Mùa đông ở Đại Bắc không có tuyết, không khí Giáng sinh cũng bớt vui vẻ đi vài phần. Dẫu vậy từ ngày 24 tháng 12, hầu hết ở các địa điểm thu hút khách tham quan đều đã trang hoàng xong cho đêm Giáng sinh.

Nhược Hàm lái xe từ nhà đến tòa Tịnh Hòa, trên đường có mấy quán café đã giăng đèn nhấp nháy lên cây thông và biển hiệu cửa tiệm. Hiện giờ là ban ngày nên chưa cảm nhận rõ được không khí Giáng sinh, đến tối khi đèn thắp lên, người dân đổ ra đường đi chơi sẽ nhộn nhịp hơn nhiều.

Nhưng cô không có tâm trạng nghĩ đến đi chơi. Sáng nay Doãn Ngọc Dao nhắn tin gọi cô đến Tịnh Hòa thử trang phục do Glamour Melody gửi đến. Tịnh Hòa đã sắp xếp lịch trình dự sự kiện trao giải cho cô, tất cả sẽ diễn ra vào đầu năm sau.

Sau khi Doãn Ngọc Dao gửi lịch trình tham dự sự kiện, Nhược Hàm phải kiểm tra ngay lập tức xem liệu có sự kiện nào trùng với thời gian cô và Tần Gia Mộc đi Barcelona hay không. Hai người du lịch ở đó một tuần, ba ngày nữa sẽ khởi hành, vừa vặn không trùng vào thời gian diễn ra các lễ trao giải.

“Tôi đến rồi đây.”

Nhược Hàm bước vào, đóng cửa phòng lại rồi đi đến ghế sô pha ngồi xuống một cách tự nhiên. Cô tự nhiên rót trà như thường lệ, chép miệng:

“Hôm nay trà đắng thế! Không phải Long Tỉnh chị thường uống sao?”

Doãn Ngọc Dao ngồi xuống ghế đối diện, giọng nghiêm túc: “Tôi gọi cô đến đây đâu phải để thưởng trà.”

“Gì mà trông mặt chị nghiêm trọng thế, tôi lại gây chuyện gì rồi à?”

“Cô đó, chuyện đánh Liễu Tư Nguyệt lần trước cũng không nói với công ty một tiếng, tự mình đăng bài thanh minh là sao? Cô có biết lần đó Vương tổng gọi tôi đến mắng cho một trận, may rằng sau đó đã ổn thỏa nên mới không truy cứu thêm nữa.”

Đoạn video lần trước đúng là do Nhược Hàm cho người lan truyền, nhưng cô đã giấu rất kỹ thông tin cũng như địa chỉ bài đăng, vậy mà vẫn bị Doãn Ngọc Dao biết được.

“Sao chị biết là tôi làm? Đoạn video thanh minh đó là một bài viết ẩn danh đăng tải mà.”

Doãn Ngọc Dao hừ một tiếng: “Không phải cô thì ai? Tôi làm việc với cô bao nhiêu năm, còn lạ gì cô nữa.”

“Hôm nay chị gọi tôi đến chỉ để mắng chuyện này ư? Tôi còn nhiều việc lắm, trang phục thì chị đưa tôi thử mau lên, tôi còn phải về nhà.” Nhược Hàm không kiên nhẫn nói.

Bất cứ thứ gì liên quan đến Glamour Melody cô đều muốn giải quyết nhanh chóng, không muốn dính dáng gì lâu dài. Thế nhưng bản thân là đại sứ toàn cầu, cô không thể thoát được khỏi Glamour Melody. Chụp ảnh quảng cáo cho nhãn hàng, mặc trang phục cao cấp đến dự các thảm đỏ lớn nhỏ khác nhau cô đều phải thực hiện, chỉ duy có việc tham gia tuần lễ thời trang là còn từ chối được.

Dẫu vậy vẫn không thể trốn tránh được lâu, Nhược Hàm đã ký hợp đồng, cũng hưởng lợi không nhỏ từ việc hợp tác này, cô không thể từ chối tất cả tuần lễ thời trang chỉ vì bốn chữ ‘vấn đề cá nhân’. Có lẽ không bao lâu nữa cô sẽ phải tiếp nhận hoạt động này, đến London để gặp họ.

Mặc dù Nhược Hàm chỉ muốn xong việc về sớm, Doãn Ngọc Dao lại trực tiếp phủ nhận: “Cô muốn về sớm? E rằng không như ý nguyện đâu. Mấy khi cô mới đến công ty, còn nhiều việc cần làm lắm.”

“Tôi đang trong kỳ nghỉ của mình mà, việc gì mà nhiều thế?” Cô nhíu mày không vui.

Doãn Ngọc Dao đứng dậy đi đến chỗ chiếc vali ở trong góc, vừa mở ra vừa thông báo: “Cô xuất thân là ca sĩ, là người luôn được mong đợi có màn trình diễn xuất sắc ở các sự kiện lớn. Lễ trao giải sắp tới, cô phải chuẩn bị một tiết mục.”

“Tôi biết rồi. Sẽ không để mọi người thất vọng đâu.” Nhược Hàm thở dài.

Thời gian cô hoạt động trong showbiz không tính là ngắn, về mảng âm nhạc địa vị vô cùng vững chắc, tại các sự kiện lớn tất nhiên rất được mong chờ sẽ bùng nổ các màn trình diễn, vốn cũng đã quen. Có điều lần này còn chuyến du lịch với Tần Gia Mộc, tiết mục ở sự kiện sắp tới làm cô có chút đau đầu.

“Chọn được bài chưa?”

“Chị vừa mới nói với tôi chưa được một phút, làm sao tôi có thể cho chị một tiết mục ngay tức thì.”

Thanh âm Doãn Ngọc Dao dần dịu xuống: “Đầu năm mới có nhiều hoạt động cần tham gia, nhưng không diễn ra liên tục nên cô vẫn có thể vừa nghỉ ngơi vừa thực hiện lịch trình đan xen.”

“Lần nào cũng nói là kỳ nghỉ, rốt cuộc có bao giờ trọn vẹn như đã hẹn ban đầu đâu. Tôi quen rồi, lần sau trực tiếp đưa lịch trình là được.”

Doãn Ngọc Dao gật đầu, “Tôi đang cố gắng để cô ít tham gia chương trình tạp kỹ lại để cô có nhiều thời gian nghỉ dưỡng hơn, một bộ phim quay trong thời gian dài, cô cũng không dễ dàng gì. Chỉ là Vương tổng nói rằng cô đang nổi tiếng, xuất hiện trước công chúng nhiều một chút là điều cần thiết, tôi đang đàm phán với chị ấy.”

“Công việc quản lý của chị vất vả không kém, nếu được thì chị chọn lấy một khoảng thời gian chúng ta cùng nghỉ ngơi, chị tự thưởng cho mình một chuyến du lịch đi đâu đó, sẽ bớt căng thẳng áp lực hơn nhiều đấy.”

“Hôm nay cô còn biết nghĩ cho tôi nữa à?” Doãn Ngọc Dao bật cười.

Trang phục được Glamour Melody gửi đến cho Nhược Hàm lần này nằm trong bộ sưu tập xuân hè cao cấp của năm mới, thậm chí còn cách nửa tháng nữa mới đến ngày ra mắt, nhưng cô lại nhận được vinh dự diện nó trong sự kiện sắp tới.

Đây quả thực là sự ưu ái rất lớn của một thương hiệu thời trang có tiếng đối với Nhược Hàm, khi cô diện nó đi thảm đỏ nhất định sẽ tạo nên màn bùng nổ trên khắp các mặt báo.

Vậy mà trông vẻ mặt cô chẳng có lấy một nét hào hứng.

Nhược Hàm với sự hỗ trợ của stylish mặc thử lên người, màu xám khói của váy tôn thêm làn da trắng trẻo mịn màng, ngoài ra trên thân váy còn điểm xuyết những bông hoa đỏ trắng và chùm hoa trước ngực càng tăng vẻ gợi cảm kiêu sa.

Gần đây Nhược Hàm mới thay đổi stylish, là một cô gái khá trẻ, mọi người thường gọi cô ấy là Tiểu Tôn. Doãn Ngọc Dao cho rằng stylish trước đây của cô tuổi tác ngoài ba mươi, thường ưa những thiết kế có phần truyền thống và thanh lịch. Điều này thực khá lãng phí cho nhan sắc kiều diễm vừa ngây thơ vừa quyến rũ của cô, nên đã đề nghị đổi người.

Tiểu Tôn mới đến mặc dù tuổi tương đương Nhược Hàm, kinh nghiệm không nhiều nhưng làm việc rất chuyên nghiệp, hơn nữa vì tuổi tác gần nhau nên phong cách trẻ trung và có phần cá tính của cô ấy sẽ khiến cho cô trở nên nổi bật hơn nữa mỗi khi xuất hiện trước công chúng.

Tiểu Tôn quan sát Nhược Hàm từ trên xuống dưới, chống cằm nghĩ nghĩ một hồi mới nói: “Bộ này rất vừa vặn với chị, không cần chỉnh sửa thêm gì nữa. Đến ngày diễn ra lễ trao giải chị cần một kiểu tết tóc hình vương miện, trang điểm nhấn vào đôi mắt một chút nhất định sẽ càng nổi bật hơn.”

Nhược Hàm khá ưng ý với cách làm việc của Tiểu Tôn, cô gật đầu: “Cứ làm theo em muốn là được.”

Đúng lúc, điện thoại Nhược Hàm đổ chuông. Cô chưa kịp thay lại quần áo của mình, vừa nhìn thấy tên hiển thị là “Cây di động” liền cầm điện thoại chạy ra một góc nghe máy.

“Tần Gia Mộc, tôi nghe đây.”

“Em đang làm gì thế?”

“Tôi đang ở Tịnh Hòa có công chuyện, chắc đến tối mới về được. Nếu trưa nay anh về nhà thì ăn một mình đi, không cần đợi tôi.”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ: “Trùng hợp quá. Hôm nay tôi cũng không về nhà được, định gọi em nếu đói thì gọi đồ ăn, không ngờ em đang ở công ty.”

“Nếu không có gì nữa thì tôi cúp máy nhé.” Cô vừa dứt lời, lập tức nghe được đối phương gọi tên mình, ngữ khí nhẹ bẫng tựa như làn gió:

“Hàm.”

Cô kiên nhẫn đáp lại: “Tôi nghe đây.”

“Thật lòng tôi rất mong chờ chuyến du lịch Tây Ban Nha sắp tới của chúng ta. Đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu.”

Dẫu sao đây cũng là chuyến du lịch đầu tiên hai người đi cùng nhau, hơn nữa còn là cô chủ động lên kế hoạch từ trước. Tần Gia Mộc chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng đủ vui vẻ cả ngày, sau đó liền cảm thấy ba ngày vốn ngắn ngủi lại trở nên thật dài.

Nói chuyện thêm một lúc nữa Nhược Hàm mới cúp máy. Cô quay lại chỗ Tiểu Tôn chuẩn bị thay trang phục ra. Cô ấy vừa giúp cô vừa cười cười cảm thán:

“Chị với anh Tần bình thường kín tiếng trên mạng xã hội, không ngờ ngoài đời lại tình cảm quá, làm em ngưỡng mộ lắm đó.”

Nhược Hàm thoải mái trả lời: “Vợ chồng mới kết hôn nửa năm, bọn chị lại bận quay phim suốt, có thể dành thời gian cho nhau lúc này thì phải tranh thủ lúc ấy thôi.”

“Hai người đều là ngôi sao lớn, bây giờ đã về chung một nhà, còn sống hạnh phúc như thế, có ai mà không ghen tị chứ.”

“Một ngày nào đó em cũng sẽ gặp được người bản thân luôn tìm kiếm, đến lúc ấy sẽ hạnh phúc không kém.” Nhược Hàm bật cười.

Cả một ngày ở Tịnh Hòa, Nhược Hàm trở về nhà lúc sáu giờ tối. Trời đã tối đen như mực, gió bắc lạnh lẽo không ngừng thổi đến, cô ngồi trong ô tô đóng kín cửa nên không phải chịu cái lạnh buốt cắt da cắt thịt trong hai mươi phút lái xe về nhà.

Xe dừng lại trong nhà để xe, Tần Gia Mộc vẫn chưa về. Cô xuống xe, lại một cuộc điện thoại nữa gọi đến.

Ban đầu Nhược Hàm tưởng là anh gọi, lúc mở ra lại nhìn thấy một dãy số lạ. Bình thường cô để chế độ không nhận cuộc gọi lạ, nhưng vì số này đã gọi đến lần thứ năm rồi nên cô hơi tò mò, cuối cùng bấm nhận cuộc gọi, áp vào tai nghe thử.

“Haley, it’s me.”

Chất giọng đậm chất Anh-Anh mà cô vừa nghe đã nhận ra chủ nhân của giọng nói là ai. Cho dù là bao năm trôi qua, chỉ một tiếng đầu tiên cất lên cô vẫn có thể biết rõ

như thế.

Đến cuối cùng cũng không thể quên được, có cố chấp rũ bỏ như thế nào cũng không thể quên được.

Nhược Hàm đứng ngây người, điện thoại trên tay cầm không vững nữa, suýt thì rơi bộp xuống đất. Cô nghe thấy người bên kia tiếp tục nói:

“I’m in Dai Bac now.”

Một câu này càng làm Nhược Hàm chấn động hơn nữa. Người đó tìm đến cô, hơn nữa còn đang ở Đại Bắc.

Thật lâu sau, Nhược Hàm lên tiếng một cách lạnh nhạt: “Sorry, I think you’ve had the wrong number.”

Sau đó lập tức tắt nguồn điện thoại.

Nhược Hàm ngồi bệt xuống đất, tựa đầu vào tường một cách bất lực, sắc mặt tối sầm lại. Khoảnh khắc hiện tại, trong đầu cô chỉ hiện lên một câu hỏi duy nhất: Tại sao người đó lại đến Đại Bắc?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện