Hối hận vì năm cô mười bốn tuổi không nói cho cô biết, anh thích cô.

Hối hận vì không sớm biết cô hoảng loạn ở thành phố X.

Hối hận không sớm trở lại ngăn cản Giản Thần Hi mang những vết thương cho cô.

Không biết là bóng đêm quá yên tĩnh, hay là cô gái quá khôn khéo, hay là ngày hôm qua anh vứt bỏ cô ở trên đường, nên hôm nay cô lại ngoan ngoãn chạy trở về, Lý Tình Thâm không kiềm hãm được bí mật giấu kín nhiều năm trong lòng, mở miệng nói ra.

"Bởi vì cô ấy thích người đàn ông khác"

Lăng Mạt Mạt lại thiếu chút nữa bị sặc lần nữa.

Lý Tình Thâm là người đàn ông xuất chúng như vậy, lại có cô gái không yêu, đi yêu người khác? Cô gái này, có cốt khí, có cá tính như vậy!

Nhất thời trong lòng Lăng Mạt Mạt tràn đầy mấy phần sùng bái cô gái kia!

Ngay sau đó, Lăng Mạt Mạt lại ngây ngẩn cả người

Bởi vì, cô ấy thích người đàn ông khác?

Lý Tình Thâm thích cô gái yêu người khác, đây chẳng phải là bắt cá hai tay sao?

Cô gái kia từ bỏ Lý Tình Thâm, ở cùng với người đàn ông khác?

Nhất thời trong lòng Lăng Mạt Mạt khẽ thương cảm.

Không biết vì sao, liên tưởng đến Lục Niệm Ca, liên tưởng đến cảnh tượng thân thể Giản Thần Hi xích lõa trong phòng Lục Niệm Ca.

Lăng Mạt Mạt đột nhiên nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, trong lúc bất chợt có loại cảm giác đồng cảm.

Lý Tình Thâm rất ưa thích cô gái kia, nếu không cũng sẽ không vì cô ta mà bỏ qua tất cả, ảm đạm trở về nước.

Thì ra là, anh ở nước ngoài thất tình cho nên mới muốn chạy khỏi nước Mỹ.

Bị chính người mình yêu sâu đậm phản bội, loại đau thương này, không phải là Lăng Mạt Mạt không biết, cô không nhịn được trong lòng có chút tức giận.

"Thầy, cô gái kia thật không có mắt! Cô ta thật không biết điều, kiêu ngạo thanh cao, người đàn ông ưu tú giống như thầy có thể coi trọng cô ta, không biết cô ta đã tu luyện được phúc khí mấy đời, lại có thể đi yêu người đàn ông khác, không thương thầy, cô ta thật là ngốc!"

Lăng Mạt Mạt nói rất căm tức.

Lý Tình Thâm cầm một ly trà, từ từ nhìn Lăng Mạt Mạt kích động, nghe cô trút giận từng từng chút từng chút mà thở gấp, đáy mắt càng ấm áp, anh hơi nghiêng người, nhìn chằm chằm gương mặt của Lăng Mạt Mạt, ánh mắt cười như không cười.

Nếu như cô biết, "Cô" trong miệng anh chính là cô thì cô sẽ có biểu cảm như thế nào?

Nếu như cô biết, người bây giờ cô căm phẫn mắng như vậy, chính là mình, cô sẽ mang vẻ mặt như thế nào?

Ánh mắt Lý Tình Thâm dần dần không có tiêu cự, tập trung toàn bộ ở trên cánh môi hồng hồng lảm nhảm của Lăng Mạt Mạt, ánh mắt nóng bỏng từng chút từng chút không biết bao nhiêu lần.

"Thầy, cô gái như thế thật là quá đáng! Anh không thể vì cô ta mà bỏ lại tất cả sự nghiệp gây dựng ở Mỹ, hơn nữa anh còn có hi vọng lấy được Giải Nobel! Cô ta lại không yêu anh, anh vẫn còn hy sinh vì cô ta nhiều như vậy làm gì?"

"Cô ấy không biết tôi thích cô ấy."

Lý Tình Thâm bình tĩnh nhìn Lăng Mạt Mạt một lúc, thản nhiên để lại một câu nói.

Trong nháy mắt nét mặt Lăng Mạt Mạt cứng ngắc.

Thì ra là không phải cô gái Lý Tình Thâm thích bắt cá hai tay.

Nhất thời ánh mắt Lăng Mạt Mạt mở to, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc!

Cô ấy không biết tôi thích cô ấy ý là, Lý Tình Thâm thầm mến một cô gái sao?

Trời ạ, đây là thời đại gì, lại còn có người chơi trò thầm mến?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện