Sau đó, từng âm thành ‘lạch cạnh’ phía sau hai bên bước tường lại một lần nữa vang lên.

Một giây tiếp theo, trên vách tường đá nhẵn mịn hai bên thông đạo, bắt đầu mọc ra từng cái đầu rắn hổ mang to lớn, những cái đầu rắn sau khi mọc ra ngoài thì ngay lập tức mở toan cái miệng với bốn chiếc nanh độc của mình ra, điên cuồng phun ra một cơn mưa chất lỏng trùm kín cả một khoản không đường hầm phía trước.

Thứ chất lỏng này trong suốt như nước, trôi trong không khí không gây ra bất kỳ động tĩnh gì kỳ lạ nhưng một khi chạm đất, những âm thanh xèo xèo vui tay ngay lập tức vang lên.

Mặt đất lát đá đang bằng phẳng bắt đầu xuất hiện loang lỗ những dấu vết ăn mòn nghiêm trọng, khói trắng bốc lên mịt mù. Kể cả mũi tên găm trên phiến đá được Cẩm Tú bắn ra trước đó cũng không thoát, chưa đến vài giây thời gian đã bị ăn mòn đến không còn vết tích.

Nhìn cái cảnh tượng hãi hùng này, cả năm người Đăng Dương còn cảm thấy rợn gáy hơn cả một màn mưa kim châm lúc trước, một cảm giác lạnh toát buốt giá nhanh chóng xộc lên đại não, xâm chiếm cơ thể.

Trọng Tuấn đưa tay áo lau mồ hôi tráng, không nhịn được khẽ rên “Ôi má ơi là axit, chủ nhân của cái di tích này chắc chắn là có thù oán cực kỳ sâu sâu đậm với nhân loại đây mà. Bẫy người mà còn dùng thủ đoạn ghê tởm đến như vậy”

Cẩm Tú thân là người phá bẫy nhưng cũng hít sâu một hơi lương khí, cười khổ “Cũng có thể là hắn ta không muốn những con chuột bẩn thỉu quấy rầy giấc ngủ của bản thân”

Vừa nghe vậy, Đăng Dương liền nghiên đầu nhìn Cẩm Tú với ánh mắt quái dị ‘Nàng ta nói vậy, không lẽ là tự chửi năm người tiểu đội chúng ta chính là những con chuột?’

Như nhận biết ánh mắt của Đăng Dương, Cẩm Tú liền quay đầu lại, nét mặt tuy hơi trắng vì hoảng sợ nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười vô cùng dụ hoặc nam nhân “Tiểu Dương Dương, tỷ tỷ có nói gì sai à?”

Đăng Dương thoán thu ánh mắt lại, cười cười lắc đầu “Không có, ta cũng cảm thấy tỷ nói đúng nha!”

Cẩm Tú nghe thế liền xì mũi, lườm nguýt Đăng Dương một cái “Dối lòng!”



“Axit hết tác dụng rồi, chúng ta đi tiếp thôi” La Quốc Hùng nói ra

“Để ta kiểm tra lại lần nữa cho chắc” Cẩm Tú cẩn thận nói

Sau khi chứng kiến sự kinh khủng của bẫy axit, Cẩm Tú thật không dám không cẩn trọng hay thậm chí là có chút sợ đầu sợ đuôi, ai mà biết được cái bẫy axit này còn hậu chiêu gì nữa hay không? Dù sau cũng chỉ mới có một phiến đá xụp xuống trong khi đường hầm còn rất rất nhiều phiến đá khác.

Mang tâm trạng cẩn trọng, Cẩm Tú rút tên từ bao ra sau đó liên tiếp bắn ra mười mũi tên, phân biệt rải rác cả một khoản đường hầm phía trước, và để cho mọi người thở phào nhẹ nhõm là không có thêm một cái bẫy axit nào nữa.

“An toàn, chúng ta tiến lên thôi” Cẩm Tú mỉm cười thu cung, đoạt lại ngọn đuốc từ tay Đăng Dương, dẫn đầu tiểu đội tiếp tục tiến bước.

Lần này, Cẩm Tú với nhãn thuật đặc biệt của mình đã không còn phát hiện bất kỳ điều gì bất thường trong thông đạo nữa, tuy nhiên để cho chắc ăn, cứ đi được vài mét, nàng sẽ bắn ra một mũi tên để dò đường, cảm thấy ổn mới tiếp tục đi tiếp.

Trong sự cẩm thận và tốc độ di chuyển chậm chạp còn hơn rùa bò, sau khoản 1 tiếng thời gian, năm người cuối cùng cũng đã đi đến phía cuối của thông đạo.

“Đằng trước có ánh sáng!” Cẩm Tú chỉ tay về phía trước, khe khẽ nói

Bồn người còn lại, khả năng nhìn trong bóng đêm không tốt như Cẩm Tú nhưng vẫn có thể cảm nhận được chút ánh sáng nho nhỏ dao động không xa, ngay tức khắc tâm trạng căng thẳng thâm niên của mọi người buông lỏng không ít.

Thấy vậy, La Quốc Hùng lập tức nghiêm giọng “Mọi người không nên hấp tấp, cẩn thận trúng phải mồi nhử bẫy, Cẩm Tú, nàng tiếp tục dò được đi”

“Được!” Cẩm Tú khẽ gật đầu.

Bời vì đề cao tính an toàn, lại mất thêm mười phút nữa, năm người mới đến được nơi nguồn sáng phát ra, thì ra nguôn sáng này chính là hai khỏa pha lê quang thạch được đính trên hai cánh cửa ki, loại to lớn nằm ở cuối đường hầm.

Hai cánh cửa kim loại này cũng có kích thước tương đương với thông đạo, rộng 2 m và cao 3 m, bên trên được chạm khắc hình ảnh đầu của một con mãnh thú hồng hoang mà Đăng Dương chưa bao giờ trông thấy, mà hai viên pha lê quang thạch chính là hai mắt của con mãnh thú này.

Dù rằng hoàn toàn không biết đây là thể loại quái thú gì nhưng nhìn dáng vẻ dữ tợn cũng như hùng dũng bên ngoài thôi, Đăng Dương cũng đủ biết nó là một con quái thú cực kỳ khủng bố.

Và đặc biệt, khác với cánh cửa rỉ sét, mục nát tồi tàn ở bên ngoài, cánh cửa kim loại này vẫn còn mới tinh và cực kỳ kiên cố, đến cả người khỏe nhất trong tiểu đội là La Quốc Hùng toàn lực ra sức đẩy cũng không thể mảy may làm nó chuyển động một chút nào.

Bất lực buông hay tay khỏi cửa kim loại, La Quốc Hùng thở dài nói

“Quá nặng, ta không tài nào mở được. Hơn nữa chúng ta cũng không thể dùng sức mạnh cường ngạnh phá mở, chưa nói đến chuyện có mở được hay không nhưng việc sử dụng sức mạnh để cưỡng ép phá hủy một phần tàn tích đổ nát, rất có thể sex chôn sống chúng ta ở đây luôn. Mọi người tốt nhất là cẩn thận tìm kiếm manh mối mở cửa thôi”

Đã đến tận đây rồi, di tích, bảo tàng, kho báu gì cũng đã ở trước mắt rồi, nếu mà không qua được cách cửa này thì quả đúng là nhức răng không chịu được, Đăng Dương ôm hi vọng quay qua nhìn Triệu Dũng đang cầm tấm bản đồ da thú trên tay

“Triệu ca, có tìm được manh mối gì không?”

Triệu Dũng thở dài rồi gấp tấm bản đồi lại, khẽ lắc đầu nói “Tấm bản đồ này bị tàn phá quá nặng nề, chỉ có thể dẫn đường cho chúng ta đi đến lối vào di tích thôi, vô bên trong, nó chỉ là đồ bỏ”

Ngay lúc Triệu Dũng vừa nói xong, bổng dưng, hai cánh cửa kim loại ầm ầm chuyển động làm cho bụi mù từ trên trần ào ạt rớt xuống. Sau khoản vài giây thời gian, song cửa mở ra hết, để lộ một căn phòng đá ở phía sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện