Sự việc ở Học viện Hý kịch trong một ngày hôm ấy đã lan đến tai của hầu hết các nghệ sĩ trong ngành, nhưng qua vài ngày sau vẫn chẳng có một chút tin tức bóng gió nào về chuyện này.

Điều càng khiến cho Liễu Tư Nguyệt tức giận hơn chính là, tên Vương thiếu gia kia rõ ràng đã hứa với cô ta sẽ gắn Nhược Hàm vào một scandal nào đó để cô không kịp trở tay, rốt cuộc suốt cả một tuần trôi qua cũng không có động tĩnh gì.

Liễu Tư Nguyệt thấy cô bình yên vô sự không có chuyện gì xảy ra thì vô cùng tức giận, cô ta lo sợ kẻ mà mình ghét còn chưa chìm thì cô ta đã bị kéo xuống nước trước.

Vương thiếu thấy bảo bối của anh ta không đoái hoài gì đến nên mua một đồng đồ hiệu đến bù đắp dỗ dành, kết quả chưa kịp nói câu nào đã bị mắng chửi không thương tiếc:

“Anh đã đảm bảo với em sẽ khiến Trần Nhược Hàm thân bại danh liệt cơ mà. Tại sao đến giờ vẫn không có chuyện gì với cô ta?”

Anh ta ra sức giải thích: “Bảo bối à, em đừng có giận. Buổi tối hôm đó anh đã cho người tung tin đồn xấu về nhân cách của cô ta, nhưng chẳng hiểu sao không có cái nào được đưa lên. Rõ ràng đã có người chen chân vào chuyện này, chặn đứng toàn bộ kế hoạch của chúng ta.”

Liễu Tư Nguyệt lườm anh ta một cái: “Anh không phải rất có quyền lực sao? Vậy mà em nhờ có chút chuyện nhỏ này anh cũng không làm xong nữa.”

“Em nghĩ kỹ mà xem, có thể bịt kín hoàn toàn tin tức của chúng ta như vậy, nhất định không phải người tầm thường. Anh chỉ lo là Trần Nhược Hàm cô ta có người chống lưng rất mạnh, chúng ta đấu không nổi.”

“Sao anh lại vô dụng như thế? Cô ta là cái thứ gì mà anh lại phải sợ? Đường đường là thiếu gia của nhà họ Vương mà sợ một ả ca kỹ, đúng là hèn hạ.” Liễu Tư Nguyệt to tiếng mắng nhiếc.

Vương thiếu gia lúc này đã bừng lửa giận, lập tức cãi lại: “Hôm nay em quá đáng rồi đấy! Em nên nhớ những năm qua đều là có tôi nên em mới có được chỗ đứng như bây giờ. Đừng tưởng tôi chiều chuộng em, nghe lời em hết mực là em muốn quát mắng tôi thế nào cũng được. Còn nữa, tạm thời đừng động chạm gì đến Trần Nhược Hàm, tôi mới có thể âm thầm điều tra xem người đứng sau cô ta là ai.”

Khuôn mặt Liễu Tư Nguyệt biến sắc, cô ta biết bản thân đã chọc giận tên Vương thiếu kia, miệng lẩm bẩm xin lỗi:

“Em xin lỗi. Cũng là vì em lo chuyện của chúng ta nên mới lỡ lời. Anh đừng giận em nha!”

Liễu Tư Nguyệt nói xong, nhẹ nhàng đưa tay ra níu lấy ống tay áo sơ mi của anh ta nũng nịu: “Anh đừng giận em nữa, em sẽ nghe lời anh mà.”

Bình thường thì đây là chiêu có tác dụng nhất của Liễu Tư Nguyệt, cô ta chưa từng thất bại khi giở giọng mè nheo với anh ta, cộng theo thái độ ngoan ngoãn nhận lỗi nữa, nhất định anh ta sẽ mềm lòng.

Thế nhưng lần này Vương thiếu lại phớt lờ lời xin lỗi của Liễu Tư Nguyệt, tuyệt tình hất mạnh tay cô ta ra, làm cô ta mất đã ngã xuống sàn.

Liễu Tư Nguyệt sửng sốt ngước mắt nhìn anh ta, “Anh……”

Anh ta cúi người xuống, một tay bóp cằm Liễu Tư Nguyệt, lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi làm sao? Nếu như em biết sai thì tốt nhất là hãy nghe lời tôi một chút. Bằng không thì không chỉ căn hộ này mà còn tất cả những gì em có, bao gồm cả sự nghiệp của em sẽ tan biến trong phút chốc đấy.”

Cho đến khi Vương thiếu gia ra khỏi nhà, Liễu Tư Nguyệt vẫn chưa đứng dậy, hai bàn tay nắm chặt lại, không kiềm chế được nỗi uất hận, miệng tự thì thầm một mình:

“Anh thì tốt lắm à? Một tên ăn bám bố mẹ, còn muốn coi Liễu Tư Nguyệt này làm con rối cho anh sao? Tôi đây chính là không muốn nghe theo anh đấy, tôi cứ muốn ra tay với Trần Nhược Hàm đấy. Cô ta hại tôi ra nông nỗi này, nhất định tôi phải cho cô ta một bài học thích đáng.”

..............

Ở căn biệt thự gần biển của Nhược Hàm và Tần Gia Mộc

Tiếng nhạc sôi động vang vọng trong căn phòng rộng lớn, Nhược Hàm đứng trước gương lớn tập vũ đạo.

Khoảng thời gian gần đây xảy ra liên tiếp chuyện này đến chuyện kia, cô đã quên đi mất việc chăm chỉ luyện tập vũ đạo mỗi ngày.

Hiện tại còn không chịu quay trở lại tập luyện nữa thì sẽ thất nghiệp mất! Với vai trò là một ca sĩ, bên cạnh giọng hát thì khả năng vũ đạo và quản lý biểu cảm trên sân khấu là rất quan trọng.

Nhược Hàm mặc áo croptop đen ôm sát người cùng quần thể thao rộng rãi để thuận lợi cho việc thực hiện liên tục các động tác khác nhau.

Cô trước nay vẫn luôn là ‘nữ hoàng của những ánh đèn’, đứng trên sân khấu trình diễn cực kỳ tự tin, chưa từng mắc bất cứ lỗi sai nào. Để có được danh xưng này thì trước bất cứ buổi biểu diễn nào cô cũng đều rất chăm chút từng li từng tí một. Mỗi một lần ra sản phẩm âm nhạc mới đều là cô tự sáng tác nhạc, tự biên đạo vũ đạo cho cả bài, có thể nói là nghiêm túc không ai bằng.

Chính vì thế mà Nhược Hàm luôn có thể làm chủ sân khấu trong mọi hoàn cảnh, bài hát của bản thân viết ra, điệu nhảy của bản thân sáng tạo ra đương nhiên bản thân phải thấu hiểu rõ nhất.

Để chuẩn bị cho một mùa hè náo nhiệt sắp tới, album mà Nhược Hàm đang chuẩn bị hầu hết đều thuộc dòng nhạc house với tiết tấu không quá mạnh nhưng vẫn khiến người ta có thể vui vẻ nhảy múa theo giai điệu của bài hát.

Đặc biệt là ca khúc chủ đề của album lần này, ‘Summer party’. Đây là một sáng tác thuộc thể loại tropical house, nhịp độ hơi chậm hơn so với những bài hát khác trong album, kết hợp cùng tiếng sáo và marimba tạo nên một khúc nhạc vừa tươi mát nhưng vẫn mang theo nét quyến rũ gợi cảm của những vũ điệu mùa hè.

Mà ở trong phòng tập Nhược Hàm hiện tại đang trong quá trình sáng tác vũ đạo.

Trước tiên cô nàng khởi động với một chút giai điệu mạnh mẽ của EDM, hòa mình cùng tiếng nhạc lấy cảm hứng, sau đó mới bắt đầu đi vào quá trình biên đạo.

Sau khi những ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu, Nhược Hàm lập tức lấy máy quay ghi hình lại.

Âm thanh trong phòng đột nhiên vụt tắt, ngay lập tức một giai điệu khác vang lên, Nhược Hàm bắt đầu chuyển động thân mình.

Từng động tác thực hiện vô cùng trơn tru và mượt mà, lúc thì uyển chuyển chậm rãi, có lúc lại mạnh mẽ dồn dập, tất cả hòa cùng tiếng nhạc tạo nên một khung cảnh cực kỳ lôi cuốn thu hút, làm xiêu lòng trái tim người đang đứng ở cửa ra vào từ bao giờ.

Trong bộ quần áo tối giản khoe bật lên vẻ cá tính, Nhược Hàm trông vẫn cuốn hút đến lạ…..

Một cái vuốt tay hờ hững ngang qua vùng xương quai xanh, lại thêm một cái liếc mắt đầy chủ ý, Tần Gia Mộc dường như hoàn toàn bị cuốn theo điệu nhảy yêu kiều của cô.

Nhược Hàm dĩ nhiên biết anh đã có mặt thông qua sự phản chiếu của tấm gương lớn, cô cũng không có ý định vì sự có xuất hiện đột ngột của người khác mà ngăn chặn những ý tưởng trong đầu mình.

Cô hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Tần Gia Mộc, tiếp tục uốn mình nhảy nhót.

‘Summer party’ phát được một nửa thì dừng lại, Nhược Hàm tắt máy quay đi, cầm chai nước khoáng ở bến dưới uống mấy ngụm.

Bên trong căn phòng này có điều hòa, cho nên cô nàng không đến mức mồ hôi nhễ nhại, nhưng khuôn mặt vì hoạt động liên tục vẫn đỏ bừng lên, nhìn qua vô cùng hấp dẫn, nhịp tim Tần Gia Mộc vô thức tăng lên rất nhanh.

Thấy anh đứng một chỗ rất lâu không hề nhúc nhích, Nhược Hàm vừa đóng nắp chai nước vừa nói:

“Sao thế? Anh ở đây nãy giờ rồi mà vẫn không nói tiếng nào. Tôi nhảy đẹp lắm à? Làm anh nhìn không chớp mắt?”

Bị Nhược Hàm nói trúng tâm trạng, Tần Gia Mộc lập tức quay mặt sang chỗ khác, khẽ hắng giọng: “Tôi tìm cô định hỏi trưa nay cô muốn ăn gì để tôi nấu.”

Cô nhếch miệng cười một tiếng: “Tôi thực sự có chút nghi ngờ đấy. Nhìn anh cảm giác chẳng giống như đang có tình cảm với một cô gái chút nào, ngược lại càng giống mấy cậu nhóc mới lớn lần đầu thấy tiếp xúc với con gái ấy, y hệt mấy người từng theo đuổi tôi hồi cấp ba.”

“Cô là đang khoe mình có nhiều người theo đuổi đấy à?”

“Tôi xinh đẹp như vậy, có nhiều người đến tán tỉnh theo đuổi là chuyện bình thường, cần gì phải khoe. Đáng lẽ anh phải tự biết chứ?” Nhược Hàm thản nhiên nói.

Tần Gia Mộc xì một tiếng: “Đúng là tự tin thái quá mà.”

“Đây là bài hát mới của tôi đấy, còn chưa ra mắt đâu. Hôm nay anh đã nghe thấy, còn nhìn được tôi nhảy nữa, nếu ngày mai có một bài hát khác được tung ra có giai điệu giống hệt thì tôi sẽ nghi ngờ anh trước.” Cô cao giọng nói với anh.

“Tôi làm như vậy thì được ích lợi gì?”

“Cũng phải, dù sao thì tôi đã đăng ký bản quyền cho album mới rồi mà. Anh mà dám làm gì thì tôi sẽ dễ dàng kiện lên tòa thôi.”

Trong nháy mắt Tần Gia Mộc thay đổi thái độ, ngữ khí hăng hái: “Cô….. nỡ kiện chồng mình sao?”

Anh cố tình nhấn mạnh những từ ‘chồng’, âm điệu có chút luyến láy kéo dài chữ cuối, nghe ra được mấy phần quyến luyến.

Lại nữa, trước đây đều là Nhược Hàm nói mấy lời trêu đùa trước mặt Tần Gia Mộc, anh chắc chắn sẽ im lặng không trả lời, quay người bỏ đi chỗ khác không muốn nhìn cô. Thế mà bây giờ còn dám ghẹo lại cô.

Tâm tính người đàn ông này thay đổi nhanh như thời tiết, đúng là không thể đoán ra được giây tiếp theo anh sẽ suy nghĩ gì.

Cô lập tức chuyển chủ đề: “Bỏ đi bỏ đi, không phải anh muốn tìm tôi hỏi xem tôi muốn ăn gì à? Anh biết làm fish & chips không?”

Tần Gia Mộc hơi ngẩn người: “Fish & chips? Cô muốn ăn vào buổi trưa như thế này ư?”

“Chẳng lẽ bây giờ món ăn còn phải chia ra buổi trưa với buổi tối mới được ăn hay sao? Hồi còn nhỏ tôi vẫn thường ăn vào buổi trưa đó, miễn bản thân thích là được.”

“Được rồi. Tôi làm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện