Cửa hàng tiện lợi có một dãy bàn ăn nho nhỏ xếp sát cửa kính, tầm nhìn bao trọn hàng cây, vỉa hè bên ngoài.

Cơ gió cuối hạ thổi ngang qua, nụ cười trên môi của người con trai làm cô lỡ mất một nhịp, đôi đũa trên tay cũng bị rơi xuống.

Sở Chính Thành quay xuống vô tình nhìn vào cửa hàng tiện lợi. Dương La Kỳ bị bắt tại trận vì nhìn trộm anh, cô vội cúi xuống nhặt đôi đũa, tiếp tục liếc nhìn anh một cái nữa.

Bàn ăn ở cửa hàng tiện lợi chỉ có một chân trụ cố định ở giữa, một lần nữa Dương La Kỳ bị Sở Chính Thành nhìn thấy.

Tử Vân Tử cùng Trương Thời Khuynh vừa kịp lúc đi tới.

“Anh họ nhìn gì thế?”

Sở Chính Thành cười cười.

“Anh thấy người quen”

Tử Vân Tử nhìn vào bên trong, Dương La Kỳ cúi gầm mặt xuống ăn mì, cô đang trốn tránh điều gì đó. Không cần nói Tử Vân Tử cũng đoán ra…

Trương Thời Khuynh quen thuộc với thói quen khoá xe đạp bên trái cửa hàng tiện lợi, lấy thẻ nhân viên trong túi đeo vào cổ.

Nhân viên đến giờ tan ca chào anh một tiếng rồi về.

7 giờ tối là đến ca Trương Thời Khuynh làm.

Hai anh em nhà Tử Vân Tử đẩy cửa bước vào. Cửa kính rung lên một tiếng chuông thông báo.



Sở Chính Thành vào trong tìm đồ ăn, Tử Vân Tử đứng ngẩn người.

Cô tiến đến gần cách anh một bàn thanh toán.

“Đàn anh làm ở đây ạ?”

Trương Thời Khuynh vừa gõ phím điểm danh trên máy tính vừa trả lời cô: “Mới làm được một tháng”

Sở Chính Thành nhanh chân mang đồ đến thanh toán, buồn miệng hỏi: “Bạn trai nhóc Tử, cậu học ở Nam Tiêu à?”

Tiếng bíp bíp của máy check mã kêu mấy cái, dừng lại khi đã quét hết đồ.

Tử Vân Tử khó xử giải thích: “Anh gọi kiểu gì vậy? Đàn anh đâu phải…”

Trương Thời Khuynh không đúng lúc trả lời: “Ừm, cậu là học sinh mới?”

“Rất vui làm quen! Sau này đi học có gì không biết mong cậu chỉ bảo”

“Được!”

Tử Vân Tử đến chóng mặt bởi màn làm quen nhanh gọn lẹ của hai người. Đám con trai nghi thức chào hỏi đúng là đơn giản, không rườm rà hay dễ ngại như bọn con gái tụi cô.

“Nhóc Tử muốn mua gì không? À còn Dương La Kỳ?”

Sở Chính Thành đổi hướng nhìn sang chỗ Dương La Kỳ ngồi.

“Ba đứa muốn mua gì anh mời? Tử Vân Tử thích thú đồng ý: “Vậy em không khách sáo nữa!”

Cô gái nhỏ nhanh nhảu hỏi không để Dương La Kỳ có cơ hội từ chối.

“Cậu thích uống nước vị đào nhỉ?”

Theo phản xạ, Dương La Kỳ trả lời: “Ừ”

Tình tiết tua nhanh như tập phim mở x2, Tử Vân Tử đã mang đồ uống đến.



Dừng lại ở chai nước vị chanh, Tử Vân Tử để lại bàn thanh toán.

“Đàn anh, em không biết anh uống vị gì nên tặng anh vị em thích! Ngon lắm đó!”

Sở Chính Thành thanh toán xong, lui ra pha mì. Chuyện hai người nói với nhau nghe lâu chỉ tạo cảm giác rất mập mờ, khó có thể diễn tả thành lời…

“Em có thể hỏi mấy giờ anh tan ca không?”

Tử Vân Tử đơn giản muốn hỏi thật nhiều về Trương Thời Khuynh. Một phần cô lo cho anh và phần còn lại cô muốn biết thêm về người con trai này.

“Em không cần biết”

Tử Vân Tử nghiêm túc hỏi lại một lần nữa: “Em muốn biết!”

“…12 giờ”

12 giờ? Cái giờ ấy có biết bao nhiêu người đã nghỉ ngơi từ lâu rồi? Thử tưởng tượng xem, cả ngày đi học chưa đủ mệt ư? Anh còn phải làm việc đến đêm?

Tử Vân Tử không đủ can đảm nhìn anh vất vả. Từ lúc nào mà người này lại làm cô thấy xót xa thế này?

“Anh không thể nghỉ làm ư? Mệt mỏi như vậy…”

Trương Thời Khuynh không muốn nghe, cắt đứt lời cô: “Nếu quen rồi thì đâu thành vấn đề?”

Tử Vân Tử cúi đầu nhận lỗi: “Em lại quá phận nữa rồi! Chỉ là với em…”

‘Với em anh là một người đặc biệt’, Tử Vân Tử cất chặt lời này trong tim. Cô không dám thừa nhận trong khi cô và anh vẫn chưa có mối quan hệ rõ ràng.

“Em xin lỗi”

Tử Vân Tử rơi vào hỗn loạn, cô hèn nhát chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Dương La Kỳ nhận ra điểm bất ổn, nhanh chân đuổi theo cô.

“Giây trước còn yên ổn cơ mà? Cậu với nhóc Tử dễ xích mích quá đấy?”

Trương Thời Khuynh thở dài nói: “Ăn mì của cậu đi”



“Tử Tử dừng lại!”

Nghe tiếng Dương La Kỳ, Tử Vân Tử mếu máo chạy lại ôm cô.

Cô gái nhỏ bị tổn thương oà khóc nức nở. Một lúc sau mới bình tĩnh nói: “Bây giờ đàn anh có đang nghĩ tớ là một kẻ bao đồng không? Anh ấy có phải ghét tớ rồi không?”

“Không, Tử Tử nhà chúng ta đáng yêu vậy mà”

Dương La Kỳ loại bỏ suy nghĩ tiêu cực giúp cô.

Tử Vân Tử xịt mũi, giọng nói khàn đi không ít: “Tớ muốn về nhà”

“Tớ đi cùng cậu”

Tử Vân Tử gật đầu.

Trên đường về, cô chẳng nói câu nào cũng chẳng có cảm xúc gì. Ngồi trong xe cứ đăm chiêu nhìn ra ngoài.

Tiện đường nên ba mẹ cô đưa Dương La Kỳ về cùng.

Một ngày mang biết bao xúc cảm nhanh chóng trôi qua.

Mùa thu cũng gần kề rồi, còn vẻn vẹn 2 tuần nữa…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện