Tử Vân Tử đơn giản trả lời: “Anh nói như vậy cũng không sai”
Cô chính là mẹ đỡ đầu của Sở Nhi, nói không phải cũng ngượng. Cô và bé con xưng hô cũng quen rồi nên cảm thấy chuyện này vô cùng bình thường.
“Nói cho rõ ràng”
Có phải cô nghe lầm không? Ngữ điệu của Trương Thời Khuynh rất không bình thường, như muốn hỏi tội.
Tử Vân Tử ngẩn người, vô tình chạm vào đáy mắt sâu thăm thẳm của anh.
Không biết vì lấp bóng hay sao mà con ngươi Trương Thời Khuynh tối sầm lại, ánh mắt có chút thu hẹp lại.
Tử Vân Tử chưa trông thấy anh giận bao giờ, càng không rõ anh khi giận sẽ trông như thế nào. Và lúc nghiêm túc thế này, cô tự hỏi anh có đang giận không? Chuyện cô có con, rất thành vấn đề với anh?
“Không lẽ nào…anh đang ghen?”
Xe buýt dừng điểm, Trương Thời Khuynh bế Leo gọn trên vai. Anh không đáp, trực tiếp dẫn đường.
Bên kia cây cầu Lela là tháp Effiel sừng sững, bốn chân tháp vuông vắn cố định trên mặt đất, ‘cái đinh’ của nó như muốn chạm tới trời xanh. Đó có phải lý do nó được xướng danh là một công trình cao nhất thế giới?
Tử Vân Tử muốn đến đây là vì điều cô cảm thấy thú vị. Đó là một bài học cô nhớ mãi năm cấp hai, sự giãn nở vì nhiệt. Tháp Effiel có thể co lại và thấp đi vì lạnh, cũng có thể cao lên khi gặp hè.
Điều đó khiến cô đến đây.
Nhưng đến rồi Tử Vân Tử lại cảm thấy điều thú vị ấy chẳng bằng cái chuyện…Trương Thời Khuynh ghen?
Cô gái nhỏ chậm nhịp, theo sau bóng lưng anh, trên con cầu Lena.
“Anh chưa trả lời em…anh ghen thật à?”
Có gọi bao nhiêu lần Trương Thời Khuynh cũng không chịu dừng lại. Cô đi thế nào đi nữa vẫn thua tốc độ của anh. Rõ ràng là anh cố ý đi nhanh, không để cô hỏi một câu thật tử tế.
“Trương Thời Khuynh!”
Tiếng Tử Vân Tử rất lớn, vô ý làm Leo tỉnh giấc, anh lúc này mới chịu dừng bước.
Cậu bé vừa được thả xuống, cười đùa chạy đi chơi.
Tử Vân Tử chống tay xuống đầu gồi, hít thở không khí sau lần chạy theo người đàn ông.
Cô gái nhỏ thở hổn hển, ngước nhìn anh với lời chỉ trích: “Anh…dám làm thế với em nữa thì em…em…”
Nói gì tiếp đây? Cô có thể làm gì anh được chứ?
Tử Vân Tử thẹn quá hoá giận, mang tội của Trương Thời Khuynh ra nói hết: “Nói tóm lại…anh bị sao vậy hả? Tự nhiên hành xử kỳ cục. Hướng dẫn viên như anh làm em mệt chết”
Anh còn chẳng thèm nhìn cô, buông lời lạnh nhạt: “Mệt như vậy nên nhờ chồng em mới phải”
Trương Thời Khuynh sao mà vô lý, còn cho cô cái danh gái có chồng? Cô vừa mới chia tay bạn trai đấy, được không?
“Chồng? Anh là nhà tiên tri? Biết trước chồng em là ai? Em tưởng bản thân sẽ ế tới già cơ chứ?”
Trương Thời Khuynh khẽ cau mày, chuyện này khúc mắc hơn anh tưởng: “Em…không biết ba đứa trẻ là ai?”
Tử Vân Tử thật muốn bỏ đi cho rồi, cô sắp không nghe ra chuyện Trương Thời Khuynh nói là gì nữa. Ý của anh có phải theo nghĩa: Cô là người dễ dãi, chơi qua đường? Đến ba đứa trẻ cũng không rõ là ai.
Đừng nói đến đứa trẻ đi, ngay cả mang thai cũng chưa từng nói gì đến việc cô có con?
“Anh nói gì vậy? Không lẽ anh muốn nhắc tới Nhi Nhi?”
Trương Thời Khuynh im lặng, cô có thể hiểu là mình đoán đúng rồi không?
Cô gái nhỏ nhịn cười, hỏi anh một lần nữa: “Trước khi em nói về Nhi Nhi, anh có chắc là mình không ghen?”
Trương Thời Khuynh hắng giọng, bàn tay thoát ra ngoài túi áo, vẫy gọi cậu bé đang chơi đùa với mấy mấy đứa trẻ ngang tầm tuổi cậu.
“Leo…lại đây, anh chỉnh mũ một chút”
Cậu bé xua tay, nói vọng tới cùng với hành động chỉnh lại mũ len: “Em tự làm được rồi anh”
Tử Vân Tử tủm tỉm cười, cô đã rất cố gắng trong việc nhịn cười. Anh ghen rõ như ban ngày mà cứng miệng không chịu thừa nhận.
Cô đứng trước mặt Trương Thời Khuynh, cướp trọn hướng nhìn của anh.
“Thằng bé đang chơi vui vẻ, anh lại phá đám thế hả?”
Tử Vân Tử phì cười, cô tỏ vẻ bất đắc dĩ lắm mới nói anh nghe.
“Anh ghen nên em mới giải thích đấy nhé? Nhi Nhi, họ Sở…anh đoán một chút đi?”
Trương Thời Khuynh lục lại cái tên sau bao năm, bất ngờ cũng không diễn tả hết: “Sở Chính Thành?”
Cô gái nhỏ gật đầu, phấn kích cười nói: “Anh rõ rồi chứ? Vậy nên…”
Tử Vân Tử vẫy vẫy tay, ý bảo Trương Thời Khuynh ghé xuống.
Anh nghe theo, hơi cúi đầu, lời cô nói trong trẻo, khẽ khàng vang bên tai: “Anh phải biết nắm bắt cơ hội đấy nhé?”
Tử Vân Tử tinh nghịch chạy tít mù, cô để lại câu nói mập mờ rồi bỏ đi chơi.
“Mấy đứa cho chị chơi cùng nhé?”
Leo hiểu chuyện, dịch lời của cô sang tiếng Pháp cho các bạn hiểu.
Đám trẻ thích thú khi có người lớn tham gia cùng chúng, đám nhóc mến người ngoại quốc rất háo hứng, mong đợi.
Trương Thời Khuynh dạo bước đến, trước sau cũng bị cô dắt vào cuộc chơi.
Trò chơi trốn tìm nằm trong khu vực đi dạo, khá gần tháp Effiel. Hàng cây hai bên vừa đủ rộng để trốn, chỉ là có đủ kiên nhẫn, tinh mắt để đi tìm nơi bãi đất trống rộng lớn này hay không.
Người đầu tiên thua trò oản tù tì là Leo, cậu nhóc là người đi tìm.
Nếu phải nói người bị thiệt thì đó là Tử Vân Tử. Cô đâu thể rành nơi này như Trương Thời Khuynh hay đám trẻ?
Cô chính là mẹ đỡ đầu của Sở Nhi, nói không phải cũng ngượng. Cô và bé con xưng hô cũng quen rồi nên cảm thấy chuyện này vô cùng bình thường.
“Nói cho rõ ràng”
Có phải cô nghe lầm không? Ngữ điệu của Trương Thời Khuynh rất không bình thường, như muốn hỏi tội.
Tử Vân Tử ngẩn người, vô tình chạm vào đáy mắt sâu thăm thẳm của anh.
Không biết vì lấp bóng hay sao mà con ngươi Trương Thời Khuynh tối sầm lại, ánh mắt có chút thu hẹp lại.
Tử Vân Tử chưa trông thấy anh giận bao giờ, càng không rõ anh khi giận sẽ trông như thế nào. Và lúc nghiêm túc thế này, cô tự hỏi anh có đang giận không? Chuyện cô có con, rất thành vấn đề với anh?
“Không lẽ nào…anh đang ghen?”
Xe buýt dừng điểm, Trương Thời Khuynh bế Leo gọn trên vai. Anh không đáp, trực tiếp dẫn đường.
Bên kia cây cầu Lela là tháp Effiel sừng sững, bốn chân tháp vuông vắn cố định trên mặt đất, ‘cái đinh’ của nó như muốn chạm tới trời xanh. Đó có phải lý do nó được xướng danh là một công trình cao nhất thế giới?
Tử Vân Tử muốn đến đây là vì điều cô cảm thấy thú vị. Đó là một bài học cô nhớ mãi năm cấp hai, sự giãn nở vì nhiệt. Tháp Effiel có thể co lại và thấp đi vì lạnh, cũng có thể cao lên khi gặp hè.
Điều đó khiến cô đến đây.
Nhưng đến rồi Tử Vân Tử lại cảm thấy điều thú vị ấy chẳng bằng cái chuyện…Trương Thời Khuynh ghen?
Cô gái nhỏ chậm nhịp, theo sau bóng lưng anh, trên con cầu Lena.
“Anh chưa trả lời em…anh ghen thật à?”
Có gọi bao nhiêu lần Trương Thời Khuynh cũng không chịu dừng lại. Cô đi thế nào đi nữa vẫn thua tốc độ của anh. Rõ ràng là anh cố ý đi nhanh, không để cô hỏi một câu thật tử tế.
“Trương Thời Khuynh!”
Tiếng Tử Vân Tử rất lớn, vô ý làm Leo tỉnh giấc, anh lúc này mới chịu dừng bước.
Cậu bé vừa được thả xuống, cười đùa chạy đi chơi.
Tử Vân Tử chống tay xuống đầu gồi, hít thở không khí sau lần chạy theo người đàn ông.
Cô gái nhỏ thở hổn hển, ngước nhìn anh với lời chỉ trích: “Anh…dám làm thế với em nữa thì em…em…”
Nói gì tiếp đây? Cô có thể làm gì anh được chứ?
Tử Vân Tử thẹn quá hoá giận, mang tội của Trương Thời Khuynh ra nói hết: “Nói tóm lại…anh bị sao vậy hả? Tự nhiên hành xử kỳ cục. Hướng dẫn viên như anh làm em mệt chết”
Anh còn chẳng thèm nhìn cô, buông lời lạnh nhạt: “Mệt như vậy nên nhờ chồng em mới phải”
Trương Thời Khuynh sao mà vô lý, còn cho cô cái danh gái có chồng? Cô vừa mới chia tay bạn trai đấy, được không?
“Chồng? Anh là nhà tiên tri? Biết trước chồng em là ai? Em tưởng bản thân sẽ ế tới già cơ chứ?”
Trương Thời Khuynh khẽ cau mày, chuyện này khúc mắc hơn anh tưởng: “Em…không biết ba đứa trẻ là ai?”
Tử Vân Tử thật muốn bỏ đi cho rồi, cô sắp không nghe ra chuyện Trương Thời Khuynh nói là gì nữa. Ý của anh có phải theo nghĩa: Cô là người dễ dãi, chơi qua đường? Đến ba đứa trẻ cũng không rõ là ai.
Đừng nói đến đứa trẻ đi, ngay cả mang thai cũng chưa từng nói gì đến việc cô có con?
“Anh nói gì vậy? Không lẽ anh muốn nhắc tới Nhi Nhi?”
Trương Thời Khuynh im lặng, cô có thể hiểu là mình đoán đúng rồi không?
Cô gái nhỏ nhịn cười, hỏi anh một lần nữa: “Trước khi em nói về Nhi Nhi, anh có chắc là mình không ghen?”
Trương Thời Khuynh hắng giọng, bàn tay thoát ra ngoài túi áo, vẫy gọi cậu bé đang chơi đùa với mấy mấy đứa trẻ ngang tầm tuổi cậu.
“Leo…lại đây, anh chỉnh mũ một chút”
Cậu bé xua tay, nói vọng tới cùng với hành động chỉnh lại mũ len: “Em tự làm được rồi anh”
Tử Vân Tử tủm tỉm cười, cô đã rất cố gắng trong việc nhịn cười. Anh ghen rõ như ban ngày mà cứng miệng không chịu thừa nhận.
Cô đứng trước mặt Trương Thời Khuynh, cướp trọn hướng nhìn của anh.
“Thằng bé đang chơi vui vẻ, anh lại phá đám thế hả?”
Tử Vân Tử phì cười, cô tỏ vẻ bất đắc dĩ lắm mới nói anh nghe.
“Anh ghen nên em mới giải thích đấy nhé? Nhi Nhi, họ Sở…anh đoán một chút đi?”
Trương Thời Khuynh lục lại cái tên sau bao năm, bất ngờ cũng không diễn tả hết: “Sở Chính Thành?”
Cô gái nhỏ gật đầu, phấn kích cười nói: “Anh rõ rồi chứ? Vậy nên…”
Tử Vân Tử vẫy vẫy tay, ý bảo Trương Thời Khuynh ghé xuống.
Anh nghe theo, hơi cúi đầu, lời cô nói trong trẻo, khẽ khàng vang bên tai: “Anh phải biết nắm bắt cơ hội đấy nhé?”
Tử Vân Tử tinh nghịch chạy tít mù, cô để lại câu nói mập mờ rồi bỏ đi chơi.
“Mấy đứa cho chị chơi cùng nhé?”
Leo hiểu chuyện, dịch lời của cô sang tiếng Pháp cho các bạn hiểu.
Đám trẻ thích thú khi có người lớn tham gia cùng chúng, đám nhóc mến người ngoại quốc rất háo hứng, mong đợi.
Trương Thời Khuynh dạo bước đến, trước sau cũng bị cô dắt vào cuộc chơi.
Trò chơi trốn tìm nằm trong khu vực đi dạo, khá gần tháp Effiel. Hàng cây hai bên vừa đủ rộng để trốn, chỉ là có đủ kiên nhẫn, tinh mắt để đi tìm nơi bãi đất trống rộng lớn này hay không.
Người đầu tiên thua trò oản tù tì là Leo, cậu nhóc là người đi tìm.
Nếu phải nói người bị thiệt thì đó là Tử Vân Tử. Cô đâu thể rành nơi này như Trương Thời Khuynh hay đám trẻ?
Danh sách chương