Dưới bầu trời trong xanh vời vợi, Võ Trường của Tam Sơn Môn giờ đây như một chảo dầu nóng sôi sục, nhiệt khí hừng hừng bốc lên, nướng chín cả ba ngàn người bên trong.

“Tam Thiên Kim Tự Tháp từ thấp đến cao được chia thành 30 bậc, mục tiêu của chúng ta chính là bậc cao nhất, đoạt lấy chức vô địch cuối cùng”

Diệt Thiên Hồng dẫn đầu năm đệ tử Ngoại Môn của Hắc Cẩu Đường, một mạch lao băng băng trên khán đài to rộng, xuôi theo dòng người ồ ạt như nước lũ, xông thẳng đến kim tự tháp khổng lồ.

Vừa di chuyển cực nhanh, vừa luận bàn kế hoạch.

“Tuy nhiên, cũng giống như tổ hợp năm người chúng ta, ở ba đường còn lại cũng sẽ có rất nhiều đoàn đội tương tự, ra sức hỗ trợ nhau đạt thứ hạng cao, trong đó, những đoàn đội được dẫn dắt bởi các thiên kiêu chính là nguy hiểm nhất” 

“Hắc Cẩu Đường chúng ta thân cô thế cô, vỏn vẹn chỉ có năm nhân mạng, cho nên càng phải cẩn trọng mười phần, vậy nên trước tiên, chúng ta đừng cố gắng lao lên dẫn đầu làm gì, để rồi tự biến mình trở thành kẻ địch của tất cả đệ tử còn lại”

“Vị trí thích hợp nhất của chúng ta bây giờ là bậc thứ 20, vừa hay trên hạng hai ngàn, cũng vừa đủ dưới hạng một ngàn. Và rồi, chúng ta chỉ cần cố gắng giữ sức nhiều nhất có thể, thủ vững ở đó qua tiếng đầu tiên của trận đại chiến, đợi đến khi phần lớn những tổ đội mạnh mẽ đều đã bị xuống sức hoặc là bị loại bỏ vì điên cuồng quá mức trong giai đoạn đầu, sẽ là thời khắc để chúng ta bùng nổ vươn lên”

“Nói tóm lại chính là năm vùng chờ đợi thời cơ, tất cả rõ chưa?”

“Rõ!” Bốn người còn lại dõng dạc đáp

Diệt Thiên Hồng thấy vậy liền hài lòng gật đầu, sau đó quay ra nói với Diệt Vân Hạ “Đợi đến khi nhóm đệ tử đầu tiên lao qua bậc thứ 25, ngươi hãy dùng võ kỹ chuyển bóng của mình, đưa chúng ta lên thẳng đến bậc 20”

“Ta đã biết, đại ca!” Diệt Vân Hà gật nhẹ đầu, hai mắt nheo lại, con ngươi đen tối nhàn nhàn lưu chuyển, không biết là đang nghĩ cái gì trong đầu

Lúc này, đã có một ngàn đệ tử Ngoại Môn đặt chân được lên Tam Thiên Kim Tự Tháp, tại phía sau, vẫn còn những hai ngàn người đông đen như kiến, đang rầm rập tiến lên từng phút từng giây, và giữa tình thế hối hả đó, những trận chiến khai màn đầu điên cũng đã xuất hiện, trải dài từ bậc 1 lên thắng đến bậc thứ 10.

“Chạy đi đâu, Nhân giai cao cấp võ kỹ - Hỏa Long Tiễn Pháp”

“Tưởng ta sợ ngươi à, chết đi, Nhân giai trung cấp võ kỹ - Hồng Thủy Hành Đao”

“Đừng hòng đuổi được bọn ta, Nhân giai trung cấp võ kỹ - Đại Thiên Thạch”

“Địa giai sơ cấp võ kỹ - Băng Sơn Tuyết Địa, đóng băng chết mẹ tụi mày đi”

“Thành Khê, ngươi cứ chú tâm lãnh đạo huynh đệ Chu Tước Thập Kiệt xông lên, ta sẽ ở lại đây chặng hậu, Địa giai sơ cấp võ kỹ - Thiết Mộc Phi Thương”

“Chặng hậu cái đầu ngươi, anh em Dạ Lang Đường đâu, chơi chết mịa tụi nó, toàn lực hỗ trợ Băng Ca xông lên đoạt ngôi vô đích”

“Yooooooo!”

………

Đao kiếm không ngừng giao nhau vang lên tiếng đinh đinh đang đang, xa xa lại có vài tên cung thủ phóng tiễn bắn lén, đấu khí, võ kỹ đủ màu đủ loại, liên tiếp nối đuôi nhau bạo nổ đùng đùng, chấn động cả trời đất.

Loạn chiến so chiêu, dù là đánh thẳng mặt hay là đâm lén sau lưng thì mỗi chiêu mỗi thức đánh ra đều không chút nương tình, toàn là nhắm vào yếu điểm của kẻ địch mà điên cuồng tấn công vô cùng tàn nhẫn, tựa như muốn giết người đến nơi. 

Và rồi cứ thế, chẳng mấy chốc, sát khí đã bao phủ không gian, chiến ý che kín bầu trời, biến cả Tam Thiên Kim Tự Tháp thành một bãi chiến trường khốc liệt và cực kỳ đẫm máu.

Chỉ mới chưa đầy một phút trôi qua, đã có hàng chục đệ tử Ngoại Môn bị loại khỏi cuộc chiến vì Vòng Hộ Mệnh đã tự động kích hoạt, từ trên cao, lăn một đường xuống thẳng bậc 1, chính thức ấn định xếp hạng ba ngàn của bản thân.

Thiết nghĩ, số lượng đệ tử không ngừng giảm bớt qua từng giây sẽ xoa diệu phần nào sự khốc liệt và máu lửa của chiến trường… nhưng không…

Mọi chuyện không hề dừng lại ở đó, với số lượng đệ tử xông vào Tam Thiên Kim Tự Tháp ngày một gia tăng, đặc biệt là sự nhập cuộc của những chiến đội ẩn nhẫn chờ thời như chiến đội của Hắc Cẩu Đường, trận loạn chiến này vẫn sẽ còn điên cuồng và hoang dại hơn rất nhiều lần.

Trò vui giờ đây… mới thật sự chính thức bắt đầu.

“Vân Hà, làm đi, mau đưa chúng ta lên thẳng bậc thứ 20!” Ngay khi đặt bước chân đầu tiên lên Tam Thiên Kim Tự Tháp, Diệt Thiên Hồng đã lập tức quát to.

Diệt Thiên Hồng thật sự không ngờ, tốc độ trận chiến này còn nhanh cả hơn tính toán của hắn. Chỉ mới chưa đầy một phút thôi, khi mà hắn vừa kịp chạy tới chân kim tự tháp khổng lồ, thì những tổ đội đầu tiên cũng đã phi thân đến đỉnh luôn rồi, do đó buộc hắn phải thực hiện kế hoạch sớm hơn dự định ban đầu.

“Được, Địa giai sơ cấp võ kỹ - Thần Hành Đại Pháp!” Diệt Vân Hà vận khí quát lớn

Tiếng quát vừa ra, cái bóng của hắn trên mặt đất cũng đột nhiên biến lớn với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã nuốt chửng luôn bốn cái bóng còn lại của mấy người Đăng Dương. 

Sau đó, cả năm người bọn hắn cũng bị cái bóng đó nuốt chửng vào mặt đất, và rồi cái bóng bắt đầu lao đi vun vút trên Tam Thiên Kim Tự Tháp như chốn không người, chưa đến năm giây sau, tất cả lại một lần nữa xuất hiện, nhưng là ở bậc thứ 20.

“Ủa, Đăng Dương đâu?” Vũ Văn Lập là người đầu tiên phát hiện ra có chuyện không đúng. 

Ngay bên cạnh, Diệp Khắc Linh tùy ý phẩy tay, bắn ra một đạo phong đao sắc lẹm, đơn giản chém gục một tên đệ tử hàm hồ xông đến, sau đó chỉ tay thẳng xuống dưới chân kim tự thám, lãnh đạm thờ ơ nói

“Vẫn còn dưới kia”

Chỉ thấy, dưới chân Tam Thiên Kim Tự Tháp, ngay tại bậc thang đầu tiên, nơi vài giây trước vẫn còn là chỗ đứng của bọn họ, Đăng Dương một thân một mình lạc giữa biển người đông nghịt, bối rối nhìn qua nhìn lại, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra.

“Diệt… Vân… Hà!” 

Diệt Thiên Hồng gồng sức, biến cánh tay lực lưỡng của mình thành một cánh tay kim loại đen bóng, cùng lúc đấm thẳng vào mặt hai tên đệ tử đánh lén sau lưng, trong khi một tay còn lại thì bóp cổ Diệt Vân Hà với tốc độ nhanh như điện xẹt, tức giận gằn từng chữ một

“Tại sao lại bỏ hắn lại? Nếu không cho ta một lời giải thích thỏa đáng thì cứ xuống đó mà chơi với hắn”

Ở gần đó, Vũ Văn Lập lúc này đang thi triển tuyệt học của mình, triệu gọi ra hàng chục thanh trường thương ánh sáng sắc nhọn, từ dưới mặt đất ào ạt phóng lên, kịch liệt nghênh chiến với năm sáu kẻ địch một lúc, dù vậy, vừa nghe thấy Diệt Thiên Hồng hỏi thế thì cũng cố gắng rút ra chút thời gian rảnh rỗi, nói hùa theo sau

“Đúng đó, ta biết mặc dù tứ sư huynh rất ghét Đăng Dương nhưng cũng không thể lấy việc công trả thù riêng như vậy được, khiến cho chúng ta vốn dĩ năm người giờ chỉ còn có bốn, nào khác gì tự chặt một tay, làm khó chính mình! Ta nói thế đúng không, Lục sư muội?”

“Không còn lo cho hắn, hắn không sao đâu, giờ chúng ta đã thiếu người, cứ tự lo thần mình trước đã”

“Địa giai sơ cấp võ kỹ - Phong Sát Hoành Đô!”

Khác hoàn toàn với thái độ căm phẫn của Vũ Văn Lập, vẻ mặt Diệp Khắc Linh lại nhẹ tựa lông hồng, một chút bất bình thay cho Đăng Dương cũng không có. Nàng hai tay hai đao, sau lưng mọc cánh, phong lốc nổi lên, biến một góc chiến trường thành một màn mưa phong đao đồ sát bất tận, lạnh lùng tiễn đưa hàng loạt đệ tử yếu kém rớt đài.

Trong khi đó, dù bị Diệt Thiên Hồng bóp cổ đe dọa, Diệt Vân Hà vẫn tỉnh bơ như thường, tự tin cười nói

“Ta không có gì để giải thích cả, mọi người cứ nhìn xuống dưới, tự khắc sẽ biết lý do”

“Lại giả thần giả quỷ, để coi huynh định làm trò đến lúc nào” 

Vũ Văn Lập cho là Diệt Vân Hà nói nhăn nói cuội, thái độ chê cười nhưng vẫn đưa mắt nhìn xuống vị trí của Đăng Dương, xem thử ra sao, để rồi bị những chuyện đang xảy ra tại đó làm cho ngoác mồm ngạc nhiên, da gà da vịt nổi lên khắp người.

Chỉ thấy, tại bậc thứ năm của Tam Thiên Kim Tự Tháp, không biết tự lúc nào, Đăng Dương đã bị một đám đệ tử hơn trăm người vây kín, kẻ chỉ kiếm, người dương đao, cung nỏ lên hình, đấu khí tụ tập, tình thế căng thẳng cực kỳ, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể đem Đăng Dương ra bằm thây vạn đoạn, tươi sống chém giết.

Vũ Văn Lập không tin nổi vào mắt mình, kinh dị thốt lên

“Này, chuyện quái gì đang xảy ra dưới đó vậy, ở đâu ra đoàn đội rảnh hơi đến thế, dồn cả trăm người chỉ để đánh một mình Đăng Dương!” 

Diệt Thiên Hồng cau mày, rời mắt khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc của Đăng Dương, quay đầu lại nhìn thẳng vào đôi mắt trơ trơ như các chết của Diệt Vân Hà 

“Ngươi đã biết trước?”

Diệt Vân Hà lắc đầu “Không đại ca, ta không hề biết trước, tuy nhiên ta có thể cảm nhận được. Tại thời khắc ngay khi Vũ Tường Minh trưởng lão ra hiệu bắt đầu, ta đã cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đầy sát khí nhìn thẳng vào chúng ta, không… là nhìn vào hắn, nhìn chăm chú không rời bóng lưng của Đăng Dương”

“Bọn chúng chính là nhằm vào Đăng Dương mà tới, nếu như chúng ta vẫn mang hắn theo, chúng ta chắc chắn sẽ bị liên lụy!”

“Ngươi sợ?” Diệp Khắc Linh cười lạnh hỏi, phong đao trên tay không chút ngơi nghỉ, vẫn điên cuồng như bão táp mưa xa, chém cho một đống kẻ địch tối mặt tối mũi, không thấy trời đất

“Sợ? Nực cười, chỉ là một trăm tên đệ tử tầm thường mà thôi, làm sao có thể khiến ta e sợ được, bất quá nếu như đánh thật, năm người chúng ta cho dù có thắng đi chăng nữa thì thể lực cũng sẽ tiêu hao rất nhiều, khi đó thì đừng hòng mơ đến hạng 1”

Diệt Vân Hà tuy là bị anh mình bóp cổ xách lên, tứ chi khó động nhưng không có nghĩa là hắn khoanh tay đứng nhìn, chấm nhận làm người vô dụng. 

Chỉ thấy, cái bóng của hắn trên mặt đất, từ đầu đến giờ vẫn chưa từng đứng yên, nó liên tục biến đổi muôn hình vạn trạng, khi là dây xích, lúc thì roi da, nhưng phần nhiều vẫn là những cái bẫy thú nguy hiểm chết người, thứ vũ khí đáng sợ đã âm thầm loại khỏi vòng chiến không ít kẻ địch ngu ngơ dẫm phải.

“Vì một kẻ như hắn mà trả giá lớn như vậy, ta thấy không đáng” Diệt Vân Hà quả quyết nói

“Ta thì lại nghĩ, huynh sẽ sớm hối hận mà thôi” Diệp Khắc Linh nhàn nhạt cười, tại sâu trong lời nói, không hiểu vì sao lại toát lên một chút tự hào nho nhỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện