“Ý của anh là…” Niên Bách Ngạn khẽ thở dài, tia sáng nơi đáy mắt dần dần gom lại như đang suy nghĩ điều gì: “Nói rõ với bên ngoài về quan hệ của chúng ta. Đương nhiên, anh sẽ tính toán một phương án vẹn toàn để cả ba chúng ta đều không quá khó xử.”

Diệp Ngọc ngọ ngoạy muốn ngồi dậy. Niên Bách Ngạn đưa tay ấn chiếc nút dưới chân giường, đầu giường từ từ được nâng lên, sắc mặt cô ta trông có vẻ kém đi. Niên Bách Ngạn không có ý thúc giục Diệp Ngọc, anh ngồi lại xuống ghế, không nói gì thêm.

“Bách Ngạn! Em rất cảm ơn tất cả những việc anh đã làm vì em.” Một lúc lâu sau cô ta mới lên tiếng: “Nếu không muốn bảo vệ bí mật của em, anh cũng không lựa chọn kết hôn giả với em. Bây giờ anh cần giúp đỡ, thì em nên giúp lại anh, nhưng mà…”

Cô ta do dự, ngước mắt lên nhìn thẳng về phía anh: “Anh thật sự cảm thấy mình có thể rút lui an toàn sao? Quan hệ này hoàn toàn không dễ thanh minh, bên ngoài sẽ có nhiều ý kiến trái chiều. Anh vất vả như thế, đổ bao mồ hôi và công sức mới giành được mọi thứ như ngày hôm nay. Quyền lực, địa vị, tiền tài, mơ ước, tất cả những thứ này anh đều không màng tới nữa ư?”

Niên Bách Ngạn khẽ nhếch môi: “Diệp Ngọc! Quan hệ này sai là sai, con người ta ai cũng phải trả giá cho những sai lầm mình đã phạm phải.”

“Anh vĩnh viễn không hiểu, trên đời này không có bất kỳ ai có tư cách để anh phải hy sinh như vậy.” Ánh mắt Diệp Ngọc đầy đau đớn, vô thức nắm chặt tay anh: “Bất luận là em, hay là Tố Diệp đều không đáng để anh làm vậy.”

Niên Bách Ngạn không hất tay cô ta ra, để mặc cô ta lôi kéo như thế. Anh có thể cảm nhận được cánh tay ấy đang run rẩy, đó là sự hoảng sợ và không có chỗ dựa cho những chuyện tương lai còn chưa biết sẽ ra sao: “Diệp Ngọc à! Em và Tố Diệp trong mắt anh chẳng qua chỉ giống như những đứa trẻ, đều vì những gì mình đã từng yêu thương, đã từng đánh mất mà giằn vặt đau khổ, oán trách thù hận. Hai người thật sự là hai chị em, có lúc cố chấp tới mức khiến người ta phải đau đầu. Hai người đều vì những ham muốn cá nhân mình mà lợi dụng, che giấu thậm chí lừa dối những người bên cạnh mình, không ngại khiến họ bị tổn thương. Tố Diệp giống như một con nhím, khi đối mặt bạn bè cô ấy sẽ thu hết gai nhọn của mình lại, nhưng khi đối mặt với nhà họ Diệp chúng lại luôn giương ra, sẵn sàng công kích đối phương bất cứ lúc nào. Nhưng cô ấy lại là người cô độc và yếu đuối, chỉ có những chiếc gai nhọn ấy mới có thể khiến cô ấy an toàn. Còn em thì sao, em càng giống một con công, bề ngoài dịu dàng kiêu hãnh, nhưng một khi có người xâm phạm tới bí mật trong lòng, em cũng sẽ mở rộng bộ lông để che chắn cho lòng tự trọng nhỏ bé đó của mình, thậm chí em còn mưu tính để từng từng bước hoàn thành kế hoạch của mình. Khi cần thiết em sẽ khiến đối phương phải trả giá thê thảm. Dù là em hay là Tố Diệp đều chỉ là quá khích, bản chất vốn không xấu.”

Diệp Ngọc nén nước mắt, nhanh chóng quay đầu sang bên, không muốn để Niên Bách Ngạn nhìn thấy mình khóc.

Niên Bách Ngạn thở dài, khẽ vỗ nhẹ lên bàn tay cô ta.

Một lúc lâu sau, cô ta mới nghẹn ngào nói: “Cho em thời gian suy nghĩ!”

“Được!”

Bóng tối đã ập xuống.

Con phố dài nhuộm những sắc màu rực rỡ của đèn đường.

Từng nhóm người dân túm năm tụm ba ngồi dưới gốc cây hòe, vung vẩy chiếc quạt hương bồ* trong tay, chuyện trò, uống trà, chơi cờ.

*Quạt làm bằng lá cây hương bồ.

Cuộc sống thực ra vốn dĩ rất đơn giản, cũng vì đơn giản nên mới hạnh phúc.

Nếu cuộc đời Tố Diệp ngay từ đầu đã bình dị, đơn điệu, có lẽ lúc này đây cô cũng không cần quỳ trước ảnh mẹ, cô chấp nhận dùng một cuộc sống vô vị nhất, buồn tẻ nhất để đổi lấy mạng sống của mẹ.

Cô ngước mắt lên, khóe mắt khô khốc, đau buốt, nhưng vẫn không dời mắt khỏi di ảnh mẹ. Cô rất muốn hỏi suy nghĩ thực sự trong lòng mẹ, cũng rất muốn hỏi mẹ một câu: Tại sao còn chưa dạy cô làm sao để yêu thương đã vội bỏ cô đi? Bao nhiêu năm nay, động lực chống đỡ cô chỉ có thù hận. Cô thích Tưởng Bân cũng chỉ vì có cùng chung chí hướng với anh ấy. Tưởng Bân khiến cô muốn dựa vào nhưng từ đầu tới cuối cô không nói yêu anh ấy. Cô thầm thích Đinh Tư Thừa, nhưng mối tình đơn phương này chỉ vừa mới nảy mầm đã bị cô bóp chết, vì cô biết rõ yêu thầm chỉ cần giữ trong lòng là được rồi, một khi nói ra cô sẽ chỉ đánh mất nhiều hơn.

Cô không biết làm cách nào để yêu một người.

Thế nên, khi đến cả lòng hận thù này cũng bị rút cạn, cô phải sống tiếp thế nào đây?

Cô không biết, thật sự không biết nữa rồi.

Thậm chí, cô bắt đầu thấy sợ hãi rồi.

Ánh sáng men theo khung cửa sổ nhảy vọt vào trong phòng, chiếu những vệt sáng li ti lên gương mặt cô. Phòng khách không bật đèn. Tố Đông đang ở trong bếp uống rượu giải sầu, Tố Khải ở bên nhẹ nhàng an ủi bố. Phương Tiếu Bình ngồi trong phòng ngủ, chốc chốc lại ngó ra ngoài xem tình hình thế nào, nhưng luôn bị Tố Đông quát nạt. Khi đêm xuống, Tố Đông cũng đã ngà ngà say, nằm bò lên bàn, không ngừng lẩm bẩm: Chị, em có lỗi với chị.

Tố Diệp không phải không nghe thấy những lời cậu nói trong lúc say, từng cơn đau hết trận này tới trận khác dâng lên trong tim. Phương Tiếu Bình đi vào bếp, hào phóng uống cùng Tố Đông, đồng thời ra hiệu cho Lâm Yêu Yêu. Lâm Yêu Yêu nhân cơ hội ấy vội lẻn vào phòng khách, thấy Tố Diệp vẫn ngồi thẳng lưng, quỳ dưới đất, tự nhiên thấy xót xa, vội vàng chạy tới bên cô, thấp giọng nói: “Tư Thừa sắp tới đây rồi, nhân lúc ông cậu đang say, hai bọn mình đưa cậu về nhà.”

Tố Diệp khẽ lắc đầu.

“Cậu định quỳ cả đêm thật sao? Cậu xem, mặt cậu nhợt nhạt như ma rồi, cậu đừng tự giày vò bản thân nữa có được không?” Khóe mắt Lâm Yêu Yêu đỏ quạch, nói xong kéo tay cô lại.

“Yêu Yêu!” Cô ấn chặt tay Yêu Yêu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, giọng nói nhẹ như không có chút sức lực nào: “Cậu không có gì muốn hỏi mình sao?”

Lâm Yêu Yêu thấy cô sống chết cũng không chịu đứng dậy, đành thôi, ngồi xuống đất cùng với cô, khẽ thở dài, cất giọng khàn khàn: “Tiểu Diệp! Làm chị em cũng như làm anh em, có kiếp này không có kiếp sau. Mình và cậu là bạn bè bao nhiêu năm nay rồi, sao mình không hiểu cậu chứ? Chỉ cần là chuyện cậu không muốn nói, mình sẽ không hỏi. Nhưng cậu phải hiểu rằng, bất luận cậu có làm gì, cậu cũng là người bạn tốt nhất trên đời này của Lâm Yêu Yêu, mình tuyệt đối không nghi ngờ cậu. Cho dù cậu thật sự mắc sai lầm, trong số những người đứng bên cạnh, hiểu cho cậu nhất định sẽ có mình.”

Nước mắt men theo hốc mắt, trượt xuống gò má rồi tới khóe môi, tí tách rơi xuống đất. Ngón tay Tố Diệp run run, bờ môi trắng bệch cũng run lên từng hồi, cô quay đầu nhìn Lâm Yêu Yêu, định nói gì lại thôi, một hồi lâu mới nghẹn lời thốt được mấy chữ: “Cảm ơn cậu!”

Lâm Yêu Yêu cũng bật khóc, cố gắng lau nước mắt, rồi lại giơ tay phát lên người Tố Diệp, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng khó khăn mới kìm nén được giờ lại bộc phát: “Sao cậu lại ngốc như vậy hả?” Dứt lời đôi mắt lại nhòa đi.

Trái tim Tố Diệp như bị một nhúm bông chặn lại, không thể thở nổi, rất khó chịu, thậm chí là căng lên đau đớn. Có lẽ cô thật sự mất đi quá nhiều, nhưng bên cạnh vẫn còn những người mà cô quan tâm nhất, như cậu mợ, như Tố Khải, hay cô bạn tốt kiên trì một cách ngốc nghếch Lâm Yêu Yêu này nữa.

Chuông cửa phòng khách bỗng vang lên, trong một không gian yên lặng thế này nó làm đôi tai đau buốt.

Tiếu Bình từ trong bếp ngó đầu ra. Lâm Yêu Yêu không nói gì, lập tức đứng dậy ra mở cửa. Vì chặn bởi cánh cửa, Tố Diệp không nhìn thấy người tới là ai, nhưng nghe thấy thanh âm kinh ngạc của Lâm Yêu Yêu.

Phương Tiếu Bình thấy kỳ lạ, vội vàng đi ra cửa, Tố Diệp cũng nghe thấy giọng nói có phần ngạc nhiên của mợ: “Cậu là…”

“Chào cô! Cháu tới tìm Tố Diệp!”

Là giọng nói đàn ông, thanh âm trầm thấp, ấm áp, quen thuộc ấy khiến Tố Diệp không cần quay đầu cả người cũng bất giác run lên. Ánh đèn trong phòng khách bật sáng, cô vô thức giơ tay che mắt, giữa các kẽ ngón tay xuất hiện bóng hình cao lớn của người đàn ông.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Niên Bách Ngạn khi bước vào phòng chính là Tố Diệp đang quỳ dưới đất. Mái tóc dài của cô xõa xuống vai càng lên tôn lên sắc mặt tái nhợt. Có lẽ sắc mặt cô vốn đã tái đi như vậy, chỉ có điều dưới mái tóc đen nhánh càng khiến người ta đau xót. Anh kinh hoàng, không nói câu nào, vừa định bước tới thì bị Phương Tiếu Bình chặn lại: “Rốt cuộc cậu là ai?” Giác quan thứ sáu của người phụ nữ khiến bà cảm thấy người này không đơn giản, thậm chí bắt đầu có một dự cảm chẳng lành.

“Cháu là Niên Bách Ngạn. Thưa cô, cháu muốn đưa Diệp Diệp đi!” Anh tự động báo danh còn nhấn mạnh mục đích mình tới đây.

Tố Diệp nhìn anh, các khớp xương ở cổ đều đang đau buốt.

“Niên Bách Ngạn?” Phương Tiếu Bình nhíu mày hỏi, rồi bỗng giữ chặt anh lại: “Cậu chính là Niên Bách Ngạn? Không được! Tôi không thể để cậu đưa Tố Diệp đi. Cậu mau đi đi, nơi này không hoan nghênh cậu.”

Lâm Yêu Yêu đứng bên rất sốt ruột, hết nhìn Niên Bách Ngạn rồi lại nhìn Tố Diệp, không biết nên giúp mợ hay để mặc cho hành động cả gan của Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn bị Phương Tiếu Bình giữ chặt, nhất thời cũng không thể tiến lên. Đương nhiên anh không thể có hành vi bất kính với bề trên, đành đưa mắt nhìn Tố Diệp ngồi đó không xa, ngữ khí nặng nề, nghiêm túc: “Đi theo tôi!”

Đôi mắt Tố Diệp khẽ chấn động.

Tố Khải nghe thấy có động tĩnh, vội từ nhà bếp đi ra, thấy Niên Bách Ngạn chủ động tìm tới nhà thì nhất thời sững sờ vài giây, sau đó đứng chắn trước mặt Tố Diệp theo bản năng.

“Cậu mau đi đi. Đừng tới làm phiền Tiểu Diệp nhà chúng tôi nữa.” Vì Nguyễn Tuyết Mạn, Phương Tiếu Bình cũng ghét luôn cả cái tên Niên Bách Ngạn này.

“Thưa cô, cháu cần phải nói chuyện với Tố Diệp.” Lần này Niên Bách Ngạn thật sự nhìn vào Phương Tiếu Bình nói, lời lẽ khẩn thiết.

Phương Tiếu Bình nhìn vào mắt anh, hơi ngẩn người, lát sau mới thở dài nặng nề, khuyên thật lòng: “Quan hệ của cậu và Tiểu Diệp đã quyết định hai đứa không còn gì để nói nữa rồi. Cậu mau đi đi, để cậu của Tiểu Diệp biết cậu tới đây, chưa biết chừng lại có sóng gió đấy, mau đi đi!” Bà vốn dĩ thật sự vô cùng ghét người đàn ông này. Nhưng sau khi gặp người thật, nét trầm tĩnh nghiêm nghị trên gương mặt khiến Phương Tiếu Bình cảm thấy đây không phải một người thích trêu hoa ghẹo nguyệt, đùa giỡn với tình cảm. Nhất là ánh mắt khi cậu ta nói những lời vừa rồi, kiên định và mạnh mẽ, giọng nói tuy khẩn thiết nhưng lại đầy uy lực. Mặc dù bà là người phụ nữ của gia đình, tính tình phóng khoáng nhưng dẫu sao cũng là người từng trải. Bà bắt đầu mơ hồ cảm thấy, quan hệ giữa Tiểu Diệp và cậu ta có lẽ không đơn thuần chỉ là người quyến rũ và kẻ bị quyến rũ.

Niên Bách Ngạn có đuổi thế nào cũng không đi, thấy thái độ kiên quyết của Phương Tiếu Bình, lại thấy Tố Diệp yếu đuối quỳ ở đó như một con cá sắp bị phơi khô, anh bỗng thấy sốt sắng, bất chấp tất cả sải bước tới trước, còn chưa đợi Tố Khải đứng bên kịp có phản ứng gì đã bế thốc Tố Diệp lên.

Tố Diệp không ngờ anh lại lớn mật đến vậy, cô thở dốc kinh hoàng, còn chưa kịp phản kháng đã bị anh khóa chặt trong lòng mình, muốn nhúc nhích cũng không được.

“Niên Bách Ngạn! Anh buông chị tôi ra!” Tố Khải tức giận thét lên.

Lúc này Niên Bách Ngạn mới nhìn về phía Tố Khải, đầu mày nhíu chặt: “Cô ấy còn tiếp tục quỳ thế này sẽ ngất xỉu mất!”

Tố Khải nhất thời cứng họng không thốt nên lời.

“Niên Bách Ngạn!” Tố Diệp nằm trong lòng anh, bất lực thều thào: “Anh bỏ em xuống đi!”

“Không bao giờ!” Anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt ngập tràn sự đau đớn, nhưng lời nói thì vững như bàn thạch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện