EDITOR: PARK HOONWOO
Beta: Kyu
- o0o-
Severus đã chán ghét James ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi đó, cậu vừa mới trở lại trang viên Prince không lâu, lần đầu tiên nhìn thấy James đã bị cưng chiều đến hư, tâm trí trưởng thành sớm của cậu thật không thích sự tự cho mình là đúng và tùy hứng của James, tuy rằng một đứa nhỏ 6, 7 tuổi là phải giống như hắn ta. Nhưng mà, sau đó, James giống như một chai keo năm lẻ hai vậy, cứ dính chặt lấy cậu sống chết không buông.
Trước 11 tuổi, các phù thuỷ nhỏ thường rất ít khi được ra khỏi nhà, cho nên thân là người thừa kế của gia tộc Potter, James không có khả năng một mình đi tìm cậu. Tuy nhiên, mấy cái tiệc xã giao vào lễ Giáng sinh thì cậu vẫn ngẫu nhiên nhìn thấy hắn, hoặc là bị James phát hiện, sau đó là bị dây dưa.......... Ầm ĩ........ Dây dưa...... Cứ thế mà luân hồi.
Sau đó, thời gian ở chung của bọn họ đa số là ở Hogwarts, mặc dù thật sự là tên James đó chủ động đi tìm cậu, tự nguyện trở thành cộng sự của cậu trong các bài tập nhóm, đuổi mấy người muốn đến gần cậu đi. Ở thế giới phép thuật sống được mấy năm, Severus biết thế giới phép thuật ai ai cũng công nhận một điều là: Gia tộc Potter toàn đào tạo ra mấy kẻ si tình, chỉ cần bị bọn họ coi trọng thì chỉ có 1 kết cục, là đồng ý với Potter. Sự thật được cả thế giới phép thuật công nhận Severus cũng không để trong lòng, bởi vì cậu và James đều là con trai, cậu không tin hắn ta có thể bỏ mấy đứa con gái xinh đẹp dịu dàng mà đi thích một đứa con trai ảm đạm và lạnh lùng như cậu.
Tuy nhiên, gia tộc Potter có lẽ vẫn luôn có được thứ họ muốn. Dần dần, Severus bắt đầu quen với sự tồn tại của James, không kháng cự sự quấy rầy của hắn nữa.
Severus biết James rất thông minh, kết quả học tập của hắn biểu thị chuyện đó rất rõ ràng, tỷ như thành tích môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của hắn rất tốt, đặc biệt ở tiết Luyện kim của chú Ayer, hắn đều biểu hiện xuất sắc hơn cậu. James không so đo mấy câu châm chọc hay mỉa mai của cậu mà luôn chủ động giúp cậu, tuy rằng cậu thường xuyên chế giễu James đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Nhưng cậu biết rất rõ, chỉ cần James ở tiết Độc dược không làm vướng tay vướng chân cậu, cậu liền biết James không hề ngốc chút nào.
Cậu có thói quen giữ khoảng cách với người khác, thậm chí nhiều khi cô độc một mình. Khi tình cảm ba mẹ còn rất tốt, cậu được ba và mẹ yêu thương hết mực. Sau đó, ba cậu vì làm ăn thất bại, hơn nữa phát hiện cậu và mẹ cậu là phù thuỷ thì gia đình của cậu bắt đầu tan vỡ từ đó. Khi mà cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần tay làm hàm nhai thì mẹ lại dẫn cậu về trang viên Prince, ba của cậu đã bị mẹ cậu dùng 1 liều quên lãng, xoá sạch ký ức. Cậu không biết mẹ có hạ thủ lưu tình không, mà sau đó người ba Muggle này của cậu lại có thể khôi phục ký ức, thậm chí còn lấy thân phận pháo lép mà sinh hoạt chung với loại 'Quái vật' mà ông ta căm ghét, hơn nữa còn lấy thân phận là người hầu ở trang viên Prince. Mẹ của cậu vẫn không tha thứ cho ba của cậu, hai người coi nhau như xa lạ mà sống cùng một trang viên. Severus không hỏi mẹ của cậu, liệu bà có tha thứ cho ba của cậu hay chưa. Bởi vì cậu biết, Prince lúc nào cũng chấp nhất với tình yêu của mình, nhưng tại sao lại không tha thứ? Có lẽ mẹ của cậu là một Slytherin kiêu ngạo đi, có lẽ trái tim của bà đã bị ba của cậu tổn thương quá nhiều rồi. Mẹ của cậu từ khi cậu 5 tuổi thì không còn ôm cậu nữa, sau đó cậu liền bắt đầu tiếp thu chương trình đào tạo người thừa kế của Prince, mẹ cậu cũng vẫn luôn nghiêm khắc với cậu, không còn ôn nhu như bà hay làm ngày xưa nữa. Cậu yêu mẹ cậu nhiều lắm, cậu tin rằng mẹ cũng vậy, chỉ là cả bà và cậu đều đem điều này giấu vào tận sâu trong lòng.
Cậu luôn là một người cô độc, chỉ có duy nhất một người bạn, tuy rằng người bạn này lớn hơn cậu, cũng có rất nhiều chỗ không giống cậu, nhưng cậu vẫn luôn rất quý trọng tình bạn của cậu với y. Lucius khác với cậu, ở bên ngoài thì Lucius là một Malfoy trưởng thành và kiêu ngạo, trước mặt cậu là một người bạn cực kỳ tốt, trước mặt chú Ayer lại là một người tuỳ hứng và thẳng thắn. Một Malfoy thẳng thắn? Không tưởng tượng được phải không, nhưng sự nuông chiều của chú Ayer đã làm cho Malfoy này có chút kiêu ngạo, có chút bất mãn liền sẽ tìm chú ấy tính sổ hoặc là oán giận cầu an ủi. Bạn của cậu là một người rất hạnh phúc, tính chất đặc biệt này của Lucius làm cậu rất ngưỡng mộ nhưng cậu mãi mãi cũng không học được nó.
Cuộc đời của một người chẳng bao giờ có thể rời khỏi hai chữ tình yêu. Khi còn nhỏ hoặc trưởng, tình thân có lẽ là quan trọng nhất, còn tình bạn thì lại người cùng đó lớn lên. Đến khi tâm trí dần dần trưởng thành thì người đó bắt đầu cần một loại tình cảm khác —— tình yêu. Chỗ trống dành cho người yêu của mình trong tim cậu vốn đã bị một người đặt chỗ. Người đó là người cậu luôn cố tình bỏ qua, cuối cùng lại không thể bỏ qua James!
Ở Hogwarts, khi học đến năm thứ ba là đã có thể đến Hogsmeade, không khí trong trường học liền rất khác. Tựa hồ như vừa lên đến năm ba thì những phù thuỷ nhỏ trở nên trưởng thành hơn thì phải, từng người rồi lại từng người, bắt đầu dành thanh xuân của mình mà tìm vui, hoặc là lấy kết hôn làm tiền đề mà bắt đầu tìm nửa kia của mình. James lúc này bắt đầu theo đuổi cậu mạnh mẽ hơn, nhiệt tình hơn so với năm nhất rất nhiều, ngày nào cũng đưa thư tình, hoa tươi rồi lại quà. Lúc này, với một con người luôn khát cầu an tĩnh như cậu bắt đầu chán ghét James, bắt đầu cuộc sống ngươi truy ta trốn.
Sự nhiệt tình của James luôn luôn làm cậu phải đau đầu, sự nhiệt tình của Gryffindor luôn làm cậu cảm thấy rất mệt mỏi. Đôi khi, cậu cảm thấy người hắn ta thích nên là Lily chứ không phải cậu, bởi vì Lily cũng là một người nhiệt tình không kém. Lily là người bạn cậu từng chơi chung khi còn nhỏ, sau này vì về trang viên Prince mà mất liên lạc, sau đó lại gặp lại ở Hogwarts. Cậu cảm thấy, hai người nhiệt tình này mới thích hợp ở chung với nhau chứ, nhưng bọn họ lúc nào cũng như nước với lửa mà cãi nhau, James không cho Lily tiếp cận cậu, lo sợ cậu sẽ thích Lily mà kiếm thêm cho hắn một tình địch; mà Lily thì luôn ngăn cản James tiếp cận cậu, cậu biết không phải Lily thích mình, có lẽ là cậu ấy xem cậu như gà con mà bảo vệ ấy mà.
Quan điểm của cậu về James chính thức thay đổi là vào năm ba, mà đối với James nảy sinh ra loại tình yêu không rõ ràng là năm thứ năm. Trong hai năm thứ ba và thứ tư, cậu chính thức thay đổi cách nhìn của mình về cái con người tên James Potter này, chỉ là khi cậu bắt đầu chấp nhận hắn, thì lại có chuyện xảy ra khiến cho James chút nữa đã sinh ra ngăn cách với cậu.
Năm thứ năm, Severus bắt đầu có hứng thú với Lang dược, cậu bắt đầu xuống tay nghiên cứu cũng như cải tiến loại độc dược này. Bất quá, khi mà cậu đã hoàn thành được bước đầu tiên rồi thì cậu lại không biết tìm đâu ra một người sói để thử nghiệm. Khi đó, cậu cũng không có quá chú ý tâm tình của những người khác, cho nên cậu cũng chưa từng chú ý đến bạn của James, cậu chỉ biết James thường xuyên cùng Sirius Black quậy rần trời, phá phách đủ kiểu với nhau, đi chung với bọn họ còn có một người thân thể không tốt, tính cách khá ôn hòa, trên người không hề có cái sự nhiệt tình cùng phô trương của Gryffindor. Nhưng mà, cậu chưa bao giờ chú ý cái người bạn tương đối ôn hoà kia của James, nếu cậu chú ý đến tình cảnh của Lupin, có lẽ cậu sẽ không tự đặt mình vào nguy hiểm.
Vào đêm trăng tròn gần Valentine, Severus vô tình nghe được hai thanh âm lén lút trên đường từ thư viện trở về. Vốn dĩ, ở Hogwarts thì dạ du không phải là chuyện gì lạ, dù sao nhà nào cũng sẽ có học sinh đi dạ du, ngay cả cậu cũng đã từng như thế rồi. Nhưng mà, hai cái âm thanh lén lút kia làm cậu chú ý vì một giọng là của James, còn lại chính là cái tên hồ cẩu bạn hữu Black của hắn.
"Này, nhanh lên người anh em, nếu không Filch sẽ đến đấy." Sirius thấp giọng hô.
"Đã biết, cậu đừng có dẫm lên chân tớ!" James khẽ nói.
Hai tên ngu xuẩn! Động tĩnh lớn như thế mà còn đòi dạ du. Severus trong lòng hừ một tiếng.
Cậu đi theo bọn James cả một đoạn đường, sau đó mới phát hiện bọn họ đi một con đường mà cậu chưa bao giờ đi qua. Cậu năm nay có thể nói là đã huynh trường của Slytherin, cho nên chức vụ của cậu cho phép cậu đi vài mật đạo mà trước giờ cậu vẫn chưa đi bao giờ. Nhưng mà, bọn James giống như hiểu biết Hogwarts rất rõ, hiểu hơn cả cậu nữa, bởi vì bọn họ đang đi một con đường mà cậu chưa bao giờ đi qua. Cậu vẫn luôn đi theo James, thẳng đến khi bọn họ đến gần cây liễu roi.
"Hôm nay Peter bị đau bụng rồi, cũng chỉ có hai người chúng ta, người anh em, tớ vào trước bồi Remus đây, cậu đi chuẩn bị quà lễ tình nhân cho con dơi yêu dấu của cậu đi! Bất quá, nhớ về sớm." Sirius dặn dò nói.
"Ừm, cậu bồi Remus đi, tớ sẽ trở về sớm." Nói xong, James liền biến thành một con hươu mà chạy đi.
James là Animagus! Bọn họ khẳng định vẫn chưa đến Bộ Phép Thuật đăng ký, cho nên Animagus của họ khẳng định là bất hợp pháp!
Bồi Remus? Remus hẳn là cái người bạn tính tình ôn hoà kia của bọn họ đi, cậu ta bị cái gì mà lại ở Lều Hét?
Quà lễ tình nhân? James sẽ tặng cậu cái gì nhỉ? Severus thầm nghĩ.
Cậu đi đến gần cái Lều Hét, tưởng xem một chút tình huống bên trong, kết quả chưa đến gần được bao nhiêu liền bị một con hươu đè lại.
Là James, James đã trở lại!
James biến thành động vật không thể nói chuyện, Severus lập tức hét lên: "Buông tôi ra!"
Nghe được giọng của Severus, James vội biến trở về hình người, hắn bất mãn chất vấn: "Cậu theo dõi tớ?"
"Thì sao?" Severus cười lạnh một tiếng, "Potter, cậu là Animagus, với tính cách của mấy cậu thì chắc chắn chưa đăng ký ở Bộ Phép Thuật. Cậu nói xem, nếu tôi báo cáo cho Bộ Phép Thuật thì chắc chắn cậu sẽ là Potter đầu tiên đến Azkaban nhỉ?" Severus cố ý đe doạ, cậu tuy rằng không biết tại sao James lại đến đây, nhưng trực giác của cậu cho cậu biết rằng đây sẽ chẳng phải chuyện tốt lành gì cho cam.
"Severus, cậu không thể làm như vậy, chúng tớ có nguyên nhân." James kêu lên.
"Người anh em, chuyện gì thế?" Lúc này, một con chó đen rất lớn trốn ra, biến thành một nam nhân tóc đen.
"Sirius Black? Lại một Animagus bất hợp pháp?" Severus hừ nói, James và Black thật sự liều lĩnh, một đám luyện Animagus, thật sự không sợ bị người khác bắt sao?
"Nếu cậu dám nói ra, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu" Sirius không khách khí nói.
"Sao lại không dám? Tôi mà nói ra nặng lắm cũng chỉ bị phạt vì dạ du, còn hai cậu chắc chắn sẽ vào Azkaban!"
"Chết tiệt!" Sirius mắng một tiếng.
"Severus, làm ơn, không cần làm như vậy." James cúi đầu nói.
"Ngao ngao ngao ngao ngao!" Một tiếng sói tru vang lên, âm thanh gần trong gang tấc làm cho Severus đột nhiên lùi bước.
Đây là cái gì? Hogwarts làm sao lại có cái âm thanh này? Người sói không phải đều trốn đi sao? Trong Rừng Cấm không thể nào có người sói!
"Hỏng rồi, Remus cắn đứt được dây trói của cây liễu roi rồi!" Sirius lập tức biến thành Animagus, chạy vào bên trong, nhưng không cản được Remus lại.
"Severus, mau rời khỏi đây! Nguy hiểm!" James cũng ý thức được chuyện này, hắn nhanh chóng đẩy Severus rời khỏi.
Người sói? Remus? Cái người bạn kia của James là người sói? Khó trách tháng nào cậu ta cũng sẽ xin nghỉ ba ngày! Severus liên hệ những chuyện trong lúc cậu lơ đãng chú ý. Hiện tại có sẵn người sói, Lang dược của cậu có thể tiến bộ! Bất quá, cậu lại không phải là người lỗ mãng, biết tình huống hôm nay không thích hợp, cho nên cậu tính toán xoay người rời đi, chẳng qua cậu đi tới kéo cổ áo của James, lôi hắn ta đi cùng mình. Đến nỗi Severus đã quên sự tồn tại của Sirius bên trong Lều Hét.
"Không, cậu đi đi, tớ muốn bồi Remus!" James giãy giụa nói.
"Không được, chỉ bằng hình thái Animagus của cậu, cậu định hiến thân làm thức ăn cho bạn mình hay gì?" Severus cự tuyệt.
Khi hai người chuẩn bị rời đi thì thấy một con chó đen bị quăng ra ngoài, sau đó từ trong đi ra một người sói răng sắc nhọn cực kỳ dữ tợn.
"Sirius!" James đẩy tay Severus ra, chạy đến kiểm tra Sirius. Khi xác định được Sirius không có vấn đề gì mới biến thành Animagus chạy đến ngăn cản không cho Remus tấn công Severus.
Severus biết bây giờ James cũng không làm gì được người sói này, bởi vì trước mắt con hươu vẫn còn quá nhỏ, tuy sừng trên đầu đã mọc rất dài nhưng cơ thể của nó vẫn chưa trưởng thành. Lấy sức của con hươu nhỏ đó thì căn bản không đủ khả năng đi ngăn một người sói đã mất lý trí.
Severus đã thử vài câu thần chú thông thường lên người sói, nhưng không có hiệu quả.
"Sectumsempra!" Một thần chú được phóng qua, trên người tên người sói đó bị cắt ra vài vết thương, máu chảy, nhưng mùi máu đó lại càng kích thích bản tính tàn bạo của người sói, nó bắt đầu cố gắng tiếp cận Severus, còn James vẫn cố gắng dùng hình dạng Animagus của mình bảo vệ cậu.
"Potter, tránh ra!" Severus không muốn người sói tổn thương James, vì cơ thể của tên người sói đó so với James chênh lệch quá nhiều, vì thế cậu quát lớn đồng thời quăng cho James một cái Immobulus sau đó xô ngã hắn ta sang một bên.
Tiếp theo, Severus vẫn cố gắng dùng thần chú hắc ám thương tổn người sói, cuối cùng tranh thủ lúc tên người sói đó bị thần chú của cậu trói buộc, cậu nhanh chóng lấy Lang dược cậu điều chế đổ thẳng vào miệng tên đó cùng một đống sinh tử thuỷ.
Sau khi nhìn thấy người sói hôn mê, Severus liền nhanh chóng cắt lông, tóc, móng tay cộng thêm tranh thủ rút được của tên đó được mấy ống máu.
Cậu tin tưởng độc dược của mình có thể làm cho người sói ngủ hai ngày, vì thế liền giải trừ bùa Immobulus cho James. Cậu vừa định xem xét xem James có bị thương không thì đã bị hắn gạt tay ra.
"Cậu tránh ra!" James biến về hình người tức giận nhìn Severus.
Tuy rằng không biết tại sao hắn lại tức giận, nhưng cậu đang muốn nhanh chóng trở về để nghiên cứu mớ tài liệu cậu vừa mới thu thập được của người sói. Vì thế, cậu xoay người rời đi, không để tâm James và Black nữa, vì cậu biết bọn họ chắc chắn sẽ không sao.
Sau khi có được máu, lông và tóc của người sói, Severus tập trung vào nghiên cứu tiếp Lang dược, tiếp tục cải tiến nó mà không chú ý đến tình trạng của James trong khoảng thời gian này. Chờ sau khi cậu hoàn thành một giai đoạn rồi mới ý thức được James cũng đã rất lâu rồi không chủ động tìm cậu. Cho dù ở trong lớp học, James cũng không chủ động làm cộng sự của cậu nữa mà trở về bên Gryffindor.
Severus chú ý đến hiện tượng này, chỉ cho là James từ bỏ không theo đuổi cậu nữa, nhất thời cảm thấy cuối cùng mình cũng đã có thể thoát khỏi phiền toái, nhưng được hai ba ngày sau cậu liền cảm thấy không quen! Chẳng lẽ cậu bị cuồng ngược sao? Potter không quấn lấy cậu, cậu lẽ ra phải cảm thấy vui vẻ chứ, tại sao cậu lại cảm thấy có chút buồn bực như vậy?
Một ngày nọ, Lucius đột nhiên hỏi: "Sev, sao dạo này không thấy tên Potter đó quấn lấy em nữa?"
"Hừ, có lẽ đã cậu ta đã từ bỏ đi." Severus hừ một tiếng, "Có lẽ cuối cùng cậu ta cũng ý thức được cái con dơi đầu đầy dầu như em không phải khẩu vị của cậu ta."
"Sev, không cần tự coi thường mình! 'Con dơi đầu đầy dầu?' Ha, bọn không có tố chất!" Lucius khinh thường nói.
"Tên Potter đó muốn thế nào, không liên quan đến em." Severus không muốn nói tiếp cái đề tài này. Sau khi tạm biệt Lucius, cậu trở về ký túc xá của mình, khi đi qua hành lang, cậu nhìn thấy James đang vừa đi vừa cười nói với một nữ sinh nào đó. Khi James cũng nhìn thấy cậu, hắn ta trực tiếp chọn cách lơ cậu, cùng nữ sinh đó đi ngang qua người cậu.
Trong lòng Severus cả kinh, sau đó phản xạ có điều kiện mà dùng Occlumency mình mới học được. Cậu cất bước, rời khỏi hành lang.
"Cảm ơn cậu, Connie, lát nữa tớ sẽ cảm tạ cậu sau nhé." James nói với nữ sinh bên cạnh.
"Không cần khách sáo, tớ có việc phải đi rồi." Nữ sinh xua xua tay, tạm biệt James.
James nhìn nữ sinh rời đi, trong lòng cảm thấy mất mát, bởi vì hồi nãy Severus cũng làm lơ hắn, hắn không thích bị cậu ấy lơ chút nào.
Mấy ngày nay không quấn lấy Severus vì mấy hành động của cậu ấy vài ngày trước làm hắn rất khó chấp nhận. Ngay từ đầu, Severus đe doạ hắn, nói sẽ tố cáo bọn họ là Animagus bất hợp pháp, câu nói đó của cậu làm hắn thật sự rất sợ, mặc dù hắn biết cậu không phải loại người như vậy, nhưng hắn vẫn rất sợ. Mà chuyện Severus cho hắn một bùa Immobulus làm hắn càng thương tâm hơn, hắn không nghĩ đến Severus sẽ không chút thương tiếc mà tổn thương hắn, bọn họ đã từng cãi nhau ầm ĩ, nhưng thực chất lại chưa bao giờ tổn thương đối phương, mà lần này cậu ấy có thể không chút do dự mà tổn thương hắn. Cuối cùng, Severus mải mê với độc dược trực tiếp làm lơ luôn sự tồn tại của bọn hắn, thẳng đến khi cậu ấy làm như vậy ở Rừng Cấm, Sirius đã mắng cậu ấy là không có nghĩa khí không biết bao nhiêu lần. Nếu cậu ấy tổn thương hắn, hắn hoàn toàn có thể bỏ qua, nhưng hắn lại không thể tha thứ khi cậu đả động đến bạn bè của hắn, bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy Severus trực tiếp đổ cho Remus rất nhiều độc dược, làm cậu ấy phải hôn mê đến tận ba ngày mới tốt lên được, hơn nữa Severus còn lấy rất nhiều máu của Remus, tuy rằng không biết cậu ấy muốn làm gì, nhưng Sirius lại nói nhất định cậu ấy muốn làm chuyện xấu, có khả năng nói chuyện Remus là người sói ra ngoài.
Tuy nhiên, trực giác của James lại nói cho hắn biết Severus sẽ không làm như vậy, sự thật cũng đúng như vậy, vì việc hắn và Sirius là Animagus trái phép hay Remus là người sói vẫn chưa có ai biết.
James đã hẹn trước với Connie, hắn chờ cô mang đến cho hắn vài nguyên liệu độc dược.
"James, cái này cho cậu, tớ có việc, đi trước." Connie đem cái gói vải đỏ đưa cho James, sau đó xoay người rời đi.
"Ồ, không hổ là Potter đại danh đỉnh đỉnh a! Người ái mộ thật là đông đảo mà." Severus ngẫu nhiên đi ngang qua lại nhìn thấy James và nữ sinh đó đứng cùng một chỗ, không biết vì sao, trong lòng cậu bỗng bốc lên một cỗ tức giận. Cho nên, cậu không nhịn được châm chọc mỉa mai James.
James không đáp lời, nhìn gương mặt lãnh khốc của Severus, khoé miệng của cậu còn mang theo một tia ác ý mà cười cười, hắn cảm thấy trong lòng rất uỷ khuất, bởi vậy nên hắn hướng Severus đanh giọng lại nói: "Mặc kệ chuyện của cậu, không phải sao? Bây giờ tớ không quấy rầy cậu nữa, tớ nghĩ nhất định là trong lòng cậu đang rất vui phải không!"
"Hừ, Potter, đúng là không liên quan đến tôi, hy vọng cậu tiếp tục duy trì, đừng có ngày nào đó lại trở về giống ngày xưa mà giống như một con chó cần chủ nhân âu yếm mà quay lại bên cạnh tôi!" Severus nói xong liền quay bước đi.
James bị lưu lại tại chỗ trong lòng rất khó chịu, hắn đi đến trong góc, ngồi xổm xuống, không tiếng động mà thở dài, dùng ngón tay vẽ vẽ trên sàn, âm thanh chói tai của móng tay và sàn nhà cọ xát với nhau làm trái tim hắn run rẩy.
Đột nhiên, James cảm nhận được có người đến gần, sau đó liền nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một đôi giày màu đen, hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy Severus hai tay ôm ngực cũng giương mắt nhìn ngược lại hắn.
"Potter, sao mà giống kẻ đáng thương ngồi xổm ở đây thế này?" Severus đi mà quay lại nói.
James giận dỗi hừ một tiếng, không trả lời lại.
Severus vươn ngón trỏ nhợt nhạt của mình ra, nâng cằm James lên sau đó dùng sức siết chặt.
"Cậu rốt cuộc muốn như thế nào đây?" James quay đầu, cố gắng thoát khỏi Severus nhưng bất thành.
"Cậu thích tôi, không phải sao?" Khuôn mặt của Severus bị khuất trong bóng tối, nên hắn không rõ vẻ mặt của cậu bây giờ.
"Tớ thích cậu, ha, người chưa bao giờ đáp lại tớ bây giờ định cho tớ một câu trả lời sao?" Hắn cũng là một người có tự tôn, hắn không thích bị Severus xúc phạm hết lần này rồi lại đến lần khác. Nếu Severus muốn cùng hắn chấm dứt chuyện này, có lẽ hắn từ nay về sau có thể hoàn toàn hết hy vọng. Hắn nghĩ, hắn nhất định là một Potter rất thất bại, tất cả những Potter trước đều có được tình yêu của mình, chỉ mình hắn là không.
"Câu trả lời, có lẽ cậu đúng, tôi đúng là nên cho cậu một câu trả lời." Severus thì thầm.
Bởi vì khoảng cách của cậu và hắn rất gần nên hắn tự nhiên có thể nghe được những gì cậu nói, hắn ngừng thở chờ đợi câu trả lời của cậu, không nghĩ đến thứ mình nhận được lại là một nụ hôn ấm áp, hắn cảm giác được miệng mình được nhẹ nhàng ngậm lấy, hàm răng bị một cái đầu lưỡi linh hoạt liếm qua, sau đó hắn không tự chủ được mà mở miệng, tiếp theo khoang miệng liền bị đầu lưỡi trơn trượt xâm nhập, bị chiếm giữ, sau đó nước bọt của hắn không tự chủ chảy qua khoé miệng. Đầu óc của James trống rỗng, đứng im nhận hết cho đến khi không thở được nữa.
"Ngu ngốc, dùng mũi thở." Severus vỗ nhẹ mặt James nói.
James đỏ mặt né tránh tay Severus, "Nếu muốn làm nhục tớ thì không cần làm đến vậy đâu."
"Đúng vậy, tôi đúng là không cần làm đến bước này thật, cho nên tôi hoàn toàn không có ý muốn làm nhục cậu." Severus nhìn chằm chằm vào mắt James, nói: "Đây chính là câu trả lời của tôi, cậu thấy sao?"
James không thể tin nhìn Severus, cậu ấy thế nhưng mà hôn hắn!
"Nói chuyện, James, tôi muốn nghe giọng của cậu."
"Nói, nói cái gì? Cậu không phải là đang chơi tớ sao?" James lắc đầu.
"Đúng vậy, tôi đây là đang nghiêm túc cho cậu một câu trả lời."
"Nếu vậy thì sao hồi nãy cậu lại nói tớ như thế?" James khó chịu nói.
"Khụ, ừm." Severus che miệng ho một tiếng, cậu không muốn thừa nhận là do mình ghen đâu, nhìn thấy James và nữ sinh kia đi cùng nhau, cậu thật sự rất tức giận, cho nên mới nhịn không được mà nói hắn như thế, nên cậu rất nhanh liền hối hận. Mới vừa quay lại liền nhìn thấy James ngồi xổm ở góc tường, cái bộ dạng đáng thương đó của hắn làm lòng cậu mềm nhũn.
"Tại sao chứ?" James không chịu bỏ qua hỏi.
"Được rồi, bởi vì tôi ghen, ghen khi cậu cùng với nữ sinh kia ở cạnh nhau, mà cậu lại làm lơ tôi." Severus hiếm khi thẳng thắn nói.
Nghe xong Severus nói, áp lực trong lòng James bỗng hoá thành hư không, hắn nhịn không được bật cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, làm cho Severus nhíu mày.
"Đừng có cười, cậu muốn kéo thêm người khác đến sao?"
James càng cười lớn hơn nữa.
Thấy James vẫn không ngừng cười, Severus dùng trò cũ mà hôn hắn cho hắn không thể cười nhạo cậu được nữa.
Thật lâu sau đó, James mới có thể khôi phục lại tần suất hô hấp như cũ, hắn mới nắm lấy góc áo Severus hỏi: "Cậu nói thật sao?"
"Đúng vậy, tôi có thể thề với Merlin." James đã từng làm bám lấy cậu rất nhiệt tình, giờ cậu đành phải dùng lại trò cũ của hắn thôi, tại vì cậu biết hắn vẫn chưa tin cậu.
"Được thôi, tớ tin cậu." James gật gật đầu, "Nhưng mà, cậu ngày đó tại sao lại muốn đi theo bọn tớ đến Rừng Cấm? Lại còn Immobulus tớ?"
"Bởi vì nghe cậu và Black nói chuyện, cho nên tôi mới đi theo, căn bản tôi chỉ cho rằng hai cậu đi đến chỗ đó chơi, lại không nghĩ lại nhìn thấy hai người Animagus, còn biết luôn chuyện bạn của cậu là người sói. Tôi rất cảm động khi cậu bảo vệ tôi như thế, nhưng tôi là không cần cậu bảo vệ, bởi vì tôi có thể tự bảo vệ bản thân mình." Severus nhẹ nhàng giải thích.
"Cậu sẽ không nói cho người khác bí mật của tụi tớ chứ?" James khẩn trương hỏi, tuy rằng hắn không muốn hoài nghi con người của Severus, nhưng an toàn của bạn hắn cũng rất quan trọng.
"Tôi đảm bảo, tôi sẽ không. Nếu cậu ta có thể an toàn ở Hogwarts lâu như vậy, tôi có thể đảm bảo những giáo sư ai cũng biết chuyện này hết rồi, cho nên tôi cũng không cần phải nhiều chuyện như vậy. Mà Animagus của hai cậu? Tôi chỉ hy vọng hai người các cậu có thể bảo vệ được bí mật của mình, bởi vì tôi không muốn một ngày nào đó phải đến Azkaban chỉ để có thể nhìn thấy cậu." Severus nói thẳng suy nghĩ của mình với James.
"Vậy là tốt rồi, tớ hy vọng Remus có thể bình an tốt nghiệp Hogwarts, giống một người bình thường mà sinh hoạt." James nói.
"Không nghĩ cậu còn có thể có suy nghĩ tinh tế như thế đấy." Severus thở dài.
"Cậu không hiểu tớ, mà cũng chẳng bao giờ muốn tìm hiểu." James lắc đầu nói.
"Chuyện của bạn cậu tôi có thể giúp một chút, thứ nhất, tôi sẽ không nói cho người khác biết, thứ hai, tôi có điều chế Lang dược cho cậu ta, gần đây tôi có nghiên cứu loại độc dược này, muốn thử cải tiến nó. Mấy hôm trước tôi có cho bạn của cậu dùng thử một chút, hiệu quả cũng không tệ, nhưng tôi có thể làm tốt hơn. Đạo lý yêu ai yêu cả đường đi tôi hiểu, cho nên tôi sẽ không bạc đãi bạn của cậu. Hiện tại tôi có thể không hiểu cậu, nhưng mà, cậu cho tôi cơ hội tìm hiểu cậu chứ? Tôi muốn tìm hiểu về cậu." Severus hôm nay coi như là đem hết tất cả những gì mình luôn giấu trong lòng nói hết ra cho James.
"Tớ nghĩ, tớ nguyện ý." James gật đầu, thật ra hắn vẫn còn chút hoài nghi với Severus, nhưng hắn biết Severus sẽ không phải là cái loại ác ý đùa bỡn người khác, hơn nữa lời hứa của phù thuỷ có phép thuật, nên hắn vẫn nỗ lực buông rối rắm trong lòng mình xuống mà tin tưởng Severus lần này.
Sau khi nói hết tất cả với James xong, cậu cũng coi như an tâm được phần nào. Tình yêu của ba và mẹ cậu làm cho cậu cảm thấy sợ hãi, cho nên vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt James, đem James xem thành một thằng hề, mong James sẽ thay đổi đối tượng. Nhưng lần này cậu sai rồi, cậu đánh giá sai tình cảm của mình, cũng đánh giá sai sức ảnh hưởng từ mị lực của James tới mình, hóa ra cậu đã vô thức tiếp nhận James, vô thức cho phép hắn có mặt trong cuộc sống của cậu, mà lúc James muốn rời đi, cậu không cam lòng buông tay.
Sau khi hai người bắt đầu hẹn hò, lúc đầu James có chút xa cách, lo lắng Severus sẽ đổi ý. Bất quá, Severus nhanh chóng dùng hành động tận lực trấn an James, làm cho hắn yên tâm. Theo thời gian, James khôi phục sự nhiệt tình và sức sống của mình ngày xưa, trong lòng cậu cũng yên tâm lại, nhưng mà cũng có chút buồn rầu, dù sao James quá mức hoạt bát. Có một người yêu hoạt bát như vậy áp lực của cậu rất lớn, hơn nữa James lúc nào cũng cầu hoan với cậu. Đương nhiên, lúc nào James cũng nghĩ muốn áp cậu, cuối cùng vì sức lực không đủ mà mặc cậu lăn lộn, chiếm hữu.
Cậu nghĩ, có một người yêu hoạt bát như vậy chính là điều hạnh phúc, mặc dù đôi khi cũng rất phiền phức. Bất quá, cậu yêu hắn, hắn cũng yêu cậu, như vậy là đủ rồi, tuy rằng cậu chưa bao giờ nói rằng mình yêu hắn, nhưng chắc chắn có một ngày cậu sẽ.
P/S: Thật ra đến tận khi mình edit xong chương này mình mới biết Severus công, ngay từ đầu mình nghĩ James là công cho nên mình mới dùng hắn cho James, nhưng mà đến cuối thì mình mới phát hiện mình đã nhầm. Hơn nữa, lần trước mình có hứa với một bạn là sẽ cho Severus xưng anh – em với James nhỉ. Sorry cậu nha, vì mình cảm thấy làm vậy quá sến và một con editor như mình đây sẽ không chịu nổi nên mình đành để tôi và cậu như cũ vậy. Với lại mình thấy có một chị có cách này rất hay, là chờ đến khi nào đủ 5 comments và 10 likes thì chỉ sẽ mở khoá chap mới, mình có nên làm vậy không nhỉ, chứ mình nản thật sự. Edit cái này rất cực, mà lượt người xem rất cao nhưng chỉ vỏn vẹn vài cái like và đến giờ chỉ có mỗi hai bạn comments góp ý thôi. Mình thật sự buồn lắm đấy. Nếu tình hình này không thay đổi thì mình cam kết những truyện tiếp theo mình edit thì mình chắc chắn sẽ chơi trò đó.
Beta: Kyu
- o0o-
Severus đã chán ghét James ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi đó, cậu vừa mới trở lại trang viên Prince không lâu, lần đầu tiên nhìn thấy James đã bị cưng chiều đến hư, tâm trí trưởng thành sớm của cậu thật không thích sự tự cho mình là đúng và tùy hứng của James, tuy rằng một đứa nhỏ 6, 7 tuổi là phải giống như hắn ta. Nhưng mà, sau đó, James giống như một chai keo năm lẻ hai vậy, cứ dính chặt lấy cậu sống chết không buông.
Trước 11 tuổi, các phù thuỷ nhỏ thường rất ít khi được ra khỏi nhà, cho nên thân là người thừa kế của gia tộc Potter, James không có khả năng một mình đi tìm cậu. Tuy nhiên, mấy cái tiệc xã giao vào lễ Giáng sinh thì cậu vẫn ngẫu nhiên nhìn thấy hắn, hoặc là bị James phát hiện, sau đó là bị dây dưa.......... Ầm ĩ........ Dây dưa...... Cứ thế mà luân hồi.
Sau đó, thời gian ở chung của bọn họ đa số là ở Hogwarts, mặc dù thật sự là tên James đó chủ động đi tìm cậu, tự nguyện trở thành cộng sự của cậu trong các bài tập nhóm, đuổi mấy người muốn đến gần cậu đi. Ở thế giới phép thuật sống được mấy năm, Severus biết thế giới phép thuật ai ai cũng công nhận một điều là: Gia tộc Potter toàn đào tạo ra mấy kẻ si tình, chỉ cần bị bọn họ coi trọng thì chỉ có 1 kết cục, là đồng ý với Potter. Sự thật được cả thế giới phép thuật công nhận Severus cũng không để trong lòng, bởi vì cậu và James đều là con trai, cậu không tin hắn ta có thể bỏ mấy đứa con gái xinh đẹp dịu dàng mà đi thích một đứa con trai ảm đạm và lạnh lùng như cậu.
Tuy nhiên, gia tộc Potter có lẽ vẫn luôn có được thứ họ muốn. Dần dần, Severus bắt đầu quen với sự tồn tại của James, không kháng cự sự quấy rầy của hắn nữa.
Severus biết James rất thông minh, kết quả học tập của hắn biểu thị chuyện đó rất rõ ràng, tỷ như thành tích môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của hắn rất tốt, đặc biệt ở tiết Luyện kim của chú Ayer, hắn đều biểu hiện xuất sắc hơn cậu. James không so đo mấy câu châm chọc hay mỉa mai của cậu mà luôn chủ động giúp cậu, tuy rằng cậu thường xuyên chế giễu James đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Nhưng cậu biết rất rõ, chỉ cần James ở tiết Độc dược không làm vướng tay vướng chân cậu, cậu liền biết James không hề ngốc chút nào.
Cậu có thói quen giữ khoảng cách với người khác, thậm chí nhiều khi cô độc một mình. Khi tình cảm ba mẹ còn rất tốt, cậu được ba và mẹ yêu thương hết mực. Sau đó, ba cậu vì làm ăn thất bại, hơn nữa phát hiện cậu và mẹ cậu là phù thuỷ thì gia đình của cậu bắt đầu tan vỡ từ đó. Khi mà cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần tay làm hàm nhai thì mẹ lại dẫn cậu về trang viên Prince, ba của cậu đã bị mẹ cậu dùng 1 liều quên lãng, xoá sạch ký ức. Cậu không biết mẹ có hạ thủ lưu tình không, mà sau đó người ba Muggle này của cậu lại có thể khôi phục ký ức, thậm chí còn lấy thân phận pháo lép mà sinh hoạt chung với loại 'Quái vật' mà ông ta căm ghét, hơn nữa còn lấy thân phận là người hầu ở trang viên Prince. Mẹ của cậu vẫn không tha thứ cho ba của cậu, hai người coi nhau như xa lạ mà sống cùng một trang viên. Severus không hỏi mẹ của cậu, liệu bà có tha thứ cho ba của cậu hay chưa. Bởi vì cậu biết, Prince lúc nào cũng chấp nhất với tình yêu của mình, nhưng tại sao lại không tha thứ? Có lẽ mẹ của cậu là một Slytherin kiêu ngạo đi, có lẽ trái tim của bà đã bị ba của cậu tổn thương quá nhiều rồi. Mẹ của cậu từ khi cậu 5 tuổi thì không còn ôm cậu nữa, sau đó cậu liền bắt đầu tiếp thu chương trình đào tạo người thừa kế của Prince, mẹ cậu cũng vẫn luôn nghiêm khắc với cậu, không còn ôn nhu như bà hay làm ngày xưa nữa. Cậu yêu mẹ cậu nhiều lắm, cậu tin rằng mẹ cũng vậy, chỉ là cả bà và cậu đều đem điều này giấu vào tận sâu trong lòng.
Cậu luôn là một người cô độc, chỉ có duy nhất một người bạn, tuy rằng người bạn này lớn hơn cậu, cũng có rất nhiều chỗ không giống cậu, nhưng cậu vẫn luôn rất quý trọng tình bạn của cậu với y. Lucius khác với cậu, ở bên ngoài thì Lucius là một Malfoy trưởng thành và kiêu ngạo, trước mặt cậu là một người bạn cực kỳ tốt, trước mặt chú Ayer lại là một người tuỳ hứng và thẳng thắn. Một Malfoy thẳng thắn? Không tưởng tượng được phải không, nhưng sự nuông chiều của chú Ayer đã làm cho Malfoy này có chút kiêu ngạo, có chút bất mãn liền sẽ tìm chú ấy tính sổ hoặc là oán giận cầu an ủi. Bạn của cậu là một người rất hạnh phúc, tính chất đặc biệt này của Lucius làm cậu rất ngưỡng mộ nhưng cậu mãi mãi cũng không học được nó.
Cuộc đời của một người chẳng bao giờ có thể rời khỏi hai chữ tình yêu. Khi còn nhỏ hoặc trưởng, tình thân có lẽ là quan trọng nhất, còn tình bạn thì lại người cùng đó lớn lên. Đến khi tâm trí dần dần trưởng thành thì người đó bắt đầu cần một loại tình cảm khác —— tình yêu. Chỗ trống dành cho người yêu của mình trong tim cậu vốn đã bị một người đặt chỗ. Người đó là người cậu luôn cố tình bỏ qua, cuối cùng lại không thể bỏ qua James!
Ở Hogwarts, khi học đến năm thứ ba là đã có thể đến Hogsmeade, không khí trong trường học liền rất khác. Tựa hồ như vừa lên đến năm ba thì những phù thuỷ nhỏ trở nên trưởng thành hơn thì phải, từng người rồi lại từng người, bắt đầu dành thanh xuân của mình mà tìm vui, hoặc là lấy kết hôn làm tiền đề mà bắt đầu tìm nửa kia của mình. James lúc này bắt đầu theo đuổi cậu mạnh mẽ hơn, nhiệt tình hơn so với năm nhất rất nhiều, ngày nào cũng đưa thư tình, hoa tươi rồi lại quà. Lúc này, với một con người luôn khát cầu an tĩnh như cậu bắt đầu chán ghét James, bắt đầu cuộc sống ngươi truy ta trốn.
Sự nhiệt tình của James luôn luôn làm cậu phải đau đầu, sự nhiệt tình của Gryffindor luôn làm cậu cảm thấy rất mệt mỏi. Đôi khi, cậu cảm thấy người hắn ta thích nên là Lily chứ không phải cậu, bởi vì Lily cũng là một người nhiệt tình không kém. Lily là người bạn cậu từng chơi chung khi còn nhỏ, sau này vì về trang viên Prince mà mất liên lạc, sau đó lại gặp lại ở Hogwarts. Cậu cảm thấy, hai người nhiệt tình này mới thích hợp ở chung với nhau chứ, nhưng bọn họ lúc nào cũng như nước với lửa mà cãi nhau, James không cho Lily tiếp cận cậu, lo sợ cậu sẽ thích Lily mà kiếm thêm cho hắn một tình địch; mà Lily thì luôn ngăn cản James tiếp cận cậu, cậu biết không phải Lily thích mình, có lẽ là cậu ấy xem cậu như gà con mà bảo vệ ấy mà.
Quan điểm của cậu về James chính thức thay đổi là vào năm ba, mà đối với James nảy sinh ra loại tình yêu không rõ ràng là năm thứ năm. Trong hai năm thứ ba và thứ tư, cậu chính thức thay đổi cách nhìn của mình về cái con người tên James Potter này, chỉ là khi cậu bắt đầu chấp nhận hắn, thì lại có chuyện xảy ra khiến cho James chút nữa đã sinh ra ngăn cách với cậu.
Năm thứ năm, Severus bắt đầu có hứng thú với Lang dược, cậu bắt đầu xuống tay nghiên cứu cũng như cải tiến loại độc dược này. Bất quá, khi mà cậu đã hoàn thành được bước đầu tiên rồi thì cậu lại không biết tìm đâu ra một người sói để thử nghiệm. Khi đó, cậu cũng không có quá chú ý tâm tình của những người khác, cho nên cậu cũng chưa từng chú ý đến bạn của James, cậu chỉ biết James thường xuyên cùng Sirius Black quậy rần trời, phá phách đủ kiểu với nhau, đi chung với bọn họ còn có một người thân thể không tốt, tính cách khá ôn hòa, trên người không hề có cái sự nhiệt tình cùng phô trương của Gryffindor. Nhưng mà, cậu chưa bao giờ chú ý cái người bạn tương đối ôn hoà kia của James, nếu cậu chú ý đến tình cảnh của Lupin, có lẽ cậu sẽ không tự đặt mình vào nguy hiểm.
Vào đêm trăng tròn gần Valentine, Severus vô tình nghe được hai thanh âm lén lút trên đường từ thư viện trở về. Vốn dĩ, ở Hogwarts thì dạ du không phải là chuyện gì lạ, dù sao nhà nào cũng sẽ có học sinh đi dạ du, ngay cả cậu cũng đã từng như thế rồi. Nhưng mà, hai cái âm thanh lén lút kia làm cậu chú ý vì một giọng là của James, còn lại chính là cái tên hồ cẩu bạn hữu Black của hắn.
"Này, nhanh lên người anh em, nếu không Filch sẽ đến đấy." Sirius thấp giọng hô.
"Đã biết, cậu đừng có dẫm lên chân tớ!" James khẽ nói.
Hai tên ngu xuẩn! Động tĩnh lớn như thế mà còn đòi dạ du. Severus trong lòng hừ một tiếng.
Cậu đi theo bọn James cả một đoạn đường, sau đó mới phát hiện bọn họ đi một con đường mà cậu chưa bao giờ đi qua. Cậu năm nay có thể nói là đã huynh trường của Slytherin, cho nên chức vụ của cậu cho phép cậu đi vài mật đạo mà trước giờ cậu vẫn chưa đi bao giờ. Nhưng mà, bọn James giống như hiểu biết Hogwarts rất rõ, hiểu hơn cả cậu nữa, bởi vì bọn họ đang đi một con đường mà cậu chưa bao giờ đi qua. Cậu vẫn luôn đi theo James, thẳng đến khi bọn họ đến gần cây liễu roi.
"Hôm nay Peter bị đau bụng rồi, cũng chỉ có hai người chúng ta, người anh em, tớ vào trước bồi Remus đây, cậu đi chuẩn bị quà lễ tình nhân cho con dơi yêu dấu của cậu đi! Bất quá, nhớ về sớm." Sirius dặn dò nói.
"Ừm, cậu bồi Remus đi, tớ sẽ trở về sớm." Nói xong, James liền biến thành một con hươu mà chạy đi.
James là Animagus! Bọn họ khẳng định vẫn chưa đến Bộ Phép Thuật đăng ký, cho nên Animagus của họ khẳng định là bất hợp pháp!
Bồi Remus? Remus hẳn là cái người bạn tính tình ôn hoà kia của bọn họ đi, cậu ta bị cái gì mà lại ở Lều Hét?
Quà lễ tình nhân? James sẽ tặng cậu cái gì nhỉ? Severus thầm nghĩ.
Cậu đi đến gần cái Lều Hét, tưởng xem một chút tình huống bên trong, kết quả chưa đến gần được bao nhiêu liền bị một con hươu đè lại.
Là James, James đã trở lại!
James biến thành động vật không thể nói chuyện, Severus lập tức hét lên: "Buông tôi ra!"
Nghe được giọng của Severus, James vội biến trở về hình người, hắn bất mãn chất vấn: "Cậu theo dõi tớ?"
"Thì sao?" Severus cười lạnh một tiếng, "Potter, cậu là Animagus, với tính cách của mấy cậu thì chắc chắn chưa đăng ký ở Bộ Phép Thuật. Cậu nói xem, nếu tôi báo cáo cho Bộ Phép Thuật thì chắc chắn cậu sẽ là Potter đầu tiên đến Azkaban nhỉ?" Severus cố ý đe doạ, cậu tuy rằng không biết tại sao James lại đến đây, nhưng trực giác của cậu cho cậu biết rằng đây sẽ chẳng phải chuyện tốt lành gì cho cam.
"Severus, cậu không thể làm như vậy, chúng tớ có nguyên nhân." James kêu lên.
"Người anh em, chuyện gì thế?" Lúc này, một con chó đen rất lớn trốn ra, biến thành một nam nhân tóc đen.
"Sirius Black? Lại một Animagus bất hợp pháp?" Severus hừ nói, James và Black thật sự liều lĩnh, một đám luyện Animagus, thật sự không sợ bị người khác bắt sao?
"Nếu cậu dám nói ra, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu" Sirius không khách khí nói.
"Sao lại không dám? Tôi mà nói ra nặng lắm cũng chỉ bị phạt vì dạ du, còn hai cậu chắc chắn sẽ vào Azkaban!"
"Chết tiệt!" Sirius mắng một tiếng.
"Severus, làm ơn, không cần làm như vậy." James cúi đầu nói.
"Ngao ngao ngao ngao ngao!" Một tiếng sói tru vang lên, âm thanh gần trong gang tấc làm cho Severus đột nhiên lùi bước.
Đây là cái gì? Hogwarts làm sao lại có cái âm thanh này? Người sói không phải đều trốn đi sao? Trong Rừng Cấm không thể nào có người sói!
"Hỏng rồi, Remus cắn đứt được dây trói của cây liễu roi rồi!" Sirius lập tức biến thành Animagus, chạy vào bên trong, nhưng không cản được Remus lại.
"Severus, mau rời khỏi đây! Nguy hiểm!" James cũng ý thức được chuyện này, hắn nhanh chóng đẩy Severus rời khỏi.
Người sói? Remus? Cái người bạn kia của James là người sói? Khó trách tháng nào cậu ta cũng sẽ xin nghỉ ba ngày! Severus liên hệ những chuyện trong lúc cậu lơ đãng chú ý. Hiện tại có sẵn người sói, Lang dược của cậu có thể tiến bộ! Bất quá, cậu lại không phải là người lỗ mãng, biết tình huống hôm nay không thích hợp, cho nên cậu tính toán xoay người rời đi, chẳng qua cậu đi tới kéo cổ áo của James, lôi hắn ta đi cùng mình. Đến nỗi Severus đã quên sự tồn tại của Sirius bên trong Lều Hét.
"Không, cậu đi đi, tớ muốn bồi Remus!" James giãy giụa nói.
"Không được, chỉ bằng hình thái Animagus của cậu, cậu định hiến thân làm thức ăn cho bạn mình hay gì?" Severus cự tuyệt.
Khi hai người chuẩn bị rời đi thì thấy một con chó đen bị quăng ra ngoài, sau đó từ trong đi ra một người sói răng sắc nhọn cực kỳ dữ tợn.
"Sirius!" James đẩy tay Severus ra, chạy đến kiểm tra Sirius. Khi xác định được Sirius không có vấn đề gì mới biến thành Animagus chạy đến ngăn cản không cho Remus tấn công Severus.
Severus biết bây giờ James cũng không làm gì được người sói này, bởi vì trước mắt con hươu vẫn còn quá nhỏ, tuy sừng trên đầu đã mọc rất dài nhưng cơ thể của nó vẫn chưa trưởng thành. Lấy sức của con hươu nhỏ đó thì căn bản không đủ khả năng đi ngăn một người sói đã mất lý trí.
Severus đã thử vài câu thần chú thông thường lên người sói, nhưng không có hiệu quả.
"Sectumsempra!" Một thần chú được phóng qua, trên người tên người sói đó bị cắt ra vài vết thương, máu chảy, nhưng mùi máu đó lại càng kích thích bản tính tàn bạo của người sói, nó bắt đầu cố gắng tiếp cận Severus, còn James vẫn cố gắng dùng hình dạng Animagus của mình bảo vệ cậu.
"Potter, tránh ra!" Severus không muốn người sói tổn thương James, vì cơ thể của tên người sói đó so với James chênh lệch quá nhiều, vì thế cậu quát lớn đồng thời quăng cho James một cái Immobulus sau đó xô ngã hắn ta sang một bên.
Tiếp theo, Severus vẫn cố gắng dùng thần chú hắc ám thương tổn người sói, cuối cùng tranh thủ lúc tên người sói đó bị thần chú của cậu trói buộc, cậu nhanh chóng lấy Lang dược cậu điều chế đổ thẳng vào miệng tên đó cùng một đống sinh tử thuỷ.
Sau khi nhìn thấy người sói hôn mê, Severus liền nhanh chóng cắt lông, tóc, móng tay cộng thêm tranh thủ rút được của tên đó được mấy ống máu.
Cậu tin tưởng độc dược của mình có thể làm cho người sói ngủ hai ngày, vì thế liền giải trừ bùa Immobulus cho James. Cậu vừa định xem xét xem James có bị thương không thì đã bị hắn gạt tay ra.
"Cậu tránh ra!" James biến về hình người tức giận nhìn Severus.
Tuy rằng không biết tại sao hắn lại tức giận, nhưng cậu đang muốn nhanh chóng trở về để nghiên cứu mớ tài liệu cậu vừa mới thu thập được của người sói. Vì thế, cậu xoay người rời đi, không để tâm James và Black nữa, vì cậu biết bọn họ chắc chắn sẽ không sao.
Sau khi có được máu, lông và tóc của người sói, Severus tập trung vào nghiên cứu tiếp Lang dược, tiếp tục cải tiến nó mà không chú ý đến tình trạng của James trong khoảng thời gian này. Chờ sau khi cậu hoàn thành một giai đoạn rồi mới ý thức được James cũng đã rất lâu rồi không chủ động tìm cậu. Cho dù ở trong lớp học, James cũng không chủ động làm cộng sự của cậu nữa mà trở về bên Gryffindor.
Severus chú ý đến hiện tượng này, chỉ cho là James từ bỏ không theo đuổi cậu nữa, nhất thời cảm thấy cuối cùng mình cũng đã có thể thoát khỏi phiền toái, nhưng được hai ba ngày sau cậu liền cảm thấy không quen! Chẳng lẽ cậu bị cuồng ngược sao? Potter không quấn lấy cậu, cậu lẽ ra phải cảm thấy vui vẻ chứ, tại sao cậu lại cảm thấy có chút buồn bực như vậy?
Một ngày nọ, Lucius đột nhiên hỏi: "Sev, sao dạo này không thấy tên Potter đó quấn lấy em nữa?"
"Hừ, có lẽ đã cậu ta đã từ bỏ đi." Severus hừ một tiếng, "Có lẽ cuối cùng cậu ta cũng ý thức được cái con dơi đầu đầy dầu như em không phải khẩu vị của cậu ta."
"Sev, không cần tự coi thường mình! 'Con dơi đầu đầy dầu?' Ha, bọn không có tố chất!" Lucius khinh thường nói.
"Tên Potter đó muốn thế nào, không liên quan đến em." Severus không muốn nói tiếp cái đề tài này. Sau khi tạm biệt Lucius, cậu trở về ký túc xá của mình, khi đi qua hành lang, cậu nhìn thấy James đang vừa đi vừa cười nói với một nữ sinh nào đó. Khi James cũng nhìn thấy cậu, hắn ta trực tiếp chọn cách lơ cậu, cùng nữ sinh đó đi ngang qua người cậu.
Trong lòng Severus cả kinh, sau đó phản xạ có điều kiện mà dùng Occlumency mình mới học được. Cậu cất bước, rời khỏi hành lang.
"Cảm ơn cậu, Connie, lát nữa tớ sẽ cảm tạ cậu sau nhé." James nói với nữ sinh bên cạnh.
"Không cần khách sáo, tớ có việc phải đi rồi." Nữ sinh xua xua tay, tạm biệt James.
James nhìn nữ sinh rời đi, trong lòng cảm thấy mất mát, bởi vì hồi nãy Severus cũng làm lơ hắn, hắn không thích bị cậu ấy lơ chút nào.
Mấy ngày nay không quấn lấy Severus vì mấy hành động của cậu ấy vài ngày trước làm hắn rất khó chấp nhận. Ngay từ đầu, Severus đe doạ hắn, nói sẽ tố cáo bọn họ là Animagus bất hợp pháp, câu nói đó của cậu làm hắn thật sự rất sợ, mặc dù hắn biết cậu không phải loại người như vậy, nhưng hắn vẫn rất sợ. Mà chuyện Severus cho hắn một bùa Immobulus làm hắn càng thương tâm hơn, hắn không nghĩ đến Severus sẽ không chút thương tiếc mà tổn thương hắn, bọn họ đã từng cãi nhau ầm ĩ, nhưng thực chất lại chưa bao giờ tổn thương đối phương, mà lần này cậu ấy có thể không chút do dự mà tổn thương hắn. Cuối cùng, Severus mải mê với độc dược trực tiếp làm lơ luôn sự tồn tại của bọn hắn, thẳng đến khi cậu ấy làm như vậy ở Rừng Cấm, Sirius đã mắng cậu ấy là không có nghĩa khí không biết bao nhiêu lần. Nếu cậu ấy tổn thương hắn, hắn hoàn toàn có thể bỏ qua, nhưng hắn lại không thể tha thứ khi cậu đả động đến bạn bè của hắn, bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy Severus trực tiếp đổ cho Remus rất nhiều độc dược, làm cậu ấy phải hôn mê đến tận ba ngày mới tốt lên được, hơn nữa Severus còn lấy rất nhiều máu của Remus, tuy rằng không biết cậu ấy muốn làm gì, nhưng Sirius lại nói nhất định cậu ấy muốn làm chuyện xấu, có khả năng nói chuyện Remus là người sói ra ngoài.
Tuy nhiên, trực giác của James lại nói cho hắn biết Severus sẽ không làm như vậy, sự thật cũng đúng như vậy, vì việc hắn và Sirius là Animagus trái phép hay Remus là người sói vẫn chưa có ai biết.
James đã hẹn trước với Connie, hắn chờ cô mang đến cho hắn vài nguyên liệu độc dược.
"James, cái này cho cậu, tớ có việc, đi trước." Connie đem cái gói vải đỏ đưa cho James, sau đó xoay người rời đi.
"Ồ, không hổ là Potter đại danh đỉnh đỉnh a! Người ái mộ thật là đông đảo mà." Severus ngẫu nhiên đi ngang qua lại nhìn thấy James và nữ sinh đó đứng cùng một chỗ, không biết vì sao, trong lòng cậu bỗng bốc lên một cỗ tức giận. Cho nên, cậu không nhịn được châm chọc mỉa mai James.
James không đáp lời, nhìn gương mặt lãnh khốc của Severus, khoé miệng của cậu còn mang theo một tia ác ý mà cười cười, hắn cảm thấy trong lòng rất uỷ khuất, bởi vậy nên hắn hướng Severus đanh giọng lại nói: "Mặc kệ chuyện của cậu, không phải sao? Bây giờ tớ không quấy rầy cậu nữa, tớ nghĩ nhất định là trong lòng cậu đang rất vui phải không!"
"Hừ, Potter, đúng là không liên quan đến tôi, hy vọng cậu tiếp tục duy trì, đừng có ngày nào đó lại trở về giống ngày xưa mà giống như một con chó cần chủ nhân âu yếm mà quay lại bên cạnh tôi!" Severus nói xong liền quay bước đi.
James bị lưu lại tại chỗ trong lòng rất khó chịu, hắn đi đến trong góc, ngồi xổm xuống, không tiếng động mà thở dài, dùng ngón tay vẽ vẽ trên sàn, âm thanh chói tai của móng tay và sàn nhà cọ xát với nhau làm trái tim hắn run rẩy.
Đột nhiên, James cảm nhận được có người đến gần, sau đó liền nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một đôi giày màu đen, hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy Severus hai tay ôm ngực cũng giương mắt nhìn ngược lại hắn.
"Potter, sao mà giống kẻ đáng thương ngồi xổm ở đây thế này?" Severus đi mà quay lại nói.
James giận dỗi hừ một tiếng, không trả lời lại.
Severus vươn ngón trỏ nhợt nhạt của mình ra, nâng cằm James lên sau đó dùng sức siết chặt.
"Cậu rốt cuộc muốn như thế nào đây?" James quay đầu, cố gắng thoát khỏi Severus nhưng bất thành.
"Cậu thích tôi, không phải sao?" Khuôn mặt của Severus bị khuất trong bóng tối, nên hắn không rõ vẻ mặt của cậu bây giờ.
"Tớ thích cậu, ha, người chưa bao giờ đáp lại tớ bây giờ định cho tớ một câu trả lời sao?" Hắn cũng là một người có tự tôn, hắn không thích bị Severus xúc phạm hết lần này rồi lại đến lần khác. Nếu Severus muốn cùng hắn chấm dứt chuyện này, có lẽ hắn từ nay về sau có thể hoàn toàn hết hy vọng. Hắn nghĩ, hắn nhất định là một Potter rất thất bại, tất cả những Potter trước đều có được tình yêu của mình, chỉ mình hắn là không.
"Câu trả lời, có lẽ cậu đúng, tôi đúng là nên cho cậu một câu trả lời." Severus thì thầm.
Bởi vì khoảng cách của cậu và hắn rất gần nên hắn tự nhiên có thể nghe được những gì cậu nói, hắn ngừng thở chờ đợi câu trả lời của cậu, không nghĩ đến thứ mình nhận được lại là một nụ hôn ấm áp, hắn cảm giác được miệng mình được nhẹ nhàng ngậm lấy, hàm răng bị một cái đầu lưỡi linh hoạt liếm qua, sau đó hắn không tự chủ được mà mở miệng, tiếp theo khoang miệng liền bị đầu lưỡi trơn trượt xâm nhập, bị chiếm giữ, sau đó nước bọt của hắn không tự chủ chảy qua khoé miệng. Đầu óc của James trống rỗng, đứng im nhận hết cho đến khi không thở được nữa.
"Ngu ngốc, dùng mũi thở." Severus vỗ nhẹ mặt James nói.
James đỏ mặt né tránh tay Severus, "Nếu muốn làm nhục tớ thì không cần làm đến vậy đâu."
"Đúng vậy, tôi đúng là không cần làm đến bước này thật, cho nên tôi hoàn toàn không có ý muốn làm nhục cậu." Severus nhìn chằm chằm vào mắt James, nói: "Đây chính là câu trả lời của tôi, cậu thấy sao?"
James không thể tin nhìn Severus, cậu ấy thế nhưng mà hôn hắn!
"Nói chuyện, James, tôi muốn nghe giọng của cậu."
"Nói, nói cái gì? Cậu không phải là đang chơi tớ sao?" James lắc đầu.
"Đúng vậy, tôi đây là đang nghiêm túc cho cậu một câu trả lời."
"Nếu vậy thì sao hồi nãy cậu lại nói tớ như thế?" James khó chịu nói.
"Khụ, ừm." Severus che miệng ho một tiếng, cậu không muốn thừa nhận là do mình ghen đâu, nhìn thấy James và nữ sinh kia đi cùng nhau, cậu thật sự rất tức giận, cho nên mới nhịn không được mà nói hắn như thế, nên cậu rất nhanh liền hối hận. Mới vừa quay lại liền nhìn thấy James ngồi xổm ở góc tường, cái bộ dạng đáng thương đó của hắn làm lòng cậu mềm nhũn.
"Tại sao chứ?" James không chịu bỏ qua hỏi.
"Được rồi, bởi vì tôi ghen, ghen khi cậu cùng với nữ sinh kia ở cạnh nhau, mà cậu lại làm lơ tôi." Severus hiếm khi thẳng thắn nói.
Nghe xong Severus nói, áp lực trong lòng James bỗng hoá thành hư không, hắn nhịn không được bật cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, làm cho Severus nhíu mày.
"Đừng có cười, cậu muốn kéo thêm người khác đến sao?"
James càng cười lớn hơn nữa.
Thấy James vẫn không ngừng cười, Severus dùng trò cũ mà hôn hắn cho hắn không thể cười nhạo cậu được nữa.
Thật lâu sau đó, James mới có thể khôi phục lại tần suất hô hấp như cũ, hắn mới nắm lấy góc áo Severus hỏi: "Cậu nói thật sao?"
"Đúng vậy, tôi có thể thề với Merlin." James đã từng làm bám lấy cậu rất nhiệt tình, giờ cậu đành phải dùng lại trò cũ của hắn thôi, tại vì cậu biết hắn vẫn chưa tin cậu.
"Được thôi, tớ tin cậu." James gật gật đầu, "Nhưng mà, cậu ngày đó tại sao lại muốn đi theo bọn tớ đến Rừng Cấm? Lại còn Immobulus tớ?"
"Bởi vì nghe cậu và Black nói chuyện, cho nên tôi mới đi theo, căn bản tôi chỉ cho rằng hai cậu đi đến chỗ đó chơi, lại không nghĩ lại nhìn thấy hai người Animagus, còn biết luôn chuyện bạn của cậu là người sói. Tôi rất cảm động khi cậu bảo vệ tôi như thế, nhưng tôi là không cần cậu bảo vệ, bởi vì tôi có thể tự bảo vệ bản thân mình." Severus nhẹ nhàng giải thích.
"Cậu sẽ không nói cho người khác bí mật của tụi tớ chứ?" James khẩn trương hỏi, tuy rằng hắn không muốn hoài nghi con người của Severus, nhưng an toàn của bạn hắn cũng rất quan trọng.
"Tôi đảm bảo, tôi sẽ không. Nếu cậu ta có thể an toàn ở Hogwarts lâu như vậy, tôi có thể đảm bảo những giáo sư ai cũng biết chuyện này hết rồi, cho nên tôi cũng không cần phải nhiều chuyện như vậy. Mà Animagus của hai cậu? Tôi chỉ hy vọng hai người các cậu có thể bảo vệ được bí mật của mình, bởi vì tôi không muốn một ngày nào đó phải đến Azkaban chỉ để có thể nhìn thấy cậu." Severus nói thẳng suy nghĩ của mình với James.
"Vậy là tốt rồi, tớ hy vọng Remus có thể bình an tốt nghiệp Hogwarts, giống một người bình thường mà sinh hoạt." James nói.
"Không nghĩ cậu còn có thể có suy nghĩ tinh tế như thế đấy." Severus thở dài.
"Cậu không hiểu tớ, mà cũng chẳng bao giờ muốn tìm hiểu." James lắc đầu nói.
"Chuyện của bạn cậu tôi có thể giúp một chút, thứ nhất, tôi sẽ không nói cho người khác biết, thứ hai, tôi có điều chế Lang dược cho cậu ta, gần đây tôi có nghiên cứu loại độc dược này, muốn thử cải tiến nó. Mấy hôm trước tôi có cho bạn của cậu dùng thử một chút, hiệu quả cũng không tệ, nhưng tôi có thể làm tốt hơn. Đạo lý yêu ai yêu cả đường đi tôi hiểu, cho nên tôi sẽ không bạc đãi bạn của cậu. Hiện tại tôi có thể không hiểu cậu, nhưng mà, cậu cho tôi cơ hội tìm hiểu cậu chứ? Tôi muốn tìm hiểu về cậu." Severus hôm nay coi như là đem hết tất cả những gì mình luôn giấu trong lòng nói hết ra cho James.
"Tớ nghĩ, tớ nguyện ý." James gật đầu, thật ra hắn vẫn còn chút hoài nghi với Severus, nhưng hắn biết Severus sẽ không phải là cái loại ác ý đùa bỡn người khác, hơn nữa lời hứa của phù thuỷ có phép thuật, nên hắn vẫn nỗ lực buông rối rắm trong lòng mình xuống mà tin tưởng Severus lần này.
Sau khi nói hết tất cả với James xong, cậu cũng coi như an tâm được phần nào. Tình yêu của ba và mẹ cậu làm cho cậu cảm thấy sợ hãi, cho nên vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt James, đem James xem thành một thằng hề, mong James sẽ thay đổi đối tượng. Nhưng lần này cậu sai rồi, cậu đánh giá sai tình cảm của mình, cũng đánh giá sai sức ảnh hưởng từ mị lực của James tới mình, hóa ra cậu đã vô thức tiếp nhận James, vô thức cho phép hắn có mặt trong cuộc sống của cậu, mà lúc James muốn rời đi, cậu không cam lòng buông tay.
Sau khi hai người bắt đầu hẹn hò, lúc đầu James có chút xa cách, lo lắng Severus sẽ đổi ý. Bất quá, Severus nhanh chóng dùng hành động tận lực trấn an James, làm cho hắn yên tâm. Theo thời gian, James khôi phục sự nhiệt tình và sức sống của mình ngày xưa, trong lòng cậu cũng yên tâm lại, nhưng mà cũng có chút buồn rầu, dù sao James quá mức hoạt bát. Có một người yêu hoạt bát như vậy áp lực của cậu rất lớn, hơn nữa James lúc nào cũng cầu hoan với cậu. Đương nhiên, lúc nào James cũng nghĩ muốn áp cậu, cuối cùng vì sức lực không đủ mà mặc cậu lăn lộn, chiếm hữu.
Cậu nghĩ, có một người yêu hoạt bát như vậy chính là điều hạnh phúc, mặc dù đôi khi cũng rất phiền phức. Bất quá, cậu yêu hắn, hắn cũng yêu cậu, như vậy là đủ rồi, tuy rằng cậu chưa bao giờ nói rằng mình yêu hắn, nhưng chắc chắn có một ngày cậu sẽ.
P/S: Thật ra đến tận khi mình edit xong chương này mình mới biết Severus công, ngay từ đầu mình nghĩ James là công cho nên mình mới dùng hắn cho James, nhưng mà đến cuối thì mình mới phát hiện mình đã nhầm. Hơn nữa, lần trước mình có hứa với một bạn là sẽ cho Severus xưng anh – em với James nhỉ. Sorry cậu nha, vì mình cảm thấy làm vậy quá sến và một con editor như mình đây sẽ không chịu nổi nên mình đành để tôi và cậu như cũ vậy. Với lại mình thấy có một chị có cách này rất hay, là chờ đến khi nào đủ 5 comments và 10 likes thì chỉ sẽ mở khoá chap mới, mình có nên làm vậy không nhỉ, chứ mình nản thật sự. Edit cái này rất cực, mà lượt người xem rất cao nhưng chỉ vỏn vẹn vài cái like và đến giờ chỉ có mỗi hai bạn comments góp ý thôi. Mình thật sự buồn lắm đấy. Nếu tình hình này không thay đổi thì mình cam kết những truyện tiếp theo mình edit thì mình chắc chắn sẽ chơi trò đó.
Danh sách chương