Trong khi Đăng Dương còn đang loay hoay tìm kiếm không chút hi vọng thì ở một hướng khác, Trọng Dũng đã bất ngờ hét lên

“Mọi người, ta tìm thấy rồi, lối vào nằm bên này”

Triệu Dũng, La Quốc Hùng, Đăng Dương nghe được liền ngay lập tức chạy đến. Chỉ thấy ngay trước nơi Trọng Dũng đang đứng chính là một gốc đại thụ to lớn với bộ rễ cực kỳ rậm rạp, bao phủ cả một khu đất rộng, đặc biệt, nằm phía dưới cũng như ẩn sâu bên trong bộ rễ đồ sộ này chính là một khối đá trắng hình vòng cung giống như một cánh cửa lớn, và y như những khối đá khác, trên khối đá hình vòng cung này cũng bao phủ rất nhiều hoa văn chạm khắc khó hiểu.

“Để ta!” La Quốc Hùng cười nói rồi rút đại chiến đao ra, chém bay từng khúc rễ cây ro lớn, dễ dàng mở ra một lối đi dẫn thẳng đến khối đá hình vòng cung.

Lấy La Quốc Hùng dẫn đầu, ba người Đăng Dương, Triệu Dũng, Trọng Tuấn lập tức theo sau, đi sâu vào bên trong bộ rễ rậm rạp.

Sau một hồi khoản nửa phút thời gian, bốn người đã đến được vị trí của khối đá hình vòng cung. Đứng từ bên ngoài nhìn vào thì còn không dám nắm chắc nhưng khi đã đến trước mặt khối đá này rồi thì cả bốn người đều đã có thể chắc chắn một điều rằng, khối đá hình vòng cung này chính xác là cánh cổng dẫn vào bên trong di tích.

Bởi vì ngay trước mặt họ thật đúng là có một cách cửa kim loại rĩ sét gắn chặt vào khối đá hình vòng cung và còn được vô số rễ cây bao phủ bên ngoài.

La Quốc Hùng nhìn cánh cửa rĩ sét, không nói hai lời liền vung đao bổ xuống.

ẦM! Dưới một đao uy lực của La Quốc Hùng, cả cánh cửa rĩ sé và vô số rễ cây liền bị chia năm xẻ bảy, vỡ nát rơi xuống mặt đất.

Chỉ thấy sau khi cánh cửa rĩ sét bị phá hủy, một thông đạo đen ngòm dẫn sâu vào lòng đất liền lộ diện trước mặt bốn người.

“A Dương, ngươi ra gọi Cẩm Tú đi, chúng ta tiến vào thôi!” La Quốc Hùng khẽ nói

“Được!” Đăng Dương gật đầu rồi nhanh chân chạy ra ngoài kêu gọi Cẩm Tú đang canh gác trên cây cao.



Đợi đến khi Đăng Dương cùng Cẩm Tú quay trở lại, ba người La Quốc Hùng đã chuẩn bị đuốc lửa đâu vào đấy, tiếp đến tiểu đội Phong Long liền tiến vào thông đạo, bắt đầu hành trình đào báu trong di tích của mình.

Thông đạo này rộng 2 m, cao 3 m nên cũng tính là rộng rãi, vừa đủ đến ba người song song mà đi, dù có gặp bất trắc gì cũng không sợ rút lui không kịp. Hơn nữa, thông đạo dẫn sâu vào lòng đất nhưng lại hoàn toàn không có bất kỳ một bậc thang nào, độ nghiên địa hình cũng không phải là nhỏ cho nên hơi khó di chuyển, mỗi một bước chân đặt xuống đều phải vô cùng cẩn thận.

Trong sự cẩn thận cùng im lặng, tiểu đội Phong Long mất hơn 10 phút đi sâu xuống thêm vài trăm mét nữa thì độ nghiên của mặt đất mới hoàn toàn biến mất, quản đường đi kết tiếp hầu như chính là một đường thẳng băng.

Triệu Dũng chính là người đầu tiên nhận ra điều này nên lên tiếng nhắc nhở

“Hình như chúng ta vừa xuống hết đoạn dốc rồi, nếu đúng như thường tình thì trước mặt đã là di tích chính thức, mọi người chú ý bước chân, đừng nên vọng động”

“ Hiểu” bốn người còn lại đồng loạt gật đầu.

Trong mười cái di tích cổ xưa thì hết chín cái có che giấu bẫy rập, tên nào ngu ngốc đi loạn chính là tìm chết.

Nhìn lối đi đen khịt trước mặt, La Quốc Hùng hơi hơi dụi mắt, sau đó quay ra đằng sau nói với Cẩm Tú

“Cẩm Tú, mắt nàng tốt nhất, nàng lên dẫn đường đi, mấy cái cái dấu hiệu bẫy rập nho nhỏ, ta không cách nào nhìn rõ được”

Cẩm Tú là võ giả sử dụng cung cho nên ngoài việc tu luyện đấu khí, nàng con chủ tu nhãn thuật cực kỳ lợi hại, nói ánh mắt có thể so với chim ưng cũng không sai.

“Được, cứ để ta!” Cẩm Tú khẽ gật đầu tiếp lấy cây đuốt từ tay La Quốc Hùng, đôi mị nhãn trong suốt hiện lên hồng quang như bảo thạch nhìn thẳng vào khoản thông đạo tối đen phía trước, từ từ bước đi.

Mọi cười tiếp tục cẩn thận theo sau, không ai nói năng lộn xộn cái gì, sợ làm ảnh hướng đến sự tập trung của Cẩm Tú.

Đi được chưa đến 10 m, Cẩm Tú bất ngờ ra hiệu cho mọi người dừng lại, còn nàng thì khẽ nhích thêm vài bước chân nữa, nương theo ánh sáng lập lòe phát ra từ ngọn đuốc, ánh mắt mang hồng quang như muốn xuyên thấu màn đêm, chiếu thẳng phía trước.

Một lát sau, Cẩm Tú mới lùi trở lại, hơi nhíu mày nói “Phía trước có bẫy rập, tiểu Dương Dương, cầm đuốc soi đường giúp ta”

Đăng Dương khẽ đáp, nhận lấy cây đuốc từ tay Cẩm Tú, sau đó tiến lên đứng sát bên nàng, vươn người đẩy cây đuốc về phía trước

“Như thế này à, Cẩm Tú tỷ?”

“Ừ đúng rồi, đệ cứ giữ yên như thế!” Cẩm Tú hài lòng gật đầu, tay phải lắp tên vào cung rồi giương cung lên, nhắm một chút liền buông ra.

Mũi tên lập tức rời cung kéo theo một tiếng xé gió ngắn ngủi rồi cạch một cái, cắm thẳng vào mặt đất phía trước.

Ngay sau đó, ‘lạch cạch, lạch cạch’ những âm thanh giống như là âm thanh máy móc dịch chuyển phía sau vách tường hai bên bắt đầu vang lên.

Rồi đột nhiên không một lời báo trước, vèo… vèo… vèo… vèo…, từ trong hàng trăm, hàng ngàn những cái lỗ li ti bé bằng hạt cát trên vách tường bên trái, hàng loạt thanh cương châm điên cuồng phóng ra, phô tiên tái địa như bạo vũ lên hoa cắm mạnh vào bước tường bên phải, biến nó trở thành một bức tường kim châm chính hiệu.

Nhìn thấy cảm tượng này, cả năm người tiểu đội Phong Long đều ớn lạnh một trận trong người. Thử nghĩ mà xem, nếu không phải nhờ có Cẩm Tú sáng mắt phát hiện ra cái bẫy này thì hiện tại, bọn họ chắc chắn biến thành nhím hết cả rồi.

Thở phù một hơi nhẹ nhõm, sau đó lại hít sâu một ngụm không khí lấy lại tinh thần, Cẩm Tú nở nụ cười say đắm như ly rượu nồng, nói “Chúng ta đi tiếp thôi, mong là không có cái bẫy rập nào nữa”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện