Voldemort chậm rãi đi đến trước mặt Bellatrix.
Vẫn là dáng người thon dài trong trí nhớ, vẫn là diện mạo tuấn mỹ ấy nhưng ở hắn lại tản ra hơi thở lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.
Voldemort ngẩng đầu, khẽ gợi lên khóe miệng: "Rốt cuộc cũng bắt được em rồi, Bellatrix thân yêu của tôi.
Em trốn cũng lâu lắm, tôi có nên khen em thông minh không?"
Dựa vào tường, âm thầm ngưng tụ một ít pháp thuật, Bellatrix cố ý kéo dài thời gian: "Anh làm thế nào mà tìm được tôi?"
Nhìn thấu được ý định của cô, Voldemort lại không chút nóng nảy: "Ngoài mặt thì có lẽ em sẽ đến Đức tìm gia tộc Ludwig che chở.
Nếu như em vắng mặt dù chỉ một lát(?), trước khi đến được Đức, tôi đã bắt được em ngay, em lại không thể vạch đường chạy rõ ràng, chính xác như thế để tôi bắt được.
Về phần em cố ý tung hỏa mù đến Pháp, hoàn toàn không có khả năng, dấu vết để lại rõ ràng như thế, tuyệt đối không phải do em sơ sẩy, chỉ có thể là em cố ý để lại.
Lừa phù thủy hắc ám đi theo cái bẫy của em, em lại chạy đến nhưng nơi hệ thống phù thủy không mấy phát triển để trốn, tung tích được che giấu rất thuận lợi."
Thấy Bellatrix chỉ lặng yên nghe mà không nói một lời, Voldemort thản nhiên nói tiếp: "Nhưng em cũng không lập tức rời đi được, bởi vì cho dù em dùng phương thức của Muggle, vẫn có khả năng bị phù thủy truy vết bám theo.
Cho nên khả năng lớn nhất, là em sẽ ẩn cư ở nơi nào đó trong một khoảng thời gian ngắn, chờ sóng yên biển lặng rồi mới rời đi.
Em đoán rằng tôi sẽ không ngờ được em trốn ở phạm vi rất gần với tôi, sẽ mãi đi tìm em ở những nơi xa xôi.
Cho nên trong khoảng thời gian này, em làm điều trái ngược, nơi càng hẻo lánh lại càng không."
"...!Bellatrix, có lẽ, em đã xem nhẹ sự hiểu biết của tôi về em, chúng ta đều là những kẻ thích lừa bịp, dựa vào niềm tin vững chắc mà giành thắng lợi trong những phút hiểm nguy, sau khi tìm một vòng không thấy tung tích của em, tôi đã đem phạm vi tìm kiếm thu hẹp lại ở Luân Đôn, xung quanh những thị trấn nhỏ.
Quả thật, tôi đã đoán đúng rồi."
Nghe phân tích của Voldemort, Bellatrix chỉ có thể vô lực cúi đầu xuống.
Hắn quả nhiên rất hiểu cô, đem mọi khả năng mà cô có thể làm từng cái đoán trúng, bình thản mà nhìn cô chạy quanh lòng bàn tay của hắn.
Cười thảm ngẩng đầu, ánh mắt Bellatrix ảm đạm: "Tôi nhận thua.
Tôi không chạy nữa, cùng anh trở về."
Trong mắt Voldemort ánh lên một tia vui sướng, bàn tay rảnh rỗi của hắn vươn ra muốn giữ lấy Bellatrix.
Chính là bây giờ, thừa dịp hắn lơi lỏng trong phút chốc, mắt Bellatrix chợt lóe sáng, tay phải cấp tốc nâng đũa phép: "Crucio!"
Từng chữ một phun ra, nhanh chóng bắn về phía mặt của Voldemort.
Trong mắt hắn thoáng chốc cũng lóe lên tia cuồng nộ, hơi chật vật mà né tránh lời nguyền tra tấn của Bellatrix.
"Bellatrix! Em dám..." Lời phẫn nộ còn chưa nói hết, một tia sáng khác lại hướng mặt hắn bay đến, sắc bén như đao kiếm.
Voldemort tránh không kịp, mặc dù hắn đã kịp thời làm một cái bùa giải trừ, nhưng trên mặt vẫn có một vết cắt, máu từ nơi đó chảy ra rồi rơi xuống đất, đúng là tay trái Bellatrix đã không tiếng động làm một bùa cắt sâu mãi mãi.
Ngăn mấy Tử thần thực tử muốn tiến lên tấn công, Voldemort giận dữ cười: "Tốt lắm Bellatrix! Đây mới là thực lực chân chính của em sao? Giảo hoạt lại nhẫn tâm! Xem ra cái tên gia tộc Ludwig đó còn lâu mới khống chế được em!"
Dùng hết toàn lực lại chỉ có thể tặng hắn một vết cắt nhẹ, Bellatrix biết tiếp theo sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa, cô chỉ có thể dùng chút sức còn lại để chống đỡ, nở một nụ cười kiêu ngạo: "Cảm ơn sự khích lệ của ngài! Chỉ là chút sức cỏn con này vẫn còn thua xa ngài, nếu không tôi đã không bị bắt ở đây!" Cô hiện tại chỉ hi vọng có thể chọc giận được hắn rồi thuận theo đó tìm ra được một chút sơ hở.
Voldemort thế nhưng lại đột nhiên bình tĩnh trở lại, dường như không có lấy một tia dao động, chỉ có đôi mắt dần dần phiếm hồng tỏ rõ sự tức giận của hắn như trước: "Bellatrix, em trốn không thoát.
Tôi đã sớm nói với em, thứ tôi muốn sẽ không bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay tôi, hôm nay, tôi sẽ không lại để em có cơ hội rời đi.
Em là của tôi, và cũng chỉ có tôi mới chính là khởi đầu tốt đẹp của em."
"Tôi thuộc về chính bản thân tôi.
Tôi cũng sẽ không trở thành vật sở hữu của bất cứ kẻ nào, lại càng không khoanh tay chịu trói, cùng anh trở về!" Bellatrix hiểu rõ nếu hôm nay trốn không thoát, cô sẽ không còn bất cứ cơ hội nào để rời đi nữa, bởi vậy sau khi nói xong, cô giơ đũa phép lên trước, liên tiếp phóng thần chú về phía Voldemort.
Chỉ cần hắn ngã xuống là cô có thể thừa dịp hỗn loạn mà rời đi.
Tay phải cầm đũa phép không ngừng bắn ra hàng loạt câu thần chú gây sát thương, tay trái thì dùng mấy câu thần chú không tiếng động để phòng thủ, bảo vệ bản thân, ngăn cản công kính của hắn, thỉnh thoảng cô cũng dùng tay trái để giúp tay phải phóng ra vài bùa chú có tính công kính để đột phá lỗ hổng.
Nhanh và ngắn gọn chính là bùa chú có lực công kính mạnh nhất.
Cật lực đỡ thần chú, cũng cật lực vận chuyển pháp thuật phóng các bùa nguyền rủa, mấy năm trời được Phineas huấn luyện, giờ khắc này được Bellatrix vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn.
Cận kề giờ phút nguy kịch, tiềm lực của cô cứ như vậy mà được kích phát toàn bộ.
Nhưng dưới sự công kích điên cuồng của Bellatrix, Voldemort vẫn như cũ có thể nhẹ nhàng ứng phó, hắn không có chút hoảng loạn nào, trong mắt ngược lại còn lóe lên tia hưng phấn.
Dưới mệnh lệnh của hắn, các Tử thần thực tử có mặt đều chỉ vây xung quanh, không ai tiến lên, tạo thành một khoảng không gian bị ngăn cách chỉ còn lại hai người bọn họ đơn độc đối chiến.
Gỗ thủy tùng, dài mười ba tấc Anh, chứa chiếc lông vũ của phượng hoàng Fawkes vĩ đại, chống lại sức mạnh của cây đũa phép nổi tiếng này, dưới sự truy kích của nó, Bellatrix tránh né cũng vô cùng vất vả.
Cho đến tận hôm nay, cô mới hiểu rõ thực lực chân chính của Voldemort, thì ra, dùng hết toàn lực cô vẫn không thắng nổi hắn.
Bellatrix biết từ đầu đến giờ, hắn vẫn còn có chút nương tay, chưa hạ đòn sát thủ.
Ở khoảng cách chiến đấu kịch liệt, Bellatrix điều động chút pháp lực cuối cùng, đột ngột nở nụ cười tươi sáng với kẻ trước mắt.
Ngay trong khoảnh khắc mà Voldemort sửng sốt, tia sáng xanh rực rỡ rốt cuộc cũng bắn ra từ đũa phép của Bellatrix: "Avada kedavra!"
Cô cuối cùng cũng có thể thi triển lời nguyền...!chết chóc.
Dưới tiếng kêu hoảng sợ của đám Tử thần thực tử bên cạnh, Voldemort lại đột nhiên biến mất, hoàn toàn tránh khỏi tia sáng xanh chí mạng kia, ngay sau đó hắn liền xuất hiện bên cạnh Bellatrix, đũa phép gỗ thủy tùng đã chỉ ngay trên cần cổ của cô.
Bùa độn thổ được dùng rất chính xác, thậm chí còn nhanh chóng thoát được lời nguyền chết chóc.
Mặt Voldemort vẫn không chút biểu cảm mà nhìn Bellatrix: "Bellatrix! Tôi thật sự rất tức giận.
Em vậy mà nỡ nhẫn tâm như thế."
Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm, trong đó dường như còn ẩn chứa một tiếng nức nở.
Bellatrix cũng cùng lúc nhận ra cô đã không điều động nổi chút pháp lực nào nữa, chỉ trong nháy mắt vừa rồi, Voldemort đã phóng ấn toàn bộ pháp lực còn sót lại của cô.
"Vì sao tôi lại không thể? Tôi không phải là một lựa chọn tốt, tôi không toàn tâm toàn ý trả giá vì anh được, người mà tôi vĩnh viễn yêu nhất chỉ có chính bản thân mình, nếu thả tôi đi, thật ra đối với anh hay đối với tôi mà nói, đều rất tốt." Mất đi pháp thuật, Bellatrix dần cảm nhận được sự rét lạnh, miệng vết thương trên người cũng bắt đầu khiến cô có cảm giác đầu váng mắt hoa.
"Tôi cũng không biết vì sao, chỉ là, sẽ không còn ai thích hợp với tôi như em nữa, em nhất định phải ở bên tôi cả đời.
Bellatrix, chỉ có em, mới khiến tôi khát vọng như thế, cũng chỉ có tôi, mới nhìn thấu được bộ mặt thật của em.
Chúng ta vốn là người cùng một thế giới, chỉ là em luôn luôn trốn tránh, từ chối thừa nhận chân tướng này."
Phù hợp thì lại thế nào? Nếu đã biết rõ kết cục sẽ không hoàn mỹ, ai sẽ lại tiếp tục làm con thiêu thân, cố chấp đâm đầu vào nguồn sáng lấp lánh, ngay lúc còn sống mà thiêu rụi chính bản thân mình? Cô không muốn giống như nguyên chủ dẫm vào vết xe đổ, dùng hết linh hồn mà sùng bái Voldemort, yêu say đắm hắn, lại chỉ đổi lấy mấy chục năm bị nhốt trong Azkaban, cuối cùng thất bại, tử vong.
Cô vĩnh viễn không có khả năng chấp nhận hắn.
Pháp thuật đã bị phong ấn, nhưng rất may mắn, cô vẫn còn chiêu cuối cùng.
Đó chính là nước cờ phi phù thủy mà cô đã chuẩn bị để phòng ngừa cho tình huống xấu nhất này.
Bellatrix nở nụ cười xa cách: "Rất xin lỗi, Gunta.
Chúng ta sẽ không bao giờ có khả năng.
Hẹn gặp lại."
Thủ đoạn vừa lật, khẩu súng lục Browning màu bạc luôn cất trong người đã đến bên tay, trước lúc chạy trốn, cô đã sớm lấy hòm súng lục ra đặt ở chỗ dễ lấy, vì khoảnh khắc bất đắc dĩ cuối cùng này.
Cô kéo ra khoảng cách, không chút do dự đối với Voldemort bóp cò, viên đạn gào thét hướng ngực hắn mà đến.
Voldemort trong phút chốc dồn dập thở phì phò, tàn bạo vung đũa phép, viên đạn bắn ra kịp thời chệch phương hướng, chỉ bắn trúng đầu vai hắn, lưu lại một vết máu.
Dường như chỉ trong nháy mắt, hắn đã đến bên người Bellatrix, tàn nhẫn xoay cổ tay bị thương của cô, súng lục cũng đã yên vị trên tay hắn.
Sự phẫn nộ của hắn vừa bén nhọn vừa điên cuồng, ma pháp bùng nổ hết ra cơ hồ ép người ta không thể thở nổi, không nhịn được ý muốn phục tùng hắn.
Ánh mắt hắn ẩn chứa lửa giận ngập trời, đôi mắt rốt cuộc cũng hóa thành màu đỏ sẫm: "Từ thủ đoạn này đến thủ đoạn khác, từ phương thức này đến phương thức khác.
Bellatrix, em nghĩ làm vậy là có thể chạy thoát sao?"
Bị bùa chú của Voldemort cố định lại thân mình, không có cách nào di chuyển được nữa, Bellatrix chỉ có thể gắt gao cắn môi dưới, không phát ra dù chỉ một lời.
"Tốt lắm Bellatrix! Tôi hi vọng em hiểu được, cho dù em có nghĩ như thế nào đi nữa, cũng đừng hòng mà rời đi!" Chậm rãi đi đến trước mặt Bellatrix, hơi thở cuồng loạn tỏ rõ sự mất kiên nhẫn của Voldemort, giọng điệu của hắn cũng bất thình lình trở nên nhu hòa: "Bellatrix, em là khác biệt, tôi sẽ vĩnh viễn không dùng Crucio để trừng phạt em, nhưng mà..."
Ánh mắt hắn trở nên âm trầm: "Tôi không cho phép em phản bội!"
Hắn tùy tiện bóp cò súng, bắn trúng cánh tay phải của Bellatrix, khiến cô hét lên một tiếng.
Cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế kia khiến Bellatrix cắn môi mình đến bật máu, trong miệng cô tràn đầy mùi vị tanh nồng.
"Càng không cho phép em chạy đi!" Nhát đạn thứ hai, mục tiêu của hắn chính là đùi phải.
Bellatrix không còn sức lực để duy trì, rốt cuộc loạng choạng ngã xuống.
Voldemort kịp thời tiếp được thân mình ngã nghiêng của Bellatrix, vừa lòng mà nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, bộ dạng đau đớn cuộn mình nằm trong ngực hắn của cô cũng giống như sự dựa dẫm ấm áp không thể tách rời.
Khóe miệng Voldemort cuối cùng cũng gợi lên, đáy mắt hiện lên thần sắc ôn nhu: "Bellatrix.
Tôi đưa em về nhà."
...!
Vuốt mồ hôi.
Chương này căng quá!.
Vẫn là dáng người thon dài trong trí nhớ, vẫn là diện mạo tuấn mỹ ấy nhưng ở hắn lại tản ra hơi thở lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.
Voldemort ngẩng đầu, khẽ gợi lên khóe miệng: "Rốt cuộc cũng bắt được em rồi, Bellatrix thân yêu của tôi.
Em trốn cũng lâu lắm, tôi có nên khen em thông minh không?"
Dựa vào tường, âm thầm ngưng tụ một ít pháp thuật, Bellatrix cố ý kéo dài thời gian: "Anh làm thế nào mà tìm được tôi?"
Nhìn thấu được ý định của cô, Voldemort lại không chút nóng nảy: "Ngoài mặt thì có lẽ em sẽ đến Đức tìm gia tộc Ludwig che chở.
Nếu như em vắng mặt dù chỉ một lát(?), trước khi đến được Đức, tôi đã bắt được em ngay, em lại không thể vạch đường chạy rõ ràng, chính xác như thế để tôi bắt được.
Về phần em cố ý tung hỏa mù đến Pháp, hoàn toàn không có khả năng, dấu vết để lại rõ ràng như thế, tuyệt đối không phải do em sơ sẩy, chỉ có thể là em cố ý để lại.
Lừa phù thủy hắc ám đi theo cái bẫy của em, em lại chạy đến nhưng nơi hệ thống phù thủy không mấy phát triển để trốn, tung tích được che giấu rất thuận lợi."
Thấy Bellatrix chỉ lặng yên nghe mà không nói một lời, Voldemort thản nhiên nói tiếp: "Nhưng em cũng không lập tức rời đi được, bởi vì cho dù em dùng phương thức của Muggle, vẫn có khả năng bị phù thủy truy vết bám theo.
Cho nên khả năng lớn nhất, là em sẽ ẩn cư ở nơi nào đó trong một khoảng thời gian ngắn, chờ sóng yên biển lặng rồi mới rời đi.
Em đoán rằng tôi sẽ không ngờ được em trốn ở phạm vi rất gần với tôi, sẽ mãi đi tìm em ở những nơi xa xôi.
Cho nên trong khoảng thời gian này, em làm điều trái ngược, nơi càng hẻo lánh lại càng không."
"...!Bellatrix, có lẽ, em đã xem nhẹ sự hiểu biết của tôi về em, chúng ta đều là những kẻ thích lừa bịp, dựa vào niềm tin vững chắc mà giành thắng lợi trong những phút hiểm nguy, sau khi tìm một vòng không thấy tung tích của em, tôi đã đem phạm vi tìm kiếm thu hẹp lại ở Luân Đôn, xung quanh những thị trấn nhỏ.
Quả thật, tôi đã đoán đúng rồi."
Nghe phân tích của Voldemort, Bellatrix chỉ có thể vô lực cúi đầu xuống.
Hắn quả nhiên rất hiểu cô, đem mọi khả năng mà cô có thể làm từng cái đoán trúng, bình thản mà nhìn cô chạy quanh lòng bàn tay của hắn.
Cười thảm ngẩng đầu, ánh mắt Bellatrix ảm đạm: "Tôi nhận thua.
Tôi không chạy nữa, cùng anh trở về."
Trong mắt Voldemort ánh lên một tia vui sướng, bàn tay rảnh rỗi của hắn vươn ra muốn giữ lấy Bellatrix.
Chính là bây giờ, thừa dịp hắn lơi lỏng trong phút chốc, mắt Bellatrix chợt lóe sáng, tay phải cấp tốc nâng đũa phép: "Crucio!"
Từng chữ một phun ra, nhanh chóng bắn về phía mặt của Voldemort.
Trong mắt hắn thoáng chốc cũng lóe lên tia cuồng nộ, hơi chật vật mà né tránh lời nguyền tra tấn của Bellatrix.
"Bellatrix! Em dám..." Lời phẫn nộ còn chưa nói hết, một tia sáng khác lại hướng mặt hắn bay đến, sắc bén như đao kiếm.
Voldemort tránh không kịp, mặc dù hắn đã kịp thời làm một cái bùa giải trừ, nhưng trên mặt vẫn có một vết cắt, máu từ nơi đó chảy ra rồi rơi xuống đất, đúng là tay trái Bellatrix đã không tiếng động làm một bùa cắt sâu mãi mãi.
Ngăn mấy Tử thần thực tử muốn tiến lên tấn công, Voldemort giận dữ cười: "Tốt lắm Bellatrix! Đây mới là thực lực chân chính của em sao? Giảo hoạt lại nhẫn tâm! Xem ra cái tên gia tộc Ludwig đó còn lâu mới khống chế được em!"
Dùng hết toàn lực lại chỉ có thể tặng hắn một vết cắt nhẹ, Bellatrix biết tiếp theo sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa, cô chỉ có thể dùng chút sức còn lại để chống đỡ, nở một nụ cười kiêu ngạo: "Cảm ơn sự khích lệ của ngài! Chỉ là chút sức cỏn con này vẫn còn thua xa ngài, nếu không tôi đã không bị bắt ở đây!" Cô hiện tại chỉ hi vọng có thể chọc giận được hắn rồi thuận theo đó tìm ra được một chút sơ hở.
Voldemort thế nhưng lại đột nhiên bình tĩnh trở lại, dường như không có lấy một tia dao động, chỉ có đôi mắt dần dần phiếm hồng tỏ rõ sự tức giận của hắn như trước: "Bellatrix, em trốn không thoát.
Tôi đã sớm nói với em, thứ tôi muốn sẽ không bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay tôi, hôm nay, tôi sẽ không lại để em có cơ hội rời đi.
Em là của tôi, và cũng chỉ có tôi mới chính là khởi đầu tốt đẹp của em."
"Tôi thuộc về chính bản thân tôi.
Tôi cũng sẽ không trở thành vật sở hữu của bất cứ kẻ nào, lại càng không khoanh tay chịu trói, cùng anh trở về!" Bellatrix hiểu rõ nếu hôm nay trốn không thoát, cô sẽ không còn bất cứ cơ hội nào để rời đi nữa, bởi vậy sau khi nói xong, cô giơ đũa phép lên trước, liên tiếp phóng thần chú về phía Voldemort.
Chỉ cần hắn ngã xuống là cô có thể thừa dịp hỗn loạn mà rời đi.
Tay phải cầm đũa phép không ngừng bắn ra hàng loạt câu thần chú gây sát thương, tay trái thì dùng mấy câu thần chú không tiếng động để phòng thủ, bảo vệ bản thân, ngăn cản công kính của hắn, thỉnh thoảng cô cũng dùng tay trái để giúp tay phải phóng ra vài bùa chú có tính công kính để đột phá lỗ hổng.
Nhanh và ngắn gọn chính là bùa chú có lực công kính mạnh nhất.
Cật lực đỡ thần chú, cũng cật lực vận chuyển pháp thuật phóng các bùa nguyền rủa, mấy năm trời được Phineas huấn luyện, giờ khắc này được Bellatrix vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn.
Cận kề giờ phút nguy kịch, tiềm lực của cô cứ như vậy mà được kích phát toàn bộ.
Nhưng dưới sự công kích điên cuồng của Bellatrix, Voldemort vẫn như cũ có thể nhẹ nhàng ứng phó, hắn không có chút hoảng loạn nào, trong mắt ngược lại còn lóe lên tia hưng phấn.
Dưới mệnh lệnh của hắn, các Tử thần thực tử có mặt đều chỉ vây xung quanh, không ai tiến lên, tạo thành một khoảng không gian bị ngăn cách chỉ còn lại hai người bọn họ đơn độc đối chiến.
Gỗ thủy tùng, dài mười ba tấc Anh, chứa chiếc lông vũ của phượng hoàng Fawkes vĩ đại, chống lại sức mạnh của cây đũa phép nổi tiếng này, dưới sự truy kích của nó, Bellatrix tránh né cũng vô cùng vất vả.
Cho đến tận hôm nay, cô mới hiểu rõ thực lực chân chính của Voldemort, thì ra, dùng hết toàn lực cô vẫn không thắng nổi hắn.
Bellatrix biết từ đầu đến giờ, hắn vẫn còn có chút nương tay, chưa hạ đòn sát thủ.
Ở khoảng cách chiến đấu kịch liệt, Bellatrix điều động chút pháp lực cuối cùng, đột ngột nở nụ cười tươi sáng với kẻ trước mắt.
Ngay trong khoảnh khắc mà Voldemort sửng sốt, tia sáng xanh rực rỡ rốt cuộc cũng bắn ra từ đũa phép của Bellatrix: "Avada kedavra!"
Cô cuối cùng cũng có thể thi triển lời nguyền...!chết chóc.
Dưới tiếng kêu hoảng sợ của đám Tử thần thực tử bên cạnh, Voldemort lại đột nhiên biến mất, hoàn toàn tránh khỏi tia sáng xanh chí mạng kia, ngay sau đó hắn liền xuất hiện bên cạnh Bellatrix, đũa phép gỗ thủy tùng đã chỉ ngay trên cần cổ của cô.
Bùa độn thổ được dùng rất chính xác, thậm chí còn nhanh chóng thoát được lời nguyền chết chóc.
Mặt Voldemort vẫn không chút biểu cảm mà nhìn Bellatrix: "Bellatrix! Tôi thật sự rất tức giận.
Em vậy mà nỡ nhẫn tâm như thế."
Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm, trong đó dường như còn ẩn chứa một tiếng nức nở.
Bellatrix cũng cùng lúc nhận ra cô đã không điều động nổi chút pháp lực nào nữa, chỉ trong nháy mắt vừa rồi, Voldemort đã phóng ấn toàn bộ pháp lực còn sót lại của cô.
"Vì sao tôi lại không thể? Tôi không phải là một lựa chọn tốt, tôi không toàn tâm toàn ý trả giá vì anh được, người mà tôi vĩnh viễn yêu nhất chỉ có chính bản thân mình, nếu thả tôi đi, thật ra đối với anh hay đối với tôi mà nói, đều rất tốt." Mất đi pháp thuật, Bellatrix dần cảm nhận được sự rét lạnh, miệng vết thương trên người cũng bắt đầu khiến cô có cảm giác đầu váng mắt hoa.
"Tôi cũng không biết vì sao, chỉ là, sẽ không còn ai thích hợp với tôi như em nữa, em nhất định phải ở bên tôi cả đời.
Bellatrix, chỉ có em, mới khiến tôi khát vọng như thế, cũng chỉ có tôi, mới nhìn thấu được bộ mặt thật của em.
Chúng ta vốn là người cùng một thế giới, chỉ là em luôn luôn trốn tránh, từ chối thừa nhận chân tướng này."
Phù hợp thì lại thế nào? Nếu đã biết rõ kết cục sẽ không hoàn mỹ, ai sẽ lại tiếp tục làm con thiêu thân, cố chấp đâm đầu vào nguồn sáng lấp lánh, ngay lúc còn sống mà thiêu rụi chính bản thân mình? Cô không muốn giống như nguyên chủ dẫm vào vết xe đổ, dùng hết linh hồn mà sùng bái Voldemort, yêu say đắm hắn, lại chỉ đổi lấy mấy chục năm bị nhốt trong Azkaban, cuối cùng thất bại, tử vong.
Cô vĩnh viễn không có khả năng chấp nhận hắn.
Pháp thuật đã bị phong ấn, nhưng rất may mắn, cô vẫn còn chiêu cuối cùng.
Đó chính là nước cờ phi phù thủy mà cô đã chuẩn bị để phòng ngừa cho tình huống xấu nhất này.
Bellatrix nở nụ cười xa cách: "Rất xin lỗi, Gunta.
Chúng ta sẽ không bao giờ có khả năng.
Hẹn gặp lại."
Thủ đoạn vừa lật, khẩu súng lục Browning màu bạc luôn cất trong người đã đến bên tay, trước lúc chạy trốn, cô đã sớm lấy hòm súng lục ra đặt ở chỗ dễ lấy, vì khoảnh khắc bất đắc dĩ cuối cùng này.
Cô kéo ra khoảng cách, không chút do dự đối với Voldemort bóp cò, viên đạn gào thét hướng ngực hắn mà đến.
Voldemort trong phút chốc dồn dập thở phì phò, tàn bạo vung đũa phép, viên đạn bắn ra kịp thời chệch phương hướng, chỉ bắn trúng đầu vai hắn, lưu lại một vết máu.
Dường như chỉ trong nháy mắt, hắn đã đến bên người Bellatrix, tàn nhẫn xoay cổ tay bị thương của cô, súng lục cũng đã yên vị trên tay hắn.
Sự phẫn nộ của hắn vừa bén nhọn vừa điên cuồng, ma pháp bùng nổ hết ra cơ hồ ép người ta không thể thở nổi, không nhịn được ý muốn phục tùng hắn.
Ánh mắt hắn ẩn chứa lửa giận ngập trời, đôi mắt rốt cuộc cũng hóa thành màu đỏ sẫm: "Từ thủ đoạn này đến thủ đoạn khác, từ phương thức này đến phương thức khác.
Bellatrix, em nghĩ làm vậy là có thể chạy thoát sao?"
Bị bùa chú của Voldemort cố định lại thân mình, không có cách nào di chuyển được nữa, Bellatrix chỉ có thể gắt gao cắn môi dưới, không phát ra dù chỉ một lời.
"Tốt lắm Bellatrix! Tôi hi vọng em hiểu được, cho dù em có nghĩ như thế nào đi nữa, cũng đừng hòng mà rời đi!" Chậm rãi đi đến trước mặt Bellatrix, hơi thở cuồng loạn tỏ rõ sự mất kiên nhẫn của Voldemort, giọng điệu của hắn cũng bất thình lình trở nên nhu hòa: "Bellatrix, em là khác biệt, tôi sẽ vĩnh viễn không dùng Crucio để trừng phạt em, nhưng mà..."
Ánh mắt hắn trở nên âm trầm: "Tôi không cho phép em phản bội!"
Hắn tùy tiện bóp cò súng, bắn trúng cánh tay phải của Bellatrix, khiến cô hét lên một tiếng.
Cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế kia khiến Bellatrix cắn môi mình đến bật máu, trong miệng cô tràn đầy mùi vị tanh nồng.
"Càng không cho phép em chạy đi!" Nhát đạn thứ hai, mục tiêu của hắn chính là đùi phải.
Bellatrix không còn sức lực để duy trì, rốt cuộc loạng choạng ngã xuống.
Voldemort kịp thời tiếp được thân mình ngã nghiêng của Bellatrix, vừa lòng mà nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, bộ dạng đau đớn cuộn mình nằm trong ngực hắn của cô cũng giống như sự dựa dẫm ấm áp không thể tách rời.
Khóe miệng Voldemort cuối cùng cũng gợi lên, đáy mắt hiện lên thần sắc ôn nhu: "Bellatrix.
Tôi đưa em về nhà."
...!
Vuốt mồ hôi.
Chương này căng quá!.
Danh sách chương