"Hác Hảo, vào đây." Hiểu Vĩ từ trong phòng làm việc nghiêng đầu ra ngoài gọi Hác Hảo lúc này đang lau dọn hành lang. "Tôi có việc giao lại anh."

Hác Hảo buông khăn ướt ra, chùi tay lên tạp dề vài cái rồi đi vào văn phòng, đứng trước bàn chờ phân phó.

"Ngày mai tôi phải đi ra nước ngoài một chuyến." Hiểu Vĩ lấy tay nghịch cây bút máy trên bàn đồng thời nói nguyên nhân gọi Hác Hảo đến.

Nếu như thế thì thật sự tốt quá. - Hác Hảo yên lặng nghĩ. - Một thời gian không cần phải gặp mặt cái tên làm người ta tức chết này, ta sẽ thanh tĩnh hơn nhiều. Có đúng là chuyện tốt đến vậy không? "Lúc tôi không có ở đây, anh có nhiệm vụ giữ nhà cho tôi. Nhưng là ... anh phải nhớ kỹ, tôi yêu cầu anh trông nhà chứ không phải mời anh làm ăn trộm. Nếu như tôi phát hiện anh tranh thủ tôi không có ở nhà mà đem bất kỳ cái gì bán đi, hừ, tôi sẽ cho anh biết thế nào là muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Về phần tiền lương, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không thiếu đồng nào của anh." Hiểu Vĩ đổi giọng. "Hy vọng anh sẽ không vì trả nợ mà quẫn bách làm liều. Tôi nghĩ tốt nhất là anh nên thừa dịp mình còn chưa mệt chết thì đồng ý điều kiện của tôi đi. Miễn cho đến lúc đó anh muốn khóc cũng khóc không được. Sao? Anh nghĩ thế nào?"

Cúi đầu xuống đất, mắt chăm chăm nhìn dưới chân. Không biết hắn sẽ đi trong bao lâu đây? Nếu như lâu thật, biết đâu sẽ có thể tìm thêm được một công việc nữa? Bây giờ không cần phải nấu cơm trưa, thời gian cũng dư dả hơn chút. Lần trước nghe nói gần kho hàng có công trình xây dựng đang tuyển nhân công, không chừng có thể đi xin thử xem sao?

"...Hác Hảo! Tôi phát hiện anh rất ngu ngốc. Chả trách ba mẹ anh lại bỏ đứa con như anh mà chạy trốn. Con mẹ nó, đúng là không biết điều. Biến đi! Anh cứ chờ xem sau ba tháng tôi sẽ làm cách nào để xử lý anh. Cút!" - Đồ khốn kiếp, dám không nhìn ta. - Hiểu Vĩ tức giận vớ lấy sổ sách trong tay quăng mạnh xuống đất. - Thật mong nhanh chóng kết thúc thời hạn ba tháng, ngươi sẽ lộ bản mặt thật ra sao.

Rời khỏi phòng thật lâu sau đó.

Ta biết chính mình không lanh lợi. Tính cách thụ động, không thú vị, vừa không khôn ngoan vừa có phần cố chấp, không giống như anh hai thông minh, đa tài, làm việc gì cũng khôn khéo khiến mọi người đều yêu mến. Ta cũng muốn thay đổi bản thân... nhưng ta làm không được...

Hác Hảo ra sức lau chà sàn nhà, giống như muốn phát tiết cái gì đó...

-----

Thần may mắn cũng không thèm nhìn đến Hác Hảo, người bất hạnh trên đời này nhiều lắm, thần căn bản không cần vội vàng để tâm hắn. Huống hồ, bởi vì có bất hạnh thì con người ta mới cảm nhận được cái quý giá của hạnh phúc, mới biết quý trọng hạnh phúc mà bản thân có được. Vì để con người học được cách quý trọng hạnh phúc, dĩ nhiên thần sẽ không dễ dàng nhân từ ban hạnh phúc cho mỗi người.

Mà Hác Hảo chính là kẻ bất hạnh bị thần may mắn chọn phải.

-----

Thông qua giới thiệu của những người làm chung ở kho hàng, Hác Hảo tìm thêm được công việc thợ hồ, giờ làm việc bắt đầu từ sáng sớm 7 giờ đến 12 giờ trưa.

Ở công trường, nhân công thời vụ như Hác Hảo, không có kinh nghiệm, không có kỹ thuật, dĩ nhiên sẽ không có lương cao, chỉ vài đồng đủ sống mà thôi. Đồng thời công việc cũng vừa nhiều vừa nặng như khiêng cát, vác gạch, trộn hồ, đào hầm,... còn thêm quét nhà xí, sửa dụng cụ linh tinh đều phải làm.

Làm việc không ngừng nghỉ đến tận giữa trưa, ăn qua loa hộp cơm mang theo xong lại vội vã chạy đến kho hàng ở bến tàu. Hác Hảo rất cảm kích công việc giao bánh kem, nhờ nó mà Hác Hảo ít nhất cũng có phương tiện đi lại, giúp hắn tiết kiệm được không ít thời gian và công sức.

Ép buộc chính mình không được nghĩ ngợi lung tung về một trăm vạn kia, Hác Hảo biết rõ cho dù mình có làm đến chết đi nữa thì cũng khó lòng kiếm đủ con số đó. Nhưng cứ như vậy mà bỏ cuộc, ngồi không ủ rũ không làm gì hết chắc là sẽ bức điên hắn mất. Nếu như không bắt bản thân bận rộn đến mức không có thời gian suy nghĩ, hắn sợ bản thân mình sẽ suy sụp.

Cuộc sống không có một khắc nào nghỉ ngơi, không đủ thời gian ngủ, kể từ lúc Hiểu Vĩ đi công tác ở nước ngoài khiến cho Hác Hảo không có ai bắt ngồi xuống ăn cho xong bữa cơm, làm thân thể Hác Hảo giờ đây kiệt quệ cực điểm. Không biết có phải do lao lực quá sức hay không mà Hác Hảo cảm thấy cơ thể nóng rực cứ như phát sốt.

"Khụ khụ khụ......!" Hác Hảo ho khan.

"A Hảo, cậu có sao không? Để đó tôi mang cho. Cậu qua bên kia ngồi nghỉ uống chút nước đi. Thật sự không được, hôm nay cậu về nhà ngủ sớm cho tôi." Buông cái ly trong tay, tiểu Huy vội vã chạy đến đón két bia trong tay Hác Hảo.

"Hiện giờ cậu đang làm gì vậy? Nhìn mặt cậu đi, thực là ...... Nói tóm lại, tôi khuyên cậu nên về nhà nghỉ ngơi, dưỡng sức lại cho khỏe. Tốt nhất nên ghé qua bệnh viện khám một chút, nhìn sắc mặt cậu kém quá. A Hảo a, nghe lời tôi, về nhà nghỉ ngơi một chút, uống thuốc rồi ngủ một giấc."

"Tôi ... không... khụ ...khụ...khụ..." Muốn nói không sao hết, nhưng yết hầu ngứa đến độ không nhịn được cơn ho, cứ ho khan không dứt.

"Cậu ngồi xuống cho tôi. Thành thật nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì hả? Sao lại để bản thân ra nông nổi như thế này? Cậu muốn làm việc quá sức dẫn đến mắc bệnh lao luôn sao? Nói thật cho tôi nghe đi, không nên giấu trong lòng, nói không chừng tôi có thể giúp cho cậu được. Nói cho tôi biết đi, Hác Hảo. Nếu như còn xem tôi là bằng hữu thì đừng giấu tôi nữa." Tiểu Huy kéo mạnh Hác Hảo, ấn hắn ngồi vào ghế bar, vẻ mặt thành khẩn dò hỏi.

Cám ơn!!! Thật sự rất cám ơn anh!!! Nhưng mà không ai có thể giúp được tôi hết. Tôi không muốn liên lụy đến một người tốt như anh. Ân tình này của anh, tôi không có cách nào trả nổi. Cho dù anh có cho tôi mượn tiền, tôi cũng không có biện pháp trả lại cho anh được. Anh còn có người yêu, còn phải kết hôn nữa, tôi không thể liên lụy đến anh.

Lắc đầu, Hác Hảo định đứng lên làm việc tiếp.

"Hác Hảo! Cậu nói đi, cậu muốn nhanh trả nợ nên cậu mới liều mạng làm việc như vậy không? Có phải cứ mỗi nửa năm cần phải trả một phần lớn nợ, thấy khó hoàn thành cho nên cậu mới......Nói cho tôi biết con số đi, Hác Hảo!" Tiểu Huy thật tâm muốn giúp con người thiện lương ngồi trước mặt hắn, nhìn Hác Hảo ngày một tiều tụy như vậy khiến ai thấy cũng đau lòng.

Tên chết tiệt Hiểu Vĩ, lúc nào không đi cứ nhằm ngay lúc này mà chạy ra nước ngoài, muốn liên lạc cũng khó. Nếu như liên lạc được thì mình cũng có thể giúp Hác Hảo cầu xin một chút, kêu hắn cho Hác Hảo thêm ít thời gian. Thật là...!

Hai mắt hoe đỏ, Hác Hảo ngẩng đầu nhìn tiểu Huy. - Cám ơn anh, đã lâu lắm rồi không có ai đối xử tốt với tôi như vậy. Chỉ là... anh càng đối xử tốt với tôi, tôi càng không muốn liên lụy đến anh. Loại sự tình như vậy, một mình tôi chịu tội là đủ lắm rồi. Tôi không muốn kéo anh xuống theo.

Cố gắng nở một nụ cười, Hác Hảo nhẹ nhàng nói: "Cám ơn!"

"Cám ơn cái gì chứ, tôi có giúp được cậu cái gì đâu. Hác Hảo a, xem như tôi xin cậu đó, cậu để tôi giúp cậu một tay đi. Nhìn cậu như vậy, tôi thật sự không yên lòng chút nào. Nếu như cậu lo không thể hoàn lại ngay cho tôi, cậu có thể chia thành nhiều kỳ để trả. Cậu đừng xem thường tôi chỉ là một nhân viên pha chế bình thường, kỳ thật nhà tôi cũng có chút tài sản. Ha hả, vì thế cậu không cần lo lắng, hơn nữa tôi tin tưởng nhân phẩm của cậu, chắc chắn sẽ không quỵt nợ của tôi đâu. Cho nên tôi rất yên tâm cho cậu mượn tiền. Hác Hảo, cứ xem như cậu giúp tôi cho tôi được làm việc tốt một lần, có được không?" Tiểu Huy dùng hết lý lẽ nhằm thuyết phục Hác Hảo.

Thấy Hác Hảo do dự, tiểu Huy thừa dịp đánh tới: "Hay là như vậy đi, nếu cậu không chịu nói con số cho tôi, tôi vẫn sẽ cho cậu mượn một khoản vậy. Ân... nửa năm phải trả một lần tiền... không biết nợ của cậu cỡ bao nhiêu ta? Dường như cậu nợ khá nhiều, cho nên......Mười vạn? Mười lăm vạn? Hai mươi vạn? Thôi, trước tiên tôi cho cậu mượn hai mươi vạn được không? Ngày mai tôi sẽ đến nhà của Hiểu Vĩ đưa cho cậu, cậu đừng có từ chối. Lời đã nói ra tuyệt không thể rút lại." Thấy mấy câu nói của mình hơi buồn cười, tiểu Huy bèn bật cười lớn.

"Tiểu... Huy...!" Hác Hảo cảm động, cả người đều run lên. Hai mươi vạn! Hồi đầu năm cho dù là bạn tốt lâu năm cũng không cho hắn mượn số tiền mười vạn tám ngàn, càng huống chi tiểu Huy chỉ là một đồng nghiệp bình thường.

"Tốt lắm, cứ vậy đi nha! Tôi kêu cho cậu chiếc xe, cậu về nhà nghỉ trước đi. Có chuyện gì thì tôi sẽ nói mọi người làm giúp cho. Tóm lại, thân thể mới là quan trọng nhất, mệt mỏi suy sụp như vậy thật không đáng chút nào." Tiểu Huy phất tay không cho Hác Hảo nói lời cảm kích. Hắn nguyện ý cho Hác Hảo vay tiền đơn giản bởi vì thấy người này tâm địa đơn thuần thiện lương, dù sao người như vậy trên thế gian này cũng không còn nhiều. Hắn không muốn Hác Hảo mang ơn mình, hơn nữa đúng như lời hắn nói, cha hắn chính là quan chức cấp cao của bộ ngoại giao Trung Quốc cho nên gia đình cũng thuộc hạng khá giả. Nói gì thì nói, đã là bạn của Hiểu Vĩ thì gia đình không phú cũng quý.

-----

Hiện tại đã là trung tuần tháng sáu, Hác Hảo nhìn tờ lịch mà ngẩn người.

"Khụ... khụ..." Có thể là vì không điều trị đến nơi đến chốn, lại thêm không có thời gian nghỉ ngơi cho nên thân thể Hác Hảo cũng không hồi phục chút nào, thân nhiệt như hỏa đốt đã kéo dài suốt hai tuần.

"Này, bên kia! Đứng ngây ngốc cái gì? Muốn lười biếng hả? Con bà nó, thật không ra gì. Còn không mau đi phụ khiêng hàng hóa?" Đốc công mắng.

"A... vâng..." Hác Hảo vội vàng cúi đầu, đẩy cái xe hàng trong tay ra ngoài cửa lớn.

"Hàng đến rồi! Hàng đến rồi! Các người không được lười biếng! Nhanh tay lên một chút. Tôi có việc phải đi, các người đừng có nhân cơ hội này mà lười biếng đó!" Đốc công vỗ tay tập hợp mọi người lại. Chờ mọi người bắt đầu tập trung tại đây làm việc, hắn mới bước khỏi kho hàng.

"Tổ tông nhà hắn! Tao khinh! Mẹ nó, chỉ biết nói thôi. Giỏi thì thử đến làm đi. Hừ!" Một thanh niên còn khá trẻ vừa nói vừa phun một bãi nước bọt.

"Cậu không biết biệt danh của hắn sao? Hắn được gọi là "lười phôi" mà." Một nhân công khác cười cười nói.

"Ha ha ha! Nói chính xác lắm! Lười phôi, con mẹ nó!"

Không để ý đến cuộc trò chuyện của mấy người làm công, Hác Hảo vẫn kiên trì đẩy từng xe hàng hóa. Không biết đây là hàng gì, vừa nặng lại vừa dễ vỡ cho nên cần phải nhẹ tay. Chắc là mấy sản phẩm thủy tinh?

Thấy hàng đã cao hơn đầu, Hác hảo thật cẩn thận đẩy xe hàng đi tới trước.

-----

Đốc công kho hàng "lười phôi" tay cầm hóa đơn đi ra ngoài.

"Ai......đợt hàng kế tiếp không biết khi nào mới đến ta? Bà nhà tôi còn đợi tôi về nhà giúp một tay nữa. Hay là cứ để bọn làm công kia tự làm, còn chúng ta nghỉ sớm một bữa được không?" Trưởng công đang ngồi một bên kho hàng hóa đề nghị.

Xoay người, "Đợi chút nữa đi. Chờ chủ nhiệm đến nói với ông ấy một tiếng đã." Đốc công tay vừa nói vừa cầm hóa đơn ghi ghi chép chép cái gì đó, đầu không ngẩng lên.

Đột nhiên, hắn cảm thấy tiếng động mạnh truyền đến từ sau lưng, không kịp định thần, chỉ nghe: "Phanh... rầm rầm!" Cái thùng rớt xuống đất phát ra âm thanh thật lớn.

Mất ba giây để sửng sốt, đốc công lớn tiếng hét ầm lên: "Chuyện gì vậy hả? Mắt ngươi mù hết rồi sao? Đẩy xe mà để đụng bể vậy hả?" Kẻ ác độc lên tiếng đổ lỗi trước.

-----

"Sao vậy? Sao vậy?" Mọi người xông tới, chủ nhiệm kho hàng cũng từ văn phòng chạy ra.

"Là tên tiểu tử này nha, không biết hắn làm ăn kiểu gì, cầm xe đẩy mà cũng không xong... Ôi chao, cái lưng của ta đau quá...... chắc là gãy mất rồi...... ôi chao......" Đốc công lấy tay xoa xoa cái lưng, thể hiện bộ dáng rất thống khổ.

Ta có nhìn kỹ đường lắm chứ. Thấy ngươi đưa lưng tới, ta định gọi ngươi tránh ra nhưng cái xe đẩy quá nặng, chưa kịp gọi ngươi thì ngươi đã đụng vào. Chuyện này sao có thể trách một mình ta được ...? Hác Hảo định mở miệng giải thích.

"Gặp quỷ mà. Các ngươi làm cái trò gì thế này? Trời ơi, thế này thì làm sao giao hàng cho người ta đây? Biết đống hàng này trị giá bao nhiêu không hả? Là tên hỗn đản nào làm? Con mẹ nó, đi ra đây cho tao!" Chủ nhiệm bình thường luôn đạo mạo nghiêm trang nhưng vì nghe hàng hóa bị vỡ hư liền kích động tinh thần, không kiềm được phun ra những lời lẽ khó nghe.

"Là Hác Hảo. Tại hắn mắt mù nên không biết nhìn đường, nhằm chỗ người ta đang đứng mà đẩy hàng đến!" Đốc công chỉ tay vào Hác Hảo.

"Các người đều thấy có phải không?" Sợ chủ nhiệm không tin, hắn còn lập tức quay sang trưởng công đang đứng giữa đám nhân công làm chứng.

Tăng trưởng công gật đầu xác nhận, chủ nhiệm đảo mắt nhìn Hác Hảo. Hác Hảo căm tức trừng mắt phẫn nộ đối với kẻ vừa ăn cướp vừa la làng, hai tay nắm chặt thành đấm.

"Nhìn cái gì? Ngươi nhìn bộ dạng ngươi xem. Sao, không phục a? Muốn đánh nhau? Con mẹ nó, thứ dã man." Đốc công tiếp tục lớn tiếng chửi bậy khiêu khích Hác Hảo.

"Ngươi..." Hác Hảo tức giận nói không ra lời.

"Được rồi, không được gây sự. Nhân chứng vật chứng rành rành như vậy cậu còn gì để nói? Bây giờ cậu dọn dẹp chỗ này sạch sẽ. Lý đâu, ghi lại số lượng rõ ràng. Những người khác quay lại làm việc cho tôi, đừng có tụ tập ở đây nữa." Ngón tay chỉ vào Hác Hảo, chủ nhiệm nói: "Thu dọp sạch sẽ xong, cậu vào văn phòng gặp tôi."

-----

Tại sao người phải bồi thường lại là ta? Tại sao? Ha ha ... ha ha ha ...! Ta biết, dù sao thì ta cũng nợ nhiều như vậy rồi, nợ thêm một chút cũng không hề gì, có đúng không? Dù gì thì số tiền một trăm vạn chắc chắn là ta không thể kiếm được rồi ... Ha hả ...

Đã hai tháng rưỡi, hai tháng rưỡi qua ta kiếm được bao nhiêu tiền? Hai mươi mốt vạn? Hai mươi hai vạn? Còn thiếu bao nhiêu? Tám mươi vạn hay là bảy mươi chín vạn?

Còn nửa tháng! Còn nửa tháng nữa, ta có thể làm được cái gì đây? Chẳng lẽ vận mệnh của ta là như thế này sao? Ông trời ơi, chẳng lẽ ông muốn trừng phạt tội lỗi của ta bằng cách bắt ta đi bồi nam nhân ngủ sao? Ha ha ha ...!

"Khụ khụ ...!"

Được rồi, còn có bảy mươi vạn kia, nếu như lấy bảy mươi vạn kia thì chỉ còn thiếu bảy tám vạn thôi. Bảy tám vạn ......

Ha ha ha! Hác Hảo, con mẹ nó, mày ti tiện đến độ này ư? Mày muốn cầm số tiền đó sao? Không phải mày đã định dùng nó để đập vào mặt Triệu Hiểu Vĩ hay sao? Chẳng lẽ mày thật sự xem nó là tiền mồ hôi nước mắt do chính công sức mà mày làm ra chăng? Vậy thì cùng với bồi hắn ngủ có cái gì khác nhau?

Nhưng mà ... ,nếu như trong nửa tháng tới ta không có được một trăm vạn, chẳng lẽ ta đi ...

"Nôn ..." Nghĩ đến bản thân nằm dưới thân nam nhân khác, ngoan ngoãn mở chân ra hầu hạ ... Hác Hảo không nhịn được cảm giác ghê tởm.

Ta nên làm gì đây? Ta cuối cùng phải làm cái gì đây?

Có ai đến giúp ta không? Ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cả đời.

Cha, mẹ ơi, các người đâu rồi? Trở về đây cứu ta đi. Ta cầu xin các người ...!

-----

"Hác Hảo, tôi về trước nha. Cậu cũng nhanh tay lên rồi về sớm nghỉ ngơi một chút ... Cậu có chịu ăn uống đàng hoàng không đó? Sao lại gầy đến như vậy?" Tiểu Huy đi ra tới cửa, không nhịn được quay đầu lại nói.

Cố gắng nặn ra nụ cười trấn an. "Tôi ... có ... ăn cơm ..."

"Ai ... gầy đến như vậy mà còn nói có ăn cơm. Thôi quên đi, dù gì tôi cũng không biết làm sao với cậu nữa. Tóm lại, cậu phải nhớ thân thể là quan trọng nhất, vì thế cậu phải cố gắng trân trọng nó, có biết không? Tôi đi trước, cậu dọn dẹp xong xuôi rồi thì về nhanh đi." Nói xong, Tiểu Huy đi ra khỏi bar.

Định đem bao rác của quầy bếp và bar ra ngoài đổ, Hác Hảo đi vào văn phòng. Nhìn văn phòng im lìm, công việc hôm nay cũng hoàn tất rồi.

Đẩy cửa bước vào, Hác Hảo khom lưng lấy túi rác bên cạnh bàn làm việc. Bất ngờ, mắt Hác Hảo dừng lại tại cái tủ sắt dưới bàn làm việc.

Hác Hảo từng nghe tiểu Huy nói, trong tủ sắt này ngoài tiền thu được trong ngày, còn có năm mươi vạn tiền mặt luôn để sẵn nhằm chuẩn bị cho trường hợp đột xuất. Mà doanh thu mỗi ngày của quán bar ít nhất cũng hơn mười vạn, hơn nữa hôm nay lại là ngày cuối tuần ...

Tủ sắt được cài khóa mật mã ...?

Còn có ... một cái chìa khóa dự phòng đặt ở chỗ bình chữa cháy, Hác Hảo từng thấy Tiểu Huy dùng qua. Hôm đó khi đóng cửa tiệm, phát hiện quên mang theo chìa khóa, Tiểu Huy đã lấy chìa dự phòng ở đó. Cậu ấy một chút cũng không hề đề phòng ta.

Mật mã gì đây? Mật mã là bao nhiêu?

Hác Hảo lấy chìa dự phòng ra, ngồi xổm xuống bên cạnh tủ sắt, cắm chìa khóa vào ...

Ta đang làm cái gì vậy?

...... Không có vấn đề gì, ta không biết mật mã, chắc chắn sẽ không mở được, không liên quan ...

Chìa khóa bị chuyển động.

Một tay vô thức cầm lấy tay nắm cửa tủ, cửa két bảo hiểm tự động mở ra.

Có thể là vì khinh thường, cũng có thể vì nghĩ không cần thiết phải làm như vậy, cho nên mỗi ngày sau khi đóng cửa tiệm, Tiểu huy cũng không cài mật mã chỉ đơn giản là dùng chìa khóa khóa tủ lại.

Tiền ... thật nhiều tiền ... Một sấp ... lại một sấp ...

Không biết có bao nhiêu đây? Một trăm vạn sao? Hác Hảo sờ sờ tiền trong tủ.

Chừng đó nợ của ta có đáng là bao nhiêu.

Ta có thể dùng số tiền này hoàn trả toàn bộ cho Triệu Hiểu Vĩ, rồi đem bảy mươi vạn kia đập vào mặt hắn, giơ ngón tay giữa lên trước mặt hắn, hung hăng nói một câu: "Cầm tiền của ngươi cút khỏi tầm mắt của ta ngay."

Sau đó nghỉ làm ở Thần Nông Giá, lấy số tiền mà tiểu Huy cho mượn, hai mươi vạn, đi mở một nhà hàng Trung Hoa. Cứ chậm rãi mà kiếm tiền trả lại cho Tiểu huy. Có lẽ ba năm, cũng có thể là mười năm hoặc hơn, nhưng vẫn được làm việc mà mình mong muốn bấy lâu nay, đó là tâm nguyện cả đời của ta.

Vươn đầu lưỡi liếm đôi môi khô ráo ...

-- nếu như ta lấy số tiền này ...!

Nếu ta lấy đi, có ai phát hiện không? Nếu bị phát hiện, ta sẽ ở tù sao? Triệu Hiểu Vĩ sẽ cười nhạo ta sao? Tiểu Huy sẽ thất vọng về ta không?

Nhưng nếu như ta không nói thì ai biết được ta lấy số tiền này? Sẽ không ai biết ta đã mở két ra? Mọi người chỉ nghi ngờ kế toán, thu ngân, không ai nghi ngờ ta đâu.

Không! Bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ ta. Tiểu Huy sẽ nhớ đã từng lấy cái chìa dự phòng đó ở trước mặt ta. Triệu Hiểu Vĩ cũng sẽ hoài nghi ta. Hắn sẽ nghi ngờ ta lấy tiền ở đâu ra mà trả lại cho hắn. Cảnh sát sẽ điều tra ra thủ phạm là ai rồi thì ta sẽ bị bắt. Mọi người sẽ cười nhạo ta.

Triệu Hiểu Vĩ sẽ nhổ nước bọt vào mặt ta.

Anh hai trên trời có linh thiên cũng sẽ hổ thẹn vì ta, ta làm chuyện xấu cho nên anh hai nhất định sẽ không thèm nhìn mặt ta nữa.

Kế toán sẽ bị người ta trách mắng vì sao không dùng mật mã, nói không chừng cô ấy còn mang tội thất trách, về sau không còn ai muốn thuê cô ta nữa, cuộc sống sẽ lâm vào túng quẫn, cuối cùng lại rơi vào ngõ cụt giống như ta.

Không được .... Ta sao có thể làm như vậy? Ta là đồ vô lương tâm. Hác Hảo, nếu mày làm loại sự tình như vậy thì mày không còn là con người nữa.

Chính là ... ,ta không muốn bị người ta đùa bỡn, ta không muốn phải đi làm nam kỹ, ... ta ......

Ô ô ô ...... Hác Hảo ôm đầu ngồi bên cạnh két sắt gào khóc thất thanh ...

"Anh ......cứu...cứu em......"

-----

Nhìn thời hạn càng lúc càng gần, Hác Hảo hận không thể dùng bản thân níu giữ nó, làm cho nó không thể tiếp tục trôi đi.

Còn sáu ngày. Tiểu Huy nói ngày mốt Triệu Hiểu Vĩ sẽ trở lại, làm Hác Hảo phải tạm thời nghỉ việc ban ngày.

"Yêu, Hác Hảo, cậu nghĩ gì mà xuất thần dữ vậy? Cẩn thận coi chừng bể đầu đó." Chủ quản công trường trêu chọc Hác Hảo.

Nếu như bị bể đầu thật, ta cũng không cảm thấy phiền lòng.

"Ngồi xuống uống chút nước đi. Con bà nó, hôm nay trời càng lúc càng nóng, vậy mà cũng phải làm đến chết. Hừ, lão Hác, cậu không sao chứ? Tôi thấy bộ dạng của cậu hình như không được khỏe cho lắm." Lão Vi, chủ quản công trường là một người rất nhiệt tâm, lại được công nhân kính trọng.

Lắc đầu, tỏ vẻ không sao.

"Cậu đó, đừng có học người ta chỉ vì một chút tiền mà đến tính mạng cũng không cần. Hai ngày trước, tôi mới đọc báo thấy có người vì tiền mà đến chợ đen đăng ký bán thận. Ai, thật không hiểu nổi thời thế bây giờ, có người ngay đến cả ruột gan của mình mà cũng đem bán được thì còn gì không bán được cơ chứ? Lão Hác a, cậu phải cố lên nha. Đúng rồi, bây giờ cậu được bao nhiêu tuổi rồi? Ba mươi mấy chưa? Tôi năm nay được ba mươi tám rồi đó, nhìn bên ngoài không biết là cậu lớn hay tôi lớn hơn đây." Vỗ vỗ bả vai Hác Hảo, lão Vi mỉm cười thân thiện.

Bán thận? Bán thận? Bán thận!

Sao mình lại không nghĩ đến chuyện này? Đúng rồi, ta còn cái gì ngoài tấm thân này đâu? Không cần biết một người bán thận sẽ có được bao nhiêu tiền, nếu như bán thêm các bộ phận khác thì sao? Có thể kiếm đủ tám mươi vạn không?

Cơ thể đang vô cùng tiều tụy của Hác Hảo bỗng chốc tràn đầy sức sống, cả người tỉnh táo hẳn lên, trong nháy mắt tinh thần dần phấn chấn.

"Cảm ơn... cảm ơn anh..." Hác Hảo chân thành cảm ơn lão Vi.

Lão Vi mặc dù không hiểu tại sao mình lại được cảm ơn nhưng vẫn mỉm cười đưa nước uống cho Hác Hảo.

Hết chương 8
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện