Tối hôm đó, hai người về nhà thì đã là đêm khuya, hôm đó Sở Nghiễm Ngọc không ngừng trêu ghẹo người, cuối cùng cũng bị trừng phạt, bị Tư Thần đè tới làm tới tận nửa đêm mới dừng, mấu chốt là giá trị vũ lực của hai người đặt ở đó, cậu có muốn phản kháng cũng không thể.
Sáng ngày hôm sau lúc hừng đông, Tư Thần tinh thần sảng khoái rời giường, Sở Nghiễm Ngọc thì có chút không xong, đau lưng nhức eo thì chưa nói, cảm giác toàn thân rất mệt, hơn nữa cậu còn cảm thấy cực kì đói bụng, dạ dày trống rỗng, có chút hơi hoảng loạn.
Khi Tư Thần rời giường liền nghe thấy bụng cậu kêu rột rột, nhíu mày, đỡ người ngồi dậy, "Nghiễm Ngọc? Tiểu Ngọc? Có muốn ăn cơm xong rồi hãy ngủ tiếp không?"
Sở Nghiễm Ngọc lúc này bụng rất đói nhưng người rất mệt, căn bản không mở mắt ra nổi, còn có một con muỗi cứ vo ve mãi bên tai, quả thực khó chịu vô cùng, giơ tay tốn sức phất phất, ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có.
Tư Thần đau lòng, cũng không định quấy rầy cậu nữa, đi xuống tầng làm cháo ngô cậu thích ăn nhất.
Ngô mùa này rất non, làm cháo vừa mềm lại dính, thơm ngọt, chú Tần đứng cạnh nhìn mà thấy rất vui mừng, thiếu gia vẫn rất biết chăm sóc người.
Tư Thần nấu cháo xong, lại pha một cốc nước mật ong ấm, lúc này mới bưng lên trên tầng.
Sở Nghiễm Ngọc ngủ ngay khi anh vừa đi, có điều rất nhanh lại tỉnh lại bởi ngửi thấy được mùi, chỉ là mắt vẫn không thể mở ra nổi.
Tư Thần ngồi xuống giường, đỡ cậu dậy, đưa nước mật ong ấm tới bên miệng cậu, "Nào Nghiễm Ngọc, uống một chút đi, anh đút cho em."
Sở Nghiễm Ngọc thấy mắt vừa đau vừa sưng, căn bản không mở ra nổi, có điều bụng thực sự quá đói, vẫn nghe lời há miệng thuận theo anh mà uống nước, cậu cảm thấy mình cứ như tám trăm năm rồi chưa được một miếng cơm, há to miệng nuốt thức ăn xuống, từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy đói tới vậy, cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra.
Cho cậu uống một cốc nước xong, Tư Thần liền dỗ cậu ăn nốt hơn nửa bát cháo, lau miệng cho cậu xong, còn cúi người hôn một cái, lúc này mới đặt cậu nằm xuống giường.
"Ngủ đi, để anh bảo chú Tần chuẩn bị cơm, bao giờ đói thì lại ăn tiếp, nhé?"
Sở Nghiễm Ngọc cả quá trình vẫn luôn nhắm mắt, lúc này cũng chỉ gật đầu, rất nhanh cậu lại ngủ thiếp đi.
Cậu ngủ tận tới một giờ chiều vẫn chưa dậy, chú Tần hơi lo rằng cậu đói quá sẽ làm dạ dày hỏng mất, nên mới lên tầng đánh thức cậu dậy.
"Đã muộn tới vậy rồi à." Sở Nghiễm Ngọc dụi mắt rời giường, cảm giác toàn thân mệt muốn chết, hơn nữa bụng cũng đói như mấy ngày rồi không được ăn, không nhịn được cậu đưa tay sờ sờ cái bụng, trong lòng thấy rất kì quái.
Chú Tần vừa thầm khiển trách thiếu gia đúng là đã quá thô lỗ, cơ mà cũng là người trẻ tuổi, ông hiểu được, vừa mỉm cười nói: "Thiếu gia Nghiễm Ngọc mau dùng cơm đi, tôi đã làm rất nhiều món, mùi vị rất được."
"Cảm ơn chú Tần." Sở Nghiễm Ngọc nhịn không được ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở đi vào nhà vệ sinh rửa mặt xong rồi mới xuống tầng.
Chờ tới khi cậu đã ăn cơm trưa, La Phong mới gọi một cuộc điện thoại cho cậu, nói Triệu Chí Tân đã liên lạc với mình.
"Ừ, cứ theo kế hoạch mà làm, trước giới thiệu tài nguyên trong tay gã một chút, những phương diện khác tôi sẽ liên lạc lại với anh sau."
Cậu dặn dò La Phong hai câu xong thì cúp máy, La Phong làm việc cậu rất yên tâm.
Đang nghĩ xem chiều nên làm gì thì cậu lại nhận được cuộc gọi của Đường Viêm.
"Tôi đang ở ngoài cửa nhà cậu! Mau ra mở cửa đi!" Tiếng cười giòn của Đường Viêm vang lên từ trong máy.
"Sao cậu lại tới đây?" Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, tự mình đứng dậy đi về phía cổng lớn, cười trêu, "Anh trai nhà cậu chịu cho cậu ra ngoài?"
"Anh ấy mới không quản được tôi, tôi muốn đi đâu thì đi đó thôi." Giọng Đường Viêm cực kì phiền muộn, Sở Nghiễm Ngọc cách một cái điện thoại vẫn có thể nghe ra được, cũng không biết hai anh em nhà này lại làm sao.
Khí trời gần đây càng lúc càng ấm lên, mặt trời chiếu sáng khắp nơi, Sở Nghiễm Ngọc khi ra ngoài cửa cũng không nhịn được phải nheo mắt, cảm thấy ánh nắng này có chút ngột người. Chỉ là trời nóng như vậy mà Đường Viêm gầy yếu vẫn phải mặc một cái áo khoác trên người.
Sở Nghiễm Ngọc đưa người vào nhà, thấy trên trán cậu rịn mồ hôi, biết cũng không phải là cậu không cảm nhận được nóng lạnh, chỉ là căn bản không dám cởi quần áo dày ra mà thôi, liền thầm thở dài.
Đường Viêm khi ra ngoài lúc nào cũng mang theo vệ sĩ và tài xế, trên xe còn có một vài thiết bị chữa bệnh, vậy mà còn nói anh cậu không quản được cậu, vốn chính là quản cậu tới chặt chẽ.
Sở Nghiễm Ngọc cũng không vạch trần cậu, sức khỏe của cậu thực sự quá tệ, Sở Nghiễm Ngọc cũng không dám tùy tiện để cậu ăn gì, liền bảo chú Tần rót cho cậu một cốc nước ấm, chờ trên người cậu ấm lại rồi, mới đóng cửa lại, bảo cậu cởi áo khoác ngoài ra, cũng không đến nỗi bị ngộp chết.
"Nóng chết tôi rồi." Đường Viêm không nhịn được oán trách một câu, cơ thể này của cậu chính là sợ nhiễm phải gió, hơi phơi gió một chút là sẽ xảy ra chuyện, cũng có khả năng sẽ chuyển biến thành nghiêm trọng, qua nhiều năm như vậy, cậu cũng đã quen với sức khỏe bệnh tật của mình, thường xuyên chú ý không muốn gây phiền phức cho người khác, nhưng gặp được người thân thiết, vẫn sẽ không nhịn được phải oán hận hai câu.
Chú Tần còn biết chăm sóc người hơn cả Sở Nghiễm Ngọc, lúc này đã lấy khăn mặt ấm ra, bảo cậu lau tay lau mặt một chút, sẽ thoải mái hơn nhiều.
"Cảm ơn chú Tần." Đường Viêm cười híp mắt cảm ơn.
"Đường tiểu thiếu gia đừng khách khí." Chú Tần rất thích chăm sóc cho thanh niên nhỏ này, thấy cậu rất đáng yêu, không nhịn được phải cười hỏi, "Nhà chúng tôi có rất nhiều vị khách nhỏ thú vị, đều là các bạn nhỏ của thiếu gia Nghiễm Ngọc, Đường tiểu thiếu gia chút nữa có thể đi xem."
"Vị khách nhỏ?" Đường Viêm hơi mờ mịt, quay đầu nhìn về phía Sở Nghiễm Ngọc, "Cậu sinh đứa nhỏ? Cậu sinh với Tư Thần?"
Sở Nghiễm Ngọc suýt đã bị sặc, cậu mới hơn hai mươi một chút, vẫn còn trẻ như vậy, lại kết hôn với Tư Thần cũng là đàn ông, căn bản không hề nghĩ tới chuyện con cái, cái tên Đường Viêm này nhất định là cố ý đây mà.
"Không phải, không phải." Chú Tần mau chóng giải thích hộ, "Là những vị khách rất thú vị, một con rắn đen và một con chim khách, đều rất đẹp, Đường tiểu thiếu gia nhất định sẽ thích."
Đường Viêm vừa nghe quả nhiên sáng cả mắt lên, cái tuổi này của cậu nếu nhỏ hơn một chút, thì vẫn còn đang thời kì leo cây lấy tổ chim, cảm thấy rất hứng thú với mấy thứ như vậy, Đường Viêm bởi khi còn nhỏ bị người ta làm hại rơi xuống nước, cũng không có bạn bè gì, nghe thấy những lời này liền rất hiếu kỳ, nhanh chóng kéo Sở Nghiễm Ngọc nói: "Cậu thật sự nuôi rắn với chim? Bắt được ở trên núi à? Ở đâu vậy mau mang tôi đi xem một chút, tôi cũng muốn nuôi một con chim nhưng mua cũng đều là chim từ khi vẫn còn non, một chút cũng không thú vị." Cậu thích có tính khiêu chiến!
Sở Nghiễm Ngọc thực ra trong lòng cũng khá thích động vật nhỏ, có điều cậu rất thận trọng, thích thứ gì cũng không biểu lộ ra ngoài mặt, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, sẽ dẫn cậu đi xem, đừng có lắc nữa." Cái tên này thật sự cho rằng bản thân mới chỉ hai tuổi thôi sao?Còn lắc lắc tay cậu nữa?!
Lúc này ngoài trời rất nắng, chim khách và rắn đen nhỏ đã sớm kết thúc tu luyện, đều đang hóng gió ngủ trên cây, đột nhiên bị người lấy cái gậy chọc, không cần nói nhiều, cách chào hỏi này, ngoài Sở Nghiễm Ngọc ra thì không còn ai khác.
"Oa, không ngờ đều là thú hoang cả! A Ngọc không ngờ cậu lại lợi hại như vậy, ngay cả thú hoang cũng có thể nuôi thành ngoan tới vậy!" Đường Viêm hâm mộ, mắt sáng lấp lánh, cậu cũng muốn nuôi một con chim nhỏ nghe lời trong nhà, đương nhiên phải là chim hoang dã cơ! Nuôi động vật hoang dã thành thú cưng trong nhà, nghe đã thấy ngầu chết rồi!
Sở Nghiễm Ngọc quả thực đã tìm được cảm giác được làm người lớn khi ở cùng với Đường Viêm, trong lòng nói thú hoang nào có thể dễ thuần phục được tới vậy, có điều nhìn cậu như vậy, không nhịn được muốn làm cho cậu càng thêm hâm mộ hơn một chút, hếch cằm lên với rắn đen nhỏ, cười híp mắt nói: "Tiểu Hắc, biểu diễn tiết mục gì đó đi, chút nữa để chú Tần làm cho ngươi chân gà hấp ngươi thích ăn nhất, thế nào?"
Rắn đen nhỏ vốn là tên tham ăn, vừa nghe thấy có đồ ăn ngon ngay cả tôn nghiêm của rắn cũng có thể bỏ được, nó uốn éo trên cây một cái, lại tự thắt người mình lại một cách phức tạp, biểu diễn cực kì nhiệt huyết, làm cho Đường Viêm sắp cười rũ rượi.
Sở Nghiễm Ngọc chỉ lo Đường Viêm cười nhiều quá sẽ tự làm mình đau sốc hông, chút nữa lại ho không dứt, có điều tâm tình của Đường Viêm hôm nay có vẻ rất tốt, hơn nữa nhiệt độ bên ngoài cũng cao, không ngờ cũng không ho tiếng nào, ngay cả trên mặt cũng hồng nhuận hơn nhiều.
Chim khách bay từ trên tổ xuống, đứng trên một cành cây đưa mắt nhìn cậu, cái đầu nghiêng nghiêng.
Chim khách nhỏ tuy rằng chỉ là một con chim nhỏ bình thường, nhưng không biết có phải là do là yêu tu hay không, mà thân hình rất tròn trịa, lông trên người cũng có màu xanh ngọc, rất đẹp.
Lực chú ý của Đường Viêm bị nó thu hút ngay, thở dài liên tục: "A Ngọc, nhà các cậu đúng là ngọa hổ tàng long, con chim nhỏ này thật là đẹp!" Vừa nói vừa dùng đôi mắt sáng như sao nhìn cậu, ý là, thật muốn thật muốn!
Sở Nghiễm Ngọc ho khan một tiếng, cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao lại có vài người đệ khống tới vậy, trong miệng lại cự tuyệt: "Không cho cậu được, nó chắc chắn cũng sẽ không đi với cậu đâu." Nói thật đây là tiểu yêu tinh biết phép thuật, mang về nhà sẽ có thể dọa người ta sợ, cảnh tượng kia tưởng tượng một chút đã thấy thật là đẹp đẽ quá mức.
Đường Viêm cực kì thất vọng, Sở Nghiễm Ngọc tựa như nhìn thấy đôi tai cún trên đầu cậu đã cụp xuống, trong lòng hơi bứt rứt, cảm thấy cứ như mình đã bắt nạt cậu ấy vậy...
"Thôi được rồi, cơ mà sau này ngày nào tôi cũng muốn qua đây chơi!" Đường Viêm cũng không phải là mấy tên nhóc không biết nói lý, biết Sở Nghiễm Ngọc không đồng ý cũng là có cái lý của cậu, có điều quyền lợi này cậu vẫn muốn bảo lưu!
"Được, cậu muốn tới xem lúc nào cũng được, thế được chưa?" Sở Nghiễm Ngọc bất đắc dĩ xoa nhẹ đầu cậu một cái.
Đường Viêm sáng mắt đồng ý, lại xem tiểu yêu tinh trong vườn với cậu thêm một lúc nữa, hơi mệt rồi, Sở Nghiễm Ngọc mới đưa cậu về lại phòng khách.
Cậu tới hôm nay thực ra cũng là có công chuyện nên mới tới, Sở Nghiễm Ngọc hôm trước đã từng nói muốn cùng cậu đầu tư một vài hạng mục giải trí, thế nên trước khi cậu tới còn nghiêm túc làm rất nhiều công khóa, tận sức để không khiến cho Sở Nghiễm Ngọc không hiểu đầu cua tai nheo gì, tuy rằng Tư Thần cũng rất có tiền, nhưng nếu hại Sở Nghiễm Ngọc phải bồi thường tiền, lương tâm cậu vẫn sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Hai người hàn huyên trong phòng khách một hồi, Sở Nghiễm Ngọc cũng hiểu qua qua một chút về cái nghề này, đầu óc cậu suy nghĩ rất nhanh, trong lòng cũng đã nắm chắc được rồi.
Vào lúc chạng vạng, Đường Huyền đương nhiên là tự mình tới cửa đón người, đúng lúc Tư Thần cũng về rồi, liền giữ hai anh em ở lại ăn cơm tối, Đường Viêm hôm đó chơi ở nhà họ rất vui, cũng không giận dỗi anh trai mình nữa, ăn cơm xong thì ngoan ngoãn cùng hắn về nhà.
"Ngày mai tôi lại tới nha, ngày mai cậu không ra ngoài đấy chứ?" Trước khi về Đường Viêm còn cố tình hỏi một câu, được câu trả lời khẳng định của Sở Nghiễm Ngọc thì mới hài lòng cùng anh mình đi về.
Mấy ngày sau đó, Đường Viêm thường xuyên tới nhà của Sở Nghiễm Ngọc, rắn đen nhỏ mỗi ngày đều ra sức biểu diễn các tiết mục, bởi vậy liền có rất nhiều đồ ăn ngon, quả thực đã béo hẳn là một vòng, Sở Nghiễm Ngọc cũng sắp không nhìn nổi.
Vẫn là chim khách nhỏ đáng tin hơn, ban ngày sẽ thường xuyên mang một ít hạt giống về nhà, để Sở Nghiễm Ngọc trồng.
"Những thứ này dùng để làm gì?" Sở Nghiễm Ngọc nhận hạt giống, những thứ mà tiểu yêu tinh đưa cho này, hẳn cũng không phải là thứ tầm thường, cậu rất vừa ý.
"Một vài loại cây ăn quả, là quà cho mọi người đó, trái cây chúng mọc ra rất tốt cho sức khỏe của con người." Chim khách nhỏ luôn văn nhã lễ độ, vô cùng lễ phép, tuy nó chưa từng biểu diễn này nọ trước mặt Đường Viêm, nhưng Đường Viêm cũng rất thích nó, nó nhớ mình từng ăn rất nhiều thứ, thế nên vẫn luôn trăn trở tới chuyện phải trả lễ lại.
Sở Nghiễm Ngọc nở nụ cười, nghĩ một chút rồi lại nói: "Đúng rồi, Tiểu Hắc đã từng nói với ta, hàn tật trên người Đường Viêm cần phải có cỏ Chích Dương và nước suối của núi Quỳnh Hoa mới có thể trị khỏi được, không biết ngươi có biết gì về tung tích của hai thứ này không."
Chim khách hơi nghiêng đầu nghĩ một lát: "Từng nghe nói tới, nhưng chưa thấy bao giờ, có thể giúp ngươi hỏi thăm một chút."
"Vậy ta cám ơn ngươi thay cậu ấy trước, nếu có thể tìm ra hai thứ này, ta nghĩ nhà họ Đường nhất định sẽ có lễ trọng cảm tạ ngươi." Sở Nghiễm Ngọc vốn đã muốn trị khỏi bệnh cho Đường Viêm, chỉ có điều lúc mới đầu chỉ bắt nguồn từ việc Đường Huyền là bạn của Tư Thần, gần đây tiếp xúc với hai anh em Đường Viêm nhiều hơn, ý nghĩ cũng thay đổi nhiều, càng thêm hy vọng rằng cậu trai tính tình hoạt bát này sẽ có thể sống tiếp như người bình thường.
"Đừng khách khí."
Muốn có được hai thứ này cũng không dễ dàng tới vậy, Sở Nghiễm Ngọc cũng chỉ có thể tạm thời buông chuyện này xuống.
Hạt giống do chim khách nhỏ đem tới rất tốt, chú Tần ngoài việc thích chăm sóc người, thì còn rất thích chăm sóc những hoa hoa cỏ cỏ này, vật đến tay cậu hoàn toàn là do ông chăm sóc, Sở Nghiễm Ngọc cũng không phải động tay đến.
"Chú Tần, nếu sau này, vườn sau trong nhà chúng ta càng lúc càng có nhiều động vật nhỏ tới hơn, thì chú có cảm thấy phiền không?" Sở Nghiễm Ngọc cũng không biết mình bị làm sao, gần đây cậu bắt đầu trở nên rất lười biếng, không phải là sự lười biếng ở trong lòng vì đột nhiên gặp phải đả kích như lúc trước, mà là sự miễn cưỡng từ chính cơ thể, chỉ muốn nằm im ở một nơi nào đó cả ngày, hoặc là đi ngủ.
"Đương nhiên là không rồi, trong nhà phải náo nhiệt hơn một chút thì mới giống một gia đình." Chú Tần rất chịu khó bón phân tưới nước cho mầm cây nhỏ, lại dùng một vài loại lá cây khá lớn che đi ánh sáng mặt trời càng lúc càng trở nên gay gắt kia, tựa như đang chăm sóc cho một đứa bé vậy, cực kì cẩn thận.
Sở Nghiễm Ngọc nhìn một lúc, vẻ mặt cũng chầm chậm nhu hòa lại, ở trong ngôi nhà này, xưa nay cậu luôn có cảm giác bản thân được thả lỏng, thực ra đôi lúc cậu cũng thầm cảm thấy khá may mắn, ông trời đối xử với cậu cũng không quá mức bạc tình.
Bên kia La Phong tiến hành cực kì thuận lợi, Sở Nghiễm Ngọc lấy một khoản ra coi như là đầu tư, bắt đầu nâng đỡ một nghệ sĩ nhỏ hạng ba trong tay Triệu Chí Tân lên, lại hỏi Đường Huyền bên kia giới thiệu cho một số tài nguyên, nghệ sĩ nhỏ kia rất nhanh đã ra một bài hát đơn, hơn nữa lượng bán ra còn rất không tệ, thứ bậc trên bảng xếp hạng trên mạng cũng tăng lên nhanh chóng, kiếm lời được không ít tiền.
Triệu Chí Tân quả đúng là đã mừng rỡ như điên, gã chưa từng có nghệ sĩ nào hot tới vậy, một lần này kiếm ra số tiền mà có lẽ cả đời gã cũng chưa chắc đã kiếm được, sao có thể không hưng phấn?!
Sở Nghiễm Ngọc vốn cũng rất biết làm ăn, lại có Đường Viêm làm trong nghề lâu năm dẫn đường, mấy lần đầu tư đều kiếm được lời, nhưng nói thật ra cũng mới chỉ là một vài khoản tiền nhỏ. Tuy nhà họ Sở lúc trước đã thu hồi tất cả cổ phần và chức vị của cậu, nhưng từ nhỏ tới lớn cậu cũng từng tham gia vào nhiều cuộc đầu tư nhỏ, tích trữ không ít, hơn nữa Tư Thần còn đưa cho cậu 20% cổ phần công ty, gần đây công ty của họ nghiên cứu thị trường điện thoại di động mới, bán ra rất ăn khách, cậu lập tức kiếm được một khoản lớn, tài chính trong tay dồi dào, chút tiền Triệu Chí Tân kiếm ra ấy, cậu thực ra căn bản không nhìn vào trong mắt.
Có điều cậu vẫn cố tình mời Triệu Chí Tân tới ăn cơm, cảm ơn gã một phen, lời nói trong ngoài đều thổi phồng gã lên.
"Lần này Triệu tiên sinh đúng là một đại công thần! Nếu không phải có anh mắt sáng biết chọn người, tìm được một bảo bối như vậy, tiền này của chúng ta không biết chừng cũng sẽ bị người ta chia bớt đi ít nhiều."
Triệu Chí Tần gần đây quả thực là rất đắc ý, tiền lời kiếm ra có thể đổi được xe mới, quần áo mới, lúc này được Sở Nghiễm Ngọc khen, quả thực cũng có phần không biết địa vị mình ở đâu, có điều công phu bên ngoài gã vẫn rất thạo, ngay lập tức gã nói: "Sở thiếu quả đúng là đã khen tôi quá lên rồi, tôi cũng chỉ là đúng lúc gặp được vận may mà thôi, nào nào, chúng ta cạn một chút, Liễu Thu tới đây, mau chúc rượu cho Sở thiếu, cô có được ngày hôm nay, đều là do Sở thiếu bồi dưỡng cả đấy!"
Liễu Thu chính là nghệ sĩ nhỏ kia, lần này nhờ ra được một MV mà trở nên nổi tiếng trên mạng, được nâng cao lên một tầm mới, trở thành nữ thần của đám trạch nam, nếu như cứ vậy mà bước tiếp trên con đường này, không có quá nhiều bất ngờ, tiền đồ sẽ không tệ.
"Sở thiếu, em mời ngài." Liễu Thu hai mắt đưa tình nhìn Sở Nghiễm Ngọc, thiếu gia nhà giàu như Sở Nghiễm Ngọc, có tiền lại có quan hệ, mấu chốt là người này đẹp trai vô cùng mấy lão già mặt đầy nếp nhăn không sánh được, trong lòng Liễu Thu tự có suy tính của mình, đương nhiên là vô cùng ân cần với cậu.
Sự ân cần của cô ta đương nhiên là Sở Nghiễm Ngọc nhìn ra được, chỉ là sự ân cần này của cô, lại làm cho cậu bỗng nhớ tới một người khác, Tư Thần, Tư Thần mới đầu cũng hết sức ân cần với cậu, mãi cho tới tận bây giờ cũng vậy, nhưng sự "ân cần" của hai người này lại làm cho cậu có cảm giác khác một trời một vực, Tư Thần "ân cần" với cậu làm cho cậu muốn bắt nạt Tư Thần, muốn nhìn anh lấy lòng mình mãi như vậy, mà cô gái này ân cần chỉ ở mặt ngoài, cậu thậm chí có thể thấy được sự tính kế của cô ta tràn ngập trong ánh mắt...
Tư Thần cũng thường thường nhìn vào mắt cậu, nhưng trong mắt anh từ trước tới giờ chưa từng có sự tính kế trong con ngươi đen láy kia, trong cặp mắt ấy, tất cả đều là tình cảm khó diễn tả được bằng lời, nhiều lúc, cậu có chút không dám đối diện với Tư Thần quá lâu, sẽ làm cho cậu có một cảm giác sắp rơi xuống vực sâu cuối cùng không thể leo lên được nữa, hơn nữa cậu còn rơi tới vô cùng cam tâm tình nguyện, điều này đối với một Sở Nghiễm Ngọc vẫn luôn rất lý trí mà nói, là cực kì khủng bố.
"Sở thiếu? Sở thiếu..." Liễu Thu thấy cậu vẫn cứ nhìn mình ngẩn người, trong lòng liền vui vẻ, trên mặt hơi ửng đỏ lên, đầy mặt thẹn thùng nhìn cậu.
Triệu Chí Tân lập tức hiểu rõ mà cười, tỏ ý muốn đứng dậy đi ra ngoài, rất hiểu ý mà nói: "Ài, uống nhiều rượu vào người nóng quá, tôi ra ngoài hóng gió chút đây."
Sở Nghiễm Ngọc phục hồi lại tinh thần, trong phòng chỉ còn lại mình và Liễu Thu, cậu nhíu mày, nhưng vẫn ngồi ở vị trí cũ không nhúc nhích, ngữ khí ôn hòa nói với cô ta: "Tôi không uống được rượu, cô để xuống đi."
Liễu Thu mau chóng đặt chén rượu xuống, thẹn thùng rũ mắt, lại không có ý định bỏ qua cơ hội này, hỏi rất đúng lúc: "Sở thiếu có bạn gái không?"
Sở Nghiễm Ngọc hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Không có."
Liễu Thu đang vui vẻ trong lòng, định nói tiếp thì lại nghe cậu nói: "Cơ mà tôi đã kết hôn rồi."
Liễu Thu: "..."
Liễu Thu lập tức cười miễn cưỡng, ngữ khí hụt hẫng: "Hóa ra là vậy à, vợ ngài nhất định là rất hạnh phúc."
"Đương nhiên rồi." Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, thực ra lại có chút đắc ý, Tư Thần ngày nào trông cũng rất hạnh phúc, dù là tên đại muộn tao này chưa từng lộ vẻ gì, nhưng cậu lại nhìn ra được.
Liễu Thu lập tức nói tiếp: "Thật là đáng hâm mộ, hy vọng là sau này em cũng có thể tìm được một người bạn trai giống như ngài."
Lời này nói kín kẽ không một lỗ hổng, vừa là khen cậu, vừa mang hàm ý mình vẫn đang chờ đợi, người nghe có thể hiểu ngay ý của cô nàng, khi đó sao có thể còn nói được chuyện gì nữa, đã sớm thiên lôi câu địa hỏa rồi.
Đáng tiếc là Sở Nghiễm Ngọc hoàn toàn không định đón hùa theo cô ta, thản nhiên ngồi ở vị trí của mình, hai chân vắt chéo, cười đến ý vị sâu xa: "Cô nói như vậy, người ấy hẳn là sẽ rất đắc ý."
Liễu Thu thấy cậu không mắc bẫy, trong lòng cực kì không cam lòng, lại không tiện biểu hiện quá rõ ràng, thấy hoa quả trên bàn vẫn chưa có ai động vào, liền chủ động lấy cho cậu một miếng, lại nói sang chuyện khác: "Hoa quả này nhìn không tệ, trên bàn toàn là thịt cá, Sở thiếu nhất định là thấy ngán rồi, ăn chút hoa quả cho mát đi." Nói xong thì xiên một miếng, đút tới bên miệng cậu.
Sở Nghiễm Ngọc giật giật khóe miệng, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng cửa phòng rầm một tiếng bị người đá ra, làm cho hai người trong phòng giật cả mình, đặc biệt là Liễu Thu, gần như đã muốn nhào cả người vào trong ngực Sở Nghiễm Ngọc, có điều cậu tốt xấu gì cũng là một người đàn ông trẻ tuổi, tốc độ rất nhanh, lập tức đứng lên khỏi vị trí, làm cho Liễu Thu trực tiếp vồ hụt, tư thế rất khó coi mà nằm nhoài trên ghế salon.
Cậu thấy Tư Thần đang đen xì mặt đứng ở trước cửa thì nói: "Sao bây giờ mới tới?"
Tư Thần vừa vào cửa, đã thấy một người đàn bà đang nhào vào lòng vợ mình, trong lòng chua muốn chết, nhưng tiếc rằng anh là một tên đại muộn tao, trong lòng dù là nghẹn chết anh cũng không nói ra, chỉ là sắc mặt càng lúc càng đen thêm, sắp chảy cả mực nước xuống được rồi.
Triệu Chí Tân vẫn còn đang muốn đợi hai người xong chuyện rồi sẽ quay lại nói tiếp, ai ngờ lại có tên to con này đột nhiên xông tới, dọa cho gã nhảy dựng lên, còn tưởng là có chó săn tin tới, mau chóng đi theo vào trong phòng, đang định mắng to một trận, có điều gã tốt xấu gì vẫn còn có mắt nhìn, vừa liếc mắt đã phát hiện ra người này có phần thật quen mắt, nhìn kĩ một chút, đây còn không phải là người đã đứng cạnh Sở thiếu hôm đó sao?!
Gã ngẩn ra, cũng không biết nên làm sao mới tốt.
"Đi." Tư Thần dù mặt hơi đen lại rồi, nhưng vẫn đưa tay ra với Sở Nghiễm Ngọc, muốn cậu đi cùng mình, cũng không nổi nóng.
Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt, có điều vẫn nắm lấy tay anh, nói: "Đúng lúc tôi cũng mệt rồi, đi thôi."
Tư Thần kéo cậu, không nói hai lời đã ra khỏi cửa, Sở Nghiễm Ngọc còn quay đầu lại nói với Triệu Chí Tân: "Thật là ngại, tôi về trước nhé Triệu tiên sinh, có việc gì thì cứ liên lạc với trợ lý của tôi, tạm biệt."
Để lại Triệu Chí Tân và Liễu Thu hai mặt nhìn nhau, cũng không hiểu vừa có chuyện gì xảy ra.
Tư Thần kéo Sở Nghiễm Ngọc ngồi vào trong xe, trầm mặc lái xe về nhà, sau đó cũng không bảo người xuống xe, cứ trầm mặc như vậy mà ngồi nguyên trong xe.
"Giận rồi?" Sở Nghiễm Ngọc quơ tay trước mặt anh một chút.
Tư Thần đâu chỉ giận, quả thực là sắp bị dấm chua làm sặc chết rồi, nhưng tiếc rằng anh là một đại muộn tao, dấm chua chết cũng không mở miệng.
Sở Nghiễm Ngọc không nhịn được bật cười, càng cười càng thấy vui vẻ, cuối cùng là cười tới không dừng lại nổi, bắt nạt muộn tao thực ra rất thú vị.
Tư Thần thấy cậu cười vui tới vậy, cũng không giận nữa, thở dài, giơ tay xoa vuốt lưng cho cậu, sợ cậu cười tới tự làm bản thân đau sốc hông. Anh vừa rồi nhận được tin nhắn của Sở Nghiễm Ngọc, nghe nói người xã giao cứng rắn nhét người cho cậu, quả thực đã giận điên lên, chạy tới nhanh như chớp, sau đó liền thấy một người phụ nữ đang nhào vào lòng cậu, lúc đó tay anh thấy hơi ngứa, rất muốn một phát bắt lấy cổ của người phụ nữ kia, ném ra, lúc này lại thấy cậu cười thành như vậy, anh sao có thể không hiểu, Nghiễm Ngọc vốn chỉ là muốn trêu anh mà thôi.
Sở Nghiễm Ngọc gập người, cười một lúc đột nhiên không còn động tĩnh gì nữa, làm cho Tư Thần sợ hết hồn, vội đỡ người dậy, mới phát hiện đối phương đã ngủ thiếp đi, Tư Thần hơi sửng sốt, vội bế người vào nhà, lo lắng bảo chú Tần gọi bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe cho cậu, còn tưởng là cậu bị làm sao.
Bác sĩ rất thân với chú Tần, cũng mơ hồ hiểu được trong cái nhà này ai mới là người quan trọng nhất, chạy tới ngay lập tức, động tác nhanh nhẹn, kiểm tra cho Sở Nghiễm Ngọc một phen, phát hiện sức khỏe cậu rất tốt, thật sự chỉ là đang ngủ mà thôi...
Tư Thần: "..."
Chú Tần lập tức nghĩ đến chuyện mấy ngày nay thiếu gia Nghiễm Ngọc luôn ngủ dậy muộn, tinh lực còn rất không tốt, thở dài, gọi thiếu gia nhà mình sang một bên, ngữ khí ôn hòa nhưng lại không chút nghi vấn nói với anh: "Thiếu gia, tuy hai người còn trẻ, hỏa khí vượng có thể hiểu được, nhưng thiếu gia Nghiễm Ngọc đây lớn lên trong sự nuông chiều, thiếu gia chiếm được người rồi cũng không thể hoàn toàn làm bừa theo tính tình của mình..."
Tư Thần: "..." Anh lúc này đúng là có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được mà...
...
Tuy rằng hôm đó ăn cơm đã xảy ra một khúc nhạc đệm ngắn ngủi nhưng dần dần Triệu Chí Tân phát hiện Sở Nghiễm Ngọc thật sự coi trọng gã, điều này làm cho trong lòng Triệu Chí Tâm càng lúc càng bành trướng, cảm thấy mình đã một bước lên mây, con đường sau này chắc chắn là sẽ càng lúc càng trở nên bằng phẳng!
Thế nên chờ tới lúc Sở Hạo lại một lần nữa tìm tới gã, cái gã nghĩ tới đầu tiên chính là thân phận của Sở Hạo.
Đại thiếu gia chính quy của nhà họ Sở, người thừa kế tương lai. Nhà họ Sở là thế nào chứ, chính là của cải tiền bạc trong ngân hàng, gã có tiêu mấy đời cũng không hết, gã đỏ mắt đố kị, sao gã lại không sinh ra trong gia đình như vậy chứ! Mặc dù nghĩ vậy, tâm tư gã cũng dần dần bình tĩnh lại, nghĩ tới chuyện phải làm thân với Sở Hạo.
Trong lòng Sở Hạo thì có quỷ, gã vẫn luôn rất lo rằng bí mật kia của mình sẽ bị người phát hiện ra, thế nên gần đây mắt thấy Triệu Chí Tân và Sở Nghiễm Ngọc càng lúc càng gần gũi, quả thực lòng như lửa đốt, gã vốn còn nghĩ tới chuyện có nên nói lại chuyện này cho Sở Gia Đức biết hay không, để lão xử lý cả một nhà Triệu Chí Tân, không để Sở Nghiễm Ngọc có sự tiếp xúc với mấy người họ nữa. Nhưng tuy rằng đầu óc của Sở Hạo không bằng được Sở Nghiễm Ngọc, cũng không có tài được như cậu thì gã vẫn có thể thấy rõ một chuyện, người như Sở Gia Đức này có thể tiện tay vứt Sở Nghiễm Ngọc ra làm mồi, vậy thì một ngày nào đó vì chính bản thân mình, lão cũng có thể không chút do dự tung thằng con trai ruột này của lão ra làm bia đỡ đạn...
Sáng ngày hôm sau lúc hừng đông, Tư Thần tinh thần sảng khoái rời giường, Sở Nghiễm Ngọc thì có chút không xong, đau lưng nhức eo thì chưa nói, cảm giác toàn thân rất mệt, hơn nữa cậu còn cảm thấy cực kì đói bụng, dạ dày trống rỗng, có chút hơi hoảng loạn.
Khi Tư Thần rời giường liền nghe thấy bụng cậu kêu rột rột, nhíu mày, đỡ người ngồi dậy, "Nghiễm Ngọc? Tiểu Ngọc? Có muốn ăn cơm xong rồi hãy ngủ tiếp không?"
Sở Nghiễm Ngọc lúc này bụng rất đói nhưng người rất mệt, căn bản không mở mắt ra nổi, còn có một con muỗi cứ vo ve mãi bên tai, quả thực khó chịu vô cùng, giơ tay tốn sức phất phất, ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có.
Tư Thần đau lòng, cũng không định quấy rầy cậu nữa, đi xuống tầng làm cháo ngô cậu thích ăn nhất.
Ngô mùa này rất non, làm cháo vừa mềm lại dính, thơm ngọt, chú Tần đứng cạnh nhìn mà thấy rất vui mừng, thiếu gia vẫn rất biết chăm sóc người.
Tư Thần nấu cháo xong, lại pha một cốc nước mật ong ấm, lúc này mới bưng lên trên tầng.
Sở Nghiễm Ngọc ngủ ngay khi anh vừa đi, có điều rất nhanh lại tỉnh lại bởi ngửi thấy được mùi, chỉ là mắt vẫn không thể mở ra nổi.
Tư Thần ngồi xuống giường, đỡ cậu dậy, đưa nước mật ong ấm tới bên miệng cậu, "Nào Nghiễm Ngọc, uống một chút đi, anh đút cho em."
Sở Nghiễm Ngọc thấy mắt vừa đau vừa sưng, căn bản không mở ra nổi, có điều bụng thực sự quá đói, vẫn nghe lời há miệng thuận theo anh mà uống nước, cậu cảm thấy mình cứ như tám trăm năm rồi chưa được một miếng cơm, há to miệng nuốt thức ăn xuống, từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy đói tới vậy, cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra.
Cho cậu uống một cốc nước xong, Tư Thần liền dỗ cậu ăn nốt hơn nửa bát cháo, lau miệng cho cậu xong, còn cúi người hôn một cái, lúc này mới đặt cậu nằm xuống giường.
"Ngủ đi, để anh bảo chú Tần chuẩn bị cơm, bao giờ đói thì lại ăn tiếp, nhé?"
Sở Nghiễm Ngọc cả quá trình vẫn luôn nhắm mắt, lúc này cũng chỉ gật đầu, rất nhanh cậu lại ngủ thiếp đi.
Cậu ngủ tận tới một giờ chiều vẫn chưa dậy, chú Tần hơi lo rằng cậu đói quá sẽ làm dạ dày hỏng mất, nên mới lên tầng đánh thức cậu dậy.
"Đã muộn tới vậy rồi à." Sở Nghiễm Ngọc dụi mắt rời giường, cảm giác toàn thân mệt muốn chết, hơn nữa bụng cũng đói như mấy ngày rồi không được ăn, không nhịn được cậu đưa tay sờ sờ cái bụng, trong lòng thấy rất kì quái.
Chú Tần vừa thầm khiển trách thiếu gia đúng là đã quá thô lỗ, cơ mà cũng là người trẻ tuổi, ông hiểu được, vừa mỉm cười nói: "Thiếu gia Nghiễm Ngọc mau dùng cơm đi, tôi đã làm rất nhiều món, mùi vị rất được."
"Cảm ơn chú Tần." Sở Nghiễm Ngọc nhịn không được ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở đi vào nhà vệ sinh rửa mặt xong rồi mới xuống tầng.
Chờ tới khi cậu đã ăn cơm trưa, La Phong mới gọi một cuộc điện thoại cho cậu, nói Triệu Chí Tân đã liên lạc với mình.
"Ừ, cứ theo kế hoạch mà làm, trước giới thiệu tài nguyên trong tay gã một chút, những phương diện khác tôi sẽ liên lạc lại với anh sau."
Cậu dặn dò La Phong hai câu xong thì cúp máy, La Phong làm việc cậu rất yên tâm.
Đang nghĩ xem chiều nên làm gì thì cậu lại nhận được cuộc gọi của Đường Viêm.
"Tôi đang ở ngoài cửa nhà cậu! Mau ra mở cửa đi!" Tiếng cười giòn của Đường Viêm vang lên từ trong máy.
"Sao cậu lại tới đây?" Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, tự mình đứng dậy đi về phía cổng lớn, cười trêu, "Anh trai nhà cậu chịu cho cậu ra ngoài?"
"Anh ấy mới không quản được tôi, tôi muốn đi đâu thì đi đó thôi." Giọng Đường Viêm cực kì phiền muộn, Sở Nghiễm Ngọc cách một cái điện thoại vẫn có thể nghe ra được, cũng không biết hai anh em nhà này lại làm sao.
Khí trời gần đây càng lúc càng ấm lên, mặt trời chiếu sáng khắp nơi, Sở Nghiễm Ngọc khi ra ngoài cửa cũng không nhịn được phải nheo mắt, cảm thấy ánh nắng này có chút ngột người. Chỉ là trời nóng như vậy mà Đường Viêm gầy yếu vẫn phải mặc một cái áo khoác trên người.
Sở Nghiễm Ngọc đưa người vào nhà, thấy trên trán cậu rịn mồ hôi, biết cũng không phải là cậu không cảm nhận được nóng lạnh, chỉ là căn bản không dám cởi quần áo dày ra mà thôi, liền thầm thở dài.
Đường Viêm khi ra ngoài lúc nào cũng mang theo vệ sĩ và tài xế, trên xe còn có một vài thiết bị chữa bệnh, vậy mà còn nói anh cậu không quản được cậu, vốn chính là quản cậu tới chặt chẽ.
Sở Nghiễm Ngọc cũng không vạch trần cậu, sức khỏe của cậu thực sự quá tệ, Sở Nghiễm Ngọc cũng không dám tùy tiện để cậu ăn gì, liền bảo chú Tần rót cho cậu một cốc nước ấm, chờ trên người cậu ấm lại rồi, mới đóng cửa lại, bảo cậu cởi áo khoác ngoài ra, cũng không đến nỗi bị ngộp chết.
"Nóng chết tôi rồi." Đường Viêm không nhịn được oán trách một câu, cơ thể này của cậu chính là sợ nhiễm phải gió, hơi phơi gió một chút là sẽ xảy ra chuyện, cũng có khả năng sẽ chuyển biến thành nghiêm trọng, qua nhiều năm như vậy, cậu cũng đã quen với sức khỏe bệnh tật của mình, thường xuyên chú ý không muốn gây phiền phức cho người khác, nhưng gặp được người thân thiết, vẫn sẽ không nhịn được phải oán hận hai câu.
Chú Tần còn biết chăm sóc người hơn cả Sở Nghiễm Ngọc, lúc này đã lấy khăn mặt ấm ra, bảo cậu lau tay lau mặt một chút, sẽ thoải mái hơn nhiều.
"Cảm ơn chú Tần." Đường Viêm cười híp mắt cảm ơn.
"Đường tiểu thiếu gia đừng khách khí." Chú Tần rất thích chăm sóc cho thanh niên nhỏ này, thấy cậu rất đáng yêu, không nhịn được phải cười hỏi, "Nhà chúng tôi có rất nhiều vị khách nhỏ thú vị, đều là các bạn nhỏ của thiếu gia Nghiễm Ngọc, Đường tiểu thiếu gia chút nữa có thể đi xem."
"Vị khách nhỏ?" Đường Viêm hơi mờ mịt, quay đầu nhìn về phía Sở Nghiễm Ngọc, "Cậu sinh đứa nhỏ? Cậu sinh với Tư Thần?"
Sở Nghiễm Ngọc suýt đã bị sặc, cậu mới hơn hai mươi một chút, vẫn còn trẻ như vậy, lại kết hôn với Tư Thần cũng là đàn ông, căn bản không hề nghĩ tới chuyện con cái, cái tên Đường Viêm này nhất định là cố ý đây mà.
"Không phải, không phải." Chú Tần mau chóng giải thích hộ, "Là những vị khách rất thú vị, một con rắn đen và một con chim khách, đều rất đẹp, Đường tiểu thiếu gia nhất định sẽ thích."
Đường Viêm vừa nghe quả nhiên sáng cả mắt lên, cái tuổi này của cậu nếu nhỏ hơn một chút, thì vẫn còn đang thời kì leo cây lấy tổ chim, cảm thấy rất hứng thú với mấy thứ như vậy, Đường Viêm bởi khi còn nhỏ bị người ta làm hại rơi xuống nước, cũng không có bạn bè gì, nghe thấy những lời này liền rất hiếu kỳ, nhanh chóng kéo Sở Nghiễm Ngọc nói: "Cậu thật sự nuôi rắn với chim? Bắt được ở trên núi à? Ở đâu vậy mau mang tôi đi xem một chút, tôi cũng muốn nuôi một con chim nhưng mua cũng đều là chim từ khi vẫn còn non, một chút cũng không thú vị." Cậu thích có tính khiêu chiến!
Sở Nghiễm Ngọc thực ra trong lòng cũng khá thích động vật nhỏ, có điều cậu rất thận trọng, thích thứ gì cũng không biểu lộ ra ngoài mặt, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, sẽ dẫn cậu đi xem, đừng có lắc nữa." Cái tên này thật sự cho rằng bản thân mới chỉ hai tuổi thôi sao?Còn lắc lắc tay cậu nữa?!
Lúc này ngoài trời rất nắng, chim khách và rắn đen nhỏ đã sớm kết thúc tu luyện, đều đang hóng gió ngủ trên cây, đột nhiên bị người lấy cái gậy chọc, không cần nói nhiều, cách chào hỏi này, ngoài Sở Nghiễm Ngọc ra thì không còn ai khác.
"Oa, không ngờ đều là thú hoang cả! A Ngọc không ngờ cậu lại lợi hại như vậy, ngay cả thú hoang cũng có thể nuôi thành ngoan tới vậy!" Đường Viêm hâm mộ, mắt sáng lấp lánh, cậu cũng muốn nuôi một con chim nhỏ nghe lời trong nhà, đương nhiên phải là chim hoang dã cơ! Nuôi động vật hoang dã thành thú cưng trong nhà, nghe đã thấy ngầu chết rồi!
Sở Nghiễm Ngọc quả thực đã tìm được cảm giác được làm người lớn khi ở cùng với Đường Viêm, trong lòng nói thú hoang nào có thể dễ thuần phục được tới vậy, có điều nhìn cậu như vậy, không nhịn được muốn làm cho cậu càng thêm hâm mộ hơn một chút, hếch cằm lên với rắn đen nhỏ, cười híp mắt nói: "Tiểu Hắc, biểu diễn tiết mục gì đó đi, chút nữa để chú Tần làm cho ngươi chân gà hấp ngươi thích ăn nhất, thế nào?"
Rắn đen nhỏ vốn là tên tham ăn, vừa nghe thấy có đồ ăn ngon ngay cả tôn nghiêm của rắn cũng có thể bỏ được, nó uốn éo trên cây một cái, lại tự thắt người mình lại một cách phức tạp, biểu diễn cực kì nhiệt huyết, làm cho Đường Viêm sắp cười rũ rượi.
Sở Nghiễm Ngọc chỉ lo Đường Viêm cười nhiều quá sẽ tự làm mình đau sốc hông, chút nữa lại ho không dứt, có điều tâm tình của Đường Viêm hôm nay có vẻ rất tốt, hơn nữa nhiệt độ bên ngoài cũng cao, không ngờ cũng không ho tiếng nào, ngay cả trên mặt cũng hồng nhuận hơn nhiều.
Chim khách bay từ trên tổ xuống, đứng trên một cành cây đưa mắt nhìn cậu, cái đầu nghiêng nghiêng.
Chim khách nhỏ tuy rằng chỉ là một con chim nhỏ bình thường, nhưng không biết có phải là do là yêu tu hay không, mà thân hình rất tròn trịa, lông trên người cũng có màu xanh ngọc, rất đẹp.
Lực chú ý của Đường Viêm bị nó thu hút ngay, thở dài liên tục: "A Ngọc, nhà các cậu đúng là ngọa hổ tàng long, con chim nhỏ này thật là đẹp!" Vừa nói vừa dùng đôi mắt sáng như sao nhìn cậu, ý là, thật muốn thật muốn!
Sở Nghiễm Ngọc ho khan một tiếng, cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao lại có vài người đệ khống tới vậy, trong miệng lại cự tuyệt: "Không cho cậu được, nó chắc chắn cũng sẽ không đi với cậu đâu." Nói thật đây là tiểu yêu tinh biết phép thuật, mang về nhà sẽ có thể dọa người ta sợ, cảnh tượng kia tưởng tượng một chút đã thấy thật là đẹp đẽ quá mức.
Đường Viêm cực kì thất vọng, Sở Nghiễm Ngọc tựa như nhìn thấy đôi tai cún trên đầu cậu đã cụp xuống, trong lòng hơi bứt rứt, cảm thấy cứ như mình đã bắt nạt cậu ấy vậy...
"Thôi được rồi, cơ mà sau này ngày nào tôi cũng muốn qua đây chơi!" Đường Viêm cũng không phải là mấy tên nhóc không biết nói lý, biết Sở Nghiễm Ngọc không đồng ý cũng là có cái lý của cậu, có điều quyền lợi này cậu vẫn muốn bảo lưu!
"Được, cậu muốn tới xem lúc nào cũng được, thế được chưa?" Sở Nghiễm Ngọc bất đắc dĩ xoa nhẹ đầu cậu một cái.
Đường Viêm sáng mắt đồng ý, lại xem tiểu yêu tinh trong vườn với cậu thêm một lúc nữa, hơi mệt rồi, Sở Nghiễm Ngọc mới đưa cậu về lại phòng khách.
Cậu tới hôm nay thực ra cũng là có công chuyện nên mới tới, Sở Nghiễm Ngọc hôm trước đã từng nói muốn cùng cậu đầu tư một vài hạng mục giải trí, thế nên trước khi cậu tới còn nghiêm túc làm rất nhiều công khóa, tận sức để không khiến cho Sở Nghiễm Ngọc không hiểu đầu cua tai nheo gì, tuy rằng Tư Thần cũng rất có tiền, nhưng nếu hại Sở Nghiễm Ngọc phải bồi thường tiền, lương tâm cậu vẫn sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Hai người hàn huyên trong phòng khách một hồi, Sở Nghiễm Ngọc cũng hiểu qua qua một chút về cái nghề này, đầu óc cậu suy nghĩ rất nhanh, trong lòng cũng đã nắm chắc được rồi.
Vào lúc chạng vạng, Đường Huyền đương nhiên là tự mình tới cửa đón người, đúng lúc Tư Thần cũng về rồi, liền giữ hai anh em ở lại ăn cơm tối, Đường Viêm hôm đó chơi ở nhà họ rất vui, cũng không giận dỗi anh trai mình nữa, ăn cơm xong thì ngoan ngoãn cùng hắn về nhà.
"Ngày mai tôi lại tới nha, ngày mai cậu không ra ngoài đấy chứ?" Trước khi về Đường Viêm còn cố tình hỏi một câu, được câu trả lời khẳng định của Sở Nghiễm Ngọc thì mới hài lòng cùng anh mình đi về.
Mấy ngày sau đó, Đường Viêm thường xuyên tới nhà của Sở Nghiễm Ngọc, rắn đen nhỏ mỗi ngày đều ra sức biểu diễn các tiết mục, bởi vậy liền có rất nhiều đồ ăn ngon, quả thực đã béo hẳn là một vòng, Sở Nghiễm Ngọc cũng sắp không nhìn nổi.
Vẫn là chim khách nhỏ đáng tin hơn, ban ngày sẽ thường xuyên mang một ít hạt giống về nhà, để Sở Nghiễm Ngọc trồng.
"Những thứ này dùng để làm gì?" Sở Nghiễm Ngọc nhận hạt giống, những thứ mà tiểu yêu tinh đưa cho này, hẳn cũng không phải là thứ tầm thường, cậu rất vừa ý.
"Một vài loại cây ăn quả, là quà cho mọi người đó, trái cây chúng mọc ra rất tốt cho sức khỏe của con người." Chim khách nhỏ luôn văn nhã lễ độ, vô cùng lễ phép, tuy nó chưa từng biểu diễn này nọ trước mặt Đường Viêm, nhưng Đường Viêm cũng rất thích nó, nó nhớ mình từng ăn rất nhiều thứ, thế nên vẫn luôn trăn trở tới chuyện phải trả lễ lại.
Sở Nghiễm Ngọc nở nụ cười, nghĩ một chút rồi lại nói: "Đúng rồi, Tiểu Hắc đã từng nói với ta, hàn tật trên người Đường Viêm cần phải có cỏ Chích Dương và nước suối của núi Quỳnh Hoa mới có thể trị khỏi được, không biết ngươi có biết gì về tung tích của hai thứ này không."
Chim khách hơi nghiêng đầu nghĩ một lát: "Từng nghe nói tới, nhưng chưa thấy bao giờ, có thể giúp ngươi hỏi thăm một chút."
"Vậy ta cám ơn ngươi thay cậu ấy trước, nếu có thể tìm ra hai thứ này, ta nghĩ nhà họ Đường nhất định sẽ có lễ trọng cảm tạ ngươi." Sở Nghiễm Ngọc vốn đã muốn trị khỏi bệnh cho Đường Viêm, chỉ có điều lúc mới đầu chỉ bắt nguồn từ việc Đường Huyền là bạn của Tư Thần, gần đây tiếp xúc với hai anh em Đường Viêm nhiều hơn, ý nghĩ cũng thay đổi nhiều, càng thêm hy vọng rằng cậu trai tính tình hoạt bát này sẽ có thể sống tiếp như người bình thường.
"Đừng khách khí."
Muốn có được hai thứ này cũng không dễ dàng tới vậy, Sở Nghiễm Ngọc cũng chỉ có thể tạm thời buông chuyện này xuống.
Hạt giống do chim khách nhỏ đem tới rất tốt, chú Tần ngoài việc thích chăm sóc người, thì còn rất thích chăm sóc những hoa hoa cỏ cỏ này, vật đến tay cậu hoàn toàn là do ông chăm sóc, Sở Nghiễm Ngọc cũng không phải động tay đến.
"Chú Tần, nếu sau này, vườn sau trong nhà chúng ta càng lúc càng có nhiều động vật nhỏ tới hơn, thì chú có cảm thấy phiền không?" Sở Nghiễm Ngọc cũng không biết mình bị làm sao, gần đây cậu bắt đầu trở nên rất lười biếng, không phải là sự lười biếng ở trong lòng vì đột nhiên gặp phải đả kích như lúc trước, mà là sự miễn cưỡng từ chính cơ thể, chỉ muốn nằm im ở một nơi nào đó cả ngày, hoặc là đi ngủ.
"Đương nhiên là không rồi, trong nhà phải náo nhiệt hơn một chút thì mới giống một gia đình." Chú Tần rất chịu khó bón phân tưới nước cho mầm cây nhỏ, lại dùng một vài loại lá cây khá lớn che đi ánh sáng mặt trời càng lúc càng trở nên gay gắt kia, tựa như đang chăm sóc cho một đứa bé vậy, cực kì cẩn thận.
Sở Nghiễm Ngọc nhìn một lúc, vẻ mặt cũng chầm chậm nhu hòa lại, ở trong ngôi nhà này, xưa nay cậu luôn có cảm giác bản thân được thả lỏng, thực ra đôi lúc cậu cũng thầm cảm thấy khá may mắn, ông trời đối xử với cậu cũng không quá mức bạc tình.
Bên kia La Phong tiến hành cực kì thuận lợi, Sở Nghiễm Ngọc lấy một khoản ra coi như là đầu tư, bắt đầu nâng đỡ một nghệ sĩ nhỏ hạng ba trong tay Triệu Chí Tân lên, lại hỏi Đường Huyền bên kia giới thiệu cho một số tài nguyên, nghệ sĩ nhỏ kia rất nhanh đã ra một bài hát đơn, hơn nữa lượng bán ra còn rất không tệ, thứ bậc trên bảng xếp hạng trên mạng cũng tăng lên nhanh chóng, kiếm lời được không ít tiền.
Triệu Chí Tân quả đúng là đã mừng rỡ như điên, gã chưa từng có nghệ sĩ nào hot tới vậy, một lần này kiếm ra số tiền mà có lẽ cả đời gã cũng chưa chắc đã kiếm được, sao có thể không hưng phấn?!
Sở Nghiễm Ngọc vốn cũng rất biết làm ăn, lại có Đường Viêm làm trong nghề lâu năm dẫn đường, mấy lần đầu tư đều kiếm được lời, nhưng nói thật ra cũng mới chỉ là một vài khoản tiền nhỏ. Tuy nhà họ Sở lúc trước đã thu hồi tất cả cổ phần và chức vị của cậu, nhưng từ nhỏ tới lớn cậu cũng từng tham gia vào nhiều cuộc đầu tư nhỏ, tích trữ không ít, hơn nữa Tư Thần còn đưa cho cậu 20% cổ phần công ty, gần đây công ty của họ nghiên cứu thị trường điện thoại di động mới, bán ra rất ăn khách, cậu lập tức kiếm được một khoản lớn, tài chính trong tay dồi dào, chút tiền Triệu Chí Tân kiếm ra ấy, cậu thực ra căn bản không nhìn vào trong mắt.
Có điều cậu vẫn cố tình mời Triệu Chí Tân tới ăn cơm, cảm ơn gã một phen, lời nói trong ngoài đều thổi phồng gã lên.
"Lần này Triệu tiên sinh đúng là một đại công thần! Nếu không phải có anh mắt sáng biết chọn người, tìm được một bảo bối như vậy, tiền này của chúng ta không biết chừng cũng sẽ bị người ta chia bớt đi ít nhiều."
Triệu Chí Tần gần đây quả thực là rất đắc ý, tiền lời kiếm ra có thể đổi được xe mới, quần áo mới, lúc này được Sở Nghiễm Ngọc khen, quả thực cũng có phần không biết địa vị mình ở đâu, có điều công phu bên ngoài gã vẫn rất thạo, ngay lập tức gã nói: "Sở thiếu quả đúng là đã khen tôi quá lên rồi, tôi cũng chỉ là đúng lúc gặp được vận may mà thôi, nào nào, chúng ta cạn một chút, Liễu Thu tới đây, mau chúc rượu cho Sở thiếu, cô có được ngày hôm nay, đều là do Sở thiếu bồi dưỡng cả đấy!"
Liễu Thu chính là nghệ sĩ nhỏ kia, lần này nhờ ra được một MV mà trở nên nổi tiếng trên mạng, được nâng cao lên một tầm mới, trở thành nữ thần của đám trạch nam, nếu như cứ vậy mà bước tiếp trên con đường này, không có quá nhiều bất ngờ, tiền đồ sẽ không tệ.
"Sở thiếu, em mời ngài." Liễu Thu hai mắt đưa tình nhìn Sở Nghiễm Ngọc, thiếu gia nhà giàu như Sở Nghiễm Ngọc, có tiền lại có quan hệ, mấu chốt là người này đẹp trai vô cùng mấy lão già mặt đầy nếp nhăn không sánh được, trong lòng Liễu Thu tự có suy tính của mình, đương nhiên là vô cùng ân cần với cậu.
Sự ân cần của cô ta đương nhiên là Sở Nghiễm Ngọc nhìn ra được, chỉ là sự ân cần này của cô, lại làm cho cậu bỗng nhớ tới một người khác, Tư Thần, Tư Thần mới đầu cũng hết sức ân cần với cậu, mãi cho tới tận bây giờ cũng vậy, nhưng sự "ân cần" của hai người này lại làm cho cậu có cảm giác khác một trời một vực, Tư Thần "ân cần" với cậu làm cho cậu muốn bắt nạt Tư Thần, muốn nhìn anh lấy lòng mình mãi như vậy, mà cô gái này ân cần chỉ ở mặt ngoài, cậu thậm chí có thể thấy được sự tính kế của cô ta tràn ngập trong ánh mắt...
Tư Thần cũng thường thường nhìn vào mắt cậu, nhưng trong mắt anh từ trước tới giờ chưa từng có sự tính kế trong con ngươi đen láy kia, trong cặp mắt ấy, tất cả đều là tình cảm khó diễn tả được bằng lời, nhiều lúc, cậu có chút không dám đối diện với Tư Thần quá lâu, sẽ làm cho cậu có một cảm giác sắp rơi xuống vực sâu cuối cùng không thể leo lên được nữa, hơn nữa cậu còn rơi tới vô cùng cam tâm tình nguyện, điều này đối với một Sở Nghiễm Ngọc vẫn luôn rất lý trí mà nói, là cực kì khủng bố.
"Sở thiếu? Sở thiếu..." Liễu Thu thấy cậu vẫn cứ nhìn mình ngẩn người, trong lòng liền vui vẻ, trên mặt hơi ửng đỏ lên, đầy mặt thẹn thùng nhìn cậu.
Triệu Chí Tân lập tức hiểu rõ mà cười, tỏ ý muốn đứng dậy đi ra ngoài, rất hiểu ý mà nói: "Ài, uống nhiều rượu vào người nóng quá, tôi ra ngoài hóng gió chút đây."
Sở Nghiễm Ngọc phục hồi lại tinh thần, trong phòng chỉ còn lại mình và Liễu Thu, cậu nhíu mày, nhưng vẫn ngồi ở vị trí cũ không nhúc nhích, ngữ khí ôn hòa nói với cô ta: "Tôi không uống được rượu, cô để xuống đi."
Liễu Thu mau chóng đặt chén rượu xuống, thẹn thùng rũ mắt, lại không có ý định bỏ qua cơ hội này, hỏi rất đúng lúc: "Sở thiếu có bạn gái không?"
Sở Nghiễm Ngọc hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Không có."
Liễu Thu đang vui vẻ trong lòng, định nói tiếp thì lại nghe cậu nói: "Cơ mà tôi đã kết hôn rồi."
Liễu Thu: "..."
Liễu Thu lập tức cười miễn cưỡng, ngữ khí hụt hẫng: "Hóa ra là vậy à, vợ ngài nhất định là rất hạnh phúc."
"Đương nhiên rồi." Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, thực ra lại có chút đắc ý, Tư Thần ngày nào trông cũng rất hạnh phúc, dù là tên đại muộn tao này chưa từng lộ vẻ gì, nhưng cậu lại nhìn ra được.
Liễu Thu lập tức nói tiếp: "Thật là đáng hâm mộ, hy vọng là sau này em cũng có thể tìm được một người bạn trai giống như ngài."
Lời này nói kín kẽ không một lỗ hổng, vừa là khen cậu, vừa mang hàm ý mình vẫn đang chờ đợi, người nghe có thể hiểu ngay ý của cô nàng, khi đó sao có thể còn nói được chuyện gì nữa, đã sớm thiên lôi câu địa hỏa rồi.
Đáng tiếc là Sở Nghiễm Ngọc hoàn toàn không định đón hùa theo cô ta, thản nhiên ngồi ở vị trí của mình, hai chân vắt chéo, cười đến ý vị sâu xa: "Cô nói như vậy, người ấy hẳn là sẽ rất đắc ý."
Liễu Thu thấy cậu không mắc bẫy, trong lòng cực kì không cam lòng, lại không tiện biểu hiện quá rõ ràng, thấy hoa quả trên bàn vẫn chưa có ai động vào, liền chủ động lấy cho cậu một miếng, lại nói sang chuyện khác: "Hoa quả này nhìn không tệ, trên bàn toàn là thịt cá, Sở thiếu nhất định là thấy ngán rồi, ăn chút hoa quả cho mát đi." Nói xong thì xiên một miếng, đút tới bên miệng cậu.
Sở Nghiễm Ngọc giật giật khóe miệng, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng cửa phòng rầm một tiếng bị người đá ra, làm cho hai người trong phòng giật cả mình, đặc biệt là Liễu Thu, gần như đã muốn nhào cả người vào trong ngực Sở Nghiễm Ngọc, có điều cậu tốt xấu gì cũng là một người đàn ông trẻ tuổi, tốc độ rất nhanh, lập tức đứng lên khỏi vị trí, làm cho Liễu Thu trực tiếp vồ hụt, tư thế rất khó coi mà nằm nhoài trên ghế salon.
Cậu thấy Tư Thần đang đen xì mặt đứng ở trước cửa thì nói: "Sao bây giờ mới tới?"
Tư Thần vừa vào cửa, đã thấy một người đàn bà đang nhào vào lòng vợ mình, trong lòng chua muốn chết, nhưng tiếc rằng anh là một tên đại muộn tao, trong lòng dù là nghẹn chết anh cũng không nói ra, chỉ là sắc mặt càng lúc càng đen thêm, sắp chảy cả mực nước xuống được rồi.
Triệu Chí Tân vẫn còn đang muốn đợi hai người xong chuyện rồi sẽ quay lại nói tiếp, ai ngờ lại có tên to con này đột nhiên xông tới, dọa cho gã nhảy dựng lên, còn tưởng là có chó săn tin tới, mau chóng đi theo vào trong phòng, đang định mắng to một trận, có điều gã tốt xấu gì vẫn còn có mắt nhìn, vừa liếc mắt đã phát hiện ra người này có phần thật quen mắt, nhìn kĩ một chút, đây còn không phải là người đã đứng cạnh Sở thiếu hôm đó sao?!
Gã ngẩn ra, cũng không biết nên làm sao mới tốt.
"Đi." Tư Thần dù mặt hơi đen lại rồi, nhưng vẫn đưa tay ra với Sở Nghiễm Ngọc, muốn cậu đi cùng mình, cũng không nổi nóng.
Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt, có điều vẫn nắm lấy tay anh, nói: "Đúng lúc tôi cũng mệt rồi, đi thôi."
Tư Thần kéo cậu, không nói hai lời đã ra khỏi cửa, Sở Nghiễm Ngọc còn quay đầu lại nói với Triệu Chí Tân: "Thật là ngại, tôi về trước nhé Triệu tiên sinh, có việc gì thì cứ liên lạc với trợ lý của tôi, tạm biệt."
Để lại Triệu Chí Tân và Liễu Thu hai mặt nhìn nhau, cũng không hiểu vừa có chuyện gì xảy ra.
Tư Thần kéo Sở Nghiễm Ngọc ngồi vào trong xe, trầm mặc lái xe về nhà, sau đó cũng không bảo người xuống xe, cứ trầm mặc như vậy mà ngồi nguyên trong xe.
"Giận rồi?" Sở Nghiễm Ngọc quơ tay trước mặt anh một chút.
Tư Thần đâu chỉ giận, quả thực là sắp bị dấm chua làm sặc chết rồi, nhưng tiếc rằng anh là một đại muộn tao, dấm chua chết cũng không mở miệng.
Sở Nghiễm Ngọc không nhịn được bật cười, càng cười càng thấy vui vẻ, cuối cùng là cười tới không dừng lại nổi, bắt nạt muộn tao thực ra rất thú vị.
Tư Thần thấy cậu cười vui tới vậy, cũng không giận nữa, thở dài, giơ tay xoa vuốt lưng cho cậu, sợ cậu cười tới tự làm bản thân đau sốc hông. Anh vừa rồi nhận được tin nhắn của Sở Nghiễm Ngọc, nghe nói người xã giao cứng rắn nhét người cho cậu, quả thực đã giận điên lên, chạy tới nhanh như chớp, sau đó liền thấy một người phụ nữ đang nhào vào lòng cậu, lúc đó tay anh thấy hơi ngứa, rất muốn một phát bắt lấy cổ của người phụ nữ kia, ném ra, lúc này lại thấy cậu cười thành như vậy, anh sao có thể không hiểu, Nghiễm Ngọc vốn chỉ là muốn trêu anh mà thôi.
Sở Nghiễm Ngọc gập người, cười một lúc đột nhiên không còn động tĩnh gì nữa, làm cho Tư Thần sợ hết hồn, vội đỡ người dậy, mới phát hiện đối phương đã ngủ thiếp đi, Tư Thần hơi sửng sốt, vội bế người vào nhà, lo lắng bảo chú Tần gọi bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe cho cậu, còn tưởng là cậu bị làm sao.
Bác sĩ rất thân với chú Tần, cũng mơ hồ hiểu được trong cái nhà này ai mới là người quan trọng nhất, chạy tới ngay lập tức, động tác nhanh nhẹn, kiểm tra cho Sở Nghiễm Ngọc một phen, phát hiện sức khỏe cậu rất tốt, thật sự chỉ là đang ngủ mà thôi...
Tư Thần: "..."
Chú Tần lập tức nghĩ đến chuyện mấy ngày nay thiếu gia Nghiễm Ngọc luôn ngủ dậy muộn, tinh lực còn rất không tốt, thở dài, gọi thiếu gia nhà mình sang một bên, ngữ khí ôn hòa nhưng lại không chút nghi vấn nói với anh: "Thiếu gia, tuy hai người còn trẻ, hỏa khí vượng có thể hiểu được, nhưng thiếu gia Nghiễm Ngọc đây lớn lên trong sự nuông chiều, thiếu gia chiếm được người rồi cũng không thể hoàn toàn làm bừa theo tính tình của mình..."
Tư Thần: "..." Anh lúc này đúng là có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được mà...
...
Tuy rằng hôm đó ăn cơm đã xảy ra một khúc nhạc đệm ngắn ngủi nhưng dần dần Triệu Chí Tân phát hiện Sở Nghiễm Ngọc thật sự coi trọng gã, điều này làm cho trong lòng Triệu Chí Tâm càng lúc càng bành trướng, cảm thấy mình đã một bước lên mây, con đường sau này chắc chắn là sẽ càng lúc càng trở nên bằng phẳng!
Thế nên chờ tới lúc Sở Hạo lại một lần nữa tìm tới gã, cái gã nghĩ tới đầu tiên chính là thân phận của Sở Hạo.
Đại thiếu gia chính quy của nhà họ Sở, người thừa kế tương lai. Nhà họ Sở là thế nào chứ, chính là của cải tiền bạc trong ngân hàng, gã có tiêu mấy đời cũng không hết, gã đỏ mắt đố kị, sao gã lại không sinh ra trong gia đình như vậy chứ! Mặc dù nghĩ vậy, tâm tư gã cũng dần dần bình tĩnh lại, nghĩ tới chuyện phải làm thân với Sở Hạo.
Trong lòng Sở Hạo thì có quỷ, gã vẫn luôn rất lo rằng bí mật kia của mình sẽ bị người phát hiện ra, thế nên gần đây mắt thấy Triệu Chí Tân và Sở Nghiễm Ngọc càng lúc càng gần gũi, quả thực lòng như lửa đốt, gã vốn còn nghĩ tới chuyện có nên nói lại chuyện này cho Sở Gia Đức biết hay không, để lão xử lý cả một nhà Triệu Chí Tân, không để Sở Nghiễm Ngọc có sự tiếp xúc với mấy người họ nữa. Nhưng tuy rằng đầu óc của Sở Hạo không bằng được Sở Nghiễm Ngọc, cũng không có tài được như cậu thì gã vẫn có thể thấy rõ một chuyện, người như Sở Gia Đức này có thể tiện tay vứt Sở Nghiễm Ngọc ra làm mồi, vậy thì một ngày nào đó vì chính bản thân mình, lão cũng có thể không chút do dự tung thằng con trai ruột này của lão ra làm bia đỡ đạn...
Danh sách chương