Hơi ấm da thịt, tấm thân săn chắc dần được cảm nhận rõ ràng, men theo cơn mơ màng của Tử Vân Tử.

Trời vừa hửng sáng, người bên cạnh làm cô giật cả mình.

Trương Thời Khuynh ôm cô dưới thân, cô chẳng dám cử động mạnh, chậm chạp ngoái đầu nhìn mặt anh.

Hơi thở của người đàn ông ổn định, nhè nhẹ phả vào mặt Tử Vân Tử. Giờ phút này cô đã hoàn toàn tỉnh táo để khẳng định rằng: Không phải là mơ!

Tử Vân Tử bất ngờ rút tay mình trên eo Trương Thời Khuynh về.

Chắc vì hành động này, cô làm anh tỉnh giấc.

Trương Thời Khuynh lười nhác kéo tay cô về chỗ cũ, giọng anh ồm ồm vì ngái ngủ: “Còn sớm”

Tử Vân Tử không còn quan trọng bây giờ mới 5 giờ sáng, tim cô phát ra tiếng đập như muốn làm báo thức gọi cô tỉnh luôn rồi.

Tay cô cứng nhắc bị Trương Thời Khuynh đặt ôm như cũ, anh tiếp tục ngủ ngon lành. Nhưng cô thì không!

Cái tình huống bất ngờ gì thế này? Tối qua đã có chuyện gì rồi phải không? Đêm qua Tử Vân Tử liên tục đạp chăn, cái tướng ngủ của cô xấu không tưởng. Trương Thời Khuynh nhẫn nại đắp chăn cho cô đến tận đêm. Hoá ra lại không bằng cách ôm cô thế này.

Tử Vân Tử vắt não nhớ lại đến căng thẳng. Chuyện gì cũng được, tại sao chuyện tối qua lại quên?

Cô muốn hỏi cơ mà lại không nỡ gọi Trương Thời Khuynh dậy. Dần dần cô bị anh lây cơn buồn ngủ, thiếp đi lúc nào không hay.

Tử Vân Tử ôm đầu, tỉnh giấc thêm một lần nữa vào lúc 7 giờ sáng.

Ngay lúc này cô mới cảm nhận rõ di chứng tối qua để lại: Rượu vào, đầu lại đau.

Như một giấc mơ, người bên cạnh chẳng còn bên cạnh. Tử Vân Tử tự cho rằng bản thân vừa trải ra một giấc mơ cực kỳ, cực kỳ chân thật!

Tử Vân Tử vệ sinh cá nhân xong mới đi đến phòng bếp.

Trương Thời Khuynh đang nấu ăn, anh đeo tạp dề màu bạc quấn ngoài chiếc áo len cổ cao, ở cổ tay rất tự nhiên được kéo lên thành nếp nhăn áo.

Cô đến đây cũng được một tuần rồi, không phải chưa từng thấy Trương Thời Khuynh nấu ăn bao giờ. Nhưng trước sau như một, cái vẻ cuốn hút kia của anh luôn làm cô cảm thấy mới lạ, nhìn bao lần thì bấy nhiêu lần bị hấp dẫn.

Trương Thời Khuynh đang tập trung nấu nướng nhưng không quên dặn cô: “Nước trà trên bàn, em lấy uống trước đi”

Tử Vân Tử vừa nghe giọng anh lại giật mình nhớ đến ‘giấc mơ’ kia, liệu đó có phải mơ hay không? Đời nào trong mơ anh cũng mặc cái áo kia?

Cô mải nghĩ, cũng rất tự nhiên mở nắp bình giữ nhiệt rót nước ra cốc uống. Trà gừng cay cay, ngòn ngọt vừa đủ ấm. Cái này giải rượu rất hiệu quả, cơn đau đầu của cô nhanh chóng thuyên giảm.

“Cái đó…chuyện tối qua”

Tử Vân Tử không biết hỏi thế nào nữa, sau khi uống rượu thì cô quên sạch. Liệu bản thân cô có gây ra chuyện gì hay không? Dù sao người say rượu thường có hành động kỳ quặc, cô có vậy?

Trương Thời Khuynh “Ừ?” một tiếng. Anh mang phần thức ăn lên bàn, kéo ghế ngồi đối diện với cô.

Tử Vân Tử ấp úng mãi mới chịu hỏi: “Tối qua em có gây chuyện gì không?”

Trương Thời Khuynh thâm trầm nhìn cô, như được gợi nhắc lại rất nhiều chuyện.

“Gây rất nhiều…”

Anh dừng lại vài giây, câu hỏi cùng biểu cảm hồn nhiên như này…xem ra cô quên hết rồi?

Trương Thời Khuynh thu hồi ánh mắt chuyển xuống phần ăn, đổi ý không muốn nói tiếp: “Em tự mình mà nhớ lại”

Anh như ném cho Tử Vân Tử một câu hỏi hóc búa chẳng có lời giải đáp hay gợi ý, để cô tự trả lời trong khi thực muốn biết là gì.

“Em không nhớ gì cả”

Trương Thời Khuynh không có ý định nghe câu nói này từ chính miệng cô. Quên hết cũng được đi? Nhưng chuyện anh tỏ tình, cô cũng chẳng nhớ lấy một chút. Giây phút quan trọng, dấu mốc thay đổi lớn như vậy lại bị rượu càn quét sạch sành sanh.

Tử Vân Tử không nhớ, Trương Thời Khuynh nói ra cũng vậy.

Anh lắc đầu thở dài, rũ bỏ với cô:”Không nhớ thì quên đi!”

Cái ngữ điệu giận dỗi này chẳng giống anh một chút nào, cô đã chọc giận anh chuyện gì hay sao?

Tử Vân Tử thản nhiên thắc mắc: “Anh không nói cũng được sao còn giận em nữa vậy?”

“Giận? Tôi giận gì em?”

Tử Vân Tử nghĩ cũng thấy đúng, cô hình như chưa làm gì để anh giận tới mức đó?

Cô chẳng buồn tò mò chuyện hôm qua nữa, đổi sang chủ đề mới: “Hôm nay anh không đi làm sao?”

Trương Thời Khuynh đơn giản trả lời: “Nghỉ”

Hôm nay là chủ nhật, anh không cần đi làm, mới vô tư ôm cô ngủ lúc ban sáng.

Trương Thời Khuynh uống cạn cốc nước, tiện thể hỏi thăm cô: “Hôm nay muốn đi đâu chơi không?”

Tử Vân Tử hãng còn mệt mỏi vì trận rượu đêm qua, cô chỉ muốn ở nhà.

“Không…à phải rồi, đợi em”

Cô để câu nói lại rồi chạy tót vào phòng mở ngăn kéo, hộp quà nhỏ có lắp xanh đậm giống màu cà vạt bên trong.

Đã chắc chắn rằng ngay sau khi đi chơi về sẽ tặng quà giáng sinh thế mà lại say khướt chẳng nhớ được gì.

Trương Thời Khuynh cũng có quà cho cô, là chiếc dây chuyền mạ bạc. Vốn dĩ sau màn tỏ tình anh định đeo cho cô. Nghĩ thế nào lại thu hồi suy nghĩ, anh không muốn tặng qua loa như vậy.

Lần này để Tử Vân Tử đơn phương tặng quà thì nhất định trong lần tới anh sẽ sớm đáp lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện