Chuyện này không sớm thì muộn, yêu đương thật lòng sẽ có những lúc đụng chạm thân mật, Tử Vân Tử cô sẵn sàng đối mặt rồi chỉ là không ngờ lại đến nhanh thế này.

Trương Thời Khuynh ném chiếc ngủ mỏng manh của cô xuống đất, mần mò cởi chiếc áo che chắn bầu ngực của người con gái.

Anh nhẹ nhàng hành động vừa hôn cô trấn an.

Tử Vân Tử dần thả lỏng cơ thể, quàng tay lên cổ Trương Thời Khuynh, ngoan ngoãn hợp tác.

Trương Thời Khuynh mần mò xuống dưới, kiếm tìm điểm nhạy cảm của cô sau lớp quần ngủ cùng bộ.

“…ư em…anh…”

Tử Vân Tử rối bời nói ra một câu chẳng có nghĩa, tay cô vô thức bắt lấy tay anh đang xuống dưới của mình.

Trương Thời Khuynh khô khan bật ra từng chữ: “Ngoan một chút”

Tử Vân Tử khép nép sau khi bị anh đụng vào.

Tay anh không thô nhưng để so với tay cô thì thô sơ vô cùng, chạm đến đâu là cô mẫn cảm đến đó.

Trương Thời Khuynh cố định chiếc eo nhỏ, lại hôn môi cô lần nữa.

Màn đêm phóng đại tiếng nhớp nháp nơi khoang miệng ẩm ướt, có thể biết rằng nụ hôn ướt át đã kéo dài bao lâu.

Tử Vân Tử thở hổn hền đập tay lên vai anh: “Ư…em…m-mỏi…”

Trương Thời Khuynh rời môi cô cùng lý trí, anh nhổm người dậy, lấy chiếc áo ngủ dưới sàn mặc lại cho cô.

Tử Vân Tử ngơ ngác nhìn anh bình thường như không ôm cô ngủ.

Không phải cô đòi hỏi hay suy nghĩ đen tối đâu nhưng mà sao tự nhiên lại dừng đột ngột thế này? Như chưa có gì xảy ra, như có như không? Cô gái nhỏ ngập ngừng hỏi anh: “Sao lại dừng lại…nếu muốn hôn thôi anh cởi áo em ra làm gì?”

“Không phải sáng sớm bay sao? Bây giờ mà làm thì đừng nghĩ tới chuyện ngày mai dậy được”

Tử Vân Tử: “…”



Sáng sớm hôm sau, Tử Vân Tử vô lo vô nghĩ ngủ ngon lành trên đệm ấm giường êm.

Trương Thời Khuynh dậy sớm gọi cô dậy, thiết tưởng rằng người cần phải đi là anh.

“Tử Vân Tử?”

Cô gái nhỏ nhăn nhó trông khó coi vô cùng: “Năm phút nữa thôi”

Trương Thời Khuynh dở khóc dở cười, muộn rồi thì ai có thể cho cô năm phút?

Anh đành dùng cách mà cô cả đời này không nghĩ anh sẽ dùng nó để làm cô tỉnh ngủ.

Trương Thời Khuynh kéo Tử Vân Tử ngồi dậy, đỡ lấy gáy cô gái nhỏ, nhẹ nhàng cậy miệng cô hôn lấy.

Tử Vân Tử tỉnh táo đẩy anh ra, “Em chưa đánh răng”

Anh nhéo má cô, “Anh không chê”

Cô gái nhỏ xuỳ một tiếng, mè nheo mấy câu: “Lần sau anh gọi em bình thường là được rồi. Hôn cũng cần chuẩn bị tâm lý nữa đấy”

Tử Vân Tử để lại mấy câu nói, cô đạp chăn xuống giường vệ sinh cá nhân.

Cô chọn một bộ quần áo đủ ấm bước ra đường cùng anh.

Hai người đi sớm nên không đánh thức mọi người trong nhà.

Trương Thời Khuynh mượn xe Trương Dĩ Nhan từ trước nên không cần bắt xe, sáng sớm vắng vẻ muốn bắt xe cũng khó.

Anh và cô đến vừa kịp lúc, chờ đợi đúng vài phút Tử Vân Tử phải xếp hàng, xuất trình thủ tục cho chuyến bay.

Tử Vân Tử nán lại đối diện với Trương Thời Khuynh, tay cô vẫn nắm chặt tay anh không muốn rời.

Trương Thời Khuynh vuốt ve bàn tay nhỏ con của cô, an ủ: “Sao lại không nỡ rồi? Hôm qua em nói thế nào? Chúng ta có thể gọi điện không phải sao?”

Tử Vân Tử mếu máo ầng ậc nước mắt, cô ôm anh oà khóc như một đứa trẻ lạc ba mẹ.

Đó là hôm qua khi cô nghĩ mọi chuyện đều có thể dễ dàng đối diện nhưng khi đối diện thật rồi thì thật đáng sợ.

Trương Thời Khuynh vỗ lưng cô, “Em định làm anh lo lắng sao? Thế này em bảo anh yên tâm thế nào?”

Tử Vân Tử vụng về nuốt nước mắt vào trong, liên tục lau nước mắt, cô không muốn anh lo lắng nhưng lại thành ra thế này.

“Không phải như anh thấy đâu…em không buồn! Anh đừng lo…”

Tử Vân Tử xụt xịt dặn dò: “Anh nhớ để ý facetime nhé? Em sẽ gọi”

Cô gái nhỏ không không nỡ nhìn anh, sợ rằng cô sẽ khóc tiếp mất. Cô quay người rời đi.

Trương Thời Khuynh nhìn Tử Vân Tử đi xa dần, cô chợt dừng bước quay đầu, chạy về phía anh.

Cô ôm anh, nói lời tạm biệt: “Chúng ta chắc chắc sẽ sớm gặp lại thôi! Anh đã cầu nguyện như vậy mà!”

Trương Thời Khuynh hùa theo cô: “Ừ. Khi nào về đến nhà nhớ gọi cho anh”

Tử Vân Tử gật đầu rời đi, cô đã kiềm nén rất nhiều nhưng khi ngoái đầu nhìn anh cô lại rơi nước mắt. Lần cuối nhìn anh cô vẫy tay chào tạm biệt.

Trương Thời Khuynh không về vội, anh đứng bên ngoài dõi theo máy bay vừa cất cánh, đâm ngang bầu trời trong vắt.

Hai tuần ngắn ngủi, anh và cô xa nhau cũng thật nhanh. Mọi thứ dường như chẳng dễ dàng gì để đối mặt với xa cách.

Khi máy bay chạy xa tít trên khoảng trời rộng lớn Trương Thời Khuynh mới phát hiện ra chuông điện thoại trong túi áo đã rung nãy giờ.

Anh chuyển ánh nhìn, gạt điện thoại để nghe.

Đầu bên kia nói tiếng Pháp, là người của bệnh viện gọi tới để thông báo: “David, mẹ anh tỉnh lại rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện