Sở Nghiễm Ngọc nghĩ rất lâu rồi mới hỏi một câu, "Có thể tra ra là ai đang gây khó dễ cho ông ta không?"

"Tạm thời vẫn chưa có manh mối gì."

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, đương nhiên ngay cả Tư Thần cũng đã nói như vậy rồi, xem ra Sở Gia Đức đúng là đã gặp phiền phức lớn.

Có điều quan trọng nhất vẫn là tiệc trăm ngày của Tư Cầu Cầu, những chuyện khác không quan trọng đều phải buông xuống trước.

Phải làm tiệc trăm ngày cho tiểu Cầu Cầu nhà họ Tư, nhưng trước mắt Tư Cầu Cầu còn chưa được đặt tên chính thức, không có cái tên này, trên thiếp mời phải điền thế nào? Người lớn cũng thấy gấp, Tư Hưng Quốc cũng đã đặt vài cái tên, ngụ ý tốt đẹp, họ tên phối hợp, có liên quan tới ngày sinh của bé, lại có ý thơ, cái tên nào cũng hay quá, nên người ta khó chọn.

Trên phương diện này, Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần ăn ý, khoanh tay đứng chờ, không phải là hai người làm cha là họ không muốn đặt tên cho con ruột mình mà là thật sự người lớn trong nhà đều rất tích cực, họ tạm thời vẫn không nên tham gia náo nhiệt thì hơn.

Cuối cùng vẫn là ông cụ Tư đặt một cái tên, tên gọi chính là Tư Chính Sơ, hy vọng bé con mãi mãi có thể giữ cho bản thân đoan chính, không quên đi ước nguyện ban đầu. Ông cụ quả nhiên làm bất kì chuyện gì cũng giống với tính cách cương trực của mình, cho dù là đặt tên cho chắt trai thì cũng vậy. Cái tên này chính là hy vọng của ông dành cho bé con, hy vọng Cầu Cầu có thể làm một người hiền lành lại chính trực giống như ông vậy.

"Cái tên này thật hay, nghe hay lại có ý nghĩa, ông nội quả là hay chữ nghĩa!" Tư Cẩm Trình cười hì hì nịnh nọt ông nội, lại đẩy xe đẩy trẻ con của Tư Cầu Cầu đùa chơi, "Cầu Cầu, tiểu Chính Sơ, thích tên của mình không nào?" Tiếc là Tư Cầu Cầu bây giờ chỉ nhận ra được cái tên ở nhà "Cầu Cầu" này mà thôi, không phản ứng lại được với những cái tên khác.

Tư Diệu ngồi cạnh cũng vui vẻ cười: "Cái tên này đúng là rất tốt, sau này khi đi học, chắc chắn thằng bé cũng vui vẻ, cái tên này dễ viết, anh nhớ lúc trước Cẩm Trình mỗi ngày đi học về nhà đều khóc nhè, trách chú thím tư lấy cho nó cái tên khó viết như vậy."

Lời hắn nói chọc cho cả nhà cùng cười rộ lên, Tư Cẩm Trình nhào tới đánh cho anh mình một trận điên cuồng, cái lịch sử đen tối này, đừng nói nữa!

Tống Lan Phục cảm thấy cái tên này không tệ, nghiêng đầu hỏi hai người Sở Nghiễm Ngọc: "Thể nào? Các con cảm thấy thế nào?" Dù sao cũng là con của hai đứa, cuối cùng vẫn là do hai người gõ búa kết thúc phiên tòa.

Tư Thần không có ý kiến, thực ra trong lòng anh cũng từng lén nghĩ tới chuyện nên lấy cho con kiểu tên thế nào có điều cuối cùng cũng không chắc. Sở Nghiễm Ngọc cười quyết định: "Con thấy cái tên này rất hay, dùng cái tên này đi."

Tống Lan Phục thấy họ đã hài lòng thì chính thức xác định tên cho Tư Cầu Cầu, khi viết thiệp mời đúng lúc có thể dùng tới.

Ông cụ Tư ngồi cạnh xe đẩy trẻ con, nắm lấy bàn tay nhỏ của Tư Cầu Cầu lắc khe khẽ, nói: "Nếu có thêm đứa nữa thì hai đứa tự mình đặt đi." Cầu Cầu là đứa bé đầu tiên của đời này nhà họ Tư, có ý nghĩa khác biệt đối với ông cụ, ý nghĩa đối với cả nhà cũng không giống.

Những người khác nghe lời này của ông cụ đều cảm thấy giật mình, ý của ông cụ đây là, còn muốn Tư Thần tìm người mang thai hộ thêm đứa nữa?

Ngoài mấy người Sở Nghiễm Ngọc biết được sự thực, trong lòng những người khác đều cảm thấy có chút gợn sóng, Tư Hưng Quốc hiểu khá rõ tính cha mình, cảm thấy lời này không giống phong cách xử sự của ông, chẳng lẽ ý ông là để Sở Nghiễm Ngọc tìm người mang thai hộ một đứa?

Những người khác đều ổn, có ý kiến gì chỉ giữ trong lòng, ngược lại Tư Cẩm Trình nhỏ nhất lại không nén được tức giận, cảm thấy nếu hai đứa bé đều là con cháu nhà họ Tư, vậy thì thật không công bằng với chị dâu, trong miệng cậu chưa nói nhưng trên mặt ít nhiều gì cũng đã biểu lộ tâm tình.

Sở Nghiễm Ngọc ngồi cạnh cậu, nghe cậu nói thầm một mình thì cười vỗ cậu một cái, nói: "Còn có thể có thêm đứa thứ hai hay không còn chưa chắc, ông nghĩ xa quá rồi." Mang thai Cầu Cầu rồi sinh ra đã là niềm vui ngoài ý muốn, dù y không bài xích có đứa thứ hai nhưng nghĩ tới chuyện đứa bé sẽ phải đợi trong bụng y năm tháng thì lại cảm thấy không tự nhiên.

Thật đúng là cảm ơn trời đất, mình sẽ không có cái bụng lớn như một phụ nữ có thai mấy tháng...

Những người khác cũng cười theo, chuyện này cũng tạm thời bỏ qua như vậy.

Tiệc trăm ngày mỗi ngày một tới gần, trong nhà ngày càng bận rộn, mỗi ngày đều có người mang các thứ cần thiết cho tiệc rượu tới, ba ngày trước buổi tiệc, nguyên liệu để làm món ăn cũng được đưa tới, bếp trưởng đi tới dựng tạm bếp lên, các người hầu bận bịu thu dọn, nhân viên cảnh vệ ở ngoài cửa tiến hành kiểm tra trên người nhân viên có mang theo thứ nguy hiểm hay không, còn kiểm tra đồ ăn mang vào có an toàn hay không, kiểm tra từng mục vô cùng kĩ càng, xếp thành một hàng dài trước cửa lớn.

Mấy người Tư Hưng Quốc phải đi làm, chỉ có thể tạm thời mua nhà ở ngoài, trong nhà thực sự quá ồn, căn bản không tĩnh tâm làm việc nổi.

Tiệc trăm ngày hôm đó đúng vào thứ sáu, người trong nhà đều đã liên lạc xong, có thể tới ngày hôm đó đều sẽ tới, thật sự có việc nằm trong chức trách không đi được thì hôm đó cũng sẽ gọi điện thoại chúc mừng tiểu Cầu Cầu một chút, dù sao đây cũng là bữa tiệc đầu tiên sau khi bé con được sinh ra.

Trong nhà ồn như vậy nhưng ông cụ lại không chê, thỉnh thoảng còn xuống tầng ngồi một chút, nhìn người một nhà náo náo nhiệt nhiệt bàn bạc đủ các loại chi tiết trong buổi tiệc, hồi tưởng lại một đời này của mình, bận bận rộn rộn, phấn đấu quyết sống thề chết, còn không phải là vì cảnh tượng như vậy hay sao?

Tư Cầu Cầu chớp đôi mắt to nhìn, miệng phun ra cái bong bóng nhỏ, một mình a a không biết đang nói gì, vẻ mặt ông cụ cũng nhu hòa lại, theo thói quen, ông thò tay ra nắm lấy bàn tay nho nhỏ của bé con, khẽ lắc.

"Chị dâu, để ở đây chị xem đã ngăn nắp chưa?" Sở Nghiễm Ngọc xếp giỏ hoa tươi mới được đưa tới vào vị trí thích hợp theo yêu cầu của Lý Linh Hà, người chị dâu này của y làm việc vô cùng tỉ mỉ, tâm tư cũng rất cẩn thận, nhưng đáng tiếc là tính cách quá eo hẹp, làm người cũng không có cá tính riêng, nhưng cũng rất mẫn cảm, Tống Lan Phục chăm sóc Sở Nghiễm Ngọc như con ruột, quan hệ thân thiết, Sở Nghiễm Ngọc thực sự sợ rằng trong lòng người chị dâu này có suy nghĩ gì đó, dù sao giới tính họ khác nhau, lại ở cùng một vị trí làm con dâu, Sở Nghiễm Ngọc không thể không tìm cơ hội để khen chị một câu, hoặc hỏi ý kiến của chị, tránh cho lòng chị lại sinh ra u nhọt.

"Được." Lý Linh Hà gật đầu, nghĩ một lát lại nhỏ giọng hỏi, "Em thấy thế nào?"

"Em thấy rất không tệ, trên phương diện này em có hiểu tí gì đâu, chị dâu cẩn thận hơn em nhiều lắm, vẫn là chị dâu quyết định thì tốt hơn nhiều."

Lý Linh Hà sờ môi cười, quả nhiên vẫn rất thích nghe lời khen của y.

Hai người đang nói chuyện, lại có người hầu cầm điện thoại tới, nói: "Thiếu gia Nghiễm Ngọc, vừa rồi cậu có điện thoại, cậu xem đi ạ."

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu với cô hầu, trên điện thoại có thông báo một cuộc gọi nhỡ, y mở ra xem, thế mà lại là cuộc gọi tới từ cô út đã lâu rồi không liêc lạc.

Ngay lúc y đang do dự có nên gọi lại không thì điện thoại lại kêu, y mím môi, cuối cùng vẫn nghe.

"Alo? Cô út." Y nói với Lý Linh Hà một chút, vừa nói vừa đi tìm chỗ yên tĩnh, đối với cuộc gọi này của cô út, thực ra y đã có chút suy đoán.

"Nghiễm Ngọc, nghe nói con tới Bắc Kinh rồi?" Cô út Sở Giai Dung nghe được giọng của y thì vẫn có chút mừng rỡ, có lẽ là cho rằng y sẽ không nghe máy nhưng cô vẫn mặt dày gọi tới.

"Đúng vậy, con tới gặp mặt người lớn bên này." Sở Nghiễm Ngọc không hề đối xử với cô qua loa như với Sở Gia Đức hay Tạ Diệp Lâm, người cô út này đối xử với y vẫn không tệ, tuy bởi lúc đó y là người thừa kế nhà họ Sở, cái "không tệ" này cũng bởi nguyên nhân này mà chiếm đa số.

Bên kia hơi dừng lại, Sở Giai Dung hơi do dự nói: "Nghiễm Ngọc, hôm nay con có rảnh không? Ra ngoài gặp cô một lát nhé?"

Sở Nghiễm Ngọc đã đoán được cô sẽ nói như vậy, y quay đầu lại liếc mắt nhìn mọi người đang bận rộn, nghĩ một chút rồi vẫn nói: "Để con xem thử, hôm nay trong nhà rất bận, chưa chắc đã có thời gian."

"Con có thể, có thể tìm cách dành chút thời gian ra ngoài không? Cô, cô thật sự có chuyện muốn xin con giúp một tay." Trong giọng của Sở Giai Dung đã mang theo chút khẩn cầu, cũng khàn đi hẳn.

Sở Nghiễm Ngọc bỗng nhớ tới vị tiểu thư của nhà họ Sở này, lúc trước tỏa sáng bao nhiêu giờ cũng phải dùng giọng điệu này để nói với người khác, đúng là thế sự vô thường.

"Được, vậy chút nữa con gọi lại cho cô." Sở Nghiễm Ngọc nói xong thì cúp máy, khẽ lắc đầu.

Tư Thần đang ở cửa lớn giúp kiếm tra hàng hóa, thấy y đi tới thì hỏi: "Em muốn ra ngoài sao?"

"Ừ, cô út tìm em có việc, em ra ngoài một lát, nếu trong nhà có người tìm em thì anh nói giúp em một tiếng."

Tư Thần gật đầu, gọi một nhân viên cảnh vệ tới dặn vài câu rồi kéo y về phía đỗ xe, "ANh đưa em đi."

Sở Nghiễm Ngọc vốn muốn từ chối nhưng nghĩ một chút lại không nói gì nữa, y dù có từ chối thì Tư Thần vẫn sẽ kiên trì, người này dù đa số thời gian đều nghe lời y nhưng trên vài chuyện lại rất kiên trì, cho dù có là lời y nói thì cũng không thể làm thay đổi được suy nghĩ của anh.

Sau khi ra khỏi nhà họ Tư, Sở Nghiễm Ngọc gọi điện cho cô út, cô út nghe y nói bằng lòng gặp mình thì giọng nói kích động tới mức thay đổi.

"Được được, cô đặt phòng trước ở nhà hàng, chút nữa sẽ gửi địa chỉ cho con."

Cúp máy, trong chốc lát, địa chỉ Sở Giai Dung đã gửi tới, Tư Thần liếc mắt nhìn, quen cửa quen nẻo nổ máy đi ra ngoài.

Sở Nghiễm Ngọc có lẽ đã đoán ra lời Sở Giai Dung muốn nói với mình, nếu Tư Thần ở đó có lẽ cô sẽ không nói ra được. Khi đến nhà hàng, lúc xuống xe y nói với Tư Thần, "Anh về hay là ở lại đây chờ em?"

Tư Thần chọn đáp án thế nào đã không cần phải nói thêm, Sở Nghiễm Ngọc cười tít nhìn anh, lại gần hôn lên môi anh một cái, vỗ vỗ mặt anh nói: "Vậy anh ở đây làm bé ngoan chờ em."

Tư Thần đuổi theo đôi môi y, hôn một cái, "Ừm."

Sở Giai Dung ngồi tại chỗ, thấy cháu trai mình một mình đi tới, vẫn tuấn mỹ tới chói mắt như trước kia, cũng không bởi bị xem như một người phụ nữ đã vội lấy chồng mà ủ dột chán nản, so với người thừa kế nhà họ Sở trước kia lộ ra mọi mặt sắc bén trước kia thì y bây giờ, khí chất toàn thân có vẻ dịu đi rất nhiều, đã có một chút mị lực thuộc về đàn ông trưởng thành, tin chắc rằng chẳng qua mấy năm, y sẽ vượt qua được người cha trước kia của mình.

Nghĩ tới anh trai mình, trên mặt Sở Giai Dung lướt qua nét u sầu, mắt thấy cháu trai đã tới gần thì vội nén ý nghĩ trong lòng xuống, đứng dậy cười nói: "Nghiễm Ngọc, con tới rồi."

"Cô út." Sở Nghiễm Ngọc nhẹ gật đầu với cô.

Sở Giai Dung vội bảo y ngồi xuống lại bảo phục vụ dâng trà, rồi cầm chén trà của mình trầm mặc.

"Cô út có chuyện gì nói ngay đi, con tranh thủ thời gian, trong nhà bận lắm." Sắp tới tiệc trăm ngày, người trong nhà đều bận cả, Sở Nghiễm Ngọc cũng không có thời gian lãng phí ở đây với cô.

Sở Giai Dung hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn y, chậm rãi nói: "Mấy ngày trước ba con tới nhà họ Tư tìm con nhưng không gặp được người."

"Vâng." Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, "Đúng lúc hôm đó trong nhà không có ai, không may."

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, thực ra trong lòng mọi người đều rõ cả, Sở Giai Dung cũng không muốn dây dưa chuyện này thêm, cô nghĩ một chút rồi nói: "Ngày đó anh ấy tới là bởi công ty xảy ra chút chuyện, muốn tìm con hỗ trợ."

Sở Nghiễm Ngọc cười cười, nói: "Vậy thì có lẽ mọi người tìm nhầm người rồi, hẳn là cô phải biết khi đó con rời khỏi nhà họ Sở, ngoài bộ lễ phục trên người ra thì không mang theo thứ gì cả, bây giờ tiền tài trong tay đều do Tư Thần cho, con cũng không có mặt mũi nào đi xin anh ấy làm thêm chuyện gì khác cả." Hơn nữa bộ lễ phục kia còn là do Tư Thần chuẩn bị cho y, Sở Nghiễm Ngọc cười tự giễu.

Vẻ mặt Sở Giai Dung cứng đờ, nghe xong thì lúng túng, cô cũng cảm thấy trước đó anh cả đã hành xử quá mức, nhưng thời gian không thể quay ngược lại, chuyện từng xảy ra, dù tức thế nào cũng không thay đổi được, cái miệng này của cô thực sự khó mở. Nhưng nghĩ tới sự bức bách của mẹ mình, trong lòng cô hết sức khổ sở, nếu lần này không giúp anh cả, không biết mẹ lại làm ra chuyện gì nữa, một khi anh cả thất thế ở nhà họ Sở thì ngày tháng cô ở nhà họ Tạ sẽ biến thành thế nào đây.

Sở Giai Dung là em gái ruột của Sở Gia Đức, cùng cha cùng mẹ, con gái út của Sở lão thái thái, quan hệ không thể nói là không thân, mà giờ cô đã gả cho nhà họ Tạ, quan hệ trong đó cũng vô cùng phức tạp, những năm này cô có một chỗ đứng ở nhà họ Tạ, cũng là nhờ vào cây chống lưng họ Sở, nếu Sở Gia Đức mất đi vị trí gia chủ thì cô tất sẽ bị liên lụy theo.

Nghĩ tới đây, cuối cùng cô vẫn lên tiếng, cau mày nhìn về phía y, "Nghiễm Ngọc, cô biết nhà họ Tư rất coi trọng con, con đi giúp ba con lần này đi, lần trước anh ấy làm ra chuyện hồ đồ, là đã sai rồi, nhưng ba đã nuôi lớn con từng ấy, dạy con hiểu chuyện, dạy con biết làm ăn, có công ơn nuôi nấng, cho dù anh ấy có làm sai chuyện này thì công bồi dưỡng con hai mươi mấy năm cũng không thể phủ nhận, con nói đúng không?"

Cô nói đúng là rất có lí, nhưng Sở Nghiễm Ngọc không tiếp lời này, mà cười hỏi: "Vậy sao cô không nói thử xem ông ấy rốt cuộc đã gặp chuyện gì?"

Sở Giai Dung ngẩn ra, lập tức nói: "Chính là bộ phận anh ấy phụ trách kia, có người hãm hại anh ấy, nếu xử lí không tốt, đừng nói tới mọi thứ trong tay anh ấy đều sẽ bị người cướp đi, mà anh ấy có thể còn phải đi tù... Anh ấy cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, con thật sự nhẫn tâm để người cha đã nuôi dạy con hơn hai mươi năm nay ngồi tù sao? Tới lúc đó những người khác sẽ nhìn con thế nào?" Nhà họ Tư sẽ thấy thế nào.

Chiêu bài tình cảm này của cô ta đánh rất khá, trong tình cảm lại mang theo một chút bức bách, mà quả thực cũng đúng là chọc phải chỗ uy hiếp của Sở Nghiễm Ngọc. Trong lòng Sở Nghiễm Ngọc có chút buồn bực, giơ tay bóp bóp trán, trầm mặt nửa ngày mới lên tiếng: "Muốn con giúp thì cũng được thôi, cô về nói cho ông ấy biết, con muốn biết sự thật năm đó, liên quan tới chuyện con và Sở Hạo bị bế nhầm, nếu như ông ấy không muốn nói thì con cũng vẫn tận lực bảo toàn cho ông ấy không phải ngồi tù thôi, nhưng vị trí gia chủ họ Sở, ông ấy đừng nên nghĩ tới nữa, Sở Hạo thì lại càng đừng nghĩ tới."

Sở Giai Dung có chút mờ mịt, theo phản xạ cô ta hỏi: "Con và Sở Hạo, không phải năm đó chỉ là bị bế nhầm thôi hay sao? Còn có nguyên nhân gì khác?"

Sở Nghiễm Ngọc thấy biểu hiện của cô ta như vậy thì hẳn là không biết chuyện bên trong, nở nụ cười trào phúng, nói: "Khách quý ra vào khu phòng bệnh đều cần nghiệm chứng thân phận, càng khỏi nói người phục vụ bên cạnh mẹ không chỉ có một, người nhà họ Cao năm đó là nhà người khác nên mới vào được bệnh viện kia, ngay cả tiền thuốc thang còn không có, vậy thì lại có bản lĩnh thông thiên tì mà lại có thể bế nhầm được trẻ con trong khu khách quý? Cô nghĩ là bệnh viện thu nhiều tiền như vậy từ khách quý đều vứt xuống nước hết rồi sao?"

Sắc mặt Sở Giai Dung trắng bệch mà vẫn cố: "Nhưng, nhưng mà..." Nhưng cái gì cô ta cũng không biết nên giải thích ra làm sao, chuyện năm đó cô ta hoàn toàn không rõ ràng, sau khi thân phận của Sở Nghiễm Ngọc và Sở Hạo được đổi lại, cô ta nghe lời của anh cả mình nói, cũng không nghĩ nhiều, giờ nghe Sở Nghiễm Ngọc nói, cô mới phát giác nhận thức lúc trước có lẽ đã không đúng.

Sở Nghiễm Ngọc nói ra lời này, không phải là muốn tranh luận với cô ta, người không biết chuyện, nói nhiều hơn cũng là vô nghĩa.

"Cô út, cô về chuyển lại y nguyên những gì con vừa nói cho ba con đi, nếu ông ấy bằng lòng kể cho con nghe rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì thì gọi lại cho con, bằng không thì con cũng không giúp sức được đâu." Sở Nghiễm Ngọc ném lại những câu này, hôm nay mục đích khi tới của y cũng đã đạt được, quyết định cuối cùng của Sở Gia Đức thế nào, không cần nói thêm nữa, y trực tiếp ra khỏi nhà hàng.

Tư Thần vẫn ngồi trong xe chờ, thấy y ra thì xuống dưới mở cửa cho y, còn giơ tay ra mời y lên xe.

Sở Nghiễm Ngọc thấy thái độ galant này của anh, thì đột nhiên cười rộ lên, vốn tâm tình lúc nãy còn không vui lập tức như biến chuyển lại, cũng không ngồi vào trong xe, mà đứng bên thân xe, giơ tay đặt bên cổ anh, cười híp mắt nói: "Chiêu này học được ở đâu ra? Đột nhiên trở nên galant như vậy?" Người này trước kia đều là phái hành động, động một chút là trực tiếp hôn người, hoặc chặn ngang bế người đi, hoặc đi theo trường phái dã thú, hành động galant hàm súc như thế này không giống chuyện anh sẽ làm.

Trên mặt Tư Thần hơi nóng lên nhưng khuôn mặt này của anh dù thế nào cũng không nhìn ra được.

Đáng tiếc tay của Sở Nghiễm Ngọc kề sát ở nơi giao giữa cổ và hai má anh, lập tức cảm nhận được, nụ cười trên mặt càng sâu, nhẹ giọng hỏi: "Học theo người khác?"

Tư Thần bế luôn y lên, có ý nói sang chuyện khác, "Nên về nhà thôi, hai ngày nay trong nhà rất bận, Cầu Cầu không có ai chăm sóc."

Lại đáng tiếc rằng Sở Nghiễm Ngọc cơ bản không nghe theo lời này của anh, cười nói: "Có phải là đàn anh đã kích thích tới anh rồi không? Nói cho em nghe thử đi? Hả?"

Sự thực đúng như lời y nói, có điều Tư Thần tuyệt không muốn thừa nhận, anh lấy lòng vợ còn phải học theo một người đàn ông khác, vậy không phải là người đàn ông kia mạnh hơn anh??? Vậy sao mà được!

Tên hũ nút này có chuyện gì đều giấu trong lòng, có điều Sở Nghiễm Ngọc có kĩ xảo thấu hiểu đặc thù, vỗ vỗ mặt anh, lại nhéo tai anh một cái, cảm thấy cơ thể Tư Thần hơi cứng lại, thì lại gần một bên tai anh thấp giọng nói: "Em có chuyện không nói cho anh biết."

"Chuyện gì?" Tư Thần ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người vợ mình, yết hầu khẽ trượt.

"Em không thích bộ dáng kia của anh ta, đó là cách xử sự với phụ nữ, em không phải phụ nữ, em thích như anh vậy." Y cười khẽ một tiếng.

Y còn chưa dứt lời đã nghe thấy hơi thở sát gần của Tư Thần trở nên nặng nề, khẽ cười một tiếng, y nhanh chóng quay người ngồi vào trong xe, cũng thắt chặt dây an toàn, chớp mắt ngẩng đầu lên nhìn anh nói: "Mau lái xe đi, không phải anh nói con ở nhà không có ai chăm sóc sao?"

Tư Thần bất đắc dĩ lại cưng chiều mà liếc y một cái, cuối cùng chỉ có thể nén cơn nóng bị vợ đốt lên, ngồi vào ghế tài xế, nhẫn nhục chịu khó làm tài xế cho y.

Tiếp đó Sở Nghiễm Ngọc vẫn không nhận được tin tức của Sở Gia Đức bên kia, xem ra đối với Sở Gia Đức mà nói, Sở Hạo quan trọng hơn vị trí chủ vị của lão, đương nhiên cũng có thể sau khi lão nói ra toàn bộ mọi chuyện thì sẽ còn thất bại thảm hại hơn. Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy vế sau có khả năng cao hơn, dù thế nào thì Sở Gia Đức cũng không phải là kẻ thiện nam tín nữ gì.

Sở Gia Đức không chủ động tìm y, y cũng sẽ không chủ động cầu tới cửa, chuyện như vậy, chính là xem ai có thể giữ được bình tĩnh.

Trong sự bận rộn của cả nhà, tiệc trăm ngày của Tư Cầu Cầu cuối cùng cũng chuẩn bị xong.

Trước bữa tiệc một ngày, quản gia mang lễ phục đặt may riêng cho bảo bối nhỏ, tất cả đều có màu đỏ tươi, bên trên dùng tơ thêu những hoa văn rắc rối, phức tạp, trên đầu còn đội một cái mũ hổ tròn vo, chân cũng đi đôi giày đầu hổ, đây chính là kiểu mẫu cổ, bây giờ đã rất ít khi thấy được trẻ con mặc đồ như vậy, thế nhưng Tống Lan Phục thấy rất đẹp, cố ý bảo nhà thiết kế chế tác lại theo hình thức mới, dùng cũng là nguyên liệu tốt nhất, mặc trên người Tư Cầu Cầu đặc biệt đáng yêu, còn ý kiến của người khác ấy à, cứ mặc kệ đi.

Mũ và giày đầu hổ đều có đính lục lạc, Tư Cầu Cầu chỉ cần hơi lắc lư là có thể nghe thấy tiếng vang, sau khi động đậy mấy lần bé con liền phát hiện ra quy luật này, vui vẻ tự mình rung đùi đắc ý, miệng cười khanh khách, có vẻ rất hưng phấn vì bản thân có thể tự phát ra âm thanh như thế, lắc cũng càng mạnh hơn.

"Thằng nhóc này đúng là rất thông minh, mới hơn ba tháng tuổi, đã sắp đuổi kịp đứa con một tuổi nhà người ta." Người tới chúc phúc sau khi nhìn qua đều không nhịn được phải cảm thán.

"Hơn nữa tướng mạo này quả thực đúng là thu hút, mắt to mũi miệng nhỏ, khuôn mặt cũng nhỏ, lớn rồi không biết sẽ gieo vạ cho biết bao cô gái."

Đám người vây quanh nhân vật chính hôm nay nghe thì đều nở nụ cười, Tống Lan Phục vẫn luôn trông coi bên cạnh là đắc ý nhất, đương nhiên ngoài mặt thì vẫn cười rất thận trọng, "Thằng nhỏ vẫn còn bé sao có thể nhìn ra được cái gì, còn phải xem xem sau này có nghe lời không, có hiểu chuyện không."

Bà cất tiếng, các tiểu thư phu nhân xung quanh vội vàng phụ họa theo: "Đúng vậy, trẻ nhỏ phải nghe lời mới tốt, sau này lớn lên mới có tiền đồ."

Hôm nay người tới rất đông, nhà họ Tư gác cổng rất nghiêm, không có thiếp mời không vào được. Tống Lan Phục khi chuẩn bị danh sách khách mời đều cẩn thận sàng lọc ra, gia thế phải trong sạch chưa nói, phẩm khí cũng phải đủ tốt, danh tiếng cũng cần thiết, ví dụ như một người có tình nhân, hoặc là con riêng gì đó, là đã không đủ tư cách tới tham gia rồi, bằng không nhỡ có kẻ không biết thức thời, đụng phải Cầu Cầu nhà họ thì phải làm sao? Đương nhiên nếu như gia chủ có bồ bịch hoặc là con riêng này nọ thì bản thân bà cũng đã khinh thường giao du sẵn rồi, đương nhiên sẽ không đưa thiếp mời cho đối phương.

Cũng bởi vậy, nhiều người đâm muốn rách đầu cũng muốn lộ mặt trước nhà họ Tư cũng căn bản không tìm được cơ hội nào, ngược lại, có vài người ngày thường sống khiêm tốn lại nhận được thiếp mời. Sống trong cái giới này đều là kẻ tinh ra, trong lòng cân nhắc một lúc là sẽ hiểu Tư thái thái thích cái gì, chỉ có thể xám xịt bỏ qua dự định tới nhà họ Tư, bằng không tới lúc đó không thể tạo được ấn tượng tốt trước mặt bà, lại chọc người ta ghét bỏ thì cái mất không bù lại cái được.

Sáng sớm nay Tư Cầu Cầu mới ngủ dậy đã được ăn mặc đẹp, đặc vào trong xe đẩy trẻ con mặc người vây xem. Tống Lan Phục vẫn luôn vây xem bên cạnh, chuyện chào hỏi khách khứa liền đuổi Lý Linh Hà đi giúp đỡ đôi chồng chồng Tư Thần, anh cả của Tư Thần cũng ở đó, có điều anh làm người thành thật, không biết ăn nói, nên không thể để anh đi chào khách được.

Bởi Tống Lan Phục ở đây nên các tiểu thư phu nhân đều tới bên xe đẩy trêu Tư Cầu Cầu một chút. Nhìn thấy nhiều người như vậy, Tư Cầu Cầu không hề mất bình tĩnh, ai tới cũng hào phóng chìa khuôn mặt tươi cười ra, hơn nữa còn rất biết chơi đùa, ai đùa cũng tình nguyện cười lại, cũng không cần biết đối phương là ai.

"Đáng yêu thật đấy, bác Tống ơi, cho con bế bé một chút có được không?" Đang nói chính là em họ của Lý Linh Hà, hôm nay trong nhà mời nhiều khách như vậy, những thân thích khác của nhà họ Tư đương nhiên cũng được mời tới.

Tống Lan Phục cười nói: "Nhìn thôi nhé, đứa bé Tư Cầu Cầu này không quen, người khác mà bế nó sẽ khóc đấy." Tống Lan Phục mới bắt đầu đã nói không cho người khác ôm, sức đề kháng của trẻ con kém, hôm nay lại nhiều người như vậy tới, nhỡ bị lây vi khuẩn gây bệnh gì đó sẽ không tốt.

Em họ của Lý Linh Hà là Lý Linh Châu chỉ đành tiếc nuối bỏ qua, có điều cô vẫn rạp người bên xe đẩy nhìn đứa nhỏ chăm chú, chọt chọt mặt bé con mà nói: "Cầu Cầu thật giống anh hai, giống như đúc vậy, sau này lớn lên chắc chắn cũng sẽ đẹp trai như anh hai vậy đó."

Tống Lan Phục cười, đi tới cạnh cô ngồi xuống, bắt chuyện, dặn hầu gái mang món tráng miệng tới đây cho cô, trong lòng thực ra lại không thích cô gái này dựa vào Tư Cầu Cầu quá gần như vậy.

Khách từng đợt nối nhau mà đến, Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần đứng tiếp chuyện với họ, Sở Nghiễm Ngọc đứng hơn nửa ngày, thấy hơi mệt, rất nhanh Tư Thần đã phát hiện ra, nắm tay y nói: "Em đi nghỉ một chút đi, anh bảo anh cả tới đây giúp."

Sở Nghiễm Ngọc không vui lắm, có điều không phải là bởi Tư Thần mà là bởi chính bản thân, tại sao y lại chưa từng nhận ra rằng hóa ra mình lại kém cỏi như vậy nhỉ, chỉ là đứng ngoài trời một chút đã không chịu nổi rồi, rõ ràng trước kia bận rộn như thế, xã giao một hồi cũng không hề có cảm giác gì, gần đây bị làm sao vậy?

Lý Linh Hà đứng cạnh nghe thấy thì cũng khuyên: "Đúng vậy, nhìn mặt em trắng bệch cả rồi kìa, em đi nghỉ một lát đi, để chị bảo An Hòa tới đây thay chỗ cho em."

Sở Nghiễm Ngọc đúng là có chút không chịu nổi, toàn thân nổi lên cảm giác khó chịu tới khó nói, chỗ nào cũng không thoải mái, cũng không kiên trì thêm mà trở lại chỗ bên Cầu Cầu ngồi xuống. Tư Cầu Cầu thấy ba mình thì hưng phấn, không chút khách khí cựa quậy, muốn ba bế.

"Sao thế? Có phải là bị ốm rồi không?" Tống Lan Phục thấy sắc mặt y không tốt, thì hơi lo, "Bảo bác sĩ Tần tới xem cho con một chút đi?"

Bác sĩ Tần là bác sĩ gia đình của nhà họ Tư, trước kia chính là nhờ Tư Thần gửi bức ảnh chụp vệt hồng trên bụng của Sở Nghiễm Ngọc kia cho ông, nhờ ông xem xem có chuyện gì xảy ra, sau lại bị Tống Lan Phục vô tình nhìn thấy, họ mới biết tới chuyện có con.

"Không cần đâu ạ, con hơi mệt thôi." Sở Nghiễm Ngọc bảo bà đừng lo, y thì lại hoài nghi không biết có phải do gần đây số lần làm với Tư Thần nhiều quá rồi không, tình cảm của hai người đang lúc mặn nồng, đàn ông cả nên không ai khống chế được bản thân, mỗi lần làm đều thiên lôi câu địa hỏa, ỷ vào công hiệu của Thần Tiên Nhưỡng nên không chịu khống chế, làm nhiều lần phải kéo dài tận mấy tiếng... có điều dù sao y cũng có cơ thể phàm thai, xem ra lần tới vẫn phải chú ý một chút.

Lý Linh Châu ngồi cạnh Tống Lan Phục thấy y thì cười hỏi: "Anh chính là bạn đời của anh họ?"

Sở Nghiễm Ngọc lúc nãy thấy cô gái này nói chuyện với chị dâu thì cũng đã biết thân phận của cô, liền cười gật đầu với cô, "Chào cô."

Lý Linh Châu quan sát y từ trên xuống dưới, "Đúng là rất đẹp trai, chẳng trách anh hai lại chọn anh."

Lời này của cô mang theo chút châm chọc khó giải thích, không chỉ Sở Nghiễm Ngọc mà ngay cả Tống Lan Phục cũng nghe ra, có điều cô nàng là thân thích của Lý Linh Hà bên kia, bà không tiện nổi giận, đành cười bảo: "Linh Châu này, bên này cũng chỉ toàn là người lớn, con ở đây không quen, không bằng tới chỗ chị con đi, bầu bạn cùng với nó."

Lời này của Tống Lan Phục nghe rất có lí, Lý Linh Châu căn bản không dám tranh luận với bà, nhìn hai người một cái, có chút không cam lòng đứng dậy, rời đi.

"Đừng để ý, trẻ con không hiểu chuyện." Tống Lan Phục vỗ về Sở Nghiễm Ngọc, chỉ sợ y để bụng.

"Đương nhiên là không hiểu rồi." Sở Nghiễm Ngọc thờ ơ lắc đầu, chỉ là khiêu khích đến từ một cô gái nhỏ, y còn không để vào trong mắt.

Lý Linh Châu quả nhiên đi tới chỗ chị mình, có điều nói là bầu bạn với chị thì không bằng nói là cô ta tìm cơ hội bắt chuyện với Tư Thần thì đúng hơn. Hai người Lý Linh Hà và Tư An Hòa vốn không cảm nhận được gì, Tư Thần vốn ít lời, cũng càng không có đề tài gì để nói với một cô bé.

Có điều cô nàng này còn rất cố chấp, cho dù Tư Thần không nói lời nào thì cô ta cũng có thể đứng bên cạnh tự biên tự diễn hồi lâu.

"Anh hai, sau này anh sẽ ở lại Bắc Kinh chứ?"

Tư Thần mời các vị khách tới khu nghỉ ngơi ngồi, căn bản không nghe thấy cô ta đang nói gì.

Lý Linh Châu bèn nói tiếp: "Ở đây rất tốt, có nhiều bạn bè như vậy."

Tư Thần muốn chào hỏi các khách khứa, thỉnh thoảng lại nhận điện từ bạn bè, còn phải ra cửa lớn đón người, bên người có một cô gái theo sát kè kè, làm cho anh thấy có chút khó chịu, nên liền tìm cơ hội để cắt đuôi.

Anh tình nguyện làm vú ba cho con trai bảo bối của mình, nhưng bổn phận này không bao gồm cả những người khác.

Lý Linh Châu bị bỏ lại tức tới rơm rớm nước mắt, liền nghiêng đầu đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi cạnh Tống Lan Phục, trong mắt tràn ngập khinh bỉ và coi thường.

"Linh Châu, em đứng đây làm gì?" Lý Linh Hà thấy em họ đứng đó ngây ngốc thì đi tới vỗ vai cô ta.

Lý Linh Châu vội gạt nước mắt, quay đầu cười với chị gái, nói: "Chị ơi, quan hệ giữa chị với vị kia của anh hai thế nào?"

