Liền sau đó, Lâm cô nương bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể về Đinh Tư Thừa của cô ấy, oán trách anh ấy đến tỉnh khác nhận một ca bệnh vẫn chưa quay về, chẳng khác nào một người vợ oán trách chồng. Tố Diệp suốt buổi chỉ mím môi mỉm cười, lắng nghe những lời kêu ca của bạn, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Chẳng mấy chốc Lâm Yêu Yêu đã sơn xong móng chân, không ngừng ngồi rung rung đôi chân dưới bầu không khí mát mẻ, cuối cùng nói: “Đúng rồi! Quên mất không buôn với cậu một chuyện rất lá cải.”

“Đã là chuyện lá cải thì có gì hay ho mà kể.” Trước nay Tố Diệp chẳng có mấy hứng thú với mấy câu chuyện “thượng vàng hạ cám”.

“Đây tuyệt đối là tin tức động trời.” Lâm Yêu Yêu ra vẻ thần bí: “Hôm qua trước khi tan làm mình mới được biết. Thì ra tổng giám đốc của công ty bọn mình có một thân thế không hề đơn giản.”

Tố Diệp đang với lấy miếng dưa hấu bỗng khựng lại, nói rất nhanh và rất khẽ: “Có thể ngồi lên được vị trí đó, thân thế đương nhiên không đơn giản rồi.”

“Mình nghe nói tập đoàn Tinh Thạch vốn dĩ là tâm huyết của hai gia đình, trong đó có một phần cổ phần là thuộc về nhà họ Niên. Mình vốn dĩ còn tưởng Niên Bách Ngạn là tổng giám đốc được mời từ ngoài về, không ngờ anh ta cũng coi như đang dốc sức vì sự nghiệp kinh doanh của gia đình mình.” Lâm Yêu Yêu lấy tay làm quạt, vừa quạt lên móng chân vừa nói: “Còn nữa, cậu có biết anh ta chính là rể hiền của nhà họ Diệp không?”

Tố Diệp lặng im ngồi đó, không trả lời, chỉ chầm chậm ăn dưa hấu.

“Mình đang nói chuyện với cậu đấy.” Lâm Yêu Yêu lấy khuỷu tay huých nhẹ vào người cô.

“Hả? À… mình cũng vừa mới biết thôi.” Tố Diệp không tập trung chú ý cho lắm, nói xong câu này, cô bổ sung thêm: “Dưa hấu năm nay sao chẳng ngọt chút nào vậy, khó ăn chết đi được.”

Cô bưng đĩa dưa lên, chuẩn bị đem tất cả đổ vào thùng rác.

Lâm Yêu Yêu chặn đường cướp lại: “Đừng có lãng phí!”, nói rồi cô ấy cũng cầm một miếng lên bỏ vào miệng: “Cũng ngọt đấy chứ. Vị giác của cậu không ổn à?” Dứt lời cô ấy lại quay về với chủ đề ban nãy: “Thật không ngờ anh ta lại lấy thiên kim nhà họ Diệp. Không biết kiếp trước anh ta tu được phúc phận gì. Này, mình nghe nói cô ta cũng xinh đẹp lắm, lại không kênh kiệu ra vẻ tiểu thư, đứng bên cạnh tổng giám đốc Niên cứ như con chim nhỏ quấn quýt bên người.”

“Cậu gặp rồi à?”

“Mình vừa mới vào công ty sao đã may mắn gặp nhanh thế được.” Lâm Yêu Yêu lau tay: “Đều là nghe mấy nhân viên cũ nói cả đấy. Cô tiểu thư nhà đó hình như là mù tịt về chuyện kinh doanh, thế nên rất ít khi tới công ty. Cũng may cô ta lấy được tổng giám đốc Niên, nếu không lấy ai gánh vác việc kinh doanh của nhà họ Diệp?”

Tố Diệp hừ một tiếng: “Lẽ nào cậu không nghe nói nhà họ Diệp còn một cậu con trai sao?”

“Ý cậu là Diệp Uyên?” Lâm Yêu Yêu nhướn mày: “Thôi bỏ đi! Tay Diệp Uyên đó đúng là cậu con trai độc nhất của nhà họ Diệp, nhưng từ trên xuống dưới trong công ty có ai không biết hắn ta là kẻ phá gia chi tử điển hình. Từ sáng tới tối bỏ bê công việc, nghe nói cũng ù ù cạc cạc với việc kinh doanh. Cậu nói xem, cái nhà họ Diệp đó chẳng biết đã tạo nghiệp chướng gì, một trai một gái chẳng ai thành thạo việc kinh doanh. Nếu không, ông cụ đã chẳng phải giao toàn bộ công việc trong công ty cho một mình Niên Bách Ngạn xử lý.”

Cô cười khẩy. Đúng rồi, nếu không phải gây ra quá nhiều tội lỗi, sản nghiệp nhà họ Diệp cũng không đến mức phải rơi vào tay người khác. Cô không tin tay Niên Bách Ngạn đó không có chút tư lợi nào. Mặc dù cô không rõ nhà họ Diệp và nhà họ Niên rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng một người thông minh tài giỏi như Niên Bách Ngạn lại cam tâm tình nguyện để nhà họ Diệp vượt lên nhà họ Niên sao? Đối với việc này cô không muốn bình luận thêm.

Nếu thật sự có một ngày như vậy, thì đúng là báo ứng của nhà họ Diệp đã tới. Dẫn sói vào nhà, cuối cùng sẽ bị ăn sạch sẽ. Nói thật lòng, cô còn mong chờ ngày đó sẽ tới.

“À đúng rồi.” Lâm Yêu Yêu đột nhiên nhớ ra chuyện gì, vội nắm chặt lấy tay Tố Diệp: “Thời gian này cậu và người đàn ông đó qua lại thân thiết như vậy. Thành thật khai báo với mình đi, hai người có “nối lại tình xưa” không đấy?”

“Người đàn ông nào?” Tố Diệp ra vẻ sống dở chết dở, không một chút tinh thần.

“Đừng có giả vờ! Cậu biết mình nói ai mà.” Lâm Yêu Yêu bĩu môi, giơ ba ngón tay lên búng vào đầu cô.

Tố Diệp mặc kệ, uể oải đáp: “Mình đã nói với cậu một vạn tám ngàn lần rồi, mình với anh ta hoàn toàn trong sáng, cái gì mà “nối lại tình xưa”? Đừng có nói khó nghe như vậy. Chính cậu cũng nói đấy thôi, người ta là duyên phận vàng ngọc trời ban, sao mình lại không biết điều, chen thêm một chân vào để thêm phần náo nhiệt chứ?”

“Coi như cậu còn lương tri, không làm mình mất mặt.” Lâm cô nương vui ra mặt, ôm chặt cô vào lòng: “Nếu Niên Bách Ngạn mà còn độc thân, mình sẽ bất chấp mọi gian nguy để làm mối cho hai người. Nói thật, Niên Bách Ngạn là một người đàn ông ưu tú. Đáng tiếc, thời đại này đúng là hoa đẹp còn chưa nở hết đã bị mấy cô gái nhanh tay hái mất rồi. Nhưng mà cậu yên tâm, dù gì chúng ta cũng được ông trời sắp đặt cho ở chung bao nhiêu năm, rồi lại mặt dày làm chị em của nhau, sao mình có thể nhẫn tâm nhìn cậu cô độc cả đời được. Có “hàng tốt” mình nhất định sẽ mang đầy đủ tới trước mặt cậu, để nữ vương giá lâm, trái ôm một người, phải ôm một người.”

“Cảm ơn cậu, không cần đâu.” Tố Diệp rùng mình, nổi hết cả da gà.

Lâm Yêu Yêu nhìn cô chân thành: “Bạn yêu à! Người phải bước lên chỗ cao mới nhìn thấy được những phong cảnh đẹp hơn. Mình biết cậu luôn có một vướng mắc trong lòng. Nhưng chuyện đã qua rồi cậu hãy để cho nó qua đi. Chẳng lẽ cậu định ôm quá khứ sống suốt cuộc đời sao? Cậu cũng phải lấy chồng sinh con chứ? Thật sự muốn học Dương Lệ Bình* mình còn chưa đồng ý ấy chứ.” Từ đầu tới cuối cô ấy không nói ra cái tên Tưởng Bân, có lẽ sợ động vào nỗi đau của Tố Diệp.

*Dương Lệ Bình: Là một diễn viên múa của Trung Quốc có hai đời chồng.

Tố Diệp vẫn cười khẽ: “Mình đâu có yếu đuối như cậu nói chứ. Chỉ là trước mắt mình không muốn yêu đương mà thôi. Được rồi, cậu cũng đừng lo cho mình nữa.”

“Cậu nói thế là nói thừa rồi. Đổi lại là người khác mình chẳng hơi đâu quan tâm.” Lâm Yêu Yêu giả vờ giận dỗi.

Tố Diệp mím môi cười, chủ động nhào vào người cô ấy: “Cậu không biết bây giờ bắt đầu thịnh hành tình yêu bách hợp sao? Mình cảm thấy có cậu ở bên mình cả đời cũng tốt lắm. Người ta hay nói, tình yêu giữa những người đồng giới vô cùng thuần khiết.”

Câu nói này đã đạt được mục đích khiến Lâm Yêu Yêu sợ run cả người, đẩy cô ra không hề khách khí: “Người ta thường bảo bác sỹ không tự chữa được bệnh cho mình. Mình thấy cậu cũng phải đi khám bác sỹ tâm lý rồi đấy, bị bệnh nhân của cậu lây bệnh rồi phải không.”

Tố Diệp ở bên cạnh hớn hở ra mặt.

Đêm mùa hạ, sốt ruột bất an, đèn đường chiếu sáng khắp thành phố Bắc Kinh.

Khi Tố Diệp bị đánh thức bởi tiếng kêu và tiếng nhạc bên tai như bao lần, có bóng xe vụt qua khung cửa sổ, cây ngô đồng phản chiếu những hình bóng mơ hồ lên lớp cửa thủy tinh. Cô ngồi dậy, trán ướt rượt mồ hôi, người dính nhơm nhớp, cực kỳ khó chịu.

Cô ngước lên nhìn đồng hồ, vẫn chẳng có gì thay đổi.

Gương mặt Tố Diệp mỏi mệt, nhưng chẳng còn cảm giác buồn ngủ. Cô đi chân trần bước vào nhà tắm, bật vòi sen lên mức mạnh nhất.

Quầng sáng màu vàng nhạt hòa lẫn với từng giọt nước lấp lánh như từng sợi ánh sáng bay lượn, bao phủ lên từng đường cong đầy đặn khêu gợi của người con gái. Tố Diệp đứng dưới vòi nước, ngẩng đầu lên, để mặc cho làn nước mát lạnh táp vào mặt. Dần dần, tiếng gọi và điệu nhạc hành hạ cô bao năm qua cũng xa dần.

Từng giọt nước men theo mái tóc dài của cô, rơi xuống đất, mái tóc đen nhánh trải dài ra sau lưng cô, nổi bật lên nét khỏe khoắn rực rỡ, dưới mái tóc đen là làn da trắng, vừa như tuyết mùa đông vừa mềm mại như gấm, khuấy đảo trái tim.

Cái giá của sự tỉnh táo chính là hồi ức.

Tố Diệp lại nhớ về rất nhiều chuyện trước đây, những kỷ niệm ấy như từng bức ảnh, dần tái hiện lên trước mắt cô. Mép của chúng rất sắc nhọn. Mỗi khi có một tấm ảnh bay ngang qua, nó lại cứa mạnh vào trái tim cô.

Đau đớn, thậm chí là rỉ máu.

Thậm chí đứng dưới vòi nước, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh ngập tràn.

Đó là một bức ảnh cũ đã ố vàng. Trong ảnh, mẹ cô đang nằm trên giường bệnh, trong tay nắm chặt một tấm ảnh của một người đàn ông. Cô khi đó còn nhỏ xíu, bất lực nằm bò xuống bên cạnh mẹ, nước mắt thấm đẫm tấm ảnh. Cô ngắm nhìn gương mặt vốn xinh đẹp như một đóa hoa giờ dần héo úa. Nhưng, người đàn ông trên bức ảnh đó lại chưa hề xuất hiện.

Cho tới khi, bàn tay mẹ men theo gò má cô từ từ trượt xuống, tấm ảnh từ đầu ngón tay bay tới trước cửa sổ. Khoảnh khắc ấy, dường như cô thấy máu đỏ ngập trời. Cô nhìn thấy cậu và mợ ôm lấy người mẹ đã qua đời của mình bật khóc nức nở. Cậu em trai Tố Khải siết chặt tay cô, tựa hồ cũng đang muốn dùng chút sức lực bé nhỏ của mình để an ủi cô.

Nhưng… lúc đó cô đã khóc sao? Tố Diệp đột ngột tắt vòi hoa sen, cả người run lên bần bật. Chiếc gương lớn sát đất bị lu mờ bởi hơi nước. Cô đưa tay nhẹ nhàng lau sạch. Trong gương hiện lên một gương mặt tái nhợt đến kinh người.

Đúng thế, năm đó khuôn mặt cô cũng nhợt nhạt thế này. Giây phút mẹ cô nhắm mắt, cô chỉ cảm thấy tất cả máu trong người như bị rút sạch. Tóc cô lạnh ngắt, ngón tay cũng lạnh ngắt, sự lạnh lẽo ấy không khác nào như bị rơi xuống cả một tảng băng.

Cô không khóc, chỉ ngất đi.

Từ ngày hôm đó, cậu cô đã nghiêm khắc răn đe cô: Từ nay về sau không được phép có bất kỳ liên hệ nào với những người mang họ Diệp. Còn cô, cũng thầm nhắc nhở bản thân: Nếu sau này thật sự có quan hệ gì đó với nhà họ Diệp, vậy thì, cô nhất định sẽ không để họ được sống yên ổn!

Trong gương, Tố Diệp đã khóc.

Cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu nổi, một người đàn ông sắt đá như thế, một người đàn ông đã ân đoạn nghĩa tuyệt như thế, tại sao mẹ cô vẫn nhung nhớ không quên?

Cho dù đã từng tổn thương, đau đớn sâu sắc, trước lúc lâm chung, bà vẫn muốn được một lần ngắm bức ảnh của ông ta!

Người đàn ông đó, chính là Diệp Hạc Phong!

Tố Diệp nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, giơ tay lau mạnh những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt.

Mẹ, người đàn ông đó, không xứng đáng đâu!

Trở về phòng ngủ, quanh cô chỉ còn lại sự quạnh vắng.

Đứng trước cửa sổ, cô có thể nhìn thấy con đường với những quán bar rực rỡ phía xa xa, một khung cảnh ăn chơi trụy lạc, lập lòe xanh đỏ. Thành phố này trước nay chưa bao giờ cô đơn, họa chẳng chỉ có con người là đơn độc.

Dòng người đi lại dưới ánh đèn đường như những bóng ma. Là cảnh đêm khiến họ trở nên cô quạnh, hay nỗi trống vắng trong lòng họ đã nhuộm kín trời đêm?

Tố Diệp day hai bên thái dương đau buốt, lòng như đang thầm khóc. Cô hít sâu một hơi mới bình tĩnh trở lại. Chiếc điện thoại trên đầu giường không ngừng nhấp nháy. Cô bước tới với lấy điện thoại, là tin nhắn của Đinh Tư Thừa.

Đây dường như đã là thói quen của Đinh Tư Thừa. Sau khi anh ấy nghe nói cô vẫn thường tỉnh dậy vào một khoảng thời gian cố định, ngày nào cũng đúng lúc này nhắn một tin tới hỏi thăm. Có những khi cô ngủ một mạch cho tới sáng. Những hôm bị giật mình thức giấc sẽ ngồi đọc tin nhắn của Đinh Tư Thừa tới sáng, rồi sau đó lặng lẽ xóa đi.

Nội dung tin nhắn chẳng qua chỉ là vài câu hỏi thăm, nhưng cô chưa một lần chủ động gọi cho anh ấy.

Vậy mà tối nay, khi một lần nữa nhìn thấy dòng tin của Đinh Tư Thừa, trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác cô đơn chưa từng có trào dâng trong lòng. Cô khát khao có một giọng nói có thể an ủi, động viên mình.

Đêm nay quá yên tĩnh, tới mức cô không biết phải làm thế nào.

Tố Diệp chủ động ấn số của Đinh Tư Thừa, một giây sau lại thấy hối hận, lập tức tắt đi. Cô điên rồi sao? Rõ ràng biết anh ấy là vùng cấm không được phép vượt qua, vậy mà cô còn muốn vi phạm?

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Yêu Yêu. Cô ấy cười tít mắt, khoác tay cô, cố tình nũng nịu nói với cô: Lá nhỏ à, cậu là người bạn tốt nhất tốt nhất trên đời này.

Tim cô nhói đau.

Nhưng rất nhanh, điện thoại đổ chuông, Tố Diệp gần như nhận máy trong vô thức, sau đó mới ý thức được hành động của mình.

“Tiểu Diệp! Em vẫn bị thức giấc à?” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Đinh Tư Thừa trầm thấp, ngập tràn cảm giác vỗ về.

Mặc dù phiền não nhưng cũng không cần tắt máy lần nữa, Tố Diệp khẽ thở dài, nằm gập người trên giường: “Ừm, vẫn là giọng nói và bản nhạc đó.”

Bên kia im lặng vài giây mới nói tiếp: “Em nghĩ kỹ thêm một chút đi, có thứ gì khác không? Hoặc là em nhìn thấy, hoặc là em nghe thấy.”

“Không có. Thậm chí cả hình ảnh cũng không, đơn thuần chỉ có tiếng nói và tiếng nhạc thôi.” Tố Diệp vò tóc, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Tư Thừa! Bây giờ em bắt đầu nghi ngờ, có phải em từng trải qua chuyện gì đó mà em đã quên mất không?”

“Trí nhớ của em trước nay rất tốt, đã từng thử nhớ lại chưa, xem xem có đoạn ký ức nào mà em đã quên mất?” Câu nói này của cô gây sự chú ý với Đinh Tư Thừa.

Tố Diệp lắc đầu: “Em cũng từng thử xem kỹ lại ký ức của mình, hoàn toàn không có vấn đề gì, anh biết là em thậm chí còn nhớ cả chuyện hồi ba tuổi.”

“Anh biết.” Đinh Tư Thừa khẽ khàng nói: “Nhưng Tiểu Diệp à, anh khuyên em nên thử trị liệu thôi miên, có lẽ sẽ giúp được em.”

“Em đã làm rồi.”

“Ý anh là, lần này đích thân anh sẽ làm.” Đinh Tư Thừa nhấn mạnh: “Anh biết rõ trị liệu thôi miên mà em đã từng làm. Tâm lý phòng ngự của em quá mạnh mẽ, lần thôi miên đó với em có thể nói là thất bại.”

Tố Diệp hơi do dự: “Vậy… đợi khi nào anh quay về rồi tính tiếp.”

“Anh có thể quay về ngay lập tức.”

“Ấy đừng, công việc quan trọng.” Tố Diệp vội vàng nói: “Bệnh của em là bệnh mãn tính rồi, cũng không vội. Trước tiên em sẽ tiếp tục tìm kiếm bản nhạc đó, nếu thật sự có thể tìm được manh mối thì càng tốt hơn. Nói thật, đã quen làm người đi tìm hiểu, giờ để em đổi vai em vẫn chưa quen lắm.”

Đinh Tư Thừa hiểu cảm giác né tránh của cô, nhưng anh lại ở xa cũng chẳng còn cách nào, chỉ biết thở dài: “Được rồi, mọi việc cứ đợi anh về rồi giải quyết.”

Tố Diệp gật đầu, trò chuyện thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Bây giờ là lúc các loài hoa mùa hè đua nhau nở.

Trong vườn trường, ngoài chút điểm xuyết của tuổi trẻ còn có hương vị của tình yêu. Học kỳ này Tố Diệp vào dạy muộn, thế nên hôm nay là tiết học cuối cùng của cô. Chưa cần quan tâm tới kỳ thi trước mắt và kỳ nghỉ hè sắp tới, tiết học của cô luôn đông người thành ra phiền phức.

Có lẽ vì trước đây các giảng viên được mời về dạy đều quá nặng nề. Thế nên phong cách hài hước thú vị của cô hấp dẫn một số lượng học viên đông chưa từng có? Có lẽ vì cô sẽ kết hợp với các vụ án, giảng thêm rất nhiều thứ ở bên ngoài giáo trình, thế nên các sinh viên được mở rộng tầm mắt, lũ lượt tới học lén? Hoặc có thể vì một lý do cẩu huyết nhất, bề ngoài của cô “dụ ong dẫn bướm”.

Vì thế, khi giảng xong tiết cuối cùng, các sinh viên lần lượt đứng lên vỗ tay. Cảnh tượng này khiến cô có một cảm giác hãnh diện, hoa đào bay ngập trời. Chỉ có điều không thể thiếu tiết mục mời mọc của các sinh viên nam. Mặc dù trước đó cô đã dùng “võ công” đánh lui không ít người hâm mộ có dụng ý khác, vậy mà vẫn có kẻ to gan. Cô mỉm cười - từ chối.

Vừa thu dọn xong sách vở, một sinh viên nữ hớt hải chạy vào, ánh mắt sáng rực: “Cô… Cô Tố! Ngoài kia có một anh rất đẹp trai tìm cô!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện