Đỉnh của Tam Thiên Kim Tự Tháp là một võ đài hình vuông, bốn cạnh bằng nhau, đều dài mười mét, lần lượt tiếp giáp với bốn mặt trận Đông Tây Nam Bắc, đồng thời cũng là vị trí dành cho hạng một.

Lúc này đây, tại nơi này, vũ đài tận cùng của đại chiến, hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư của Bạch Hổ Đường đang mặt đối mặt với Chu Tước Thập Kiệt của Chu Tước Đường. 

Tuy nhiên khác với = suy đoán của tất cả mọi người, đồng thời cũng không giống bất kỳ dự tính nào trước đó của mười hai con người đang có mặt tại nơi đây.

Hoàn toàn không có cuộc đối đầu căng thẳng, quyết liệt đến một mất một còn nào xảy ra cả, thay vào đó là từng biểu cảm kinh sợ, từng sắc thái ngạc nhiên không ngớt, khi tất cả cùng hướng mắt xuống ba cơn bão lôi điện cực kỳ khủng bố đang oanh tạc tứ phương, thứ trong nháy mắt đã xóa xạch bóng dáng tàn quân của Lý Thừa Lộc lẫn một nửa đội hình của Băng Cơ ra khỏi chiến trường.

“Cái… cái… cái này, là Địa giai cao cấp võ kỹ???” Thành Khôi há hốc mồm

“Mạnh quá!” Đội trưởng Chu Tước Thập Kiệt, Thành Khê cũng sững sờ, vầng trán trơn bóng lấm tấm mồ hôi

“Còn mạnh hơn nhiều so với đệ tử Nội Môn, rốt cuộc thì tên quái vật này từ đâu chui ra vậy, tại sao trước giờ không thấy tăm hơi?” Thu Minh bụm chặt miệng, ngạc nhiên đến trợn trừng hai mắt

“Nói thật chứ không phải đùa, mọi người, chúng ta hoàn toàn không có cơ hội, không có bất cứ cơ hội chiến thằng nào khi đối mặt với hắn đâu!” Cửu Viên vuốt mặt thầm than

“Mạnh như chó!” Đặng Nhạt hậm hực chửi bới

Ở phía đối diện, thái độ của hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư cũng không khác biệt là mấy, hoàn toàn một bộ dạng trợn mắt há mồn, cằm rơi xuống đất

“Đại ca, hay là thôi đi, đừng có giúp Lý Khánh nữa” Bạch Sư rung chân, rón rén nói

“ỰC!” Hắc Hổ nuốt xuống một ngụm nước bọt khô khốc, gật gật đầu “Đệ nói… nói chí phải, chúng ta đúng là không nên… không nên nhận lời giúp Lý Khánh. Mẹ kiếp, đối đầu với hắn ta thì khác nào tự sát chứ?”

“Đúng đúng, chính là không khác nào tự sát” Bạch Sư gật gù không thôi, sắc mặt co rúm trong nháy mắt liền tươi tỉnh hẳn lên

Nhưng rồi ngay sau đó, tựa như nhớ ra điều gì, sự tươi tỉnh vừa mới có được lại một lần nữa tắt ngúm trên gương mặt râu ria xồm xoàng của Bạch Sư

“Nhưng mà đại ca này, thế hai còn viên Bộc Tướng Đan mà trước kia, huynh đệ chúng ta đã nhận được từ Lý Khánh thì sao? Nhờ có bọn chúng, hai huynh đệ chúng ta mới đột phá thành công đến cảnh giới Võ Tướng trước thời gian dự kiến đến một năm a. Mối làm ăn này, do đó cũng đã hạ xuống từ lâu lắm rồi, nếu mà bây giờ chúng ta giở trò lật lọng, e rằng sẽ bị Lý Khánh ghi hận trong lòng, trả thù tàn bạo, giống như cái cách mà Lý Khánh đã làm với tên trâu bò kia vậy”

“Chuyện này, đúng là rắc rối thật!” Hắc Hổ nhíu chặt lông mày, nói 

“Nếu chúng ta bội ước thì chắc chắn sẽ bị Lý Khánh trả thù, còn nếu chúng ta làm theo lời hắn thì nhất định cũng sẽ bị tên Võ Tướng khủng bố kia đập cho ra bã, hài… phải làm sao đây… làm sao đây?”

Trong tình thế tối tăm mịt mù, hai mắt Bạch Sư chợt lóe lên tia sáng linh động, vội vàng nói

“Hay là thế này đại ca, đệ vừa nảy ra ý này, dù không biết có thành công hay không, nhưng nếu như thực sự được, vậy thì khỏi cần lo bị Lý Khánh úp sọt nữa”

“Ý của đệ, có phải là hai chúng ta cứ chiến đấu với tên kia y như yêu cầu của Lý Khánh, sau đó thì lựa thời cơ thích hợp, giả bộ bại trận rút lui đúng không?”

Hắc Hổ lắc đầu nguầy nguậy, bác bỏ ngay lập tức 

“Tốt nhất là đệ nên dẹp cái ý tưởng điên rồ này đi, hoàn toàn không được đâu. Lý Khánh là ai chứ, hắn đường đường là con trai cả của Lý Thần Thông, vị đại tướng nắm giữ trong tay Bạch Văn Quân đấy. Mà người ta thường nói, con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh, tuy hiện giờ, Lý Khánh còn xa xa mới có thể sánh kịp cha mình, nhưng khả năng quan sát và đánh giá tình hình của hắn, chắc chắn không phải là dạng mà hai huynh đệ chúng ta có thể bì kịp, muốn trắng trợn đánh lừa hắn như thế, e là còn khó hơn lên trời” 

“Với lại, đệ chưa thấy sự tàn bạo của tên kia hay sao? Đối đầu với hắn ta, sợ là chúng ta còn chưa kịp giả vờ giả vịt cái gì thì đã bị hắn sút cho một cước, bay thẳng ra ngoài luôn rồi cũng nên, là Địa giai cao cấp võ kỹ đó a, đâu phải là chuyện đùa chứ?”

Hắc Hổ nói đâu có đó, dẫn chứng rành mạch, hợp lý, rõ ràng là thế, vậy mà Bạch Hổ không hiểu sao vẫn cứ xua tay liên tục

“Đại ca nói đúng, nhưng mà ý đệ nào có phải như thế”

“Thế chứ ý đệ là gì, tiểu Bạch?” Hắc Hổ ngạc nhiên

Bạch Sư nắm chặt bàn tay, âm mưu đầy mặt, trầm giọng nói “Ý của đệ, thật ra còn điên rồ hơn thế nữa cơ!”

………………

Đỉnh khán đài phía đông, sau khi ba con Lôi Sư hung bạo đồng loạt phát nổ, những vị chấp sự được Nguyệt Vẫn phái đi điều tra hành tung của Đăng Dương, rốt cuộc cũng đã trở về

“Bẩm Nguyệt đường chủ, thông tin mà ngài cần, chúng ta đều đã thu thập được toàn bộ” Một vị chấp sự thành kính cuối đầu nói

“Tốt! Hãy nói hết ra cho chúng ta nghe thử xem nào” Nguyệt Vẫn dù đang vui vẻ nhưng vẫn không kém phần cao quý, cười nói

“Vâng!” 

Các vị chấp sự đồng loạt hô, sau đó thì cử ra một người đại diện, từ tốn kể lại toàn bộ nguồn cơn hận thù giữa hai người Đăng Dương và Lý Khánh.

Tất cả mọi chuyện là bắt đầu từ xung đột ở đại môn hai tháng trước, tiếp đó là trận chiến long trời lỡ đất ngay tại đại sảnh Hồng Lâu Kim Sá Thương Hội.

Trong quá trình này, nếu cảm thấy có gì thiếu sót hay không rõ thì sẽ có lần lượt các vị chấp sự khác lên tiếng bổ sung, thêm vào để hoàn thành câu chuyện một cách chỉnh chu nhất.

Và rồi khoảng một phút sau, tất cả mọi người, bao gồm cả bốn vị Đường chủ và vô số Trưởng lão, cùng hàng loạt Chấp sự đều đã hiểu rõ ngọn ngành sự việc.

“Thế tính ra, toàn bộ mọi chuyện đều là bắt nguồn từ con bé Lý Xuân Xuân kia sao?” Ngạo Trung Vân tức cười nói “Vậy là anh hùng khó qua ải mỹ nhân a!”

“Hai đại nam tử lại đánh nhau người sống ta chết chỉ vì tranh giành một cô gái? Hồ đồ, đúng là không ra thể thống gì hết!” Vương trưởng lão, người đứng đầu Chấp Pháp Đường tức giận quát to

“Vương trưởng lão, đó chính là lý do mà mãi, ông vẫn chưa lấy được vợ đấy!” Hồ Tử Lục lắc đầu thở dài

Mỹ nữ trưởng lão nghe vậy liền tủm tỉm cười, liên tục gật gù nói “Không sai, không sai!”

Thấy thế, Hổ Tử Lục lại tiếp tục thở dài “Hồng trưởng lão, đây cũng chính là lý do mà mãi, bà vẫn chưa lấy được chồng đấy!”

“Hồ đường chủ!!!” Vương trưởng lão và mỹ nữ trưởng lão không hẹn mà gặp, đồng thanh lên giọng 

“Ngài đừng quên là ngài cũng giống như bọn ta đấy!” Vương trưởng lão khoang tay hừ lạnh

“Thế vợ của ngài đâu, mau dắt ra đây cho ta xem mặt cái nào?” Mỹ nữ trưởng lão liếc mắt lườm nguýt

Hồ Tử Lục đối diện với ánh mắt hình viên đạn của hai người bên dưới, không thể làm gì hơn ngoài việc cười trừ lấp liếm “Ha ha…”

Đúng lúc này, U Mị Mị bất ngờ chỉ quải trượng tên tay mình thẳng vào chiến trường yên ắng, nói

“Đừng có cãi nhau nữa, mau nhìn kìa!” 

“Hắc Hổ, Bạch Sư, hai huynh đệ bọn chúng đang tính làm gì vậy?” Nguyệt Vẫn vẻ mặt khó hiểu 

“Không lẽ lại muốn giúp Lý Khánh, tiếp tục lao đầu vào tấn công Đăng Dương?”

“Chắc bọn chúng nghĩ, sau khi tung ra một lúc ba chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ kia, tiểu tử Đăng Dương đã cạn kiệt đấu khí, cho nên tính nhân cơn hội này để triệt hạ hắn ta” U Mị Mị từ tốn nhận định

Nguyệt Vẫn chống cằm suy tư “Thế nhưng vấn đề ở đây là, Đăng Dương đâu có dấu hiệu nào là cạn kiệt đấu khí đâu nhỉ? Nhìn bộ dạng thong thả kia của hắn, tiếp tục bắn ra vài con sư tử lôi điện như lúc nãy nữa, chắc cũng không phải vấn đề gì khó khăn. Một điểu rõ ràng như thế, tại sao hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư lại không nhận ra?” 

“Huống chi, sai lầm chết người của Lý Thừa Lộc vẫn còn rành rành trước mắt, làm sao mà hai huynh đệ chúng lại có thể xúc động làm lơ, mà một lần nữa đánh giá thấp Đăng Dương cho được?”

“Không, không như mọi người nghĩ đâu!” Trái với bộ dạng thất vọng ban đầu, Ngạo Trung Vân nhàn nhạt nói

“Tuy hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư vẫn luôn thích làm theo ý mình, lúc nào cũng đi ngược với chiến thuật Phòng Ngự Phản Công của Bạch Hổ Đường chúng ta, thế nhưng hai huynh đệ bọn chúng hoàn toàn không phải là đồ ngu, sẽ không bao giờ biết chết mà vẫn cứ đâm đầu vào đâu”

“Ta nghĩ, trong này chắc vẫn còn ẩn tình nào đó, mọi người cứ hảo hảo mà chờ xem”

…………….

Tại mảnh chiến trường hoang tàn đổ nát dưới chân Tam Thiên Kim Tự Tháp

Dưới sự chú mục của hàng ngàn ánh mắt đủ mọi sắc thái, Chu Tước Thập Kiệt trợn mắt khó hiểu, Băng Cơ nhờ vực nhíu mi, Vũ Văn Lập cười lạnh khinh thường, Diệp Khắc Linh tiếu ý vờn môi.

Hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư rốt cuộc cũng đã xuất hiện trước mặt Đăng Dương, vì thắng hơi gấp cho nên kéo theo một lớp bụi mù, bộ dạng hùng hổ, khí thế vô song.

Đăng Dương thấy vậy thì cười, thanh âm phi thường nhạt nhẽo “Sao, hai người các ngươi muốn làm đối thủ tiếp theo của ta à?”

“Không!” Hắc Hổ lập tức lắc đầu

“Chúng ta đến là để nói chuyện” Bạch Sư trịnh trọng nói
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện