Mà đêm nay, sau khi cửa đóng lại, Lăng Mạt Mạt đợi rất lâu, nhưng không có vòng tay đến ôm mình.

Bên trong nhà rất tối.

Lăng Mạt Mạt đối với bài trí bên trong không quen thuộc, cô đứng ở nơi đó, nhẹ giọng kêu hai tiếng "Enson" , nhưng không ai trả lời, Lăng Mạt Mạt chỉ có thể thận trọng đi về phía trước.

Bên trong nhà rất an tĩnh.

Bên tai Lăng Mạt Mạt chỉ có tiếng hô hấp cùng tim đập của mình, cô không nhịn được có chút khẩn trương, cắn cắn môi dưới, một lần nữa lên tiếng, âm thanh mang theo sự run rẩy: "Enson."

Lăng Mạt Mạt vừa kêu, vừa đi về phía trước một bước, không cẩn thận liền đụng vào một lòng ngực rắn chắc.

Lăng Mạt Mạt không nhịn được nhỏ giọng kêu một câu, một giây kế tiếp, cái ót liền bị người kéo, có hô hấp ấm áp phà tới trước mặt, rồi sau đó môi cô liền bị người đó khóa chặt.

Cánh môi người đàn ông, rất mềm mại, mang theo một chút lạnh bạc, Lăng Mạt Mạt cứng ngắc mặc cho anh hôn.

Càng hôn, càng sâu.

Tay của người đàn ông, vòng ở eo cô.

Đem cô ôm thật chật vào lòng ngực anh.

Ngực của anh thật ấm áp.

Làm cho người ta cảm giác một chút khó hiểu cùng an lòng, Lăng Mạt Mạt tứ chi vô lực tựa vào trong ngực của người đàn ông, tay nhỏ bé nắm thật chặt bả vai người đàn ông, nghễnh đầu nho nhỏ, mặc cho người đàn ông kia hôn.

Tư thái Lăng Mạt Mạt như vậy, cực kỳ giống tính ỷ lại cực mạnh của một đứa bé, làm cho người đàn ông càng bộc phát xúc động, anh không nhịn được hôn càng kịch liệt, lưỡi nóng bỏng, đi vào chỗ sâu nhất trong miệng cô, không chút chừng mực thăm dò.

Lăng Mạt Mạt chưa từng bị một người đàn ông nào hôn qua như vậy.

Trong nháy mắt đó, đầu óc của cô, toàn bộ đều trở nên trống rỗng.

Cho dù mỗi lần khi cô và Enson làm, cũng đã có hôn môi, nhưng cũng không có bị anh hôn sâu như vậy.

Đầu lưỡi của anh, giống như một con rắn, liều mạng chui vào trong miệng cô, đem miệng nhỏ của cô mở đến lớn nhất, làm môi cô bị thương, thế nhưng anh không ngừng lại chút nào, vẫn như cũ hướng vào bên trong thâm dò.

Anh không ngừng mút thỏa thích , đem cô hút đến miệng đắng lưỡi khô, ngay cả hơi sức hô hấp cũng không có, thậm chí, hút cả trái tim nho nhỏ của cô, ngay cả giọng nói của mình, giống như đầu lưỡi nóng bỏng của cô có thể đến gần trái tim miềm mại của mình.

Trong nháy mắt kia Lăng Mạt Mạt cảm thấy cả máu trong người mình cũng muốn chảy ngược rồi.

Thậm chí, cô nghe thấy âm thanh tim mình gia tóc.

Cái cảm giác tim đập rộn lên đó, để cho mặt của cô ở trong căn phòng tối đen, không tự chủ được hồng lên.

Cái cảm giác tim đập rộn lên đó, trong đời cô chưa từng có, so với thời điểm lần đầu tiên gặp Lục Niệm Ca, còn điên cuồng hơn.

Thần chí Lăng Mạt Mạt từ từ trở nên mơ hồ, cô theo bản năng vươn tay, vòng qua cổ của Enson, đem toàn bộ thể trọng cơ thể giao cho anh.

Enson thấy cô chủ động, càng phát điên cuồng, đem cô chặt chẽ đặt ngay tại trên vách tường, hung hăng đè ép môi của cô, liều mạng hôn, anh cảm giác vào giờ phút này mình giống như là một Vampire, muốn đem lòng của cô, hút đi.

Nụ hôn này, vẫn kéo dài một canh giờ, hôn đến cả hai miệng đắng lưỡi khô.

Nụ hôn này, so với lúc trước bọn họ ân ái mang đến rung động còn điên cuồng hơn.

Nụ hôn này, Lăng Mạt Mạt cảm thấy, lòng của cô và Enson, hình như cũng chạm vào nhau.

Nụ hôn này, khiến Lăng Mạt Mạt nghĩ tới một từ, gọi là ——— ———— hôn sâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện