Đương nhiên Niên Bách Ngạn nghe ra được ý cô, thế nên sau khi nghe cô nói lấp lửng nửa chừng câu cuối cùng, anh liền rút ví tiền ra: “Ít nhiều gì cũng để lại cho tôi một chút tiền đổ xăng.”

Ví tiền ấy không lòe loẹt, là một chiếc ví da thủ công kiểu nhỏ màu đen tuyền. Nó cũng gọn gàng và thầm lặng như chính chủ của nó vậy. Nhìn thấy nó hai mắt Tố Diệp sáng rực lên. Đương nhiên, cái khiến hai mắt cô sáng như hai chiếc đèn pha còn là hình chủ tịch Mao bên trong ví.

“Cái này à… Không có công không hưởng lộc mà.” Cô liền tỏ ra ngoan ngoãn, giọng nói uyển chuyển đi nhiều, nhưng trong lòng thì đang thầm tính toán số tiền có trong ví.

Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Cô cũng nói rồi đấy, đĩa nhạc gốc đắt lắm mà.”

“Kể cũng phải.” Tố Diệp cuống quýt đón lấy chiếc ví, mở ra. Trong ví chẳng có những chiếc thẻ hội viên, chẳng có những chiếc thẻ ngân hàng của CCB, HSBC, ngân hàng Trung Quốc được xếp gọn gàng ngăn nắp. Các ngăn chỉ có những tờ tiền xanh quyến rũ và một ít ngoại tệ. Ví tiền thật sự quá sạch sẽ, sạch sẽ tới mức chỉ có tiền.

Cô vốn chẳng cần ngoại tệ, rút từ trong ra mấy tờ tiền rồi cười tít mắt nói: “Có cửa hàng chuyên bán đĩa gốc, thậm chí có những bản không còn in lại nữa. Anh yên tâm, nhạc tôi chọn đảm bảo anh sẽ thích.” Cô lại huơ huơ tờ tiền trong tay trước mặt anh: “Tôi chỉ lấy của anh 20% phí trung gian, không lấy thêm một đồng nào của anh đâu.”

“Ừm.”

Niên Bách Ngạn lại phát huy sở trường kiệm lời vàng ngọc của mình. Tố Diệp cũng chẳng màng tới việc phân tích tâm tư của anh, chỉ mải đút ngay tiền vào ví của mình. Nhân lúc xe giảm tốc độ, Niên Bách Ngạn liếc mắt nhìn cô. Cô đang cúi đầu đếm tiền, như một con chuột vui quên đường về. Khóe môi anh bất giác cong lên.

Càng về đêm không khí càng náo nhiệt. Xe xuyên qua khu Sanlitun rực rỡ đèn đường, qua bóng những hàng ngân hàng dưới ánh trăng, Niên Bách Ngạn cho xe dừng vào một tiểu khu.

Tiểu khu rất yên tĩnh, hoàn toàn đối lập với khu Sanlitun ồn ào cách đó không xa, nghiệm chứng cho mong muốn “giữ được lòng thanh tịnh trong phồ phường ồn ã”.

“Cô sống ở nhà A?” Tắt máy xong, ngữ khí của Niên Bách Ngạn có phần kinh ngạc.

“Đúng vậy! Là vị trí đẹp nhất trong khu nhà cao cấp này, nhưng tôi lại thuê được với giá hời.” Tố Diệp với lấy túi xách của mình: “Có muốn lên thăm quan một chút không, tiện thể uống tách trà?”

“Tham quan thì không dám.” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng đáp, nhưng câu tiếp theo lại giống như có ý sâu xa: “Chỉ có điều nếu cô dám mời, tôi cũng dám lên thưởng thức trà của cô.”

Động tác của Tố Diệp đột ngột dừng lại, thấy anh có ý trêu chọc, cô lập tức giơ tay lên giải thích: “Cái đó… Tôi không có ý gì đâu.”

Đến nhà tôi chơi hay lên nhà chơi, mấy câu đại loại như thế này, trong thế giới của những người thành niên đã không còn đơn thuần như thời thơ ấu nữa. Trời càng lúc càng tối, một câu mời vô tâm của cô lọt vào tai người khác ít nhiều cũng sẽ thay đổi ý nghĩa. Niên Bách Ngạn là người có lòng. Chắc là những người phụ nữ xung quanh anh không ít người đã chủ động đưa ra lời mời. Nhưng thực tế đó thật sự chỉ là một câu khách sáo của cô mà thôi.

Lo chuyện này càng giải thích càng tối nghĩa, cô dứt khoát bổ sung thêm một câu: “Bây giờ đúng là cũng muộn rồi, hôm khác mời anh cũng không muộn.”

“Được!” Niên Bách Ngạn cũng không làm khó cô nữa, khóe môi khẽ biến động, khó mà nhận ra.

Tố Diệp xuống xe, sau khi Niên Bách Ngạn hạ kính cửa xe xuống, cô mỉm cười, tự nhiên đáp lại: “Vẫn phải cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

Niên Bách Ngạn đặt tay lên vô-lăng. Đèn xe và màn đêm giao hòa thành một luồng ánh sáng khi tỏ khi mờ, lướt qua gương mặt anh. Những đường nét trên khuôn mặt ấy nhìn nghiêm túc nhưng có thêm một vẻ thong dong. Anh lên tiếng: “Hai chữ “cảm ơn” đối với tôi mà nói, trọng lượng không quá nặng.”

Ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, cô hiểu rất rõ. Cô nhún vai: “Nhưng chỉ vì anh hùng cứu mỹ nhân mà bắt tôi nộp vũ khí đầu hàng, anh cũng quá xem nhẹ sự kiên trì của tôi rồi. Tôi nói rồi, sự nhiệt thành của tôi với Tinh Thạch không cao, anh Niên vẫn nên mời người tài khác là hơn.”

“Cô hiểu lầm ý của tôi rồi.” Niên Bách Ngạn mỉm cười, bất ngờ nói: “Tôi chỉ cảm thấy, sau khi cô lấy danh nghĩa đĩa nhạc gốc tiện thể cắt xén luôn cả tiền phạt trong ví của tôi ra, thì một câu cảm ơn qua loa như vậy hình như thành ý hơi ít.”

Nụ cười trên môi Tố Diệp bắt đầu gượng gạo, ấp úng nửa ngày mới thốt ra một câu: “Đối với anh chẳng qua cũng chỉ là bứt một sợi lông trên con ngựa quý thôi mà.*”

*Ý nói: Chỉ lấy một phần rất nhỏ trong một thứ quý giá.

“Tối nay nghỉ ngơi sớm đi.” Niên Bách Ngạn mím môi, sau khi khởi động xe lại bất ngờ đáp trả một câu: “Còn nữa, lần sau nếu nhìn thấy tôi ở trước cửa khách sạn, hoàn toàn có thể đường hoàng xuống xe, chúng ta cùng nhau đi ăn đêm, cảm giác cũng không tồi.”

Dứt lời, chiếc xe phóng vụt đi.

Cả người Tố Diệp vẫn còn sững sờ, đứng đực ra đó, hồi lâu sau mới có phản ứng lại: “Niên Bách Ngạn, anh…” Cô cúi đầu nhìn xuống, rồi hét lên theo sau chiếc xe: “Này! Ca-vát của anh!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện