Nói thật thì, buôn bán ở giới phù thuỷ thật sự không phát đạt lắm, mấy cái nhà hàng ở đây không thể nào lọt vào mắt xanh của vị đã từng là bếp trưởng nhà hàng 7 sao như cậu. Hugh muốn mang Snape tới giới Muggle, nhân tiện mua một ít nguyên liệu nấu ăn chuyên phân phối ở những con phố riêng biệt, nhưng cái này phải được Snape đồng ý.
Nhưng Hugh cũng biết Snape rất chán ghét Muggle, cậu không biết nếu mình nói ra lời đề nghị này có thể khiến cho Snape tâm tinh vốn không tốt lại càng thêm hay không.
Hugh đứng trước cửa trù trừ, Snape đã bước ra cửa quay đầu, cau mày, “Sao lại không đi?” Hugh vội vàng gật đầu, bắt lấy tay hắn, bước nhanh theo.
Vẫn là không nói thì tốt hơn, khó lắm mới đi ra ngoài một chuyến.
Cước bộ vừa miễn cưỡng đuổi kịp Snape, chợt nghe giọng nói trầm thấp dễ nghe thản nhiên: “Em muốn đi thế nào?” Bàn chân đang nhấc lên ngừng lại — không nghĩ tới hắn lại biết tâm tư của mình.
Nếu không nói rõ chính là làm kiêu, Hugh ngừng cước bộ, cầm giấy bút viết: “Sev, em muốn tới Luân Đôn Muggle mua đồ, có thể chứ?”
Snape hơi nhíu mày, Hugh nắm chặt quyển sổ, có chút khẩn trương nhìn hắn.
“Được.”
Hugh đã chuẩn bị tốt nghe cự tuyệt, Snape lại ngoài ý muốn đã đáp ứng, khiến cho cậu lập tức giật mình, sau đó lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn.
Snape nuốt xuống thói quen muốn phun nọc độc của mình– quên đi, có thể làm cho đứa nhỏ này vui vẻ như vậy, nhịn một chút là được.
Nếu muốn đi giới Muggle, nhất định phải thay áo chùng. Snape quay đầu trở về thay quần áo, mà Hugh thì đang mặc quần áo Muggle cho nên không cần đổi, chờ ngay tại cửa.
Trên thang lầu truyền đến tiếng vang, Hugh ngẩng đầu nhìn, sửng sốt —
Chỉ thấy Snape mặc một bộ tây trang màu đen, hiện rõ ra dáng người cao to. Cổ áo lộ ra áo sơ mi thuần trắng bên trong, ngay cả cúc áo trên cùng cũng được tỉ mỉ cài vào, có loại mỹ cảm cấm d*c. Mái tóc đen hơi dài mềm mại dán hai bên má, khuôn mặt không còn vàng như nến mà tuấn lãng cương nghị — rõ rành rành một quý ông đẹp trai.
Hugh nhìn mà sợ run, thẳng đến khi nam nhân đi tới trước mặt cậu, lấy một giọng điệu gần như vui đùa nói: “Nhìn tới choáng váng?” Mới giật mình hoàn hồn, mặt lại đỏ lên, bối rối mà quay đầu sang một bên.
Bởi vì Hugh kiên trì cho rằng cơm Tàu dưỡng sinh, cho nên cậu làm cơm cho Snape đều là cơm Tàu, cũng may Snape thích ứng khá tốt, không có ý kiến gì.
Nếu Snape nguyện ý tới giới Muggle, Hugh tự nhiên là định dẫn hắn đi nhà hàng Trung Quốc, nơi cậu làm việc – đầu bếp do cậu tự mình dạy dỗ, hương vị có vẻ chính tông, cũng có vẻ yên tâm.
Hugh vừa vào cửa đã có ông bạn già quen biết cậu đi thông báo cho ông chủ, ông chủ đi mà cứ như chạy tới nghênh đón vị thần tài này.
“Hugh, May quá! Tôi đã đợi cậu mấy ngày rồi, cứ tưởng nghỉ hè năm nay cậu không tới, có vài vị khách VIP vẫn nhớ thương đồ ăn cậu làm đó!” Ông chủ hai năm nay càng ngày càng béo ra, nhất thời hưng phấn, giữ chặt tay Hugh mà nói.
Không đợi được Hugh mất tự nhiên giãy ra, nam nhân cao lớn phía sau đã cố định bả vai Hugh, kéo cậu lại phía sau, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn ông chủ còn chưa rõ tình huống gì.
“À, Hugh, đây là…… bạn của cậu?” Ông chủ hỏi, trong lòng lộp bộp một chút – người đàn ông này khí thế thật mạnh mẽ.
Hugh mỉm cười, gật đầu, ra dấu tay: Chúng tôi là tới ăn cơm.
Ông chủ quen biết Hugh vài năm, cũng biết một ít thủ ngữ đơn giản.
“Là thế sao, mời vào, phòng riêng lầu hai chắc bạn cậu sẽ thích. Hugh, cậu muốn tự mình xuống bếp hay là….”
Hugh lắc đầu, khoa tay múa chân: Hơi muộn, tôi sẽ không xuống bếp, thuận tiện kiểm tra trình độ đầu bếp, xin bọn họ nhanh lên một chút.
“Vậy càng tốt!” Ông chủ mập cười tủm tỉm nói, “Rồi, lên lầu đi. Tôi đi nói cho phòng bếp một tiếng, bọn họ nhất định sẽ dốc toàn lực.”
Hugh cười cười, gật đầu.
Nhà hàng này có thể nói là mang nét đặc sắc Đông phương nhất toàn Anh quốc, toàn bộ kiến trúc đều áp dụng kết cấu phong cách Trung Quốc cổ, phòng riêng tầng hai lại tinh xảo, cửa sổ lại có tầm nhìn sông Thames, phong cảnh tuyệt đẹp.
Hugh cùng Snape được một cô gái trẻ mặc sườn xám kiểu Trung dẫn lên nhã gian lầu hai, trong nhã gian, Hugh quen thuộc gọi một bàn đồ ăn, sau đó đuổi cô gái đi.
“Hugh, em quen ông chủ nơi này sao?” Snape hỏi, thanh âm mang theo hờn giận khó phát hiện — vừa rồi ông chủ béo kéo tay Hugh, hắn còn đang canh cánh trong lòng.
Hugh dễ dàng nhận ra tia tức giận trong giọng nói của hắn, có chút không yên, nhẹ nhàng gật đầu, lấy ra giấy bút đặt lên bàn, viết: “Trước khi tới Hogwarts em vẫn làm việc ở đây, năm trước nghỉ hè cũng đến.” Năm nay nếu không phải tới Spinner’s End, cậu cũng định tới.
“Làm việc? Ta nghĩ Anh quốc không cho phép thuê lao động trẻ em đi?” Snape mặt nhăn lại — Hugh căn bản hay là một đứa nhỏ, sao có thể đi làm việc! Hugh nhéo nhéo lòng bàn tay, một lát sau mới viết lên vở: “Em cần sống sót, đương nhiên phải nghĩ ý tưởng kiếm tiền. Ông chủ là ân nhân của em, lúc ấy ngoại trừ ông ấy thì không ai muốn thuê em cả, em rất cảm ơn ông ấy.”
Snape cũng nghĩ tới thân thế của cậu, 2 mắt toát ra áy náy, không nói nữa.
Hugh đối với cảm xúc của hắn luôn rất mẫn cảm, bắt lấy tay Snape đặt lên bàn, mỉm cười lắc đầu. Snape trong lòng nóng lên, cầm lại tay cậu, thuận thế kéo lấy, Hugh bất ngờ bị kéo vào lòng hắn. Ngẩng đầu lên, trên môi đã hạ xuống một nụ hôn ấm áp, Hugh đỏửng mặt, đôi mắt mèo hổ phách in dấu vào đôi mắt đen sâu thẳm của người đối diện.
Snape ở trong lòng thầm nguyền rủa bản thân không chịu nổi dụ hoặc, một tay ấn vai Hugh, một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cậu, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại nhạt màu.
Tuy rằng hôn môi cũng không ít lần, nhưng Hugh vẫn rất thẹn thùng, khẩn trương mà nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, hai má thực hồng, hai tay di động qua lại trên vai Snape, chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị l**m m*t tới tê dại, cảm giác kỳ quái giống như có điện nhanh chóng lan khắp toàn thân, thắt lưng cũng mềm ra.
Đầu lưỡi Snape làm càn tiến quan tới mọi ngóc ngách trong khoang miệng cậu, đoạt lấy chất lỏng thơm ngọt cùng toàn bộ hô hấp, Hugh không khép được miệng, khóe môi tràn ra chất lỏng trong suốt, nơi bốn phiến môi giao nhau thêm ướt át.
Dừng không được —
Bàn tay đặt trên vai Hugh chuyển dời đến sau gáy, dùng sức ấn cậu về phía mình, hôn càng sâu, đầu lưỡi thậm chí tìm được yết hầu cậu, nhẹ nhàng l**m 1 cái.
Hugh hơi hơi phát run, hôn như vậy khiến cậu có chút run rẩy, hơn nữa là mê luyến không thể tự kềm chế. Giống như chỉ có như vậy thì cậu mới có thể chân chính cảm nhận được người đàn ông này thực sự đã nói lời yêu với cậu.
Lúc này, bàn tay đặt trên lưng lặng lẽ chui vào trong áo, nhẹ nhàng vuốt ve ở phần eo mẫn cảm, Hugh cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, da thịt bị đối phương đụng vào như hơ qua lửa, nóng rực đến dọa người.
Trong lòng một lần lại một lần gọi tên người đàn ông này: Sev, Sev, Sev……
Mà Snape còn đang mê muội với xúc cảm mềm dẻo của làn da, ngón tay tinh tế mơn trớn mỗi một tấc vân da, cảm thụ đến sức sống ẩn dưới làn da tươi trẻ.
Hắn cảm giác mình sắp bị người yêu nhỏ không thời khắc nào không quyến rũ mình bức điên rồi. Ôi, chết tiệt Merlin! Cái quần này chặt quá!
“Shh –” Ngoài cửa truyền đến tiếng hít khí thật dài, bừng tỉnh hai người đang trầm mê trong bể d*c.
Hugh lập tức nhảy ra khỏi lòng Snape, ngồi lại chỗ của mình, đem khuôn mặt đỏ bừng chôn trong lòng bàn tay.
Cậu thật sự là quá lớn mật! Cư nhiên ngay tại chỗ này với Sev……
Hugh cảm thấy đầu mình sắp bốc hơi nước rồi.
Snape lại kinh ngạc vì sự tự chủ mà mình vẫn tự hào lại bạc nhược đến vậy — nếu không bị người khác cắt ngang, đến tám phần là hắn sẽ đem đứa nhỏ kia tử hình ngay tại chỗ!
Nhưng…… Thời khắc mấu chốt bị cắt ngang thì đàn ông ai cũng tức, lạnh lùng nhìn về phía cô gái bưng nước trà ở cửa, “Quý cô này, ta giả thiết, cô còn có cũng đủ lực khống chế để thu hồi ánh mắt như mắt ếch của cô lại. Chẳng lẽ cô không biết nhìn người khác chằm chằm như thế là một chuyện rất thất lễ hay sao? Hay cái đầu trên cổ cô chỉ để trang trí, không thể lý giải thứ gọi là lễ phép?”
Nọc độc Xà vương toàn bộ khai hỏa, cô bồi bàn đáng thương còn chưa có hoàn hồn lại từ cảnh tượng bếp trưởng nhà mình ôm hôn với một người đàn ông, đã bị văng đầu đầy nọc độc, thiếu chút nữa khóc lên.
Hugh đúng lúc cứu vớt cô khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng– kéo kéo tay Snape, bởi vì mới vừa rồi kích tình mà con mắt hổ phách còn mang theo chút hơi nước khẩn thiết nhìn hắn, khẽ lắc đầu.
Snape còn chưa hoàn toàn phục hồi khỏi bể d*c. Lửa bị hắn cố dập lại bùng lên chỉ vì biểu tình đáng thương của cậu, hơn nữa có xu thế càng thêm mãnh liệt. Che dấu mà hừ lạnh một tiếng, nuốt trở lại miệng đầy nọc độc.
Hugh vỗ vỗ hai má nóng lên, gật đầu với cô gái vẻ mặt kinh ngạc cùng sợ hãi đứng trước cửa, cô bồi bàn vẫn cực lực duy trì bước chân chuyên nghiệp tao nhã đi vào, rót trà cho bọn họ, sau đó rời đi.
Hugh biết, không cần nửa giờ, tin tức mình cùng một người đàn ông thân mật ôm hôn sẽ truyền khắp cả nhà hàng.
Snape cầm lấy chén trà trên bàn một ngụm uống sạch, chất lỏng lành lạnh hơi chút giảm bớt khô nóng trong cơ thể. Cảm giác được đứa nhỏ kia vụng trộm ngắm hắn, Snape cắn răng — hắn hoàn toàn có lý do hoài nghi mình căn bản sẽ nhịn không nổi đến khi đứa nhỏ kia trưởng thành!
Rất nhanh, hai vị nam bồi bàn mặc Đường trang lục tục đem đồ ăn Hugh gọi đi lên, ngẫu nhiên có vài ánh mắt khắc chế không được ái muội hoặc tò mò khiến Hugh thầm nghĩ tìm cái lỗ mà chui xuống. Trái lại là Snape, một bộ thản nhiên tự đắc, Hugh nhìn mà thấy ngứa răng.
Hai người bắt đầu dùng cơm.
Hugh trước múc cho Snape bát canh cá, lại vì hắn gắp chút đồ ăn bình thường hắn thích, sau đó mới tự mình ăn.
Đầu bếp tay nghề tuy rằng vẫn kém Hugh, nhưng cũng đã rất không tồi, hai người lấp đầy cái bụng rỗng, Hugh liền cho chút đề nghị với mấy món ăn trên bàn, sau đó cùng Snape rời khỏi nhà hàng, đi xuống phố người Hoa mua sắm.
Chinatown Anh quốc là nơi nhiều người Hoa tụ tập nhất, nơi đây có thể tìm được hầu hết nguyên liệu thức ăn mà Hugh cần.
Hugh đối nơi này rất quen thuộc, mang theo Snape bảy rẽ tám quẹo đi vào một quán nhỏ ven đường.
Mùi đăng đắng cũng tương tự như mùi độc dược trên người Snape nhưng ngửi kĩ sẽ thấy khác nhau hoàn toàn.
Đây là cửa hàng Đông y chính thống nhất Anh quốc, chủ quán là một lão trung y, có chút giao tình với Hugh, Hugh thường xuyên tới nơi này mua dược liệu cho món dược thiện.
Hugh có thiên phú về phương diện thuốc Đông y, lão trung y còn từng muốn nhận cậu làm đệ tử quan môn,đáng tiếc Hugh không có hứng học, chỉ có thể buông tha.
Hugh đưa giấy cho hoả kế sau quầy, hỏa kế gật gật đầu, một tay cầm giấy, một tay rất nhanh mở mấy ngăn kéo đựng dược liệu, thuần thục bốc vê, đem mỗi dạng dược liệu đặt lên trên giấy bao trước quầy.
Không đến 10’, Hugh xách theo mấy bao dược liệu đi ra cửa, nam nhân áo đen ở cửa chưa kịp phiền lòng vì ánh mắt chú ý tới từ bốn phía, chau mày, nhìn thấy cậu đi ra mới thoáng dịu đi sắc mặt.
Nhận mấy bao đồ trong tay Hugh, một tay giữ chặt tay cậu, “Còn muốn mua gì nữa?”
Hugh lấy ra danh sách, bên trên là cả một chuỗi dài làm cho Snape nhịn không được lại nhíu mày, “Đi thôi.”
Phố người Hoa đông đúc, khiến Snape không thích tiếp xúc với người khác không giãn nổi mày suốt đường đi. Hugh không có biện pháp, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ mua sắm còn về.
Nhưng vì đồ trong nhà Snape thiếu nhiều lắm, cho dù Hugh ngựa không ngừng vó chạy khắp nơi thì tới tận chạng vạng mới trở lại Spinner’s End.
Snape một hồi về nhà liền để mấy thứ lên sàn nhà, đi thẳng lên lầu tắm rửa. Hugh nhún nhún vai, tự túc thu thập tất cả.
Đồ vật rất nhiều, nhưng phần lớn đều là nguyên liệu nấu ăn cùng đồ gia vị. Hugh đem đồ cần giữ tươi bỏ vào tủ lạnh có khắc ma trận giữ tươi và đóng băng, thứ khác để sang một bên, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Tắm xong, mặc bộ quần áo ở nhà đi xuống lầu, Snaoe thấy bàn ăn trong phòng khách đã dọn xong bữa tối sắc hương vị thập toàn, dao động ma pháp rất nhỏ biểu hiện chúng nó đã bịếm thần chú giữấm, mà người yêu nhỏ của hắn thì không ở trong này.
Khẽ nhíu mày, Snape xoay người lên lầu hai, rẽ bên trái, quả nhiên cửa gian phòng thứ hai nửa mở, đứa nhỏ kia ôm con tuyết li, nhè nhẹ vỗ về lưng nó. Tuyết li ‘giảo hoạt’ liên tục dùng ánh mắt đáng thương lên án việc bỏ bê nó cả buổi chiều, hơn nữa còn kháng nghị đã quên cho nó ăn, làm cho Hugh càng thêm áy náy.
Snape bước qua, dưới cái nhìn chăm chú ngạc nhiên của Hugh mà tóm lấy con tuyết li đang hưởng thụ cậu chủ âu yếm, không chút nào thương tiếc ném đi, “Ăn cơm, đừng để ý tới con súc sinh này!”
Nhưng mà……
Hugh muốn đi ôm lấy tuyết li nhỏ hai mắt đẫm lệ lưng tròng, lại bị nam nhân đầy mùi dấm chua ôm lấy, đi xuống lầu ăn cơm.
“Chít chít!” —cái tên đen xì đáng giận, ta nhất định phải bảo hộ cậu chủ nhỏ không bị bại hoại này khi dễ!
Ôm chí hướng vĩ đại như vậy, nhóc tuyết li nhanh nhẹn nhảy xuống lầu
Nhưng Hugh cũng biết Snape rất chán ghét Muggle, cậu không biết nếu mình nói ra lời đề nghị này có thể khiến cho Snape tâm tinh vốn không tốt lại càng thêm hay không.
Hugh đứng trước cửa trù trừ, Snape đã bước ra cửa quay đầu, cau mày, “Sao lại không đi?” Hugh vội vàng gật đầu, bắt lấy tay hắn, bước nhanh theo.
Vẫn là không nói thì tốt hơn, khó lắm mới đi ra ngoài một chuyến.
Cước bộ vừa miễn cưỡng đuổi kịp Snape, chợt nghe giọng nói trầm thấp dễ nghe thản nhiên: “Em muốn đi thế nào?” Bàn chân đang nhấc lên ngừng lại — không nghĩ tới hắn lại biết tâm tư của mình.
Nếu không nói rõ chính là làm kiêu, Hugh ngừng cước bộ, cầm giấy bút viết: “Sev, em muốn tới Luân Đôn Muggle mua đồ, có thể chứ?”
Snape hơi nhíu mày, Hugh nắm chặt quyển sổ, có chút khẩn trương nhìn hắn.
“Được.”
Hugh đã chuẩn bị tốt nghe cự tuyệt, Snape lại ngoài ý muốn đã đáp ứng, khiến cho cậu lập tức giật mình, sau đó lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn.
Snape nuốt xuống thói quen muốn phun nọc độc của mình– quên đi, có thể làm cho đứa nhỏ này vui vẻ như vậy, nhịn một chút là được.
Nếu muốn đi giới Muggle, nhất định phải thay áo chùng. Snape quay đầu trở về thay quần áo, mà Hugh thì đang mặc quần áo Muggle cho nên không cần đổi, chờ ngay tại cửa.
Trên thang lầu truyền đến tiếng vang, Hugh ngẩng đầu nhìn, sửng sốt —
Chỉ thấy Snape mặc một bộ tây trang màu đen, hiện rõ ra dáng người cao to. Cổ áo lộ ra áo sơ mi thuần trắng bên trong, ngay cả cúc áo trên cùng cũng được tỉ mỉ cài vào, có loại mỹ cảm cấm d*c. Mái tóc đen hơi dài mềm mại dán hai bên má, khuôn mặt không còn vàng như nến mà tuấn lãng cương nghị — rõ rành rành một quý ông đẹp trai.
Hugh nhìn mà sợ run, thẳng đến khi nam nhân đi tới trước mặt cậu, lấy một giọng điệu gần như vui đùa nói: “Nhìn tới choáng váng?” Mới giật mình hoàn hồn, mặt lại đỏ lên, bối rối mà quay đầu sang một bên.
Bởi vì Hugh kiên trì cho rằng cơm Tàu dưỡng sinh, cho nên cậu làm cơm cho Snape đều là cơm Tàu, cũng may Snape thích ứng khá tốt, không có ý kiến gì.
Nếu Snape nguyện ý tới giới Muggle, Hugh tự nhiên là định dẫn hắn đi nhà hàng Trung Quốc, nơi cậu làm việc – đầu bếp do cậu tự mình dạy dỗ, hương vị có vẻ chính tông, cũng có vẻ yên tâm.
Hugh vừa vào cửa đã có ông bạn già quen biết cậu đi thông báo cho ông chủ, ông chủ đi mà cứ như chạy tới nghênh đón vị thần tài này.
“Hugh, May quá! Tôi đã đợi cậu mấy ngày rồi, cứ tưởng nghỉ hè năm nay cậu không tới, có vài vị khách VIP vẫn nhớ thương đồ ăn cậu làm đó!” Ông chủ hai năm nay càng ngày càng béo ra, nhất thời hưng phấn, giữ chặt tay Hugh mà nói.
Không đợi được Hugh mất tự nhiên giãy ra, nam nhân cao lớn phía sau đã cố định bả vai Hugh, kéo cậu lại phía sau, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn ông chủ còn chưa rõ tình huống gì.
“À, Hugh, đây là…… bạn của cậu?” Ông chủ hỏi, trong lòng lộp bộp một chút – người đàn ông này khí thế thật mạnh mẽ.
Hugh mỉm cười, gật đầu, ra dấu tay: Chúng tôi là tới ăn cơm.
Ông chủ quen biết Hugh vài năm, cũng biết một ít thủ ngữ đơn giản.
“Là thế sao, mời vào, phòng riêng lầu hai chắc bạn cậu sẽ thích. Hugh, cậu muốn tự mình xuống bếp hay là….”
Hugh lắc đầu, khoa tay múa chân: Hơi muộn, tôi sẽ không xuống bếp, thuận tiện kiểm tra trình độ đầu bếp, xin bọn họ nhanh lên một chút.
“Vậy càng tốt!” Ông chủ mập cười tủm tỉm nói, “Rồi, lên lầu đi. Tôi đi nói cho phòng bếp một tiếng, bọn họ nhất định sẽ dốc toàn lực.”
Hugh cười cười, gật đầu.
Nhà hàng này có thể nói là mang nét đặc sắc Đông phương nhất toàn Anh quốc, toàn bộ kiến trúc đều áp dụng kết cấu phong cách Trung Quốc cổ, phòng riêng tầng hai lại tinh xảo, cửa sổ lại có tầm nhìn sông Thames, phong cảnh tuyệt đẹp.
Hugh cùng Snape được một cô gái trẻ mặc sườn xám kiểu Trung dẫn lên nhã gian lầu hai, trong nhã gian, Hugh quen thuộc gọi một bàn đồ ăn, sau đó đuổi cô gái đi.
“Hugh, em quen ông chủ nơi này sao?” Snape hỏi, thanh âm mang theo hờn giận khó phát hiện — vừa rồi ông chủ béo kéo tay Hugh, hắn còn đang canh cánh trong lòng.
Hugh dễ dàng nhận ra tia tức giận trong giọng nói của hắn, có chút không yên, nhẹ nhàng gật đầu, lấy ra giấy bút đặt lên bàn, viết: “Trước khi tới Hogwarts em vẫn làm việc ở đây, năm trước nghỉ hè cũng đến.” Năm nay nếu không phải tới Spinner’s End, cậu cũng định tới.
“Làm việc? Ta nghĩ Anh quốc không cho phép thuê lao động trẻ em đi?” Snape mặt nhăn lại — Hugh căn bản hay là một đứa nhỏ, sao có thể đi làm việc! Hugh nhéo nhéo lòng bàn tay, một lát sau mới viết lên vở: “Em cần sống sót, đương nhiên phải nghĩ ý tưởng kiếm tiền. Ông chủ là ân nhân của em, lúc ấy ngoại trừ ông ấy thì không ai muốn thuê em cả, em rất cảm ơn ông ấy.”
Snape cũng nghĩ tới thân thế của cậu, 2 mắt toát ra áy náy, không nói nữa.
Hugh đối với cảm xúc của hắn luôn rất mẫn cảm, bắt lấy tay Snape đặt lên bàn, mỉm cười lắc đầu. Snape trong lòng nóng lên, cầm lại tay cậu, thuận thế kéo lấy, Hugh bất ngờ bị kéo vào lòng hắn. Ngẩng đầu lên, trên môi đã hạ xuống một nụ hôn ấm áp, Hugh đỏửng mặt, đôi mắt mèo hổ phách in dấu vào đôi mắt đen sâu thẳm của người đối diện.
Snape ở trong lòng thầm nguyền rủa bản thân không chịu nổi dụ hoặc, một tay ấn vai Hugh, một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cậu, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại nhạt màu.
Tuy rằng hôn môi cũng không ít lần, nhưng Hugh vẫn rất thẹn thùng, khẩn trương mà nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, hai má thực hồng, hai tay di động qua lại trên vai Snape, chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị l**m m*t tới tê dại, cảm giác kỳ quái giống như có điện nhanh chóng lan khắp toàn thân, thắt lưng cũng mềm ra.
Đầu lưỡi Snape làm càn tiến quan tới mọi ngóc ngách trong khoang miệng cậu, đoạt lấy chất lỏng thơm ngọt cùng toàn bộ hô hấp, Hugh không khép được miệng, khóe môi tràn ra chất lỏng trong suốt, nơi bốn phiến môi giao nhau thêm ướt át.
Dừng không được —
Bàn tay đặt trên vai Hugh chuyển dời đến sau gáy, dùng sức ấn cậu về phía mình, hôn càng sâu, đầu lưỡi thậm chí tìm được yết hầu cậu, nhẹ nhàng l**m 1 cái.
Hugh hơi hơi phát run, hôn như vậy khiến cậu có chút run rẩy, hơn nữa là mê luyến không thể tự kềm chế. Giống như chỉ có như vậy thì cậu mới có thể chân chính cảm nhận được người đàn ông này thực sự đã nói lời yêu với cậu.
Lúc này, bàn tay đặt trên lưng lặng lẽ chui vào trong áo, nhẹ nhàng vuốt ve ở phần eo mẫn cảm, Hugh cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, da thịt bị đối phương đụng vào như hơ qua lửa, nóng rực đến dọa người.
Trong lòng một lần lại một lần gọi tên người đàn ông này: Sev, Sev, Sev……
Mà Snape còn đang mê muội với xúc cảm mềm dẻo của làn da, ngón tay tinh tế mơn trớn mỗi một tấc vân da, cảm thụ đến sức sống ẩn dưới làn da tươi trẻ.
Hắn cảm giác mình sắp bị người yêu nhỏ không thời khắc nào không quyến rũ mình bức điên rồi. Ôi, chết tiệt Merlin! Cái quần này chặt quá!
“Shh –” Ngoài cửa truyền đến tiếng hít khí thật dài, bừng tỉnh hai người đang trầm mê trong bể d*c.
Hugh lập tức nhảy ra khỏi lòng Snape, ngồi lại chỗ của mình, đem khuôn mặt đỏ bừng chôn trong lòng bàn tay.
Cậu thật sự là quá lớn mật! Cư nhiên ngay tại chỗ này với Sev……
Hugh cảm thấy đầu mình sắp bốc hơi nước rồi.
Snape lại kinh ngạc vì sự tự chủ mà mình vẫn tự hào lại bạc nhược đến vậy — nếu không bị người khác cắt ngang, đến tám phần là hắn sẽ đem đứa nhỏ kia tử hình ngay tại chỗ!
Nhưng…… Thời khắc mấu chốt bị cắt ngang thì đàn ông ai cũng tức, lạnh lùng nhìn về phía cô gái bưng nước trà ở cửa, “Quý cô này, ta giả thiết, cô còn có cũng đủ lực khống chế để thu hồi ánh mắt như mắt ếch của cô lại. Chẳng lẽ cô không biết nhìn người khác chằm chằm như thế là một chuyện rất thất lễ hay sao? Hay cái đầu trên cổ cô chỉ để trang trí, không thể lý giải thứ gọi là lễ phép?”
Nọc độc Xà vương toàn bộ khai hỏa, cô bồi bàn đáng thương còn chưa có hoàn hồn lại từ cảnh tượng bếp trưởng nhà mình ôm hôn với một người đàn ông, đã bị văng đầu đầy nọc độc, thiếu chút nữa khóc lên.
Hugh đúng lúc cứu vớt cô khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng– kéo kéo tay Snape, bởi vì mới vừa rồi kích tình mà con mắt hổ phách còn mang theo chút hơi nước khẩn thiết nhìn hắn, khẽ lắc đầu.
Snape còn chưa hoàn toàn phục hồi khỏi bể d*c. Lửa bị hắn cố dập lại bùng lên chỉ vì biểu tình đáng thương của cậu, hơn nữa có xu thế càng thêm mãnh liệt. Che dấu mà hừ lạnh một tiếng, nuốt trở lại miệng đầy nọc độc.
Hugh vỗ vỗ hai má nóng lên, gật đầu với cô gái vẻ mặt kinh ngạc cùng sợ hãi đứng trước cửa, cô bồi bàn vẫn cực lực duy trì bước chân chuyên nghiệp tao nhã đi vào, rót trà cho bọn họ, sau đó rời đi.
Hugh biết, không cần nửa giờ, tin tức mình cùng một người đàn ông thân mật ôm hôn sẽ truyền khắp cả nhà hàng.
Snape cầm lấy chén trà trên bàn một ngụm uống sạch, chất lỏng lành lạnh hơi chút giảm bớt khô nóng trong cơ thể. Cảm giác được đứa nhỏ kia vụng trộm ngắm hắn, Snape cắn răng — hắn hoàn toàn có lý do hoài nghi mình căn bản sẽ nhịn không nổi đến khi đứa nhỏ kia trưởng thành!
Rất nhanh, hai vị nam bồi bàn mặc Đường trang lục tục đem đồ ăn Hugh gọi đi lên, ngẫu nhiên có vài ánh mắt khắc chế không được ái muội hoặc tò mò khiến Hugh thầm nghĩ tìm cái lỗ mà chui xuống. Trái lại là Snape, một bộ thản nhiên tự đắc, Hugh nhìn mà thấy ngứa răng.
Hai người bắt đầu dùng cơm.
Hugh trước múc cho Snape bát canh cá, lại vì hắn gắp chút đồ ăn bình thường hắn thích, sau đó mới tự mình ăn.
Đầu bếp tay nghề tuy rằng vẫn kém Hugh, nhưng cũng đã rất không tồi, hai người lấp đầy cái bụng rỗng, Hugh liền cho chút đề nghị với mấy món ăn trên bàn, sau đó cùng Snape rời khỏi nhà hàng, đi xuống phố người Hoa mua sắm.
Chinatown Anh quốc là nơi nhiều người Hoa tụ tập nhất, nơi đây có thể tìm được hầu hết nguyên liệu thức ăn mà Hugh cần.
Hugh đối nơi này rất quen thuộc, mang theo Snape bảy rẽ tám quẹo đi vào một quán nhỏ ven đường.
Mùi đăng đắng cũng tương tự như mùi độc dược trên người Snape nhưng ngửi kĩ sẽ thấy khác nhau hoàn toàn.
Đây là cửa hàng Đông y chính thống nhất Anh quốc, chủ quán là một lão trung y, có chút giao tình với Hugh, Hugh thường xuyên tới nơi này mua dược liệu cho món dược thiện.
Hugh có thiên phú về phương diện thuốc Đông y, lão trung y còn từng muốn nhận cậu làm đệ tử quan môn,đáng tiếc Hugh không có hứng học, chỉ có thể buông tha.
Hugh đưa giấy cho hoả kế sau quầy, hỏa kế gật gật đầu, một tay cầm giấy, một tay rất nhanh mở mấy ngăn kéo đựng dược liệu, thuần thục bốc vê, đem mỗi dạng dược liệu đặt lên trên giấy bao trước quầy.
Không đến 10’, Hugh xách theo mấy bao dược liệu đi ra cửa, nam nhân áo đen ở cửa chưa kịp phiền lòng vì ánh mắt chú ý tới từ bốn phía, chau mày, nhìn thấy cậu đi ra mới thoáng dịu đi sắc mặt.
Nhận mấy bao đồ trong tay Hugh, một tay giữ chặt tay cậu, “Còn muốn mua gì nữa?”
Hugh lấy ra danh sách, bên trên là cả một chuỗi dài làm cho Snape nhịn không được lại nhíu mày, “Đi thôi.”
Phố người Hoa đông đúc, khiến Snape không thích tiếp xúc với người khác không giãn nổi mày suốt đường đi. Hugh không có biện pháp, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ mua sắm còn về.
Nhưng vì đồ trong nhà Snape thiếu nhiều lắm, cho dù Hugh ngựa không ngừng vó chạy khắp nơi thì tới tận chạng vạng mới trở lại Spinner’s End.
Snape một hồi về nhà liền để mấy thứ lên sàn nhà, đi thẳng lên lầu tắm rửa. Hugh nhún nhún vai, tự túc thu thập tất cả.
Đồ vật rất nhiều, nhưng phần lớn đều là nguyên liệu nấu ăn cùng đồ gia vị. Hugh đem đồ cần giữ tươi bỏ vào tủ lạnh có khắc ma trận giữ tươi và đóng băng, thứ khác để sang một bên, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Tắm xong, mặc bộ quần áo ở nhà đi xuống lầu, Snaoe thấy bàn ăn trong phòng khách đã dọn xong bữa tối sắc hương vị thập toàn, dao động ma pháp rất nhỏ biểu hiện chúng nó đã bịếm thần chú giữấm, mà người yêu nhỏ của hắn thì không ở trong này.
Khẽ nhíu mày, Snape xoay người lên lầu hai, rẽ bên trái, quả nhiên cửa gian phòng thứ hai nửa mở, đứa nhỏ kia ôm con tuyết li, nhè nhẹ vỗ về lưng nó. Tuyết li ‘giảo hoạt’ liên tục dùng ánh mắt đáng thương lên án việc bỏ bê nó cả buổi chiều, hơn nữa còn kháng nghị đã quên cho nó ăn, làm cho Hugh càng thêm áy náy.
Snape bước qua, dưới cái nhìn chăm chú ngạc nhiên của Hugh mà tóm lấy con tuyết li đang hưởng thụ cậu chủ âu yếm, không chút nào thương tiếc ném đi, “Ăn cơm, đừng để ý tới con súc sinh này!”
Nhưng mà……
Hugh muốn đi ôm lấy tuyết li nhỏ hai mắt đẫm lệ lưng tròng, lại bị nam nhân đầy mùi dấm chua ôm lấy, đi xuống lầu ăn cơm.
“Chít chít!” —cái tên đen xì đáng giận, ta nhất định phải bảo hộ cậu chủ nhỏ không bị bại hoại này khi dễ!
Ôm chí hướng vĩ đại như vậy, nhóc tuyết li nhanh nhẹn nhảy xuống lầu
Danh sách chương