi việc lớn nhỏ trong Tiêu Duy Quốc Tế đều do đích thân anh ta hoạch định. Đấu thầu lần này là bước đi quan trọng nhất của Tiêu Duy vào thị trường nội địa, nên chúng ta cần tìm cơ hội hợp tác thống nhất phương án chung với anh ta trước tiên. Mọi người cũng đừng quên, bởi do Vương tổng nên phòng tuyên truyền của Tiêu Duy không có thiện cảm mấy với Đức Mã. Chẳng thà chúng ta đi đường vòng, tìm kiếm cơ hội hợp tác từ quản lý cấp cao. Có câu ‘quỷ nhỏ khó chơi’, vậy chúng ta nên hạn chế tiếp xúc với phòng tuyên truyền bên đó.”
Mọi người gật đầu đồng loạt, Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm tên “Vincent” trên màn hình, lòng cô nhói lên một cách khó hiểu. Vincent có nghĩa là chinh phục, xem ra không thể coi nhẹ cái tên này. Cô suy tư giây lát, nhìn chị Mai, “Chỉ có bao nhiêu đây tư liệu thì rất khó với bọn em.”
“Hiện nay, anh ta đang ở Bắc Kinh, có lẽ là vì chuyện đấu thầu. Chỉ cần anh ta ở Bắc Kinh thì chúng ta sẽ có cách xử lý. À, đúng rồi, anh ta còn tên tiếng Trung, mọi người nhất định phải nhớ kỹ.” Chị Mai nói, tay gõ bàn phím, trên màn hình liền xuất hiện ba chữ.
Trang Noãn Thần ngước nhìn, bỗng trợn tròn mắt ngỡ ngàng, hoảng hốt thốt lên, “Giang Mạc Viễn?”
“Biết anh ta ư?” Chị Mai và tất cả mọi người đều dồn mắt về Trang Noãn Thần.
Lúc này, Trang Noãn Thần mới ý thức bản thân thất lễ, cô lật đật thề thốt phủ nhận, nhưng tim cô đập rộn trong lồng ngực, cố gắng kìm nén thế nào cũng không sao bình thường được.
“Noãn Thần, lần này em, Viện Viện và Cao Doanh đi đầu tiếp xúc với người này trước tiên. Nếu có vấn đề gì phát sinh thì gọi tôi lúc nào cũng được.” Chị Mai giao nhiệm vụ.
Trang Noãn Thần vừa nghe liền sởn hết gai ốc, ngồi đờ đẫn, hồi lâu sau mới ngây ngẩn hỏi, “Chị Mai, sao lại là em…”
“Đơn giản thôi, thứ nhất em là người vạch kế hoạch, trước tiên phải tiếp xúc tìm hiểu ý muốn của khách hàng, biết anh ta cần gì thì mới lập được kế hoạch thỏa mãn; thứ hai, em có bằng tiếng Anh cấp sáu, lỡ như đối phương không rành tiếng Trung, em có thể trao đổi lưu loát với anh ta, vậy nên chọn em là thích hợp nhất.” Chị Mai nói giọng quả quyết, bình tĩnh phân tích tình huống. “Còn vấn đề gì khác không?”
“Không ạ.”
“…” Trang Noãn Thần rầu rĩ nhoài người lên bàn họp, đầu óc rối như tơ vò, cô muốn nói tiếng Trung của Giang Mạc Viễn chuẩn cực kỳ, anh là người Trung Quốc chính thống…
Cô thật nhức đầu, dở khóc dở cười trân trân nhìn ba chữ “Giang Mạc Viễn” trên màn hình. Lúc này cô mới thấm thía ý nghĩa câu “tạo hóa trêu ngươi”. Trời đất xoay chuyển thế nào cô lại liên quan đến công việc của anh, càng không ngờ có một ngày anh trở thành khách hàng của cô…
[1] Theo nghĩa tiếng Trung dịch ra tiếng Anh thì công việc chỗ này sẽ là một Senior Account Manager (Không có nghĩa tiếng Việt tương đương). Công việc cụ thể của một Account là phải đi xuyên suốt cùng khách hàng từ quá trình chào bán, present giới thiệu công ty, lên concept và ý tưởng cho sự kiện, lập proposal và dự trù kinh phí, ký hợp đồng…, ngay cả khi Event đã được bộ phận Operation thực hiện thì Account sẽ vẫn phải đi sát làm cầu nối giữa khách hàng với Operation Team, giải quyết những yêu cầu, thắc mắc của khách hàng… đối với sự kiện của họ. Sau khi Event kết thúc, Account sẽ chịu trách nhiệm gởi báo cáo tổng kết cho khách hàng, thanh lý hợp đồng và hỗ trợ kế toán thu hồi công nợ từ khách hàng, khép lại một chuỗi vận hành cho một sự kiện và tiếp tục chăm sóc khách hàng đó để tiếp tục cung cấp dịch vụ cho họ. (Sưu tầm từ Event Channel)
Danh sách chương