Niên Bách Ngạn là người thích sự yên tĩnh. Đây là kết luận Tố Diệp rút ra từ thói quen và nơi anh chọn để dùng bữa lần trước. Những nhà hàng anh vào đa phần đều có không gian tao nhã và yên bình. Vị trí nhà hàng chuẩn bị trước cho anh cũng yên ắng vô cùng. Lúc ăn cơm anh rất ít khi nói chuyện, động tác cũng có trật tự đâu ra đấy, thật sự thích hợp với câu “thực bất ngôn”*. Anh có thói quen sắp xếp thời gian ăn xen kẽ. Ví dụ như bữa tối, hay kể cả bữa trưa. Có lẽ anh ghét những lúc đông người.
*Nguyên văn: “Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ”: Lúc ăn cơm không trò chuyện, dễ ảnh hưởng tới tiêu hóa. Khi đã đi ngủ cũng không nên lẩm bẩm sẽ khiến tinh thần phấn chấn, ngủ không sâu giấc.
Nhưng ngoại trừ bữa trưa hôm nay, có lẽ vì đột nhiên xảy ra chuyện. Cũng may nhà hàng nằm xa khu vực náo nhiệt, đại đa số mọi người dùng bữa đều im lặng, chỉ có tiếng đàn violon du dương chầm chậm vang lên. Tố Diệp rất thích tiếng đàn violon, vì mỗi lần nghe được âm thanh của loại nhạc cụ này, cô luôn liên tưởng tới một bữa tối sang trọng của tầng lớp thượng lưu, khắp nơi là những công tử điển trai cao quý với giày da áo véc, cùng với những người đẹp trắng trẻo thướt tha.
Đáng tiếc, giờ phút này, động tác của Tố Diệp chỉ góp phần làm cụt hứng đối phương. Cô chẳng màng xung quanh, ngồi xoa bóp cánh tay, chốc chốc còn khẽ véo bắp thịt, đến cả Niên Bách Ngạn ngồi đối diện cũng lo lắng, cánh tay bé tý như càng châu chấu đó của cô không biết có phải đã đứt rồi không.
“Bác sỹ Tố! Cô còn bao nhiêu mặt mà tôi chưa biết?” Kỳ thực, anh chưa từng gặp người phụ nữ nào có thể đánh ngã đàn ông chỉ với một cánh tay, cũng không biết lúc đó cô phòng vệ chính đáng trong lúc cấp bách hay mèo mù vớ cá rán. Thật không ngờ cô còn là một người mạnh mẽ đến vậy.
“Anh Niên! Anh vốn dĩ cũng có hiểu gì về tôi đâu.” Tố Diệp cúi xuống nhìn cánh tay đỏ ửng lên của mình, trong lòng thầm lẩm bẩm cổ của gã đàn ông đó cứng thật. Đối với sự tò mò của Niên Bách Ngạn, cô cũng chẳng hơi đâu trả lời rõ ràng hơn.
Niên Bách Ngạn mỉm cười, một lúc sau thấy cô vẫn ngồi nắn bóp cánh tay, anh chỉ biết lắc đầu, đưa tay ra kéo cánh tay của cô lại. Tố Diệp sững sờ: “Làm gì vậy?”, nói xong cô liền rút tay về.
Anh mạnh tay hơn một chút, có phần cưỡng chế khiến cô không cựa quậy được, rồi nhìn xuống cánh tay cô. Anh bất ngờ lấy ngón cái day nhè nhẹ lên phần da đã sưng tấy, khẽ nhíu mày: “Đau lắm à?”
Không đau.
Khi ngón tay anh chạm nhẹ vào da thịt cô, cô chỉ thấy hơi ngưa ngứa. Lòng bàn tay anh rắn chắc và ấm áp, những những ngón tay thon dài lại hơi lạnh, lúc tiếp xúc với da cô, hơi lạnh đó nhanh chóng ngấm vào cơ thể. Cái thô ráp của anh kết hợp với cái nhẵn mịn của cô hình thành một sự tương phản rõ rệt, tâm trạng bất giác thấy hỗn loạn.
“Không sao.” Vành tai cô bỗng nóng bừng. Cô rút mạnh tay về.
Niên Bách Ngạn cũng không cưỡng ép nữa, khẽ đáp: “Cũng may, chưa bị thương tới xương.”
Tố Diệp cố gắng nặn ra một nụ cười, không nói thêm gì nữa.
Một bữa trưa thịnh soạn nhanh chóng được bưng lên. Từ điểm tâm tới các món chính, từ món canh tới món tráng miệng, cái gì cũng có. Trước giờ Tố Diệp vẫn không kiềm chế được khi thấy các món ngọt. Sau khi cô đã ăn sạch cả đĩa mới phát hiện, Niên Bách Ngạn ngồi đối diện đang im lặng nhìn cô, làm như rất có hứng thú với tướng ăn uống của cô vậy.
Ánh mắt anh sâu xa tĩnh mịch, khiến cô liên tưởng tới một đại dương rộng lớn yên bình.
“Thật ngại quá! Tôi ăn hết các món điểm tâm rồi.” Cô thu lại ánh mắt, ít nhiều cũng cảm thấy xấu hổ.
“Không sao, tôi gọi cho cô đấy.”
Tố Diệp khẽ cười, đặt bộ đồ ăn trên tay sang bên cạnh, sau đó giơ tay ra trước mặt anh. Niên Bách Ngạn khẽ nhướn mày.
“Tiền!” Cô tốt bụng nhắc nhở.
Lúc này Niên Bách Ngạn mới hiểu ra, ánh mắt cơ hồ như che giấu một nụ cười nhạt nhòa, nhìn cô có phần khó xử: “Cô cũng thẳng thắn quá đấy.” Cô đúng là khác hẳn những người con gái khác, mặc dù có vẻ khôn lỏi nhưng lại rất đáng yêu.
*Nguyên văn: “Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ”: Lúc ăn cơm không trò chuyện, dễ ảnh hưởng tới tiêu hóa. Khi đã đi ngủ cũng không nên lẩm bẩm sẽ khiến tinh thần phấn chấn, ngủ không sâu giấc.
Nhưng ngoại trừ bữa trưa hôm nay, có lẽ vì đột nhiên xảy ra chuyện. Cũng may nhà hàng nằm xa khu vực náo nhiệt, đại đa số mọi người dùng bữa đều im lặng, chỉ có tiếng đàn violon du dương chầm chậm vang lên. Tố Diệp rất thích tiếng đàn violon, vì mỗi lần nghe được âm thanh của loại nhạc cụ này, cô luôn liên tưởng tới một bữa tối sang trọng của tầng lớp thượng lưu, khắp nơi là những công tử điển trai cao quý với giày da áo véc, cùng với những người đẹp trắng trẻo thướt tha.
Đáng tiếc, giờ phút này, động tác của Tố Diệp chỉ góp phần làm cụt hứng đối phương. Cô chẳng màng xung quanh, ngồi xoa bóp cánh tay, chốc chốc còn khẽ véo bắp thịt, đến cả Niên Bách Ngạn ngồi đối diện cũng lo lắng, cánh tay bé tý như càng châu chấu đó của cô không biết có phải đã đứt rồi không.
“Bác sỹ Tố! Cô còn bao nhiêu mặt mà tôi chưa biết?” Kỳ thực, anh chưa từng gặp người phụ nữ nào có thể đánh ngã đàn ông chỉ với một cánh tay, cũng không biết lúc đó cô phòng vệ chính đáng trong lúc cấp bách hay mèo mù vớ cá rán. Thật không ngờ cô còn là một người mạnh mẽ đến vậy.
“Anh Niên! Anh vốn dĩ cũng có hiểu gì về tôi đâu.” Tố Diệp cúi xuống nhìn cánh tay đỏ ửng lên của mình, trong lòng thầm lẩm bẩm cổ của gã đàn ông đó cứng thật. Đối với sự tò mò của Niên Bách Ngạn, cô cũng chẳng hơi đâu trả lời rõ ràng hơn.
Niên Bách Ngạn mỉm cười, một lúc sau thấy cô vẫn ngồi nắn bóp cánh tay, anh chỉ biết lắc đầu, đưa tay ra kéo cánh tay của cô lại. Tố Diệp sững sờ: “Làm gì vậy?”, nói xong cô liền rút tay về.
Anh mạnh tay hơn một chút, có phần cưỡng chế khiến cô không cựa quậy được, rồi nhìn xuống cánh tay cô. Anh bất ngờ lấy ngón cái day nhè nhẹ lên phần da đã sưng tấy, khẽ nhíu mày: “Đau lắm à?”
Không đau.
Khi ngón tay anh chạm nhẹ vào da thịt cô, cô chỉ thấy hơi ngưa ngứa. Lòng bàn tay anh rắn chắc và ấm áp, những những ngón tay thon dài lại hơi lạnh, lúc tiếp xúc với da cô, hơi lạnh đó nhanh chóng ngấm vào cơ thể. Cái thô ráp của anh kết hợp với cái nhẵn mịn của cô hình thành một sự tương phản rõ rệt, tâm trạng bất giác thấy hỗn loạn.
“Không sao.” Vành tai cô bỗng nóng bừng. Cô rút mạnh tay về.
Niên Bách Ngạn cũng không cưỡng ép nữa, khẽ đáp: “Cũng may, chưa bị thương tới xương.”
Tố Diệp cố gắng nặn ra một nụ cười, không nói thêm gì nữa.
Một bữa trưa thịnh soạn nhanh chóng được bưng lên. Từ điểm tâm tới các món chính, từ món canh tới món tráng miệng, cái gì cũng có. Trước giờ Tố Diệp vẫn không kiềm chế được khi thấy các món ngọt. Sau khi cô đã ăn sạch cả đĩa mới phát hiện, Niên Bách Ngạn ngồi đối diện đang im lặng nhìn cô, làm như rất có hứng thú với tướng ăn uống của cô vậy.
Ánh mắt anh sâu xa tĩnh mịch, khiến cô liên tưởng tới một đại dương rộng lớn yên bình.
“Thật ngại quá! Tôi ăn hết các món điểm tâm rồi.” Cô thu lại ánh mắt, ít nhiều cũng cảm thấy xấu hổ.
“Không sao, tôi gọi cho cô đấy.”
Tố Diệp khẽ cười, đặt bộ đồ ăn trên tay sang bên cạnh, sau đó giơ tay ra trước mặt anh. Niên Bách Ngạn khẽ nhướn mày.
“Tiền!” Cô tốt bụng nhắc nhở.
Lúc này Niên Bách Ngạn mới hiểu ra, ánh mắt cơ hồ như che giấu một nụ cười nhạt nhòa, nhìn cô có phần khó xử: “Cô cũng thẳng thắn quá đấy.” Cô đúng là khác hẳn những người con gái khác, mặc dù có vẻ khôn lỏi nhưng lại rất đáng yêu.
Danh sách chương