Lý Linh Hà ngẩn ra, cười nói: "Cậu ấy rất tốt, rất dễ gần." Cô không thích nói nhiều, năm đó gả vào nhà họ Tư, là do khi đó còn học đại học đã yêu đương tự do với Tư An Hòa, sau khi tốt nghiệp, họ cứ thế kết hôn theo lẽ tự nhiên. Nhưng nhà họ Tư là gia đình thế nào, nhà họ Lý họ tuy cũng không tồi nhưng kém nhà họ Tư quá xa. Thực ra trong lòng Lý Linh Hà vẫn có chút tự ti, sau khi gả tới nhà họ Tư lại càng nghiêm trọng hơn, trước đó nghe nói em dâu sẽ về nhà, cô còn lo lắng hồi lâu, sợ ở chung với y không tốt, bây giờ cô mới hiểu trước đó bản thân đã lo xa quá. Sở Nghiễm Ngọc rất dễ nói chuyện, khi đưa quà cho cô, chỉ đưa mắt nhìn một cái là đã có thể nhìn ra y đã thực sự bỏ công ra, cũng không hề phân biệt đối xử với cô so với các thành viên khác nhà họ Tư, hơn nữa những lời khen tặng đúng lúc của Sở Nghiễm Ngọc, đối với người tự ti như cô là vô cùng quý giá.

Lý Linh Châu thầm bĩu môi, nhưng lại tới gần ôm lấy tay chị mình nói: "Chị cũng quá ngây thơ rồi đấy, sao mà giống như trước kia được, dễ dàng tin người khác như thế?"

Lý Linh Hà nghe thì hơi biến sắc mặt, "Lời này của em là có ý gì?"

Lý Linh Châu cười nói: "Sau này anh ta sẽ trở thành con dâu hợp pháp của chủ mẫu nhà họ Tư, tuy là đàn ông nhưng nào có ai ở Bắc Kinh này là không biết nhà họ Tư coi trọng anh ta, tốt với chị chẳng qua là để lung lạc chị thôi, chờ tới khi anh ta chăm sóc thật tốt cho con trai của anh hai, thì cũng là lúc thực sự đứng vững chân ở nhà họ Tư, rồi lúc đấy ấy à, làm gì còn việc gì cho chị nữa."

"Em đừng nói linh tinh, Nghiễm Ngọc không phải là người như thế đâu." Lý Linh Hà khẽ đưa mắt trừng em mình, mấy chuyện lục đục này, cô thực sự không thích nghe.

"Thế nên em mới bảo chị là ngây thơ, em là em gái của chị, cùng họ cùng tổ tông với chị, còn có thể hại chị hay sao? Một người đàn ông lại cam tâm gả cho một người đàn ông khác, em thấy chính là kẻ tâm tư không đơn thuần, mới nhắc nhở chị nhất định phải cẩn thận." Lý Linh Châu ôm cánh tay cô lắc lắc, ra chiều thân mật nói.

"Thôi đừng nói nữa, lời này em nói riêng với chị thì còn được, ra ngoài không được phép nói với người ta, bằng không gặp phải hậu quả gì, em căn bản không chịu được trách nhiệm đâu." Lý Linh Hà hiếm có lúc lại nghiêm nghị giáo huấn cô em gái này một câu, chuyện trong gia đình, sao có thể tùy tiện dựa vào phỏng đoán để gán mác cho người ta? Vậy thì còn sống trên đời này thế nào được?

Lý Linh Châu mách tội không thành, trong lòng bực mình, buông tay cô ra, xoay người đi mất.

Lý Linh Hà khẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ con bé tính tình bướng bỉnh, cũng chỉ tức giận một chút thôi, cứ kệ đi vậy.

Nhưng cái cảnh Lý Linh Châu quấn lấy Tư Thần cả một quãng đường kia, Sở Nghiễm Ngọc vẫn nhìn thấy, y thực ra không hoài nghi giữa hai người có chuyện gì, dù có cũng không phải là do anh, chỉ là trong lòng vẫn thấy khó chịu. Tống Lan Phục ngồi cạnh bèn cười nói: "Năm đó Tư Thần bị ông nội ném vào bộ đội, mẹ còn tưởng khi về nó sẽ quên mất, nào ngờ nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng nó vẫn đi tìm con."

Cái gì? Sở Nghiễm Ngọc mờ mịt nhìn bà, do dự một chút rồi mới thử thăm dò: "Tư Thần tới Lan thành là cố tình tìm con sao?"

"Đúng vậy, con không biết?" Tống Lan Phục kinh ngạc nhìn y, có điều nghĩ tới cái tính hũ nút đóng chặt của con trai mình kia, sợ rằng Nghiễm Ngọc đúng là không biết gì hết, vì vậy bà không chút do dự thầm bán đứng con trai cho y, "Khi con mười mấy tuổi có phải là đã từng học ở một trường học đặc thù không? Tư Thần cũng từng đi học ở đó, chỉ là còn chưa tốt nghiệp, cũng là bởi chuyện này nên mới bị ông nội ném vào quân đội đấy."

Sở Nghiễm Ngọc nghĩ, trước kia làm người sẽ thừa kế nhà họ Sở, y đúng là từng học trong một trường học đặc thù, trường đó người học không nhiều nhưng ai vào học cũng đều là tinh anh, bên trong đại thể đều là người thừa kế được các xí nghiệp lớn bồi dưỡng, hóa ra Tư Thần cũng từng học ở đó?

Có điều khi đó mới mười sáu, mười bảy tuổi thôi mà...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện