Hề Thời gọi cho Giang Hành Triệt trước đó cũng đã trải qua tranh đấu nội tâm một hồi.

Muốn gọi cho Diệp Sâm, nhưng tối nay là thời gian nghỉ ngơi của Diệp Sâm, rất không dễ dàng gì có thời gian nghỉ ngơi, Hề Thời không có ý muốn làm phiền anh ta.

Gọi cho Hồ Tiểu Dương, tuy nói Hồ Tiểu Dương là trợ lý có tiếng cũng có miếng của cô, nhưng hiện tại cũng không phải thời gian làm việc của anh ta, quấy rầy lúc người ta tan làm, hình như cũng không tốt lắm.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Giang Hành Triệt thôi.

Tuy bình thường anh bộn bề công việc, thời gian nghỉ ngơi cũng không nhiều, hiện tại cũng không phải trợ lý của cô, nhưng cô với anh có “Loại quan hệ kia”.

Hề Thời nghĩ đến mấy câu “Bạn trai trung khuyển” bay đầy đầu, lúc này không gọi cho bạn trai, còn có thể gọi cho ai.

May mà Giang Hành Triệt im lặng ở đầu bên kia mấy giây, trực tiếp đáp lại “Anh lập tức tới ngay”.

Lúc Giang Hành Triệt đến Hề Thời đang trốn ở phòng khách, nhìn thấy Giang Hành Triệt tiến vào, giống như thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng bổ nhào tới.


“Anh cuối cùng cũng tới đây!”
Giang Hành Triệt nhìn thấy bộ dáng như thấy đại dịch của Hề Thời, thở dài: “Ở đâu?”
Hề Thời lập tức chỉ vào phòng ngủ lên án: “Chính là ở trong phòng ngủ, sau tử đầu giường em! Em thấy nó chui vào rồi!”
Cô cũng không phải cô gái yếu đuối gì, chỉ là con chuột ở trong mắt cô như con cóc vậy, sống dưới cống nước ẩm ướt, bình thường nhìn thấy có thể làm cho toàn thân nổi da gà, mà hôm nay không biết từ đường ống nào bò lên, đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ của cô, cảm giác này thật sự làm cho người ta tan vỡ.

Giang Hành Triệt cởi áo treo lên giá, sau đó vén tay áo sơ mi lên cánh tay: “Anh đi xem xem.


Hề Thời gật đầu mạnh: “Ừm!”
Hiện tại cô nhìn trên người Giang Hành Triệt như tỏa hào quang cứu thế.

Giang Hành Triệt vào phòng ngủ của cô.

Mười phút sau, trong tiếng thét chói tai giậm chân của Hề Thời, con chuột nhỏ cuối cùng đấu tranh thất bại, triệt để bị đuổi ra khỏi nơi nó không thuộc về.

Hề Thời ôm gối ôm hết hồn.


Giang Hành Triệt rửa tay xong từ phòng rửa tay đi ra, nói với Hề Thời ngồi trên sofa: “Xong.


Hề Thời: “Thật sự đi rồi sao?”
Giang Hành Triệt cảm thấy có chút buồn cười: “Thật sự đi rồi.


Hề Thời: “Vậy có chạy lên trên giường em không!”
Giang Hành Triệt: “Không có, yên tâm đi.


Hề Thời cuối cùng cũng thả lỏng một hơi.

Cô giương mắt nhìn Giang Hành Triệt, cuối cùng cũng bình phục lại sau cuộc đấu tranh với con chuột nhỏ.

Nhìn thấy Giang Hành Triệt rửa tay xong, bộ dáng cẩn thận bỏ tay áo sơ mi xuống, Hề Thời lại đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút kì lạ không nói lên lời.

Cô nhớ rõ đêm nay hình như Giang Hành Triệt có tiệc xã giao hay buổi tiệc gì đó, một giây trước nói không chừng đang nói chuyện vui vẻ ở một nơi ngợp trong vàng son, một giây sau liền ở trong nay vén tay áo mà bắt chuột…
Hề Thời nuốt nước miếng một cái, lại thể hiện cảm kích trong lòng: “Cảm ơn,
.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện