EDITOR: PARK HOONWOO

SỬA LỖI: PARK HOONWOO

BETA: PARK HOONWOO

- o0o-

Buổi sáng hôm sau khi tan học, Harry đã đến phòng bếp và nhờ các gia tinh ở đó mang cho mình một ít sườn cừu nướng cùng một cái chân dê, sau đó mang đến rừng cấm nuôi sủng vật của mình.

[ Được rồi, nếu ngươi đã ăn xong rồi thì ta trở về đây. Nếu muốn về ký túc xá thì đi cái mật đạo trước kia ngươi hay sử dụng, không cần đi đường ngoài để cho người khác phát hiện ] Harry cẩn thận dặn dò Anne.

[ Tê tê, tôi đã biết, Harry ]. Anne nuốt chân dê vào, nằm sấp trên mặt đất lười biếng nói.

Từ rừng cấm trở về, Harry có ý định về ký túc một chuyến để lấy vài thứ. Từ cổng lớn tiến vào bên trong lâu đài, khi đi ngang qua đại sảnh đường, hắn nhìn thấy bên trong có một đám người đang ồn ào làm cái gì đó, thường sau khi ăn trưa xong thì đại sảnh đường sẽ rất vắng, nhưng hôm nay sao lại tụ tập đông người vậy, không biết đang nói cái gì. Harry tiến vào, đi đến bên cạnh Abraxas, nhìn Hagrid khóc lóc kể lể với Dumbledore.

"Phát sinh chuyện gì vậy?" Harry hỏi.

"Là cậu sao, Tom." Abraxas xoay người lại nhìn Harry mới đến, mở miệng giải thích, "Cái người có huyết thống người khổng lồ Gryffindor kia sau khi giờ cơm trưa kết thúc liền lỗ mãng mà vọt vào, khóc lóc với Dumbledore rằng tiểu sủng vật mà cậu ta nuôi dưỡng không thấy đâu. Cũng may là cậu ta vọt vào lúc tớ đã ăn trưa xong rồi, nếu không chắc tớ không nuốt nổi cơm mất, hiện tại nhìn cái bộ dạng của cậu ta làm tớ muốn nôn hết toàn bộ bữa trưa của mình rồi đấy." Abraxas nhíu mày oán giận nói, cậu tưởng đến hình ảnh người khổng lồ một bên xoa đôi mắt nhỏ xíu của mình, một bên khóc lóc sướt mướt, đem bản thân biến thành cái bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem liền buồn nôn, thật may mắn rằng trưa nay cậu không ăn nhiều lắm, chứ không thì chuyện cậu cố gắng kiềm hãm bản thân để không nôn ra thì chắc chắn là không thể.

Lời nói khắc nghiệt của Abraxas làm cho Harry hơi không thoải mái, hắn vẫn còn nhớ rõ người bạn hiền lành tốt bụng là người khổng lồ lai của mình kiếp trước, nhưng mà hiện tại hắn cũng rất rõ ràng cái người trước mắt này không phải là bạn của hắn. "Vậy cậu còn tiếp tục xem?"

"Tớ chỉ muốn ở đây xem cậu ta khóc cái gì, cuối cùng hơn nửa tiếng rồi tớ vẫn không nghe được rốt cục tại sao cậu ta lại khóc." Abraxas thấp giọng nói.

"Giáo sư Dunbledore, con....... hức Aragog cu.....ủa.....của con không thấy.... hức, con...hức..... có hỏi qua Nhân Mã....... hức, bọn họ nói là..... hức có một con rắn..... ăn.....ăn.......ăn Aragog." Hagrid cuối cùng cũng nói ra nguyên nhân mà mình khóc sau nửa tiếng dưới sự an ủi và dỗ dành của Dumbledore.

"Rắn? Rừng cấm có rắn là chuyện rất bình thường, Aragog của con cũng không nên đi đến rừng cấm, mà con đứa nhỏ, con cũng không thể đi vào đó, ta không thể không trừ Grryffindor 5 điểm." Dumbledore hơi khom lưng nói với Hagrid, dù sao thì cậu ta cũng đã cao đến cằm Dumbledore. "Đúng rồi, Aragog của con là con gì vậy?"

Dumblebore chủ động trừ điểm Gryffindor khiến cho một vài Slytherin muốn đi lên mượn cơ hội kiếm chuyện phải đứng lại. Nghe đến Dumbledore hỏi thế lại cúi người về trước cẩn thận lắng nghe.

"Là nhện, nhưng Aragog vẫn luôn rất nghe lời, nó sẽ không cắn người. Aragog muốn tìm một ít thực vật ở rừng cấm cho nên con mới mang nó đến rừng cấm. Aragog là bạn của con, mà cuối cùng nó lại bị một con rắn ăn mất." Sau khi nói xong, Hagrid lại tiếp tục khóc.

"Nhện? Hogwarts cho phép mang sủng vật nhưng không có loài này, giáo sư Dumbledore, ngài nên đến ký túc xá của cậu ta xem xem còn con nào giống như vậy không." Một nam sinh không nhịn được đứng dậy, đây là một học sinh năm thứ 5 của Slytherin, cậu ta đứng dậy đánh gãy lời an ủi của Dunbledore.

"Chính là như vậy a, nhện cậu ta còn dám mang, ai có biết sau này cậu ta có còn mang một con khác còn nguy hiểm hơn không. Hơn nữa cậu ta còn chưa nói nhện của mình là loài gì đâu?" Một nam sinh Ravenclaw phụ hoạ, còn lấy ra một tấm da dê cùng với một cái bút, tính tính gì đó trên tấm da dê.

Sau khi nghe Hagrid khóc lóc kể lể, Harry cuối cùng đã biết con nhện mà sủng vật nhà mình nhắc đến vào tối hôm qua là cái gì, liên hệ đến cái tên Aragog này, hắn liền nhớ đến ngay cả mình cũng xém chút là bị Aragog ăn luôn. Con nhện khổng lồ tám mắt kia là Hagrid mang đến Hogwarts, rừng cấm của Hogwarts không hề có loài này, nhưng nó đã nhanh chóng sinh sản đến nỗi có một lãnh thổ cực kỳ lớn trong rừng cấm, nơi đó vẫn luôn rất nguy hiểm, sau khi hắn làm hiệu trưởng, hắn đã từng mời thần sáng đến cùng với giáo sư của trường cùng nhau tiêu diệt hơn phân nửa nhện tám mắt trong rừng cấm. Mà hiện tại nó đã bị Anne ăn mất, về sau cái gia tộc nhện tám mắt này chắc sẽ không còn tồn tại nữa. Chỉ là Hagrid bây giờ nhìn có vẻ rất buồn! Tối hôm qua Anne khoe chiến công vĩ đại của nàng ta với hắn, hắn một chút cũng không nghĩ đến là nhện tám mắt khổng lồ, hắn thậm chí còn nghĩ Anne ăn một loài nhện khác. Bởi vì ký ức quá mức xa xôi cho nên hắn hoàn toàn không biết vào thời điểm nào thì Hagrid mang Aragog đến Hogwarts, nhưng hắn không nghĩ đến nó sẽ vào bụng Anne nhanh như thế, Harry cảm thấy mình hơi có lỗi với Hagrid một chút, dù sao thì sủng vật của hắn lại xơi luôn sủng vật của Hagrid, nhưng hắn vẫn cảm thấy đây là kết quả tốt nhất. Mặc dù rừng cấm có vô số loài sinh vật nguy hiểm, nhưng loài nhện tám mắt khổng lồ này không hề có lợi lại vô cùng có hại, dù sao động vật trong rừng cấm không cần phải cực kỳ có lợi, nhưng ít nhất nó phải cân bằng giữa lợi và hại, điều mà không thể tránh khỏi đó chính là năm nào cũng có không ít học sinh tò mò đi thám hiểm rừng cấm, đặc biệt là vào buổi tối.

Harry bất động thanh sắc nhìn bộ dáng khó khăn của Dumbledore, Abraxas bên cạnh hắn hỏi nhỏ: "Anne làm phải không?"

Harry khẽ gật đầu.

Abraxas cười cười, tán thưởng nói: "Anne làm tốt lắm! Tớ đã sớm nghe nói rằng cái người khổng lồ kia có sở thích nuôi dưỡng một vài loại động vật cực kỳ nguy hiểm, cho nên đương nhiên biết Aragog gì đó của hắn không phải loài ôn hoà gì đâu. Ha! Là nhện sao! Không biết có phải nhện độc hay không, thế giới phép thuật có hơn 90% nhện là nhện độc, tớ chắc chắn rằng cái con nhện Aragog của cậu ta chắc chắn cũng có độc."

Abraxas khẳng định, Harry không có ý kiến gì, chỉ chờ Dumbledore nói chuyện.

Học sinh viện khác ồn ào, bao gồm cả bạn cùng phòng của Hagrid cũng khiếu nại, làm Dumbledore cũng không thể không đáp ứng yêu cầu điều tra ký túc xá, thân là viện trưởng của Gryffindor, cũng là phó hiệu trưởng của Hogwarts, tất nhiên cụ phải quan tâm đến an toàn của những học sinh khác.

" Được, bọn nhỏ, trở về nào! Ta đảm bảo sẽ cho mọi người kết quả mà mọi người mong muốn." Cụ nói xong liền mang Hagrid rời đi.

" Cậu nói xem, Dumbledore thật sự sẽ điều tra ký túc xá của cậu ta thật sao?" Abraxas trên đường về hỏi Harry.

" Không biết." Harry trước giờ vẫn không bao giờ hiểu được suy nghĩ của Dumbledore, ngày xưa khi hắn còn nhỏ, cụ đã tự tay trải sẵn con đường cho hắn bước và cuối con đường đó chính là quyết chiến với Voldemort, nhưng mà, Dumbledore sẽ chẳng bao giờ giải thích cho hắn nguyên nhân tại sao cụ lại làm như vậy. Mà hiện tại chính là thời gian mà Chúa Tể Bóng Tối đời thứ hai nuôi dưỡng ước mơ của mình ở thế giới nguyên bản của hắn, Dumbledore lúc này hẳn có cùng ý tưởng với Dumbledore của thế giới ban đầu của hắn đi, nhưng bất kể thế nào, hắn vẫn không bao giờ hiểu được suy nghĩ trong đầu của vị sư vương già này.

" Ha, không biết lần này Dumbledore sẽ xử lý cái người kia như thế nào, có lẽ cậu ta sẽ bị buộc thôi học đấy." Abraxas cực kỳ vui sướng khi người khác gặp hoạ, Slytherin luôn không thích những người tự xưng mình là tượng trưng cho chính nghĩa Gryffindor kia, dù sao người cầm đầu đàn sư tử kia có thể đưa một người có máu người khổng lồ trong người đến Hogwarts, cậu đôi khi thật sự không thể hiểu nỗi suy nghĩ trong đầu những Gryffindor này ( câu này mình bịa nhe, mình không hiểu lắm nó nói gì).

"Chờ xem kết quả là được rồi." Harry không biết ý tưởng của Abraxas, chỉ nghĩ là một câu nói 'Vô nghĩa'.

Mấy ngày sau đó, hầu như học sinh của toàn Hogwarts đều đem việc này ra bàn tán, hơn nữa còn càng ngày càng kinh khủng, có người nói Hagrid thậm chí còn nuôi chó ba đầu trong ký túc xá, hay có người nói cậu ta nuôi rồng, còn vì lý do tại sao không ai biết là vì nó hiện tại chỉ là một trái trứng. Học sinh quá nhiệt tình làm cho Dumbledore đứng ngồi không yên, cụ mang theo một vài giáo sư khác của Hogwarts đến ký túc xá của Hagrid, thậm chí bọn họ còn phát hiện một vài loài mà bị bộ pháp thuật cấm nuôi dưỡng bao gồm cả một con báo độc, nó trông khá giống với mèo bình thường khi còn nhỏ, chỉ là tiếng kêu không giống nhau, căn bản rất ít ai có thể phân biệt được nó với một con mèo bình thường.

Lúc này, Hagrid chắc chắn sẽ bị khai trừ, ngay cả Dumbledore cũng không thể bảo vệ cậu ta, bởi vì căn bản mấy viện trưởng khác đều không đồng ý lưu lại học sinh nuôi dưỡng động vật nguy hiểm trong ký túc xá này, cho rằng điều này hoàn toàn có thể làm các học sinh khác thương tổn.

Thời đại này mặc dù không có Rita Skeeter, nhưng tin tức Hagrid nuôi dưỡng động vật nguy hiểm trong ký túc xá vẫn bị người khác chia sẻ cho Nhật Báo Tiên Tri. Ngay lập tức đã có rất nhiều bậc phụ huyng sôi nổi yêu cầu hiệu trưởng Dippet đuổi học Hagrid, sau đó mấy ngày sau, bộ phép thuật liền mang theo thần sáng vào và bẻ gãy đũa phép của Hagrid, muốn đem cậu ta đến toà án để thẩm vấn. Tuy cậu ta vẫn là trẻ vị thành niên, tuy nhiên cậu ta cũng đã vi phạm lệnh cấm nuôi dưỡng sinh vật ma pháp, tất nhiên là phải chịu thẩm vấn. Sau khi Hagrid bị mang đi, sách vở của cậu ta cùng với hành lý đều bị mang đi, điều này thực rõ ràng, lần này cậu ta đi chính là một đi không bao giờ trở lại.

Toàn bộ sự kiện này từ khi bắt đầu đến cao trào và cuối cùng là kết thúc Harry đều thấy được, hắn không nghĩ Aragog chết có thể mang lại hậu quả nghiêm trọng như vậy, Hagrid không chỉ bị bẻ gãy đũa phép, bị đuổi khỏi trường, thậm chí còn có án trong người. Hiệu ứng bươm bướm này làm cho Harry cảm thấy rất có lỗi đối với Hagrid, tuy rằng bây giờ cậu ta không phải cái người bạn là người khổng lồ của hắn ở thế giới cũ, nhưng dù sao tất cả việc này đều do một tay hắn gián tiếp tạo ra. Bất quá hiện tại hắn lại không thể làm được bất cứ cái gì, bây giờ hắn chỉ là học sinh, không phải là một nhân vật có thể ảnh hưởng đến quyết định của bộ pháp thuật như ngày xưa nữa, hắn lại càng không thể tiết lộ bí mật rằng mình là một Xà khẩu. Gỉa nhân giả nghĩa như vậy làm cho hắn tự chán ghét chính mình, cảm thấy bản thân mình thật vô dụng ( mình không hỉu Harry là Xà khẩu thì liên quan gì a)

Nửa tháng sau, kết quả phán xét của Hagrid cuối cùng cũng có, cậu ta được Dumbledore cùng với một vài thần sáng đưa về bộ tộc của người khổng lồ, ngoài ra còn cấm cậu ta quay lại thế giới phép thuật, mà đũa phép của hắn gần như đã nát bấy.

Rất nhiều năm sau, khi Harry cùng bạn lữ của mình là Lucius xuất ngoại du lịch, khi trải qua vài ngày ở bộ tộc người khổng lồ, Harry gặp Hagrid – người mà hắn vẫn luôn cảm thấy áy náy, sau khi biết rõ tình huống của Hagrid, cậu ta lúc đó đã quen với cách sinh hoạt trong bộ tộc nười khổng lồ, hắn còn cùng một nữ nhân người khổng lồ kết hôn, có thêm vài tiểu bảo bảo khổng lồ nữa, đến tận lúc đó hắn mới buông hết áy náy của mình với cậu ta xuống. Nhưng đó là rất nhiều năm sau, còn bây giờ thì hắn vẫn còn đang cảm thấy rất áy náy với Hagrid.

HẾT CHƯƠNG 23
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện