Cuối cùng, sau khi cuộc thi N.E.W.Ts kết thúc, học sinh năm bảy đã chính thức được giải phóng.
Từng người bắt đầu thu dọn hành lí, chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp.
Phòng ngủ đã từng ở bảy năm của bọn họ, bị dọn dẹp sạch sẽ để chào mừng chủ nhân mới.
Những gì đã từng sở hữu đều phải đóng gói, nơi này gắn liền với bảy năm dài đằng đẵng, có kí ức buồn bã, có bi thương, mà điều vui vẻ, tốt đẹp còn nhiều hơn gấp bội.
Quãng thời gian được học ở Hogwarts, là quãng thời gian quan trọng nhất, cũng là những năm tháng khó quên nhất.
Ở đây bảy năm, mỗi một học sinh đều đã nhận thức sâu về khả năng của mình, cũng học được cách làm sao phát huy tốt năng lực.
Bọn họ được kết giao với những người bạn tốt, dường như còn tìm được bạn đời đi đến cuối con đường.
Cho dù tương lai có như thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ mãi mãi nhớ về những điều hồn nhiên mà mình đã từng hướng đến.
Mỗi phù thủy đều từ nơi này cất bước, hướng về phía nhân sinh của mình, tương lai của mình mà đi.
Hogwarts, không chỉ là nơi đào tạo phù thủy, mà còn là giấc mộng tuyệt vời của biết bao thế hệ phù thủy.
Bellatrix đem đồ gì đó của chính mình dùng bùa chú bỏ vào rương hành lí, vừa làm, cô vừa nhớ lại từng chút một những gì đã trải qua trong bảy năm.
Alina, Frank, Ted, Eden, Alexander,...!mỗi một người, đều đại diện cho một phần kí ức, mỗi một người, đều khiến cô nở nụ cười ấm áp, còn có, Gunta vẫn bị chôn vùi sâu trong đáy lòng, ngay cả khi cô đã quyết định rời xa, vẫn không thể gạt bỏ sự quyến luyến với hắn, ngay tại giờ phút này vẫn còn ám ảnh.
Nhưng cô phải tiến về phía trước, phải cùng hết thảy mọi thứ nói lời tạm biệt, giống như ‘Neverland’ trong cuộc trò chuyện của cả hai, không thể tiếp tục mê muội thế giới ảo mộng kia nữa.
Bellatrix đang chậm rãi sửa sang lại đồ đạc, Alina đột nhiên hùng hùng hổ hổ tiến vào: “Bellatrix! Cậu giờ này còn ở trong phòng ngủ? Hành lý khoan hẵng sửa sang, buổi tối nói tiếp, nhanh lên, mọi người đều đang đợi cậu!” Cô nàng nói xong cũng không tha, lôi kéo Bellatrix ra khỏi phòng.
Thảm cỏ bên cạnh Hồ Đen đã tụ tập rất nhiều học sinh, bị Alina vội vàng kéo đến nơi, các học sinh Slytherin sắp tốt nghiệp đều nhìn về phía này, mỉm cười chừa ra cho Bellatrix một vị trí.
Alina dẫn Bellatrix đến vị trí trung tâm, ấn người cô xuống, sau đó cũng chen vào vị trí bên cạnh cô, gật đầu với thợ chụp ý bảo: “Có thể chụp được rồi.”
Tanh tách, tiếng đèn flash vang lên, hình ảnh dừng lại ở tuổi mười bảy tốt đẹp.
Máy ảnh lập tức in ra ảnh chụp.
Alina nghịch ngợm giơ số hai trên đầu Bellatrix, còn mỗi bên một cái.
Một vài nam sinh nghịch ngợm thì vẫy tay nháy mắt với máy ảnh, Roldophus vụng trộm thực hiện ý đồ muốn đến gần Bellatrix một chút, bị Rosie ở phía sau vụng trộm kéo cậu ta lại.
Máy ảnh pháp thuật thần kỳ, bắt được động tác của mỗi người, khiến giờ khắc lịch sử này trở nên vĩnh hằng.
Alina giành trước vọt lên, giơ máy ảnh lên cao, cao giọng nói: “Nhiếp ảnh gia là mình tìm, ai muốn lấy ảnh thì một đồng Galleon nha!” Tiếng hừ bất đắc dĩ của mọi người vang lên sau đó.
Chụp xong ảnh tốt nghiệp, mọi người ai nấy đều rủ rê bạn tốt của mình, tranh nhau muốn thợ chụp ảnh tiếp cho bọn họ.
Đầu tiên cùng Alina chụp vài tấm ảnh, sau đó, nhân lúc mọi người bận việc và thợ chụp không để ý, Bellatrix lén một mình rời đi xem xung quanh.
Ở trường nơi nơi đều thấy cảnh các học sinh sắp tốt nghiệp tranh thủ quãng thời gian cuối cùng này, có từ biệt, có lưu niệm, một ít nhóm sư tử ôm nhau khóc rống lên, ngay cả những chú chim ưng thường ngày vẫn luôn bình tĩnh cũng không nhịn được nghẹn ngào, khóc thút thít, nắm chặt tay nhau không muốn rời xa.
Bellatrix không khỏi nhớ đến thời điểm tốt nghiệp đời trước, vẫn là những giờ khắc chia ly khó khăn, vẫn là những lời thề mãi mãi không bỏ quên nhau, nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn bị vận mệnh đưa đẩy, thân bất do kỷ bước trên những con đường khác nhau.
Có lẽ, đây mới là nguyên nhân trường học được gọi là tháp ngà (tháp làm bằng ngà, được ví như cái thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà trong đó người trí thức, văn nghệ sĩ náu mình, thoát li thực tế đời sống), bởi vì ở đây, mới không có phiền não, không có bất đắc dĩ, chỉ có bông hoa thanh xuân tươi đẹp nở rộ, bày ra dáng vẻ chân chính của chính mình.
Lại nhớ tới quãng thời gian tốt nghiệp đại học kiếp trước, đó là lúc cuốn tiểu thuyết ‘Harry Potter’ đang làm mưa làm gió, mà trường cô đang học, cũng chính là ngôi trường Lomonosov danh giá, nơi sở hữu tòa nhà chọc trời với phong cách kiến trúc Gothic.
Vào năm cuối, lớp cô cùng chụp ảnh tốt nghiệp tập thể, mỗi người bọn cô ai nấy đều mặc đồng phục, đứng ngay trước lầu chính, đem nón đồng phục vứt lên không trung, tuy rằng không giống như máy ảnh pháp thuật có thể lưu giữ khoảnh khắc động, nhưng sự vui vẻ đàng hoàng này, dường như tràn ra từ tấm ảnh, khiến con người ta mỗi khi nhìn đến đều không nhịn được nở nụ cười, hồi tưởng về quá khứ tốt đẹp.
Mà chủ nhiệm lúc đó, cũng phát cho mỗi bạn học một tấm ảnh, mặt sau là nét chữ tinh tế ‘Nhóm Harry Potter của ta’.
Tự hào như vậy, kiêu ngạo như vậy, không ngờ rằng có một ngày, cô lại thực sự bước vào thế giới ‘Harry Potter’ thần kì này, có được một nhân sinh khác.
Vừa đi vừa nghĩ đến xuất thần, bất tri bất giác Bellatrix đã đi một vòng Hogwarts, vừa mới đến đại sảnh đường, thanh âm hưng phấn của Andromeda đã vang lên: “Bellatrix! Bellatrix!” Bellatrix ngẩng đầu, Andromeda cách đó không xa đang vẫy tay với cô: “Bellatrix! Ở đây! Mau tới đây!”
Cười rồi lắc đầu, Bellatrix bước qua, thì ra là Ted có đem theo từ nhà một chiếc máy ảnh của Muggle, đang cùng đám Frank chụp ảnh.
Sau khi bị Andromeda lôi kéo chụp thêm mấy tấm ảnh, mọi người bắt đầu ào ào thảo luận về hướng đi tương lai.
Frank và Alice tất nhiên đã sớm gia nhập hội Thần Sáng, nhưng không ngờ là, Eden thường ngày vẫn luôn ngại ngùng cũng báo danh.
Hiện tại, ba người bọn họ đều đã thông qua vòng sơ tuyển, đang chuẩn bị tham gia công tác huấn luyện kế tiếp.
Nhà Gryffindor luôn xem làm việc ở Thần Sáng là ‘nghề nghiệp hấp dẫn đứng đầu’ của họ, đó là điều mà họ luôn lấy làm kiêu ngạo.
Thế nhưng, Frank dùng vẻ mặt tiếc nuối nhìn Ted: “Thật ra, Ted cũng rất xuất sắc, giác sư McGonagall cũng vô cùng vui mừng giúp cậu ấy đề cử, nếu cậu ấy cũng chọn gia nhập Thần Sáng thì chắc chắn đã thông qua.
Nhưng mà, cậu ấy đã từ chối lời đề nghị của giáo sư, nói là sau khi tốt nghiệp muốn đến giới Muggle học chương trình học ở đó, chuẩn bị sang năm báo thi đại học.
Trở lại giới Muggle, ngay cả giáo sư Mcgonagall cũng thấy đáng tiếc nữa.”
Nghe thế, Bellatrix quay đầu lại nhìn Andromeda, Andromeda hướng cô nháy mắt mấy cái, hiển nhiên nguyên nhân khiến Ted đưa ra lựa chọn này là chủ ý của cô nàng, cô nàng cũng nhớ rõ lời đề nghị lúc trước của Bellatrix nên đã thuyết phục Ted, hai người đều vì tương lai mà quyết định chọn cùng nhau rời đi.
Alice ôm lấy cánh tay Frank, dựa vào người cậu, ánh mắt cô nàng giống như lơ đãng mà lướt qua Eden, cười hỏi Bellatrix: “Bellatrix! Còn cậu? Sau khi tốt nghiệp có tính toán gì không?”
“Có khả năng là đính hôn, sau đó sang Anh.” Bellatrix cũng không định gạt bọn họ.
Đang lặng lẽ cùng Ted nói chuyện, Andromeda sau khi nghe được những lời này, bỗng chốc nhảy dựng lên: “Bellatrix! Chị muốn đính hôn? Với ai? Sao chuyện này em lại không hề hay biết?”
Bellatrix cười cười: “Là Alexander, anh ấy hướng chị cầu hôn, nhưng chị lúc ấy không lập tức đồng ý, anh ấy cho chị một khoảng thời gian suy nghĩ, chờ anh ấy về Anh rồi chờ chị trả lời, vì vậy chưa có chính thức quyết định.
Nhưng mà, hiện tại chị đã quyết định rồi, chờ anh ấy trở về, bọn chị sẽ lập tức đính hôn.”
Andromeda lôi kéo cánh tay Bellatrix, cười vui vẻ: “Thật tốt quá! Em cũng rất thích Alexander, anh ấy nhất định sẽ là một người chồng tốt, chúc mừng chị, Bellatrix.”
Những người còn lại biểu cảm có chút phức tạp nhưng cũng thay nhau nói chúc mừng, không có ai để ý tới sắc mặt nhợt nhạt của Eden.
Lại nói chuyện phiếm vài câu, Frank lấy cớ là chụp ảnh cho bọn Alice, lôi bọn họ đi chỗ khác, chỉ còn chừa lại một mình Eden.
Nhìn Eden không nói một lời, Bellatrix cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Mấy năm này, Bellarix không phải không biết tình cảm mà Eden giành cho cô, nhưng mà cậu cũng không phải là kiểu người cô thích, chỉ có thể mặc kệ cùng cậu duy trì quan hệ ở ngưỡng tình bạn như thế này, không ngờ trong phút chốc đã trôi qua bảy năm.
Nhìn biểu cảm hơi áy náy của Bellatrix, Eden cười khổ một chút, đi đến trước mặt cô: “Bellatrix, cậu biết không? Thật ra, mình đã luôn thích cậu, chỉ là mình không có đủ dũng khí để nói thành lời, bởi vì mình biết cậu không thích mình, cho nên, mình sợ nếu nói ra rồi, mình sẽ biến thành một kẻ quấy rối, hai ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa.
Nhưng mà Bellatrix, cũng sắp tốt nghiệp rồi, mình hi vọng trước khi rời đi, có thể kể cho cậu tình cảm của mình.
Mình cũng không cần cậu đáp lại gì, chỉ là đơn thuần muốn cậu biết rõ, muốn đặt dấu chấm hết to đùng cho bảy năm yêu đơn phương này.
Bellatrix, mình thực sự, thực sự từng vô cùng thích cậu.”
Gió hoàng hôn thổi qua tóc cậu, người con trai ngại ngùng ngày xưa luôn đỏ mặt trước mặt cô theo thời gian đã dần dần trở thành một người đàn ông thành thục.
Gương mặt từng mượt mà non nớt, nay đã có góc cạnh cao vót, lời nói mà cậu vẫn luôn giữ kín trong miệng mấy năm, lại có thể thổ lộ với cô vào đêm trước khi tốt nghiệp, điều này khiến cho Bellatrix liên tưởng đến một người con trai đang trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình ngày đêm chân thành dâng hiến tình yêu cho người khác.
Bellatrix ngập ngừng nói câu “Thật xin lỗi”, lại bị Eden đặt tay lên môi cậu ý bảo yên lặng: “Bellatrix, không cần phải xin lỗi, cậu không có lỗi với mình, mình yêu cậu là chuyện của mình, giằng co thích cậu bảy năm cũng chính là lựa chọn của mình.
Bellatrix, ngay từ đầu, mình đã không hi vọng cậu đáp lại, lại càng không muốn cậu cảm thấy áy náy.
Cậu còn nhớ tập thơ của Muggle, quà Giáng sinh năm nhất mình tặng cậu không? Thật ra, đó chính là điều chân chính mà mình muốn nhắn gửi cho cậu, cho dù cậu có lẽ không biết.
Cỏ tranh, theo Muggle nghĩa là ‘không thể nói lời yêu’, mình chỉ muốn thầm lặng mà yêu cậu, muốn có một phần kí ức tốt đẹp để nhớ về.
Bellatrix, sau này, chúng ta sẽ có cuộc sống của riêng mình, hoặc có thể chúng ta sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại.
Mà hi vọng duy nhất của mình chỉ là cho dù đi đến đâu, cậu cũng có thể hạnh phúc.”
Eden chậm rãi quàng tay qua ôm lấy cổ cô, rồi ôm chặt cô không buông.
Bellatrix cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của cậu rơi trên gáy cô, thanh âm của Eden khàn khàn, cậu nhẹ nhàng nói: “Bellatrix, hẹn gặp lại!” Rồi sau đó, cậu buông tay, dứt khoát xoay người, đi về phía bọn Frank, không hề quay đầu lại.
...!
Buổi tối, các học sinh Slytherin sắp tốt nghiệp đều tập hợp ở phòng sinh hoạt chung, không chỉ mang ra rất nhiều đồ ăn từ trong bếp, một bạn học còn lấy ra champagne từ nhà mang đến, mọi người tụ lại tuyên bố muốn cùng nhau trải qua buổi tối cuối cùng ở Hogwarts, không say không về.
Bị mọi người ép uống vài ly rượu, Bellatrix cảm giác đầu đã có chút choáng váng, cô liền nhỏ giọng nói với Alina một tiếng, muốn về phòng ngủ một chút nghỉ ngơi trước.
Một ngày đắm chìm trong cảm xúc, còn trải qua màn từ biệt của Eden, tâm trạng của Bellatrix có chút buồn bã.
Cô đẩy cửa phòng ngủ, đang chuẩn bị lên giường nằm một lát, lại thấy trên bàn có một tấm da dê đang lẳng lặng nằm đó.
Tâm trạng Bellatrix không hiểu sao có chút kích động, bàn tay cô run run mở tấm da dê, quả nhiên trên đó là bút tích quen thuộc của Gunta: “Bellatrix! Tôi đã trở về.
Tối nay mười giờ, ở Rừng Cấm, tôi đợi em.” Nét chữ tà mị, cứng rắn lại đều đặn, hơi hơi kiêu ngạo, điều này đại biểu tâm tình của người viết rất vui sướng.
Hai tay vô lực buông thõng xuống, tấm da dê bay là tà hạ xuống đất, Bellatrix biết, tối nay lại có thêm một màn từ biệt, mà nhân vật chính, ngoại trừ cô còn có Gunta đã lâu không gặp.
...!
Chào các tình yêu! Nhớ các bạn quá!❤️.
Từng người bắt đầu thu dọn hành lí, chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp.
Phòng ngủ đã từng ở bảy năm của bọn họ, bị dọn dẹp sạch sẽ để chào mừng chủ nhân mới.
Những gì đã từng sở hữu đều phải đóng gói, nơi này gắn liền với bảy năm dài đằng đẵng, có kí ức buồn bã, có bi thương, mà điều vui vẻ, tốt đẹp còn nhiều hơn gấp bội.
Quãng thời gian được học ở Hogwarts, là quãng thời gian quan trọng nhất, cũng là những năm tháng khó quên nhất.
Ở đây bảy năm, mỗi một học sinh đều đã nhận thức sâu về khả năng của mình, cũng học được cách làm sao phát huy tốt năng lực.
Bọn họ được kết giao với những người bạn tốt, dường như còn tìm được bạn đời đi đến cuối con đường.
Cho dù tương lai có như thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ mãi mãi nhớ về những điều hồn nhiên mà mình đã từng hướng đến.
Mỗi phù thủy đều từ nơi này cất bước, hướng về phía nhân sinh của mình, tương lai của mình mà đi.
Hogwarts, không chỉ là nơi đào tạo phù thủy, mà còn là giấc mộng tuyệt vời của biết bao thế hệ phù thủy.
Bellatrix đem đồ gì đó của chính mình dùng bùa chú bỏ vào rương hành lí, vừa làm, cô vừa nhớ lại từng chút một những gì đã trải qua trong bảy năm.
Alina, Frank, Ted, Eden, Alexander,...!mỗi một người, đều đại diện cho một phần kí ức, mỗi một người, đều khiến cô nở nụ cười ấm áp, còn có, Gunta vẫn bị chôn vùi sâu trong đáy lòng, ngay cả khi cô đã quyết định rời xa, vẫn không thể gạt bỏ sự quyến luyến với hắn, ngay tại giờ phút này vẫn còn ám ảnh.
Nhưng cô phải tiến về phía trước, phải cùng hết thảy mọi thứ nói lời tạm biệt, giống như ‘Neverland’ trong cuộc trò chuyện của cả hai, không thể tiếp tục mê muội thế giới ảo mộng kia nữa.
Bellatrix đang chậm rãi sửa sang lại đồ đạc, Alina đột nhiên hùng hùng hổ hổ tiến vào: “Bellatrix! Cậu giờ này còn ở trong phòng ngủ? Hành lý khoan hẵng sửa sang, buổi tối nói tiếp, nhanh lên, mọi người đều đang đợi cậu!” Cô nàng nói xong cũng không tha, lôi kéo Bellatrix ra khỏi phòng.
Thảm cỏ bên cạnh Hồ Đen đã tụ tập rất nhiều học sinh, bị Alina vội vàng kéo đến nơi, các học sinh Slytherin sắp tốt nghiệp đều nhìn về phía này, mỉm cười chừa ra cho Bellatrix một vị trí.
Alina dẫn Bellatrix đến vị trí trung tâm, ấn người cô xuống, sau đó cũng chen vào vị trí bên cạnh cô, gật đầu với thợ chụp ý bảo: “Có thể chụp được rồi.”
Tanh tách, tiếng đèn flash vang lên, hình ảnh dừng lại ở tuổi mười bảy tốt đẹp.
Máy ảnh lập tức in ra ảnh chụp.
Alina nghịch ngợm giơ số hai trên đầu Bellatrix, còn mỗi bên một cái.
Một vài nam sinh nghịch ngợm thì vẫy tay nháy mắt với máy ảnh, Roldophus vụng trộm thực hiện ý đồ muốn đến gần Bellatrix một chút, bị Rosie ở phía sau vụng trộm kéo cậu ta lại.
Máy ảnh pháp thuật thần kỳ, bắt được động tác của mỗi người, khiến giờ khắc lịch sử này trở nên vĩnh hằng.
Alina giành trước vọt lên, giơ máy ảnh lên cao, cao giọng nói: “Nhiếp ảnh gia là mình tìm, ai muốn lấy ảnh thì một đồng Galleon nha!” Tiếng hừ bất đắc dĩ của mọi người vang lên sau đó.
Chụp xong ảnh tốt nghiệp, mọi người ai nấy đều rủ rê bạn tốt của mình, tranh nhau muốn thợ chụp ảnh tiếp cho bọn họ.
Đầu tiên cùng Alina chụp vài tấm ảnh, sau đó, nhân lúc mọi người bận việc và thợ chụp không để ý, Bellatrix lén một mình rời đi xem xung quanh.
Ở trường nơi nơi đều thấy cảnh các học sinh sắp tốt nghiệp tranh thủ quãng thời gian cuối cùng này, có từ biệt, có lưu niệm, một ít nhóm sư tử ôm nhau khóc rống lên, ngay cả những chú chim ưng thường ngày vẫn luôn bình tĩnh cũng không nhịn được nghẹn ngào, khóc thút thít, nắm chặt tay nhau không muốn rời xa.
Bellatrix không khỏi nhớ đến thời điểm tốt nghiệp đời trước, vẫn là những giờ khắc chia ly khó khăn, vẫn là những lời thề mãi mãi không bỏ quên nhau, nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn bị vận mệnh đưa đẩy, thân bất do kỷ bước trên những con đường khác nhau.
Có lẽ, đây mới là nguyên nhân trường học được gọi là tháp ngà (tháp làm bằng ngà, được ví như cái thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà trong đó người trí thức, văn nghệ sĩ náu mình, thoát li thực tế đời sống), bởi vì ở đây, mới không có phiền não, không có bất đắc dĩ, chỉ có bông hoa thanh xuân tươi đẹp nở rộ, bày ra dáng vẻ chân chính của chính mình.
Lại nhớ tới quãng thời gian tốt nghiệp đại học kiếp trước, đó là lúc cuốn tiểu thuyết ‘Harry Potter’ đang làm mưa làm gió, mà trường cô đang học, cũng chính là ngôi trường Lomonosov danh giá, nơi sở hữu tòa nhà chọc trời với phong cách kiến trúc Gothic.
Vào năm cuối, lớp cô cùng chụp ảnh tốt nghiệp tập thể, mỗi người bọn cô ai nấy đều mặc đồng phục, đứng ngay trước lầu chính, đem nón đồng phục vứt lên không trung, tuy rằng không giống như máy ảnh pháp thuật có thể lưu giữ khoảnh khắc động, nhưng sự vui vẻ đàng hoàng này, dường như tràn ra từ tấm ảnh, khiến con người ta mỗi khi nhìn đến đều không nhịn được nở nụ cười, hồi tưởng về quá khứ tốt đẹp.
Mà chủ nhiệm lúc đó, cũng phát cho mỗi bạn học một tấm ảnh, mặt sau là nét chữ tinh tế ‘Nhóm Harry Potter của ta’.
Tự hào như vậy, kiêu ngạo như vậy, không ngờ rằng có một ngày, cô lại thực sự bước vào thế giới ‘Harry Potter’ thần kì này, có được một nhân sinh khác.
Vừa đi vừa nghĩ đến xuất thần, bất tri bất giác Bellatrix đã đi một vòng Hogwarts, vừa mới đến đại sảnh đường, thanh âm hưng phấn của Andromeda đã vang lên: “Bellatrix! Bellatrix!” Bellatrix ngẩng đầu, Andromeda cách đó không xa đang vẫy tay với cô: “Bellatrix! Ở đây! Mau tới đây!”
Cười rồi lắc đầu, Bellatrix bước qua, thì ra là Ted có đem theo từ nhà một chiếc máy ảnh của Muggle, đang cùng đám Frank chụp ảnh.
Sau khi bị Andromeda lôi kéo chụp thêm mấy tấm ảnh, mọi người bắt đầu ào ào thảo luận về hướng đi tương lai.
Frank và Alice tất nhiên đã sớm gia nhập hội Thần Sáng, nhưng không ngờ là, Eden thường ngày vẫn luôn ngại ngùng cũng báo danh.
Hiện tại, ba người bọn họ đều đã thông qua vòng sơ tuyển, đang chuẩn bị tham gia công tác huấn luyện kế tiếp.
Nhà Gryffindor luôn xem làm việc ở Thần Sáng là ‘nghề nghiệp hấp dẫn đứng đầu’ của họ, đó là điều mà họ luôn lấy làm kiêu ngạo.
Thế nhưng, Frank dùng vẻ mặt tiếc nuối nhìn Ted: “Thật ra, Ted cũng rất xuất sắc, giác sư McGonagall cũng vô cùng vui mừng giúp cậu ấy đề cử, nếu cậu ấy cũng chọn gia nhập Thần Sáng thì chắc chắn đã thông qua.
Nhưng mà, cậu ấy đã từ chối lời đề nghị của giáo sư, nói là sau khi tốt nghiệp muốn đến giới Muggle học chương trình học ở đó, chuẩn bị sang năm báo thi đại học.
Trở lại giới Muggle, ngay cả giáo sư Mcgonagall cũng thấy đáng tiếc nữa.”
Nghe thế, Bellatrix quay đầu lại nhìn Andromeda, Andromeda hướng cô nháy mắt mấy cái, hiển nhiên nguyên nhân khiến Ted đưa ra lựa chọn này là chủ ý của cô nàng, cô nàng cũng nhớ rõ lời đề nghị lúc trước của Bellatrix nên đã thuyết phục Ted, hai người đều vì tương lai mà quyết định chọn cùng nhau rời đi.
Alice ôm lấy cánh tay Frank, dựa vào người cậu, ánh mắt cô nàng giống như lơ đãng mà lướt qua Eden, cười hỏi Bellatrix: “Bellatrix! Còn cậu? Sau khi tốt nghiệp có tính toán gì không?”
“Có khả năng là đính hôn, sau đó sang Anh.” Bellatrix cũng không định gạt bọn họ.
Đang lặng lẽ cùng Ted nói chuyện, Andromeda sau khi nghe được những lời này, bỗng chốc nhảy dựng lên: “Bellatrix! Chị muốn đính hôn? Với ai? Sao chuyện này em lại không hề hay biết?”
Bellatrix cười cười: “Là Alexander, anh ấy hướng chị cầu hôn, nhưng chị lúc ấy không lập tức đồng ý, anh ấy cho chị một khoảng thời gian suy nghĩ, chờ anh ấy về Anh rồi chờ chị trả lời, vì vậy chưa có chính thức quyết định.
Nhưng mà, hiện tại chị đã quyết định rồi, chờ anh ấy trở về, bọn chị sẽ lập tức đính hôn.”
Andromeda lôi kéo cánh tay Bellatrix, cười vui vẻ: “Thật tốt quá! Em cũng rất thích Alexander, anh ấy nhất định sẽ là một người chồng tốt, chúc mừng chị, Bellatrix.”
Những người còn lại biểu cảm có chút phức tạp nhưng cũng thay nhau nói chúc mừng, không có ai để ý tới sắc mặt nhợt nhạt của Eden.
Lại nói chuyện phiếm vài câu, Frank lấy cớ là chụp ảnh cho bọn Alice, lôi bọn họ đi chỗ khác, chỉ còn chừa lại một mình Eden.
Nhìn Eden không nói một lời, Bellatrix cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Mấy năm này, Bellarix không phải không biết tình cảm mà Eden giành cho cô, nhưng mà cậu cũng không phải là kiểu người cô thích, chỉ có thể mặc kệ cùng cậu duy trì quan hệ ở ngưỡng tình bạn như thế này, không ngờ trong phút chốc đã trôi qua bảy năm.
Nhìn biểu cảm hơi áy náy của Bellatrix, Eden cười khổ một chút, đi đến trước mặt cô: “Bellatrix, cậu biết không? Thật ra, mình đã luôn thích cậu, chỉ là mình không có đủ dũng khí để nói thành lời, bởi vì mình biết cậu không thích mình, cho nên, mình sợ nếu nói ra rồi, mình sẽ biến thành một kẻ quấy rối, hai ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa.
Nhưng mà Bellatrix, cũng sắp tốt nghiệp rồi, mình hi vọng trước khi rời đi, có thể kể cho cậu tình cảm của mình.
Mình cũng không cần cậu đáp lại gì, chỉ là đơn thuần muốn cậu biết rõ, muốn đặt dấu chấm hết to đùng cho bảy năm yêu đơn phương này.
Bellatrix, mình thực sự, thực sự từng vô cùng thích cậu.”
Gió hoàng hôn thổi qua tóc cậu, người con trai ngại ngùng ngày xưa luôn đỏ mặt trước mặt cô theo thời gian đã dần dần trở thành một người đàn ông thành thục.
Gương mặt từng mượt mà non nớt, nay đã có góc cạnh cao vót, lời nói mà cậu vẫn luôn giữ kín trong miệng mấy năm, lại có thể thổ lộ với cô vào đêm trước khi tốt nghiệp, điều này khiến cho Bellatrix liên tưởng đến một người con trai đang trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình ngày đêm chân thành dâng hiến tình yêu cho người khác.
Bellatrix ngập ngừng nói câu “Thật xin lỗi”, lại bị Eden đặt tay lên môi cậu ý bảo yên lặng: “Bellatrix, không cần phải xin lỗi, cậu không có lỗi với mình, mình yêu cậu là chuyện của mình, giằng co thích cậu bảy năm cũng chính là lựa chọn của mình.
Bellatrix, ngay từ đầu, mình đã không hi vọng cậu đáp lại, lại càng không muốn cậu cảm thấy áy náy.
Cậu còn nhớ tập thơ của Muggle, quà Giáng sinh năm nhất mình tặng cậu không? Thật ra, đó chính là điều chân chính mà mình muốn nhắn gửi cho cậu, cho dù cậu có lẽ không biết.
Cỏ tranh, theo Muggle nghĩa là ‘không thể nói lời yêu’, mình chỉ muốn thầm lặng mà yêu cậu, muốn có một phần kí ức tốt đẹp để nhớ về.
Bellatrix, sau này, chúng ta sẽ có cuộc sống của riêng mình, hoặc có thể chúng ta sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại.
Mà hi vọng duy nhất của mình chỉ là cho dù đi đến đâu, cậu cũng có thể hạnh phúc.”
Eden chậm rãi quàng tay qua ôm lấy cổ cô, rồi ôm chặt cô không buông.
Bellatrix cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của cậu rơi trên gáy cô, thanh âm của Eden khàn khàn, cậu nhẹ nhàng nói: “Bellatrix, hẹn gặp lại!” Rồi sau đó, cậu buông tay, dứt khoát xoay người, đi về phía bọn Frank, không hề quay đầu lại.
...!
Buổi tối, các học sinh Slytherin sắp tốt nghiệp đều tập hợp ở phòng sinh hoạt chung, không chỉ mang ra rất nhiều đồ ăn từ trong bếp, một bạn học còn lấy ra champagne từ nhà mang đến, mọi người tụ lại tuyên bố muốn cùng nhau trải qua buổi tối cuối cùng ở Hogwarts, không say không về.
Bị mọi người ép uống vài ly rượu, Bellatrix cảm giác đầu đã có chút choáng váng, cô liền nhỏ giọng nói với Alina một tiếng, muốn về phòng ngủ một chút nghỉ ngơi trước.
Một ngày đắm chìm trong cảm xúc, còn trải qua màn từ biệt của Eden, tâm trạng của Bellatrix có chút buồn bã.
Cô đẩy cửa phòng ngủ, đang chuẩn bị lên giường nằm một lát, lại thấy trên bàn có một tấm da dê đang lẳng lặng nằm đó.
Tâm trạng Bellatrix không hiểu sao có chút kích động, bàn tay cô run run mở tấm da dê, quả nhiên trên đó là bút tích quen thuộc của Gunta: “Bellatrix! Tôi đã trở về.
Tối nay mười giờ, ở Rừng Cấm, tôi đợi em.” Nét chữ tà mị, cứng rắn lại đều đặn, hơi hơi kiêu ngạo, điều này đại biểu tâm tình của người viết rất vui sướng.
Hai tay vô lực buông thõng xuống, tấm da dê bay là tà hạ xuống đất, Bellatrix biết, tối nay lại có thêm một màn từ biệt, mà nhân vật chính, ngoại trừ cô còn có Gunta đã lâu không gặp.
...!
Chào các tình yêu! Nhớ các bạn quá!❤️.
Danh sách chương