Trong sàn nhảy có rất nhiều người, tất cả mọi người đang nhảy điệu múa của riêng mình, tự nhiên không có ai sẽ chú ý đến tiết mục xen giữa ở đây, Trương Lộ Nam thấy Lăng Mạt Mạt né tránh mình, thì vươn tay, trực tiếp ôm cô vào trong ngực.

Khi Lý Tình Thâm nhận được điện thoại của Tô Thần, đang ở nhà họ Lý, cùng Lý Niệm với Ôn Giai Nhân vừa mới ngồi ở trước bàn ăn cơm.

Anh nhận nghe, vẻ mặt bình tĩnh không dao động.

“Tình Thâm, anh đoán xem tôi ở bữa tiệc của Trương Lộ Nam, nhìn thấy ai?”

Lý Tình Thâm nhíu mày, nghe Tô Thần nói, thờ ơ trả lời một câu: “Nhàm chán!” Lập tức, muốn cúp điện thoại.

Đối với bữa tiệc nhàm chán thấp kém khoe khoang này, từ trước đến nay anh không có bất kỳ hứng thú gì.

“Đừng cúp!” Tô Thần biết rõ tính tình của Lý Tình Thâm, lập tức đánh gãy động tác Lý Tình Thâm, ở trong điện thoại nói một đoạn: “Tình Thâm, tôi nhìn thấy học trò của cậu tên là gì nhỉ? Lăng Mạt Mạt tối nay cô ấy tham gia biểu diễn.”

Lý Tình Thâm hơi nhíu mày, liền cúp điện thoại.

Lý Niệm gắp đồ ăn cho Ôn Giai Nhân, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lý Tình Thâm, thuận miệng hỏi: “Ai gọi điện thoại đến thế?”

“Tô Thần.” Lý Tình Thâm trả lời một câu, cầm lấy chiếc đũa, mặt không chút thay đổi ăn cơm.

“Có chuyện gấp gì sao?” Ôn Giai Nhân nhìn Lý Tình Thâm, dịu dàng hỏi.

“Không có gì.” Lý Tình Thâm nhàn nhạt cười với Ôn Giai Nhân, Ôn Giai Nhân gật gật đầu, như là nhớ đến cái gì, tiếp tục nói: “Tình Thâm, làm sao con đột nhiên từ chối làm việc ở MIT hả? Không phải nghiên cứu khoa học mới tiến hành được một nửa sao?”

Tay Lý Tình Thâm cầm chiếc đũa, hơi dừng một chút, Ôn Giai Nhân nhắc đến chuyện này, làm cho anh đột nhiên nghĩ đến Lăng Mạt Mạt mà Tô thần nói, cô ấy làm sao có thể đi tham gia bữa tiệc tối nay của Trương Lộ Nam kia? Người nào trong giới quý tộc, cũng biết, Trương Lộ Nam rất háo sắc.

Lý Niệm nhìn Lý Tình Thâm không nói lời nào, thì tiếp lời của Ôn Giai Nhân, tiếp tục nói: “Trở về cũng tốt, ra nước ngoài cũng đã mười tám năm, nên trở về, tập đoàn Bạc Đế có rất nhiều chuyện, cần con giúp một để xử lý.”

“Ừ, như vậy cũng tốt.” Ôn Giai Nhân suy nghĩ một chút, cảm thấy Lý Niệm nói có lý, thì đồng ý gật đầu.

Mà Lý Tình Thâm lại đột nhiên để chiếc đũa xuống.

“Làm sao vậy?” Ôn Giai Nhân cho rằng Lý Tình Thâm có ý kiến với đề nghị của Lý Niệm, lên tiếng hỏi.

“Hai người ăn trước, tôi có việc đi ra ngoài trước.” Lý Tình Thâm giật giật môi, liền đứng lên, từ trên bàn trà ở phòng khách lấy chìa khóa xe cùng ví tiền, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Lý Tình Thâm lái xe rất nhanh, chặng đường 40 phút, anh dùng 20 phút thì tới, bên ngoài biệt thự Trương Lộ Nam đỗ đầy xe, Lý Tình Thâm trực tiếp lái xe đến ngoài cửa biệt thự, mở cửa xe ra, liền đi vào trong biệt thự.

Người đứng cửa, nhìn thấy Lý Tình Thâm, còn chưa mở miệng nói chuyện, thì Lý Tình Thâm đưa thiếp mời ra, sau đó trực tiếp đẩy cửa ra, tiến vào.

Tô Thần đã sớm đoán Lý Tình Thâm nhất định sẽ đến, vẫn canh giữ ở cửa, nhìn thấy Lý Tình Thâm vừa xuất hiện, thì lập tức giơ tay lên, chào hỏi, Lý Tình Thâm đi gần về phía Tô Thần.

Tô Thần đưa một ly rượu cho Lý Tình Thâm, mặt ranh mãnh cười: “Thời gian so với trong dự đoán của tôi sớm hơn 10 phút!”

Lý Tình Thâm nhận lấy ly rượu, cũng không để ý đến Tô Thần trêu chọc, quay đầu, bắt đầu tìm kiến bóng dáng của Lăng Mạt Mạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện