Giản Thần Hi lấy điện thoại di động ra, hướng về phía màn ảnh vi tính, quay lại video một lần nữa, chọn đoạn cắt nối, sau đó nén lại, gửi cho một người.

Sau khi gửi đi thành công, Giản Thần Hi gọi một cú điện thoại: "Đưa cái video này vào đĩa, sau đó gởi cho Lý Tình Thâm."

Giản Thần Hi cúp điện thoại, liền tiếp tục nhìn chằm chằm video mình đã chỉnh sửa một lần nữa.

Lúc này mới hài lòng nhếch môi, đáy mắt thoáng hiện độc ác sắc bén.

Có một việc, cô ta luôn canh cánh trong lòng, đó chính là Lục Niệm Ca yêu Lăng Mạt Mạt.

Cô ta và Lục Niệm Ca lui tới lâu như vậy, thậm chí cô còn cố ý lộ chuyện của bọn họ, huyên náo cho mọi người toàn thế giới đều biết.

Lục Niệm Ca quên mất Lăng Mạt Mạt, cho tới bây giờ cũng không có nhớ tới, dần dần, Giản Thần Hi yên tâm, cũng từ từ quên đi.

Nhưng mà bây giờ, Lăng Mạt Mạt xuất hiện tại biệt thự, nói ra những lời đó, lại làm cho đáy lòng của cô ta giống như ghim một cây gai, không có cách nào bình tĩnh lại nữa.

Cô ta sẽ không để cho Lăng Mạt Mạt có cơ hội lấy được Lục Niệm Ca!

Dĩ nhiên, cô ta cũng không muốn cho Lăng Mạt Mạt tốt hơn!

Không phải là cô ta không biết Lý Tình Thâm .

Lúc Lăng Mạt Mạt và cô ta là chị em tốt, cô đã từng thấy Lý Tình Thâm một lần, đó là cô ta tới nhà Lăng Mạt Mạt chơi, vừa muốn gõ cửa, cửa mở ra từ bên trong, mở cửa là một thiếu niên tuyệt mỹ. Truyện được edit miễn phí tại diendanlequydon.com

Lúc ấy tuổi cô ta không lớn, lập tức ngây ngốc tại đó.

Từ trước đến giờ cô ta luôn coi đồ trong nhà Lăng Mạt Mạ như là của mình, cho nên sau khi đi vào, đặc biệt tự tại, nhưng một ngày kia, cô ta cảm thấy cực kỳ bị áp bức, vẫn luôn không lên tiếng, ánh mắt cũng không rời khỏi người thiếu niên nửa phần.

Nhìn ra, người thiếu niên kia đối không phải gần gũi với tất cả mọi người, chắc là tính tình rất lạnh lùng.

Lăng Mạt Mạt luôn luôn hoạt bát, nhưng ngày đó đặc biệt ngoan, ăn cơm đều có quy củ, lúc ăn được một nửa, có thể là thấy thèm một con tôm, cầm đũa nghiêng người lên gắp, thân thể nho nhỏ nhích tới gần thiếu niên rất nhiều, trong nháy mắt vẻ mặt thiếu niên lạnh xuống, anh liền cau mày theo bản năng, nói: "Làm ơn hãy tránh xa tôi ra!"

Kỳ quái là người ở trên bàn cơm, không có một ai trách thiếu niên quá đáng với Lăng Mạt Mạt.

Mà Lăng Mạt Mạt bị thiếu niên làm giật mình như vậy, vốn thân thể đang nghiêng bỗng không ổn định được, té ngã vào ngực thiếu niên.

Đầu nhỏ của Lăng Mạt Mạt ngã tới phía góc bàn, rõ rành trong đáy mắt thiếu niên lướt qua vẻ khẩn trương, nghĩ cũng không có nghĩ liền vươn tay, chắn cái góc bàn kia.

Lăng Mạt Mạt không có té bị thương, nhanh chóng bò ra khỏi người thiếu niên, mếu miệng, nước mắt liền rơi xuống.

Ông cố và bà cố của Lăng Mạt Mạt lập tức dụ dỗ cô, duy chỉ có thiếu niên ngồi ở một bên, từ đầu đến cuối không có nhúc nhích.

Chỉ là nhìn chằm chằm nước mắt đầy mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Mạt Mạt, môi khẽ động, giống như là có lời muốn nói, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Bọn họ không có chú ý tới, vừa rồi người thiếu niên kia mới vì Lăng Mạt Mạt ngăn trở góc bàn, mu bàn tay đã sớm bầm tím một mảnh.

Mãi cho đến khi người thiếu niên kia rời đi, Lăng Mạt Mạt cũng không có ở nhìn người thiếu niên một cái, thủy chung cũng cách người thiếu niên này càng xa.

Sau đó người thiếu niên kia rời đi rất lâu, cô ta dần dần hồi hồn, kinh ngạc hỏi Lăng Mạt Mạt là ai vậy? Lăng Mạt Mạt bĩu môi, mặt không vui nói là chú nhỏ của cô, hơn nữa còn hướng về phía cô châm chọc nói, người đàn ông kia vừa thanh cao vừa kiêu ngạo, làm cho người ta ghét!

Thật ra thì, cô cũng chỉ thấy Lý Tình Thâm một lần kia, sau đó, liền chưa từng thấy qua, Lăng Mạt Mạt lại yêu Lục Niệm Ca điên cuồng, tự nhiên cũng chưa từng ở trước mặt cô nhắc qua người thiếu niên kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện