Lăng Mạt Mạt nhìn bóng lưng Lý Tình Thâm, nghĩ tới mục đích tự mình tới biệt thự, lại nghĩ đến ngày mai mình phải về thành phố, hiện tại không nói, sợ rằng không có thời gian, mà lúc này thoạt nhìn Lý Tình Thâm rất bình tĩnh, vì vậy Lăng Mạt Mạt đánh bạo mở miệng: "Thầy, thứ ba này em có buổi tranh tài, anh có thể tới đó hay không?"

Lý Tình Thâm dừng chân, trên mặt không có những loại nét mặt làm xao động lòng người kia, trước sau như một cảm giác lạnh lẽo, giống như người mới vừa rồi ngồi đó cùng Lăng Mạt Mạt nói chuyện, không phải là anh.

Lăng Mạt Mạt hơi chu mỏ môi một cái, làm nũng với Lý Tình Thâm, con ngươi (con mắt) sáng ngời, để lộ ra vài tia giảo hoạt!

"Nếu như thầy không bận rộn, thầy hãy đi xem một chút, người ta thật vô cùng thành khẩn mời người mà"

Lý Tình Thâm bình tĩnh nhìn Lăng Mạt Mạt chốc lát, lạnh lùng dời đi ánh mắt, đi thẳng lên cầu thang.

Lăng Mạt Mạt dẩu môi, có chút không hiểu rốt cuộc Lý Tình Thâm đi hay là không đi, cô muốn mở miệng hỏi, nhưng lại sợ chọc Lý Tình Thâm không vui, chỉ có thể đứng ở nơi đó, một đôi mắt mong đợi nhìn Lý Tình Thâm.

Khi Lý Tình Thâm bước đến bậc thang cuối cùng, bất chợt dừng lại.

Anh cách ánh đèn thủy tinh sáng ngời của biệt thự nhìn Lăng Mạt Mạt.

Giọng điệu lạnh nhạt.

"Mấy ngày nay chớ ăn lạnh cay chua, phàm là thức ăn có chất kích thích, cũng chớ ăn!"

Đáy mắt Lăng Mạt Mạt nỗi lên một ánh sáng hi vọng.

Lời nói của Lý Tình Thâm, mặc dù rất nghiêm nghị, nhưng rõ ràng anh đang nhắc nhở cô!

Trên mặt Lăng Mạt Mạt lập tức chất đầy nụ cười, khéo léo gật mạnh đầu: "Thầy, em biết rồi! Vậy, Thầy, vậy ngày đó anh có ghé qua không?"

Lý Tình Thâm tiếp tục xoay người, nhấc chân lên.

Nhưng được một nửa, anh lại lần nữa rút về tại chỗ.

Hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cô gái đứng ở phía dưới, khéo léo nghễnh đầu nhỏ, trong ánh mắt giấu đầy vẻ hưng phấn.

Đôi mắt cô rất sâu, rất đen.

Mang theo nồng nặc ý chí chiến đấu.

Là ý chí chiến đấu với người tên Giản Thần Hi đã bức cô đến cực hạn kia, cô mới có thể đột phá đi!

Mọi thứ đều phải cẩn thận, anh không phải không hiểu.

Cô nghĩ để cho anh tham dự cuộc tranh tài, mục đích là gì, anh làm sao có thể không biết? Nếu như anh đi xem, những người đó cũng sẽ nể mặt anh một chút, như vậy tỷ lệ cô được chọn sẽ nhiều hơn.

Cô khéo léo tuân theo anh, cũng chỉ là biểu hiện giả dối để anh vui lòng, thế nhưng anh lại bị đắm chìm.

Hồi lâu, Lý Tình Thâm mới lạnh lùng lên tiếng: "Còn nữa, ngày đó đừng làm cho tôi mất mặt!"

Ngay sau đó, cũng không quay đầu lại liền đi lên lầu.

Mà Lăng Mạt Mạt sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng được lời nói Lý Tình Thâm, rốt cuộc có ý gì.

Anh , anh, cư nhiên đơn giản như vậy liền đồng ý yêu cầu của cô ở cuộc tranh tài ngày kia, sẽ xuất hiện!

Lăng Mạt Mạt vươn tay, vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lúc bất chợt cảm thấy như mộng cảnh (cảnh trong mộng).

Một giây kế tiếp, lại cảm thấy cực kỳ hưng phấn, thần thoại xuất hiện tại buổi tranh tài của cô, như vậy lần này, Giản Thần Hi nhất định là không sánh bằng cô!

Ca khúc thần thoại mới, không ai ngoài cô rồi !

Giản Thần Hi, Giản Thần Hi, tất cả, cũng chính thức bắt đầu

Sau mấy ngày này, Lăng Mạt Mạt một lòng đem toàn bộ tâm tư đặt vào cuộc so tài.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Lăng Mạt Mạt cũng biết, đây là cơ hội mình vất vả có được, mà cũng là đoạt từ tay Giản Thần Hi, cô nhất định phải thành công!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện