Edit: windy

Hề Thời bấm từ chối xong, xem lịch công việc tiếp theo của mình.


Bởi vì đoạn video nữ ca sĩ rapper ở hot, hai ngày nay có rất nhiều chương trình vươn cành ô liu ra, trong đó có không ít chương trình có nhà đầu tư lớn.


Diệp Sâm để Hề Thời chọn ra cái có hứng thú và không, sau đó chạy tới báo cho cô về lớp huấn luyện biểu diễn.


Tuy lên các show có tỷ lệ lộ mặt cao, nhưng cũng không thể tham gia hết được, cho nên cuối cùng vẫn giống với ý tưởng lúc anh ta với Hề Thời ký hợp đồng, lớn lên xinh đẹp, có gương mặt nữ chính, muốn cho cô theo đường diễn viên.


Còn làm rapper, chỉ cần thích là được.


Nữ rapper Hề Thời vỡ mộng, tuy như vậy có chút không cam lòng, nhưng lúc thấy đám Icy chuẩn bị luyện tập cho trận chung kết xong, biết bản thân cho dù thế nào cũng kém hơn, gật gật đầu.


Lớp huấn luyện là do một giáo viên của Học viện điện ảnh mở, thành tựu nổi tiếng nhất là cứu lại kỹ thuật diễn cho các học viên đã từng dưới điểm kỹ thuật diễn, sau lớp huấn luyện liền đạt được 40 điểm, có thể nói là cấp cơ bản, nhờ đó liền có chút danh tiếng trong ngành, tiền huấn luyện cũng nước lên thì thuyền lên.


Diệp Sâm tốn số liền lớn cho Hề Thời học lớp này, ngày đầu tiên còn cố ý tới đón cô tan học, hỏi cô học thế nào.


Hề Thời đem vở mình ghi chép lại đưa cho Diệp Sâm xem, phía trên đều là chữ viết ngay ngắn.


Ngày đầu tiên giáo viên đã nhắc tới lý thuyết sách vở, nói chút lý thuyết về biểu diễn, sau đó liệt ra không ít tác phẩm điện ảnh kinh điển, bảo mọi người có thời gian rảnh xem chút, bước đầu tiên học biểu diễn, chính là  xem người khác bắt đầu diễn như thế nào.


Diệp Sâm thấy từ lúc Hề Thời học rap liền biết cô là người nghiêm túc học tập, hài lòng gật gật đầu, ở trên đường đi còn nói với cô không ít kế hoạch.


Diệp Sâm đưa Hề Thời đến cửa sau tiểu khu liền rời đi.



Hề Thời tạm biệt Diệp Sâm xong, đến cửa hàng gần đó mua chút trái cây, lúc xách trái cây trở về, trong lòng tính toán buổi tối về xem mấy bộ điện ảnh giáo viên nói tới, không biết khi nào, một chiếc xe đen đột nhiên chậm rãi ngừng ở bên cạnh cô.


Tài xế mở cửa xuống trước, kéo cửa ghế sau ra, một người phụ nữ trung niên tay xách túi, đi giày cao gót chậm rãi bước xuống.


Hề Thời nhìn thoáng qua, lúc thấy người phụ nữ kia liền ngây ngẩn cả người.


Người phụ nữ kia cũng nhìn cô.


Hai người nhìn nhau vài giây, cuối cùng Hề Thời mở miệng gọi một tiếng: "Bác gái."

Cô mới xuất đạo mấy ngày nay, người Trần gia, quả nhiên vẫn tìm tới.




Trong phòng thuê của Hề Thời.


Trên bàn ăn để một bó hoa thủy tinh, nở rực rỡ, hương thơm tỏa ngát.


Hề Thời rất thích dùng hoa để trang hoàng cho ngôi nhà nhỏ hiện tại của mình.


Giả Mỹ Lan nhìn lướt qua đôi dép lê Hề Thời đưa tới, trực tiếp dẫm giày cao gót, ngẩng đầu tiến vào.


Tài xế Trần gia cũng đi theo phía sau bà ta.


Hề Thời đứng, Giả Mỹ Lan đánh giá nhà mới của cô.



Giả Mỹ Lan đi một vòng khắp nơi, bà ta sống trong nhung lụa vô cùng quý phái, bộ dạng giống gà cảnh cao ngạo.


Giả Mỹ Lan xem phòng ở xong, cuối cùng lại về phòng khách, nhìn về phía Hề Thời vẫn đứng không nói gì.


Bà ta đứng ở trước mặt Hề Thời.


Cho dù Giả Mỹ Lan đi giày cao gót cũng thấp hơn Hề Thời một chút, nhưng khí thế lại rất mạnh, hai mắt đánh giá bộ dáng hiện tại của Hề Thời.


Sau đó một câu còn chưa nói, trực tiếp giơ tay lên, một bạt tay vươn tới.


Hề Thời sớm đã đoán trước được từ lúc Giả Mỹ Lan đứng trước mặt cô, phản ứng rất nhanh, giơ tay lên liền giữ lấy cánh tay của bà ta, sau đó mạnh mẽ đẩy ra.


Giả Mỹ Lan đánh người không thành, còn bị Hề Thời đẩy ra theo quán tính lui về sau mấy bước, cả người được tài xế đỡ mới đứng vững được.


Bà ta giống như không nghĩ tới Hề Thời sẽ đưa tay ra chặn, tức đến hộc máu chỉ tay về phía Hề Thời: "Cô, cô…"

Hề Thời âm thầm nắm chặt tay, đối diện với Giả Mỹ Lan: "Bác còn muốn đánh tôi?"

Hai mươi năm nay cô ăn không ít bạt tay của Giả Mỹ Lan, liền bởi vì ăn quá nhiều, cho nên lần này lúc Giả Mỹ Lan muốn ra tay, cô mới có thể dự đoán trước được.


Cô xem bác trai bác gái là người nhà, chỉ là tới cuối cùng mới biết mình chỉ là công cụ để liên hôn với Giang gia, tới lúc phát hiện ra cô không còn giá trị lợi dụng nữa, lập tức đuổi ra khỏi nhà.


Giả Mỹ Lan bị thái độ của Hề Thời chọc giận: "Hề Thời! Hôm nay tôi chính là tới đánh cô, tôi tới muốn nói cho cô biết, không cần ở bên ngoài xuất đầu lộ diện bôi đen Trần gia, làm mất mặt Trần gia chúng ta!"

"Cô cho rằng cô tham gia chương trình kia hot rồi liền có thể làm minh tinh? Cô cũng không nhìn xem cô có đức hạnh gì, giày rách Giang Hành Triệt không cần, tôi khuyên cô không nên mơ mộng hão huyền nữa!"


Sắc mặt Hề Thời trầm xuống: "Mong bác nói chuyện tôn trọng một chút."

Giả Mỹ Lan liếc mắt: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Hề Thời giương mắt một lần nữa, nhìn Giả Mỹ Lan: "Tôi ở bên ai cũng không quan trọng, chỉ là Trần gia? Không phải tôi đã sớm không còn là người Trần gia rồi sao? Hiện tại tôi làm cái gì có liên quan gì tới Trần gia? Mất mặt các người, các người có mặt nào đáng giá để tôi làm mất sao?"

Giả Mỹ Lan nghe xong biểu cảm càng là kinh ngạc, như chưa từng nghĩ tới có một ngày, Hề Thời dám chỉ trích ở trước mặt bà ta.


Sau chuyện thiên kim thật giả kia Trần gia vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài là thiên kim giả dọn ra ngoài sống tự lập, không đoạn tuyệt quan hệ, luôn yêu quý cô cháu gái nuôi dưỡng hai mươi năm này, lại không nghĩ rằng ở trong chương trình rap Hề Thời lại dùng rap kể tới xuất thân, truyền khắp giới nhà giàu thành phố B Trần gia bạc tình bạc nghĩa, có thể nói là mất thể diện, trở thành trò cười cho bọn họ.


Hề Thời ở giới nghệ sĩ càng nổi tiếng, giống như càng đánh vào mặt Trần gia.


"Cô!" Giả Mỹ Lan tiến lên, lại giơ tay lên, Hề Thời liền né qua.


Hề Thời nhìn bộ dáng điên khùng của Giả Mỹ Lan, cảm thấy mình thật sai lầm khi đưa bà ta vào đây, biết rõ bà ta tới không có ý tốt, lại còn gọi bà ta một tiếng "Bác gái".


Hề Thời hít sâu một hơi: "Đây là nhà của tôi, nếu hôm nay bác tới chính là vì muốn đánh với tra hỏi tôi, thì mời bác đi ra ngoài."

Tay Giả Mỹ Lan trượt trong không khí, một tay chống nạnh một tay chỉ vào Hề Thời: "Trần Hề Thời, hiện tại cô thật có năng lực, dám tranh cãi với tôi? Trần gia nuôi dưỡng cô hai mươi năm, vậy mà lại nuôi ra bạch nhãn lang(Kẻ vong ân bội nghĩa) quay ra cắn ngược lại!"

Giả Mỹ Lan biết, công ơn nuôi dưỡng vẫn là nhược điểm của Hề Thời, bởi vì trước kia cho dù là chuyện gì, chỉ cần bà ta nhắc tới hai chữ "Dưỡng dục", Hề Thời sẽ nghe theo, đã biết bản thân vĩnh viễn thấp hơn bọn họ một tầng, vĩnh viễn là nợ Trần gia.


Chỉ là hôm nay, Hề Thời nghe tới mấy lời này, không có cúi đầu, mà đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rõ ràng hỏi ngược lại: "Nếu tôi không phải con gái, bác với bác trai còn nuôi tôi sao?"

Giả Mỹ Lan bị hỏi ngược lại nhất thời nghẹn lại.


Hề Thời nhìn bộ dáng của Giả Mỹ Lan, cười đến chua xót.


Hai vợ chồng Giả Mỹ Lan chỉ có một người con trai, khi Giả Mỹ Lan sinh con bị xuất huyết không thể mang thai nữa, khi đó Trần gia muốn liên hôn với Giang gia, chỉ có thể tìm cô cháu gái bị bắt cóc về.


Từ giây phút cô bị đuổi ra khỏi Trần gia không một xu dính túi, cô liền hiểu ra, bác trai bác gái chưa từng coi cô là người nhà.


Cô chỉ là công cụ để trói buộc Giang gia, công cụ để trói buộc Giang Hành Triệt, mà lúc cái công cụ này không còn giá trị lợi dụng, cũng sẽ bị đá văng ra.



Hề Thời nâng nâng cằm: "Nhưng mà đáng tiếc, tôi còn làm cho hai người thất vọng, Giang Hành Triệt không cần tôi." Cô thở nhẹ ra, "Nhưng cũng may là ôm sai, tôi cũng không phải người Trần gia, Giang Hành Triệt không cần tôi cũng không sao, các người còn một cô cháu gái chân chính nữa, là còn cơ hội, không phải sao?"

Giả Mỹ Lan dùng ơn nuôi dưỡng hai mươi năm, lại không nghĩ rằng Hề Thời cái gì cũng đã hiểu ra, không chỉ hiểu ra mà còn nói hết ra, bà ta đột nhiên bị nghẹn không nói lên lời.


Hề Thời: "Bác gái, trước đây tôi rất nghe lời bác, bác nói cái gì tôi cũng nghe theo, nhưng hôm nay, nếu bác tới chỉ để nói tôi làm mất mặt Trần gia, bắt tôi rời khỏi giới đến một cái góc nào đấy, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của các người, thật ngại quá, tôi sẽ không nghe bác."

Cô mở cửa phòng, chỉ thang máy bên ngoài, buồn bã thở dài, gọi Giả Mỹ Lan một tiếng: "Bác gái, mời trở về cho."

Giả Mỹ Lan không đi, yên lặng nhìn Hề Thời, cô cháu gái từ trước nay đều yếu đuối biết nghe lời, hiện giờ lại bắt đầu mọc ra răng nanh rồi.


Ánh mắt bà ta bắt đầu trở nên phức tạp, cuối cùng đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Hề Thời, nói chuyện hẳn hoi cô không nghe phải không?"

"Cô thật sự cho rằng cô có thể lăn lội ở giới giải trí này?"

Biểu cảm Hề Thời hờ hững: "Tôi lăn lội được hay không, không cần bác nhọc lòng."

Cô nâng nâng mí mắt, nói với Giả Mỹ Lan: "Nếu bác cảm thấy ca từ tôi viết làm hại thể diện của Trần gia, có thể đi kiện tôi."

"Những câu nói thật đó, có câu nào sai sao?"

Lời này có chút uy hiếp lại có ý sâu xa ở bên trong, Hề Thời đem nói hết ra, chỉ là rất kì lạ, Giả Mỹ Lan lại không tức giận như cô dự đoán.


Hề Thời không quan tâm Giả Mỹ Lan có tức giận hay không, cô lại dùng cánh tay chỉ ra cửa, ý bảo Giả Mỹ Lan đi ra ngoài.


Giả Mỹ Lan không đi ra ngoài, bà ta lạnh lùng nhìn Hề Thời, sau đó lùi một bước, mở túi xách Hermes vẫn đeo trên khuỷu tay ra.


Bà ta lấy từ trong túi ra một xấp giấy, nhìn nhìn trong tay mình, sau đó trực tiếp quăng về phía mặt Hề Thời, vừa hung hăng lại có chút vui sướng: "Cô cảm thấy với những thứ này, cô còn có thể lăn lội nữa không."

Xấp giấy bay tới mặt Hề Thời, rơi lả tả xuống đất, một tấm nằm ngửa trên đất.


Là ảnh chụp.



.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện