Ngân Thiết về tới nhà, nhẹ nhàng đáp xuống sân trước nhà.

Thình lình từ đâu một bóng người nhảy ra lao thẳng vào chàng nhanh như chớp. Hai tay đang vướn bận ôm giữ hai người, Ngân Thiết không còn tay nào khác để rút gậy hoặc xuất chưởng ra chống đỡ, chàng vội lắc mình tránh né. Cái bóng kia mất mục tiêu, vội quay người lại tiếp tục ào ào lao tới càng lúc càng nhanh. Trong khi đó Ngân Thiết không thể trổ hết tài khinh công của mình ra mà tránh né được. Chàng càng lo chạy thì càng cảm thấy hai người trên vai trở nên nặng nề, mồ hôi tuôn ra như tắm, ướt đẫm người. Bất chợt, Ngân Thiết thấy chân nhói lên một cái đau điếng. Chàng chỉ kịp kêu lên một tiếng “ối”, toàn thân té xuống. Trong lúc nhất thời, Ngân Thiết vội tung bổng Khả Thanh và Tiểu Kê lên cao, rồi sau đó sẽ tìm cách chụp lại, để tránh gây thương tích thêm cho hai người.

Nào ngờ, cái bóng kia không thèm lao vào chàng nữa mà đổi mục tiêu, bay lên bắt lấy Khả Thanh, cùng lúc đó một bóng khác từ trong nhà bay ra như sao xẹt ôm gọn Tiểu Kê vào lòng.

Một giọng ồm ồm cất lên :

- Chà, ngươi đi ra ngoài chọc gái rồi còn bắt được một ả đem về nữa. Ta không ngờ ngươi lại tồi bại đến thế.

Nghe giọng nói quen quen, Ngân Thiết biết đó là đại sư huynh Hắc Diện Nhân của mình, chàng cong mỏ lên cãi :

- Ả bị thương đệ mới đem về đây nhờ bà bà cứu giúp. Ðại sư huynh xem đệ mặt mũi như vầy mà đi ưa ả đó sao.

Hắc Diện Nhân hừ một tiếng rồi cúi xuống nhìn, thì thấy quả nhiên cô gái trong tay mình chỉ còn thở thoi thóp. Chàng liền vội đem vào nhà. Vừa bước vào gian đại sảnh, Ngân Thiết đã nghe tiếng bà bà hét lên :

- Có phải ngươi đã ra ngoài gây sự hay không? Tại sao Tiểu Kê lại bị thương như thế này? Ngân Thiết lúng túng chưa biết trả lời ra sao, thì bà bà của chàng lại nói :

- Ngươi suốt ngày chỉ lo chơi, không lo luyện tập võ công, để đến nổi bảo vệ một đứa nhỏ cũng không xong.

Bị la mắng, Ngân Thiết muốn nói lại, nhưng chàng lại thôi vì nghĩ rằng chàng có lẽ vô dụng thật. Vừa rồi trong rừng giao chưởng với một mỹ phụ, chàng còn không thắng thì làm sao đủ sức bảo vệ kẻ khác được. Nghĩ đến mỹ phụ kia, Ngân Thiết lại tò mò, muốn biết bà ta là ai.

Ngân Thiết nhỏ giọng hỏi bà bà của mình :

- Bà bà, liệu bà bà có chữa được cho cô gái trẻ kia tỉnh lại không?

Tuy mới lớn tiếng la mắng Ngân Thiết, nhưng khi nghe chàng hỏi, lão bà liền cúi xuống xem mạch cho cô gái. Một hồi lâu bỗng lão bà quay phắt lại, mặt biến sắc hỏi Ngân Thiết :

- Ngươi đã gặp những ai?

Ngân Thiết chỉ cô gái áo xanh đang thoi thóp thở nói :

- Chỉ có cô ta mới biết được câu trả lời. Tôi chỉ đánh nhau với họ, nhưng không biết họ là ai.

Rồi chàng lặp lại câu hỏi của mình :

- Bà bà có thể cứu cô ta tỉnh lại được không?

Lão bà khẽ gật đầu :

- Tỉnh lại thì cứu được, nhưng có bình phục như trước hay không thì ta không dám chắc.

Ngân Thiết lẩm bẩm :

- Vậy cũng được.

Lão bà lại lắc đầu như đang than thầm, rồi bà ngẩng đầu lên nói như ra lệnh :

- Hắc Diện Nhân và Kim Diện Nhân, hai đứa ra ngoài dò la tin tức, xem có kẻ nào mò tới đây hỏi thăm về chúng ta. Thanh Diện Nhân, ngươi hãy bảo vệ cho Tiểu Kê.

Bà ta lại quay sang Ngân Thiết nói :

- Ngươi phải ở lại đây, không được lộ diện ra ngoài, và cũng để bảo vệ cho ta và cô gái này trong lúc ta điều công cứu ả.

Lão bà vừa dứt lời, bọn họ liền vâng dạ thi hành mệnh lệnh ngay.

Ngân Thiết thủ sẵn gậy bạc trong tay đứng trước cửa nhà. Hắc, Kim Diện Nhân tung người bay ra khỏi nhà, lao vào trong bóng đêm dò la tin tức. Với diện mạo quái dị của hai người này, bóng đêm là người bằng hữu tốt nhất của họ, vì họ có thể hòa nhập, ẩn mình trong bóng đêm một cách dễ dàng. Dù họ có ở ngay bên cạnh một người, không vật gì che chắn, người đó cũng khó mà thấy được họ.

Còn Thanh Diện Nhân thì ôm lấy đứa nhỏ cũng đi vào trong phòng. Chàng ngồi nhìn đứa nhỏ đang mở tròn đôi mắt của nó nhìn lại chàng. Thanh Diện Nhân hỏi khẽ :

- Ngươi đi theo Ngân Thiết vậy ngươi có biết bọn người kia là ai không?

Ðứa nhỏ chỉ nhìn chàng không chớp.

Thanh Diện Nhân lại thở dài, đứng lên đi đi lại lại trong phòng có vẻ lo lắng, miệng lẩm bẩm :

- Chúng ta đã sống được năm năm yên ổn, bây giờ chúng lại mò đến.

Chàng quay lại nhìn đứa nhỏ ngơ ngáo kia một lúc, bỗng chàng xốc nó lên, vượt ngỏ sau ra khỏi căn nhà nhắm hướng ngọn núi ngoài trấn mà đi tới. Chẳng bao lâu hai người đứng trước một dòng suối uốn lượn, mặt nước lấp lánh ánh lên những điểm sáng dưới bầu trời đêm đầy sao. Thanh Diện Nhân chỉ dòng suối nói :

- Công lực của ta chỉ mạnh khi ở cạnh nước. Mà trong trấn kia chỉ người là nhiều, nước ít, ta đã trở thành một kẻ vô dụng. Vừa rồi, ngươi có nghe bà bà nói gì không? Bà bà muốn Ngân Thiết ở lại, còn ta chỉ được bảo vệ cho ngươi.

Ðứa nhỏ từ từ ngẩng đầu nhìn Thanh Diện Nhân. Cử động của nó làm Thanh Diện Nhân phải ngừng nói, cau mày ngạc nhiên. Một lúc sau chàng như vừa thấu hiểu một điều gì, thở hắt ra nói :

- Ta không ghen với Ngân Thiết đâu. Bảo vệ ngươi cũng tốt thôi. Suốt đời ta, lo sợ có kẻ đến giết, ngày nào cũng khổ công luyện võ. Nhưng môn công phu ta học lại không hữu dụng, không giúp gì được cho ai. Nỗi buồn đó chắc không ai hiểu nổi cho ta.

Nói rồi chàng tung một chưởng đánh vào dòng suối, tạo thành một cột nước cao bắn lên ngang đầu.

Thanh Diện Nhân nói lớn :

- Ngươi hãy coi đây.

Bất ngờ thân ảnh của chàng từ từ hòa vào cột nước, như tàn hình trong đó. Một lúc sau khi cột nước rơi xuống thì thân ảnh chàng cũng hiện ra, mình mẩy không hề có một dấu vết nước. Khắp thân khô ráo, chẳng có vẻ gì là người mới chui vào cột nước rồi chui ra.

Ðứa nhỏ đã mở tròn đôi mắt thật to, bây giờ mắt nó càng to hơn, miệng có vẻ hơi hé ra tỏ vẻ kinh ngạc. Nhưng chỉ trong một thoáng, đứa nhỏ trở lại trạng thái thẫn thờ như lúc ban đầu.

Thanh Diện Nhân nhếch miệng cười với đứa nhỏ :

- Ngươi thấy rồi chứ? Hơn hai mươi năm ta luyện môn công phu đó.

Nói rồi chàng lại vung một chưởng nữa đánh thật mạnh vào dòng nước, nước dựng cao lên như sóng dữ, sùi bọt cuồn cuộn ập tới. Chàng hét lớn :

- Ẩn mình trong nước. Ta có thể ẩn mình trong nước thì rồi sẽ làm được gì chứ?

Chàng gằn giọng nói tiếp :

- Chỉ là một trò chơi trẻ con, không hơn không kém.

Dòng nước cũng như Thanh Diện Nhân gào thét, chảy ào ào như giận dữ một hồi thì lại hiền hòa, lượn lờ chảy như lúc đầu.

Sau một thoáng nổi cơn cuồng nộ, Thanh Diện Nhân lại dịu mặt nói với đứa nhỏ :

- Ngươi có muốn học không? Cái môn công phu đó cho ngươi học thích hợp hơn là ta.

Chàng từ từ tiến lại ngồi xuống bên cạnh Tiểu Kê. Chàng nói :

- Trước khi ta dạy ngươi môn công phu đó. Ta phải kể cho ngươi câu chuyện của chúng ta, và phải nói cho ngươi biết tại sao chúng ta lại có một đời sống lẩn trốn như bây giờ. Ta không biết ngày mai ra sao, tốt hơn là nói cho ngươi biết ngay bây giờ, kẻo không còn cơ hội.

Thanh Diện Nhân đưa cặp mắt nhìn xa vời, như đang nghĩ về quá khứ. Một lúc sau chàng giật mình như chợt tỉnh lại, ngó nhìn đứa nhỏ rồi từ từ kể lại :

- Năm xưa khi ta còn nhỏ bé, nhỏ như ngươi bây giờ, sống vui vẻ trong Lục gia trang, một gia trang rộng lớn có hơn năm trăm mạng sinh sống. Cha mẹ ta là những người thân cận của Lục gia.

Lục trang chủ là người tài trí hơn người. Ông ta không những có võ công cao siêu, mà còn là một người đức độ, rộng lượng. Nghe đâu ông đã sáng chế ra một loại công phu đặc dị, có thể hội tụ sinh khí của vạn vật cỏ cây về giúp mình. Sức mạnh con người lúc nào cũng có hạn, nhưng nếu có thể tích trữ được sinh lực từ nơi khác thì công lực tăng tiến rất nhanh. Như ngươi cũng biết, trừ khi mọi vật trên thế gian này chỉ là một khoảng hư vô mà ngươi đang nhìn vào, thì ông ta mới không thể tăng thêm sức mạnh. Ngươi thử nghĩ coi, một con người có võ công cao siêu tuyệt đỉnh, một đệ nhứt nhân như ông ta thì đâu còn sợ ai.

Thế mà, tai họa ập đến không lường trước được. Chỉ trong một đêm Lục gia trang bị đốt cháy thành tro bụi. Lục trang chủ cũng biến thành ngọn đuốc sống trước mặt mọi người trong gia trang. Một con gà, con chó trong trang đều bị giết và đốt cháy. Duy chỉ có bốn người chúng ta hôm đó đột nhiên lại chạy ra khu rừng phía ngoài trang chơi rồi ngủ quên. Tới sáng hôm sau, khi trở về thì thấy toàn gia bị thiêu rụi, không còn ai sống sót. Bọn ta khóc ròng mấy ngày, mấy đêm, khóc đến nổi ngất lịm đi. Khi tỉnh dậy thì thấy trước mặt mình là Lục phu nhân, mặt mày bà sưng húp cũng vì đã khóc nhiều như bọn ta. Chính Lục phu nhân đã chứng kiến mọi sự xảy ra trong Lục gia trang và kể lại cho bốn người chúng ta nghe. Người còn biết ai là thủ phạm đốt Lục gia trang. Kẻ đó chính là tên Tổng quản lúc nào cũng giả nhân giả nghĩa kia. Sau đó bọn ta thề sẽ theo phu nhân tìm tên Tổng quản đó trả thù rửa hận cho hơn năm trăm mạng người của Lục gia trang. Bọn ta ngày đêm rèn luyện võ công cố gắng hết sức mình để đạt tới mức độ cao siêu, và bắt đầu luyện thứ công phu của Lục trang chủ. Ta thì luyện cách thức hút sinh khí của nước, Hắc Diện Nhân thì luyện với đất bằng mà ngươi đang ngồi trên, Kim Diện Nhân thì luyện với lửa, riêng Ngân Thiết thì chỉ thích múa cây gậy bạc như con khỉ đột. Nó không muốn hút sinh khí của vật gì. Cũng bởi vì ba người trong bọn ta luyện môn công phu quái lạ kia mà dung diện thay đổi theo thời gian, không còn như trước nữa.

Nói tới đây Thanh Diện Nhân ngửa mặt lên trời than :

- Bọn ta luyện thứ võ công đó rồi được gì, cuối cùng người hữu dụng hơn hết lại là Ngân Thiết. Bọn ta đi trả thù, chẳng những trả không được còn bị người ta đuổi dí như chó. Kẻ đi truy tầm người thì lại bị người tầm nã lại. Ta oán hận lão Tổng quản ác độc kia bao nhiêu thì cũng oán hận mình vô dụng bấy nhiêu.

Than thở một hồi, Thanh Diện Nhân lại trầm giọng xuống kể tiếp :

- Lục phu nhân chính là bà bà của ngươi và ta hiện nay. Vì phu nhân đã nuôi chúng ta từ nhỏ nên ơn nặng hơn tình ruột thịt. Câu chuyện là như thế, ngươi là kẻ sinh sau đẻ muộn, nhưng cũng được phu nhân một tay nuôi nấng. Ta khuyên ngươi hãy ráng sức mình đừng để phu nhân, tức là bà bà buồn thêm nữa.

Nói tới đây Thanh Diện Nhân lại nhìn chằm chằm vào mặt Tiểu Kê nói tiếp :

- Ta bắt đầu chỉ cho ngươi những gì ta biết. Ta còn sống ngày nào thì nhất định sẽ giúp đỡ, dạy dỗ ngươi. Nhưng ta nghĩ chúng ta không có nhiều thời gian nữa. Nếu ngươi còn chút tri giác thì hãy cố gắng nghe và ráng ghi nhớ những gì ta nói. Ta sẽ lập lại khẩu quyết, và cách thực tập nhiều lần cho ngươi nghe và thấy.

Tuy nói như vậy nhưng Thanh Diện Nhân lại lẩm bẩm :

- Tội nghiệp cho ngươi, ngươi còn quá nhỏ làm sao mà nhớ được. Nhưng ta đã hết cách rồi. Một ngày còn sống là một ngày ta lập lại cách luyện công cho ngươi nhớ thuộc lòng. Luyện hay không là tùy ý ngươi.

Rồi Thanh Diện Nhân từ từ nhắm mắt lại, miệng bắt đầu đọc khẩu quyết :

- Phàm mỗi vật mỗi chất đều có đặc điểm riêng biệt, và để bảo tồn đặc điểm đó dĩ nhiên phải có một sinh khí tích trữ bên trong. Có thể nói không có vật gì là vô tri vô giác, vật nào cũng có một sinh lực sống riêng của nó. Nếu hiểu được điều đó và có thể hấp thu và điều hóa sinh lực đó làm của sinh lực bản thân thì công dụng vô cùng....

Cứ thế Thanh Diện Nhân đầu khẩu quyết cho đứa nhỏ nghe, chàng đọc đi đọc lại đúng năm lần. Sau đó, chàng giảng giải những chỗ khó hiểu mấy lượt. Tới khi kẻng canh ba vọng đến từ trong trấn Sơn Ðông, Thanh Diện Nhân mới ngưng lại, quay sang ngó đứa nhỏ kế bên mình, thì thấy nó đã ngồi xếp bằng ngủ say sưa từ bao giờ.

Thanh Diện Nhân lại lắc đầu than :

- Ðứa nhỏ này quả hết cách chữa rồi. Nó như một cục đất vô tri vô giác...

Nói tới đây chàng chợt ngưng bặt không nói nữa, bởi vì lời nói vừa rồi của chàng lại rất mâu thuẫn với lý thuyết võ công mà chàng vừa mới chỉ dạy cho đứa nhỏ. Những lời chỉ dẫn đầu tiên đã có nói, vạn vật cỏ cây đều có đặc điểm sinh khí riêng của nó, có nghĩa là trên thực tế không có vật gì là vô tri vô giác. Mỗi vật đều có một sức mạnh riêng, trí giác riêng.

Thanh Diện Nhân lại nhìn đứa nhỏ lẩm bẩm :

- Tri giác của ngươi ở đâu? Tại sao ngươi cứ như kẻ si dại suốt ngày.

Rồi chàng lại bế đứa nhỏ về nhà, đặt nó lên giường nằm ngay ngắn đàng hoàng.

* * * * *

Trong khi Thanh Diện Nhân ngồi nói chuyện với đứa nhỏ bên bờ suối. Trong căn nhà phía Đông thị trấn Sơn Ðông, một lão bà đang ra sức truyền chân khí cho cô gái áo xanh mặt mày ũ rủ kia. Một hồi sau cô ta tỉnh lại, nhưng vẫn còn yếu ớt. Lão bà liền để cô gái nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, rồi đi ra ngoài xem xét tình hình.

Ngân Thiết vẫn cầm khúc gậy bạc trong tay, đứng dựa khung cửa ngó ra ngoài bóng đêm.

Lão bà nhìn hắn một lúc rồi nói :

- Thôi ngươi vào nhà nghỉ đi. Sáng đánh nhau với người ta chắc bây giờ đã mệt rồi.

Ngân Thiết lắc đầu nói :

- Tôi không sao. Có phải người đánh cô ta cũng là bọn người rượt đuổi chúng ta không?

Lão bà trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi đáp :

- Cách đả thương thì hơi giống. Nhưng không chắc đó là cùng một bọn người. Chuyện xảy ra như thế nào? Ngươi hãy từ từ kể cho ta nghe. Ngân Thiết liền chậm rãi kể lại từ lúc Tô Nguyệt bị người ta bắt đi. Cho tới lúc chàng ra tay đánh nhau với mỹ phụ ngồi hoa kiệu kia. Chàng không quên kể lại chuyện đấu chưởng với mỹ phụ, mà cả hai đều thối lui hai bước.

Kể xong, Ngân Thiết hỏi :

- Có phải công phu của tôi đang giảm sút đi không? Tại sao đấu chưởng mà chỉ ngang hàng với một ả nữ nhân khuê phòng.

Lão bà lắc đầu nói :

- Ngươi có tính hay tự phụ, chỉ làm những gì ngươi thích làm. Tuy ngươi đã dùng sáu thành công lực, nhưng có lẽ bà ta đã dùng tới mười thành công lực để đánh ngươi.

Ngân Thiết nhướn mày ngạc nhiên hỏi :

- Mới ra chiêu đầu đã sử dụng toàn sức lực như vậy à? Thật khó tin.

Lão bà gật gù :

- Lòng người như vực không đáy, khó lường được. Ngươi làm sao hiểu được bụng dạ người đàn bà kia. Bây giờ chúng ta hãy vào trong xem cô gái kia tỉnh lại chưa, để hỏi về lai lịch của bà ta.

Họ cùng rảo bước đi vào bên trong phòng, thì thấy cô gái đã tỉnh lại. Cô ta hỏi xin một chút nước uống cho đỡ khác. Ngân Thiết vội vàng chạy đi lấy nước mang vào.

Hớp lấy một ngụm nước xong, cô gái nhìn Ngân Thiết rồi cúi đầu nói :

- Ða tạ công tử đã cứu lại mạng hèn của tiểu nữ.

Ngân Thiết khoát tay nói :

- Không có gì đâu. Ta tài hèn sức mọn đã để tiểu thư của ngươi bị mụ kia bắt rồi. Ngươi hãy nói cho chúng ta biết mụ ấy là ai, lai lịch ra sao.

Thiếu nữ áo xanh nghe vậy chợt mắt ngấn lệ, một hồi lâu mới lên tiếng nói :

- Tiểu thư, nô tì không làm tròn bổn phận của mình thật đáng chết. Nô tì còn mặt mũi nào đi gặp phu nhân.

Lão bà nghe cô gái than trách liền hừ lên một tiếng. Bà nói :

- Bây giờ không phải là lúc khóc than, ngươi hãy nói cho ta biết người đàn bà đó là ai? Tại sao lại bắt tiểu thư của ngươi.

Thiếu nữ áo xanh lấy tay gạt lệ đáp :

- Người đó là Tần nương. Bà ấy chính là nhị nương của tiểu thư.

Ngân Thiết hỏi lại :

- Kế mẫu à?

Thiếu nữ áo xanh lắc đầu nói :

- Phu nhân của tôi bỏ đi tu, lão gia mới đi lấy Tần nương.

Lão bà lại hỏi :

- Tại sao phu nhân của ngươi lại đi tu?

Thiếu nữ áo xanh lại lắc đầu nói :

- Tiểu nữ không biết, chỉ biết là năm năm trước, phu nhân tự nhiên mất tích. Hai năm sau, người xuất hiện trong bộ áo tu màu xám, căn dặn bọn bốn chị em tiểu nữ phải đem tiểu thư lên miếu cổ sinh sống, tạm thời rời xa Tần nương. Tiểu nữ cùng ba chị em thân tín khác lập tức làm theo, đang đêm lén đưa tiểu thư lên miếu cổ ngoài trấn Sơn Ðông sống. Hai năm đầu mọi sự đều yên ổn, không có gì xảy ra. Chỉ trong vòng một năm gần đây, mấy tháng trước tự nhiên hai người chị em của tiểu nữ bị giết chết ngoài phố, rồi tới hôm nay Tần nương đích thân tới bắt tiểu thư.

Lão bà trầm ngâm suy nghĩ, rồi nói :

- Tự nhiên phu nhân của ngươi đi làm ni cô, rồi kế mẫu lại đích thân đi bắt tiểu thư của ngươi. Như vậy đâu có gì là lạ. Có thể lão gia của ngươi nhớ con nên phái bà ta đi bắt về.

Thiếu nữ áo xanh nghe thế càng lắc đầu cãi lại :

- Lão gia từ lâu đã không thấy mặt mũi.

Ngân Thiết nghe vậy chen vào :

- Tại sao thế? Chuyện này thật rắc rối.

Ðã ba năm nay Ngân Thiết đến cổ miếu ngắm trộm Tô Nguyệt. Bây giờ nàng bị kế mẫu bắt về, chính chàng là người lo lắng nhất.

Vừa mở miệng hỏi về phụ thân của Tô Nguyệt, Ngân Thiết vội lái câu chuyện về nàng :

- Nếu mụ ấy bắt được tiểu thư ngươi về, thì chuyện gì sẽ xảy ra. Mụ đó có giết tiểu thư ngươi không?

Thiếu nữ áo xanh bị hỏi hết câu này tới câu khác, đâm ra lúng túng không biết trả lời câu nào trước.

Lão bà thấy vậy liền nói :

- Ngươi từ từ kể lại cho chúng ta nghe những gì ngươi biết. May ra chúng ta có cách cứu tiểu thư các ngươi.

Thiếu nữ áo xanh lại xin thêm một ít nước uống để thấm giọng, rồi bắt đầu kể :

- Sau khi phu nhân của tiểu nữ bỏ đi, lão gia buồn bã ở trong phòng, sau đó người lại cưới Tần nương về để chăm sóc cho tiểu thư và cai quản gia trang. Nhưng từ ngày có mặt Tần nương thì lão gia lại rút lui vào phòng riêng nhiều hơn. Lúc đầu người còn ra ngoài một tháng một lần, về sau thì bọn tiểu nữ không còn thấy lão gia nữa. Tất cả mọi quyền hành trong trang đều nằm trong tay Tần nương.

Ngân Thiết lúc nào cũng lo cho Tô Nguyệt, nay nghe Khả Thanh kể về mụ Tần nương mà không nhắc đến cách bà ta đối xử với người yêu trong lòng của mình ra sao, liền buộc miệng hỏi liền :

- Con mụ đó đối xử với tiểu thư của ngươi như thế nào?

Khả Thanh vội đáp :

- Tiểu thư không ưa gì Tần nương, lúc nào cũng tránh né bà ta. Rồi sau đó lại lên cổ miếu ở trong ba năm liền. Tiểu nữ nghĩ rằng tiểu thư chưa bị thiệt hại gì. Nhưng lần này chắc có lẽ...

Nàng bỏ lửng nửa chừng, gục đầu thút thít khóc, không nói thêm nữa.

Ngân Thiết nghe vậy thì nóng nảy hét lên :

- Con mụ đó ở đâu? Ðể ta tới cứu tiểu thư ngươi ra.

Khả Thanh mắt vẫn còn ngấn lệ đáp :

- Thiên Nam môn, cách đây hai trăm dặm về phía Nam.

Bất chợt lão bà lên tiếng hỏi :

- Ai đã dạy cho ngươi? Và ai đã dạy võ công cho mấy tên võ sĩ đã đả thương ngươi?

Thiếu nữ áo xanh đáp nhanh :

- Phu nhân dạy võ công cho tiểu nữ, còn những tên võ sĩ kia là vệ sĩ riêng của Tần nương, dĩ nhiên là do Tần nương luyện tập cho chúng.

Lão bà gật gù nói như dẫn giải :

- Như vậy là võ công của Tần nương là do bà ta luyện tập từ trước chứ không phải là của Thiên Nam môn.

Thiếu nữ áo xanh lắc đầu :

- Tiểu nữ không rõ.

Ngân Thiết lo cho Tô Nguyệt có mệnh hệ nào, chàng hùng hổ nói :

- Mai chúng ta kéo tới Thiên Nam môn cứu Tô Nguyệt, và bắt con mụ đó hỏi xem mụ ta xuất thân từ đâu.

Lão bà nện cây trượng xuống sàn nhà, hừ mạnh một tiếng, quát Ngân Thiết :

- Ngươi học cái tính hồ đồ kiểu đó từ khi nào. Làm việc gì cũng phải suy nghĩ trước đã. Ngươi nên nhớ thân phận của chúng ta ra sao.

Nói xong bà ta lại ra lệnh :

- Ngươi hãy đi kiếm Thanh Diện Nhân tới đây cho ta bàn việc.

Ngân Thiết liền hỏi thêm :

- Chúng ta có cần chờ đại sư huynh và tam sư huynh về đề cùng luận việc không?

Cách đây vài giây thôi, anh chàng có diện mạo đẹp trai kia hùng hổ hung hăng đòi đi cứu người mà không cần suy nghĩ, bây giờ lại mở miệng có vẻ biết cân nhắc trước sau. Lão bà chợt nhướn mày ngó chàng, hỏi :

- Ngươi làm sao thế?

Nhìn thấy sắc mặt của lão bà, Ngân Thiết vội lúng túng đáp :

- Không sao cả.

Chàng vội quay người đi tìm Ngân Thiết, thì một âm thanh trầm trầm vang lên :

- Thanh Diện Nhân ở đây, xin bà bà chỉ giáo.

Lão bà liền quay lại nói :

- À, ngươi đến rồi, ta muốn biết Tần nương của cô gái này là loại người như thế nào, tại sao lại có võ sĩ sử dụng cách đả công giống như tên Tổng quản thối tha kia. Chuyến này hơi mạo hiểm nên chúng ta phải cẩn thận không được sơ xuất. Ngươi vốn là người thông minh, hãy nghĩ ra một kế đối phó cho vẹn toàn.

Rồi bà ta lại tường thuật đầu đuôi câu chuyện cho Thanh Diện Nhân được rõ.

Thanh Diện Nhân suy nghĩ một hồi rồi nói :

- Bà ta tự mình đi bắt Tô Nguyệt, chắc là cô gái này có nắm giữ điều gì hệ trọng. Tôi chắc rằng bà ta không muốn giết cô ta, nếu muốn giết thì chỉ cần sai số đông thuộc hạ tới hành sự được rồi, cần gì phải tự mình ra mặt. Bà ta ra mặt tất phải là chuyện quan trọng. Có lẽ bà ấy muốn dùng cô gái để khống chế một là phụ thân cô ta, hai là phụ mẫu của cô ta. Một trong hai người này đang nắm giữ những cái gì mà bà ta cần.

Ngân Thiết đứng nghe Thanh Diện Nhân dẫn giải như vậy, mà không nói gì tới cách cứu Tô Nguyệt thì nóng nảy hỏi :

- Nếu như vậy thì chúng ta phải cứu Tô Nguyệt thoát khỏi tay bà ta càng sớm càng tốt. Nhị sư huynh thử nghĩ cách cứu người đi, chứ nói mấy chuyện này làm chi.

Thanh Diện Nhân vẫn điềm đạm nói :

- Mục đích của chúng ta là muốn tìm hiểu bà ta là loại người như thế nào, có liên quan gì tới kẻ thù hay không. Chứ không phải là cứu người. Người chắc chắn không có hề hấn gì rồi.

Nghe Thanh Diện Nhân nói như thế, Ngân Thiết muốn tức điên lên, lồng lộn hét toáng :

- Làm sao sư huynh biết được là không hề gì. Lỡ khống chế không được hai người kia, chắc chắn con mụ đó dùng cực hình hành hạ Tô Nguyệt thì sao?

Thanh Diện Nhân thản nhiên nói :

- Coi bộ ngươi có cảm tình với cô gái đó rồi.

Ngân Thiết muốn hét lên là mình đã đi ngó trộm ba năm, dĩ nhiên là phải có tình cảm, nhưng chàng lại thôi. Bởi vì anh hùng đại trượng phu đâu thể nào tự thú mình đã sa vào lưới tình.

Thấy Ngân Thiết ấp úng không trả lời, Thanh Diện Nhân lại nói tiếp ý của mình :

- Nếu muốn biết Tần nương là ai, chúng ta phải dùng kế hoãn binh, chờ bà ta hành động rồi mới ra tay. Nếu ta hành động trước thì chẳng khác nào vạch lá động rừng. Không có ích lợi gì hết.

Khả Thanh nghe nói Thanh Diện Nhân giải thích như vậy thì không còn cách nào phản đối, nhưng trong tâm nàng vẫn muốn cứu tiểu thư của mình ra để làm tròn bổn phận của mình. Nàng chỉ buồn bã cúi đầu không đáp.

Ngân Thiết càng nghe Thanh Diện Nhân nói càng bực mình, chàng lẩm bẩm nói :

- Chờ, chờ, chờ đến khi nào.

Nói rồi Ngân Thiết quay người bỏ đi.

Chàng vừa đi vừa cảm thấy trong lòng buồn bã, nặng trĩu, không biết đi đâu. Ngân Thiết chỉ kéo lê hai chân ra rời khỏi ngôi nhà. Thật ra chàng đã chờ đợi hơn ba năm rồi. Cái ngày chàng phát hiện ra Tô Nguyệt sống trong miếu cổ, đã đem lòng yêu thương nàng. Nhưng ngày nào chàng cũng chỉ đến ngắm mà không dám làm quen vì sợ nàng giận dỗi rồi không ưa thích mình, và có lẽ sẽ bỏ đi nơi khác. Một tiểu thư, một trang giai nhân tuyệt sắc như Tô Nguyệt mà lại đi sống nơi cổ miếu hoang vắng với vài nữ tì, ắt hẳn nàng đang trốn tránh ai đó. Ngân Thiết rất hiểu rõ tâm tính của những kẻ đi ẩn núp bởi vì chính bản thân chàng là một trong những người đó. Một khi đã lẩn trốn là vì đang lo sợ kẻ khác tới bắt hoặc giết mình. Tâm đã lo thì hay có tật giật mình, gặp ai cũng nghi ngờ, gặp ai cũng đề cao cảnh giác. Bởi thế chàng chỉ ngồi ngắm trộm chứ không dám chường mặt ra. Và chàng đã ẩn núp trong bụi rậm đã ba năm. Hôm nay vì có cái mặt xấu xí như quỉ với cặp mắt cứ trợn trừng của Tiểu Kê đã làm cho giai nhân hoảng sợ, tạo cho chàng một cơ hội làm quen. Khi quen được rồi thì nàng lại bị người ta bắt, không biết hiện giờ ra sao. Lòng Ngân Thiết rối như tơ vò, chỉ muốn xông vào Thiên Nam môn cứu lấy người yêu của mình.

Về phần Thanh Diện Nhân cũng giật mình khi nghe câu nói của Ngân Thiết. Nó cứ vang vọng mãi bên tai chàng “Chờ, chờ, chờ đến khi nào!”. Không biết nó có phải là một sức mạnh vô hình đánh trúng tâm can chàng không, mà trong lòng chàng hình như có cái gì đó quạnh đau. Những ngày tháng ẩn trốn, chàng khổ công luyện tập chờ cơ hội báo thù cho Lục gia trang. Nhưng đã mấy chục năm rồi mà thù vẫn chưa báo được, lại còn bị kẻ thù rượt đuổi tiêu diệt tận gốc. Vậy thì chàng phải chờ đến bao giờ mới có cơ hội báo thù.

Bất chợt cả Thanh Diện Nhân và lão bà cùng thở dài.

Một lúc lâu Thanh Diện Nhân mới tịnh được tâm, quay sang lão bà hỏi :

- Bà bà nghĩ thế nào?

Lão bà cũng giật mình như người vừa tỉnh cơn mê. Ba ta đứng trầm ngâm một hồi rồi nói :

- Ngươi nói cũng có lý. Vậy chúng ta sẽ tới Thiên Nam môn theo dõi hành động của ả kia như thế nào, sau đó sẽ tùy cơ ứng biến.

Thanh Diện Nhân cau mày hỏi lại :

- Chúng ta?

Lão bà gật đầu :

- Phải, tất cả chúng ta âm thầm đến đó ngay đêm nay.

Thanh Diện Nhân chợt như hiểu ra ý của lão bà. Chàng hỏi dò :

- Có phải bà bà đang nghi ngờ người đàn bà kia có liên quan tới Ngô Khả Sinh. Cho nên mới kéo toàn bộ người tới đó thăm dò, với ý tưởng trốn đâu không tiện bằng gần hang cọp à.

Lão bà gật gù cái đầu già bạc trắng, nói :

- Phải, một công hai việc.

Thiết Diện Nhân thở dài :

- Vậy cũng tốt. Nhưng tôi lại e ngại Ngân Thiết không kềm nổi lòng, hành động dại dột. Như thế bất lợi và rất nguy hiểm.

Lão bà đáp nhanh :

- Ta sẽ bảo hắn cẩn thận là được rồi.

Bà lại quay sang nói với Khả Thanh :

- Phiền cô nương tối nay dẫn bọn ta tới. Khả Thanh vuốt lại mái tóc mai xõa trên trán rồi gật đầu đồng ý.

Nói về Ngân Thiết, sau khi rời bỏ căn nhà, chàng lẫn thẫn đi trong trong bóng đang, lang thang giữa phố như người mất hồn.

Phố vắng lưa thưa người qua lại, nhà nào cũng đóng cửa lên đèn, ngoại trừ trước cửa kỹ viện thì tấp nập khách đi tìm hoa.

Ngân Thiết ngó lên nhìn tòa kỹ viện. Chàng lẩm bẩm :

- Bọn kỹ nữ dân hèn này có lẽ sống còn sung sướng hơn ta.

Bất chợt một ý nghĩ muốn xem thực sự cuộc sống của kỹ nữ có sung sướng thật không nảy lên trong đầu, chàng phóng mình lên trên tòa lầu, tới một khung cửa sổ có đèn sáng chưng. Ngân Thiết đưa tay khoét một lỗ nhỏ dòm vào.

Bên trong mấy nàng kỹ nữ cười nói rôm rả xung quanh một người đàn ông to lớn, mặc áo choàng đen bằng vải thô. Người đó xoay lưng về phía Ngân Thiết nên chàng không thấy rõ mặt mày. Ngân Thiết chỉ thấy mấy ả kỹ nữ cười toe toét muốn rách cả miệng, chàng lẩm bẩm nói :

- Họ cười là họ vui rồi, mà vui cười được tất nhiên cuộc sống của họ ắt hẳn sung sướng lắm.

Ngó tới đó, Ngân Thiết không muốn ngó nữa. Chàng toan tung mình nhảy xuống. Chợt một âm thanh ồm ồm vang lên :

- Ta không uống nữa. Các nàng đừng làm khó ta.

Âm thanh đó rất quen thuộc, bất giác Ngân Thiết giật mình quay lại, đưa mắt nhìn qua lỗ thủng, chống mắt lên ngó thật kỹ vào người đàn ông đang ngồi trong phòng. Chàng lại lẩm bẩm nói nhỏ với mình :

- Tại sao đại sư huynh lại vào kỹ viện vui chơi. Tam sư huynh đâu rồi?

Chàng không ngờ vị đại sư huynh tính nóng như lửa của chàng lại vào đây đùa giỡn với mấy cô gái này. Hành động của Hắc Diện Nhân làm cho Ngân Thiết bàng hoàng không thể ngờ được. Từ trước tới giờ chàng cứ nghĩ vị đại sư huynh kia là một trang nam tử hán, ngay chính đàng hoàng, tuy tính tình hơi nóng nảy, nhưng chẳng bao giờ làm những chuyện như thế này. Ðột nhiên chàng cảm thấy lợm giọng, không thèm ngó nữa, nhảy xuống lầu và lao mình vào trong bóng đêm.

Chàng như một người điên khùng, thần trí không bình thường, lao người vun vút vào cánh rừng trên núi phía Tây trấn Sơn Ðông, mặc kệ cho cành cây quét vố mặt. Ðến một khoảng trống giữa rừng, chàng mới đứng lại, lấy hơi hét lên một hơi thật dài như muốn tống hết những uất khí trong người ra. Nhưng vẫn chưa đủ, Ngân Thiết rút khúc gậy bạc kéo dài quá đầu người vung lên múa vèo vèo tợ chớp giật đang xẹt lên làm sáng rực cả một góc trời. Ngân Thiết múa chiếc gậy bạc cho tới khi mệt lả người mới dừng lại.

Chàng hằn học nói :

- Ðại sư huynh, nhị sư huynh, hai người thật là hai đáng ghét mà. Ðại sư huynh đi kiếm gái ở kỹ viện, còn nhị sư huynh thì không chịu cứu Tô Nguyệt. Ta đã mất hết niềm tin và sự kính trọng nơi hai người rồi....

Chàng hét lên tiếng “rồi” thật to và kéo nó thật dài như muốn giải thoát hết mọi ức uất còn lại trong lòng.

Bỗng một tiếng nói trong trẻo vang lên :

- Tức quá ha!

Ngân Thiết giật mình quay đầu lại hỏi :

- Ai? Mau lộ nguyên hình cho ta xem.

Giọng nói trong trẻo kia lại vang lên :

- Ta có lẩn trốn đâu mà phải lộ nguyên hình.

Âm vang của người đó hình như vang lên từ bốn phía, không rõ nơi xuất phát. Ngân Thiết có võ công cao siêu như thế mà cũng không định được âm thanh đó từ đâu phát ra. Chàng quay đầu nhìn bốn hướng, đảo mắt tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy.

Chàng bực mình hét lên :

- Hừ ma quái phương nào tới đây phá quấy. Ta không sợ ngươi đâu.

Âm thanh kia vẫn ôn nhu vang lên :

- Ta đâu cần ngươi sợ. Nếu có hứng thú thì quay về bên phải, đi ba bước tới đây uống rượu cùng ta ngắm trăng.

Ngân Thiết há mồm kinh ngạc, vì nơi mà người đó nói đến thật ra sát ngay bên cạnh chàng, thế mà chàng lại không hề hay biết.

Ngân Thiết liền quay đầu về bên phải, thì thấy trước mặt mình có một nữ nhân trẻ tuổi, khoảng mười bảy mười tám, ăn vận bình dị, áo màu xanh bằng thứ vải thô của những người dân bình thường, hai búi tóc trồi lên hai bên đầu như na tra. Tuy ân vận đơn sơ bình dị nhưng nét thanh tú không giấu được. Càng nhìn người đó, Ngân Thiết càng cảm thấy nàng đẹp như tiên giáng trần. Bất giác chàng quay mặt đi không ngó nữa, dừng hẳn bước chân.

Thiếu nữ liền mỉm cười nói :

- Ngươi sợ rồi à?

Ngân Thiết thẹn đỏ mặt hỏi lại :

- Ngươi là người hay là ma?

Thiếu nữ khẽ nhướn mày một cái, vẫn giữ nụ cười trên môi, cũng hỏi lại Ngân Thiết :

- Ngươi xem ta giống người hay giống ma?

Ngân Thiết liền đáp :

- Ngươi có hình dáng giống người, nhưng yêu mị tà quái như ma.

Thiếu nữ hứ lên một tiếng :

- Tại sao ngươi lại nói ta yêu mị tà quái như ma?

Ngân Thiết lấy hết can đảm quay lại nói :

- Một thiếu nữ như ngươi, đêm hôm khuya khoắc như thế này tại sao lại vào rừng ngồi uống rượu ngắm trăng? Không phải là ma chứ là thứ gì nữa? Thiếu nữ vẫn cười, vẫn ôn nhu như thường, không có vẻ gì giận dữ. Nàng còn nhỡn nhơ đáp :

- Ta thích như vậy đó? Nhưng cũng đâu thể nói ta là ma được.

Ngân Thiết khăng khăng nói :

- Ngươi đích thị là ma? Không chối cãi vào đâu được. Chỉ có ma mới xuất hiện vào ban đêm.

Thiếu nữ nghe vậy liền cười khanh khách nói :

- Vậy hả?

Dứt lời nàng ngẩng mặt tru lên một tiếng vừa lanh lảnh vừa dài như chó sói gọi bầy giữa đêm. Ai nghe cũng rùng mình đến lạnh xương sống. Tru xong, thiếu nữ lại hỏi :

- Ngươi sợ chưa?

Ngân Thiết thấy thiếu nữ tru hú như vậy, liền nhảy đổng lên, vung tay chỉ vào thiếu nữ nói :

- Thấy chưa. Ta nói có sai đâu. Ngươi đích thị là một con ma cái, muốn đến đây chọc ta.

Thiếu nữ lại cười hi hí nói :

- Ta mới tru có một tiếng mà ngươi đã nói ta là ma, vậy nãy giờ ngươi tru ngươi hú ngươi than ngươi thở, rồi còn múa gậy như khỉ thì không phải là một con ma đực sao.

Ngân Thiết trợn mắt lên hốt hoảng. Thì ra những gì chàng la hét than thở cô ả kia đều nghe đều thấy hết, thế mà chàng không hay biết gì hết. Kỳ dị hơn là cô ta từ đầu đến cuối ngồi kế bên chỗ chàng múa cây gậy bạc, thế mà gậy chàng không hề đả thương hay đụng được tới vạt áo của cô ta. Thật là lạ.

Trăng tròn như cái mâm đang soi ánh sáng vàng dịu xuống khoảng trống giữ khu rừng, bất chợt một đám mây đen che kín. Bầu trời trở nên tối đen như mực. Ngân Thiết phải dụng hết nhãn lực mới thấy được thiếu nữ kia đang khẽ cau mày lại, nụ cười không còn trên môi.

Thiếu nữ đứng lên, vẫn với âm thanh dịu dàng nói với Ngân Thiết :

- Trăng bị mây che khuất rồi, ta không còn nhã hứng uống rượu nữa. Ta đi đây. Nhưng ta muốn nói cho ngươi một điều, muốn cứu lại người yêu ngươi hãy hết sức cẩn thận, cái mụ Tần nương gì đó không dễ dàng đối phó đâu.

Lời nói chưa dứt bóng thiếu nữ chợt biến đi đâu mất, chẳng khác nào ma quỷ. Cũng đủ biết khinh công của nàng cao siêu đến mức nào. Ngân Thiết đã có khinh công thuộc vào hạng cao siêu tuyệt kỹ, nhưng lúc thi triển bóng ảnh chàng vẫn chập chờn lúc ẩn lúc hiện. Trong khi đó thiếu nữ này thì chưa kịp nháy mắt cô ta đã biến mất tiêu, như kẻ biết tàn hình vậy.

Ngân Thiết cứ tưởng mình đang nằm mơ, vội đưa tay dụi mắt mấy bận cho tỉnh lại. Xung quanh vẫn không có gì thay đổi, một bình rượu nóng còn để lại trên mặt đất, nhưng thiếu nữ kia thì không còn đó nữa.

Ngân Thiết như người mộng du, lững thững đi về trấn Sơn Ðông.

Chỉ trong một đêm bao nhiêu điều lạ xảy ra trước mặt chàng, làm sao chàng còn đủ tinh thần chấp nhận hết mọi điều lạ đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện