Tư Thần bọc kín mật ong đã chuẩn bị xong lại, vừa làm vừa nói với ông: "Lấy được trong lần lên núi lần này, nơi đó không có người sống, cũng không bị ô nhiễm, chú đưa một ít về cho mọi người trong nhà đi, bảo ông nội ăn mỗi ngày một ít."
Chú Tần thấy anh là người trẻ ra ngoài rồi cũng không quên mất ông cụ trong nhà, trong lòng hết sức vui mừng, gật đầu nói: "Vâng, tôi bảo người đi đưa ngay."
Sở Nghiễm Ngọc sau khi tỉnh lại, mới biết Tư Thần đã ép mật ong ra xong rồi, nhanh chóng đi tới liếc mắt nhìn, vừa nhìn vừa cười nói: "Anh cũng thật là đa tài đa nghệ nhỉ, ngay cả chuyện này mà anh cũng biết." Cậu nói tới nói lui, trong lòng lại hơn hâm mộ, cuộc sống trước kia của Tư Thần nhất định là vô cùng đặc sắc, cậu nghĩ mình trước đây ngoài đọc sách, thì cũng chỉ tới công ty học tập, ham muốn duy nhất chính là sưu tầm một ít hàng hiệu, bây giờ nghĩ lại cũng thật là vô vị.
Tư Thần đưa cho cậu một cốc nước mật ong âm ấm, bảo cậu nếm thử, cũng không quên nói lời tâm tình với cậu: "Bởi sau này còn phải nuôi gia đình và vợ, nhiều tay nghề một chút sẽ không tệ."
Sở Nghiễm Ngọc cười một tiếng, nhận lấy cốc nước mật ong kia nếm thử một chút, ngọt vô cùng, liền đánh giá một chút: "Hương vị không tệ, là hàng tốt phải không? Tôi không nghiên cứu mấy thứ này."
Tư Thần gật đầu, "Anh đưa một ít về nhà rồi, còn lại đều cất lại trong nhà, muốn uống thì anh lại pha cho em."
Sở Nghiễm Ngọc nhó tới chuyện muốn cho rắn đen nhỏ và chim khách mật ong, liền nói: "Cho tôi một chai trước đã, tôi có việc cần dùng."
Tư Thần nhíu mày, không biết là cậu lại muốn làm gì, người này hình như ngay cả nước mật ong pha thế nào cũng không biết... trong lòng nghĩ vậy nhưng anh cũng không ngốc tới mức nói thẳng ra, xoay người đi về phía phòng kho lấy một chai cho cậu.
Sở Nghiễm Ngọc cầm mật ong rồi liền đuổi người đi, đi vào trong vườn.
Ra ngoài một chuyến, tâm tình của cậu cũng khá hơn nhiều, cho dù mới từ nhà họ Sở về, cũng rất nhanh đã khôi phục lại, cái xe lăn trước không rời người cũng bị cậu bỏ không.
Rắn đen nhỏ và chim khách ngày nào cũng sắc trời vừa sáng đã tu luyện, lúc này đều đang nghỉ ngơi trên cây.
Sở Nghiễm Ngọc một tay cầm chai mật ong, một tay cầm cây gậy, cười híp mắt chọc chọc rắn đen nhỏ đang treo trên cây, lại dùng gậy gõ gõ vào tổ của chim khách.
Hai ngày nay họ ra ngoài, chú Tần đã làm xong tổ cho chim khách từ lâu, chỉ dùng gỗ với đinh, bên ngoài có hình dáng một căn phòng nhỏ, bên trên lại làm thêm một cái nóc nhà vừa đẹp lại vừa có thể tránh được mưa, trong có bông và vải vụn rải làm ổ, bên ngoài sơn nước sơn chống sâu mọt, vừa nhẹ vừa thoải mái, chim khách trước đây cũng chỉ là một con chim sống nơi hoang dã, chưa từng có căn nhà xinh đẹp tới vậy thuộc về riêng mình, mới đầu nhìn thấy liền thích không chịu được, liên tục nói cám ơn với Sở Nghiễm Ngọc, còn nói sẽ đưa tạ lễ cho chú Tần.
Rắn đen nhỏ cũng rất hâm mộ, nhưng nó không tiện nói cho Sở Nghiễm Ngọc biết, dù sao ngày nào nó cũng được ăn thức ăn con người đưa tới, còn đòi hỏi này nọ thì có vẻ cũng không tốt lắm, vì vậy chỉ có thể âm thầm hâm mộ trong lòng.
Sở Nghiễm Ngọc dùng gậy gõ gõ lên cây một hồi, hai con tiểu yêu tu đều đã đi ra, chim khách đúng là rất yên tĩnh như lời rắn đen nhỏ nói, đương nhiên là ngoài những lúc nói chuyện với Sở Nghiễm Ngọc ra.
Rắn đen nhỏ quấn trên cây, đưa cái đuôi lên dụi dụi mắt, nói: "Sao vậy? Ngươi cần ra ngoài sao?"
Sở Nghiễm Ngọc quơ quơ cái chai trong tay với hai con tiểu yêu tu, cười nói: "Cho các ngươi, các ngươi đoán thử xem, đây là thứ gì?"
Cái chai được đậy nút rất kín, rắn đen nhỏ và chim khách đều không ngửi được mùi, không nhận ra được, vì vậy đều lắc lắc đầu, chim khách nghi hoặc hỏi: "Là món ăn ngon gì đó sao?"
Sở Nghiễm Ngọc cười, "Chim khách thật thông minh, là mật ong, chính là mật ép ra từ tổ ong trong núi, cho các ngươi, coi như là thù lao, thế nào, các ngươi có thích không?"
Rắn đen nhỏ là tên tham ăn, nghe vậy hơi khựng lại một chút, sau đó trong mắt nó nổ tung niềm vui sướng, lại không quá chắc chắn mà hỏi lại: "Thật không?! Thật sự cho chúng ta sao?!"
"Đương nhiên là thật rồi, hơn nữa còn là mỗi người một chai, có điều chỗ này của các ngươi cũng không tiện để lại đồ, chờ các ngươi ăn xong chai này, ta lại mang thêm một chai nữa tới là được." Hai tiểu yêu tu đơn thuần ngây thơ, hơn nữa còn rất dễ nuôi, Sở Nghiễm Ngọc càng lúc càng thích sống chung với chúng.
Nghe được đáp án khẳng định, cả hai tiểu yêu tu đều vô cùng kinh hỉ, phải biết mật ong trong Trà Mật câu cũng không dễ ăn tới vậy, hơn nữa hoa trà của Trà Mật câu có thể nở tươi tốt tới vậy, thực ra chính là bởi linh khí nơi đó sung túc, thế nên mật hoa trà của nơi đó mới không giống ở những nơi khác, rất có lợi cho các yêu tinh như chúng.
"Vô cùng cảm tạ ngài, ngài đúng là con người tử tế nhất mà ta từng được gặp!" Chim khách vẫn nho nhã lễ độ như vậy, cho dù trong lòng cũng vô cùng vui sướng nhưng cũng vẫn hành lễ với cậu trước rồi mới đi xem cái chai kia.
"Đừng khách khí." Sở Nghiễm Ngọc cười, đưa mật ong cho chúng.
Tiểu yêu tu cũng tự có một số thủ đoạn của mình, một chiếc chai cũng không thể làm khó được chúng, Sở Nghiễm Ngọc cũng không lo.
Từ vườn về, Sở Nghiễm Ngọc nhìn thấy chú Tần đang chăm hoa trong vườn, liền đi tới hỏi: "Chú Tần, tổ chim khách là chú làm cho nó?"
"Đúng vậy, chim khách rất đáng yêu, cũng không biết là nó có thích không." Chú Tần cười híp mắt, thoạt nhìn có vẻ rất thích động vật nhỏ mới tới nhà này.
Sở Nghiễm Ngọc thầm nhủ trong lòng nó rất thích, còn muốn tặng quà cho chú kìa, lại nghĩ tới ánh mắt hâm mộ của rắn đen nhỏ, tên nhóc kia còn tưởng là cậu không nhìn thấy cơ đấy, cậu lắc đầu, cười híp mắt với chú Tần, nói: "Vậy làm phiền chú làm thêm một cái ổ nữa cho rắn đen nhỏ, chim khách có, nó lại không có, nhìn đáng thương lắm."
"Không thành vấn đề, đúng lúc trước đó vẫn còn sót lại không ít vật liệu." Chú Tần đồng ý cực kì sảng khoái, ông rất thích giúp đỡ thanh niên những chuyện này.
"Vậy cháu thay mặt chúng cảm ơn chú."
"Đừng khách khí." Chú Tần cười híp mắt lắc đầu, thấy tâm tình Sở Nghiễm Ngọc có vẻ không tệ, liền thông báo chuyện của nông trường nhỏ sau núi kia cho cậu nghe.
Sở Nghiễm Ngọc lúc này mới nhớ ra chuyện này vẫn còn chưa xong, cậu sờ sờ cằm, bỗng nghĩ tới ngày đó Tư Thần nhắc tới một người với cậu, con trai của Cao Mẫn, lúc đó Tư Thần đã đánh giá thế nào với cậu nhỉ, Sở Nghiễm Ngọc nghĩ một lát, hình như là —— một tên vô lại, không quan trọng?
Cậu suy tư một lúc, bỗng nói: "Chú Tần, chú điều tra giúp cháu một người."
"Điều tra ai vậy?" Chú Tần thu gom cành đã bị cắt bỏ, định dùng để chút nữa đan thành một cái rổ, rất không tệ.
"Gã con trai kia của Cao Mẫn, đúng rồi, cháu còn chưa biết tên của gã."
"Cậu ta tên Triệu Chí Tân, nghe nói rất nổi tiếng trong thôn họ, bởi cậu ta sống ở bên ngoài rất không tệ, hình như còn trở thành quản lý của người nổi tiếng, cũng bởi cậu ta trở lại rồi nên hình như cả nhà Cao Mẫn mới coi như đã có chỗ dựa, mới quyết định không buông chuyện này ra." Chú Tần hiểu rõ không ít chuyện đã xảy ra gần đây.
"Quản lý của người nổi tiếng?" Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày.
"Nghe thì êm tai nhưng quản lý cũng chia ra rất nhiều loại, nếu cậu ta thực sự là quản lý của người nổi tiếng gì đó, chắc chắn đã kiếm được không ít tiền, còn có thể để cho cha mẹ mình ở lại nơi nông thôn cắm mặt xuống đất chổng mông lên giời mà làm việc hay sao?" Chú Tần có thể nhìn thấu rõ.
Sở Nghiễm Ngọc tán đồng gật đầu, "Vậy làm phiền chú giúp cháu tra thật kĩ chuyện này, người này có chỗ hữu dụng đối với cháu."
"Không thành vấn đề, thiếu gia Nghiễm Ngọc cứ an tâm giao cho tôi đi."
Ngày hôm sau, chú Tần đưa tư liệu tới cho cậu, chính là tư liệu về Triệu Chí Tân họ nhắc tới hôm qua.
Sở Nghiễm Ngọc còn chưa kịp lật đã nhận được cuộc gọi của Đường Viêm.
Sở Nghiễm Ngọc thấy tên cậu, hơi nhíu mày, bắt máy, "Đường Viêm? Sao lại rảnh rỗi có thời gian gọi cho tôi vậy?"
Trong điện thoại vang lên tiếng cười của Đường Viêm, "Bây giờ tôi tốt nghiệp rồi, cũng không có công việc, hoàn toàn chính là một người không có phân sự, sao có thể không rảnh được, sao vậy, hay là có người nào cấm cậu nghe điện thoại của người đàn ông khác gọi?"
Sở Nghiễm Ngọc bị cậu chọc cười, nhíu mày đáp: "Trong nhà tôi, chỉ có tôi "hạ lệnh cấm" với những người khác thôi, không ai khác có quyền này đâu."
"Ồ, không ngờ lại show ân ái ra với chó độc thân! Ngược chết cẩu rồi!" Đường Viêm khoa trương hô lên một tiếng, sau đó có vẻ là bởi nói lớn tiếng quá nên bị khó thở, ho khù khụ liên thanh.
Sở Nghiễm Ngọc thở dài, cũng không dám nói đùa với cậu nữa, "Cậu không sao chứ? Hay là cậu nghỉ ngơi một chút đi, tí gọi lại sau?"
"Khụ khụ, không, không sao đâu, khụ khụ..." Đường Viêm khụ tới không thở nổi, còn không ngừng cố nói tiếp, Sở Nghiễm Ngọc cũng bị cậu dọa sợ, đành không dám nói gì, để cậu từ từ hồi phục lại, nói tiếp.
Đường Viêm ho khan một hồi trong điện thoại, Sở Nghiễm Ngọc liền nghe thấy bên kia vang lên giọng của một người đàn ông, hẳn là Đường Huyền.
Đường Viêm sắp ho tới không nói thành lời được, có điều cậu hình như có chuyện muốn nói với Sở Nghiễm Ngọc, liền chuyển máy cho Đường Huyền.
"Hoa Vũ ngày mai có tổ chức một buổi tiệc tối làm từ thiện công ích, sẽ có rất nhiều minh tinh tới tham gia, Tiểu Viêm muốn mời cậu cùng tới chơi, cậu có thể tới được không?" Đường Huyền vừa dỗ Đường Viêm uống chút nước ấm nhuận họng vừa cầm điện thoại của Đường Viêm tới nói mục đích gọi tới cho cậu nghe.
Sở Nghiễm Ngọc đã hiểu rõ, cậu dù sao cũng không có việc gì làm liền đồng ý, "Đương nhiên là được, Tư Thần có đi không?"
"Tôi vừa chưa nói gì với cậu ấy, cậu giúp tôi hỏi thử xem." Đường Huyền và Tư Thần thân nhau, cũng không câu nệ hình thức.
"Được, không thành vấn đề."
Hai người không có quá nhiều chuyện để nói, Đường Viêm có vẻ không được thoải mái, Sở Nghiễm Ngọc cứ nghĩ Đường Huyền sẽ mau chóng cúp máy để chăm sóc cho em trai không ngờ hắn lại nói tiếp: "Tiểu Viêm không có bạn bè gì, nó rất thích cậu, thế nên tôi có một yêu cầu quá đáng."
Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, cũng đã hơi đoán được hắn muốn nói gì, "Anh nói đi."
"Tôi mong rằng nếu cậu có thời gian rảnh, hãy tới chơi với nó, có được không?"
Ngày đó gặp mặt, Đường Huyền thoạt nhìn trông rất giống một người đàn ông rất hung hăng, dù sao từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, sau khi lớn lên cũng nắm giữ chức trách quan trọng, trên người khó tránh khỏi sẽ mang theo khí thế của người ngồi trên địa vị cao, bây giờ lại dùng giọng nói như thỉnh cầu này để nói chuyện với cậu, chỉ là bởi muốn em trai mình có một người bạn, sự tương phản này phải nói là cực kì lớn.
Có điều Sở Nghiễm Ngọc cũng rất thích Đường Viêm, người này tuổi tác xấp xỉ cậu, tuy từ nhỏ sức khỏe đã không tốt nhưng tính cách lại rộng rãi, thích cười, hơn nữa gần đây cũng không có việc gì làm, liền đồng ý: "Đương nhiên là được rồi, chỉ cần tôi có ở nhà, cậu ấy muốn tìm tới tôi lúc nào cũng được."
Đường Huyền có được câu trả lời khẳng định, có vẻ rất hưng phấn, tuy rằng ngữ khí của hắn cũng không có sự lên xuống gì quá lớn, "Cám ơn cậu."
"Đừng khách khí." Hai người khách sáo nói với nhau hai câu, Đường Huyền nói cho cậu địa chỉ của dạ tiệc xong, liền cúp máy, sẽ có người đưa thiệp mời tới hai người họ.
Khi điện thoại vừa cúp, Sở Nghiễm Ngọc vẫn nghe được tiếng ho khan của Đường Viêm đầu bên kia, dù không khụ nhiều khiến người ta xót lòng, nhưng tiếng ho khan liên miên không dứt kia, làm cho người ta cảm thấy rất khó có thể bỏ qua, huống chi còn là chính bản thân Đường Viêm.
Sở Nghiễm Ngọc thở dài, mỗi người mỗi cảnh, cho dù là nhà họ Đường có gia thế như vậy thì cũng vẫn chẳng khác gì.
Cậu cảm thán một hồi, mới cầm tư liệu chú Tần đã đưa cho mình trước đó, lật ra xem.
Triệu Chí Tân này đúng là giống hệt lời suy đoán trước đó của chú Tần, quản lý của người nổi tiếng trong miệng gã thực ra chính là cái giẻ lau dưới tay minh tinh nho nhỏ vẫn còn non, gã có xuất thân nông thôn, không có bối cảnh thì thôi không nói, cũng không có nhiều nhân mạch, muốn ra nhân ra dạng trong cái giới giải trí ngư long hỗn tạp kia cũng là quá khó khăn, có rất nhiều đi đường tắt, hoặc mở ra lối đi riêng, vót nhọn đầu muốn trèo lên trên. Triệu Chí Tân đương nhiên cũng muốn trèo cao nên vẫn luôn luồn cúi xung quanh muốn kéo nhân mạch, nhưng đáng tiếc cũng không biết là do vận may của gã không đủ hay là năng lực có hạn mà nói chung là không có ai thèm để ý tới.
Tư liệu không coi là nhiều, toàn bộ chuyện xảy ra sau khi gã vào làng giải trí, cùng với chuyện từng trải từ nhỏ tới lớn, tổng cộng cũng chỉ chiếm vài tờ giấy, Sở Nghiễm Ngọc lật lật, cầm tư liệu gõ gõ vào lòng bàn tay.
Chú Tần từ ngoài cửa bước vào, trong tay còn cầm một cái hộp trong suốt, Sở Nghiễm Ngọc liếc mắt nhìn, liền thấy bên trong còn đặt rất nhiều vải mềm, trong vải còn có những vật liệu gì đó vô cùng mềm mại, bên dưới là lớp vụn gỗ dày đặc, hai bên hộp đều có lỗ, cậu nhướng mày hỏi: "Đây là ổ chuẩn bị cho Tiểu Hắc sao?"
"Đúng vậy, tôi có tham khảo ổ thú cưng dành cho rắn trên mạng, không biết nó có thích không." Chú Tần đưa cái hộp cho cậu.
Sở Nghiễm Ngọc nhận lấy cái hộp, "Nó nhất định sẽ rất thích."
Ôm hộp đi ra ngoài, Sở Nghiễm Ngọc bảo chú Tần giúp mình gọi điện thoại cho Triệu Chí Tân, "Chú hãy nói rằng cháu muốn đàm luận trực tiếp với gã."
"Được."
Sở Nghiễm Ngọc đưa hộp cho rắn đen nhỏ, rắn đen nhỏ vô cùng thích cái hộp đẹp đẽ này, dùng vật liệu trong suốt làm hộp chính là cố tình, ban ngày có thể trực tiếp tắm nắng, đến tối cái hộp vẫn có thể giữ ấm được rất lâu, rắn đen nhỏ yêu thích vô cùng, trườn qua trườn lại quanh cái hộp hai vòng, nói lời cám ơn với cậu liên tục.
"Mọi người thực sự đúng là những người cực kì tốt bụng!" Đôi mắt đậu đen của rắn đen nhỏ đã sắp biến thành mắt long lanh luôn rồi, còn muốn học chim khách rướn cổ kêu cúc cu với cậu, nhưng đáng tiếc cổ với eo của nó không thể tách rời khỏi nhau, liền nằm thẳng thành một đường trên mặt đất, trông rất buồn cười.
Sở Nghiễm Ngọc buồn cười nói: "Đây là chú Tần làm cho ngươi, ngươi cảm ơn chú ấy là được rồi."
"Ừm, ta biết rồi!"
Rắn đen nhỏ và chim khách đều nhận được lễ vật của chú Tần, trong lòng đều vô cùng cảm kích ông, vì vậy đều thương lượng không bằng cùng tặng cho ông một món quà lớn.
Chim khách chưa từng qua lại với con người, không hiểu lắm, rắn đen nhỏ tự xưng là thông hiểu con người, liền nói: "Ông ấy thoạt nhìn khá lớn tuổi rồi, không bằng chúng ta đưa chút "trân châu lộ" cho ông ấy đi, mong là ông ấy có thể sống lâu hơn một chút, dù sao cũng là một người tốt."
Chim khách cũng cảm thấy rất có lý, dù sao cũng có rất nhiều con người không biết tu hành, tuổi thọ rất ngắn.
Chú Tần đương nhiên không biết bởi đồ thủ công mình làm nên hai tiểu yêu tu đã nghĩ tới chuyện đưa tạ lễ cho mình, sau đó một hôm ông nhận được một trái cây trông giống như một chuỗi trân châu từ Sở Nghiễm Ngọc, ăn vào rồi, ông cũng không hề phát hiện ra vấn đề gì, mãi tới tận lần ông trở về Bắc Kinh, mọi người đều không tin đó chính là ông, vội hỏi có phải là ông đã được ăn linh đan diệu dược gì hay không, ông mới muộn màng phát hiện mình hình như đã thật sự trẻ ra rồi.
...
Triệu Chí Tần dù sống bên ngoài rất bình thường nhưng người trong thôn họ, đều cho rằng ở ngoài gã sống rất có tiền đồ, khi về đều là mặc hàng hiệu trên người, nói về gã đều là ngữ khí hâm mộ, vợ chồng Cao Mẫn ở trong thôn cũng vô cùng hãnh diện, cảm thấy thằng con trai nhà mình đúng là không thua kém ai. Chỉ có vài người trẻ tuổi là nhìn ra được chút manh mối, nếu thật sự sống tốt như vậy, vì sao về rồi vẫn dùng con xe cũ rích kia? Nước sơn cũng đã tróc hết cả ra rồi, nhãn hiệu cũng bình thường, cho dù mua xe mới cũng không tốn tới hai mươi vạn đâu nhỉ?
Nhận được điện thoại của người trong biệt thự dưới núi kia, Triệu Chí Tân cho rằng họ nhất định là muốn giải quyết riêng, gã nghĩ biệt thự lớn kia trông đắt tiền như vậy, người bên trong chắc chắn là càng có tiền hơn, trong tâm muốn đòi họ một khoản tiền nhiều nhiều một chút.
Chỉ có Cao Mẫn là thấy bất an trong lòng, "Nếu nó thật sự là con trai của cậu con, thì mảnh đất này..."
"Mẹ thì biết cái gì, cậu cũng đã chết bao nhiêu năm nay rồi, đứa con trai kia của ông ấy dù có tên trên gia phả nhưng nhiều năm như vậy cũng không hề mang về nhà, cho dù lớn lên trong thành phố, thì cũng có biết cái gì? Lại nói, nó đến chỗ chúng ta, thì phải nghe theo quy tắc của nơi này, không làm theo quy tắc, thì cũng đừng hòng được không mảnh đất, yên tâm, con sẽ nói chuyện với nó, đảm bảo nó sẽ phải dùng tiền để giải quyết cho xong chuyện này." Triệu Chí Tân nói vô cùng tin tưởng, những người này rất giàu có, có cơ hội không đòi một khoản mới là thằng ngu.
"Con trai đã nói là được rồi, bà chỉ là phụ nữ thì biết cái gì, bận tâm mấy chuyện vớ vẩn." Cha của Triệu Chí Tân cảm thấy con trai nói rất hợp lý, Cao An Dân chết cũng đã nhiều năm như vậy rồi, lúc này đột nhiên có con trai đi ra cướp của, chuyện quái quỷ gì vậy!
Con trai và đàn ông chủ gia đình đều đã nói vậy rồi, Cao Mẫn cũng không tiện nói thêm gì nữa, mụ cũng chỉ mơ hồ cảm thấy việc này không hề đơn giản, năm đó Cao An Dân đột nhiên ôm con trai về nhập hộ khẩu, trong thôn cũng không dám nói gì...
Chú Tần hẹn với Triệu Chí Tân chiều hôm đó hai giờ gặp ở biệt thự, Triệu Chí Tân lăn lộn trong nghề, học cái gì không học lại học được cái thói thích đến muộn của mấy đại minh tinh, cao su tới tận ba giờ: hơn ba giờ rồi mới khoan than đi tới.
Chú Tần đưa Triệu Chí Tân tới phòng khách, Sở Nghiễm Ngọc vừa mới cúp điện thoại của Tư Thần, người bên kia nhất định lúc nào cũng phải nhắn tin gọi điện cho cậu, còn muốn biết cậu ở nhà làm gì, biết chiều nay cậu sẽ hẹn gặp mặt với một người đàn ông lạ mặt, hình như hơi mất hứng.
Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, cười hỏi: "Dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể thật sự coi tôi như chim hoàng yến nhốt trong nhà không cho gặp ai đấy chứ?"
Tư Thần sao có thể không nghe được sự nguy hiểm trong tiếng cười của cậu, vội động viên cậu: "Anh không có ý này, chỉ là Triệu Chí Tân này quá bỉ ổi, anh không yên tâm."
Sở Nghiễm Ngọc nói trong lòng cậu chính là coi trọng sự bỉ ổi của tên này, mới muốn gặp mặt gã, có điều lời này cậu vẫn không nói ra, "Vậy anh cứ yên tâm đi, trong nhà chúng ta rồi gã còn dám làm ra chuyện gì sao? Trong nhà có nhiều người như vậy, chú Tần cũng có ở đây, anh không phải quan tâm loạn."
Nghe được chính miệng cậu nói ra mấy chữ "trong nhà chúng ta", trong mắt Tư Thần xẹt qua tia vui sướng, anh cố gắng lâu như vậy, cũng không phải là không có thành tựu.
"Anh biết rồi, em muốn làm gì thì cứ làm đi." Tư Thần cưng chiều nói.
Sở Nghiễm Ngọc lúc bấy giờ mới hài lòng mà cúp máy.
Triệu Chí Tân bước vào phòng khách lớn của nhà họ Sở, nhìn đủ mọi đồ vật trang hoàng xa hoa liền líu cả lưỡi, gã lăn lộn bên ngoài nhiều năm như vậy, vẫn có chút nhãn lực, một thứ đồ trang trí tùy tiện trong phòng khách này đã đủ cho gã phải kiếm tiền mấy năm!
Sở Nghiễm Ngọc đi từ trên tầng xuống, nhìn thấy gã liền nở nụ cười, "Cuối cùng cũng chờ được Triệu tiên sinh, mời tới đây ngồi."
Triệu Chí Tân ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông thanh quý ưu nhã đi từ trên tầng xuống, người đàn ông này là một người trẻ tuổi có khí chất, khuôn mặt cũng đẹp trai vô cùng, Triệu Chí Tân dám nói, chỉ cần dùng khuôn mặt này vào làng giải trí, đảm bảo có thể hot hòn họt!
"Triệu tiên sinh?" Sở Nghiễm Ngọc thấy gã nhìn vào mặt mình chằm chằm, liền cười với gã.
Lúc này Triệu Chí Tân mới phục hồi tinh thần, hơi lúng túng, có điều rất nhanh gã đã khôi phục lại, cũng cười nói: "Chính là nhà cậu muốn mảnh đất kia của nhà chúng tôi?"
Sở Nghiễm Ngọc dẫn gã vào phòng khách ngồi xuống, hai chân vắt chéo, tư thái thanh thản ngồi trên ghế salon, lập tức có người hầu bưng trà tới tiếp khách, Sở Nghiễm Ngọc nhấp một ngụm, nghe thấy lời này của gã thì nở nụ cười, "Lời này của Triệu tiên sinh sai rồi, mảnh đất kia vốn thuộc về tôi, tôi chỉ muốn cầm lại mảnh đất của mình mà thôi, không phải là muốn đất nhà anh."
Triệu Chí Tân ra điều không vui vẻ cho lắm, cười lạnh: "Lời này của cậu là cái lí gì vậy, đất này chúng tôi cũng đã trồng trọt qua bao nhiêu năm rồi, cậu lại đột nhiên lòi ra... nói muốn lấy là lấy, cũng quá là không hợp lý rồi, mấy người có tiền các người đều như vậy sao?"
Sở Nghiễm Ngọc nghe thấy gã chọc ngoáy, biết là gã muốn tiền, cười nói: "Mảnh đất kia tôi đúng là cần dùng tới, cũng có thể bồi thường cho mấy người một ít tiền, có điều tôi có chuyện khác muốn hợp tác với Triệu tiên sinh đây, không biết Triệu tiên sinh có ý định trên phương diện này không?"
Triệu Chí Tân nghe vậy liền sáng cả mắt lên, đồ trong căn phòng lớn như vậy, gã trông mà thèm, đều là thứ đời này gã không thể nào mua được, người như vậy lại muốn hợp tác với gã? Gần đây gã bắt đầu may mắn rồi sao?
Có điều cho dù trong lòng gã rất gấp gáp muôn hỏi cậu xem hợp tác thế nào, nhưng bởi ngươi này giảo hoạt nên gã liền quanh co một hồi, nhất thời cũng không muốn bị mất mặt, chỉ là nụ cười trên mặt cũng càng thêm tha thiết, lời lại thận trọng hỏi ra: "Hợp tác gì? Gần đây tôi khá là bận, đang có một hợp đồng lớn cần làm với ảnh hậu, nếu chỉ là hợp tác quy mô nhỏ thì không còn cách nào đồng ý được rồi?"
Sở Nghiễm Ngọc cười thầm trong bụng, trên mặt cũng hơi tiếc nuối, "Là thế này, thật là đáng tiếc, gần đây muốn đầu tư vào làng giải trí với Đường tổng Đường Huyền, nhưng trên phương diện này tôi cũng không rõ lắm, nghe nói Triệu tiên sính là người quản lý của đại minh tinh, thế nên mới muốn... aiz, có điều Triệu tiên sinh đương nhiên là phải bận rộn rồi, việc này coi như bỏ qua đi."
"Đừng." Triệu Chí Tân vừa nghe thấy tên của Đường Huyền, mắt suýt đã lòi ra khỏi hốc, Đường Huyền là người như thế nào? Đó chính là nhân vật cấp bậc đại lão trong giới, loại quản lý nhỏ như gã đây, căn bản ngay cả gặp mặt cũng không hề có cơ hội! Trong lòng không khỏi thầm hận bản thân không có chuyện gì lại giả vờ thận trọng gì đó, ngoài miệng lại nhanh chóng gỡ gạc lại, "Gần đây tuy rằng khá bận nhưng ngài và Đường tổng quen nhau, vậy thì lại là một chuyện khác, không bằng ngài nói trước đi, ngài chuẩn bị làm về hạng mục gì?"
"Chính là đầu tư vào phim điện ảnh, tôi nghe nói phương diện này rất dễ kiếm tiền." Sở Nghiễm Ngọc dùng ngữ khí của người bình thường không hiểu gì ném ra một câu.
Triệu Chí Tân vừa nghe đã biết đây chính là một tên ngốc nhiều tiền chỉ chờ bị làm thịt, không hiểu gì đã muốn vứt tiền vào trong cái hố này, người trong giới như vậy cũng có rất nhiều, có điều đương nhiên gã sẽ không lắm miệng nói gì, cười nói: "Ngài thật là tinh mắt, nghề này bây giờ đúng là có thể kiếm được bộn tiền."
"Nói vậy, Triệu tiên sinh đồng ý hợp tác với tôi?" Sở Nghiễm Ngọc cười hỏi.
"Đương nhiên, tôi rất vinh hạnh." Triệu Chí Tân quả thực hận không thể kí hợp đồng thỏa thuận với cậu ngay lập tức, nếu có thể leo lên nhân vật lớn như Đường Huyền, thì đây cũng chính là chuyện gã đang tha thiết chờ mong!
"Vậy cũng tốt, có thay đổi gì thì ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý liên hệ với anh, đàm luận cụ thể các hạng mục công việc, tối nay công ty Hoa Vũ của nhà họ Đường sẽ tổ chức dạ tiệc từ thiện, anh đã biết chưa, Đường tổng tự mình gọi điện tới mời tôi tới, tôi dù sao cũng phải cho anh ấy chút thể diện chứ phải không? Tôi đi chuẩn bị một chút đã, Triệu tiên sinh, tạm biệt." Sở Nghiễm Ngọc nói xong liền muốn đứng lên đi.
Chuyện Hoa Vũ sẽ tổ chức dạ hội từ thiện đương nhiên Triệu Chí Tân cũng biết, nhà họ Đường kia là cấp bậc gì chứ, bất kể là tổ chức loại dạ tiệc gì thì cũng có cả một đám đông người vót nhọn của đầu muốn chui vào bên trong, trước đây Triệu Chí Tân nhiều nhất cũng chỉ thèm thuồng tới đỏ cả hai mắt, lúc này cơ hội gần như vậy, sao gã có thể nhịn được, quả thực là muốn vò đầu bứt tai.
Đúng lúc này, chú Tần bước từ bên ngoài vào, cầm một phong thư trong tay, đưa tới trước mặt Sở Nghiễm Ngọc, "Thiếu gia Nghiễm Ngọc, Đường tiên sinh đưa thiệp mời tới."
"Nhanh như vậy?" Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, "Vậy làm phiền chú giữ thiệp hộ cháu, buổi tối khi nào chúng cháu ra cửa chú hãy đưa lại cho cháu."
"Được." Chú Tần liền cầm phong thư quay người đi khỏi.
Triệu Chí Tân vẫn luôn đứng cạnh lại mắt sắc nhìn thấy logo của Hoa Vũ in bên trên, rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên được nữa, gã nói: "Sở tiên sinh, tôi có một yêu cầu quá đáng.
Sở Nghiễm Ngọc thật không ngờ rằng người này lại chủ động tới vậy, còn tưởng rằng dù thế nào cậu cũng vẫn phải giả vờ thêm một chút nữa, có điều người cũng đã đưa tới tận cửa rồi, cậu đương nhiên liền thuận theo mà hỏi, "Có chuyện gì vậy? Anh nói tôi nghe."
Triệu Chí Tân nhịn kích động trong lòng xuống, tận lực bình tĩnh nói: "Ngài sẽ tham gia dạ hội của Hoa Vũ, không biết ngài có thể mang tôi đi cùng không?"
Sở Nghiễm Ngọc tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Sao, anh không nhận được thiệp mời à?"
Triệu Chí Tân lập tức cười khổ nói: "Tôi phải là quản lý của Hoa Vũ, Hoa Vũ đương nhiên sẽ không cho tôi thiệp mời, có điều gần đây tôi muốn đi ăn máng bên Hoa Vũ, thế nên muốn đi tìm hiểu trước một chút."
Người này nói dối nói đến không cần nháp trước, Sở Nghiễm Ngọc do dự một chút rồi nói: "Vậy tôi phải hỏi Đường tổng trước đã, miễn cho tới lúc đó lại xảy ra chuyện gì thì sẽ không tốt."
"Được được." Triệu Chí Tân thấy cậu dễ nói chuyện như vậy, trong lòng vừa hưng phấn vừa kích động, gật đầu liên tục.
Sở Nghiễm Ngọc gọi một cú điện thoại cho Đường Huyền, nói thẳng là một mang một người bạn tham gia dạ hội.
Lúc trước khi Tư Thần muốn giới thiệu cậu với Đường Huyền, cậu đã sớm nói với Đường Huyền dụng ý của mình, cậu là bạn đời của Tư Thần, bây giờ Đường Viêm cũng rất thích cậu, Đường Huyền đương nhiên không ngại cho cậu chút thể diện này, lập tức đồng ý, "Được rồi, tôi sẽ bảo người đưa một tấm thiệp mời cho bạn của cậu."
Sở Nghiễm Ngọc liền hỏi địa chỉ của Triệu Chí Tân, đồng thời cũng nói cho gã biết, trước dạ tiệc nhất định thiệp sẽ được đưa tới.
Triệu Chí Tân khi rời khỏi, kích động tới run cả tay, thiếu chút nữa đã run rẩy cả tay cả chân. Gã cũng không ngờ rằng, vốn chỉ muốn đến dọa dẫm lấy được một khoản tiền mà cuối cùng lại có được bước chuyển ngoặt này, không ngờ lại quen được một người có bối cảnh như vậy, gã nhất định là sắp may mắn rồi!
"Thiếu gia Nghiễm Ngọc, cậu ta đi rồi." Chú Tần quay về thông báo.
"Ừm, mặc kệ gã." Sở Nghiễm Ngọc tỏ vẻ vô vị phất tay một cái, loại nhân vật nhỏ này, cậu ứng phó quá dễ dàng, chỉ là hơi phiền một chút.
"Tư Thần lúc nào sẽ về?" Vẫn là tên đại muộn tao kia thú vị hơn nhiều.
Chú Tần nói ngay lập tức: "Tôi đã báo thời gian cho cậu ấy rồi, hôm nay cậu ấy sẽ về sớm." Thời khắc đều nỗ lực đem lại hạnh phúc tới cho thiếu gia nhà mình mới là một quản gia tốt!
Tư Thần quả nhiên về rất sớm, có điều lúc này Sở Nghiễm Ngọc đang tắm, chuẩn bị chút nữa tắm xong sẽ thay quần áo ra ngoài. Tư Thần ở dưới tầng không thấy người đâu liền trực tiếp lên tầng tìm.
Chờ tới khi Sở Nghiễm Ngọc nghe thấy tiếng động, Tư Thần đã đẩy cửa phòng tắm đi vào rồi.
"Tôi nhớ tôi đã khóa cửa rồi mà nhỉ." Sở Nghiễm Ngọc vẫn còn đang nằm trong bòn tắm, gần đây khí trời hơi nóng, mặc dù cậu không sợ nóng như trước đây nhưng vẫn rất thích ngâm bồn, dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm.
Tư Thần đi thẳng tới bên bồn tắm, cúi đầu liền nhìn chằm chằm toàn bộ cơ thể của cậu, da thịt trắng nõn, một cặp chân thon dài thẳng tắp, anh nói: "Anh tắm giúp em."
"Không cần." Sở Nghiễm Ngọc dùng chân che đi bộ vị trọng điểm, nghĩ nếu cho phép anh giúp mình tắm thì hôm nay cũng đừng hòng nghĩ tới việc ra khỏi phòng tắm.
Nhưng cái người Tư Thần này, đại đa số thời điểm đều rất dễ nói chuyện, cậu đối với anh chính là muốn gì được đó, nhưng anh cũng có những lúc rất không dễ nói chuyện, cũng giống như bây giờ vậy.
Tư Thần ngồi bên bồn tắm, tựa như không nghe được lời từ chối của cậu, đưa tay vào trong nước bắt lấy mắt cá chân cậu, tách ra một chút tắm cho cậu...
Anh nói tắm cho người thật sự chỉ là tắm đơn thuần, động tác ung dung thong thả, tắm sạch từng chút cho cậu, động tác xấu gì cũng không hề làm. Sở Nghiễm Ngọc rất muốn đạp cho anh một cước, cậu dù sao cũng là một người đàn ông đã hơn hai mươi tuổi tinh lực tràn trề, vừa tắm vừa sờ soạng như vậy, cho rằng cậu một chút phản ứng cũng không có sao?!
"Được rồi." Tư Thần tắm xong cho cậu, nói một tiếng, giọng hơi khàn, khom lưng trực tiếp bế người từ dưới nước lên.
Trên mặt Sở Nghiễm Ngọc cũng không biết là bị nước hun nóng hay là do nguyên nhân gì khác mà đuôi mắt cũng đỏ ửng lên, tàn nhẫn lườm cho anh một cái, "Thả ra, tôi muốn mặc quần áo."
Tư Thần cũng không giận, nói: "Anh mặc giúp em."
Sở Nghiễm Ngọc: "... Không cần!" Cậu coi như là đã hiểu, tên đại muộn tao này chắc chắn có sở thích hầu hạ người khác.
Có điều nhận thức này của cậu hơi sai lệch, Tư Thần trong nhà cũng là một đại thiếu gia, chuyện hầu hạ người khác, ngoài cậu ra gần như chỉ có người lớn trong nhà.
"Anh giúp em mặc sẽ nhanh hơn." Tư Thần không bằng lòng từ bỏ phúc lợi của mình, bế người vào phòng ngủ, lấy khăn tắm lau khô nước dính trên người cậu, lại mang quần áo tới mặc cho cậu, ngay cả quần lót trong cũng không để Sở Nghiễm Ngọc tự mình động tay.
"Anh cứ vậy tôi sẽ nghĩ anh đang coi tôi là con trai mà nuôi." Sở Nghiễm Ngọc vốn còn muốn đoạt quần lót lại, bất đắc dĩ khí lực không bằng người, ngón tay kia của Tư Thần cũng không hiểu là lại làm sao, rõ ràng cậu đã sắp chạm được tới cái quần lót rồi, ngón tay Tư Thần lại cong lên, cái quần lót trắng tinh kia của cậu liền bay lên trên không trung.
"Không có, anh nuôi là vợ anh, con thì để bảo mẫu trông đi." Tư Thần trả lời đàng hoàng trịnh trọng.
Sở Nghiễm Ngọc quả thực không còn lời nào để nói, đôi mắt nhìn về phía cái quần đang bay tới bay lui trên không trung, cảm thấy xấu hổ tới khó giải thích, đúng là không biết xấu hổ quá mức rồi.
...
Triệu Chí Tân đi từ biệt thự về vẫn hơi không dám tin, người này nhìn cũng có chút thân phận, sao lại coi trọng mình cơ chứ? Tuy không muốn thừa nhận lắm nhưng thực ra gã cũng biết danh tiếng của mình ở quê chủ yếu là do khoác lác mà thành, người kia đột nhiên tới tìm gã, còn cho gã có cơ hội tốt như vậy, thấy thế nào cũng có vẻ không đúng.
Có điều chờ tới khi gã tới nhà, thấy mẹ mình đi ra hỏi chuyện, đột nhiên lại tỉnh ngộ, người này mới đầu quay về chính là để cướp đất, bởi mảnh đất kia chính là đất của cậu gã, mà người kia lại là con trai của cậu gã! Sao gã lại quên mất quan hệ trong đó chứ!
Gã nghĩ không biết chừng cũng là bởi tầng quan hệ thân thích này nên mới muốn chăm sóc cho gã?!
Nghĩ tới đây cuối cùng Triệu Chí Tân không khỏi vui vẻ, nghĩ thầm tên nhóc này coi như là có chút lương tâm.
Đợi tới lúc chạng vạng, có người tự mình đưa thiệp mời tới, chút nghi ngờ này trong lòng gã cũng tan đi hoàn toàn, gã cầm bộ quần áo đẹp nhất ra, lái xe vào trong thành phố.
Khi gã đến địa chỉ của buổi dạ tiệc, đúng lúc thấy Sở Nghiễm Ngọc cũng đi từ trên xe xuống dưới, đang định tới chào hỏi lại thấy Đường Huyền đi từ cửa chính ra, sau đó trực tiếp đi về phía Sở Nghiễm Ngọc, nhất thời gã kinh hãi, Đường Huyền không ngờ lại tự mình ra nghênh tiếp tên nhóc này?! Tên nhóc này rốt cuộc có thân phận gì?
Gã đang giật mình, vai bỗng bị người vỗ một phát, gã không nhịn được phải quay đầu, lại thấy người đã vỗ vai gã có vẻ còn tức giận hơn, chất vấn: "Anh tới đây làm gì?!"
Triệu Chí Tân căn bản không quen người này, cảm thấy người này đúng là có thói xấu, đang định nổi khùng lên, khóe mắt lại liếc thấy Đường Huyền và Sở Nghiễm Ngọc không ngờ lại đi về phía mình, nhanh chóng dứt người này ra, đi về phía mấy người tiếp đón.
Sở Nghiễm Ngọc cũng chẳng ngờ rằng sẽ lại gặp phải Sở Hạo ở đây, cười đi tới, "Đã lâu không gặp, Sở Hạo, không ngờ cậu cũng tới.
Triệu Chí Tân hơi mờ mịt, người trẻ tuổi vừa nãy vỗ vai gã kia, hai người họ quen nhau? Vậy tại sao người trẻ tuổi kia lại vỗ vai gã?
Chú Tần thấy anh là người trẻ ra ngoài rồi cũng không quên mất ông cụ trong nhà, trong lòng hết sức vui mừng, gật đầu nói: "Vâng, tôi bảo người đi đưa ngay."
Sở Nghiễm Ngọc sau khi tỉnh lại, mới biết Tư Thần đã ép mật ong ra xong rồi, nhanh chóng đi tới liếc mắt nhìn, vừa nhìn vừa cười nói: "Anh cũng thật là đa tài đa nghệ nhỉ, ngay cả chuyện này mà anh cũng biết." Cậu nói tới nói lui, trong lòng lại hơn hâm mộ, cuộc sống trước kia của Tư Thần nhất định là vô cùng đặc sắc, cậu nghĩ mình trước đây ngoài đọc sách, thì cũng chỉ tới công ty học tập, ham muốn duy nhất chính là sưu tầm một ít hàng hiệu, bây giờ nghĩ lại cũng thật là vô vị.
Tư Thần đưa cho cậu một cốc nước mật ong âm ấm, bảo cậu nếm thử, cũng không quên nói lời tâm tình với cậu: "Bởi sau này còn phải nuôi gia đình và vợ, nhiều tay nghề một chút sẽ không tệ."
Sở Nghiễm Ngọc cười một tiếng, nhận lấy cốc nước mật ong kia nếm thử một chút, ngọt vô cùng, liền đánh giá một chút: "Hương vị không tệ, là hàng tốt phải không? Tôi không nghiên cứu mấy thứ này."
Tư Thần gật đầu, "Anh đưa một ít về nhà rồi, còn lại đều cất lại trong nhà, muốn uống thì anh lại pha cho em."
Sở Nghiễm Ngọc nhó tới chuyện muốn cho rắn đen nhỏ và chim khách mật ong, liền nói: "Cho tôi một chai trước đã, tôi có việc cần dùng."
Tư Thần nhíu mày, không biết là cậu lại muốn làm gì, người này hình như ngay cả nước mật ong pha thế nào cũng không biết... trong lòng nghĩ vậy nhưng anh cũng không ngốc tới mức nói thẳng ra, xoay người đi về phía phòng kho lấy một chai cho cậu.
Sở Nghiễm Ngọc cầm mật ong rồi liền đuổi người đi, đi vào trong vườn.
Ra ngoài một chuyến, tâm tình của cậu cũng khá hơn nhiều, cho dù mới từ nhà họ Sở về, cũng rất nhanh đã khôi phục lại, cái xe lăn trước không rời người cũng bị cậu bỏ không.
Rắn đen nhỏ và chim khách ngày nào cũng sắc trời vừa sáng đã tu luyện, lúc này đều đang nghỉ ngơi trên cây.
Sở Nghiễm Ngọc một tay cầm chai mật ong, một tay cầm cây gậy, cười híp mắt chọc chọc rắn đen nhỏ đang treo trên cây, lại dùng gậy gõ gõ vào tổ của chim khách.
Hai ngày nay họ ra ngoài, chú Tần đã làm xong tổ cho chim khách từ lâu, chỉ dùng gỗ với đinh, bên ngoài có hình dáng một căn phòng nhỏ, bên trên lại làm thêm một cái nóc nhà vừa đẹp lại vừa có thể tránh được mưa, trong có bông và vải vụn rải làm ổ, bên ngoài sơn nước sơn chống sâu mọt, vừa nhẹ vừa thoải mái, chim khách trước đây cũng chỉ là một con chim sống nơi hoang dã, chưa từng có căn nhà xinh đẹp tới vậy thuộc về riêng mình, mới đầu nhìn thấy liền thích không chịu được, liên tục nói cám ơn với Sở Nghiễm Ngọc, còn nói sẽ đưa tạ lễ cho chú Tần.
Rắn đen nhỏ cũng rất hâm mộ, nhưng nó không tiện nói cho Sở Nghiễm Ngọc biết, dù sao ngày nào nó cũng được ăn thức ăn con người đưa tới, còn đòi hỏi này nọ thì có vẻ cũng không tốt lắm, vì vậy chỉ có thể âm thầm hâm mộ trong lòng.
Sở Nghiễm Ngọc dùng gậy gõ gõ lên cây một hồi, hai con tiểu yêu tu đều đã đi ra, chim khách đúng là rất yên tĩnh như lời rắn đen nhỏ nói, đương nhiên là ngoài những lúc nói chuyện với Sở Nghiễm Ngọc ra.
Rắn đen nhỏ quấn trên cây, đưa cái đuôi lên dụi dụi mắt, nói: "Sao vậy? Ngươi cần ra ngoài sao?"
Sở Nghiễm Ngọc quơ quơ cái chai trong tay với hai con tiểu yêu tu, cười nói: "Cho các ngươi, các ngươi đoán thử xem, đây là thứ gì?"
Cái chai được đậy nút rất kín, rắn đen nhỏ và chim khách đều không ngửi được mùi, không nhận ra được, vì vậy đều lắc lắc đầu, chim khách nghi hoặc hỏi: "Là món ăn ngon gì đó sao?"
Sở Nghiễm Ngọc cười, "Chim khách thật thông minh, là mật ong, chính là mật ép ra từ tổ ong trong núi, cho các ngươi, coi như là thù lao, thế nào, các ngươi có thích không?"
Rắn đen nhỏ là tên tham ăn, nghe vậy hơi khựng lại một chút, sau đó trong mắt nó nổ tung niềm vui sướng, lại không quá chắc chắn mà hỏi lại: "Thật không?! Thật sự cho chúng ta sao?!"
"Đương nhiên là thật rồi, hơn nữa còn là mỗi người một chai, có điều chỗ này của các ngươi cũng không tiện để lại đồ, chờ các ngươi ăn xong chai này, ta lại mang thêm một chai nữa tới là được." Hai tiểu yêu tu đơn thuần ngây thơ, hơn nữa còn rất dễ nuôi, Sở Nghiễm Ngọc càng lúc càng thích sống chung với chúng.
Nghe được đáp án khẳng định, cả hai tiểu yêu tu đều vô cùng kinh hỉ, phải biết mật ong trong Trà Mật câu cũng không dễ ăn tới vậy, hơn nữa hoa trà của Trà Mật câu có thể nở tươi tốt tới vậy, thực ra chính là bởi linh khí nơi đó sung túc, thế nên mật hoa trà của nơi đó mới không giống ở những nơi khác, rất có lợi cho các yêu tinh như chúng.
"Vô cùng cảm tạ ngài, ngài đúng là con người tử tế nhất mà ta từng được gặp!" Chim khách vẫn nho nhã lễ độ như vậy, cho dù trong lòng cũng vô cùng vui sướng nhưng cũng vẫn hành lễ với cậu trước rồi mới đi xem cái chai kia.
"Đừng khách khí." Sở Nghiễm Ngọc cười, đưa mật ong cho chúng.
Tiểu yêu tu cũng tự có một số thủ đoạn của mình, một chiếc chai cũng không thể làm khó được chúng, Sở Nghiễm Ngọc cũng không lo.
Từ vườn về, Sở Nghiễm Ngọc nhìn thấy chú Tần đang chăm hoa trong vườn, liền đi tới hỏi: "Chú Tần, tổ chim khách là chú làm cho nó?"
"Đúng vậy, chim khách rất đáng yêu, cũng không biết là nó có thích không." Chú Tần cười híp mắt, thoạt nhìn có vẻ rất thích động vật nhỏ mới tới nhà này.
Sở Nghiễm Ngọc thầm nhủ trong lòng nó rất thích, còn muốn tặng quà cho chú kìa, lại nghĩ tới ánh mắt hâm mộ của rắn đen nhỏ, tên nhóc kia còn tưởng là cậu không nhìn thấy cơ đấy, cậu lắc đầu, cười híp mắt với chú Tần, nói: "Vậy làm phiền chú làm thêm một cái ổ nữa cho rắn đen nhỏ, chim khách có, nó lại không có, nhìn đáng thương lắm."
"Không thành vấn đề, đúng lúc trước đó vẫn còn sót lại không ít vật liệu." Chú Tần đồng ý cực kì sảng khoái, ông rất thích giúp đỡ thanh niên những chuyện này.
"Vậy cháu thay mặt chúng cảm ơn chú."
"Đừng khách khí." Chú Tần cười híp mắt lắc đầu, thấy tâm tình Sở Nghiễm Ngọc có vẻ không tệ, liền thông báo chuyện của nông trường nhỏ sau núi kia cho cậu nghe.
Sở Nghiễm Ngọc lúc này mới nhớ ra chuyện này vẫn còn chưa xong, cậu sờ sờ cằm, bỗng nghĩ tới ngày đó Tư Thần nhắc tới một người với cậu, con trai của Cao Mẫn, lúc đó Tư Thần đã đánh giá thế nào với cậu nhỉ, Sở Nghiễm Ngọc nghĩ một lát, hình như là —— một tên vô lại, không quan trọng?
Cậu suy tư một lúc, bỗng nói: "Chú Tần, chú điều tra giúp cháu một người."
"Điều tra ai vậy?" Chú Tần thu gom cành đã bị cắt bỏ, định dùng để chút nữa đan thành một cái rổ, rất không tệ.
"Gã con trai kia của Cao Mẫn, đúng rồi, cháu còn chưa biết tên của gã."
"Cậu ta tên Triệu Chí Tân, nghe nói rất nổi tiếng trong thôn họ, bởi cậu ta sống ở bên ngoài rất không tệ, hình như còn trở thành quản lý của người nổi tiếng, cũng bởi cậu ta trở lại rồi nên hình như cả nhà Cao Mẫn mới coi như đã có chỗ dựa, mới quyết định không buông chuyện này ra." Chú Tần hiểu rõ không ít chuyện đã xảy ra gần đây.
"Quản lý của người nổi tiếng?" Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày.
"Nghe thì êm tai nhưng quản lý cũng chia ra rất nhiều loại, nếu cậu ta thực sự là quản lý của người nổi tiếng gì đó, chắc chắn đã kiếm được không ít tiền, còn có thể để cho cha mẹ mình ở lại nơi nông thôn cắm mặt xuống đất chổng mông lên giời mà làm việc hay sao?" Chú Tần có thể nhìn thấu rõ.
Sở Nghiễm Ngọc tán đồng gật đầu, "Vậy làm phiền chú giúp cháu tra thật kĩ chuyện này, người này có chỗ hữu dụng đối với cháu."
"Không thành vấn đề, thiếu gia Nghiễm Ngọc cứ an tâm giao cho tôi đi."
Ngày hôm sau, chú Tần đưa tư liệu tới cho cậu, chính là tư liệu về Triệu Chí Tân họ nhắc tới hôm qua.
Sở Nghiễm Ngọc còn chưa kịp lật đã nhận được cuộc gọi của Đường Viêm.
Sở Nghiễm Ngọc thấy tên cậu, hơi nhíu mày, bắt máy, "Đường Viêm? Sao lại rảnh rỗi có thời gian gọi cho tôi vậy?"
Trong điện thoại vang lên tiếng cười của Đường Viêm, "Bây giờ tôi tốt nghiệp rồi, cũng không có công việc, hoàn toàn chính là một người không có phân sự, sao có thể không rảnh được, sao vậy, hay là có người nào cấm cậu nghe điện thoại của người đàn ông khác gọi?"
Sở Nghiễm Ngọc bị cậu chọc cười, nhíu mày đáp: "Trong nhà tôi, chỉ có tôi "hạ lệnh cấm" với những người khác thôi, không ai khác có quyền này đâu."
"Ồ, không ngờ lại show ân ái ra với chó độc thân! Ngược chết cẩu rồi!" Đường Viêm khoa trương hô lên một tiếng, sau đó có vẻ là bởi nói lớn tiếng quá nên bị khó thở, ho khù khụ liên thanh.
Sở Nghiễm Ngọc thở dài, cũng không dám nói đùa với cậu nữa, "Cậu không sao chứ? Hay là cậu nghỉ ngơi một chút đi, tí gọi lại sau?"
"Khụ khụ, không, không sao đâu, khụ khụ..." Đường Viêm khụ tới không thở nổi, còn không ngừng cố nói tiếp, Sở Nghiễm Ngọc cũng bị cậu dọa sợ, đành không dám nói gì, để cậu từ từ hồi phục lại, nói tiếp.
Đường Viêm ho khan một hồi trong điện thoại, Sở Nghiễm Ngọc liền nghe thấy bên kia vang lên giọng của một người đàn ông, hẳn là Đường Huyền.
Đường Viêm sắp ho tới không nói thành lời được, có điều cậu hình như có chuyện muốn nói với Sở Nghiễm Ngọc, liền chuyển máy cho Đường Huyền.
"Hoa Vũ ngày mai có tổ chức một buổi tiệc tối làm từ thiện công ích, sẽ có rất nhiều minh tinh tới tham gia, Tiểu Viêm muốn mời cậu cùng tới chơi, cậu có thể tới được không?" Đường Huyền vừa dỗ Đường Viêm uống chút nước ấm nhuận họng vừa cầm điện thoại của Đường Viêm tới nói mục đích gọi tới cho cậu nghe.
Sở Nghiễm Ngọc đã hiểu rõ, cậu dù sao cũng không có việc gì làm liền đồng ý, "Đương nhiên là được, Tư Thần có đi không?"
"Tôi vừa chưa nói gì với cậu ấy, cậu giúp tôi hỏi thử xem." Đường Huyền và Tư Thần thân nhau, cũng không câu nệ hình thức.
"Được, không thành vấn đề."
Hai người không có quá nhiều chuyện để nói, Đường Viêm có vẻ không được thoải mái, Sở Nghiễm Ngọc cứ nghĩ Đường Huyền sẽ mau chóng cúp máy để chăm sóc cho em trai không ngờ hắn lại nói tiếp: "Tiểu Viêm không có bạn bè gì, nó rất thích cậu, thế nên tôi có một yêu cầu quá đáng."
Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, cũng đã hơi đoán được hắn muốn nói gì, "Anh nói đi."
"Tôi mong rằng nếu cậu có thời gian rảnh, hãy tới chơi với nó, có được không?"
Ngày đó gặp mặt, Đường Huyền thoạt nhìn trông rất giống một người đàn ông rất hung hăng, dù sao từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, sau khi lớn lên cũng nắm giữ chức trách quan trọng, trên người khó tránh khỏi sẽ mang theo khí thế của người ngồi trên địa vị cao, bây giờ lại dùng giọng nói như thỉnh cầu này để nói chuyện với cậu, chỉ là bởi muốn em trai mình có một người bạn, sự tương phản này phải nói là cực kì lớn.
Có điều Sở Nghiễm Ngọc cũng rất thích Đường Viêm, người này tuổi tác xấp xỉ cậu, tuy từ nhỏ sức khỏe đã không tốt nhưng tính cách lại rộng rãi, thích cười, hơn nữa gần đây cũng không có việc gì làm, liền đồng ý: "Đương nhiên là được rồi, chỉ cần tôi có ở nhà, cậu ấy muốn tìm tới tôi lúc nào cũng được."
Đường Huyền có được câu trả lời khẳng định, có vẻ rất hưng phấn, tuy rằng ngữ khí của hắn cũng không có sự lên xuống gì quá lớn, "Cám ơn cậu."
"Đừng khách khí." Hai người khách sáo nói với nhau hai câu, Đường Huyền nói cho cậu địa chỉ của dạ tiệc xong, liền cúp máy, sẽ có người đưa thiệp mời tới hai người họ.
Khi điện thoại vừa cúp, Sở Nghiễm Ngọc vẫn nghe được tiếng ho khan của Đường Viêm đầu bên kia, dù không khụ nhiều khiến người ta xót lòng, nhưng tiếng ho khan liên miên không dứt kia, làm cho người ta cảm thấy rất khó có thể bỏ qua, huống chi còn là chính bản thân Đường Viêm.
Sở Nghiễm Ngọc thở dài, mỗi người mỗi cảnh, cho dù là nhà họ Đường có gia thế như vậy thì cũng vẫn chẳng khác gì.
Cậu cảm thán một hồi, mới cầm tư liệu chú Tần đã đưa cho mình trước đó, lật ra xem.
Triệu Chí Tân này đúng là giống hệt lời suy đoán trước đó của chú Tần, quản lý của người nổi tiếng trong miệng gã thực ra chính là cái giẻ lau dưới tay minh tinh nho nhỏ vẫn còn non, gã có xuất thân nông thôn, không có bối cảnh thì thôi không nói, cũng không có nhiều nhân mạch, muốn ra nhân ra dạng trong cái giới giải trí ngư long hỗn tạp kia cũng là quá khó khăn, có rất nhiều đi đường tắt, hoặc mở ra lối đi riêng, vót nhọn đầu muốn trèo lên trên. Triệu Chí Tân đương nhiên cũng muốn trèo cao nên vẫn luôn luồn cúi xung quanh muốn kéo nhân mạch, nhưng đáng tiếc cũng không biết là do vận may của gã không đủ hay là năng lực có hạn mà nói chung là không có ai thèm để ý tới.
Tư liệu không coi là nhiều, toàn bộ chuyện xảy ra sau khi gã vào làng giải trí, cùng với chuyện từng trải từ nhỏ tới lớn, tổng cộng cũng chỉ chiếm vài tờ giấy, Sở Nghiễm Ngọc lật lật, cầm tư liệu gõ gõ vào lòng bàn tay.
Chú Tần từ ngoài cửa bước vào, trong tay còn cầm một cái hộp trong suốt, Sở Nghiễm Ngọc liếc mắt nhìn, liền thấy bên trong còn đặt rất nhiều vải mềm, trong vải còn có những vật liệu gì đó vô cùng mềm mại, bên dưới là lớp vụn gỗ dày đặc, hai bên hộp đều có lỗ, cậu nhướng mày hỏi: "Đây là ổ chuẩn bị cho Tiểu Hắc sao?"
"Đúng vậy, tôi có tham khảo ổ thú cưng dành cho rắn trên mạng, không biết nó có thích không." Chú Tần đưa cái hộp cho cậu.
Sở Nghiễm Ngọc nhận lấy cái hộp, "Nó nhất định sẽ rất thích."
Ôm hộp đi ra ngoài, Sở Nghiễm Ngọc bảo chú Tần giúp mình gọi điện thoại cho Triệu Chí Tân, "Chú hãy nói rằng cháu muốn đàm luận trực tiếp với gã."
"Được."
Sở Nghiễm Ngọc đưa hộp cho rắn đen nhỏ, rắn đen nhỏ vô cùng thích cái hộp đẹp đẽ này, dùng vật liệu trong suốt làm hộp chính là cố tình, ban ngày có thể trực tiếp tắm nắng, đến tối cái hộp vẫn có thể giữ ấm được rất lâu, rắn đen nhỏ yêu thích vô cùng, trườn qua trườn lại quanh cái hộp hai vòng, nói lời cám ơn với cậu liên tục.
"Mọi người thực sự đúng là những người cực kì tốt bụng!" Đôi mắt đậu đen của rắn đen nhỏ đã sắp biến thành mắt long lanh luôn rồi, còn muốn học chim khách rướn cổ kêu cúc cu với cậu, nhưng đáng tiếc cổ với eo của nó không thể tách rời khỏi nhau, liền nằm thẳng thành một đường trên mặt đất, trông rất buồn cười.
Sở Nghiễm Ngọc buồn cười nói: "Đây là chú Tần làm cho ngươi, ngươi cảm ơn chú ấy là được rồi."
"Ừm, ta biết rồi!"
Rắn đen nhỏ và chim khách đều nhận được lễ vật của chú Tần, trong lòng đều vô cùng cảm kích ông, vì vậy đều thương lượng không bằng cùng tặng cho ông một món quà lớn.
Chim khách chưa từng qua lại với con người, không hiểu lắm, rắn đen nhỏ tự xưng là thông hiểu con người, liền nói: "Ông ấy thoạt nhìn khá lớn tuổi rồi, không bằng chúng ta đưa chút "trân châu lộ" cho ông ấy đi, mong là ông ấy có thể sống lâu hơn một chút, dù sao cũng là một người tốt."
Chim khách cũng cảm thấy rất có lý, dù sao cũng có rất nhiều con người không biết tu hành, tuổi thọ rất ngắn.
Chú Tần đương nhiên không biết bởi đồ thủ công mình làm nên hai tiểu yêu tu đã nghĩ tới chuyện đưa tạ lễ cho mình, sau đó một hôm ông nhận được một trái cây trông giống như một chuỗi trân châu từ Sở Nghiễm Ngọc, ăn vào rồi, ông cũng không hề phát hiện ra vấn đề gì, mãi tới tận lần ông trở về Bắc Kinh, mọi người đều không tin đó chính là ông, vội hỏi có phải là ông đã được ăn linh đan diệu dược gì hay không, ông mới muộn màng phát hiện mình hình như đã thật sự trẻ ra rồi.
...
Triệu Chí Tần dù sống bên ngoài rất bình thường nhưng người trong thôn họ, đều cho rằng ở ngoài gã sống rất có tiền đồ, khi về đều là mặc hàng hiệu trên người, nói về gã đều là ngữ khí hâm mộ, vợ chồng Cao Mẫn ở trong thôn cũng vô cùng hãnh diện, cảm thấy thằng con trai nhà mình đúng là không thua kém ai. Chỉ có vài người trẻ tuổi là nhìn ra được chút manh mối, nếu thật sự sống tốt như vậy, vì sao về rồi vẫn dùng con xe cũ rích kia? Nước sơn cũng đã tróc hết cả ra rồi, nhãn hiệu cũng bình thường, cho dù mua xe mới cũng không tốn tới hai mươi vạn đâu nhỉ?
Nhận được điện thoại của người trong biệt thự dưới núi kia, Triệu Chí Tân cho rằng họ nhất định là muốn giải quyết riêng, gã nghĩ biệt thự lớn kia trông đắt tiền như vậy, người bên trong chắc chắn là càng có tiền hơn, trong tâm muốn đòi họ một khoản tiền nhiều nhiều một chút.
Chỉ có Cao Mẫn là thấy bất an trong lòng, "Nếu nó thật sự là con trai của cậu con, thì mảnh đất này..."
"Mẹ thì biết cái gì, cậu cũng đã chết bao nhiêu năm nay rồi, đứa con trai kia của ông ấy dù có tên trên gia phả nhưng nhiều năm như vậy cũng không hề mang về nhà, cho dù lớn lên trong thành phố, thì cũng có biết cái gì? Lại nói, nó đến chỗ chúng ta, thì phải nghe theo quy tắc của nơi này, không làm theo quy tắc, thì cũng đừng hòng được không mảnh đất, yên tâm, con sẽ nói chuyện với nó, đảm bảo nó sẽ phải dùng tiền để giải quyết cho xong chuyện này." Triệu Chí Tân nói vô cùng tin tưởng, những người này rất giàu có, có cơ hội không đòi một khoản mới là thằng ngu.
"Con trai đã nói là được rồi, bà chỉ là phụ nữ thì biết cái gì, bận tâm mấy chuyện vớ vẩn." Cha của Triệu Chí Tân cảm thấy con trai nói rất hợp lý, Cao An Dân chết cũng đã nhiều năm như vậy rồi, lúc này đột nhiên có con trai đi ra cướp của, chuyện quái quỷ gì vậy!
Con trai và đàn ông chủ gia đình đều đã nói vậy rồi, Cao Mẫn cũng không tiện nói thêm gì nữa, mụ cũng chỉ mơ hồ cảm thấy việc này không hề đơn giản, năm đó Cao An Dân đột nhiên ôm con trai về nhập hộ khẩu, trong thôn cũng không dám nói gì...
Chú Tần hẹn với Triệu Chí Tân chiều hôm đó hai giờ gặp ở biệt thự, Triệu Chí Tân lăn lộn trong nghề, học cái gì không học lại học được cái thói thích đến muộn của mấy đại minh tinh, cao su tới tận ba giờ: hơn ba giờ rồi mới khoan than đi tới.
Chú Tần đưa Triệu Chí Tân tới phòng khách, Sở Nghiễm Ngọc vừa mới cúp điện thoại của Tư Thần, người bên kia nhất định lúc nào cũng phải nhắn tin gọi điện cho cậu, còn muốn biết cậu ở nhà làm gì, biết chiều nay cậu sẽ hẹn gặp mặt với một người đàn ông lạ mặt, hình như hơi mất hứng.
Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, cười hỏi: "Dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể thật sự coi tôi như chim hoàng yến nhốt trong nhà không cho gặp ai đấy chứ?"
Tư Thần sao có thể không nghe được sự nguy hiểm trong tiếng cười của cậu, vội động viên cậu: "Anh không có ý này, chỉ là Triệu Chí Tân này quá bỉ ổi, anh không yên tâm."
Sở Nghiễm Ngọc nói trong lòng cậu chính là coi trọng sự bỉ ổi của tên này, mới muốn gặp mặt gã, có điều lời này cậu vẫn không nói ra, "Vậy anh cứ yên tâm đi, trong nhà chúng ta rồi gã còn dám làm ra chuyện gì sao? Trong nhà có nhiều người như vậy, chú Tần cũng có ở đây, anh không phải quan tâm loạn."
Nghe được chính miệng cậu nói ra mấy chữ "trong nhà chúng ta", trong mắt Tư Thần xẹt qua tia vui sướng, anh cố gắng lâu như vậy, cũng không phải là không có thành tựu.
"Anh biết rồi, em muốn làm gì thì cứ làm đi." Tư Thần cưng chiều nói.
Sở Nghiễm Ngọc lúc bấy giờ mới hài lòng mà cúp máy.
Triệu Chí Tân bước vào phòng khách lớn của nhà họ Sở, nhìn đủ mọi đồ vật trang hoàng xa hoa liền líu cả lưỡi, gã lăn lộn bên ngoài nhiều năm như vậy, vẫn có chút nhãn lực, một thứ đồ trang trí tùy tiện trong phòng khách này đã đủ cho gã phải kiếm tiền mấy năm!
Sở Nghiễm Ngọc đi từ trên tầng xuống, nhìn thấy gã liền nở nụ cười, "Cuối cùng cũng chờ được Triệu tiên sinh, mời tới đây ngồi."
Triệu Chí Tân ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông thanh quý ưu nhã đi từ trên tầng xuống, người đàn ông này là một người trẻ tuổi có khí chất, khuôn mặt cũng đẹp trai vô cùng, Triệu Chí Tân dám nói, chỉ cần dùng khuôn mặt này vào làng giải trí, đảm bảo có thể hot hòn họt!
"Triệu tiên sinh?" Sở Nghiễm Ngọc thấy gã nhìn vào mặt mình chằm chằm, liền cười với gã.
Lúc này Triệu Chí Tân mới phục hồi tinh thần, hơi lúng túng, có điều rất nhanh gã đã khôi phục lại, cũng cười nói: "Chính là nhà cậu muốn mảnh đất kia của nhà chúng tôi?"
Sở Nghiễm Ngọc dẫn gã vào phòng khách ngồi xuống, hai chân vắt chéo, tư thái thanh thản ngồi trên ghế salon, lập tức có người hầu bưng trà tới tiếp khách, Sở Nghiễm Ngọc nhấp một ngụm, nghe thấy lời này của gã thì nở nụ cười, "Lời này của Triệu tiên sinh sai rồi, mảnh đất kia vốn thuộc về tôi, tôi chỉ muốn cầm lại mảnh đất của mình mà thôi, không phải là muốn đất nhà anh."
Triệu Chí Tân ra điều không vui vẻ cho lắm, cười lạnh: "Lời này của cậu là cái lí gì vậy, đất này chúng tôi cũng đã trồng trọt qua bao nhiêu năm rồi, cậu lại đột nhiên lòi ra... nói muốn lấy là lấy, cũng quá là không hợp lý rồi, mấy người có tiền các người đều như vậy sao?"
Sở Nghiễm Ngọc nghe thấy gã chọc ngoáy, biết là gã muốn tiền, cười nói: "Mảnh đất kia tôi đúng là cần dùng tới, cũng có thể bồi thường cho mấy người một ít tiền, có điều tôi có chuyện khác muốn hợp tác với Triệu tiên sinh đây, không biết Triệu tiên sinh có ý định trên phương diện này không?"
Triệu Chí Tân nghe vậy liền sáng cả mắt lên, đồ trong căn phòng lớn như vậy, gã trông mà thèm, đều là thứ đời này gã không thể nào mua được, người như vậy lại muốn hợp tác với gã? Gần đây gã bắt đầu may mắn rồi sao?
Có điều cho dù trong lòng gã rất gấp gáp muôn hỏi cậu xem hợp tác thế nào, nhưng bởi ngươi này giảo hoạt nên gã liền quanh co một hồi, nhất thời cũng không muốn bị mất mặt, chỉ là nụ cười trên mặt cũng càng thêm tha thiết, lời lại thận trọng hỏi ra: "Hợp tác gì? Gần đây tôi khá là bận, đang có một hợp đồng lớn cần làm với ảnh hậu, nếu chỉ là hợp tác quy mô nhỏ thì không còn cách nào đồng ý được rồi?"
Sở Nghiễm Ngọc cười thầm trong bụng, trên mặt cũng hơi tiếc nuối, "Là thế này, thật là đáng tiếc, gần đây muốn đầu tư vào làng giải trí với Đường tổng Đường Huyền, nhưng trên phương diện này tôi cũng không rõ lắm, nghe nói Triệu tiên sính là người quản lý của đại minh tinh, thế nên mới muốn... aiz, có điều Triệu tiên sinh đương nhiên là phải bận rộn rồi, việc này coi như bỏ qua đi."
"Đừng." Triệu Chí Tân vừa nghe thấy tên của Đường Huyền, mắt suýt đã lòi ra khỏi hốc, Đường Huyền là người như thế nào? Đó chính là nhân vật cấp bậc đại lão trong giới, loại quản lý nhỏ như gã đây, căn bản ngay cả gặp mặt cũng không hề có cơ hội! Trong lòng không khỏi thầm hận bản thân không có chuyện gì lại giả vờ thận trọng gì đó, ngoài miệng lại nhanh chóng gỡ gạc lại, "Gần đây tuy rằng khá bận nhưng ngài và Đường tổng quen nhau, vậy thì lại là một chuyện khác, không bằng ngài nói trước đi, ngài chuẩn bị làm về hạng mục gì?"
"Chính là đầu tư vào phim điện ảnh, tôi nghe nói phương diện này rất dễ kiếm tiền." Sở Nghiễm Ngọc dùng ngữ khí của người bình thường không hiểu gì ném ra một câu.
Triệu Chí Tân vừa nghe đã biết đây chính là một tên ngốc nhiều tiền chỉ chờ bị làm thịt, không hiểu gì đã muốn vứt tiền vào trong cái hố này, người trong giới như vậy cũng có rất nhiều, có điều đương nhiên gã sẽ không lắm miệng nói gì, cười nói: "Ngài thật là tinh mắt, nghề này bây giờ đúng là có thể kiếm được bộn tiền."
"Nói vậy, Triệu tiên sinh đồng ý hợp tác với tôi?" Sở Nghiễm Ngọc cười hỏi.
"Đương nhiên, tôi rất vinh hạnh." Triệu Chí Tân quả thực hận không thể kí hợp đồng thỏa thuận với cậu ngay lập tức, nếu có thể leo lên nhân vật lớn như Đường Huyền, thì đây cũng chính là chuyện gã đang tha thiết chờ mong!
"Vậy cũng tốt, có thay đổi gì thì ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý liên hệ với anh, đàm luận cụ thể các hạng mục công việc, tối nay công ty Hoa Vũ của nhà họ Đường sẽ tổ chức dạ tiệc từ thiện, anh đã biết chưa, Đường tổng tự mình gọi điện tới mời tôi tới, tôi dù sao cũng phải cho anh ấy chút thể diện chứ phải không? Tôi đi chuẩn bị một chút đã, Triệu tiên sinh, tạm biệt." Sở Nghiễm Ngọc nói xong liền muốn đứng lên đi.
Chuyện Hoa Vũ sẽ tổ chức dạ hội từ thiện đương nhiên Triệu Chí Tân cũng biết, nhà họ Đường kia là cấp bậc gì chứ, bất kể là tổ chức loại dạ tiệc gì thì cũng có cả một đám đông người vót nhọn của đầu muốn chui vào bên trong, trước đây Triệu Chí Tân nhiều nhất cũng chỉ thèm thuồng tới đỏ cả hai mắt, lúc này cơ hội gần như vậy, sao gã có thể nhịn được, quả thực là muốn vò đầu bứt tai.
Đúng lúc này, chú Tần bước từ bên ngoài vào, cầm một phong thư trong tay, đưa tới trước mặt Sở Nghiễm Ngọc, "Thiếu gia Nghiễm Ngọc, Đường tiên sinh đưa thiệp mời tới."
"Nhanh như vậy?" Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, "Vậy làm phiền chú giữ thiệp hộ cháu, buổi tối khi nào chúng cháu ra cửa chú hãy đưa lại cho cháu."
"Được." Chú Tần liền cầm phong thư quay người đi khỏi.
Triệu Chí Tân vẫn luôn đứng cạnh lại mắt sắc nhìn thấy logo của Hoa Vũ in bên trên, rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên được nữa, gã nói: "Sở tiên sinh, tôi có một yêu cầu quá đáng.
Sở Nghiễm Ngọc thật không ngờ rằng người này lại chủ động tới vậy, còn tưởng rằng dù thế nào cậu cũng vẫn phải giả vờ thêm một chút nữa, có điều người cũng đã đưa tới tận cửa rồi, cậu đương nhiên liền thuận theo mà hỏi, "Có chuyện gì vậy? Anh nói tôi nghe."
Triệu Chí Tân nhịn kích động trong lòng xuống, tận lực bình tĩnh nói: "Ngài sẽ tham gia dạ hội của Hoa Vũ, không biết ngài có thể mang tôi đi cùng không?"
Sở Nghiễm Ngọc tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Sao, anh không nhận được thiệp mời à?"
Triệu Chí Tân lập tức cười khổ nói: "Tôi phải là quản lý của Hoa Vũ, Hoa Vũ đương nhiên sẽ không cho tôi thiệp mời, có điều gần đây tôi muốn đi ăn máng bên Hoa Vũ, thế nên muốn đi tìm hiểu trước một chút."
Người này nói dối nói đến không cần nháp trước, Sở Nghiễm Ngọc do dự một chút rồi nói: "Vậy tôi phải hỏi Đường tổng trước đã, miễn cho tới lúc đó lại xảy ra chuyện gì thì sẽ không tốt."
"Được được." Triệu Chí Tân thấy cậu dễ nói chuyện như vậy, trong lòng vừa hưng phấn vừa kích động, gật đầu liên tục.
Sở Nghiễm Ngọc gọi một cú điện thoại cho Đường Huyền, nói thẳng là một mang một người bạn tham gia dạ hội.
Lúc trước khi Tư Thần muốn giới thiệu cậu với Đường Huyền, cậu đã sớm nói với Đường Huyền dụng ý của mình, cậu là bạn đời của Tư Thần, bây giờ Đường Viêm cũng rất thích cậu, Đường Huyền đương nhiên không ngại cho cậu chút thể diện này, lập tức đồng ý, "Được rồi, tôi sẽ bảo người đưa một tấm thiệp mời cho bạn của cậu."
Sở Nghiễm Ngọc liền hỏi địa chỉ của Triệu Chí Tân, đồng thời cũng nói cho gã biết, trước dạ tiệc nhất định thiệp sẽ được đưa tới.
Triệu Chí Tân khi rời khỏi, kích động tới run cả tay, thiếu chút nữa đã run rẩy cả tay cả chân. Gã cũng không ngờ rằng, vốn chỉ muốn đến dọa dẫm lấy được một khoản tiền mà cuối cùng lại có được bước chuyển ngoặt này, không ngờ lại quen được một người có bối cảnh như vậy, gã nhất định là sắp may mắn rồi!
"Thiếu gia Nghiễm Ngọc, cậu ta đi rồi." Chú Tần quay về thông báo.
"Ừm, mặc kệ gã." Sở Nghiễm Ngọc tỏ vẻ vô vị phất tay một cái, loại nhân vật nhỏ này, cậu ứng phó quá dễ dàng, chỉ là hơi phiền một chút.
"Tư Thần lúc nào sẽ về?" Vẫn là tên đại muộn tao kia thú vị hơn nhiều.
Chú Tần nói ngay lập tức: "Tôi đã báo thời gian cho cậu ấy rồi, hôm nay cậu ấy sẽ về sớm." Thời khắc đều nỗ lực đem lại hạnh phúc tới cho thiếu gia nhà mình mới là một quản gia tốt!
Tư Thần quả nhiên về rất sớm, có điều lúc này Sở Nghiễm Ngọc đang tắm, chuẩn bị chút nữa tắm xong sẽ thay quần áo ra ngoài. Tư Thần ở dưới tầng không thấy người đâu liền trực tiếp lên tầng tìm.
Chờ tới khi Sở Nghiễm Ngọc nghe thấy tiếng động, Tư Thần đã đẩy cửa phòng tắm đi vào rồi.
"Tôi nhớ tôi đã khóa cửa rồi mà nhỉ." Sở Nghiễm Ngọc vẫn còn đang nằm trong bòn tắm, gần đây khí trời hơi nóng, mặc dù cậu không sợ nóng như trước đây nhưng vẫn rất thích ngâm bồn, dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm.
Tư Thần đi thẳng tới bên bồn tắm, cúi đầu liền nhìn chằm chằm toàn bộ cơ thể của cậu, da thịt trắng nõn, một cặp chân thon dài thẳng tắp, anh nói: "Anh tắm giúp em."
"Không cần." Sở Nghiễm Ngọc dùng chân che đi bộ vị trọng điểm, nghĩ nếu cho phép anh giúp mình tắm thì hôm nay cũng đừng hòng nghĩ tới việc ra khỏi phòng tắm.
Nhưng cái người Tư Thần này, đại đa số thời điểm đều rất dễ nói chuyện, cậu đối với anh chính là muốn gì được đó, nhưng anh cũng có những lúc rất không dễ nói chuyện, cũng giống như bây giờ vậy.
Tư Thần ngồi bên bồn tắm, tựa như không nghe được lời từ chối của cậu, đưa tay vào trong nước bắt lấy mắt cá chân cậu, tách ra một chút tắm cho cậu...
Anh nói tắm cho người thật sự chỉ là tắm đơn thuần, động tác ung dung thong thả, tắm sạch từng chút cho cậu, động tác xấu gì cũng không hề làm. Sở Nghiễm Ngọc rất muốn đạp cho anh một cước, cậu dù sao cũng là một người đàn ông đã hơn hai mươi tuổi tinh lực tràn trề, vừa tắm vừa sờ soạng như vậy, cho rằng cậu một chút phản ứng cũng không có sao?!
"Được rồi." Tư Thần tắm xong cho cậu, nói một tiếng, giọng hơi khàn, khom lưng trực tiếp bế người từ dưới nước lên.
Trên mặt Sở Nghiễm Ngọc cũng không biết là bị nước hun nóng hay là do nguyên nhân gì khác mà đuôi mắt cũng đỏ ửng lên, tàn nhẫn lườm cho anh một cái, "Thả ra, tôi muốn mặc quần áo."
Tư Thần cũng không giận, nói: "Anh mặc giúp em."
Sở Nghiễm Ngọc: "... Không cần!" Cậu coi như là đã hiểu, tên đại muộn tao này chắc chắn có sở thích hầu hạ người khác.
Có điều nhận thức này của cậu hơi sai lệch, Tư Thần trong nhà cũng là một đại thiếu gia, chuyện hầu hạ người khác, ngoài cậu ra gần như chỉ có người lớn trong nhà.
"Anh giúp em mặc sẽ nhanh hơn." Tư Thần không bằng lòng từ bỏ phúc lợi của mình, bế người vào phòng ngủ, lấy khăn tắm lau khô nước dính trên người cậu, lại mang quần áo tới mặc cho cậu, ngay cả quần lót trong cũng không để Sở Nghiễm Ngọc tự mình động tay.
"Anh cứ vậy tôi sẽ nghĩ anh đang coi tôi là con trai mà nuôi." Sở Nghiễm Ngọc vốn còn muốn đoạt quần lót lại, bất đắc dĩ khí lực không bằng người, ngón tay kia của Tư Thần cũng không hiểu là lại làm sao, rõ ràng cậu đã sắp chạm được tới cái quần lót rồi, ngón tay Tư Thần lại cong lên, cái quần lót trắng tinh kia của cậu liền bay lên trên không trung.
"Không có, anh nuôi là vợ anh, con thì để bảo mẫu trông đi." Tư Thần trả lời đàng hoàng trịnh trọng.
Sở Nghiễm Ngọc quả thực không còn lời nào để nói, đôi mắt nhìn về phía cái quần đang bay tới bay lui trên không trung, cảm thấy xấu hổ tới khó giải thích, đúng là không biết xấu hổ quá mức rồi.
...
Triệu Chí Tân đi từ biệt thự về vẫn hơi không dám tin, người này nhìn cũng có chút thân phận, sao lại coi trọng mình cơ chứ? Tuy không muốn thừa nhận lắm nhưng thực ra gã cũng biết danh tiếng của mình ở quê chủ yếu là do khoác lác mà thành, người kia đột nhiên tới tìm gã, còn cho gã có cơ hội tốt như vậy, thấy thế nào cũng có vẻ không đúng.
Có điều chờ tới khi gã tới nhà, thấy mẹ mình đi ra hỏi chuyện, đột nhiên lại tỉnh ngộ, người này mới đầu quay về chính là để cướp đất, bởi mảnh đất kia chính là đất của cậu gã, mà người kia lại là con trai của cậu gã! Sao gã lại quên mất quan hệ trong đó chứ!
Gã nghĩ không biết chừng cũng là bởi tầng quan hệ thân thích này nên mới muốn chăm sóc cho gã?!
Nghĩ tới đây cuối cùng Triệu Chí Tân không khỏi vui vẻ, nghĩ thầm tên nhóc này coi như là có chút lương tâm.
Đợi tới lúc chạng vạng, có người tự mình đưa thiệp mời tới, chút nghi ngờ này trong lòng gã cũng tan đi hoàn toàn, gã cầm bộ quần áo đẹp nhất ra, lái xe vào trong thành phố.
Khi gã đến địa chỉ của buổi dạ tiệc, đúng lúc thấy Sở Nghiễm Ngọc cũng đi từ trên xe xuống dưới, đang định tới chào hỏi lại thấy Đường Huyền đi từ cửa chính ra, sau đó trực tiếp đi về phía Sở Nghiễm Ngọc, nhất thời gã kinh hãi, Đường Huyền không ngờ lại tự mình ra nghênh tiếp tên nhóc này?! Tên nhóc này rốt cuộc có thân phận gì?
Gã đang giật mình, vai bỗng bị người vỗ một phát, gã không nhịn được phải quay đầu, lại thấy người đã vỗ vai gã có vẻ còn tức giận hơn, chất vấn: "Anh tới đây làm gì?!"
Triệu Chí Tân căn bản không quen người này, cảm thấy người này đúng là có thói xấu, đang định nổi khùng lên, khóe mắt lại liếc thấy Đường Huyền và Sở Nghiễm Ngọc không ngờ lại đi về phía mình, nhanh chóng dứt người này ra, đi về phía mấy người tiếp đón.
Sở Nghiễm Ngọc cũng chẳng ngờ rằng sẽ lại gặp phải Sở Hạo ở đây, cười đi tới, "Đã lâu không gặp, Sở Hạo, không ngờ cậu cũng tới.
Triệu Chí Tân hơi mờ mịt, người trẻ tuổi vừa nãy vỗ vai gã kia, hai người họ quen nhau? Vậy tại sao người trẻ tuổi kia lại vỗ vai gã?
Danh sách chương