“Thế nên, mục đích của tôi là khách hàng còn anh muốn tận dụng cơ hội kinh doanh, mỗi người tận lực làm tròn trách nhiệm của riêng mình. Số tiền dư ra trên chi phiếu coi như là thù lao tôi giúp anh đánh thắng trận chiến này.” Tâm trạng Tố Diệp thoải mái hơn một chút, lại bắt đầu trở nên đểu giả: “Đừng nói gì tới tiền đặt cọc nữa, cũng không cần mời mọc thêm. Tôi cảm thấy tờ chi phiếu này đã giải quyết triệt để ân oán giữa anh và tôi rồi, chúng ta không ai nợ ai.”

Niên Bách Ngạn nhìn cô giở giọng, lông mày khẽ nhướn lên: “Ân oán?”

“Lỡ lời, ha ha!” Tố Diệp vội vàng sửa lại: “Anh cứ đặt trọng tâm vào bốn chữ “không ai nợ ai” là được rồi.”

“Chuyện này…” Niên Bách Ngạn cười khẽ, làm như đang suy nghĩ nhưng kỳ thực đã đánh trúng tim đen của cô: “Cho dù cô muốn hai chúng ta thanh toán sòng phẳng, chưa chắc giáo sư Đinh của các cô đã chấp nhận.”

Tay Tố Diệp đang cầm ly nước bỗng sững lại, đá trong cốc nước hoa quả bốc hơi lạnh khiến đầu ngón tay cô tê dại. Mặc dù trên khóe môi vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt, nhưng sâu trong lòng cô cũng lạnh lẽo không kém gì nơi đầu ngón tay chạm phải. Cô biết giáo sư Đinh có ý định lôi kéo một khoản đầu tư lớn để làm nghiên cứu khoa học. Niên Bách Ngạn đã xuất hiện ở văn phòng, chứng tỏ rất có khả năng anh ta chính là nhà đầu tư lớn nhất đó.

“Anh Niên! Tôi đã nói con người tôi làm việc không có đạo đức nghề nghiệp.” Nói tới đây Tố Diệp ngừng lại giây lát. Giáo sư Đinh dù sao cũng là bố của Đinh Tư Thừa, một khi khoản tiền đầu tư này thật sự vì cô mà bị hủy bỏ, bản thân cô cũng sẽ cảm thấy áy náy trong lòng. Tuy vậy cũng không thể để mặc người đàn ông trước mặt quen thói uy hiếp người khác được. Nghĩ một lúc, cô lại lên tiếng, thái độ có phần cứng rắn: “Thêm nữa, trên đời này không chỉ có một mình anh Niên là nhà đầu tư.”

Niên Bách Ngạn nghe thấy câu này, không tức giận mà bỗng bật cười, chỉ có điều nụ cười này dường như còn có ý nghĩa sâu xa khác: “Đúng vậy! Bác sỹ Tố nói đúng lắm, trên đời này không chỉ có mình tôi là nhà đầu tư.”

Nói chuyện đến giờ này, không khí giữa hai người dần gượng gạo, một sự yên lặng đầy ngượng ngập. Khi Tố Diệp còn đang suy nghĩ phải đáp lại lời đó của anh như thế nào thì anh lại lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng.

“Nhưng phàm dù là việc khó đến mấy cũng có cách giải quyết. Cũng giống như thành kiến của cô đối với Tinh Thạch, cứ nói ra, chưa biết chừng tôi có thể giúp cô.”

Tố Diệp xiết mạnh chiếc ly, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu chặt, ánh mắt cũng bất giác trở nên lạnh giá: “Tôi không hiểu ý của anh Niên!”

“Tất cả mọi người đều nghĩ đủ mọi cách để tiếp cận Tinh Thạch, khao khát được đến đó làm việc. Chỉ có cô mỗi khi nghe thấy hai chữ “Tinh Thạch” là như ngồi trên đống lửa.” Từ đầu tới cuối Niên Bách Ngạn vẫn ngồi im, tựa lưng vào ghế. Ánh mắt của anh rất dữ, lời lẽ cũng sắc bén, nói đúng trọng tâm, thần sắc và thái độ vô cùng thản nhiên.

“Anh Niên! Tôi chỉ biết gây khó dễ cho người khác không phải hành vi của người quân tử. Trên đời này có vô số bác sỹ tâm lý, những người nguyện dành tâm huyết cả đời cho Tinh Thạch cũng nhiều vô kể. Thế nên tôi thật không hiểu tại sao anh cứ nhất quyết phải làm khó cho tôi? Anh có hiểu gì về tôi không? Chúng ta thân thiết lắm sao? Tôi không cần phải nhận ân huệ này của anh.” Nỗi bực tức đè nén trong lồng ngực hết lần này tới lần khác, ngữ khí của cô cũng trở nên nóng nảy.

Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn chẳng hề sốt sắng, anh nói ra một câu khiến sắc mặt Tố Diệp đột ngột thay đổi: “Tố Diệp, 28 tuổi, độc thân. Bố mẹ chết trẻ, từ nhỏ được cậu nuôi lớn. Sau khi tốt nghiệp đại học trong nước thì ra nước ngoài học chuyên sâu. Rất có năng khiếu trong ngành phân tích hành vi. Khi học nghiên cứu sinh để chuyển đổi chuyên ngành, chủ công về phân tích tâm lý. Tay chân nhanh nhẹn, sở thích rộng khắp, nhưng phàm là những hoạt động kích thích, mạo hiểm đều có tìm hiểu qua, đặc biệt là say mê nhảy dù và leo núi. Lần lượt đã chinh phục qua đỉnh Muztag Ata, Chogolisa, Cho Oyu của Trung Quốc; đỉnh Dhaulagiri, Kangchenjunga của Nepal, là đội trưởng chủ lực của đội chinh phục đỉnh Everest. Sáu năm trước, trong cuộc thi leo núi toàn thế giới, ở độ cao 8000m so với mặt nước biển, cũng tức là trên đỉnh Manaslu của Nepal, bạn trai không may gặp nạn. Từ đó về sau không bao giờ đặt chân tới Nepal nữa.” Nói tới đây anh hơi ngừng lại, ánh mắt sâu thẳm như biển khơi: “Tại sao nhất định phải tìm cô, lý do rất đơn giản. Một người đã từng tận mắt chứng kiến bạn trai của mình rơi từ trên đỉnh núi xuống, nhưng vẫn chữa khỏi hết bệnh nhân tâm lý này tới bệnh nhân tâm lý khác, chứng tỏ tố chất tâm lý của cô vô cùng tốt. Cô, chính là người mà tôi cần.”

*Muztag Ata: 7546m

Chogolisa: 7665m

Cho Oyu: 8188m

Dhaulagiri: 8167m

Kangchenjunga: 8586m
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện