Quái thú đầu tiên là một con Thảo Xà và người ra tay là Triệu Dũng. Chỉ thấy hắn ta phóng vèo một cái cực nhanh về phía trước, hai thanh loan đao như tia chớp lướt qua một cái, con Thảo Xà liền bị cắt thành ba khúc, chết không kịp ngáp.
Con thứ hai là Phong Cẩu, nổi tiếng với tốc độ di chuyển cao nhưng rồi cũng nhanh chóng bỏ mạng dưới đường thương của Trọng Tuấn. Thương pháp của Trọng Tuấn phải nói là rất xảo diệu, mặc dù không nhanh như đao pháp của Triệu Dũng, không mạnh mẽ bằng lực đạo của La Quốc Hùng nhưng nó lại biến ảo đa đoan tựa như độc xà, đâm lên, đâm xuống, tạt trái, móc phải, khiến cho tốc độ của Phong Cẩu mặc dù nhanh nhưng không tài nào chạy thoát.
Còn con quái thú thứ ba cũng lại là một con Địa Đột Dã Trư nữa, nhưng khác với cách chiến đấu dài dòng của Đăng Dương, Cẩm Tú chỉ đơn giản là kéo cung rồi thả, và con Địa Đột Dã Trư cứ thế một tên xuyên đầu chết ngắt tại chỗ, không kịp phản ứng càng đừng nói chi bỏ chạy.
Sự mạnh mẽ của cả ba khiến cho Đăng Dương không khỏi cảm khái cùng hâm mộ. Hắn hiện nay đã siêu việt người thường, trở thành một võ giả chân chính, nhưng bên trên hắn còn có vô số người mạnh hơn hắn, nhanh hơn hắn, thủ đoạn ghê gớm hơn hắn rất nhiều.
Bời vậy mới biết, núi cao còn có núi cao hơn, Đăng Dương thầm nhủ với lòng mình, cho dù là bất cứ khi nào, trong bất cứ trường hợp nào, nhất quyết không bao giờ được tự mãn.
Mấy nốt nhạc đệm nho nhỏ trôi qua, tiến vào khu vực hồ Thiên Ba mới là chiến trường thật sự.
Bước chân đầu tiên vào khu rừng nguyên sinh này, điều đầu tiên Đăng Dương cảm nhận được chính là sinh cơ, sức sống ở đây phải nói là bừng bừng vô tận, khiến cho ngươi ta không tự chủ là thả lỏng tâm tình, tinh thần phi thường thoái mái, hoàn toàn khác biệt một trời một vựt với những khu rừng bình thường ở ngoài kia.
Từng cây cổ thụ cao chọc trời, những bụi cây rậm rạp chồng chéo, đan xen nhau ngập một màu xanh bất tận, lớp sương mù mở mờ, ảo ảo bồng bềnh trôi cách đầu người hơn mười mét cùng với tiếng chim hót ríu rít, tạo cho nơi đây một không gian không khác gì nhân gian mộng cảnh.
La Quốc Hùng chống nạnh cười “ đẹp chứ hả?”
Đăng Dương công nhận gật đầu “ đúng là quá đẹp, nơi quái thú tụ tập sinh sống đúng là khác xa ngoại giới”
La Quốc Hùng rút thanh đại chiến đao của mình ra nắm trên tay, nghiêm túc nói “ bắt đầu từ giờ phút này, tiểu độ Phong Long chúng ta xem như là đã tiến vào chiến trường sinh tử, mọi người lúc nào cũng phải cảnh giác, tuyệt đối không được buông lỏng. Nhất là ngươi đó A Dương, tuyệt đối phải làm theo mệnh lệnh của ta, không được tự ý hành động một mình!”
“ Ta hiểu rồi” Đăng Dương nghiêm túc gật đầu.
Bây giờ mà có cho cả núi vàng hắn cũng không dám đi loạn trong lãnh địa của quái thú. Một là hắn mù tịt về nơi đây, hai là hắn còn quá mức nhỏ yếu, đi loạn không khác gì tìm chết.
La Quốc Hùng hài lòng gật đầu, sau đó nói tiếp
“ Đội hình tác chiến vẫn như cũ, ta đi trước mở đường, Triệu Dũng canh bên trái, Đăng Dương canh bên phải, Trọng Tuấn đoạn hậu, tất cả bảo vệ Cẩm Tú ở chính giữa, để cho nàng được bắn thoải mái”.
“ Rõ!”
“ Hiểu rồi!”
Cả bốn người đồng thanh đáp, sau đó tự động tiến vào vị trí của mình, tiểu đội Phong Long triển khai đội hình ‘kim cương’, bắt đầu cẩn thận tiến sâu vào khu rừng rậm rạp.
Đi được mười phút, La Quốc Hùng ra hiệu cả đội dừng lại, còn hắn ta thì tiến lên phía trước thám thính.
Một lúc sau, La Quốc Hùng quay lại, thấp giọng nói “ Phía trước có một bầy Tam Giác Mộc Ngưu, khoản hai mươi con, mọi người chuẩn bị chiến đấu”
Bốn người khẽ gật đầu, đội hình kim cương chậm rãi ẩm nấp trong bụi cây tiến lên.
Khi còn cách bầy Tam Giác Mộc Ngưu chưa đầy 20 m, La Quốc Hùng liền hạ lệnh “ chia nửa đội hình của bầy Tam Giác Mộc Ngưu ra, đừng để bọn chúng tạo thành thế ‘bầy thú tấn công’. Ta và Trọng Tuấn phụ trách xé rách đội hình, Triệu Dũng và Đăng Dương theo sau ép sát từ ngoài vào, đừng để bọn chúng kịp thời chỉnh đốn đội hình, còn Cẩm Tú, ngươi cứ thế mà bắn thôi, đừng để con nào chạy thoát”
“ Rõ!”
“ Hành Động!”
La Quốc Hùng phất tay rồi vung đại chiến đao xông lên, lao thẳng vào chính giữa bầy Tam Giác Mộc Ngưu. Triệu Dung lập tức bám theo, cả hai phối hợp dễ dàng xé nửa bầy thú ra.
Kế tiếp, Triệu Dũng và Dăng Dương phân biệt từ hai phía trái, phải tập kích, chặn đầu hai tốp quái thú, dồn chúng nó vào chính giữa.
Cẩm Tú thì nhanh chóng leo lên một thân cây, từ trên cao liên tục bắn tên xuống.
Đăng Dương xông pha vào bầy thú, trọng kiếm vung mạnh mang theo lực đạo cực lớn đánh ngã một con Tam Giác Mộc Ngưu, sau đó liền buông tay khỏi cán kiếm, tay phải tụ lực tung ra Bạo Lôi Quyền oanh kích thẳng vào đầu một con khác, khiến nó quẹo đầu qua một bên.
Chưa kịp bồi thêm một quyền kết liễu, tay trái Đăng Dương đã mau lẹ rút thiết kiếm bên hông ra, chống đỡ một cú húc từ ba cái sừng nhọn hoắc đang lao thẳng đến trước mặt.
Keng! Sừng thú đâm đâm thiết kiếm tạo ra âm thanh như kim loại va chạm vào nhau.
Đăng Dương đưa ngang kiếm chống đỡ nhưng lần này không phải là dùng lực đối lực, hắn chỉ là đỡ hờ một chút liền lách người qua một bên tránh né, tay phải giáng một đòn Bạo Lôi Quyền thẳng vào mặt con Tam Giác Mộc Ngưu, đánh cho nó loạng choạng té ngã.
Tiếp đến, Đăng Dương liền nắm thiết kiếm đâm tới, đễ dàng xuyên thủng qua hốc mắt, thọc sâu vào hộp xọ, phá hủy đại não kết liễu con quái thú.
Đúng lúc này, hai con Tam Giác Mộc Ngưu khi trước bị Đăng Dương đánh ngã đã kịp đứng dậy, một trước một sau dương sừng lao thẳng vào hắn.
Biết rằng không thể cậy mạnh ngạnh kháng, Đăng Dương giẫm mạnh chân xuống đất tung người lên không trung, hoàn hảo lộn một vòng vượt qua thế công của hai con quái thú.
Sau khi chân chạm đất, Đăng Dương tiếp tục lăn một vòng, nhanh chóng cầm lấy Bạch Tuyết Kiếm trên mặt đất rồi phóng thẳng tới hai con Tam Giác Mộc Ngưu đang quay đầu trở lại.
Con thứ hai là Phong Cẩu, nổi tiếng với tốc độ di chuyển cao nhưng rồi cũng nhanh chóng bỏ mạng dưới đường thương của Trọng Tuấn. Thương pháp của Trọng Tuấn phải nói là rất xảo diệu, mặc dù không nhanh như đao pháp của Triệu Dũng, không mạnh mẽ bằng lực đạo của La Quốc Hùng nhưng nó lại biến ảo đa đoan tựa như độc xà, đâm lên, đâm xuống, tạt trái, móc phải, khiến cho tốc độ của Phong Cẩu mặc dù nhanh nhưng không tài nào chạy thoát.
Còn con quái thú thứ ba cũng lại là một con Địa Đột Dã Trư nữa, nhưng khác với cách chiến đấu dài dòng của Đăng Dương, Cẩm Tú chỉ đơn giản là kéo cung rồi thả, và con Địa Đột Dã Trư cứ thế một tên xuyên đầu chết ngắt tại chỗ, không kịp phản ứng càng đừng nói chi bỏ chạy.
Sự mạnh mẽ của cả ba khiến cho Đăng Dương không khỏi cảm khái cùng hâm mộ. Hắn hiện nay đã siêu việt người thường, trở thành một võ giả chân chính, nhưng bên trên hắn còn có vô số người mạnh hơn hắn, nhanh hơn hắn, thủ đoạn ghê gớm hơn hắn rất nhiều.
Bời vậy mới biết, núi cao còn có núi cao hơn, Đăng Dương thầm nhủ với lòng mình, cho dù là bất cứ khi nào, trong bất cứ trường hợp nào, nhất quyết không bao giờ được tự mãn.
Mấy nốt nhạc đệm nho nhỏ trôi qua, tiến vào khu vực hồ Thiên Ba mới là chiến trường thật sự.
Bước chân đầu tiên vào khu rừng nguyên sinh này, điều đầu tiên Đăng Dương cảm nhận được chính là sinh cơ, sức sống ở đây phải nói là bừng bừng vô tận, khiến cho ngươi ta không tự chủ là thả lỏng tâm tình, tinh thần phi thường thoái mái, hoàn toàn khác biệt một trời một vựt với những khu rừng bình thường ở ngoài kia.
Từng cây cổ thụ cao chọc trời, những bụi cây rậm rạp chồng chéo, đan xen nhau ngập một màu xanh bất tận, lớp sương mù mở mờ, ảo ảo bồng bềnh trôi cách đầu người hơn mười mét cùng với tiếng chim hót ríu rít, tạo cho nơi đây một không gian không khác gì nhân gian mộng cảnh.
La Quốc Hùng chống nạnh cười “ đẹp chứ hả?”
Đăng Dương công nhận gật đầu “ đúng là quá đẹp, nơi quái thú tụ tập sinh sống đúng là khác xa ngoại giới”
La Quốc Hùng rút thanh đại chiến đao của mình ra nắm trên tay, nghiêm túc nói “ bắt đầu từ giờ phút này, tiểu độ Phong Long chúng ta xem như là đã tiến vào chiến trường sinh tử, mọi người lúc nào cũng phải cảnh giác, tuyệt đối không được buông lỏng. Nhất là ngươi đó A Dương, tuyệt đối phải làm theo mệnh lệnh của ta, không được tự ý hành động một mình!”
“ Ta hiểu rồi” Đăng Dương nghiêm túc gật đầu.
Bây giờ mà có cho cả núi vàng hắn cũng không dám đi loạn trong lãnh địa của quái thú. Một là hắn mù tịt về nơi đây, hai là hắn còn quá mức nhỏ yếu, đi loạn không khác gì tìm chết.
La Quốc Hùng hài lòng gật đầu, sau đó nói tiếp
“ Đội hình tác chiến vẫn như cũ, ta đi trước mở đường, Triệu Dũng canh bên trái, Đăng Dương canh bên phải, Trọng Tuấn đoạn hậu, tất cả bảo vệ Cẩm Tú ở chính giữa, để cho nàng được bắn thoải mái”.
“ Rõ!”
“ Hiểu rồi!”
Cả bốn người đồng thanh đáp, sau đó tự động tiến vào vị trí của mình, tiểu đội Phong Long triển khai đội hình ‘kim cương’, bắt đầu cẩn thận tiến sâu vào khu rừng rậm rạp.
Đi được mười phút, La Quốc Hùng ra hiệu cả đội dừng lại, còn hắn ta thì tiến lên phía trước thám thính.
Một lúc sau, La Quốc Hùng quay lại, thấp giọng nói “ Phía trước có một bầy Tam Giác Mộc Ngưu, khoản hai mươi con, mọi người chuẩn bị chiến đấu”
Bốn người khẽ gật đầu, đội hình kim cương chậm rãi ẩm nấp trong bụi cây tiến lên.
Khi còn cách bầy Tam Giác Mộc Ngưu chưa đầy 20 m, La Quốc Hùng liền hạ lệnh “ chia nửa đội hình của bầy Tam Giác Mộc Ngưu ra, đừng để bọn chúng tạo thành thế ‘bầy thú tấn công’. Ta và Trọng Tuấn phụ trách xé rách đội hình, Triệu Dũng và Đăng Dương theo sau ép sát từ ngoài vào, đừng để bọn chúng kịp thời chỉnh đốn đội hình, còn Cẩm Tú, ngươi cứ thế mà bắn thôi, đừng để con nào chạy thoát”
“ Rõ!”
“ Hành Động!”
La Quốc Hùng phất tay rồi vung đại chiến đao xông lên, lao thẳng vào chính giữa bầy Tam Giác Mộc Ngưu. Triệu Dung lập tức bám theo, cả hai phối hợp dễ dàng xé nửa bầy thú ra.
Kế tiếp, Triệu Dũng và Dăng Dương phân biệt từ hai phía trái, phải tập kích, chặn đầu hai tốp quái thú, dồn chúng nó vào chính giữa.
Cẩm Tú thì nhanh chóng leo lên một thân cây, từ trên cao liên tục bắn tên xuống.
Đăng Dương xông pha vào bầy thú, trọng kiếm vung mạnh mang theo lực đạo cực lớn đánh ngã một con Tam Giác Mộc Ngưu, sau đó liền buông tay khỏi cán kiếm, tay phải tụ lực tung ra Bạo Lôi Quyền oanh kích thẳng vào đầu một con khác, khiến nó quẹo đầu qua một bên.
Chưa kịp bồi thêm một quyền kết liễu, tay trái Đăng Dương đã mau lẹ rút thiết kiếm bên hông ra, chống đỡ một cú húc từ ba cái sừng nhọn hoắc đang lao thẳng đến trước mặt.
Keng! Sừng thú đâm đâm thiết kiếm tạo ra âm thanh như kim loại va chạm vào nhau.
Đăng Dương đưa ngang kiếm chống đỡ nhưng lần này không phải là dùng lực đối lực, hắn chỉ là đỡ hờ một chút liền lách người qua một bên tránh né, tay phải giáng một đòn Bạo Lôi Quyền thẳng vào mặt con Tam Giác Mộc Ngưu, đánh cho nó loạng choạng té ngã.
Tiếp đến, Đăng Dương liền nắm thiết kiếm đâm tới, đễ dàng xuyên thủng qua hốc mắt, thọc sâu vào hộp xọ, phá hủy đại não kết liễu con quái thú.
Đúng lúc này, hai con Tam Giác Mộc Ngưu khi trước bị Đăng Dương đánh ngã đã kịp đứng dậy, một trước một sau dương sừng lao thẳng vào hắn.
Biết rằng không thể cậy mạnh ngạnh kháng, Đăng Dương giẫm mạnh chân xuống đất tung người lên không trung, hoàn hảo lộn một vòng vượt qua thế công của hai con quái thú.
Sau khi chân chạm đất, Đăng Dương tiếp tục lăn một vòng, nhanh chóng cầm lấy Bạch Tuyết Kiếm trên mặt đất rồi phóng thẳng tới hai con Tam Giác Mộc Ngưu đang quay đầu trở lại.
Danh sách chương