Không khí trong núi vô cùng ẩm ướt, hai người đi trên đường, ủng đã bị hơi sương làm cho ướt nhẹp, may mà ủng chú Tần chuẩn bị cho họ đều rất tốt, nước không thể lọt vào bên trong được, độ ma sát cũng cao, bằng không nếu đi trong nơi rừng trơn trượt lại không có đường này, rất dễ bị trượt ngã không thể bước đi được.

Trong núi hoàn toàn khác với ở thành thị, không có sự náo nhiệt của thành thị, xung quanh chỉ thi thoảng mới có tiếng chim hót, dế kêu, hít thở không khí trong lành ở vùng núi, cảm giác như tâm linh cũng được gột rửa sạch sẽ.

Thỉnh thoảng trước mặt lại vang lên tiếng hót của chim khách một dài hai ngắn, Sở Nghiễm Ngọc theo tiếng hót của nó mà dò đường bước về phía trước, cả đường cũng rất thuận lợi.

Tư Thần có cảm quan nhạy cảm, dù sao cũng đã được huấn luyện trong bộ đội ra, anh vốn vẫn không hề phát hiện ra có vấn đề gì, dù sao âm thanh kia cũng thật sự là tiếng chim hót thật, không phải là do con người mô phỏng theo, nhưng giai điệu có quy luật kia, rất nhanh vẫn làm anh phải chú ý tới.

Tư Thần ngẩng đầu liếc nhìn, sau đó chỉ hơi để tâm một chút liền phát hiện cách Sở Nghiễm Ngọc đi trước tìm đường có vẻ có liên quan tới tiếng chim hót kia. Anh nhíu mày nhưng cũng không nói gì cả.

Có câu nói vọng sơn tẩu đáo mã, Trà Mật câu vốn ở sâu trong núi, ít dấu chân người qua lại, hai người đi cả một buổi có lẽ vẫn chưa đi được một nửa lộ trình.

("Vọng sơn tẩu đáo mã: nhìn thì gần như thực ra vẫn còn rất xa)

Lúc hoàng hôn, mặt trời treo trên đỉnh núi bên cạnh lặn xuống, ánh tà dương chiếu rọi từ đỉnh núi xuống, rọi xuống một sườn núi khác, cảnh vô cùng mỹ lệ.

Tư Thần nhìn đồng hồ nói: "Chúng ta đi thêm hai tiếng nữa, không thấy rõ đường thì dừng lại nghỉ ngơi nhé."

"Ừ, được." Sở Nghiễm Ngọc vẫn là lần đầu đi cùng người khác vào trong nơi rừng sâu thế này, ngoài hai người họ ra thì xung quanh cũng không còn ai khác, trong lòng nói không bỡ ngỡ là không thể. Cho dù cậu rất muốn cậy mạnh, không muốn thể hiện quá nhiều cảm xúc mềm yếu trên mặt nhưng lúc này có Tư Thần ở đây, cậu không thể phủ nhận sự ỷ lại vào anh tới một mức độ nhất định của mình, hơn nữa Tư Thần quả thật cũng có nhiều kinh nghiệm hơn cậu, không nghe lời anh sắp xếp cũng không được.

Lại thêm một tiếng nữa, sắc trời đã tối lại, không còn thấy rõ mặt đất dưới chân nữa, lúc này Tư Thần quyết định không đi thêm nữa, tìm một vách núi nhỏ nhưng khá sâu, nói: "Tối nay chúng ta nghỉ lại ở đây đi, hừng đông ngày mai lại xuất phát."

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu. Tư Thần thả cái ba lô to tướng kia xuống, trọng lượng kia khiến Sở Nghiễm Ngọc nhìn mà phải líu cả lưỡi... cậu lại càng thêm kiên định lần sau đi đâu cũng phải mang cái xe đẩy này theo.

Tư Thần dựng lều trên nơi bằng phẳng dưới vách núi kia, địa thế nơi này có thể coi là khá cao, quan trọng nhất là, cửa hang động rộng mở kiểu này có thể giúp che mưa tránh gió.

Dựng lều vải xong xuôi, Tư Thần lại đi làm bếp nấu cơm, chờ tới khi làm xong xuôi tất cả, sắc trời đã hoàn toàn đen kịt lại rồi.

Tối đó họ ăn mì nấu với nước canh cá suối, trong rừng này vật hoang dã không nhiều, cho dù có bắt được thì cũng rất tốn thời gian, đúng lúc Tư Thần có mang mì theo, khi tới bên dòng suối nhỏ lấy nước, lại thấy trong suối có cá liền bắt vài con nấu canh, nhúng sợi mì vào, ăn vô cùng ngon.

"Ăn nhiều một chút, tối trong núi sẽ rất lạnh." Tư Thần múc cho cậu một bát, lại lấy một lọ muối ớt từ ba lô ra, rắc một ít vào, một bát mì này hương vị càng thêm thơm ngon.

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, cậu cũng không cảm thấy quá lạnh, không biết có phải là do ảo giác của cậu hay không, mà từ khi cậu bị dìm xuống sông tỉnh lại, đối với sự nóng lạnh bên ngoài, cậu cũng không còn cảm ứng được một cách quá mãnh liệt như trước nữa, có điều không mãnh liệt không có nghĩa là cậu không cảm nhận được nóng lạnh, nào có ai lại không thích nhiệt độ khiến cho người ta cảm thấy thoải mái đâu.

Một bát mì cá này ăn xuống bụng, quả nhiên toàn thân đều ấm áp hẳn lên, Sở Nghiễm Ngọc thoải mái hít vài hơi, thực ra cuộc sống dã ngoại cũng không khó chịu như cậu vẫn tưởng tượng. Cậu nhìn Tư Thần cũng đã ăn xong, đang chăm chỉ dọn dẹp, tất cả đều là nhờ có người này nên mới khó thể dễ chịu, thoải mái tới vậy.

Tư Thần cất đồ ăn lại cẩn thận, lại dùng nồi đun một ít nước.

"Anh ăn no chưa?" Sở Nghiễm Ngọc nghi hoặc hỏi.

"No rồi." Tư Thần đun nước xong, lại lấy khăn mặt ra nhúng vào, vắt khô, đưa cho cậu, nói, "Em lau mặt với lau tay đi."

Sở Nghiễm Ngọc liếc mắt nhìn anh, bỗng cười một tiếng, có điều vẫn cầm khăn tới, làm theo lời anh nói, sau đó lại đưa khăn mặt lại cho anh. Tư Thần nhận khăn, lại cầm một cái khăn khác ra tẩm nước nóng một lúc, vừa làm vừa nói: "Vào lều ngồi đi, anh chườm nóng chân cho em."

Sở Nghiễm Ngọc nhìn anh không nói gì, nhưng lại nghe theo lời anh, chui vào trong lều vải, cởi ủng ra.

Tư Thần cầm khăn mặt nóng cũng ngồi xuống bên cạnh chân cậu, ôm chân cậu đặt lên đùi mình, sau đó cởi cả tất của cậu ra, dùng khăn nóng bọc lấy cả bàn chân và cẳng chân cậu lại.

Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt nhìn anh, nói: "Anh phục vụ cũng chu đáo đấy."

"Bởi em là vợ anh mà." Tư Thần bao khăn nóng quanh chân cậu, ngón tay khỏe mạnh của anh kề sát nơi lòng bàn chân cậu, nhẹ nhàng xoa bóp.

Sở Nghiễm Ngọc leo núi hơn nửa ngày, bàn chân và cẳng chân đã cực kì nhức mỏi, được anh xoa bóp cho như vậy, cảm giác chân vừa đau vừa thoải mái, làm cho cậu không nhịn được khẽ rên ra một tiếng.

"Anh, anh trước đây cũng từng phục vụ người khác như vậy sao?" Sở Nghiễm Ngọc cố nhịn không nhe răng nhếch miệng, còn muốn mạnh miệng trò chuyện với anh.

"Chưa từng." Tư Thần lắc đầu, ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu, đáp, "Em là người đầu tiên, cũng chính là người cuối cùng."

"Tại sao?"

"Bởi vì em là vợ anh." Tư Thần nghiêm túc nói, sau đó lại trầm giọng bổ sung thêm một câu, "Đời này anh chỉ lấy một người vợ thôi."

Sở Nghiễm Ngọc liếc mắt nhìn anh, không nói câu nào.

Cả đêm không nói chuyện.

Sáng hôm sau, Sở Nghiễm Ngọc bị mùi thơm đánh thức, Tư Thần nấu một ít cháo, hai người ăn qua loa xong lại tiếp tục đi sâu vào trong núi.

Rất nhanh đã lại tới buổi trưa, Trà Mật câu cuối cùng cũng đã tới.

Chim khách trước mặt hót lên năm tiếng, ba tiếng dài, hai tiếng ngắn, Sở Nghiễm Ngọc vui mừng, "Cuối cùng cũng tới rồi, chúng ta đi nhanh lên một chút."

Tư Thần nhìn sang, trong rừng mặc dù không có đường nhưng có nhiều chỗ đất khá bằng phẳng, đi nhanh một chút cũng không sao cả.

Lại đi qua một ngọn núi nhỏ, hai người còn chưa ra khỏi ngọn núi này, đã cảm nhận được có một cơn gió mát lành thổi vào mặt, hương hoa lập tức ngập tràn trong mũi, trong lòng cả hai đều vui vẻ, vội bước vài bước theo một con đường nhỏ khác trên núi, ngay lập tức bị thế giới muôn hồng nghìn tía trước mặt làm cho chấn động.

Từng đóa, từng đóa hoa trà thật lớn đã nở ra, trắng hồng đỏ tím đủ cả, lại thêm màu xanh đậm của lá cây, làm cho họ tựa như đã bước vào một thế giới khác, đẹp tới làm người ta nghẹt thở.

Tư Thần có thể coi là đã được nhìn thấy không ít vật hiếm lạ, nhưng bây giờ nhìn thấy biển hoa này, cũng nhịn không được phải nhướng mày.

Sở Nghiễm Ngọc đứng trên núi thưởng thức một lát, nói với Tư Thần: "Đi thôi, chúng ta đào một gốc hoa lên rồi về, đừng chậm trễ thời gian."

"Được."

Hai người không hiểu biết gì về hoa trà, mà trên núi này khắp nơi đều là hoa trà quả thực là làm người hoa cả mắt, Sở Nghiễm Ngọc đành phải lấy iPad ra, mở một số ảnh về "Bích huyết đan tâm" cậu đã tìm được trước đó ra xem, quả thật đúng là cũng tìm được một cây giống hệt trong ảnh.

Gốc cây bích huyết đan tâm kia cao chưa tới nửa người, nhưng đóa hoa phải to bằng cái bát tô, lá hoa đan xen, màu tươi như máu, một cây hoa trà này không lớn, bên trên có chín đóa hoa đã nở rộ, mỗi đóa đều có màu sắc thuần khiết, nhiệt tình như lửa, giống như một bó đuốc lớn vậy.

Sở Nghiễm Ngọc không nhịn được mà tặc lưỡi, thầm nghĩ chẳng trách Lộ Kỳ Thắng lại thích những thứ này như vậy, ngay cả cậu không phải là thương nhân nghiên cứu về hoa nhìn mà cũng phải động tâm không ngừng.

"Chúng ta đào cây này về đi." Sở Nghiễm Ngọc cũng không phải người tham lam, chọn xong cũng không đi xem những cây khác nữa, hơn nữa cậu cũng đã đồng ý với rắn đen nhỏ là sẽ không đào nhiều, đương nhiên là có sẽ làm được.

Tư Thần gật đầu, lấy dụng cụ ra giúp cậu đào hoa trà lên, chỉ là đóa hoa khó tránh khỏi cũng hơi yếu ớt, một đường họ xuyên qua rừng cây, muốn mang ra ngoài cũng không dễ, cũng may trước đó Sở Nghiễm Ngọc đã nghĩ ra cách, đào cả cây ra, đất ở dính ở dưới bộ rễ ở dưới cũng đào ra cùng, tạm thời dùng túi nilon lớn bọc lại, đặt trong ba lô sau lưng, cẩn thận một chút cũng không đến mức làm hỏng mất hoa.

Hai người đào xong cây, đang lúc cho cây hoa vào trong ba lô, lại chợt nghe thấy tiếng vo ve chói tai từ trên trời truyền tới, Tư Thần hơi nhíu mày, "Không tốt, có ong mật đuổi theo, đi mau!"

Sở Nghiễm Ngọc trước đó đã từng nghe rắn đen nhỏ nói mật ong ở nơi này cực kì nổi tiếng trong giới yêu tu, nhưng không ngờ rằng lũ ong mật này lại tới nhanh tới vậy, hơn nữa nghe thấy tiếng này cũng chính là kết bè kết lũ mà tới, cũng sợ hết cả hồn, bị Tư Thần kéo chạy còn không quên cúi người ôm gốc cây hoa trà kia lên.

Đám ong mật này tới nhanh vô cùng, Sở Nghiễm Ngọc lơ đãng quay đầu lại nhìn, bị dọa sợ khiếp vía, đám ong mật kia đen thùi lùi, trông chẳng khác gì một đám mây đen, hai người nếu không chạy thoát, chắc chắn sẽ bị đốt tới đầu sưng đầy cục, hơn nữa nhiều ong mật như vậy nhào tới cùng một lúc, có chết người hay không cũng chưa thể nói chắc được.

Tư Thần chạy trước nhưng tay vẫn nắm thật chặt tay cậu, kéo cậu theo, không chút do dự.

Hai người chạy như điên, tiếng ong mật đập cánh lại như kề sát sau gáy hai người, không thể bỏ qua nổi, tựa như chỉ một khắc sau sẽ nhào lên, ngay lúc Sở Nghiễm Ngọc do dự không biết có nên ném hoa đi hay không, miễn cho cả hai lại bị đốt thì bỗng Tư Thần hô lên: "Thả tạm hoa xuống dưới đã, nhảy xuống nước đi!"

Sở Nghiễm Ngọc nghe vậy lập tức thả gốc hoa trà đã đóng gói xong xuôi xuống đất, nương theo lực của anh, cậu nhảy xuống nước.

Đám ong mật này không dám lại gần nước, trong vùng núi thẳm này trước nay cũng chưa từng có con người qua lại, đám ong này không biết tới sự giảo hoạt của con người, một đám đen thùi lùi bay trên mặt nước một lúc, cuối cùng bởi mất đi mục tiêu nên rất nhanh đã bay đi mất.

Tư Thần ôm Sở Nghiễm Ngọc chui từ trong nước ra, Sở Nghiễm Ngọc hít sâu một hơi, cảm giác nếu còn không ngoi lên chắc chắn sẽ bị chết đuối mất.

Hai người toàn thân đều đã ướt đẫm, tóc Sở Nghiễm Ngọc hơi dài, toàn bộ đều xõa ra, dính trên mặt, làm cho cậu thoạt nhìn càng ít tuổi, trẻ con hơn một chút.

Tư Thần nhìn bộ dáng này của cậu, hơi buồn cười, anh thật sự không ngờ rằng sẽ có một ngày bản thân lại được nhìn thấy dáng vẻ chật vật tới mức này của Sở Nghiễm Ngọc.

"Thứ kia thật là khó dây dưa." Sở Nghiễm Ngọc lau nước dính trên mặt, lại thở ra một hơi thật dài.

"Ai bảo chúng ta động vào thức ăn của chúng chứ." Tư Thần chỉnh lại tóc dính trên mặt cho cậu, cười giải thích.

Sở Nghiễm Ngọc không nhịn được phải lườm anh một chút, nhìn hoa trà vẫn nguyên vẹn trên bờ, nói: "Cũng may hoa trà cũng đã đào xong rồi, chúng ta đi thôi?"

Tư Thần nhìn gốc hoa kia hơi suy tư. Sở Nghiễm Ngọc không thấy anh nói gì, nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, "Anh đang nghĩ gì vậy?

Tư Thần lau bớt nước trên mặt, giọng lạnh nhạt đáp: "Nơi này có nhiều ong mật như vậy, còn có rất nhiều hoa trà, xung quanh đây chắc chắn là có tổ ong."

Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, cười nói: "Vừa mới bị ong mật đuổi theo cả một đường, giờ anh còn muốn chạy thẳng tới sào huyệt của chúng sao? Sao lại hẹp hòi vậy hả Tư công tử."

"Dù sao cũng đã tới rồi, cũng phải mang về một vài thứ chứ, hơn nữa mật của loài hoa mọc nơi hoang dã như vậy, rất tốt cho sức khỏe."

Sở Nghiễm Ngọc nghĩ cũng phải, các yêu tu như rắn đen nhỏ cũng thích thứ này, chắc chắn không phải là vật tầm thường, không bằng mang nhiều một chút về, lại chia cho rắn đen nhỏ và chim khách một ít, hai con tiểu yêu này dù gì cũng đã đi theo họ cả một đường, cũng không thể để chúng phải tốn công vô ích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện