Khi Hugh tỉnh lại đã là chạng vạng ngày hôm sau.

Cậu vừa mở to mắt, Snape canh giữở bên người liền ngay lập tức phát hiện, “Hugh, em thấy sao rồi?”

Hugh có chút mờ mịt, trừng mắt nhìn, một lát sau mới phản ứng lại, “Tàm tạm.” giọng khàn khàn, hậu quả của việc kêu gào quá độ.

Snape cầm lấy cốc nước vẫn ếm bùa giữ ấm bên cạnh, chậm rãi đút cho cậu.

“Con đâu?” Hugh ở trong phòng nhìn không thấy thằng nhóc giày vò cậu vài tháng kia đâu, vội vàng hỏi. Snape không có biểu tình gì mà trả lời: “Sợ làm ôn tới em, đang ở phòng cách vách, gia tinh trông.”

Hugh lập tức xốc chăn lên: “Em đi nhìn xem!” Snape đè cậu lại, “Không cho đi!” giọng nói có chút nghiêm khắc, Hugh kinh ngạc nhìn lại hắn. Snape ý thức được giọng điệu của mình không tốt, nhẹ giọng: “Thân thể em còn suy yếu, ta bảo gia tinh ôm tới cho em xem.”

Nói xong thì buông tay, Hugh ngăn trở động tác của hắn, nhìn vào trong ánh mắt tối đen của hắn, còn thật sự hỏi: “Sev, anh không phải là không thích đứa nhỏ này đấy chứ?”

Snape sờ sờ hai má cậu, nói: “Ta sao lại không thích con của chúng ta? Nhưng em quá coi nặng nó, Hugh.” Hắn nói ra chỉ một phần lý do, càng nhiều là bởi vì nghĩ đến đau khổ mà Hugh phải chịu khi sinh ra đứa nhỏ này, hắn không thể khống chế được bản thân giận chó đánh mèo, cho dù đứa nhỏ trên thực tế rất vô tội.

Hugh không hoài nghi lời hắn nói, động đậy thân thể còn chưa hồi lại sức, ôm cổ hắn. Snape sợ cậu vất vả, lấy tay ôm thắt lưng cậu, cau mày nói: “Nằm xuống đi.”

Hugh không có nghe hắn nói, cắn một cái lên miệng hắn, cười dài nói: “Thì ra Sev ghen tị! Đừng lo lắng, ở lòng em, Sev vĩnh viễn là người quan trong nhất!”

Snape bởi vì lời nói trắng trợn của cậu mà tai lặng lẽ đỏ lên, miệng lại vẫn không buông tha người ta, “Nói với vẩn! Ngài Snape nhỏ, ta hy vọng đầu óc của em sau khi trải qua đau khổ quá ngày hôm qua vẫn còn may mắn sót lại chút ít!”

Hugh cười đến đắc ý dào dạt, nhăn mặt nhăn mũi, đẩy bả vai hắn, “Kệ anh! Nhanh mang em đi xem con nào!”

Snape lúc này còn đang vui vì lời vừa rồi của cậu, thực rõ ràng bảo gia tinh ôm đứa nhỏ tới.

Hugh cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ, bé con lúc này đang ngủ, miệng ngậm ngón trỏ, thỉnh thoảng còn chẹp miệng hai ba cái.

Mới ra sinh một ngày, trẻ con vẫn có nhiều nếp nhăn, mặt hơi vàng, tóc tai thưa thớt, một chút cũng không dễ thương. Nhưng ở trong con mắt của người làm cha [mẹ??] là Hugh, thấy thế nào cũng đều đáng yêu cực kì.

Hugh chọt chọt khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của con, thật sự là càng xem càng thích, trên mặt không khỏi treo lên nụ cười dịu dàng sáng ngời.

Đáy lòng Snape lại bốc lên vị chua, đáng tiếc không thể biểu hiện ra ngoài, buồn bực đến sắp nội thương. Khụ khụ, nói: “Hugh, con để ta ôm đi, hiện tại em không thể mệt nhọc.”

Hugh lật mắt xem thường, “Bé cưng nặng có chút xíu như vậy, có thể mệt thế nào chứ?” nam nhân này còn tưởng mình không biết chút tâm tư ấy của hắn, ghen tị với bé con, cũng không ngại ngây thơ!

Snape không nói, chỉ dùng tầm mắt tử vong hung hăng trừng đứa con vô tội, đáng tiếc bé con ngậm ngon tay ngủ say tạm thời không bắt được tín hiệu.

Hugh nhìn con mình một hồi lâu mới nỡ dời tầm mắt, hỏi: “Sev, anh đặt tên cho bé cưng chưa?”

Snape không hảo tin tức, cứng rắn nói: “Không phải kêu Bé Cưng sao?”

Hugh xấu hổ — người này định ghen bao lâu đây? “Chẳng lẽ anh muốn con tên Bé Cưng Snape?” Hugh vì quyền lợi của con mà lần đầu tiên cãi lại Snape, điều này làm cho bình dấm chua càng thêm nồng nặc, Snape đen cả mặt. Nhưng nghĩ tới điều Hugh vừa nói – một đứa bé tên Bé Cưng Snape – ôi Merlin ơi! Thật là đáng sợ!

Snape không chịu được viễn cảnh này, chỉ có thể cho thằng nhãi con cướp đi phần lớn sự chú ý của Hugh một cái tên thật hay. Lật từ điển cả buổi tối, cuối cùng quyết định kêu là Alan Snape, ngụ ý cơ trí. (Miêu: tên chém gió cho dễ đọc thôi =))

Trẻ con mới ra sinh phải hai ba hôm sau mới mở mắt, hai ngày sau, Snape cùng Hugh rốt cục nhìn thấy ánh mắt con trai, là màu đen, giống như Snape là màu đen thuần túy.

Hugh vui vẻ, một đứa con giống Sev!

Snape mất hứng, hắn muốn một đứa bé giống Hugh, có đôi mắt màu hổ phách, tóc màu rám nắng nhạt hơn. Nhưng nói thế nào cũng là con mình, Snape cũng không phải thật sự không thích, nếu Hugh không đặt gần như toàn bộ lực chú ý lên người Alan thì càng tốt.

Xà vương kên cơn ghen không thể nói lý, Hugh mặc kệ hắn, một lòng chăm sóc cho Alan bé nhỏ, vì thế tính cả lúc Hugh mang thai, Snape đã hơn sáu tháng không chạm vào Hugh — nam phù thuỷ mang thai cần hết sức cẩn thận, cấm chuyện phòng the!

Đối với một nam nhân chính trực tráng niên, thân thể khỏe mạnh, cấm d*c nhiều năm, sau đó hưởng qua mỹ vị mà nói, đây là chuyện vô nhân đạo cỡ nào chứ!

Hugh cũng không muốn là bạn lữ mình thiệt thòi, đáng tiếc mỗi lần hai người đang hôn nhau, bé Alan phòng cách vách lại đột nhiên khóc lớn, hoặc là làm chút này động tác khiến cậu chú ý. Snape hận đến nghiến răng, thằng nhãi con này đã đối nghịch với hắn từ nhỏ hay sao?!

Lại một lần, Hugh vì con mà bỏ lại Snape đang có hứng thú, Snape rốt cục bạo phát, giữ lấy Hugh không cho đi, kêu gia tinh đi chăm sóc cho đứa nhỏ.

Giáo huấn thảm thống đã cho Hugh biết một nam nhân bị bắt cấm d*c là đáng sợ cỡ nào, cậu bị làm đến toàn thân đau nhức, phần eo trở xuống giống như không phải của mình, ngày hôm sau ngay cả đi vào phòng tắm cũng phải được Snape ôm, càng miễn bàn đến chuyện tự mình chăm con.

Trái lại là Snape, d*c v*ng được thỏa mãn tinh thần tốt gấp trăm lần, tâm tình tốt, đối với bé Alan khóc oe oe cũng là vẻ mặt ôn hoà, còn nhẹ chân nhẹ tay bế bé một lúc — tuy rằng động tác không thuần thục của hắn làm cho thằng bé khóc càng thảm hơn.

Alan càng lớn càng giống Snape, tóc đen, mắt đen, nhưng mũi lại không lớn, có thể là giống Hugh. Tính cách Alan cũng không khác Snape là mấy, khá nghiêm cẩn, nhưng cái mặt trắng trẻo tròn tròn của bé bày ra biểu tình nghiêm túc, càng làm cho người ta muốn nhéo mặt một cái.

Đáng mừng là thiên phú độc dược của Alan cũng vô cùng xuất sắc, trong lúc Hugh mang thai, Snape dưỡng thai bằng cách mỗi ngày đọc điển tịch độc dược cùng thảo dược. Bé Alan từ lúc một tuổi đã xem sách độc dược trụ cột, văn hay tranh đẹp. Snape cũng mặc kệ bé có hiểu không không, cứ cho nhìn quen mắt cũng tốt.

Bé Scor nhà Draco so với Alan lớn hơn 4 tuổi, ở trước mặt bé luôn tự cho mình là anh trai, mỗi lần nhìn đến Scor vỗ ngực nói phải bảo vệ Alan, mấy người lớn đều cười không ngừng, làm cho bé cưng bạch kim chịu nhiều đả kích.

Tính cách hai bé con có thể nói trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, được cái cảm tình tốt vô cùng, không phải Scor tới trang viên Prince, thì chính là Alan đến trang viên Malfoy, dính lấy nhau như hình với bóng.

Mấy người lớn thấy cảnh này — đương nhiên, Snape luôn mãi cảnh cáo Alan không thể học bé con bạch kim kia hất cằm lên trời, lấy mũi nhìn người. Alan đương nhiên không ý kiến, trên thực tế bé đã bắt đầu lo lắng Scor có bởi vậy mà bị lác mắt hay không, định sửa lại thói quen không tốt này của Scor.

Scor muốn đi học Hogwarts, suốt hai tháng đều đẫm lệ lưng tròng kể lể trước mặt Alan bảy tuổi rằng mình có biết bao nhiêu không nỡ. Alan mới đầu còn ra vẻ an ủi, về sau thì chết lặng, toàn vào tai này ra tai kia, hàm hồ cho qua.

Scor không chịu bé qua loa có lệ, ôm lấy Alan thấp hơn mình nửa cái đầu không hề hình tượng mà làm nũng, muốn một cái cam đoan rằng Alan sẽ nhớ mình thật nhiều.

Alan tuy rằng cảm thấy căn bản không cần thiết — cú mèo cùng kính hai mặt đều rất tiện – nhưng vẫn hứa hẹn, Scor toét miệng cười, hung hăng hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn của bé. Alan vốn mặt không dày bằng nhất thời đỏ lỗ tai, thẹn quá thành giận đá văng nhóc quý tộc bạch kim.

Hai đứa trẻ cảm tình mấy năm nay càng ngày càng tốt Hugh đều xem ở trong mắt, không khỏi lo lắng.

Nhìn hai đứa trẻ dựa sát vào nhau đọc sách trên sô pha, thuận tiện đút nhau ăn bánh trái, Hugh nhịn không được hỏi bạn lữ bên người: “Sev, Alan cùng Scor như vậy……”

Snape đang đọc sách nhíu mày, không để ý lắm hỏi: “Có vấn đề gì?”

Hugh bất mãn kéo cánh tay hắn, nói: “Anh đừng bàng quan như vậy! Alan là con chúng ta mà!”

Snape bất đắc dĩ buông sách xuống: “Hugh, không phải anh bàng quan mà là em quá để ý! Bọn nó đã trưởng thành, có chuyện gì thì tự mình giải quyết.”

Hugh cũng biết mình quan tâm quá độ, nhưng lại không có cách nào thấy yên tâm, Alan là miếng thịt rơi xuống từ trên người cậu đó!

Snape xoa đầu cậu, sâu xa mà nói: “Em căn bản không cần lo lắn cho Alan, thằng nhóc này sẽ không ăn thiệt đâu.”

Hugh không quá hiểu được ý tứ của hắn, quay đầu nhìn lại hai đứa nhỏ, bọn chúng như dính vào nhau. Alan bốc một miếng bánh hoa quế tự tay đút cho nhóc quý tộc bạch kim, trong ánh mắt đen tràn đầy đều là yêu chiều.

Đầu óc Hugh rộng mở trong sáng – cậu còn lo lắng không đâu, hai đứa nó đã sớm dán vào với nhau rồi!

Nhưng mà hình như con mình chiếm chủ động? Không biết Draco cùng Harry mà biết có nổi bão hay không? A, rất đáng chờ mong đây —

Mấy năm nay bạn trẻ con to xác Hugh White bị Snape chiều hư híp mắt, vui tươi hớn hở mà nghĩ.

Đáng thương Draco bận rộn sự vụ của gia tộc Malfoy cùng Harry phấn đấu trên tuyến đầu của Thần sáng còn không biết bảo bối nhà mình đã bị câu đi, thẳng đến khi Scor tốt nghiệp, hai người xem xét chọn vợ cho nó mới được báo cho biết, thật sự là khóc cũng không biết đi nơi nào!

Scor là người thừa kế gia tộc Malfoy đó! Gả ra ngoài thì gia tộc làm sao bây giờ?

Lucius cùng Narcissa du lịch các nơi biết được cháu trai duy nhất bị câu đi, tức giận đến mức dùng Khoá cảng trở về, thoá mạ cho Draco một trận.

Draco thật là oan không có chỗ kể, lại không có khả năng chia rẽ đôi tình nhân, ôm Harry kêu rên. Harry cũng không biết làm sao mới tốt, gia tộc Malfoy không thể không có người thừa kế, nhưng mấy năm nay Scor đã bị Alan phúc hắc dạy dỗ đến dễ bảo, mắt thấy trước đời này không có khả năng xoay người vùng lên.

Người lớn thương lượng hồi lâu, cuối cùng quyết định để Alan gả đến gia tộc Malfoy, về phần chuyện trên giường, đó là chuyện riêng tư của hai đứa nhỏ, bọn họ không xen vào! Hai đứa mà có con, đứa đầu họ Malfoy, tương lai kế thừa gia tộc Malfoy. Nếu có thêm đứa thứ hai, sẽ trở lại kế thừa gia tộc Prince.

Alan không có ý kiến, dù sao gả hay lấy thì đều như nhau, bản chất cũng không thay đổi. Scor thì vui vẻ, tuy rằng trong lòng biết rõ ràng, nhưng cũng nở mày nở mặt mà phải không?

Tất cả đều vui mừng!

Duy nhất không vui đại khái chính là các bức hoạ tổ tiên của gia tộc Prince.

Thật vất vảmới có được một người thừa kế, thiên phú độc dược còn rất cao, cư nhiên lại bị gả ra ngoài! Các bức họa nổi trận lôi đình, bắt gia tinh mang bọn họ treo lên sảnh chính, tiến hành phê phán từ hành vi đến tư tưởng của Snape cùng Hugh từ đầu đến chân.

Snape thì theo nguyên tắc im lặng là vàng, giữa một tràng tiếng mắng vẫn thản nhiên lật xem Nhật báo Tiên Tri. Hugh thì không có công lực bằng hắn, vội vàng giải thích với các bức họa tổ tiên, đứa con thứ hai của Alan cùng Scor sẽ mang họ Prince.

Tinh toán thì hay lắm, ai chả biết con nối dòng quý tộc luôn đơn bạc, nhất là gia tộc Malfoy, là hơn mười thế hệ đơn truyền đó! Nếu muốn sinh thêm một đứa phải khó bao nhiêu chứ? Xem Draco cùng Harry cố gắng mười mấy năm không có kết quả thì biết.

Đáng tiếc nhóm tổ tiên có phản đối thế nào cũng vô dụng, sự tình đã định kết cục, không có cách nào khác thay đổi. Cuối cùng bọn họ chỉ có thể lấy lui mà tiến, bắt Snape cùng Hugh sinh thêm một đứa. Nhưng Snape sao có thể đáp ứng? Hắn tuyệt đối sẽ không để cho Hugh phải chịu thêm mọt lần đau đớn khi sinh nở, huống hồ một Alan đã phân đi nhiều lực chú ý của Hugh như vậy, lại thêm một đứa thì hắn còn có địa vị sao?

Snape trực tiếp bác bỏ. Nhóm bức họa không thể làm gì được, chỉ có thể căm giận mắng một câu con cháu bất hiếu, lại đòi về tầng hầm.

Nhóm tổ tiên phẫn nộ giằng co nhiều năm, Baker Prince lại chưa cho từng hoà nhã với Snape. Nhưng loại tình huống này khi Scor mang thai lần thứ hai đã bị đánh vỡ, các bức họa sống lại, kích động tiến hành vây xem đối với Scor.

Alan tốt nghiệp xong thì liền lập tức kết hôn với Scor, không quá hai tháng liền truyền ra tin tức mang thai. Đứa thứ nhất kêu là Hydra Malfoy, ý là con rắn lớn. (Miêu: đọc là /hīdrə/, con rắn chín đầu bị Hercules đánh bại trong thần thoại Hy Lạp)

Lúc Hydra mới hai tuổi, Scor lại mang thai, quả thực là kỳ tích của gia tộc Malfoy! Lucius mừng rỡ cười toe toét, tuyên bố lời nguyền độc đinh của gia tộc Malfoy đã bị phá bỏ!

Harry lặng lẽ nói với con trai, nếu có đưa thứ ba thì để nó kế thừa gia tộc Potter. Scor cùng Alan thương lượng với nhau, đồng ý.

Gia tộc Prince lại có người thừa kế, các bức họa tổ tiên lần này hưng phấn, muốn tự mình dạy dỗ. Snape mừng rỡ thoải mái, tính toán đi du lịch với Hugh, trải qua thế giới hai người nhiều năm mới lại có.

Toàn văn hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện