Tháng ba, Anh quốc mặc dù vẫn trong tiết xuân trời se lạnh nhưng mặt cỏ Hogwarts đã bắt đầu xanh lại, tuyết tan thành nước chảy róc rách, lớp băng cứng rắn trên mặt hồ Đen cũng chỉ còn một tầng mỏng như cánh ve trong suốt.

15.03, thứ 6.

Tan học, Hugh đi lên tầng tám, tới văn phòng của giáo sư Flitwick. Anseair vốn định đi cùng nhưng bị Hugh uyển chuyển cự tuyệt.

Gõ rồi mở cửa, giáo sư Flitwick ngẩng đầu nhìn thấy cậu, cực kì king ngạc, “Hugh? A, hoan nghênh! Hiếm lắm mới thấy trò ghé qua văn phòng của ta nhỉ, ta rất vui. Mau vào đây ngồi đi.”

Hugh mỉm cười, đi vào.

“Hugh, trò có chuyện gì sao?” Giáo sư Flitwick hỏi, đũa phép vung lên, biến ra một ly nước táo, “Uống chút nhé.”

Hugh mím môi, không cầm ly nước táo mà lấy ra giấy bút, viết: “GS. Flitwick, em muốn xin phép.”

Giáo sư Flitwick bật dậy, tí nữa thì ngã sấp xuống, “Trò sinh bệnh sao? Hugh, trò nên đi tìm bà Pomfrey xem sao, bà ấy rất quan tâm đến trò đó.”

Hugh lắc đầu, lại viết: “Không phải, giáo sư, em tốt lắm. Cuối tuần này em muốn rời khỏi Hogwarts về nhà một chuyến.”

“Sao thế? Hugh, nhà em xảy ra chuyện gì sao?” Giáo sư Flitwick có chút kỳ quái, trên tư liệu ghi là Hugh không có thân nhân gì mà.

Hugh ánh mắt buồn bã, viết: “Ngày kia là ngày giỗ của mẹ em, em muốn đi tế bái bà ấy, xin thầy cho phép.”

“A, thật đáng tiếc.” Giáo sư Flitwick là một người dễ mềm lòng, trong mắt láp lánh hơi nước, “Hugh à, tuy rằng thầy rất muốn đồng ý cho trò nhưng chỉ sợ không được. Nếu trò muốn rời khỏi Hogwarts thì phải được hiệu trưởng đồng ý.”

Hugh có chút thất vọng, nhưng vẫn lễ phép nói cảm ơn, xoay người rời đi.

Hugh bồi hồi trước cầu thang, con thú đá canh cửa rất kiên định, khuôn mặt dữ tợn lộ ra một loại kiên nghị.

Nói thực ra, Hugh cũng không muốn giao tiếp với Dumbledore. So với một hiệu trưởng trường học thì ông càng giống một chính trị gia, giỏi về tâm kế, điều này làm cho Hugh 2 kiếp đều sống đơn thuần có chút phản cảm. Hơn nữa khi không ông lại tính kế áp bức bóc lột giáo sư Snape, hiện tại cậu thân cận với giáo sư nên sợ mình sẽ liên luỵ đến Snape.

Đang do dự, con thú đá bỗng nhảy sang 1 bên, Hugh ngẩng đầu nhìn đi, Dumbledore cười tủm tỉm như diễn viên tuồng xuất hiện trước mặt khiến Hugh hơi giật mình.

“Hugh, trò đứng ở chỗ này thật lâu, có chuyện gì cần nhờ ta hỗ trợ sao?” Dumbledore rất là hòa ái hỏi.

Nếu đã mặt đối mặt, cũng không có cái gì phải do dự, Hugh tiến lên vài bước, miễn cưỡng cong khoé môi với ông, gật gật đầu.

“Vào đi, con trai.” Dumbledore cười nói, tránh ra một chút, Hugh nhẹ nhàng vuốt cằm, đi vào cầu thang.

Đằng sau con thú đá canh cửa là cầu thang hình ốc, dẫn đến một cánh cửa, Dumbledore mở cửa, Hugh do dự trong chốc lát mới chậm chạp đi vào, phía sau cửa chính là phòng hiệu trưởng.

Hugh vừa vào cửa đã bị một lượng lớn thiết bị bằng bạc bên trong làm cho loá mắt, một hồi lâu mới thích ứng được.

Dumbledore biến ra cái sô pha màu đỏ vàng, mỉm cười mời cậu ngồi xuống. Hugh run rẩy khóe miệng hai cái, chậm chạp ngồi xuống cái sô pha không hề hợp với mắt thẩm mỹ của mình.

Dumbledore ngồi sau bàn công tác, cười đến nỗi khuôn mặt già nua nhăn thành một đoá hoa cúc nở rộ.

Lực chú ý của Hugh bị một con gà tây cao ngạo đứng trên nhánh cây trên bàn hấp dẫn.

Thịt gà tây không tồi, gà tây nướng cũng là rất ngon. Đáng tiếc, Giáng sinh đã qua lâu, lễ giáng sinh tây phương thật không thể thiếu món này.

Chỉ là hình như con gà tây này trông hơi kỳ quái thì phải? Dumbledoe phát hiện cậu vẫn nhìn Fawkes, nụ cười trên mặt mang theo chút kiêu ngạo, “Fawkes là phượng hoàng. Nó là một đứa trẻ ngoan, ta nghĩ trò sẽ thích nó.”

Hugh lúc này mới nhớ tới đến con “gà tây” này chính là thú cưng phượng hoàng của Dumbledore, Fawkes, không khỏi thấy 囧, lại liên tưởng đến hình vẽ phượng hoàng mình từng nhìn thấy ở Trung Quốc, không còn lời gì để nói.

Fawkes thấy Dumbledore đang giới thiệu mình, kiêu ngạo mà kêu to một tiếng, đôi mắt nhỏ lộ ra vẻ đắc ý. Hugh ở trong lòng hung hăng phỉ nhổ nó một phen, nhưng trên mặt vẫn như cũ không tỏ vẻ gì.

“Ăn chút Kẹo gián đôi không?” Dumbledore cầm một con gián râu dài đề cử, trong lòng Hugh chỉ muốn nôn, trên mặt vẫn như cũ trấn định, chậm rãi lắc đầu.

“Ầy, thế thì tiếc thật.” Dumbledore nói xong, nhưng ngữ khí không hề có tí tiếc nuối nào. Ông nắm cả vốc gián lên cho vào miệng, con gián mấp máy trong miệng ông, Hugh suýt nữa không nhịn được mà chạy ra ngoài điên cuồng nôn.

Dumbledore mang theo vẻ mặt thỏa mãn hỏi: “Như vậy, con trai thân mến, trò có chuyện gì muốn tìm ta vậy?”

Rốt cục cũng vào chính đề, Hugh thở dài một hơi, lấy ra giấy bút, viết: “Hiệu trưởng Dumbledore, ngày kia là ngày giỗ của mẹ em, em muốn xin phép thầy rời khỏi Hogwarts đi tế bái bà, xin thầy đồng ý.”

Đôi mắt xanh biển giấu sau mắt kính loé ra hào quang, “Hugh, ta rất lấy làm tiếc, người có thể dạy dỗ em thành một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện như thế này nhất định là một người mẹ rất vĩ đại.” Dumbledore giống như thật mà cảm thán.

Hugh ở trong lòng cười lạnh, cậu không tin Dumbledore lại không biết mẹ cậu là một vũ nữ lấy bán thân làm kế sinh nhai.

Dumbledore cũng không biết cậu đang nghĩ gì, thông cảm Hugh hiếu thuận, đồng ý, “Tốt, em có thể đi, nhưng phải về Hogwarts vào giữa trưa thứ hai, bỏ qua chương trình học quan trọng không phải lựa chọn sáng suốt.”

Khi chưa đề cập đến cái gọi là “lợi ích càng vĩ đại hơn” thì ông coi như một trưởng giả hiền lành.

Hugh thu thập một chút, sáng sớm cuối tuần rời khỏi Hogwarts.

Trở lại căn nhà hai tầng màu trắng, phòng khách che kín một lớp bụi mỏng, tin tưởng các phòng khác cũng không khác là bao.

Hugh xắn ống tay áo bắt đầu tổng vệ sinh. Đáng tiếc phù thuỷ vị thành niên không thể sử dụng pháp thuật ở ngoài trường học, nếu không vài cái Scourgify là đã đủ xử lí vấn đề.

Đợi đến khi Hugh đại khái dọn dẹp xong nhà cửa đã là buổi chiều, dạ dày vui vẻ hát vang bài ca không thành kế, co rút hơi khó chịu.

Hugh tùy tiện làm hai món ăn giải quyết vấn đề, vọt đi tắm rửa, thu cái chăn đã phơi nắng hai tiếng lại, nhào lên giường đệm mềm mại, mệt mỏi ngủ say.

Ngủ một giấc thẳng đến sáng hôm sau, Hugh dụi dụi mắt, qua một hồi lâu mới nhớ ra mình xin phép về nhà.

Trong ảnh chụp để đầu giường, Felicia White vẫn như cũ cười đến rạng rỡ tùy ý, không hề sợ hãi. Hugh kinh ngạc nhìn hồi lâu, mới hoảng hốt đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó xuống phòng bếp.

Ăn xong bữa sáng, Hugh đi ra chợ gần nhất mua đồ, sau đó bắt đầu làm những bánh trái nhỏ mà lúc sống Felicia thích nhất.

Bánh đậu đỏ, bánh quy xốp (bánh hạt đào), bánh xốp năm màu, bánh ngọt ngàn tầng, mousse hoa quả, Tiramisu, bánh rừng đen, bánh ga tô việt quất (blueberry), bánh ngọt pho mát (cheese cake), pho mát, mỗi thứ đều làm 1 phần. (xem ảnh theo thứ tự)

Felicia được an táng ở ngoại ô Luân Đôn, hướng ra sông Thames, vị trí cũng không tồi. Hugh đã dùng phần lớn gia sản của Felicia để mua cho cô mảnh đất phong thuỷ tốt này.

Hugh nhẹ nhàng đặt cái giỏ thức ăn xuống, lấy các món bánh bày trên mộ, còn mình thì ngồi bên cạnh mộ, quay đầu ngắm bức ảnh chụp đen trắng của Felicia trên bia.

Kỳ thật cũng không phải rất nhớ cô, chỉ là muốn làm tròn đạo hiếu.

Felicia ở trong sinh mệnh của Hugh chín năm, tuy rằng cô không phải một người mẹ tốt, nhưng Hugh vẫn rất cảm kích, tôn trọng.

Ngắm bức ảnh chụp đen trắng, Felicia mặc quần áo thật đứng đắn, trên mặt cũng không còn vẻ tươi cười quyến rũ táo bạo nữa, nhìn qua rất giống một người phụ nữ gia giáo.

Lúc trước Felicia mặc như vậy đi chụp ảnh có nói là để cho lên bia mộ, Hugh rất là khinh thường. Felicia dùng sức vò rối mái tóc ngắn của cậu, cười nói: “Cho dù là đi gặp Thượng đế hay Quỷ Satan cũng nên ăn mặc chỉn chu chút thì hơn.”

Khi đó cậu trả lời ra sao nhỉ? Hình như chỉ hừ nhẹ.

Nay nhớ tới ngày đó, chỉ còn lại tràn đầy bất đắc dĩ.

Tựa đầu vào mộ bia, Hugh nghiêng đầu trông ra phương xa.

Con chim xẹt qua dòng sông Thames xanh thẳm, loài cây không biết tên đong đưa theo gió bên bờ sông, thỉnh thoảng có người đi đường, vui đùa ầm ĩ vài tiếng, hết thảy nhìn qua tốt đẹp như vậy.

Hugh quay đầu nhìn mộ bia, trong lòng nghĩ, nhìn cảnh sắc như vậy, mẹ, mẹ sẽ nghĩ gì đây?

Người đã mất thì làm sao biết được.

Hoàng hôn, ánh chiều tà như máu, Hugh đứng lên, vỗ vỗ quần, cầm lấy giỏ thức ăn trống, xoay người rời đi, không có nửa điểm lưu luyến.

Hogwarts. Hầm.

Snape lại một lần nữa dời tầm mắt khỏi chiếc sô pha nhỏ kia, ảo não thả bút lông chim trong tay xuống.

Cuối tuần này, đứa nhỏ kia vẫn chưa có tới.

Mấy tháng trước nó đã không nghe lời mình, buổi tối nào cũng tìm đủ loại lí do để nán lại, chưa bao giờ có ngoại lệ, mà ngày hôm qua và hôm nay, lại không thấy bóng dáng đâu.

Snape kinh ngạc khi bản thân lại vì điều này mà thấy tâm phiền ý loạn, lại một lần nữa sinh ra cảm giác nguy cơ.

Bọn họ quá gần gũi.

Khoảng cách như vậy đối với hắn mà nói là rất nguy hiểm, đối với đứa nhỏ kia cũng không an toàn.

Sang năm Potter chết tiệt, ngài cứu thế chủ sẽ đến Hogwarts, thằng nhóc kia nhất định cũng giống y chang thằng bố Gryffindor đáng giận, lỗ mãng, xúc động, chỉ biết nơi nơi chọc phiền toái, mà chính mình lại phải bảo hộ nó.

Dấu hiệu hắc ám không biến mất, bóng ma của Người kia vẫn bao phủ giới phù thuỷ. Mà lúc Người kia trở về, cũng là lúc bình tĩnh bị phá vỡ, hắn sẽ phải chạy giữa hai đầu đen trắng, làm một tên gián điệp tuỳ thời đều có thể đánh mất sinh mệnh.

Đứa nhỏ kia, không nên gần gũi với hắn nữa, nếu không……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện