Hugh đến bây giờ đều cảm thấy giống như đang nằm mơ.

Hôm nay lần thứ một trăm ba mươi tám sờ miệng vết thương được khâu trên yết hầu — cậu sẽ có thể nói chuyện sao? Đây là thật chăng? Khó có thể hình dung loại cảm giác này.

Chờ mong, sợ hãi, vui sướng, sợ hãi, các loại phức tạp cảm xúc đan vào cùng một chỗ.

Nếu tính cả thời gian làm linh hồn du đãng thì Hugh đại khái đã tồn tại trên trăm năm. Trăm năm này, ngoại trừ lúc vừa trở thành du Hồn, phát hiện trạng thái linh hồn của mình có thể nói chuyện, lúc đầu phấn khởi lầm bầu lầu bầu vài ngày thì Hugh còn chưa bao giờ mở miệng.

Khi cậu là du hồn, không ai có thể thấy cậu. Hugh chịu được tịch mịch, không có người nói chuyện cùng, cũng không còn sự hưng phấn lúc đầu nữa, cậu có thể nói cũng không muốn mở miệng. Sau khi trọng sinh, cũng là một người câm bẩm sinh, cậu có phẫn nộ bi thương nữa thì cũng không thay đổi được sự thật. Cũng may cậu đã thành thói quen, chuẩn bị sẵn sẽ phải trầm mặc cả đời.

Nhưng là hiện tại, cậu lại được cho biết là rất nhanh mình sẽ mở miệng nói chuyện được!

Hugh không tự chủ được lại sờ lên yết hầu — nếu nói sau khi yêu Snape ở cùng nhau, cậu còn cầu mong điều gì đó trong nhân sinh này, thì chắc hắn phải là có thể chính miệng gọi lên tên Snape, bày tỏ tình yêu của cậu.

Ngôn ngữ của người câm, chữ viết rất nhiều lúc không thế biểu đạt được cảm tình.

“Hugh, miệng vết thương đang đau sao?” Snape từ trong phòng bếp đi ra, thấy Hugh vuốt miệng vết thương trên yết hầu, lo lắng hỏi. Nếu không phải sợ sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả của ma pháp trận, hắn cũng không nỡ làm cho Hugh phải chịu đau đớn, hắn hoàn toàn có thể ngao chế ra độc dược giảm đau không hề tác dụng phụ.

Hugh lắc đầu, mím môi cười với hắn — hiện tại động tác mạnh một chút cũng động tới miệng vết thương, cho dù có thể chịu đau, cậu cũng không ngốc đến độ tự thêm cho mình đau đớn không cần thiết.

Snape thả cái bát lên bàn, nhìn kỹ miệng vết thương, xác định không có vấn đề mới yên tâm. Một lần nữa bưng bát lên, múc thìa cháo đưa đến bên miệng Hugh.

Hai ngày vừa giải phẫu Hugh cái gì cũng không thể ăn, hiện tại mới miễn cưỡng ăn chút thức ăn lỏng.

Hugh hầu như chưa bao giờ được đút cho ăn, hành động quá mức không tự nhiên của Snape làm cho cậu dời tầm mắt tỏ vẻ kháng nghị. Cậu cảm thấy người yêu mình hình như quá mức cẩn thận rồi, miệng vết thương của cậu ở yết hầu, nấu cơm chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không sao, nhưng hắn hoàn toàn không cho phép cậu vào phòng bếp. Lúc này càng khoa trương, cư nhiên còn muốn đút cậu ăn! Cậu cũng đâu phải bị đứt gãy tay!

Chính là cậu kháng nghị hoàn toàn bị ngó lơ – tay Snape vững vàng cầm thìa đặt trước miệng cậu, không có ý gì là sẽ cho cậu tự động tay vào.

Giằng co trong chốc lát, Hugh vẫn là bất đắc dĩ mà thỏa hiệp, ngoan ngoãn hé miệng ra để hắn đút cháo. Snape vừa lòng mà cong khóe miệng, bắt đầu công tác đút ăn.

Hugh chậm chạp nuốt xuống cháo trắng, yết hầu có chút khó chịu, bất quá có thể chịu. Cảm giác đói khát mới là khó chịu, dạ dày cuộn vào một chỗ, cảm giác kia thật khó mà chịu đựng!

Nước cháo ấm áp trấn an dạ dày co rút, Hugh nheo mắt, xoa bụng, thoải mái cực kỳ. Snape nhìn phản ứng đáng yêu như mèo của cậu, đáy lòng mềm nhũn.

Nhưng mà Hugh thật sự gầy quá.

Snape khẽ nhíu mày. Hugh vốn đã gầy, ôm vào còn chả thấy nặng, mấy ngày nay hình như còn gầy hơn, vừa rồi lúc ôm thấy xương chọc vào tay (Miêu: gốc: cấn – cảm giác khó chịu vì chạm, đụng phải vật lồi ra, ở đây là xương). Nhưng Hugh hiện tại chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, căn bản không có cách nào dưỡng béo, chỉ có thể chờ thêm một thời gian nữa. Ít nhất phải nặng hơn hiện tại 30 pound (12kg) mới được!

Hugh hoàn toàn không biết kế hoạch của nam nhân nhà mình với ý định nuôi mình thành heo con, thoải mái mà được đút ăn, nhìn ánh mắt đen dịu dàng của hắn, cảm thấy yết hầu đau đớn cũng có thể coi như không kể.

Qua hơn nửa tiếng, bà Pomfrey vội tới kiểm tra cho Hugh một lần, thấy tình huống khá tốt mới vừa lòng rời đi.

Ngày nghỉ Giáng sinh chấm dứt, miệng vết thương của Hugh còn chưa tốt lên, Snape trực tiếp bảo Dumbledore cho phép, để Hugh khỏi phải lên lớp. Dumbledoree ngay cả nói hai câu cũng chưa kịp nói, Snape đã vung trường bào bước đi.

“Albus, tính tình vị giáo sư độc dược này của em cũng thật lớn.” Snape đi rồi, nam tử tóc vàng anh tuấn đã khôi phục diện mạo vốn có đi ra từ sau một cánh cửa, trêu đùa mà nói.

Dumbledoree tức giận mà trừng mắt nhìn ông một cái, “Anh bớt tranh cãi đi!” Hiệu trưởng đại nhân vốn cũng rất buồn bực, ông chỉ muốn nhờ Snape chuyển lời ân cần thăm hỏi cho Hugh thôi, lại được người ta thưởng cho cái bóng, hiện tại người này lại còn châm ngòi ly gián!

Mà Grindelwald bị người yêu rống vào mặt chỉ có thể sờ sờ cái mũi tự nhận không hay ho.

Ngày đầu tiên sau kì nghỉ Hugh lại không đi học, bọn Draco đều thấy rất kỳ quái, tới tháp Ravenclaw hỏi thăm, lại bị báo cho biết Hugh vẫn chưa trở về. Ba phù thuỷ nhỏ có chút lo lắng, nhất trí quyết định tới hầm nhìn xem.

Draco cũng không biết khẩu lệnh hiện tại của hầm, chỉ có thể gõ cửa. Một thoáng chốc, Snape mở cửa ra, thấy bọn họ, sắc mặt cư nhiên không biến thành khó coi, “Tiến vào!”

Xem ra giáo sư Snape hôm nay tâm tình không tồi. Ba người yên lặng thầm nghĩ, may mắn mình không đánh nhầm họng pháo.

Vào cửa, bọn họ liền thấy Hugh bình yên ngồi trên sô pha, trên bàn trước mặt là một quyển sách thật dày cùng một đĩa bánh.

“Hugh!” Harry mắt xanh cả kì nghỉ không được gặp bạn tốt, lúc này vừa hưng phấn lên liền trực tiếp nhào qua. Nhưng còn chưa thành công được– Snape nhanh tay lẹ mắt kéo cổ áo nó lại, ném lên người Draco. Draco đúng lúc đón được nó, ổn định thân thể, mới không làm cho hai người chật vật ngã nhào.

Snape hừ lạnh một tiếng: “Quản cho tốt tay chân của mi! Potter!” Vừa rồi nếu nó nhào qua, miệng vết thương của Hugh còn không vỡ ra?

Hugh vỗ vỗ tay hắn, Snape nhíu nhíu mày — Hugh chính là rất dung túng thằng nhãi Potter này!

Hugh cười với bạn mình, chỉ sô pha đối diện bảo họ ngồi xuống. Ba phù thuỷ nhỏ quy củ ngồi xong, ngay sau đó Hermione liền mắt sắc thấy vết thương trên cổ Hugh, la hoảng lên: “Hugh, cổ anh làm sao vậy?”

Draco cùng Harry lập tức đem tầm mắt tụ lên cổ Hugh, sắc mặt đồng thời thay đổi, “Đây là có chuyện gì?”

Hugh cười cười, đẩy người bên cạnh bảo hắn giải thích. Snape bất mãn hừ một cái, miễn cưỡng mở miệng: “Làm giải phẫu, Hugh rất nhanh là có thể nói chuyện.”

Danh từ giải phẫu này đối với Hermione xuất thân Muggle cũng không xa lạ, nhưng Draco cùng Harry vẫn ở nhà Dursley làm gia tinh thì không rõ ràng, nhưng đây không phải trọng điểm.

Merlin! Bọn họ nghe được cái gì? Hugh sắp có thể nói chuyện?!

Quả thực quá khó tin! Ba phù thuỷ nhỏ cảm thấy khiếp sợ vô cùng, phải biết rằng bọn họ rất coi trọng Hugh, cũng từng vì chuyện Hugh không thể phát ra âm thanh mà suy nghĩ rất nhiều biện pháp, tra qua rất nhiều tư liệu, hỏi qua không ít phù thuỷ có thành tựu cao trong phương diện trị liệu, Hermione còn tới mấy bệnh viện Muggle hỏi thăm, nhưng đáp án giống nhau đều là không có khả năng.

Harry nhảy dựng lên đầu tiên, “Thật tốt quá! Hugh có thể nói chuyện!” Draco cũng thực kích động, chính là giáo dưỡng quý tộc khiến cậu ta miễn cưỡng bảo trì phong độ. Hermione nắm hai tay lại với nhau, đôi mắt màu rám nắng lấp lánh ánh nước trong suốt: “Cảm tạ Merlin!”

Hugh trong lòng cảm động. Cậu cảm thấy cả đời đã không còn gì tiếc nuối. Một người yêu sâu sắc, ba người bạn tốt tri kỉ, thậm chí cậu còn sắp mở miệng nói chuyện!

Nhưng ba phù thuỷ nhỏ không kích động được bao lâu, Snape đã ra lệnh đuổi khách. Harry lần đầu tiên dám can đảm phản bác lại giáo sư độc dược đáng sợ: “Giáo sư Snape, bọn em đã mấy ngày không gặp Hugh rồi, thầy không thể để bọn em lại thêm chút nữa sao?”

Tầm mắt tử vong của Snape đảo qua, Harry nhất thời cảm thấy lạnh buốt, “Hugh cần tĩnh dưỡng!” Lý do thật là đường hoàng, kỳ thật chính là độc chiếm d*c của xà vương bệ hạ phát tác mà thôi.

Ba người đành phải lần lượt nói tạm biệt, lưu luyến không muốn rời đi. Cuối cùng khi ra tới cửa, Snape đột nhiên không biết từ nơi nào túm được một đám màu trắng gì đó, ném lên người Harry: “Đem thứ này đi luôn!” Harry tập trung nhìn vào, là tuyết li, nó bị cú ném kia làm cho choáng váng, còn chưa hoàn hồn, nếu không đã sớm phản kháng.

Hugh chưa kịp ngăn cản người yêu ném thú cưng của mình cho người khác thì đã Snape trực tiếp đóng sầm cửa hầm, đem ba người một thú nhốt bên ngoài, không khỏi bất đắc dĩ mà cười cười.

Snape chống lại ánh mắt như cười như không của Hugh, khó có khi thấy hơi xấu hổ, khô cằn mà nói: “Con tuyết li kia không biết nặng nhẹ, sợ làm em bị thương.”

Ngày thứ sáu, miệng vết thương của Hugh đã có thể cắt chỉ.

Bà Pomfrey cẩn thận cắt chỉ cho Hugh, kiểm tra thêm một lần, vui mừng phát hiện tình huống khôi phục phi thường tốt. “Đã khá tốt rồi, Hugh, nhưng hai ngày này con không nên có ý định phát ra âm thanh, dù sao thì thứ kia không phải tự thân thể mọc ra, còn cần một ít thời gian dung hợp.”

Hugh nhẹ nhàng sờ nơi yết hầu hơi sần, gật gật đầu. Vài thập niên đã ‘câm lặng’, cậu không ngại chờ thêm vài ngày.

Snape tuy rằng nóng lòng nghe được giọng của Hugh, nhưng cũng biết chuyện này không thể nóng vội, chỉ có thể kiềm chế lo lắng mà chờ đợi.

Bà Pomfrey trêu chọc hai người bọn họ vài câu, làm cho Hugh đỏ mặt mới vui sướng rời đi.

Đợi cho bà Pomfrey nói Hugh có thể thử phát ra tiếng thì đã là ba ngày sau.

Hugh cảm thấy trái tim đập thật dồn dập, trước nay chưa từng khẩn trương tới nhường này khiến cho cậu thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi. Snape nắm tay cậu, dùng ánh mắt cổ vũ mà nhìn cậu. Hugh lấy lại bình tĩnh, há miệng, sau đó lại khép lại — cậu phát hiện hình như mình không biết làm cách nào sử dụng yết hầu để phát ra âm thanh.

“Từ từ sẽ đến, thử lại một lần.” Snape kiên nhẫn dẫn đường cho cậu. Hugh nhéo nhéo yết hầu, mím môi, lại khụ hai tiếng, há miệng thở dốc, “ ……” Chỉ có âm thanh rất nhỏ.

Hugh có chút nóng nảy, lại dùng lực khụ khụ.

Cậu rõ ràng có loại cảm giác kỳ diệu, cái loại cảm giác này khiến cho cậu xác định giải phẫu này đã hoàn toàn thành công, cậu đã có thể phát ra âm thanh, nhưng hiện tại lại phát hiện mình đã quên đi bản năng phát ra tiếng nói.

Snape trong lòng còn sốt ruột hơn cả cậu, nhưng hắn không thể biểu lộ ra, nếu không Hugh sẽ càng thêm khẩn trương. Hắn chỉ có thể lần lữa trấn an cảm xúc của Hugh, từng chút một dẫn đường cho cậu.

“ ……s……” Hugh rốt cục phát ra cái âm tiết thứ nhất, Snape nắm bờ vai của cậu, giọng như hơi run: “Đúng, chính là như vậy, tiếp tục!”

Hugh hít một hơi thật sâu, môi run rẩy, “s……se……v” Cậu phát âm cũng không đạt tiêu chuẩn, nhưng Snape vẫn nhận ra cậu đang gọi tên mình.

“Hugh……” Snape thậm chí không biết nên nói cái gì để diễn tả tâm trạng bản thân ngay lúc này, chỉ có thể gắt gao ôm lấy người yêu. Trong ba mươi sáu năm sinh mệnh, hắn chưa từng cảm tạ Merlin lần nào như lần này.

Mình có thể nói chuyện!

Trong đầu tràn Hugh ngập tràn là ý nghĩ này. Cậu nghe thấy được giọng của mình, không biết là là quá trình thích ứng xảy ra vấn đề hay là gì khác, giọng cậu hơi khàn, cũng không dễ nghe.

Nhưng giọng nói này nghe vào tai Snape cứ như tiếng trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện